Thạch Lạn vừa nói xong, trong phòng đã truyền đến tiếng người té ngã cùng với giọng nói oán giận thầm của Vu Hữu Quốc.
“Anh lại bày cái trò gì nữa? Nửa đêm rồi, có để người ta ngủ không.”
Vu Hữu Quốc trở mình, cũng không mở mắt, chỉ oán giận Vu Hữu Dân phá giấc mơ đẹp của mình.
Vu Hữu Dân tưởng tượng ra người đang đứng ngoài gõ cửa là ai, mồ hôi lạnh liên tục tràn ra khiến toàn thân rét run, nghe thấy Vu Hữu Quốc nói, hắn ta thầm mắng một tiếng, sau đó nhanh chóng bò đến mép giường đối phương, run giọng nói: “Đừng ngủ nữa! Cái tên nam quỷ kia đã tìm tới cửa rồi!”
“Gì?!”
Vu Hữu Quốc nhớ tới đầu người mình gặp qua ngày đó, tức khắc rùng mình một cái, ngay lập tức ngồi dậy nhìn xung quanh trái phải: “Ở đâu? Ở đâu!”
Thạch Lạn lại gõ gõ cửa lần nữa.
Bịch bịch bịch.
Ba tiếng.
“Người ta đều nói quỷ mà gõ cửa chỉ gõ một tiếng, có phải anh nghe lầm hay không, là cha tụi mình ở bên ngoài thì sao?”
Vu Hữu Quốc xoay người xuống giường, cùng nhau ngồi xổm dưới giường với anh trai.
“Không thể nào, nó, vừa rồi nó còn hỏi chúng ta còn giường hay không,” Sắc mặt Vu Hữu Dân trắng bệch: “Em cảm thấy cha tụi mình sẽ tới đây vào hơn nửa đêm, rồi còn gõ cửa hỏi chúng ta còn giường hay không sao?”
Sắc mặt Vu Hữu Quốc cũng khó coi lên.
Anh em hai người song song nhìn về phía cửa phòng, chỉ cảm thấy cửa phòng vốn rất bình thường bây giờ đã hóa thành quỷ môn quan.
Gõ vài cái mà không thấy người mở cửa khiến Thạch Lạn có chút không vui.
Hắn trực tiếp đi xuyên qua cửa vào trong phòng, vừa vào đã nhìn thấy hai anh em lúc này run bần bật nhìn Thạch Lạn đi xuyên cửa vào, chỉ cảm thấy dường như yết hầu của mình bị cái gì đó bóp chặt, nửa lời cũng không thốt ra được.
“Xin hỏi,” Thạch Lạn vô cùng có lễ phép: “Loại giường mà lúc trước cho tôi có còn không?”
Vu Hữu Quốc:.......
Vu Hữu Dân:......
Thấy bọn họ chỉ trừng mắt không nói lời nào, Thạch Lạn càng cảm thấy kỳ quái hơn, hắn đi đến trước mắt hai người, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bọn họ.
Khuôn mặt thanh niên tuyệt mỹ làm sợ hãi trong lòng hai anh em giảm xuống một ít, đương nhiên, chỉ một ít mà thôi.
Dù sao ở trong lòng bọn họ Thạch Lạn có thể đi xuyên cửa vào đã là tồn tại như mãnh quỷ rồi.
Ai biết con mãnh quỷ này ngay sau đó có thể đột nhiên mở mồm to như bồn máu ra nuốt sống bọn họ hay không.
“Ngài, ngài còn cần giường?”
Thấy Thạch Lạn nhíu mày, Vu Hữu Dân nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi.
Thạch Lạn thấy người đối diện quan tâm tới mình, cũng vui vẻ, hắn cong môi, cười nói: “Ừ, cái giường kia cảm giác thoải mái hơn nhiều so với lúc tôi ngủ ở trong đất, cho nên tôi muốn mua thêm một cái.”
“Mua?”
Vu Hữu Quốc và Vu Hữu Dân liếc nhau.
Dùng minh tệ mua đồ của bọn họ à?
“Ngài, ngài dùng cái gì mua đồ của chúng tôi?”
Không thể tặng không cho đối phương một chiếc giường nữa, bởi vì nhà bọn họ thật sự rất nghèo.
Thạch Lạn móc từ trong túi ra một đống đồ vật đưa qua: “Chỗ này của tôi có tiền, kiếm được trong lúc du lịch nhân gian lúc trước, có thể mua mấy cái giường?”
Tuy rằng chiếc giường kia thoải mái, nhưng chất lượng lại không tốt, mới xài một tháng đã hỏng rồi.
Hắn đến mua thêm mấy cái, để dành sau này ngủ.
Vu Hữu Dân rũ mắt xuống thấy đồ trong tay Thạch Lạn, có lẽ là bởi vì ánh sáng không tốt, hắn không thấy rõ, cho nên nheo hai mắt lại, sau khi Thạch Lạn thấy thì búng tay một cái, bóng đèn nhỏ trong phòng liền sáng lên.
Hai anh em bị kinh sợ vội ôm chặt lấy nhau.
“Thấy rõ chưa?”
Thạch Lạn cầm đồ vật trong tay huơ huơ ra phía trước, trên mặt mang theo chờ mong.
Vu Hữu Dân áp nỗi sợ hãi xuống xem qua lần nữa, à, đúng thật là tiền, nhưng mà.....
“Tiền này của ngài hòng hết rồi ạ.”
Bị làm sao mà ướt nhẹp vo thành từng cục từng cục.
“Hỏng rồi?”
Thạch Lạn trừng to mắt, hắn thu hồi tay lại, ướt nhẹp, cực kỳ nhăn nhúm nhiều không đếm xuể, đúng là hỏng rồi.
Hắn thở dài, tiền tài là không thể biến hóa, cho nên bây giờ nói hắn không có một đồng nào, không mua được giường, nghèo chẳng khác gì hai tên nhân loại trước mặt này.
“Các anh muốn bắt quỷ không? Một chiếc giường, tôi giúp các anh bắt quỷ.”
Vu Hữu Dân và Vu Hữu Quốc đơ mặt nhìn hắn, ngài còn không phải là quỷ sao?
Thạch Lạn không biết suy nghĩ riêng của bọn họ mà chỉ chờ mong nhìn bọn họ.
Bị nhìn chằm chằm đến mức vô cùng mất tự nhiên, Vu Hữu Dân thấy hắn không có ác ý, liền rất cẩn thận mà mở miệng, “Tôi, chúng tôi mới gặp được quỷ đúng một lần, còn bị ngài giết rồi.”
Thạch Lạn nhớ tới nữ quỷ một tháng trước đã hù dọa bọn họ cuối cùng còn đánh thức mình: khẽ nhíu mày, “Lần đó à, lần đó các anh đã cho tôi giường.”
Thất vọng.
Xem ra chỉ có thể tiếp tục ngủ trên giường đất.
Một trận gió thổi qua, Thạch Lạn liền biến mất ở trước mắt bọn họ, trong không khí truyền đến giọng nói trầm lãnh mà trong trẻo của thanh niên: “Nếu có ai muốn bắt quỷ, các anh cứ dẫn người đó tới tìm tôi, cảm ơn.”
Hơn mười phút sau, hai anh em ngồi ở trên giường, hai mặt nhìn nhau.
“Anh trai, tên quỷ kia còn rất có lễ phép.”
Vu Hữu Quốc nhớ tới thái độ của Thạch Lạn, khô khốc nói.
Vu Hữu Dân không nói chuyện.
…
Qua thêm nửa tháng nữa, Thạch Lạn vẫn luôn ngủ trong đất, chẳng qua không thể ngủ say được như trước kia, bây giờ hắn đang nằm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vẫn luôn ở chờ mong có khách tới cửa, như vậy hắn sẽ có giường ngủ.
Mà cùng lúc đó, Vu Hữu Dân đang ngồi nói chuyện cùng với một người đàn ông vóc dáng gầy ốm, trên mặt râu ria lởm chởm, người đàn ông này họ Hồ, tên là Hồ Nhất Minh, ông nội hắn đến từ nơi khác, vì để đứng vững chân ở chỗ này mà cưới một cô gái lỡ thì ở thôn Vu Sơn, từ đây ổn định cuộc sống.
Nhưng gen của nhà họ Hồ không tốt, cha hắn là con một, đến đời này của hắn cũng là con một, hơn nữa nhà lại nghèo, mãi cho đến năm 30 tuổi mới cưới được một cô vợ tàn tật, nhưng không sống được mấy năm thì vợ hắn sinh con đầu lòng, sau đó ra đi, may mà hai người còn có một đứa con trai.
Bây giờ nó được năm tuổi, thật sự rất nghịch ngợm.
“Gần đây sắc mặt anh không tốt nhỉ?”
Hai nhà bọn họ ở gần nhau, xem như hàng xóm, còn đều bị người trong thôn cố ý hay vô tình tránh né, cho nên có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
Hồ Nhất Minh bỏ tay vào túi lục tìm gì đó, sau khi không tìm được thứ mình muốn, hắn suy sụp mà đá văng viên đá dưới chân ra, thở dài: “Sao có thể tốt, gần đây tôi rất hay gặp ác mộng.”
Vu Hữu Dân biết hắn đang tìm cái gì, lấy điếu thuốc lá duy nhất trên người đưa qua: “Nói đi.”
“Cảm ơn,” Hai mắt Hồ Nhất Minh sáng ngời, sau khi nhận lấy thuốc lá thì vội vàng bỏ vào trong miệng, sau khi một tay móc cây bật lửa mới nhét lại vào túi và bật lửag, hít một hơi thật sâu đến to mồm ra.
Hắn nửa híp mắt, biểu tình có chút sảng khoái.
“Ác mộng có gì mà đáng sợ, người cũng đã lớn đến vậy rồi.” - Vu Hữu Dân có chút không hiểu, chuyện gặp ác mộng này con nít sợ là bình thường, người lớn rồi sao còn sợ chứ?
Nhưng mà cha hắn thường nói, người làm chuyện trái với lương tâm là người sợ quỷ gõ cửa nhất, cái sợ thứ hai là gặp ác mộng, mơ thấy có quỷ có nghĩa là có người tìm mình đòi mạng, Hồ Nhất Minh này thành thành thật thật, từ nhỏ cũng đã bị người ta đánh, làm sao làm ra chuyện gì trái với lương tâm được.
Hồ Nhất Minh nghe vậy không trả lờ, sương khói che giấu vẻ mặt của hắn hơn phân nửa:
“Nhìn anh nói kìa, chuyện sợ ác mộng còn phải phân biệt cái gì mà người lớn với trẻ con, đúng rồi, thật sự các anh gặp phải quỷ à?”
Mấy ngày hôm trước Hồ Nhất Minh và Vu Hữu Quốc uống rượu, Vu Hữu Quốc uống say phun ra hết những gì mà Thạch Lạn nói với bọn họ, cũng may chỉ có một mình Hồ Nhất Minh nghe anh ta nói.
Vừa nghe đối phương nhắc tới chuyện này, Vu Hữu Dân liền đen mặt:
- “Đừng nghe nó nói bừa.”
Hồ Nhất Minh lắc đầu, ném tàn thuốc xuống đất, chân dùng sức chà xát, sau đó mới giương mắt lên nghiêm mặt nói:
- “Người anh em, tôi thật sự đã cùng đường, mấy ngày nay tôi vẫn luôn mơ thấy mẹ của con tôi, anh biết đấy, cô ấy đã chết 5 năm, 5 năm này tôi vẫn chưa từng mơ thấy cô ấy lần nào, nhưng trong khoảng thời gian này......”
Nói xong, hắn lại hung hăng mà xoa chân xuống một mảnh tàn thuốc đã bẹp dí.
- “Trong khoảng thời gian này rất không bình thường, tôi cảm thấy tôi bị cô ấy theo rồi, nhưng tôi hỏi cô ấy ở dưới đó thiếu cái gì, cô ấy cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, còn có ngày hôm qua.....”
Ngày hôm qua sau khi Hồ Nhất Minh đi làm xong rồi về nhà, phát hiện đứa con nhà gã kia ngồi ở trên ghế bập bênh của ông nội, chân nhỏ lắc qua lắc lại, biểu tình thành thục không nói nên lời, sau khi nghe thấy hắn gọi, đứa con mở to mắt, lại toàn là tròng đen thui như mực, một chút màu trắng cũng không có!
Lúc ấy đã dọa hắn đến mức chân mềm nhũn. Mà khi gã lại nhìn lại lần nữa, đôi mắt đứa bé lại bình thường lại rồi.
- “Tôi tưởng mình bị hoa mắt, nhưng tới buổi tối......”
Buổi tối khi mẹ hắn làm xong cơm rồi, bảo hắn đến nhà bếp đem cơm lại đây, hắn đi đến nhà bếp mở nắp nồi ra, bên trong lại xuất hiện đầu vợ hắn, ngẫm lại, một cái đầu đặt ở trong nồi nước canh nóng hôi hổi, hai mắt rơi huyết lệ mà nhìn hắn, cho dù là ai cũng chịu không nổi.
Cho nên lúc ấy nắp nồi trong tay Hồ Nhất Minh liền rơi xuống đất, phát ra một tiếng kêu chói tai.
- “Nhưng chờ sau khi cha mẹ tôi tới, trong nồi kia cũng chỉ có canh, anh nói xem có kỳ quái hay không?” - Hồ Nhất Minh tưởng tượng đến chuyện này vào đêm qua liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Vu Hữu Dân nuốt nuốt nước miếng, nghĩ lại lúc Thạch Lạn chôn ở trong đất trên núi kia lộ cái đầu ra, rất đồng cảm với tâm trạng của đối phương.
- “Anh xác định là thấy thật? Không phải ảo giác?”
- “Không phải,” - Vẻ mặt Hồ Nhất Minh khẳng định, nói xong hắn còn xoay người giơ tay kéo quần áo sau lưng mình lên trên một chút:
- “Thấy không?”
- “..... Thấy.” - Giọng nói Vu Hữu Dân có chút run rẩy, chỉ thấy phần eo Hồ Nhất Minh vậy mà lại có một cái dấu bàn tay màu xanh tím, nhìn như là tay người.
- “Đây là trong lúc tôi đi tiểu đêm tối hôm qua bị đẩy một cái, buổi sáng hôm nay vừa dậy là đau lên từng cơn, khi cha tôi thấy cũng bị dọa nhảy dựng, còn cho tôi uống nến hôi trên lư hương điện thờ.”
Người ta nói uống nó là có thể giúp trấn an và trừ tà.
Trầm mặc một lúc lâu sau, Vu Hữu Dân giọng nói:
- “Tôi mang anh đi, nhưng mà có thể thành công hay không, thì phải xem chính anh rồi.”
Hai mắt Hồ Nhất Minh sáng ngời: “Được!”
So với việc tin mẹ hắn để mời đạo sĩ trên giang hồ về, còn không bằng đi tìm một tên mãnh quỷ tới dạy dỗ cô ta
…
Khi Thạch Lạn nghe thấy chân núi truyền đến tiếng bước chân liền chui từ trong đất ra, khi nhìn thấy khách nhất định phải chú ý, không thể “Nằm” ở trên giường nói chuyện với khách được.
Đây là lễ nghi rất cơ bản của nhân loại.
…
Vu Hữu Dân dẫn theo Hồ Nhất Minh di chuyển qua lại ở trong rừng:
- “Không đúng đường rồi.”
- “Có phải đi nhầm hay không?” - Hồ Nhất Minh xoa xoa mồ hôi trên mặt.
Vu Hữu Dân cũng buồn bực chứ, rõ ràng chính là nơi này.
- “Anh, không gõ cửa.”
Ngay khi Vu Hữu Dân chuẩn bị đi hướng khác lại lần nữa, một trận gió mang đến giọng nói của Thạch Lạn. Cả người hắn ta cứng đờ đứng ở tại chỗ:
- “Anh nghe thấy cái gì chưa?”
- “Không có,” Hồ Nhất Minh lắc đầu, thấp giọng trả lời: “Anh nghe thấy gì?”
Vu Hữu Dân quay đầu lại, vẻ mặt buồn khổ nói: “Hắn nói tôi không gõ cửa.”
Đến phiên Hồ Nhất Minh nuốt nước miếng.
Cách một tầng không gian đôi tay Thạch Lạn giao nhau đặt ở trước người, tầm mắt thanh triệt đặt ở trên người Hồ Nhất Minh.
Nhân loại này, không sạch sẽ.