Mùa đông ở Nam Thành lúc nào cũng đơn điệu, trời xám trắng, cây xanh thẫm, mặt đất ẩm ướt mãi không khô, gió thổi hoài chẳng dứt. Buổi trưa trời có chút quang đãng hơn, những tia sáng xuyên qua tầng mây, rọi xuống từng vệt vàng nhạt, Thư Dao hạ tấm chắn nắng xuống, hỏi Văn Nhã đang lái xe: "Còn bao lâu nữa thì tới?"
Văn Nhã liếc đồng hồ: "Với tình hình đường sá bây giờ, chắc khoảng bốn mươi phút."
Bốn giờ chiều là buổi biểu diễn báo cáo cuối kỳ của Học viện âm nhạc đại chúng, Tống Tinh Chu may mắn bốc thăm trúng suất diễn cuối, thời gian vẫn còn dư dả, thế nên cô cũng không hỏi thêm nữa.
Điện thoại đặt trên đùi bỗng sáng lên, Thư Dao cúi xuống thì nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình.
Kỳ Trân.
Cô khựng lại hai giây rồi nhấc máy.
"Dao Dao, Merry Christmas, lâu quá không gặp, sắp được nghỉ chưa?"
"Còn mấy ngày nữa."
So với sự hào hứng của Kỳ Trân, giọng Thư Dao trầm tĩnh hơn nhiều.
Cô còn chưa kịp hỏi, Kỳ Trân đã nói trước: "Chị vừa mới về nước, đám bạn cấp ba cứ nằng nặc đòi tổ chức tiệc đón chị, mai tối chị làm tiệc Giáng Sinh ở Pure Land, đều là người em quen cả, em tới chơi được không?"
Ngày mai Thư Dao có bài thi, nhưng buổi tối thì rảnh, cô không nghĩ ra lý do từ chối Kỳ Trân, bèn gật đầu đồng ý.
Kỳ Trân vui lắm, nói sẽ mang quà về cho cô, nhưng sau khi phấn khởi được một lát lại kìm giọng xuống, hỏi: "Anh em có nhà không? Anh ấy… có rảnh không?"
Nghe đến đây, khóe môi Thư Dao khẽ nhếch.
Kỳ Trân vẫn là Kỳ Trân của trước kia, nói gì cũng không rời được Minh Đình.
"Chị Trân Trân, chị biết mà, cuối năm anh ấy bận lắm, vẫn còn ở Cảng Thành."
"Vậy à…"
Giọng có chút thất vọng, những năm qua Thư Dao đã nghe quen rồi.
Sau khi biết được hành tung của Minh Đình, Kỳ Trân cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói vài câu khách sáo rồi cúp máy.
Là em gái Minh Đình suốt bảy năm, cô chưa bao giờ thiếu những người chủ động tỏ ra thân thiện với mình.
Chỉ tiếc là những năm qua không ai có thể thông qua mối quan hệ của cô để tiếp xúc nhiều hơn với Minh Đình.
Xe chạy vào học viện nghệ thuật Nam Thành, thu hút vô số ánh nhìn trên đường.
Trong quán cà phê đối diện bãi đỗ xe, một nam sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, bật thốt lên hai tiếng "Vãi chưởng!".
"Ferrari flagship đời mới nhất! V12 hút khí tự nhiên, tăng tốc từ 0 -100 trong 2.9 giây! Đỉnh thật! Xe của thiếu gia nhà nào đây?!"
Trước cửa sổ kính sát đất có một chiếc bàn dài, ban đầu các sinh viên đang chờ cà phê ai nấy đều cúi đầu bấm điện thoại, giờ nghe thấy một tràng cảm thán như vậy, đều hiếu kỳ ngẩng lên nhìn ra ngoài.
Cậu nam sinh kia còn chưa hết kinh ngạc, cửa xe đã mở, có hai cô gái bước xuống.
Cậu ta lại ho sặc một tiếng vì sốc: "Đây… đây là đại tiểu thư nhà nào vậy?"
Phía sau cậu ta có hai cô gái đang đứng, trông có vẻ là bạn cùng nhóm, một cô mặc áo khoác lông thấy thế thì ngạc nhiên: "Học viện âm nhạc đại chúng, Thư Dao, cậu không biết à?"
Nam sinh quay đầu nhìn cô ấy, lắc lắc cái đầu.
Cô gái mặc áo khoác dạ đứng bên cạnh hóng chuyện theo: "Ngày đầu tiên nhập học đã bị người ta liên tục đăng lên confession chuyên tỏ tình, cả đám quỳ lạy xin info, đại tiểu thư này xinh đẹp, dáng chuẩn, chỉ tiếc tính tình lạnh nhạt, một kỳ trôi qua rồi mà chưa từng thấy cô ấy đi với cậu con trai nào."
Cô gái mặc áo khoác lông tiếp lời: "Chuyện này đâu phải tại tính tình lạnh nhạt?"
"Sao?"
Cô gái mặc áo khoác lông hất cằm về phía ngoài cửa sổ: "Cậu nhìn cách cô ấy ăn mặc xem, từ đầu đến chân không thấy logo rõ ràng, nhưng nguyên bộ đồ đó là bê từ sàn diễn miumiu xuống, cái Kelly trên tay cô ấy còn là da cá sấu. Bạn cùng phòng học thời trang của tôi nói, mấy món trang sức đồng hồ cô ấy đeo hàng ngày đều trên triệu tệ, nhìn cô ấy là thấy ngay năm chữ to đùng: ‘Cậu! Không! Với! Tới! Đâu!’."
"Còn cả nữ vệ sĩ đi cạnh cô ấy nữa, tên Văn Nhã, nhưng người thì chẳng văn nhã tẹo nào, xuất thân từ trường cảnh sát vũ trang, từng phục vụ vài năm trong quân đội, lập công nhận khen thưởng, xuất ngũ rồi thì liên tiếp giành quán quân hai mùa giải võ thuật tổng hợp nữ. Vậy nên đừng nhìn cô ấy đẹp mà nghĩ dễ lại gần, có nữ vệ sĩ thế này đi kèm, chẳng ai dám bén mảng tới đâu."
Cô gái mặc áo khoác dạ tò mò: "Cậu nghe mấy cái này ở đâu vậy?"
Cô gái mặc áo khoác lông hạ giọng: "Có file PDF, lát gửi cho cậu."
Nam sinh kia cũng tò mò theo: "Thế đại tiểu thư này gia thế khủng vậy, muốn học nhạc đại chúng thì vào Berklee không phải dễ như trở bàn tay sao? Sao còn ở lại trường mình?"
Cô gái mặc áo khoác lông đáp: "PDF nói cô ấy bị bệnh tâm lý, cực kỳ kháng cự tiếp xúc cơ thể với người khác, mà ở nước ngoài thì ai cũng nhiệt tình, động tí là ôm là hôn, chắc người nhà không yên tâm để cô ấy sống bên đó."
Cô gái mặc áo khoác dạ tặc lưỡi: "Bảo sao lúc nào cũng có vệ sĩ kèm bên, rõ rành rành là đại tiểu thư này không thuộc về nơi đây, chắc cũng chẳng có ai ở trường mình lọt được vào mắt cô ấy."
"Cũng chưa chắc."
Cô gái mặc áo khoác lông lại nói: "Tôi nghe nói buổi biểu diễn báo cáo của đại tiểu thư hôm nay là do Tống Tinh Chu đích thân chuẩn bị cho cô ấy, chỉ riêng việc lập ban nhạc đã tốn không ít tâm tư.
Vị nam thần học đường mới nổi này, gia thế có thể không bằng đại tiểu thư, nhưng nhan sắc và tài năng thì đúng là không có gì để chê, năm đó anh ta thi vào trường chúng ta với vị trí thủ khoa toàn quốc của ngành, chỉ riêng gương mặt thôi cũng đủ để có hàng chục vạn fan, nói không chừng lại có cơ hội đấy."
Cô gái mặc áo khoác dạ cầm máy báo lấy đồ ăn, lúc này nó rung lên, cô ấy vội vàng quay người: "Vậy thì chúng ta cũng đi hóng hớt đi, chỗ ngồi trong hội trường âm nhạc có hạn, đến muộn là chỉ có thể đứng ở lối đi thôi đấy."
Cuối kỳ đã đến, các chuyên ngành trong trường liên tục có các kỳ thi lớn nhỏ, bình thường nhìn sân trường trống trải, vậy mà bây giờ lại như có nhiều người hơn hẳn, khiến Văn Nhã theo phản xạ nâng cao cảnh giác.
Thư Dao nhận ra điều đó, cười trấn an cô ấy, nhưng Văn Nhã vẫn nghiêm túc nói: "Lần trước kẻ giả vờ đụng vào cậu đã làm hỏng chiếc áo khoác mười sáu vạn của cậu, còn làm đổ cà phê lên chiếc túi Kelly lông vũ, đến giờ vẫn đang sửa chữa bên Paris, kẻ đó miệng nói sẽ chịu trách nhiệm, nhưng sau khi báo giá xong lại biến mất không chút tăm hơi."
Cô ấy khẽ hừ một tiếng: "Thời đại nào rồi mà còn có người dùng cái chiêu cũ rích này để bắt chuyện, đúng thật là…"
"Đúng thật là gì?"
"Không có mắt nhìn."
Văn Nhã nghiêng đầu nhìn Thư Dao: "Bảo vệ an toàn cá nhân của cậu là trách nhiệm hàng đầu của tôi, bảo vệ…"
"Bảo vệ tài sản của tôi cũng thuộc phạm vi công việc của cậu."
Cô ấy chưa nói xong đã bị Thư Dao ngắt lời.
Văn Nhã nhướn mày: "Nói đúng lắm."
Câu này Thư Dao nghe chắc cũng phải cả trăm lần rồi.
Từ khi Minh Đình tốt nghiệp cấp ba, Văn Nhã đã đi theo bên cô, tính ra cũng được hơn năm năm.
Suốt năm năm trời, Văn Nhã chưa từng bao che cho cô, ngay cả chuyện cô lén ăn kem cũng bị viết vào báo cáo công việc.
Minh Đình tuy không nói gì, nhưng cảm giác từng hành động nhỏ đều bị giám sát và ghi chép lại như vậy, thì không ai có thể thích được.
Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, nhưng trên con đường dẫn đến nhà hát đã có rất nhiều người. Cuối học kỳ có rất nhiều chuyên ngành có biểu diễn báo cáo, nhưng thu hút sự chú ý nhất phải kể đến ngành biểu diễn thời trang và âm nhạc đại chúng, một bên thì trai xinh gái đẹp nhiều, một bên thì không khí náo nhiệt, mỗi khi có hai chuyên ngành này biểu diễn thì nhà hát luôn chật kín chỗ, có khi ngay cả hành lang cũng chật ních người.
Hội trường âm nhạc của trường do doanh nghiệp tài trợ, ngay cổng chính có hai chữ "Minh Tỉ", sức chứa ngày thường là bốn trăm người.
Hệ thống ánh sáng, âm thanh của hội trường cũng do tập đoàn Minh Tỉ quyên tặng, hiệu quả thậm chí còn tốt hơn cả nhà hát Nam Thành, thỉnh thoảng có một số cuộc thi nhạc cụ hoặc buổi hòa nhạc quy mô nhỏ của nghệ sĩ nổi tiếng được tổ chức tại đây.
Vừa bước vào hội trường, Thư Dao đã thấy Yến Thu vẫy tay với mình. Yến Thu là người đầu tiên cô quen khi vào trường, hai người học cùng lớp, thường xuyên trò chuyện, quan hệ tự nhiên cũng thân thiết hơn một chút.
Nhưng kiểu thân thiết của Thư Dao không giống người bình thường, dù lời nói có thân mật đến đâu, cô cũng không thể có tiếp xúc cơ thể gần gũi hơn với đối phương.
Những người không biết rõ sẽ nghĩ rằng cô lạnh lùng, khó gần, cố tình tỏ vẻ tiểu thư kiêu kỳ.
Chỉ có những người thật sự thân thiết mới biết để duy trì sự "bình thường" như thế này, cô đã phải cố gắng thế nào.
Từ PTSD đã trở thành một kiểu trào lưu dùng để thể hiện cảm xúc của giới trẻ hiện nay, nói ra nhẹ tênh, nhưng đối với những người thực sự mắc bệnh, đó là một cơn ác mộng.
Mỗi lần bị kích thích, cô đều phải trải qua ác mộng một lần nữa.
Thật ra từ khi mắc bệnh đến giờ, cô cũng từng có vài năm giao tiếp xã hội bình thường, đó là quãng thời gian cô hạnh phúc nhất, nhưng một khi bị hủy hoại, triệu chứng kích thích lại nghiêm trọng hơn cả khi mới phát bệnh.
Cô đã đi khám, cũng đang dùng thuốc, nhưng trong cuộc sống hàng ngày khó tránh khỏi việc tiếp xúc với người khác, chạm nhẹ một cái thì không sao, nhưng nếu là những động tác mang ý nghĩa "kiềm chế" rõ ràng như nắm tay, ôm, ôm eo… cô sẽ xuất hiện phản ứng kích thích ở mức độ khác nhau, nghiêm trọng có thể dẫn đến tim đập nhanh và khó thở, vì vậy, Văn Nhã mới luôn giữ trạng thái cảnh giác cao độ.
Ghế ngồi của buổi biểu diễn hôm nay đã được giáo viên chuyên ngành sắp xếp từ trước, vị trí của Thư Dao ở góc, Văn Nhã đưa cô đến đó rồi lui về phía lối thoát hiểm đứng chờ.
"Hôm nay có nhiều người quá, cậu có căng thẳng không?"
Vừa ngồi xuống, Yến Thu đã ríu rít không ngừng: "Trời ơi, mình căng thẳng quá à, lần này không được chia nhóm với cậu, mình lo lắm, hôm qua thầy Khúc còn nói bài mình chọn khó, mình đúng là bị lú mới chọn một bài gần như hát thanh xướng! Lỡ hát trật thì cả học kỳ này mình chẳng ngẩng đầu lên nổi."
Thư Dao bị lời cô ấy chọc cười: "Không sao đâu, học kỳ này sắp kết thúc rồi mà."
Yến Thu sững lại một giây, rồi cũng bật cười: "Cũng đúng nhỉ."
Cô ấy thở dài: "Thôi thì cứ làm liều đi, chương trình hôm nay nhiều thế, chắc chẳng ai nhớ được mình đâu."
"Sao lại không? Giọng cậu hay như thế, mình nghe một lần là không quên được, đừng tự hạ thấp bản thân."
Thư Dao khi cười và khi không cười như hai con người khác nhau, lúc không cười thì lạnh lùng, lúc cười, đôi mắt cô như ngậm nước, dịu dàng, trong trẻo, khiến người ta vô thức buông lỏng đề phòng.
Đôi mắt cô còn biết truyền tải cảm xúc hơn cả giọng nói, rõ ràng lời đã nói xong, nhưng Yến Thu vẫn ngẩn người nhìn cô.
Mỗi lần nhìn cô như thế, Yến Thu đều vô thức nghĩ, nếu Thư Dao đi lừa đảo, chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền.
"Vậy lần sau chúng ta cùng nhau nhé?"
Thư Dao cười dịu dàng: "Được."
"Chỉ là, tôi cũng thật sự không ngờ cậu lại chọn một bài rock."
Ấn tượng đầu tiên của Yến Thu đối với Thư Dao có thể dùng bốn chữ "kinh vi thiên nhân" (kinh ngạc như thấy tiên nữ giáng trần) để hình dung.
Tháng chín vàng, trời nắng rực rỡ, khu vực báo danh của tân sinh viên tập trung vô số học sinh và phụ huynh, tiếng người huyên náo, ve kêu không ngớt, tiếng lăn của vali kéo liên tục tạo nên tạp âm.
Lúc đó, cô ấy đang ngẩng đầu quan sát dáng vẻ của ngôi trường mới, nghiêng đầu một cái liền nhìn thấy Thư Dao.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cô ấy thật sự cảm nhận được một cách rõ ràng sự thiên vị của Thượng Đế.
Cô ấy nhớ rất rõ khung cảnh lúc ấy.
Khu báo danh người đến người đi, ai cũng há miệng không ngừng nói chuyện, chỉ có Thư Dao yên tĩnh đứng dưới gốc cây ngô đồng trước tòa hành chính, hoàn toàn tách biệt với sự ồn ào lúc đó.
Cây ngô đồng kia như một chiếc ô che chở mà Thượng Đế dành riêng cho cô, dưới bóng cây gió nhẹ khẽ lay, ánh nắng dịu dàng rải xuống, cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, mang đôi giày cao gót lụa satin xanh bạc hà, trên chiếc túi nhỏ cùng màu treo một chuỗi tràng hạt ngũ sắc, lay động nhè nhẹ, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Cô cứ thế mà đứng yên dưới bóng cây, thướt tha yêu kiều, tựa thần nữ giáng trần, như làn gió thanh lọc bụi trần.
Thư Dao cũng nhìn thấy cô ấy, đôi mắt xinh đẹp thoáng dừng lại một chút, sau đó hồ nước tĩnh lặng bỗng dậy sóng.
Thư Dao đang cười với cô ấy.
Cảm giác ấy thật khó dùng lời để miêu tả, giống như khi trời nóng như đổ lửa, khát khô đến mức khó chịu, trước mắt bỗng xuất hiện một ly Mojito đầy đá, bất kể tâm trạng khi đó có bực bội đến đâu, bất kể ly Mojito ấy có lạnh thế nào, cô ấy cũng sẽ không do dự mà nâng ly uống cạn.
Sau này cô ấy từng nói với Thư Dao, cảm giác lúc ấy chính là "nhất kiến chung tình" (vừa gặp đã yêu).
Vậy nên, cô ấy khó mà tưởng tượng được dáng vẻ Thư Dao hát rock sẽ như thế nào, có chút không hợp lắm, nhưng lại đầy mê hoặc khiến người ta mong chờ.
Thư Dao đưa tay vén lọn tóc mai ra sau tai, vẫn nở nụ cười vô hại: "Bởi vì buổi diễn quan trọng là hiệu ứng sân khấu tổng thể, lát nữa chỉ cần không khí tại chỗ đủ bùng nổ, thầy cô chắc sẽ không soi mói quá nhiều về giọng hát của mình đâu, lần sau cậu cũng có thể thử xem."
Yến Thu nghe xong liền cười hỏi: "Vậy lần sau mình cũng có thể có phần biên khúc và đệm đàn của Tống Tinh Chu không?"
Lúc này, khán giả phía dưới có chút xôn xao, hai người nghe thấy bèn quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tống Tinh Chu đeo đàn ghi-ta bước vào.
Khán phòng nhạc là kiểu lõm xuống, mỗi lần Tống Tinh Chu bước xuống một bậc thang, ánh mắt dõi theo anh ta cũng hạ xuống một bậc.
Quần bò, giày thể thao trắng, áo nỉ màu be phối với áo khoác đen, một lần nữa Tống Tinh Chu lại chứng minh thế nào là "trình độ hoàn hảo của thời trang chỉ cần dựa vào gương mặt."
Ấn tượng đầu tiên của Thư Dao đối với Tống Tinh Chu có thể dùng tám chữ để tổng kết — thân cao chân dài, da trắng mặt đẹp.
Chưa nói đến gương mặt, chỉ riêng chiều cao 1m86 kia đã khiến người ta khó mà bỏ qua.
Tống Tinh Chu liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Thư Dao, nhưng Thư Dao lại thu hồi ánh mắt nhìn về phía Yến Thu: "Vừa hay anh ta đến rồi, cậu hỏi đi."
Yến Thu lập tức thu hồi ánh mắt, trừng to mắt làm khẩu hình: "Mình còn lâu mới hỏi!"
Thư Dao thấy cô ấy căng thẳng, che miệng cười đến mức hai mắt cong cong.
Vị trí của Tống Tinh Chu ngay phía sau Thư Dao, bên cạnh anh ta lần lượt là tay trống Trần Gia Trạch, tay bass Cao Nhiên và tay keyboard Hình Duệ.
Thư Dao và Tống Tinh Chu, Trần Gia Trạch học cùng lớp, hai người còn lại tuy không chung lớp, nhưng cũng đều là học trò của thầy dạy chuyên ngành Khúc Thụy.
Tính cách của Tống Tinh Chu không lạnh lùng như vẻ ngoài của anh ta, ít nhất trong mắt Thư Dao, anh ta khá nhiệt tình.
Câu đầu tiên sau khi ngồi xuống là hỏi Thư Dao: "Mặc ít vậy không lạnh à?"
Thư Dao không thích mùa đông, vì cái đẹp luôn đi ngược lại với sự cồng kềnh, hôm nay vì buổi diễn, cô mặc còn mỏng hơn bình thường.
Chân váy ngắn xếp ly màu đen phối với tất dài cùng màu, bên trên là sơ mi trắng kết hợp áo khoác ngắn vải tweed trắng đen, áo khoác da lộn vừa vào hội trường đã đưa cho Văn Nhã giữ.
Cách ăn mặc của cô lúc nào cũng nhẹ nhàng sạch sẽ, bề ngoài là cô học trò ngoan thuần lương vô hại, thực chất dưới gấu váy ẩn giấu đai nối tất lưới, trong túi còn có cả tất lưới mắt cá.
Cô quay đầu đối diện với ánh mắt ôn hòa của Tống Tinh Chu, khẽ cong môi: "Cũng ổn."
Trần Gia Trạch nghe câu trả lời của Thư Dao bèn không nhịn được mà trêu: "Anh Chu có áo khoác sẵn rồi đấy, không cho cơ hội à?"
Tống Tinh Chu liếc xéo cậu ta một cái: "Không nói lời nào thì không ai bảo cậu là thằng câm đâu."
Trần Gia Trạch hoạt bát cởi mở, lúc đầu cậu ta không tin Thư Dao thật sự kháng cự tiếp xúc cơ thể với người khác, mãi đến khi bị chịu thiệt dưới tay Văn Nhã mới không dám tùy tiện động tay động chân.
Nhưng cậu ta tin rằng, chỉ cần thiết lập đủ sự tin tưởng, chứng trạng này của Thư Dao sẽ dần cải thiện, dù sao cậu ta cũng tận mắt thấy Tống Tinh Chu khoác áo cho cô.
Thư Dao vừa định quay đầu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc bình giữ nhiệt màu trắng.
"Trà la hán quả nấu với táo, nhuận giọng."
Thư Dao sững sờ một thoáng, lại nghe anh ta nói: "Cốc mới đấy."
Trần Gia Trạch lập tức thốt lên một tiếng: "Má ơi! Đừng nói với tôi là cậu tự nấu đấy nhé?!"
"Không thì sao?"
Tống Tinh Chu vẫn đang chăm chú nhìn Thư Dao.
Mấy chàng trai bên cạnh đồng loạt kéo dài giọng: "Ồ~~~"
"Ngọt không đấy?" Cao Nhiên hùa theo chọc ghẹo: "Hay là để tôi thử xem?"
Tống Tinh Chu trừng mắt lườm cậu chàng một cái.
Thư Dao lại thoáng sững người, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía lối thoát hiểm.
-còn tiếp-