Thư Dao chạy đến bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động cơ V8 của chiếc Ferrari ngày càng xa, cô trượt người ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt không ngừng làm nhòe tầm nhìn.
Bên ngoài cửa sổ ánh đèn neon lấp lánh rực rỡ, màn hình LED trên tòa nhà liên tục hiện lên những lời chúc mừng năm mới, dòng xe cộ xa xa hợp thành những vệt dài, đèn giao thông đỏ xanh luân phiên không ngừng, thế giới vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ.
Ngày Tết Nguyên Đán, gia đình đoàn tụ, muôn nhà đèn đuốc sáng trưng, nhưng không có một ngọn đèn nào là dành cho cô.
Cô không có nhà, cũng không có người thân.
Trước đây, cô rất thích đón Tết cùng ba, ba sẽ hát, sẽ nấu ăn, sẽ dán câu đối đỏ và dán giấy cắt trang trí cửa sổ cùng cô, sẽ mua cho cô những chiếc váy nhỏ rất đẹp, sẽ đưa cô đến những nơi xa trung tâm thành phố để bí mật đốt pháo hoa, sẽ thực hiện mọi điều ước năm mới mà cô mong muốn.
Sau này ba mất, cô thích đón Tết cùng anh trai, lòng bàn tay anh trai rất ấm áp, sẽ nắm tay cô tìm một bông hồng đỏ hoàn hảo mà cô cho là đẹp nhất trên đường phố đông người, sẽ xoa đầu cô, véo má cô, rồi hung dữ dọa nạt cô, nói rằng nếu cô còn bắt anh làm những chuyện phiền phức như vậy, anh sẽ bỏ cô lại ở vườn Tập Phức.
Nhưng đến năm thứ hai, cô lại giở trò cũ, anh vẫn làm những điều giống hệt và nói những lời tương tự.
Anh dù đi đâu cũng muốn mang cô theo bên mình, dù đi xa đến đâu cũng sẽ đưa cô về nhà. Vì vậy cô có thể tưởng tượng được tối nay anh đã thất vọng đến mức nào, mới nhẫn tâm bỏ mặc cô rồi một mình rời đi.
Cô cũng biết mình rất ngốc, lại nói ra những lời như vậy, nhưng cô không hề hối hận.
Có lẽ anh vẫn nghĩ những lời đó chỉ là lời nói bốc đồng nhất thời của cô, nhưng điều mà cô không dám nói ra, đó chính là suy nghĩ thật sự của cô.
Cô muốn có con của anh.
Đó quả thực là một ý nghĩ rất ngu ngốc và điên rồ, may mà cô không nhấn mạnh thêm lần nào nữa, nếu không, cô có phải sẽ bị anh đuổi ra khỏi nhà rồi đúng không?
Không biết từ lúc nào, cô đã hà hơi lên kính cửa sổ suốt từ trần đến sàn một vệt sương trắng, cô dùng đầu ngón tay chạm vào tấm kính lạnh lẽo, từng nét từng nét viết tên anh.
Minh Đình, Minh Đình.
Anh đang ở đâu?
…
Gió đêm rít gào bên tai, cảm xúc của thành phố này đều được chứa đựng trong gió, nó hỗn loạn, khó nắm bắt.
Giống như trái tim phụ nữ vậy.
Khi đi ngang qua bến tàu, Minh Đình tấp xe vào lề, anh xuống xe tìm một chỗ khuất để hút thuốc, bên cạnh lối đi bộ ven biển, có người đang ôm đàn guitar hát.
Đây không phải là nơi có lượng người qua lại lớn, túi đàn guitar của người đó cũng không mở ra.
Giai điệu từ trong gió vọng lại, có chút quen thuộc, là "Yellow".
Xem ra, anh ta cũng là một người mới tập chơi đàn, tranh thủ lúc đêm tối ra ngoài luyện tập.
Anh nhớ đến Thư Dao.
Khi cô lần đầu tiên tìm hiểu về văn hóa busking ở Cảng Thành, cô đã từng kéo anh ra đường biểu diễn.
Anh đương nhiên không thể làm được chuyện này, cũng không thích bị người khác vây quanh nhìn như khỉ.
Nhưng cô thích, lại ngại ngùng không muốn tham gia cùng người khác, cũng không muốn đột nhiên căng thẳng run sợ trước đám đông, nên đã bắt anh lái xe đi tìm những nơi ít người qua lại, tầm nhìn thoáng đãng, phong cảnh đẹp để cô luyện tập, cô phụ trách đàn hát, anh phụ trách quay phim.
Năm đó, cũng tại một lối đi bộ ven biển ở cảng Victoria, cô mặc một chiếc váy kẻ ca rô len lông cừu màu xám, phối với tất ống dài màu trắng và giày lười màu đen, tóc uốn xoăn, trên tai phải cài một chiếc kẹp tóc ngọc trai hình nơ bướm, chắc là của Chanel.
Bài hát mà cô hát lúc đó, cũng là "Yellow".
Cô thực ra đã hay nghe nhạc của Coldplay khi còn sống cùng Thư Minh Viễn, nhưng mãi đến khi đến vườn Phương Nhuy, bỗng nhiên có một ngày cô chạy đến tìm anh và nói, thì ra từ "yellow" còn có nghĩa là nhút nhát, cô cứ tưởng nó có nghĩa là màu vàng.
(*) màu vàng: ám chỉ đến mấy thứ 18+
Đó là lần đầu tiên cô thử hát bài "Yellow" trên đường phố, giọng hát của cô không thuộc kiểu trong trẻo ngọt ngào, mà dịu dàng quyến luyến hơn, anh cũng thực sự nghe thấy sự ngượng ngùng và chân tình trong lời tỏ tình qua giọng hát của cô, giống như gió biển và sao trời đêm đó, không phải là sự rung động ập đến, mà là sự dịu dàng tĩnh lặng, khi anh cần cô, cô sẽ ở đó, mỉm cười hát cho anh nghe.
Khói thuốc từ đầu ngón tay bốc lên, màu đỏ tươi vụt tắt, người đàn ông bên bờ biển hát đến câu cuối cùng.
Look at the stars
Look how they shine for you
And all the things that you do
(Hãy nhìn những vì sao
Nhìn cách những vì hằng hà ấy soi sáng nơi em
Và hết thảy mà em từng làm)
…
Yellow, nhút nhát.
Cô rốt cuộc là người gan dạ hay nhút nhát?
Tại sao không dám kết hôn với anh, lại dám nói những lời như làm cô có thai?
Paradox (nghịch lý), người tự mâu thuẫn.
Anh bật màn hình điện thoại sáng lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó.
Hình nền điện thoại này là do Thư Dao đổi cho anh, là bức ảnh cô ngồi trước cây thông Noel ở nhà vào dịp Giáng sinh.
Áo len lông cừu trắng, váy xếp ly đỏ, trên đầu cài kẹp tóc hình tuần lộc, tay ôm bánh kem dâu tây, bên cạnh bày nến thơm giới hạn Giáng sinh của Diptyque, ngọn nến màu vàng nhảy múa trong đôi mắt cô, dáng vẻ cô nhìn sang sống động linh hoạt, mà người đứng sau ống kính lại chính là anh.
Tiếng hát bên bờ biển dừng lại, người đàn ông đứng tại chỗ lặp lại động tác quạt đàn, dường như không hài lòng với màn trình diễn vừa rồi của mình.
Minh Đình ném đầu thuốc lá vào thùng rác, bước lên xe.
Anh quay trở lại khách sạn, có lẽ sau khi cả hai bình tĩnh lại sẽ có thể giao tiếp tốt hơn.
Mở cửa phòng ra, phòng ngủ rất yên tĩnh, anh không chắc Thư Dao đã ngủ chưa, chỉ ngửi thấy mùi hương rượu vang đỏ và gỗ tuyết tùng, dường như bay ra từ phòng tắm.
Anh đặt điện thoại và chìa khóa xe xuống, khẽ khàng bước về phía phòng ngủ, đẩy cửa ra, nhưng trên giường không có ai.
Đèn phòng tắm không bật, có dấu hiệu ngọn nến đang nhảy múa, anh thử gọi một tiếng: "Thư Dao?"
Không ngờ không có ai trả lời.
Anh bước nhanh đến bật đèn phòng tắm, cảnh tượng trước mắt trong nháy mắt tước đi toàn bộ lý trí của anh.
"Dao Dao!"
Anh lao tới xô đổ giá để đồ bên cạnh bồn tắm, nến thơm và ly pha lê liên tiếp vỡ tan trên sàn nhà, anh mặc kệ tất cả mà nhào tới, một tay vớt người từ làn nước đỏ tươi lên.
Anh hoảng hốt kiểm tra cổ tay cô, từng vùng da trên cơ thể cô, mỗi một nơi ánh mắt lướt qua đều khiến tim anh run rẩy.
Đừng, đừng, xin đừng có vết thương nào.
May mắn thay.
Cô hoàn toàn lành lặn.
Không khí tràn ngập mùi rượu vang đỏ, anh đưa tay khẽ ngửi, vớt từ trong bồn tắm lên một chai rượu vang đỏ đầy nước.
Anh không biết chai rượu vang đỏ có phải vô tình bị đổ rồi rơi vào bồn tắm hay không, anh chỉ biết rằng khi anh bước vào cửa nhìn thấy cô nhắm mắt nằm trong làn nước đỏ tươi, anh suýt chút nữa đã chết vì tim đập quá nhanh.
"Dao Dao?"
Anh đưa tay thử nhiệt độ cơ thể cô, cũng ghé sát cảm nhận hơi thở của cô.
Cô chỉ là đang ngủ.
Nhưng cô lại dám uống rượu rồi ngủ quên khi đang tắm! Cô có biết như vậy nguy hiểm đến mức nào không?! Nếu cô trượt chân chìm xuống nước...
Anh không dám nghĩ nữa.
Anh giật lấy khăn tắm quấn quanh người cô, bế cô đứng dậy rồi bước ra ngoài.
Lúc này cô dường như đã có ý thức, bắt đầu không yên phận trong vòng tay anh.
Anh đặt cô lên giường, dùng khăn tắm lau khô làn da còn ướt của cô, Thư Dao cảm nhận được động tác của anh, một chân đá vào vai anh.
Anh vừa vòng tay ôm lấy mắt cá chân cô định lau chân cho cô, chân kia của cô cũng đặt lên vai anh.
Tầm mắt đối diện với một bộ phận đặc biệt nào đó, anh quay mặt đi hít sâu một hơi.
"Thư Dao."
Anh tiến lại gần hơn một chút, cố gắng gọi cô tỉnh dậy, dường như cảm nhận được sức mạnh anh tiến lại gần, cô trực tiếp tách hai chân ra đón anh.
Không thể phủ nhận rằng, anh thực sự rất khó rời mắt, cô rất xinh đẹp, làn da trắng mịn, sâu bên trong đỏ tươi ướt át, giống như một đôi mắt long lanh chứa chan tình cảm, nhìn lâu rồi, sẽ từ từ chảy ra những giọt lệ trong suốt từ sâu bên trong.
Cô rất hay khóc, anh đã hôn vô số lần đôi mắt ướt át của cô, cũng đã nếm thử những giọt nước mắt nóng hổi mặn chát của cô ấy...
Yết hầu của anh không kìm được mà trượt lên xuống, anh lại lần nữa quay mặt đi, đỡ lấy hai chân cô từ trên vai anh xuống.
"Anh ơi…" Cô nhíu chặt mày lẩm bẩm gọi.
Anh tưởng cô tỉnh rồi, cũng tiến lại gần khẽ gọi cô: "Bảo bối, khó chịu ở đâu?"
Cô không mở mắt, nhưng khi cảm nhận được anh tiến lại gần, cô dùng hai tay ôm lấy cánh tay anh.
"Anh ơi, anh ơi…"
Anh không biết Thư Dao đã uống bao nhiêu rượu, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, có lẽ rất khó tỉnh táo.
Anh kéo chăn mỏng che kín người cô, cúi người khẽ hôn lên trán cô.
Cô vừa mâu thuẫn, vừa gan dạ, cũng vừa nhút nhát.
Trước đây, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng trước mặt anh, không hề phản bác yêu cầu kết hôn của anh, nên anh không biết được những lo lắng và sợ hãi trong lòng cô, tưởng rằng chỉ cần anh đứng ra gánh vác mọi chuyện, cô sẽ có thể ngủ yên không lo lắng.
Anh đã quên mất, cô từng nhút nhát sợ sệt, nhạy cảm đa nghi, lại càng là một đứa trẻ ngoan biết ơn báo đáp, hiếu thuận hiểu chuyện, cô chiều theo anh, ngủ cùng anh, là để anh vui vẻ, cô không dám kết hôn với anh, là sợ làm tổn thương trưởng bối.
Một logic đơn giản như vậy, anh lại không nghĩ ra.
Anh điều chỉnh ánh đèn phòng ngủ tối đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phủ lên một lớp vàng dịu dàng.
Anh dùng ngón tay cái khẽ vuốt ve đôi mắt đã hơi sưng của cô, anh chỉ mới rời đi hơn một tiếng đồng hồ, cô đã tự làm mình thành ra như vậy.
Trên đời sao lại có cô gái ngốc nghếch như cô chứ?
"Em ghét anh." Người đang ngủ say mơ màng đột nhiên nói như vậy.
Minh Đình im lặng nhìn cô, người nhắm mắt ngủ say không có dấu hiệu tỉnh lại, anh bèn nhỏ giọng hỏi: "Em ghét anh vì điều gì?"
Cô không nói gì nữa.
Xem ra là thật sự rất ghét anh, nếu không cũng sẽ không cãi nhau với anh trong giấc mơ.
Anh nhẹ nhàng nâng gáy cô, kéo mái tóc dài hơi ướt của cô ra khỏi người cô, cô quý nhất mái tóc đen mượt này, khi ngủ cùng anh, còn phải cẩn thận vén sang một bên, không cho anh đè lên.
Anh lấy khăn lông mềm mại lau khô đuôi tóc cho cô, cô nghiêng người sang, mặt hướng về phía anh, hơi thở nhẹ nhàng, lông mày hơi nhíu lại, đôi môi hồng hào hơi hé mở.
Anh cúi người khẽ hôn cô, hàng mi dài của cô khẽ run lên, miệng lẩm bẩm: "Ngứa."
Anh tưởng mình làm cô khó chịu, bèn chống tay ngồi dậy không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, vừa định đứng dậy, lại nghe cô lẩm bẩm: "Ngứa."
Anh cúi người ghé sát hỏi cô ngứa ở đâu, cô không trả lời, vẫn lặp lại, ngứa.
Anh sợ cô bị dị ứng do tắm rượu vang đỏ vừa rồi, bèn vén chăn mỏng lên xem trên người cô có bị đỏ không.
Quả nhiên có một mảng nhỏ màu đỏ, ngay ngực trái, cô tự mình dùng tay cào xước làn da non mịn đó vài vệt đỏ, anh nắm lấy cổ tay cô ngăn lại, nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống.
Anh đắp lại chăn mỏng cho cô, dùng ngón tay cái vuốt ve qua lại vùng cô nói ngứa, cố gắng bảo vệ làn da non nớt của cô, cũng để cô đỡ ngứa.
Cô ngủ rất say, thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ thoải mái trào ra từ cổ họng, hoàn toàn là trạng thái say giấc nồng. Cảm thấy cô đã đỡ ngứa, anh muốn rút tay ra, nhưng còn chưa thoát khỏi hơi ấm của chăn mỏng đã bị cô nắm lấy kéo vào sâu hơn, cô vẫn lẩm bẩm nói ngứa.
Nếu không biết rõ cô uống rượu say nên đầu óc không tỉnh táo, lúc này anh thật sự muốn kiểm tra xem cô rốt cuộc là ngủ thật hay ngủ giả, sao lúc nãy vừa vớt từ trong nước ra còn hơi ướt, bây giờ lại tràn lan đến mức không thể kiểm soát như vậy?
Anh nhớ lại đêm lễ trưởng thành của cô, trong bồn tắm lộ thiên trên cầu bay du thuyền.
Lúc đó cô vẫn là một thiếu nữ trong tranh mơ màng thẹn thùng, chưa từng nếm trải mùi vị hoan ái, cô thuần khiết và tươi non, giống như nụ hoa nhỏ sau cơn mưa đầu xuân, chỉ cần chạm nhẹ là run rẩy phản ứng, anh thậm chí không dám dùng sức, chỉ khẽ vuốt ve.
Còn đêm nay cô giống như một ma nữ bước ra từ thế giới khác, luôn vểnh cái đuôi kiêu hãnh và xinh đẹp, chỉ cần khẽ ngoắc ngón tay là có thể lấy đi hồn phách của anh. Cô không còn thẹn thùng, không còn kháng cự, cô táo bạo và nồng nhiệt, luôn chiều theo anh. Đôi môi cô mấp máy, dường như đang lẩm bẩm điều gì, anh cúi người nghe thấy tên mình.
Minh Đình, Minh Đình.
Màu đỏ ửng tranh nhau nổi lên trên làn da cô, anh nghe thấy tiếng cô nức nở dịu dàng.
Em yêu anh, em yêu anh.
Cô rơi nước mắt trong giấc mơ, giọt nước mắt trong suốt trượt dài trên lớp lụa tơ tằm màu sâm panh, anh cúi người mút mát đôi môi mềm mại của cô.
Anh yêu em, anh yêu em.
Thư Dao, Thư Dao.