• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa rơi tí tách đổ xuống dọc theo mái hiên, cây thông Giáng Sinh đung đưa theo màn mưa, mùa mưa dầm ở Nam Thành vẫn chưa kết thúc, không khí ẩm ướt đến khó chịu.

Thư Dao ngồi một mình trước cửa hông của văn phòng quản lý nghĩa trang, vớ đi giày bị nước mưa văng lên làm cho ướt sũng, trên bắp chân lấm lem bùn đất.

Ánh mắt cô vô định, đờ đẫn nhìn về phía những tấm bia mộ san sát nhau giữa cơn mưa tầm tã.

Ba cô sắp trở thành một trong những tấm bia đó, cũng sẽ bị gió thổi, bị mưa dầm. Người mà cô từng hết lòng ngưỡng mộ và yêu thương nay hóa thành tro bụi, sẽ phải trải qua vô số xuân hạ thu đông ở nghĩa trang lạnh lẽo này.

Tim nhói lên từng cơn, Thư Dao ôm chặt hũ tro cốt trong ngực.

Trong văn phòng phía sau vang lên giọng đàn bà the thé: "Mưa tạt mộ, đời đời phát đạt, mấy người có hiểu không hả?! Giờ này là tôi tốn tiền nhờ thầy xem mới chọn ra đó! Mấy người nhận tiền rồi mà làm ăn kiểu này à?!"

Người đang nói chuyện là bác gái cả của Thư Dao, La Lâm Phương, người vừa mới vội vã đến đây ngày hôm qua từ vùng nông thôn của huyện Huệ, mang theo con gái mười lăm tuổi của mình, Thư Tuệ Nghiên.

Hai vị trưởng bối nhà họ Thư mất sớm, để lại hai người con trai, để lại hai người con trai, Thư Minh Tông hiếu thuận, không có học vấn, chỉ có thể làm lao động chân tay. Thư Minh Viễn thì nổi loạn, chưa trưởng thành đã đeo cây ghi-ta cũ rách bỏ nhà ra đi, trong túi chỉ có bảy trăm tệ, theo đuổi giấc mộng âm nhạc.

Hai vợ chồng già để lại căn nhà tự xây ở nông thôn cho người con trai cả hiếu thảo, còn về đứa con trai út bất hiếu, từ ngày ông ấy bỏ nhà đi, thì hai vợ chồng già không hỏi thăm nữa.

Bác cả của Thư Dao là ông chủ thầu ở huyện Huệ, hai năm trước bị ngã gãy chân ở công trường, đến nay vẫn đi lại khó khăn.

Ngày ba của Thư Dao gặp tai nạn xe, chính ông cụ chủ nhà đã vội vàng đến bệnh viện lo liệu, ngay cả tang sự cũng do vợ chồng họ đứng ra lo hết.

Không biết La Lâm Phương nghe được từ đâu chuyện Thư Minh Viễn được bồi thường đến cả triệu tệ, nên vội vã xuất phát từ huyện Huệ đến Nam Thành.

Biết được việc vợ chồng ông bà chủ nhà đã lo tang sự mấy ngày nay, bà ta chẳng hề để tâm đến tình nghĩa họ đã vất vả bao ngày, chỉ một mực chửi bới họ muốn nhòm ngó tiền bồi thường của nhà mình, ngang nhiên giành lấy chuyện lo liệu hậu sự của Thư Minh Viễn.

Theo quan niệm của bà ta, người chết rồi thì cứ tùy tiện tìm chỗ trống trên núi mà chôn xuống là được, đâu cần phải bỏ ra mấy chục ngàn mua một mảnh đất bé xíu bằng cái móng tay trong thành phố để chôn cất?

Bà ta vốn định mang theo Thư Dao và tro cốt của Thư Minh Viễn về quê, nhưng sau khi biết công ty của Thư Minh Viễn đã chuẩn bị sẵn phần mộ, bà ta mới chịu dẫn Thư Dao đến nghĩa trang.

Cuộc cãi vã đã diễn ra khá lâu, La Lâm Phương cứ không ngừng kiếm chuyện.

Bên phía quản lý nghĩa trang đã thay ba người ra giải thích với bà ta rằng, đơn vị thanh toán chi phí mai táng không hề báo trước thời gian an táng cụ thể, bây giờ mưa quá lớn, nếu không đợi mưa tạnh thì phải dựng rạp che mưa, sắp xếp lại mộ huyệt thì mới có thể hạ táng, nếu không hơi nước quá nặng sẽ ảnh hưởng đến việc niêm phong mộ huyệt.

Nhưng La Lâm Phương lại không nghe, nhân viên nói đông bà ta nói tây, cứ nhằng nhẵng cãi cùn, ầm ĩ không dứt.

Dường như Thư Tuệ Nghiên cũng không chịu nổi nữa, thừa lúc có khoảng trống thì lẻn ra khỏi văn phòng, đứng ở mép cửa bên kia, cúi mắt nhìn Thư Dao đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ.

Ánh mắt cô ta nhìn Thư Dao lạnh lẽo vô cùng, không giống như nhìn một người có quan hệ máu mủ, mà giống như nhìn người xa lạ, thậm chí biểu cảm còn mang theo chút chán ghét.

Có lẽ vì nghĩ đến việc sắp phải sống chung dưới một mái nhà với Thư Dao, sự lạnh lẽo trong ánh mắt lại hóa thành khinh miệt, mới mười lăm tuổi, nhưng trong mắt đã thấp thoáng vẻ độc ác.

La Lâm Phương nói đến khô cả miệng, cuối cùng miễn cưỡng bảo: "Không thì trả tôi hai vạn tệ, tro cốt này cứ để mấy người muốn xử lý thế nào thì xử lý thế ấy."

Lời này vừa được thốt ra, cả văn phòng đều im lặng.

Nhân viên trẻ tuổi không nhịn được nói: "Điều này trái với quy trình."

Một vòng cãi vã mới lại bắt đầu…

-

Khi Minh Đình ra khỏi bệnh viện, trời vẫn còn mưa rất to, lúc tài xế cầm ô che cho anh thì bị một người qua đường đụng trúng vào cánh tay, làm cho chiếc ô bị nghiêng lệch, nước mưa xối xuống làm ướt cả nửa người anh.

Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày 3 tháng 7, là ngày chôn cất Thư Minh Viễn.

Cảnh tượng cây ô lệch đi vừa nãy, nếu đổi thành Thư Minh Viễn, nhất định sẽ không để anh bị ướt.

Tài xế liên tục xin lỗi anh, anh sửng sốt một lát, sau khi lấy lại tinh thần, bèn bảo tài xế lái xe đi đến nghĩa trang.

Thực ra thời điểm này, anh không nên xuất hiện ở đó, Thư Minh Viễn là tài xế riêng của mẹ anh, vụ tai nạn kia, có quá nhiều điểm đáng ngờ, Minh Lệ bây giờ vẫn còn nằm trong ICU, cảnh sát cũng chưa loại trừ Thư Minh Viễn khỏi diện tình nghi, anh không nên đến.

Nhưng thay vì về nhà đối mặt với vị chủ tịch cao cao tại thượng kia, thì anh thà đội mưa đi một chuyến đến nghĩa trang.

Cũng xem như là chút mong muốn tư lợi của anh vậy.

Nhớ lại khoảnh khắc người đàn ông ấy từng ngồi dưới ánh hoàng hôn nghe "Khách sạn California" và bàn luận cùng anh về âm nhạc với đôi mắt sáng rực, anh không nhịn được muốn đến nhìn ông ấy lần cuối.

Nếu anh nhớ không lầm thì năm nay Thư Minh Viễn mới ba mươi sáu tuổi, còn có một cô con gái vừa tốt nghiệp tiểu học.

Những năm qua Thư Minh Viễn một mình nuôi con khôn lớn, giờ ông ấy xảy ra chuyện, không biết con gái ông ấy còn có nơi nương tựa hay không.

Nghĩ đến đây, anh bỗng thấy buồn cười, chuyện này có liên quan gì đến anh đâu chứ?

Bỗng chốc anh lại thấy hối hận, muốn bảo tài xế quay lại, nhưng xe đã kẹt giữa dòng xe cộ trên đường đến nghĩa trang,nghĩ ngợi một lúc, thôi thì đã quyết rồi, cứ đi xem thử, coi như tiễn biệt.

Nhớ lại lần đầu anh gặp cô bé đó cũng là vào một ngày mưa lớn thế này, hôm đó trời mưa rất to, anh đứng chờ xe trước cổng trường mãi không thấy, bắt đầu bực bội.

Sau đó thì Thư Minh Viễn che ô lững thững đến muộn, nói rằng con gái mình bị bắt nạt ở trường, giáo viên giữ ông ấy lại nói chuyện thêm vài câu, vậy nên mới chậm trễ thời gian đến đón anh.

Mặc dù anh có chút sốt ruột, nhưng cũng không phải là người không nói lý, anh biết Thư Minh Viễn một mình nuôi con không dễ dàng, cho nên cũng không nói gì.

Nhưng trước khi lên xe, Thư Minh Viễn nói với anh: "Con gái tôi hôm nay khóc nhiều lắm, tôi thật sự không yên tâm, nên chưa hỏi ý thiếu gia đã tự tiện đưa con bé lên xe."

Anh nghe vậy quay đầu nhìn, Thư Minh Viễn vội giải thích: "Con bé ngoan lắm, tôi đã dặn con bé không được làm phiền thiếu gia, tôi sẽ đưa thiếu gia về trước."

Lúc ấy anh cảm thấy bị mạo phạm đôi chút, không thích kiểu đã làm rồi mới thông báo, nhưng người đã lên xe rồi, anh cũng không thể đuổi người ta xuống, nên chỉ đành im lặng.

Vì sự việc này nên lúc lên xe, anh đã liếc nhìn cô bé kia một cái.

Thân hình gầy gò khoác bộ váy dài trắng rộng thùng thình, tóc buộc hai bên bị mưa làm ướt mềm oặt rũ trên vai, đôi mắt to tròn long lanh khóc đến mức đỏ hoe, làn da rất trắng, rất mỏng, có cảm giác chỉ cần véo nhẹ là sẽ hằn đỏ, trông như một bé thỏ tai cụp nhỏ bé đáng thương.

Bé thỏ tai cụp nhìn thấy anh thì co rúm cả người lại, khóe môi anh vô thức giật giật, anh đáng sợ như vậy sao?

Thư Minh Viễn lên xe, bảo bé thỏ tai cụp kia chào hỏi với anh.

Anh vốn muốn nói không cần, nhưng bé thỏ tai cụp kia rất nghe lời ba nó, Thư Minh Viễn vừa nói xong, nó liền rụt rè nhìn anh, nhỏ giọng gọi: "Anh."

Còn nói rằng: "Em tên Thư Dao, năm nay 9 tuổi."

Anh nghe màn tự giới thiệu cứng nhắc này bỗng thấy buồn cười, nhưng nếu cô không nói, anh còn tưởng cô chỉ mới sáu bảy tuổi, bởi vì dáng vẻ co vừa thấp vừa gầy, thật sự không giống 9 tuổi.

Anh thuận miệng hỏi: "Là Dao nào?"

Con thỏ tai cụp ngoan ngoãn trả lời: "Dao trong dao dao ký tương tư (dằng dặc gửi nhớ thương)."

Anh cũng vì câu "dằng dặc gửi nhớ thương" này mà nhớ tên cô.

Tuy nhiên, anh ấn tượng với "bé thỏ tai cụp" hơn là so với cái tên của cô.

Lần thứ hai gặp nhau vẫn là vào ngày trời đổ mưa, Thư Minh Viễn không hành động mà không hỏi ý kiến ​​anh nữa, mà gọi điện trước hỏi anh có thể nhân tiện đi đón con gái không, ông ấy nói hôm nay sẽ đưa con gái đi gặp bác sĩ, nhưng sẽ đưa anh về nhà trước.

Nghĩ đến bộ dạng đáng thương của bé thỏ tai cụp kia, anh không từ chối.

Thời tiết chuyển lạnh, cô mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng mềm mại, vẫn buộc tóc thành hai chùm đuôi ngựa, khiến cô trông càng giống một chú thỏ tai cụp hơn.

Lúc anh lên xe, bé thỏ cụp tai chủ động gọi anh là anh, vẻ mặt vẫn còn rụt rè, nhưng sau khi anh ngồi vào chỗ của mình, cô lại lấy hết can đảm đặt hai viên kẹo dừa lên hộp tay vịn ở giữa hai ghế.

Anh liếc nhìn cô, bé thỏ tai cụp lại nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Lại nhìn hai viên kẹo dừa kia, lớp giấy gói nhựa bị cô vò nhăn nhúm, không biết đã nhét trong túi áo cô bao lâu, anh nghĩ giấy gói kẹo nhất định mang theo hơi ấm từ lòng bàn tay cô, không chừng bên trong còn bị tan chảy ra rồi.

Không phải là anh chê, chỉ là không thích ăn kẹo, nên không để ý đến, sau đó hai viên kẹo dừa kia đi đâu anh cũng không biết.

Sau hai lần gặp gỡ đó, anh đã không gặp bé thỏ tai cụp trong một thời gian dài, sau đó trong một cuộc trò chuyện phiếm, Thư Minh Viễn đã nói với anh: "Dao Dao nghĩ rằng thiếu gia không thích con bé, vì vậy bảo tôi không làm phiền thiếu gia nữa."

Thư Minh Viễn cười ngượng ngùng: "Tôi không nên đón con gái mình trong giờ làm việc, quả thật là đã làm phiền thiếu gia rồi."

Sau khi Thư Minh Viễn nói xong anh mới nhớ lại, lần đó anh không nhận kẹo dừa của cô.

Anh không biết sự thờ ơ của mình lại khiến bé thỏ tai rủ ấy có suy nghĩ như vậy, có lẽ vì một chút áy náy, cũng có lẽ vì không muốn hình tượng hung dữ của mình ăn sâu vào lòng bé thỏ tai rủ, anh bèn nói với Thư Minh Viễn: "Tôi không để ý, nếu cần thì chú cứ đón con gái chú đi."

Mặc dù Thư Minh Viễn đã vui vẻ đồng ý, nhưng anh vẫn không thấy con thỏ tai cụp đâu nữa, chỉ là khi biết được sinh nhật của cô, anh đã mua một con thỏ tai cụp nhồi bông để Thư Minh Viễn mang đến cho cô.

Tính thời gian thì đã ba năm rồi, cũng không biết con thỏ tai cụp kia có cao thêm chút nào không.

Khi xe đến nghĩa trang, mưa có khuynh hướng càng ngày càng lớn dần, trong xe chỉ có một chiếc ô, tài xế nói mưa quá to không vào được nghĩa trang, hỏi anh có muốn về nhà không.

Anh hỏi tài xế về thời gian chôn cất Thư Minh Viễn cụ thể, nhưng có vẻ như sau vụ tai nạn của Thư Minh Viễn, không ai trong công ty quan tâm đến ông ấy nữa, lúc này hỏi thì cũng là một hỏi ba không biết.

Vì hai người che ô đi đến đó rất bất tiện, nên anh đã yêu cầu tài xế đợi trong xe, một mình che ô đi đến văn phòng quản lý nghĩa trang.

Trong văn phòng chỉ có một nhân viên trực, khi được hỏi về Thư Minh Viễn, nhân viên đó giơ tay chỉ vào rừng cây xanh ở phía đối diện.

"Người nhà đã đến đó một lúc rồi, anh đi theo bậc thang lên, hàng thứ năm, nhìn sang bên phải, nơi nào có người thì đó là chỗ của Thư Minh Viễn."

Minh Đình nói lời cảm ơn, đội mưa đi vào sâu trong nghĩa trang.

Anh vừa bước lên bậc thang đã nghe thấy tiếng gào khóc của một người phụ nữ.

"Minh Tông! Ông đúng thật là số khổ mà, ba mẹ thì mất sớm, anh em không ra gì, một mình gánh vác cả đống miệng ăn, vậy mà ông trời còn chẳng có mắt, để ông gãy mất chân, giờ lại còn trói thêm một thứ của nợ vào người! Ông nói xem sao cái số ông nó lại khổ đến thế này!"

Tiếng mưa to xen lẫn tiếng khóc của La Lâm Phương vẫn tiếp tục truyền đến trong tai Thư Dao, cô quỳ bất động trước mộ của Thư Minh Viễn, ôm chặt hộp tro cốt lạnh ngắt trong lòng.

Cả người cô ướt đẫm, chiếc váy trắng dính sát vào người, mái tóc dài ngang eo bị mưa làm ướt nhẹp thành từng lọn, như rong rêu bám loạn trên mặt.

Trên bia mộ có dán một tấm ảnh gốm của Thư Minh Viễn, Thư Dao nhớ rất rõ, đó là ảnh thẻ công tác của ba cô, ông ấy mặc một bộ vest chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, rất đẹp trai, cô đặc biệt nhờ ba cắt cho cô một tấm, luôn cất ảnh vào túi gấm đựng bùa hộ thân mang theo bên người, cô chỉ mong Bồ Tát phù hộ ba mạnh khỏe trường thọ.

Những hạt mưa tí tách rơi xuống làm mờ tầm nhìn của cô, qua từng tầng màn mưa, cô thấy ba trên bia mộ đang cười với mình.

Nhất định ba biết cô thích khóc, nên lúc nào cũng tươi cười để dỗ cho cô vui.

Cô rất muốn cười với ba một cái, nhưng những giọt nước trên mặt như nặng nghìn cân, cô không thể cử động cơ mặt, không nặn ra nổi một nụ cười.

Tiếng kêu khóc của bác gái cả vẫn còn đang tiếp tục, trách ông bà nội sinh nhiều con làm gì, trách bác cả nhân từ muốn đưa cô về quê, trách ba đoản mệnh bỏ lại thứ của nợ như cô, trách cô sức khỏe yếu, ăn uống khám bệnh đi học tốn cả đống tiền.

Cô biết rất rõ ràng, gia đình của bác cả không hề muốn nuôi cô.

Các nhân viên đã sửa sang lại phần mộ xong, có người tiến đến, muốn đưa tay nhận lấy hộp tro cốt trong lòng cô.

Khoảnh khắc ấy, cô bỗng cảm thấy đau đớn, toàn thân đau đớn, như có bàn tay đang rút đi tất cả những gì thuộc về ba từ trong cơ thể cô, là nỗi đau như bị lột da rút gân, đau đến mức cô run rẩy.

Bàn tay kia đã chạm vào hộp tro, nhưng cô lại đột ngột cúi người, siết chặt ba trong lòng.

"Không, đừng mang ba em đi, em xin anh."

Nhân viên làm việc ở nghĩa trang thấy vậy cũng không lấy làm lạ, bình tĩnh nói: "Em gái à, nếu không chôn sớm để nước mưa lại ngấm vào huyệt thì nãy giờ bọn anh coi như uổng công rồi."

Thư Dao không nói gì, vẫn cố chấp ôm hộp tro cốt, không chịu buông tay.

Nhân viên cũng bất đắc dĩ, đứng thẳng người nhìn hai mẹ con cầm ô phía sau Thư Dao.

La Lâm Phương liên tục khóc lóc kêu la, Thư Tuệ Nghiên đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, tầm mắt di chuyển sang chỗ khác, nhân viên công tác nhìn thấy có một người cầm ô cách đó không xa đã đứng im lặng thật lâu, mặc quần áo đen và cầm ô đen, trên người toát ra vẻ nghiêm túc lạnh lùng.

Chiếc ô che nửa gương mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng nõn, tinh xảo, anh đứng đối diện với bia mộ trước mặt, tựa như đang tưởng niệm, nhân viên thầm nghĩ, trời mưa to thế này mà vẫn đến nghĩa trang, thật hiếm thấy.

Anh thu lại ánh mắt, nhìn Thư Dao, mềm giọng nói: "Em gái, đừng để ba em dầm mưa nữa."

Thư Dao không nhúc nhích, bả vai run run, cô đang khóc nhưng lại không hề phát ra âm thanh.

La Linh Phương phía sau thấy nhân viên khom lưng nói chuyện hồi lâu, đột nhiên lớn tiếng mắng: "Con nhãi chết tiệt, còn không mau lên, còn muốn để bác với chị mày dầm mưa bao lâu nữa hả?!"

Nhân viên vẫn để ý đến cảm xúc của Thư Dao, nên vẫn dùng giọng điệu đặc biệt dịu dàng để nói chuyện với cô.

Nhưng La Lâm Phương khóc lâu đến nỗi giọng nói gần như khản đặc, lại đứng dưới mưa hơn nửa giờ, sự kiên nhẫn của bà ta cũng đã cạn kiệt.

Thấy Thư Dao vẫn không động đậy, bà ta bất thình lình đẩy tay Thư Tuệ Nghiên đang cầm ô, bước nhanh lên phía trước, giật mạnh hũ tro cốt trong tay Thư Dao, sức lực quá lớn, làm cô ngã nhào xuống đất, cô nhào vào cơn mưa, trơ mắt nhìn ba dần rời xa mình.

"Ba! Ba ơi!"

Đôi đầu gối cô sớm đã tê cứng vì quỳ gối, không còn sức chống đỡ đứng lên, chỉ có thể lê đôi chân cứng ngắc, bò đến mép huyệt, cố nhìn ba thêm một lần.

Đá dăm trên mặt đất cắm sâu vào da thịt cô, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy gì.

Cô mang theo nước mưa lạnh buốt, theo động tác vươn tay mà rơi vào huyệt, nhân viên khác sốt sắng la lên: "Đừng, đừng, đừng! Đừng làm ướt huyệt nữa!"

La Linh Phương lửa giận bốc lên đỉnh đầu, giật mạnh Thư Dao, quát lên với Thư Tuệ Nghiên: "Mày chết rồi à? Không biết lên kéo nó lại sao?!"

Thư Dao bị La Lâm Phương kéo và nằm ngửa trên mặt đất, những giọt mưa đập thẳng vào trên người cô, trông vô cùng chật vật.

Thư Tuệ Nghiên miễn cưỡng tiến lên, cúi người xuống định kéo Thư Dao lên, nhưng Thư Dao lại vội vàng lùi lại mấy bước như thể đang đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ.

Trong khoảnh khắc nỗi sợ hãi ập đến kia, Thư Dao nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc dưới chiếc ô đen.

Khuôn mặt lạnh lùng, sắc nét, khí thế bức người, nhưng đôi mắt lại trong trẻo như nước hồ, có lẽ là ảo giác, Thư Dao thấy ánh mắt ấy thoáng qua tia dịu dàng, tựa như một chiếc ô che chắn đi cơn mưa tầm tã, giúp cô có được chút bình yên ngắn ngủi.

Cô đã có thể tưởng tượng ra được cuộc sống khi đi theo bác gái cả trở về nông thôn…

Một người bác cả tàn tật, một người bác gái cả hay cáu kỉnh, một người anh họ ngốc nghếch và xấu xí, một người chị họ tâm tư thâm trầm, còn có một người em họ còn nhỏ dốt nát thích khóc thích quậy.

Cô hoàn toàn là người ngoài trong gia đình này, có thể ăn no mặc ấm coi như là món quà mà gia đình bác cả ban cho, cô hoàn toàn không thể yêu cầu gì hơn nữa.

Nhưng cô vẫn muốn đi học, tiếp tục học nhạc cụ, đi học đại học, ca hát, phải thực hiện ước mơ mà ba cô đã không thực hiện được khi ông ấy còn trẻ.

Khi đó ba cô bất chấp tất cả, muốn rời khỏi vùng núi, cô không thể cứ thế mà quay về.

Cơ thể cô đã tê cứng, nhưng nội tâm lại có một luồng sức mạnh khổng lồ, thúc đẩy cô đứng lên, chạy đến để cầu xin một con đường sống.

Cô hất tay Thư Tuệ Nghiên ra, loạng choạng đứng dậy, ba bước làm hai mà chạy về phía trước.

"Bịch" một tiếng, cô quỳ sụp xuống trước mặt Minh Đình, hoảng hốt vươn tay, níu lấy ống quần ướt một nửa của Minh Đình: "Anh ơi, cứu em, em không muốn về với họ, cầu xin anh, cứu em với."

Thư Dao ôm chặt lấy chân Minh Đình, giống như vừa rồi ôm hộp tro cốt của ba mình.

"Anh ơi."

"Anh ơi."

Cô ngẩng gương mặt đầm đìa nước mưa, đôi mắt khóc đến đỏ bừng, nhìn chàng trai trước mặt, từng tiếng, từng tiếng gọi anh, khóc lóc cầu xin anh rũ lòng thương xót.

Cô nhớ ba cô từng nói với cô, dì Minh và anh Minh là những người rất tốt, bọn họ không chỉ giúp đỡ ba cô rất nhiều, mà còn giới thiệu bác sĩ cho cô, liên lạc với các trường học, vào sinh nhật mười tuổi của cô, cô còn nhận được một món quà từ anh.

Con thỏ tai cụp kia rất đáng yêu, vừa trắng nõn vừa mềm mại, sờ vào rất thoải mái, tối nào cô cũng ôm nó vào lòng khi ngủ.

Cô nghiêm túc nghĩ rằng, một người tốt như anh, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.

Minh Đình cụp mắt hờ hững nhìn Thư Dao đang quỳ trước mặt mình, cô vẫn mặc một chiếc váy dài tay màu trắng như lần đầu gặp mặt, một bé thỏ tai cụp mắc mưa run rẩy, đôi mắt đỏ đầy những tia máu và sưng húp.

Khi anh nhìn cô trong trạng thái xuất thần, anh dường như thực sự nhìn thấy ở trên người Thư Dao sự yếu đuối và thương hại mà chỉ có động vật nhỏ mới có, trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy rằng nếu anh không đưa tay ra, bé thỏ tai cụp này có thể chết bất cứ lúc nào.

Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, anh thấy La Lâm Phương và Thư Tuệ Nghiên đang nghi ngờ dưới mưa.

Anh vô thức nhíu mày, để mặc cho Thư Dao lôi kéo mà không nói một lời.

Nỗi sợ hãi sâu trong ký ức giống như vòng xoáy hút lấy Thư Dao, cô ôm lấy chân Minh Đình, vừa khóc vừa nói: "Anh ơi, xin anh, sau này em sẽ nghe lời anh, em sẽ rất ngoan rất biết điều, xin anh, hãy cứu em, mau cứu em."

La Lâm Phương cũng không biết Thư Dao và Minh Đình từng có qua lại, đột nhiên nghe thấy những lời này, ba ta cảm thấy như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực.

Bà ta sải bước trong mưa, lại kéo Thư Dao ra: "Con nhỏ chết tiệt! Chưa vào nhà đã bắt đầu gây chuyện rồi! Ai đối xử tệ với mày?! A?! Để cho mày thiếu ăn hay thiếu mặc rồi?! Sao lại kéo người lạ đến cầu cứu?!"

Thư Dao ngã nhào trên đất, làm ngơ trước lời mắng mỏ của La Lâm Phương, cô cố chấp bò về phía Minh Đình, run rẩy quỳ xuống trước mặt anh, hai tay ôm chặt đùi anh, lẩm bẩm kêu: "Anh, anh ơi…"

Nhưng cô đã nói nhiều như vậy, kêu lâu như vậy, nhưng người trước mặt vẫn đứng bất động như núi, vẫn im lặng như cũ.

La Lâm Phương ướt sũng cả người, sốt ruột quát lên với Thư Tuệ Nghiên: "Mắt mày để trên đỉnh đầu à? Không biết mang ô qua đây sao?!"

Khi Thư Tuệ Nghiên đến gần, cuối cùng cũng nghe thấy Minh Đình lên tiếng: "Cẩn thận trông chừng đứa trẻ nhà các người, đừng tùy tiện nhận anh."

Thư Dao trợn to mắt.

Cô lắc đầu từ từ, cô không dám tin tưởng, không thể tin được người trước mặt lại quên mất cô, quên mất ba cô.

Trong lúc cô còn đang chìm trong suy nghĩ, Minh Đình đã tách hai tay cô ra.

Cô nhìn thấy Minh Đình lùi lại hai bước, rồi quay người, bước đi xa, cho đến khi biến mất.

Thế giới của cô bắt đầu sụp đổ, đất trời rung chuyển, sấm chớp đì đùng, cô như con cá bị sóng đánh mạnh vào bờ đá, cả người mềm nhũn, mất hết sinh khí.

Ba đi rồi, anh cũng đi rồi, chấp niệm duy trì hơi thở của cô, cũng tan biến theo.

Mắt cô tối sầm lại, cô ngã vào trong cơn mưa lớn, mặc cho bóng tối vô tận bao trùm cô hoàn toàn.

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK