Quan Tụng Thanh ăn xong bữa tối với Thư Dao mới rời khỏi Vườn Phương Nhuy.
Trong lòng Thư Dao có rất nhiều điều muốn nói, ăn xong liền đi lên lầu.
Cô biết gần đây Minh Đình rất bận, công ty có nhiều việc cần anh xử lý, bên phía bệnh viện cũng không thể không có anh, còn phải hao tâm thu thập chứng cứ để đối phó với Thương Đình Châu, còn phải dành sức để chăm sóc cô.
Chắc chắn anh rất mệt mỏi, nhưng anh chưa bao giờ than mệt, bây giờ nghĩ lại, cô thật sự không xứng làm em gái.
Ban đêm ở Vườn Phương Nhuy luôn yên tĩnh, đặc biệt là sau cơn mưa, côn trùng mùa hè đã sớm ẩn núp ở nơi khá do nước đọng trên bãi cỏc, lúc này gió lặng mưa tan, trong phòng chỉ có tiếng trở mình của Thư Dao.
Cô nghĩ rằng hôm nay trời mưa thì Minh Đình sẽ trở về sớm hơn, không ngờ đã đến gần nửa đêm, ngoài vườn vẫn không có một chút tiếng động nào.
Hôm nay cô dậy sớm, còn đến kỳ kinh nguyệt, tinh thần đặc biệt kém, lúc này mí mắt ngày càng nặng trĩu, cô không chống đỡ được nữa, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Lúc Minh Đình về đến nhà đã nửa đêm, vừa bước vào cửa liền hỏi Thư Dao thế nào rồi.
Dì Mai nói: "Buổi chiều Quan thiếu gia đến chơi một lúc, ăn tối xong mới rời đi. Tính cách Thư tiểu thư hướng nội, nhưng trò chuyện với Quan thiếu gia khá nhiều."
"Nói chuyện gì?"
"Nói về Đóng Cửa." Dì Mai nhớ đến cái tên thú vị này thì lại buồn cười, nói: "Có vẻ như Thư tiểu thư rất thích chú chó Doberman của Quan thiếu gia, hôm nay họ chơi cùng nhau, Thư tiểu thư cười rất vui vẻ."
Cười rất vui vẻ?
Minh Đình đặt điện thoại xuống đi thẳng đến bồn rửa tay, không trả lời.
Dì Mai chợt cảm thấy kì lạ, tại sao thiếu gia vừa nghe thấy Thư tiểu thư rất vui vẻ, thì bản thân lại không vui thế?
Bữa khuya được hâm trong bếp, dì Mai nhanh chóng vào bếp chuẩn bị.
Nhưng Minh Đình không có khẩu vị, sau khi bảo dì Mai nghỉ ngơi sớm liền đi lên lầu.
Hành lang tầng ba không có đèn, vì vậy khi Minh Đình vừa bước ra khỏi thang máy đã bị thu hút bởi tia sáng chiếu ra từ khe cửa phòng ngủ phía tây, Thư Dao không tắt đèn, cũng không đóng cửa.
Trực giác mách bảo Minh Đình, Thư Dao đang đợi anh.
Nhưng không phải sáng nay vẫn đang giận anh sao?
Do dự hai giây, anh vẫn quyết định đi qua nhìn thử.
Mặc dù cửa phòng ngủ Thư Dao đang mở, nhưng Minh Đình không trực tiếp đẩy cửa, mà chỉ nhẹ nhàng gọi cô: "Thư Dao?"
Trong phòng không ai trả lời, lúc này anh mới đẩy ra một khe nhỏ.
Mái tóc Thư Dao xoã dài nằm xuống giữa giường, cuộn mình trong chiếc chăn cashmere, cả người cuộn tròn như em bé, trên tay còn cầm một cuốn album ảnh.
Giỏi, cuối cùng cũng không ngủ trong góc nào đó nữa.
Minh Đình tiện tay tắt đèn, đóng cửa quay người lại.
Thư Dao mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong giấc mơ đang là mùa xuân ấm áp, cô đang ở một vùng hoang vu nguyên thủy, làn gió nhẹ lươt khuôn mặt cô, mang theo âm thanh du dương của đàn vĩ cầm cách đó không xa.
Nghe thấy ai đó đang gọi mình "Thư Dao", cô tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy ai.
Bên cạnh cô có con đường nhỏ quanh co uốn lượn về phía xa, ở đó hình như đang diễn ra một bữa tiệc, những vị khách ăn vận trang trọng, phục vụ mang khay rượu champagne di chuyển giữa những đóa hoa và đám đông.
Vốn là một bữa tiệc xa hoa lộng lẫy, thình lình có người hét lên: "Cô dâu chú rể mất tích rồi."
Khách mời trong bữa tiệc nhìn quanh bốn phía, như đang tìm kiếm dấu vết của cô dâu chú rể.
Thư Dao cảm thấy ngạc nhiên, có khi nào cô dâu chú rể cùng nhau bỏ trốn không?
Cô không biết tại bản thân lại xuất hiện ở đây, đang định rời đi, vừa xoay lại thì thấy một người quen đang đi về phía mình.
"Em muốn đi đâu?"
Khoảnh khắc chạm mắt với Minh Đình, Thư Dao chợt ngẩn ngơ, tại sao người trước mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ?
Nhưng khi anh đặt câu hỏi, cô đều phải ngoan ngoãn trả lời, nhưng còn chưa kịp mở miệng, một trận gió dữ đã cuốn cô lên không trung, tà váy che khuất tầm nhìn, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa, trời đất quay cuồng, cô giật mình bừng tỉnh.
Trái ngược với giấc mơ, khi tỉnh lại căn phòng của cô tối đen, chỉ có ánh đèn sân vườn hắt vào tia sáng mờ qua lớp rèm mỏng màu trắng.
Nhưng cô nhớ rõ, trước khi ngủ đèn vẫn sáng.
Vậy là anh đã trở về!
Nghĩ đến đây, cô không còn quan tâm đến giấc mơ kỳ quái nữa, lập tức xuống giường xỏ dép rồi đi ra cửa.
Đi dép lê gây ra tiếng động quá lớn, cô chạy được hai bước mới nhận ra đã quá muộn, chắc anh đã ngủ rồi, nếu cô chạy qua như thế này, có lẽ sẽ đánh thức anh.
Nhưng khi cô tỉnh dậy vào nửa đêm, xung quanh hoang vắng yên tĩnh, cô cảm thấy hơi sợ.
Cô không nhịn được bước đến phòng Minh Đình, dù chỉ thu mình ở một góc sofa, chỉ cần nhìn thấy anh, cô liền cảm thấy vô cùng an tâm.
Nghĩ rằng anh sẽ không trách cô nhát gan, cô nhẹ nhàng bước đi, băng qua hành lang mở cửa phòng anh.
Trong phòng có ánh đèn ngủ mờ nhạt, Minh Đình nằm nghiêng đưa lưng về phía cô, ánh đèn ngủ phủ lên vai anh một tầng sáng vàng ấm áp, làn da dưới ánh sáng dịu dàng ấy mang theo vẻ mượt mà như bạch ngọc.
Lúc này Thư Dao đột nhiên cảm thấy, hình như bờ vai của anh không còn dáng dấp của một chàng trai trẻ nữa, chính đôi vai này đã chống đỡ nhà họ Minh tan vỡ, cũng tạo cho cô một góc yên bình nhỏ trong gió mưa.
Lúc này đáng lẽ cô nên ngoan ngoãn ngủ trên ghế sofa, nhưng đôi chân lại không nghe lời, mới đi hai bước đã đổi hướng đi đến giường của anh.
Cả đêm trong đầu cô cứ quanh quẩn những lời Quan Tụng Thanh đã nói với cô, nên cô không khỏi muốn nhìn anh, xem anh có ngủ ngon, liệu có lo lắng cho cô không.
Ánh sáng trong phòng mờ nhạt, phần lớn khuôn mặt anh bị bóng đêm che khuất, cô đứng yên không nỡ rời đi, chỉ đành cởi giày ngồi dưới đất, cẩn thận bám tay lên mép giường, lặng lẽ ở bên anh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn gần anh, không ngờ đôi mắt lạnh lùng kia lại có một cặp lông mi dày và dài.
Cô lơ đãng nghĩ, không biết đôi mắt lạnh lùng nầy khi khóc sẽ thế nào? Hàng mi đẹp như vậy, bị, liệu nước mắt có đọng thành từng chùm nhỏ lại như hàng mi em bé không?
Nếu đúng là vậy, dù anh có khóc chắc cũng sẽ rất đẹp nhỉ?
Cô đưa tay che miệng cười thầm, niềm vui trong lòng không cách nào che giấu, thậm chí còn hơi hân hoan vì được trân trọng.
Cô nhẹ nhàng tựa vào mép giường, cẩn thận chiếm lấy chút không gian bên anh.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng đều đặn của anh, còn có hơi ấm thổi qua, cô thích nhiệt độ này, là nhiệt độ của tình yêu thương.
Mấy ngày qua tinh thần Minh Đình luôn trong trạng thái căng thẳng cực độ, chỉ cần động tĩnh nhỏ sẽ tỉnh ngủ, nhưng đêm nay lại ngủ rất say, thậm chí không hề hay biết Thư Dao đẫ vào phòng mình.
Chỉ là đêm thì dài, giấc ngủ dài đến đâu cũng có lúc dao động, khi tiềm thức nhận thấy được điều gì đó bất thường sẽ buộc con người ta phải tỉnh lại.
Minh Đình vừa mở mắt đã nhìn thấy Thư Dao.
Mái tóc dài mềm mại, hàng mi dày rậm, khuôn mặt nhỏ bị ép vì ngủ nghiêng, bàn tay lưu thông máu kém do bị đè lên.
Cô nằm bên giường anh như một chú mèo con, đầu xù lông áp sát bên gối anh, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Anh nhìn thời gian, ba giờ năm mươi.
Không biết cô nhóc này đã vào phòng anh từ lúc nào, đến cũng không chịu lên tiếng, nếu đổi lại là người có tâm lý kém, nửa đêm tỉnh dậy thấy bên giường có người chắc sẽ sợ chết khiếp.
"Thư Dao." Anh nhẹ nhàng gọi cô.
Nhưng Thư Dao không phản ứng.
Minh Đình cảm thấy buồn cười, anh nghĩ thầm, ngoại trừ giường ra thì ở đâu cô nhóc này cũng ngủ được à?
"Thư Dao."
Anh đưa tay chạm nhẹ vào trán cô, "Mau dậy, đất lạnh lắm."
Anh chưa từng thấy ai ngốc đến vậy, đang tới kỳ kinh nguyệt còn ngồi bệt dưới đất, ngồi liền mấy tiếng đồng hồ, chẳng sợ đau bụng.
"Thư Dao."
Anh lại gọi lần nữa, lần này cuối cùng cô cũng có phản ứng.
Thư Dao ngơ ngác ngẩng đầu, thậm chí mắt còn chưa mở cô đã biết là anh trai đang gọi cô, nên mới ngơ ngác đáp lại.
Minh Đình giữ chặt cánh tay cô, nói: "Nhanh đứng dậy, đừng ngủ dưới đất."
Thật ra trước đấy Thư Dao ngủ không ngon vì giấc mơ ấy, nhưng sau khi đến phòng Minh Đình lại ngủ rất ngon, lúc này đang buồn ngủ, cô chẳng mở nổi mắt.
Nghe thấy Minh Đình bảo cô đứng dậy, cô cũng vô thức đứng dậy, rồi lại vô thức... trèo lên giường anh.
Loạt hành động quá mức tự nhiên, như thể đây là giường của cô, và đáng lẽ cô phải ngủ ở đây.
Tay chân của Thư Dao rất lạnh, khi chui vào chăn cũng khiến Minh Đình run rẩy.
Nhưng anh chưa kịp ngăn lại, Thư Dao đã thoải mái vùi vào vòng tay anh, giơ tay lên ôm chặt lấy anh.
"Thư Dao, em…"
"Anh đừng khóc."
Minh Đình còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị tiếng thì thầm của Thư Dao ngắt ngang, anh sững sờ, lại lo lắng chính mình nghe nhầm, bèn tiến lại gần hỏi: "Em nói gì?"
Thư Dao dựa vào vai anh, hơi thở nhẹ như lông hồng, vừa phả ra đã khiến toàn thân anh nổi da gà.
Cô vẫn nửa tỉnh nửa mê, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Anh đừng khóc, Dao Dao sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Khóc?
Minh Đình thật sự khó hiểu, đang yên đang lành, cô nhóc này nói mơ gì vậy nhỉ?
Anh đẩy cô ra: "Thư Dao?"
Thư Dao không trả lời.
Thật đúng là đòi mạng.
Minh Đình cố nhịn xuống ý định đánh thức cô, trong vài giây ngắn ngủi này, anh đã nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi cô tỉnh dậy.
Không thể thiếu một màn dạy dỗ, lải nhải, càm ràm, không chỉ ảnh hưởng đến giấc ngủ, còn khiến anh cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng anh không phải ba cũng không phải mẹ, nhưng anh lại vừa là ba vừa là mẹ.
Đúng tự chuốc khổ vào thân!
Thôi thì ngủ chung cũng không mất miếng thịt nào, có chuyện gì ngày mai nói sau!
Đêm nay xem như anh phải mở lòng từ bi, làm lò sưởi cho cơ thể nhỏ bé.
Thư Dao thật sự ngủ rất ngon, cái lạnh quanh người đã tan biến, còn có lồng ngực ấm áp giữ ấm, khi mùi hương quen thuộc kia tràn vào trong mơ, cô như trở về lúc nhỏ, khi được ba ôm cô ngủ, cảm giác an toàn, đẹp đẽ biết bao.
Cảm giác dễ chịu này kéo dài cho tới sáng.
Khi cô mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Minh Đình.
Mặc dù trong lòng cô rất vui mừng, nhưng lại không khỏi tự hỏi, sao cô không chỉ chiếm giường của anh, còn nằm trong vòng tay anh vậy? Chẳng lẽ đêm qua cô mộng du?
Trong lúc đang cau mày suy nghĩ, cô vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của Minh Đình.
Thư Dao giật mình, vội rụt tay khỏi eo anh, lí nhí chào hỏi: "Anh sao lại… thức dậy sớm thế?"
Đôi mắt Minh Đình khép hờ, hàng mi dài che giấu cảm xúc, "Không phải anh nên hỏi em sao? Nửa đêm em làm gì trong phòng anh vậy?"
Buổi sáng thức dậy giọng Minh Đình khàn khàn, Thư Dao xoay người ngồi dậy, vươn tay lấy cốc nước ở đầu giường đưa cho anh.
"Là… là muốn xin lỗi anh ạ."
Minh Đình ngồi nửa người dậy nhấp một ngụm, rồi trả lại cho cô, "Xin lỗi cái gì?"
Thư Dao bình tĩnh nhìn anh, hồi lâu không nói nên lời.
Nói gì giờ nhỉ?
Nói rằng phát hiện ra rằng anh cũng giống như cô? Đều là những kẻ cô độc lẻ loi không nơi nương tựa.
Hay là nói, sau một ngày suy nghĩ, phát hiện ra hoàn cảnh của anh còn khó hơn cô, cho nên mới cảm thấy áy náy?
Cô không thể nói được.
Nhưng cảm giác tội lỗi cứ quanh quẩn trong lòng, cô phải nói gì đó.
Cô đặt cốc nước xuống, quay sang đối mặt với anh.
Ánh mắt cô dời xuống dưới, theo bản năng nắm lấy tay anh, nói: "Em sẽ không tùy tiện như hôm qua nữa, anh, anh đừng giận em, được không?"
Trên mặt Thư Dao vẫn còn hằn vết đỏ từ lúc mới ngủ dậy, ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ, làn da cô trong sáng và thuần khiết, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ, như làn sương mù trôi trên mặt nước biếc, mơ hồ đáng yêu, khiến người ta yêu thích.
Minh Đình dời tầm mắt, trả lời không đúng trọng tâm: "Em có biết suốt đêm anh ngủ không ngon không?"
Thư Dao đoán được.
Thực ra cô ngủ khá yên phận, nhưng tóm lại cô đã chiếm giường của anh nên anh mới ngủ không ngon, nên cô vẫn cảm thấy có lỗi.
"Em…"
Cô còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Minh Đình đã lật người nằm xuống, tự nhiên ra lệnh cho cô: "Còn không mau bóp vai đấm lưng cho anh? Nhường em nửa cái giường thì thôi, nhưng anh còn chẳng thể lật người, bây giờ toàn bộ bên trái của anh đều tê cứng hết rồi!"
Anh liếc cô một cái, "Nhanh lên."
Thư Dao nghe thấy Minh Đình cần cô, lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên hoạt bát, tràn đầy năng lượng, thậm chí còn nở nụ cười.
"Thế này được chưa?"
Thư Dao quỳ xổm bên cạnh Minh Đình, đặt tay lên vai và cổ anh, cố gắng hết sức giúp anh thả lỏng.
Minh Đình chống cằm lên gối, lười biếng trả lời: "Chưa ăn à? Dùng thêm sức đi."
Thư Dao không nhịn được cười: "Thật sự chưa ăn."
Minh Đình lại nhìn cô.
Dù nói vậy, nhưng Thư Dao vẫn nghe lời thêm sức lực.
Rốt cuộc cô chính là người khiến anh ngủ không ngon, nên cô phải có trách nhiệm giải quyết vấn đề.
Thấy Thư Dao ngoan ngoãn xoa bóp, Minh Đình thu lại ánh nhìn, thoải mái nhắm mắt lại.
Tận hưởng được một lúc, anh nhẹ nhàng hỏi: "Hôm qua Quan Tụng Thanh đã nói gì với em vậy?"
Nghe vậy, động tác Thư Dao vô thức chậm lại, không biết có nên nói hay không.
Cô thường hay khóc, không quan tâm đến những gì người khác nói.
Nhưng đàn ông không dễ rơi nước mắt, nếu nói thẳng việc anh "Khóc", liệu anh có cảm thấy xấu hổ không?
Cô suy nghĩ nghĩ một lát rồi đáp: "Không có gì, chỉ nói chuyện về Đóng Cửa, còn bảo em sang nhà anh ấy chơi thôi."
Minh Đình không tin.
Nhưng Thư Dao không chịu nói, anh cũng không muốn hỏi thêm nữa, chỉ dặn: "Hắn nói chuyện tùy ý, có khi chẳng đâu vào đâu, nên lời hắn nói không được tin hết, biết chưa?"
Thư Dao biết, đây là tôn nghiêm của đàn ông, cho nên trước mặt anh cô tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện anh khóc vì cô.
Cô sẽ ghi nhớ sự chăm sóc và lo lắng của anh trong lòng, sau này, cô sẽ quan tâm đến anh mình nhiều như cách anh quan tâm đến cô.
"Được." Cô kiên quyết nói: "Từ giờ trở đi chỉ nghe lời anh thôi."
Minh Đình nghe vậy, mở mắt ra nhìn cô.
Em gái này khó nuôi, nhưng lời nói cũng rất dễ nghe.
-còn tiếp-