• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Dao mơ mơ màng màng mở mắt, trong một mảnh mông lung thấy rõ mặt Minh Đình.

Cô nghĩ đến anh cả đêm, nhớ anh cả đêm, cho dù cô là một nửa giấc bị đánh thức, nhưng lúc này nhìn thấy anh, trong lòng cô cũng chỉ có vui mừng.

Cô nương theo lực kéo của Minh Đình đứng dậy, trực tiếp nhào vào trong lòng anh.

"Anh ơi, anh về rồi ạ."

Thư Dao cũng không có phát hiện tâm tình của Minh Đình, cô đứng ở trên giường, độ cao này có thể làm cho cô không tốn chút sức nào ôm anh.

Cô còn có vài phần buồn ngủ, đầu óc hỗn loạn, đành phải tựa vào vai anh, giọng điệu ôn nhu hỏi: "Anh trai muộn như vậy mới về nhà, là bề bộn nhiều việc sao? Có mệt hay không?"

Minh Đình không nói chuyện, thân thể cũng có vài phần cứng ngắc mất tự nhiên, sợi tóc của Thư Dao dán ở bên cạnh mặt anh, mềm mại, hơi ngứa một chút, anh đưa tay gạt ra, lạnh lùng "Ừ" một tiếng.

Thư Dao được hưởng ứng, cũng tỉnh táo hơn một chút, cô chống bả vai Minh Đình thoáng lui ra, đèn đêm chiếu nghiêng khuôn mặt xinh đẹp của anh, trước mắt có quầng thâm xanh nhàn nhạt.

Cô đau lòng vì anh mệt mỏi, không nhịn được đưa tay chạm vào, rồi lại chạm vào da anh, bị Minh Đình nắm cổ tay.

"Làm cái gì?"

Giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng, nhưng Thư Dao không nghĩ nhiều lắm, còn cười hỏi: "Anh ơi, em bóp vai cho anh nhé?"

Cô thật sự làm được quá ít cho Minh Đình, nếu là bóp vai đấm lưng có thể làm anh tiêu tan mệt mỏi, cũng coi như là có công lao một chút.

Minh Đình không tỏ thái độ, chỉ im lặng nhìn cô.

Ánh sáng quá tối, Thư Dao căn bản không thấy rõ mắt anh, cô cảm thấy đêm nay anh nói rất ít, nhưng anh vẫn luôn như thế, huống chi bận rộn cả ngày, không muốn nói chuyện cũng rất bình thường.

Không đợi được anh hưởng ứng, cô dựa vào ngực anh, hai tay ôm cổ anh làm nũng: "Anh ôm em qua đó đi."

Minh Đình ngẩn người.

Rõ ràng cảm xúc vẫn còn xoay quanh trong lòng, lẽ ra anh phải không chút lưu tình đẩy cô ra, rồi mắng cho cô hai câu mới hả giận, nhưng cơ thể anh lại cứng đờ, chậm chạp mãi không từ chối.

Dừng lại một lát, một tay anh siết chặt Thư Dao, xoay người đi ra ngoài.

Thư Dao đột nhiên hai chân rời giường, theo bản năng kẹp lấy eo anh, ôm chặt cổ anh không dám buông tay.

Toàn bộ quá trình Minh Đình không nói lời nào, vào phòng ném Thư Dao lên giường rồi vào phòng tắm.

Thư Dao đến lúc này mới mơ hồ cảm giác Minh Đình đêm nay hình như có chút không vui, nhưng trước khi ngủ cô mới nghe ngóng được từ chỗ Quan Tụng Thanh rằng Thương Đình Châu hôm nay cả ngày đều phối hợp với cảnh sát điều tra, Minh Đình vẫn luôn một mực đi theo, vì vậy anh không vui cũng là có lý do.

Lúc Minh Đình từ phòng tắm đi ra, Thư Dao còn đang ngẩn người quỳ trên giường.

Thấy anh đi ra, Thư Dao lập tức xoay người hướng về phía anh, một khuôn mặt đón ánh sáng trắng noãn mà ngoan ngoãn, một đôi mắt chuyên chú nhìn anh, đơn thuần lại ôn nhu.

Anh quay mặt đi, nằm sấp trên giường, thúc giục cô: "Dùng chút sức đi."

Thư Dao nghe lời tiến lên, đặt hai tay lên vai anh.

Minh Đình vừa tắm rửa xong, làn da bị nước nóng xối qua ẩm ướt nóng bỏng, Thư Dao nhất thời có chút không phân biệt rõ được, đến tột cùng là nước trên người anh không lau khô, hay là lòng bàn tay cô đổ mồ hôi quá nhiều.

"Như vậy có được không?" Cô thu hồi tâm tư, thân thiết hỏi.

Minh Đình nhắm mắt nằm nghiêng trên gối, miễn cưỡng "Ừ" một tiếng.

Trong lòng Thư Dao có chuyện, cũng không giấu được niềm vui của mình, vừa bóp vai cho anh vừa nói: "Anh ơi, hôm nay em và anh Tụng Thanh bắt tay."

Minh Đình nghe vậy, mở mắt nhìn cô.

Thư Dao đối với Minh Đình nhìn chăm chú hồn nhiên bất giác, còn tiếp tục nói: "Em mới phát hiện, hóa ra thử tiếp xúc cùng với người ngoài, cũng không hề khó khăn như em hằng tưởng tượng."

Thư Dao nói xong, phòng ngủ yên tĩnh vài giây, sau đó Minh Đình mới hỏi: "Cho nên hôm nay em vui vì chuyện này?"

"Ừm." Thư Dao nhấn mạnh.

Minh Đình nhìn người trước mắt, bỗng có chút ngẩn ngơ.

Rốt cuộc là anh và Thư Dao ở chung quá thân thiết, thiếu chút nữa đã quên PTSD của cô đã kéo dài rất nhiều năm, bây giờ cô có thể cố lấy dũng khí tiếp xúc với người ngoài, thật sự là đáng vui mừng.

Anh hơi rũ mắt: "Vậy là nhờ ơn Quan Tụng Thanh rồi."

Thư Viễn lắc đầu, cười nói: "Là nhờ có anh trai, nếu không phải anh nói với em nhiều như vậy, cho em dũng khí, nếu không đến bây giờ em cũng không dám bước ra bước đầu tiên, cho nên đều là công lao của anh trai."

Nụ cười của Thư Dao hồn nhiên hồn nhiên, đặc biệt là lúc đón ánh sáng, giống như hoa nở dưới ánh mặt trời, chói mắt quá mức.

Minh Đình dứt khoát nhắm mắt lại: "Em đúng là giỏi dỗ cho người ta vui vẻ."

"Em không dỗ anh đâu nhé."

Thư Dao nghiêm túc nói: "Em thật sự rất biết ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em."

Minh Đình nghe xong lời này, cũng không đáp lời.

Thư Dao nhạy bén cảm giác được tâm tình trầm thấp của Minh Đình, có chút lo lắng.

Cô ghé sát vào nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, anh mệt lắm ạ?"

Minh Đình không nói lời nào.

Sợi tóc Thư Dao theo động tác của cô buông xuống cánh tay Minh Đình, đuôi tóc mềm mại lặng lẽ phất qua làn da, mang theo cảm giác cực nhẹ.

Anh mở mắt, khuôn mặt Thư Dao gần trong gang tấc, hơi thở giao hòa với nhau, đồng tử của cô giống như tấm gương sáng, chỉ phản chiếu duy nhất bóng hình của anh.

"Ừ." Anh nhẹ nhàng đáp.

Thư Dao đoán được hôm nay anh mệt chết đi được, bèn nói: "Vậy em không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, em đi trước đây."

Cô vừa xoay người đã nghe Minh Đình hỏi: "Đi đâu?"

Cô trả lời: "Về phòng ngủ, anh ạ."

Cô đột nhiên nhớ tới, cô còn chưa nói với Minh Đình chuyện sau này mình muốn ngủ một mình, lập tức vui vẻ nói: "Anh trai, hôm nay em không chỉ có thể bắt tay anh Tụng Thanh, mà em còn có thể ngủ một mình."

Nói xong, cô còn có chút mong đợi được khen ngợi: "Có phải em tiến bộ rất lớn, rất lợi hại không?"

Minh Đình định thần nhìn người trước mắt, mặt vẫn không chút thay đổi, không nói một lời.

Thư Dao chỉ coi như là anh đang mệt mỏi, còn nói: "Mấy ngày nay em luôn chiếm lấy giường của anh, hại anh nghỉ ngơi không tốt, về sau em sẽ ngủ một mình, không làm phiền anh nữa, anh có thể ngủ một giấc ngon lành rồi."

"Em cũng biết là làm phiền cơ đấy."

Thư Dao ngượng ngùng cười cười: "Sau này sẽ không như vậy nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, em đi đây."

Cô xoay người chuẩn bị xuống giường, lại đột nhiên kinh ngạc: "A, em quên mang dép qua đây rồi."

Cô lại quay lại nhìn Minh Đình: "Vậy em đi dép của anh qua rồi mang trả lại cho anh nhé?"

Minh Đình không đáp, Thư Dao bèn đứng lên chuẩn bị vượt qua anh, nhưng vừa bước một chân thì Minh Đình đột nhiên trở mình, cô bị vướng, loạng choạng ngã sấp xuống người anh.

Khoảnh khắc thân thể va chạm nhau, hai người đồng thời khẽ hô một tiếng, Thư Dao chợt cảm thấy đại sự không ổn, nên lập tức chống đỡ đứng dậy, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm trước mắt đã tối sầm lại.

"Anh ơi?"

Ánh sáng trong phòng đột nhiên biến mất, Thư Dao cái gì cũng không thấy rõ, nhưng theo bản năng lại hỏi: "Em đụng đau anh sao?"

Thư Dao thật không ngờ Minh Đình lại đột nhiên xoay người tắt đèn, cô biết thời gian đã quá muộn, Minh Đình có thể là buồn ngủ, nhưng bị cô đụng như vậy, sợ là buồn ngủ cũng không buồn ngủ nữa.

Trong lòng cô sợ hãi, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi anh ạ, là do em không chú ý."

Nhưng vừa dứt lời cô đã bị Minh Đình dẫn đi, cô lại trở về vị trí vừa rồi.

Cô còn sững sờ, chợt nghe anh không kiên nhẫn nói: "Sao có thể lăn qua lăn lại như vậy? Đã mấy giờ rồi?"

Thư Dao vội vàng giải thích: "Em đang định đi qua…"

"Ngủ ở đây đi, anh mệt rồi."

Thư Dao lại sửng sốt: "Anh ơi…"

"Đừng ồn ào."

Thư Dao không dám nói nữa.

Khi bóng tối bao phủ, ánh trăng lạnh ngoài cửa sổ càng rõ ràng, ánh sáng xuyên qua tấm lụa trắng rơi vào phòng khách, ở trên giường mờ mịt một mảnh màu nước ảm đạm.

Thư Dao hơi nghiêng đầu, im lặng, cẩn thận quan sát Minh Đình.

Rõ ràng cô đã xác định tâm trạng của anh tối nay không tốt, nhưng vẫn lải nhải nói chuyện của mình, rõ ràng đã từ chỗ Quan Tụng Thanh biết được trong khoảng thời gian này anh không dễ dàng, lại còn lơ là quan tâm, một chút cũng không làm tròn trách nhiệm của một người em gái.

Cô càng nghĩ, càng cảm thấy mình quá đáng.

Giờ phút này trong ngực của cô đã ngăn lại nhiều lời muốn nói, nhưng thời gian đã quá muộn, không thích hợp nói.

Cô lặng lẽ tới gần anh, nhìn thấy rõ mặt anh trong bóng tối.

Minh Đình mặt hướng cô ngủ nghiêng, ánh trăng làm cho khuôn mặt anh thêm phần tịch lãnh, làn da anh trắng như sương tuyết, bộ dáng nhắm mắt ngủ yên không hề có lực công kích, giống như người đẹp ngủ trong rừng bị đóng băng.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy từ "người đẹp" được đặt rất đúng với anh, nhưng cũng chỉ trong lúc ngủ.

Cô càng đến gần, đối với hành vi của mình không hề có cảm giác, cho đến khi vô tình đụng phải cánh tay anh mới hoảng sợ rụt lại.

Cô cho rằng mình sẽ đánh thức Minh Đình, trực giác mách bảo rằng Minh Đình muốn mắng cô, còn sợ tới mức nhắm chặt mắt lại.

Không nghĩ tới người bên cạnh lại cực kỳ yên lặng, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ.

Cô đợi một lát mới mở mắt ra, anh vẫn là bộ dáng "người đẹp ngủ trong rừng".

Cô to gan hô hai tiếng "Anh ơi", thấy Minh Đình không phản ứng lại, lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm.

Đêm dài yên tĩnh, trăng nhạt gió trong, người quan tâm nhất đang ở bên cạnh, cô vô cùng an tâm.

Cô nhắm mắt lại, chuẩn bị đi gặp Chu Công.

Mà tối nay cô quả thật là đã mơ một giấc mộng, nhưng tuyệt đối không tính là mộng đẹp.

Cô mơ thấy có người liên tục hỏi cô những câu hỏi, giống như đang thi cử, trả lời đúng không có phần thưởng, trả lời sai còn phải chịu trừng phạt, thế nên buổi sáng thức dậy cô vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.

Lúc này ngoài cửa sổ đang mưa, xa xa bóng xanh nặng nề, người bên cạnh không đã rời giường rời đi từ lúc nào.

Cô nằm sấp trên giường ngẩn người, cố gắng hồi tưởng lại chi tiết trong mộng, nhưng cô liều mạng nhớ lại cũng chỉ có thể chắp vá ra một hai đoạn ngắn, chỉ nhớ mang máng vấn đề trong mộng hình như luôn xoay quanh "anh trai" và "Quan Tụng Thanh", về phần cụ thể hỏi cái gì, cô làm thế nào cũng không nhớ ra.

Cô lề mề rời giường, dọn dẹp rồi xuống lầu ăn sáng đã mười giờ rưỡi, cô vừa ngồi xuống thì dì Mai đã đưa điện thoại di động tới, nói là điện thoại của Quan Tụng Thanh.

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, trường học của Thư Dao còn chưa xác định, ngày hôm qua Quan Tụng Thanh chủ động hỏi chuyện này, sau khi biết Minh Đình còn chưa rút ra thời gian thay cô liên lạc với trường học, anh ấy bèn chủ động gánh vác trách nhiệm của anh trai, sáng sớm đã liên lạc với chủ tịch trường Đức Trung.

Sùng Đức là trường trung học tư nhân nổi tiếng nhất Nam thành, khác với những trường quốc tế thuần du học, Sùng Đức có lịch sử văn hóa thâm hậu, quan niệm và phương thức giáo dục tiên tiến, nhằm bồi dưỡng nhân tài tinh anh toàn năng, bởi vì có tư bản hùng hậu sau lưng nên lực lượng giáo viên càng cường đại, trở thành lựa chọn hàng đầu của các phú hào Nam thành, Quan Tụng Thanh và Minh Đình đều học ở khoa quốc tế Sùng Đức.

Thư Dao đương nhiên hy vọng có thể học cùng trường với Minh Đình, nhưng cô bị bệnh vài năm, còn vì vậy mà nghỉ học, nền tảng tổng thể rất yếu kém, thành tích cũng không ổn định, cô cảm thấy mình không có cách nào theo kịp tiết tấu của Sùng Đức, cũng sợ mình không điều tiết được hoàn cảnh.

Cho nên Quan Tụng Thanh đề nghị, để cho cô gặp mặt chủ tịch trường trước, đơn giản trao đổi một chút, chỉ cần cô có thể vượt qua chướng ngại tâm lý của mình, mời mấy vị giáo viên chuyên môn xác định kế hoạch học tập cho cô cũng không phải việc khó.

Thư Dao nghe được rất động tâm, đang muốn đáp ứng chuyện này, dì Mai lại nhắc nhở: "Thiếu gia buổi trưa phải trở về, không bằng tiểu thư hỏi qua thiếu gia rồi xác định."

Đi học không phải là việc nhỏ, Thư Dao cũng cảm thấy như vậy tương đối ổn thỏa, đang muốn khéo léo từ chối, đầu bên kia điện thoại lập tức nói: "Thư Dao em xong đời rồi, cái gì cũng phải nghe Minh Đình, sớm muộn gì cậu ấy cũng lừa em."

"PUA?" Thư Dao nghe không hiểu. (pick-up artist: kẻ lừa tình)

"Quên đi quên đi."

Quan Tụng Thanh thỏa hiệp: "Dù sao em đi học cũng là chuyện Minh Đình nói, anh không quan tâm, nhớ giúp anh trộm chìa khóa nha."

Vừa nghe chữ "trộm" này Thư Dao đã khẩn trương không chịu được, phát hiện dì Mai không có phản ứng gì cô mới nhẹ nhàng lên tiếng.

Sau khi ăn xong mưa còn chưa tạnh, hoa nhài ở phía sau hoa viên nở rất đáng yêu, nước mưa vừa rơi, mùi thơm ngát hợp lòng người, Thư Dao cầm quyển sách đi dưới mái hiên nghe mưa, trà hoa trong tay bốc lên nhiệt khí, dì Tô bưng trà xanh tới muốn cô nếm thử, cô cười tiếp nhận, tâm tư lại càng phiêu dạt càng xa.

Kỳ thật cô cẩn thận ngẫm lại, khả lực thích nghi của cô cũng không tính là kém, ít nhất là ở vườn Phương Nhuy, cô thích nghi rất tốt, bao gồm cả tiếng "Tiểu thư" trong miệng dì Mai và dì Tô.

Ngay từ đầu cô cảm thấy rất không được tự nhiên, dù sao cô không phải là thiên kim đại tiểu thư chân chính, đột nhiên bị người xưng hô như vậy, luôn cảm thấy mình không xứng.

Cô còn thử qua để cho hai dì ấy đổi giọng gọi cô là Dao Dao, nhưng các dì ấy lại nói, đây là chủ tịch ra quy củ, các dì ấy nhất định phải tuân thủ, nếu là bị chủ tịch nghe thấy hai dì ấy gọi thẳng tên gia chủ sẽ trừ tiền lương, nên cô cũng không ép buộc làm gì.

Nhưng không nghĩ tới chính là, hai dì ấy kêu nhiều, cô lại cứ như vậy thích nghi, cũng rất thần kỳ.

Cho nên trường học mới, giáo viên mới, bạn học mới, cô hẳn là cũng có thể nhanh chóng thích nghi nhỉ?

Đang nghĩ ngợi, tiền đình truyền đến tiếng động cơ quen thuộc, cô vội vàng đặt chén trà xuống đứng dậy đi qua.

Xe trực tiếp dừng ở cửa, cửa xe mở ra, cũng không thấy người xuống.

Thư Dao tò mò đi lên phía trước, lại nghe thấy một tiếng "Gâu".

"Chó con!"

Hai mắt Thư Dao sáng ngời, lập tức vươn tay về phía Doberman trong lòng Minh Đình.

Doberman nhỏ nhìn thấy cô cũng rất phấn khích, thật giống như các cô trước đó đã quen biết, lần này gặp mặt chỉ là gặp lại.

Nhưng khi Thư Dao ôm lấy Doberman, mới giật mình phát hiện con chó nhỏ này một chút cũng không "Nhỏ".

Doberman là chó cỡ lớn, chó con hai tháng tuổi cũng nặng gần hai mươi cân, Thư Dao chỉ ôm một cái đã đặt nó trên mặt đất.

Minh Đình ngồi ở ghế sau xe, nhìn cô ôm không nổi, không nhịn được mà cười lên một tiếng.

Thư Dao nghe thấy tiếng nên nghiêng đầu, hai bước tiến lên ôm chặt lấy anh.

"Cảm ơn anh trai!"

Vừa dứt lời, Minh Đình ghét bỏ đẩy cô ra: "Ôm chó xong lại ôm anh?"

Thư Dao thu lại nụ cười, cau mày: "Không phải anh vừa mới ôm con chó nhỏ sao?"

Minh Đình nhìn cô chằm chằm, một giây, hai giây, gật đầu: "Đúng vậy, chó con vừa rồi quả thật ôm anh."

Thư Dao sửng sốt một chút, đột nhiên kịp phản ứng: "Em không phải chó con!"

Minh Đình cười: "Anh cũng đâu có nói em là chó con."

Thư Dao giật giật khóe miệng, không nói ra lời.

Cô không thèm nói tiếp, bằng không lại rơi vào bẫy của anh!

Tiểu Đỗ Tân ngoan ngoãn rúc vào bên chân cô, cô đứng nói chuyện chó con liền ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, Thư Dao cúi đầu, tim đều muốn mềm nhũn ra luôn rồi.

Cô ngồi xổm xuống vuốt ve con chó nhỏ, vui vẻ dùng mặt cọ cọ nó, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Nhưng cô cũng rất tò mò: "Sao anh lại đột nhiên nhớ đến việc tặng chó con cho em?"

Minh Đình cuối cùng cũng xuống xe, đóng cửa xe nói: "Anh không thích chó nhà người ta vào nhà anh."

Thư Dao bĩu môi, Đóng Cửa rõ ràng ngoan như vậy, mỗi lần tới đều rất nghe lời cô, cũng không phá hư, vậy mà còn có người không thích nó được cơ á?

Nói tới đây, cô đột nhiên nghĩ đến: "Có phải con chó nhỏ kia cũng theo họ anh mới được?"

Hai tay Minh Đình khoanh lại trước ngực, khuôn mặt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống cô.

Thư Dao rất giỏi quan sát sắc mặt, tầm mắt lập tức lảng tránh nói: "Nếu anh không muốn, theo họ em cũng được."

Minh Đình không nói gì, Thư Dao bèn tự mình lẩm bẩm: "Chỉ có điều họ Thư hình như không có tên gì dễ nghe."

Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hưng phấn nhìn Minh Đình nói: "Bằng không thì để cùng họ với anh Tụng Thanh thì tốt rồi, nhà bọn họ kêu Đóng Cửa, chúng ta kêu Đóng Cửa Sổ được không?"

Mặt Minh Đình tối sầm: "Thư Dao!"

Thư Dao lập tức im lặng.

Cô cúi đầu sờ con chó nhỏ, không dám ngẩng đầu đối mặt với Minh Đình.

Một hồi lâu, Minh Đình mới lại mở miệng: "Anh mặc kệ em đặt tên gì cho nó, đóng cửa, đóng cửa sổ hay đóng cống thoát nước gì đó đều được, nhưng em không thể để nó lên giường ngủ cùng em, đã hiểu chưa?"

Thư Dao ngước mắt nhìn anh, nghiêm túc gật đầu.

Minh Đình xoay người vào nhà, Thư Dao làm mặt hề với bóng lưng anh: "Không lên giường thì không lên giường."

Mắt thấy Minh Đình lên lầu, cô mới vui vẻ ôm con chó nhỏ nói: "Cứ theo họ nó! Gọi em là... ngôi sao (Minh Tinh) được không? Ngôi sao nhỏ (tiểu Minh Tinh), phải nhanh chóng trưởng thành thành ngôi sao lớn (đại Minh Tinh) nha."

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK