Cuối cùng, Trịnh Vân Thanh ôm theo sáu con búp bê xinh đẹp, một lần nữa lại cùng nữ quỷ gặp nhau vào đêm khuya.
Cô gái nhỏ nhìn búp bê trong ngực anh ta, mặt không tỏ vẻ gì.
Trái tim của Trịnh Vân Thanh căng thẳng, nhất định là cô gái này không thích quà tặng mà anh ta mang đến, vậy là coi như cuộc nói chuyện tiếp theo lại thất bại rối!
Tây cô gái vịn vào thân cây ngô đồng, ngẩng đầu nhìn anh ta, trên gương mặt tái nhợt là nét mặt ngây thơ khiến cho Trịnh Vân Thanh có đau lòng. "Tôi, tôi không biết cô thích cái gì, cho nên liền chọn mấy thứ này…”
Dưới ánh trăng khuya, sắc mặt của cô gái càng thêm phần trắng bệch. Thân ảnh bị cây ngô đồng che hơn một nửa, tóc dài tung bay trong gió trông cực kỳ đáng sợ.
"Cảm ơn anh.”
Cô gái nói hai chữ này xong cũng không có đưa tay ra nhận lấy, khiến cho Trịnh Vân Thanh không biết đối phương là đang khách sáo nói cảm ơn hay là thật sự thích món quà.
Vu Hữu Dân ngồi xổm ở một bên buồn chán đến mức ngáp dài, thở dài nói: "Quỷ lực của cô ấy quá yếu, không cách nào chạm vào đồ thật. Cậu đốt cho cô bé đi.”
Đốt?
Trịnh Vân Thanh đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng thu dọn đồ đạc ngay tại chỗ, tìm chút cành khô của cây ngô đồng, đốt lửa lên, đem từng con búp bê đốt cho cô gái. Trong lúc đó, cô gái luôn luôn tung bay ở bên cạnh anh ta, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên trái của anh ta.
Trịnh Vân Thanh mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Nhìn thấy cô gái đã nhận được búp bê, anh ta thành khẩn xin lỗi cô, cô gái cũng chấp nhận lời xin lỗi của anh ta. Nhưng khi anh hỏi đến tiền dẫn đường, cô gái lại không có trả lời câu hỏi của anh ta.
Điều này khiến Trịnh Vân Thanh có chút tuyệt vọng.
"Tôi muốn mượn cơ thể của anh, đi thăm người nhà của tôi.”
Quỷ nhập vào người?!
Vu Hữu Dân ở bên cạnh lập tức cảnh giác, hắn ta đứng thẳng người nhìn về phía cô gái rồi nói: "Cô gái nhỏ này, quỷ nhập xác cũng không phải là chuyện đùa. Hơn nữa dương khí trên người Tiểu Trịnh rất thịnh, nếu như cô nhập vào cơ thể của anh ta thì chính là hại người hại cả mình đó.”
Cô gái nhỏ rất sợ Thạch Lạn, cho nên ngay cả người lây nhiễm hơi thở của Thạch Lạn do luôn đi theo hắn là Vu Hữu Dân cô gái cũng sợ. Nghe Vu Hữu Dân nói thế, cô gái núp phía sau cây ngô đồng, giải thích: "Tôi là xảy ra chút tai nạn nên mới chết, trước khi chết cũng chưa kịp để lại lời trăn trối gì cho cha mẹ. Hai người bọn họ chỉ có một đứa con gái là tôi mà thôi. Tôi, tôi…”
Nhìn quỷ ảnh của cô gái run lẩy bẩy, Trinh Vân Thanh thở dài. "Nếu không thì cô viết một bức thư, tôi giúp cô gửi đến tay cha mẹ cô, có được không?”
"Thư?”
Cô gái ngẩng đôi mắt đỏ ửng lên. "Nhưng mà thư tôi viết là quỷ thư, bọn họ nhìn không thấy, sợ cũng không được.”
Trịnh Vân Thanh nhìn về phía Vu Hữu Dân, hắn ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho Thạch Lạn. Thạch Lạn nói rằng có một loại giấy được gọi là giấy âm dương, mặc kệ là người âm phủ hay là người ở dương gian đều có thể nhìn thấy loại giấy này.
"Chỗ Thạch tiên sinh có loại giấy đó không?” Trịnh Vân Thanh hỏi tới vấn đề quan trọng.
"Không có.” Vu Hữu Dân lắc đầu. "Tiên sinh nhà tôi không thích ba cái đồ chơi tinh linh nhỏ xíu, nhưng mà ngài ấy nói là chúng ta có thể triệu hồi quỷ sai, sau đó mua ở chỗ đối phương.”
Trịnh Vân Thanh: … A.
Cuối cùng, sau khi bỏ ra 1 tỷ minh tệ, tên quỷ sai đen sì kia mới đưa cho anh ta một tờ giấy âm dương.
Nhìn trang giấy mỏng dính giá 1 tỷ minh tệ, gân xanh trên trán của Trịnh Vân Thanh giật giật. "Anh Vu, tôi nói chứ cái tên mà anh kêu đi ra có thật sự là quỷ sai không?”
Mặt mũi đều không có, còn keo kiệt tham tài như vậy.
Vu Hữu Dân xấu hổ ho một tiếng. "Dù sao thì giấy cũng đã tới tay rồi.”
Đây là lần đầu tiên hắn ta triệu hồi quỷ sai, có thể kêu người ta đi ra đã là không tệ rồi, còn ở đó mà tính toán chi li.
Trịnh Vân Thanh gửi thư ngay trong đêm. Ban đầu, cha mẹ của cô gái không tin tưởng lời nói của anh ta, nhưng sau khi đọc xong bức thư liền thấy nó tự động cháy, cùng lúc đó lại nghe thấy tiếng gọi của cô gái, lúc này hai người mới lệ chảy ròng ròng. Đồng thời hai người họ cũng đã biết được tên của Thạch Lạn, đây cũng có thể coi là một buổi quảng cáo nho nhỏ.
Sau khi đưa tiễn cô gái, Trịnh Vân Thanh cạn kiệt sức lực trở lại căn nhà của Thạch Lạn. "Thạch tiên sinh, thật sự rất cảm ơn ngài. Đây là chút lòng thành của tôi, mời ngài nhận lấy.”
Sau khi biết được Thạch Lạn thích tiền mặt, Trịnh Vân Thanh đã cố ý đi rút tiền, đồng thời bỏ vào trong phong bì, biến nó thành phong bì bự.
Ba ngàn tệ, nhìn qua cũng rất dày.
Thạch Lạn đưa tay nhận lấy, nhìn Trịnh Vân Thanh, nói: "Lần sau anh trở lại, tôi sẽ miễn phí cho anh.”
Lần sau???
Trịnh Vân Thanh vội vàng xua tay. "Không không không. Tôi cũng không muốn trở lại đây đâu. Không không không, ý của tôi không phải như vậy. Lần tới tôi sẽ tìm ngài uống trà, nhưng mà về chuyện kia thì không muốn đâu.”
Sau khi nói xong, Trịnh Vân Thanh hận không thể cho bản thân hai cái bạt tai. Anh ta nói chuyện làm sao lại lan man như thế, không nói trọng điểm, làm người khác hiểu lầm lời nói, thật là…
Thạch Lạn không cùng anh ta so đó những chuyện nhỏ xíu này, chỉ kêu Vu Hữu Dân đưa đối phương về nhà nghỉ ngơi.
……………………
Trịnh Vân Thanh đi ra đến của chính, nhịn không được quay đầu lại nhìn vào trong nhà, chỉ thấy Thạch Lạn đang nhắm mắt ngồi đó. Anh ta gãi đầu một cái, cảm thấy lời nói vừa rồi của Thạch Lạn như có ẩn ý gì đó, nhưng cũng cảm thấy là bản thân đã nghĩ nhiều.
Chon nê liền vỗ mặt, đi trở về nhà.
"Đứng lại đó.”
Vừa mới đi vào cửa nhà, Trịnh Vân Thanh liền bị người đột nhiên kêu lại.
Trịnh Vân Thanh cả người mệt mỏi nhịn xuống tính khí không kiên nhẫn, theo âm thanh nhìn qua. "Cha.”
Cha Trịnh nhìn cả người của Trịnh Vân Thanh lộn xộn, lông mày nhướng thẳng lên, nói: "Hơn nửa đêm rồi, con đi nơi nào?”
"Đi tiễn biệt một người bạn.” Trịnh Vân Thanh không cần nghĩ cũng biết cha Trịnh là do cụ Trịnh gọi trở về. Anh ta biết thế nào cũng bị ông sạc cho một trận nên thân, cho nên dứt khoát ngồi xuống ghế. "Con người mà, luôn sẽ xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn. Chúng ta là những người còn sống trên đời, việc có thể làm cũng chỉ có thể tiễn họ đi một đoạn, dù sao thì về sau làm gì có ai luôn luôn nhớ đến đối phương. Cha, người nói xem có đúng không?”
Cha Trịnh mấy máy môi, mắt nhìn vào Trịnh Vân Thanh. "Đừng có nghĩ mọi thứ cực đoan như thế, con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện chưa trải sự đời, chờ con…”
"Chờ con trải qua đủ mọi chuyện trong cuộc sống, con mới biết được thế giới này muôn hình vạn trạng, có rất nhiều chuyện đều không thể theo ý muốn của bản thân, cũng có rất nhiều chuyện mắt nhìn thấy chưa chắc là đúng.” Giống như là đã thuộc lòng, Trịnh Vân Thanh cắt ngang lời nói của cha Trịnh, thuận miệng tiếp lời ông.
"Cha à, những lời này của cha con đã sớm nghe chán, không những là lỗ tai, mà đến cả trong lòng đều đã nghe đến mọc ra cái kén rồi. Nhưng mà như thế thì sao? Bây giờ con chưa trải sự đời, cho nên hiện tại con chỉ tin vào những gì con nhìn thấy, nghe thấy!”
Nói xong, anh ta liền đứng thẳng người lên.
Cửa phòng cụ Trịnh bỗng nhiên mở ra, ông cụ đã một đêm không ngủ rồi. Cụ chỉ vào Trịnh Vân Thanh, tức giận nói: "Rốt cuộc cháu muốn ông phải nói bao nhiêu lần nữa mới chịu tin, ông không có hại chết bà ấy.”
"Chính là ông hại chết bà!”
Mắt của Trịnh Vân Thanh đỏ ngầu. "Chính ông trơ mắt nhìn bà phát bệnh! Chính ông trơ mắt nhìn bà chết đi! Chính vì ông mà bà mới chết!”
"Trịnh Vân Thanh!” Cha Trịnh giận dữ hét lên.
"Ông không có!” Cụ Trịnh cũng tức giận đến mức cả người run rẩy.
"Có hay không chỉ có chính ông tự biết.” Trịnh Vân Thanh giơ tay lên chỉ vào trái tim của mình mà nói.
Nghe thấy tiếng cãi vã từ phía đối diện truyền tới, Vu Hữu Dân đóng cửa sân lại, đi vào phòng khách. "Tiên sinh ơi, cụ Trịnh thật sự giết vợ của ông ấy hay sao?”
Bà Trịnh là người vợ thứ hai của cụ Trịnh, cả hai người đến với nhau khi gần sáu mươi tuổi. Khi đó Trịnh Vân Thanh vừa lên cấp ba, là giai đoạn nhạy cảm và phản nghịch nhất. Lúc đầu anh ta cũng giống với cha mẹ của mình, không chấp nhận được bà Trịnh, nhưng cha mẹ của Trịnh Vân Thanh lại luôn đi làm bận rộn, anh ta ở lại nhà ông nội, quan hệ với bà Trịnh cũng dần dần tốt đẹp lên.
Bà Trịnh là một người cực kì thích sạch sẽ, đồng thời cũng là một người rất dịu dàng, nhưng một người như vậy thế mà lại mắc bệnh tim.
Theo tuổi tác dần lớn, căn bệnh này của bà cũng càng ngày càng nguy hiểm. Một khi cảm xúc trở nên kích động thì sẽ tái phát bệnh tim, vì thế Trịnh Vân Thanh chọc tức ai cũng được, chỉ riêng bà Trịnh là anh ta không dám chọc giận. Năm ngoái, Trịnh Vân Thanh cố ý xin nghỉ học để về nhà chúc thọ bà Trịnh.
Nhưng vừa về đến nhà, anh ta nghe thấy tiếng hai ông bà cãi nhau. Bà Trịnh một mực nói hai chữ báo ứng, cụ Trịnh bị bà làm cho tức giận, liền đẩy bà ngã ra đất. Sau đó bà Trịnh liền khó chịu che lấy trái tim, Trịnh Vân Thanh vội vàng đi tới đỡ lấy đối phương, sau đó hướng về phía cụ Trịnh nói cụ mau lấy thuốc đem ra.
Cụ Trịnh cũng sợ hãi, thế nhưng cụ đi vào phòng mấy phút cũng không thấy đi ra, Trịnh Vân Thanh gấp đến hoảng, muốn tự mình đi lấy thuốc lại bị bà Trịnh nắm tay ngăn lại.
Chờ đến lúc cụ Trịnh đi ra, bà Trịnh đã nhắm mắt xuôi tay.
Trịnh Vân Thanh đoạt lấy thuốc trong tay cũ Trịnh mà nhìn, bên trong cái gì cũng không có. Thuốc không thấy đâu, vậy mà đối phương lại ở trong phòng lâu đến như thế.
Thời điểm xe cứu thương chạy đến, cụ Trịnh đã bị kích động đến hôn mê bất tỉnh. Thế là đưa đi bệnh viện là hai người, lúc trở về cũng là hai người, chỉ có điều một người là người sống, còn người kia là người chết.
Cũng bởi vì chuyện này mà quan hệ giữa hai ông cháu có khoảng cách rất lớn, Trịnh Vân Thanh muốn báo cảnh sát nhưng mà cha Trịnh đã cản anh ta lại.
Từ đó về sau, Trịnh Vân Thanh trở nên bất cần đời, thật vất vả tốt nghiệp đại học xong cũng không đi tìm việc làm, mà tiếp tục ở lại nhà của cụ Trịnh, thỉnh thoảng cãi nhau với cụ một trận.
Cũng không biết anh ta đang tra tấn người khác, hay là tự tra tấn bản thân.
"Anh ta sẽ lại đến đây.” Thạch Lạn chỉ nói một câu như thế này mà thôi.
Cụ Trịnh đang thu dọn đồ đạc, cha Trịnh đứng phía sau ông, khuyên: "Cha à, cha đừng so đo với Vân Thanh.”
"Cha so đo? Nếu mà cha dám so đo với nó, cha còn phải rời đi như thế này?”
Cụ Trịnh ném balo xuống đất. "Cha là ông nội nó! Cha có thể làm gì nó bây giờ? Chỉ có thể nén giận, chỉ có thể không thèm để ý, không đi so đo với nó!”
Cha Trịnh thở dài, cúi người nhặt balo lên, giơ tay phủi đi tro bụi trên đó. "Con sẽ nói chuyện với Vân Thanh.”
"Không cần, mọi người cứ đi đi, một mình con ở nhà vẫn ổn.”
Trịnh Vân Thanh không biết từ lúc nào đã đứng ngay cửa, hai tay vòng trước ngực, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc lá, trên mặt lộ vẻ không sao đâu.
Cụ Trịnh hít sâu một hơi, cuối cùng giựt lấy balo trong tay cha Trịnh, dẫn đầu di ra cửa, tiến về chiếc xe mà cha Trịnh đậu trước cửa nhà mà đi.
"Con đó, suy nghĩ kỹ những lời mà cha nói. Người đã mất chúng ta chỉ có thể hoài niệm, nhưng người còn sống, chúng ta nhất định phải trân trọng.”
Nói xong cha Trịnh vươn tay vỗ vai Trịnh Vân Thanh, đi theo cụ Trịnh rời đi.
Một lúc lâu sau, Trịnh Vân Thanh vẫn đứng tại chỗ cũ, phát ra từng tiếng cười giễu cợt.
Đêm khuya.
Cụ Trịnh khát nước muốn đi uống nước, vừa mới bước vào phòng khách liền nghe bên trong phòng bếp truyền ra tiếng của đá đánh lửa. Cụ khẽ nhíu mày, hỏi: "Thằng hai?”
Không ai trả lời.
Cụ Trịnh mở cửa phòng bếp, bên trong không có một ai. Điều khiến người khác kỳ quái chính là bếp đã được bật lên, nồi trên bếp còn bị đốt đến cực kỳ nóng.
Cụ nhanh chóng tiến lên tắt bếp, sau đó thở hổn hển đi ra khỏi nhà bếp.
Nhưng lúc cụ đang bình tĩnh trở lại, tiếp tục đi về phía trước thì trong phòng bếp lại truyền ra âm thanh có người bật bếp. Trên mặt cụ Trịnh lúc này lấm tấm mồ hôi lạnh, cụ muốn gọi cha Trịnh dậy, nhưng mặc kệ là gọi như thế nào thì cũng chỉ phát ra những âm thanh như nhỏ giọng lẩm nhẩm, người khác không thể nghe được.
Nhìn thấy thời gian đã trôi qua mấy phút, cụ gấp đến hoảng rồi. Con dâu của cụ thức dậy đi vệ sinh trông thấy cụ đứng trước phòng bếp đi qua đi lại thì nghi hoặc kêu lên: "Cha? Cha làm sao thế?”
Nhìn thấy một đầu đầy mồ hôi của cụ Trịnh, mẹ Trịnh giật mình, vội vàng hét lớn kêu cha Trịnh. Cha Trịnh vội vàng xuống giường chạy tới, nhìn thấy cụ Trịnh run rẩy chỉ về phía nhà bếp. "Nhanh, nhanh đi dập lửa!”
Cha Trịnh sững sờ. "Lửa?”
"Nhanh đi dập lửa đi!”
Sắc mặt của cụ Trịnh cực kỳ khó coi, thấy vậy cha Trịnh không dám chậm trễ, vội vàng mở cửa phòng bếp đi vào, nhưng sau đó lại tràn đầy khó hiểu đi ra.
"Cha à, không có bật bếp nha.”
Cụ Trịnh trừng to mắt, mồ hôi lạnh chảy ra nhiều hơn trước, sau đó thì mặt mũi chán nản nằm trên ghế sopha. "Các con đi ngủ đi, cha ở đây nghỉ một lúc.”
Cha Trịnh làm sao yên tâm mà để cụ ở một mình ở phòng khách, thế là kêu mẹ Trịnh về phòng trước, còn mình sẽ ngồi lại với cụ.
Qua một lúc lâu, cha Trịnh mới nói: "Cha à, chuyện đó đã xảy ra nhiều năm như vậy, vì sao cha vẫn còn nhớ?”
Cụ Trịnh không nói chuyện, chỉ là âm thanh thở dài so trước đó nặng nề hơn.
"Vì cái gì mà ngăn tôi lại?”
Thạch Lạn mở mắt ra, nhìn về phía bóng đen đang đứng ngoài cửa.
"Bọn họ không có tội.”
"Nhưng bọn họ là người một nhà.” Âm thanh của bóng đen chói tai nhưng tràn đầy phẫn hận.
"Oan có đầu, nợ có chủ.”
Thạch Lạn nói ra sáu chữ khiến cho bóng đêm im lặng thật lâu. Cuối cùng phát ra một tràng dài cười nhạo rồi biến mất.
Trời đã sáng.
Thạch Lạn cầm radio đi vào trong sân. Âm thanh y a y a khiến có người đi đường bên ngoài ngõ nhỏ thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn vào. Sáng sớm liền nghe hí kịch, ông già nhà này thật sự là sức khỏe dồi dào nha.
"Tiên sinh ơi, nơi này làm sao mà đen thế?”
Vu Hữu Dân ngáp một cái, bỗng nhiên nhìn thấy trước cửa có vết đen giống như tro.
Không nhiều lắm nhưng hắn ta càng nhìn thì lại càng thấy giống hai cái dấu chân để lại.
Vì thế chịu đựng cái lạnh chạy ra hỏi.
"Vừa rồi có một vị khách tới đây. Đã đi rồi.”
Thạch Lạn vung tay lên, làm biến mất vết đen xám trên đất.
Vu Hữu Dân cũng không hỏi thêm, rửa tay xong thì vào nhà bếp nấu cơm.
Thạch Lạn ngồi ở trong sân, trên bàn đá xuất hiện một bộ ấm trà, hắn uống một ngụm trà, nhìn về phía trên nóc nhà họ Trịnh, luồng khí đen kia trở nên dày đặc hơn.