Mỗi lần trước khi rời Cảng Thành, Thư Dao luôn đến bệnh viện thăm Minh Lệ, dù chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản nói vài câu từ biệt cũng vẫn phải đến, hoàn toàn không thấy phiền.
Lần nào đến bệnh viện, cô đều làm những việc giống nhau, nói những lời tương tự, tỉ mỉ, kiên nhẫn, không chút lơ là, nhưng hôm nay, thời gian cô bôi kem dưỡng tay cho Minh Lệ lâu hơn bình thường tận hai mươi phút.
Khi cô nhận ra rằng bây giờ mối quan hệ giữa mình và Minh Đình đã chính thức là anh em không thể thay đổi, cô có cảm giác như bị ném vào vũ trụ, cô đơn và tuyệt vọng, không ai giúp đỡ cũng không thể nói ra, cô luôn nghĩ rằng đây là lỗi của mình.
Năm đó, cô không phải kẻ ngốc.
Cô biết thân phận này có thể mang lại bao nhiêu lợi ích và sự thuận tiện, giúp cô tránh vô số rắc rối, quan trọng nhất, cô có thể thỏa thích tận hưởng sự cưng chiều của nhà họ Minh.
Minh Sâm, Minh Lãng, Lâm Huệ Nghi, Minh Không, kể cả Minh Quân Thành.
Thực ra cô biết rằng mỗi lần cô đến Cảng Thành, Minh Quân Thành đều cử người theo dõi cô, nhưng ông ta chưa bao giờ làm khó cô, cũng chưa từng ép cô đi xét nghiệm ADN, thậm chí còn ngầm cho phép các thành viên trong gia đình cưng chiều cô hết mực.
Cô vô tư tận hưởng tất cả những điều đó, sâu sắc công nhận thân phận ‘người nhà họ Minh’ của mình.
Nếu bây giờ để họ biết rằng cô vốn không phải con gái nhà họ Minh, thậm chí còn nực cười hơn là cô đã nảy sinh tình cảm nam nữ với chính người anh trai của mình, chắc chắn Minh Quân Thành sẽ lấy danh nghĩa bảo vệ danh dự gia tộc mà bí mật đưa cô đến một hòn đảo hoặc một thành phố xa lạ nào đó, suốt đời không thể quay về.
Cô rất ích kỷ, cũng rất tham lam, thậm chí có lẽ, cô chưa từng yêu Minh Đình sâu đậm…
Không, cô yêu Minh Đình, yêu rất nhiều, cô vô cùng chắc chắn, chính vì vậy mà cô sợ, sợ rằng nếu tình yêu này bị phơi bày, anh sẽ bị cô hủy hoại.
Thế hệ này của nhà họ Minh, chỉ còn anh và Minh Không, mà Minh Không, có khả năng lớn sẽ theo bước Minh Lãng đi theo con đường làm chính trị. Nhà họ Minh đã làm kinh doanh nhiều năm, họ hiểu rõ quy tắc vận hành của thế giới này— tiền bạc đôi khi chỉ là cát bụi, nếu người ta muốn vùi dập bạn, đến một hạt bụi cũng chẳng còn, chỉ có quyền lực trong tay mới có thể đứng vững trước giông bão.
Tài sản của gia đình cuối cùng sẽ giao vào tay Minh Đình, hiện tại anh chỉ mới quản lý sản nghiệp của Minh Lệ ở trong nước, nhưng sau này sẽ còn có cả sản nghiệp cốt lõi của Minh Quân Thành ở Cảng Thành, những dự án trên khắp thế giới của Minh Sâm, dù anh từng nói rõ rằng không muốn dính dáng đến mấy chuyện rắc rối ở nước ngoài của Minh Sâm, nhưng những việc kinh doanh đàng hoàng vẫn phải do anh xử lý.
Cứ cho là cô nhút nhát, vì cô vốn chẳng phải người mạnh mẽ, cô thật sự không thể chịu đựng hậu quả của việc hủy hoại anh, cũng sợ phải đối diện với ánh mắt thất vọng của gia đình.
Sau khi thăm xong, cô lặng lẽ thu xếp tâm trạng, lên chuyến bay về Nam Thành.
Máy bay hạ cánh lúc bảy giờ tối, dì Mai đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn để chúc mừng sinh nhật cô.
Trong nhà được trang trí bởi những bông hồng Yves Piaget vừa được vận chuyển về trong ngày, những đóa hoa hồng rực rỡ tỏa hương thơm ngào ngạt, cô đã từng thấy chúng ở Vườn Tập Phức.
Lúc đó cô chỉ thuận miệng hỏi rằng đó là hoa hồng hay mẫu đơn, khen rằng nó thật đẹp, rất thích mùi hương của nó, vậy mà Minh Đình đã nhớ kỹ, kể từ đó, mỗi tuần, nghệ nhân cắm hoa đều thay hoa mới trong nhà bằng hoa hồng Yves Piaget.
Vừa bước vào cửa, Minh Tinh đã quấn lấy cô, cô đặt túi xuống, ngồi xổm xuống nói chuyện với nó, hỏi nó ở nhà có nghe lời dì Mai không, Minh Tinh ư ử hai tiếng, dùng lưỡi không ngừng liếm vào lòng bàn tay cô.
Cô đứng dậy đi đến bên lò sưởi trong phòng khách, một chiếc bình pha lê cao lớn cắm đầy Yves Piaget, bên lò sưởi, bên cửa sổ, quầy bar, phòng trà, sau bức bình phong tráng men trong phòng hoa, khắp nơi đều là Yves Piaget, vừa bước vào nhà, cô như thể lạc vào một cánh đồng hoa, hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Dì Mai dọn xong chén đũa, thấy cô đứng bên lò sưởi thì vui vẻ nói: "Hôm nay mới thay đó, hoa nở rất đẹp nhỉ."
Cô đưa tay chạm vào cánh hoa mịn màng, một chút nhựa đỏ tươi lưu lại trên đầu ngón tay.
Cô hỏi dì Mai: "Dì Mai, dì có thấy hoa này hôi không?"
"Đâu có." Dì Mai sững sờ, đi về phía phòng khách: "Có phải mùi gì khác không? Để dì xem thử."
Thư Dao không biểu cảm nhìn chằm chằm bông hoa hồng vô tội trước mắt, lạnh nhạt dặn dò: "Con thấy nó hôi lắm, dì Mai, dì vứt hết đi, sau này đừng để hoa Yves Piaget trong nhà nữa, đổi thành lan hoặc bách hợp hay cái gì khác, con không muốn thấy Yves Piaget này nữa."
Nói xong, cô thẳng thừng lên lầu, không đáp lại lời dì Mai gọi cô xuống ăn cơm.
Cô tự nhốt mình trong phòng, không muốn nhớ lại chuyện đêm qua.
Dựa vào những dấu hiệu ngày hôm nay, cô có lý do để nghi ngờ rằng người cô đã hôn đêm qua là Minh Đình.
Nếu đó thật sự là Minh Đình, thì thế giới này đã đảo lộn mất rồi.
Cô úp mặt xuống giường, không muốn đối mặt với thực tế, cũng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần cô không nói ra, Minh Đình không vạch trần, thì chuyện đêm qua có thể coi như chưa từng xảy ra.
Dù sao thì, Minh Đình đối với cô cũng chỉ như chiều chuộng một đứa trẻ, trẻ con nghịch ngợm một chút, chắc anh sẽ không để tâm đâu.
Nhưng tại sao? Tại sao tim cô lại đau như vậy?
Bao năm qua, anh có thể vì một câu nói vô tình của cô mà ghi nhớ kỹ sở thích của cô, lặng lẽ mang đến cho cô những điều cô yêu thích, những chuyện như thế, cô đếm không xuể.
Từ việc lên kế hoạch học tập hay việc phát triển trong tương lai, anh luôn tôn trọng ý kiến của cô, cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới đưa ra lời khuyên tốt nhất, cô không làm theo, anh cũng không ép buộc.
Hay đến cả những đồ dùng hàng ngày, cô có làn da thế nào, dị ứng gì, thích mặc thương hiệu nào, thích ăn đồ ngọt của tiệm nào, thích nước hoa mùi gì, anh đều biết rõ.
Cô luôn được anh nuông chiều, vậy mà giờ phút này, cô lại chọn cách phụ lòng sự yêu thương và tận tâm của anh.
Cô càng nghĩ càng hối hận, rõ ràng cô còn có thể tìm ra cách giải quyết ổn thỏa hơn.
Cô vội lau những giọt nước mắt, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, định thay quần áo nhưng chưa vì tắm nên cô để mấy sợi tóc còn ướt lòa xòa rồi chạy xuống lầu.
So với đi thang máy, cô thích đi cầu thang hơn, nhưng rồi lại tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Minh Đình và dì Mai ở góc cầu thang tầng một.
Những bông hoa hồng Yves Piaget kiêu sa đều bị dì Mai dọn hết ra cửa sau, đúng lúc Minh Đình về đến nhà nhìn thấy.
Cô nghe thấy dì Mai giải thích với Minh Đình: "Tiểu thư nói cảm thấy mấy bông hoa này có mùi khó chịu, muốn tôi vứt đi, chắc nhìn chán rồi, bảo sau này đổi sang lan hoặc bách hợp, nhưng tôi thấy hoa vẫn còn tươi nên nghĩ mang ra gara trang trí cũng đẹp."
"Cô ấy đâu?" Minh Đình bình tĩnh hỏi.
"Vừa về là lên lầu ngay, trông có vẻ tâm trạng không tốt."
"Văn Nhã đi rồi?"
"Dạ, đưa tiểu thư về xong thì chào tôi một tiếng rồi đi." Dì Mai nghĩ đến đến những hộp trang sức rồi nói thêm: " Văn Nhã nói sáng mai cô ấy sẽ đến sắp xếp những hộp trang sức đó."
Minh Đình nhàn nhạt đáp một tiếng, bước qua những bông hoa đi vào phòng ăn, Thư Dao nghe tiếng bước chân, vội vàng chạy lên vài bậc cầu thang, trốn vào bóng tối tầng hai để tránh bị anh phát hiện.
"Em ấy chưa ăn cơm à?"
"Dạ chưa." Dì Mai bước ra trả lời.
Minh Đình đứng trước bàn ăn, bất chợt nghiêng đầu nhìn lên cầu thang, dì Mai cũng nhìn theo, nhưng trên đó không có ai.
Thư Dao nín thở, nghe rất lâu mới thấy Minh Đình lên tiếng: "Đem đồ ăn lên lầu cho cô ấy, nếu cô ấy không ăn, thì mang vào tận phòng, đặt ngay trên giường, cho đến khi cô ấy ăn thì thôi."
"Còn nữa, đem hết đống hoa kia vào phòng cô ấy, thay nước mỗi ngày, chưa héo thì không được bỏ ra."
Tiếng bước chân vang lên, Thư Dao vội cởi giày, chạy chân trần lên lầu.
Dì Mai nhìn theo bóng lưng Minh Đình rời đi, mặt đầy thắc mắc, hai anh em nhà này lại giận nhau à?
Dì ấy cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng gọi dì Tô cùng mang đồ ăn lên.
Thư Dao chạy một mạch về phòng nhưng vẫn không quên rón rén đóng cửa, sợ Minh Đình nghe thấy.
Cô trốn vào phòng tắm, mở nước ngâm mình, lúc này cô rất cần bình tĩnh.
Nhưng dù bình tĩnh đến đâu, cô cũng không nghĩ ra cách đối phó.
Bởi vì giờ cô đã có thể khẳng định chắc chắn rằng người cô hôn tối qua chính là Minh Đình.
Nếu không phải, anh sẽ không dùng cách này để thô bạo nhét đống hoa vào phòng cô.
Anh nhìn thấu trò vặt của cô, một ánh mắt đã bóc trần nội tâm cô.
Anh đang giận.
Giận vì hành động lỗ mãng của cô tối qua, càng giận vì cô rõ ràng biết chính mình chủ động hôn anh, nhưng tối nay lại dùng hoa Yves Piaget để vạch rõ ranh giới với anh.
Rõ ràng cô mới là người mất kiểm soát khi say, thế thì cô lấy tư cách gì mà tỏ thái độ trước?
Cô cầm vòi sen ngây người, có lẽ chủ động nhận sai thì vẫn còn đường sống?
Cô không chắc nữa.
Minh Đình lên lầu nhưng không tìm Thư Dao, mà đi thẳng về phòng mình.
Thư Dao thì chần chừ rất lâu.
Đến khi cô sấy khô tóc, bước ra khỏi phòng tắm, trước cửa sổ sát đất trong phòng cô đã chất đầy hoa hồng Yves Piaget, số lượng nhiều đến mức tạo thành một đám mây màu hồng, hương hoa ngào ngạt đến mức khiến cô muốn hắt hơi.
Mỗi lần anh giận đều ào ạt như thế.
Cửa phòng cô mở, tiếng dì Mai từ khu nghỉ ngơi truyền đến: "Dù sao cũng là sinh nhật, có gì vẫn nên nói rõ ràng với tiểu thư."
Minh Đình khẽ "ừ" một tiếng, không biết có nghe lọt tai không, dì Mai nhìn vào phòng cô một cái, lặng lẽ thở dài rồi xuống lầu.
"Ra ăn cơm."
Giữa không gian yên tĩnh, giọng nói trầm thấp bỗng vang lên, khiến Thư Dao giật mình.
Cô còn chưa nghĩ ra nên mở lời thế nào, nhưng nếu trong vòng mười giây không xuất hiện trước mặt anh, e là mọi chuyện sẽ càng khó xử lý.
Cô vội vàng ra khỏi phòng, băng qua hành lang đến khu nghỉ ngơi đối diện phòng khách, ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đêm của khu vườn sau, hồ nước màu xanh thẫm khẽ gợn sóng, tường nguyệt quế phủ đầy hoa hồng nhạt và trắng, chen chúc nở rộ, đây là nơi cô thường đến uống cà phê, đọc sách, làm bài tập, có lúc còn nằm dài trên sofa cả buổi chiều cùng Minh Đình.
Minh Đình ngồi trước bàn ăn nhỏ, đang xem tạp chí nội bộ mới nhất của một thương hiệu trên iPad, nghe tiếng bước chân cô đến gần, anh chỉ lười nhác nâng mắt liếc cô một cái, rồi lại tiếp tục nhìn iPad.
"Anh trai."
Cô nhỏ giọng gọi anh, cố gắng dùng sự yếu thế để giảm bớt cơn giận trong lòng anh.
Nhưng anh chỉ lạnh nhạt nói: "Ăn cơm."
Rồi không để ý đến cô nữa.
Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm cũng là vì tốt cho cô, cô biết nên cô ngoan ngoãn cầm đũa, bưng bát lên, ăn từng miếng cá.
Thực ra cô không thích ăn cá, hai năm trước từng bị hóc xương nên sau đó không dám ăn nữa, nhưng tối nay cô cố tình chọn ăn cá, vì lúc gỡ xương có thể tranh thủ sắp xếp lại lời muốn nói.
Minh Đình hôm nay mặc sơ mi rộng màu đen tuyền, cổ áo, đường viền và cổ tay đều khâu hai đường chỉ trắng, cổ áo hơi mở, vẫn là sợi dây chuyền quen thuộc trên xương quai xanh.
Cô len lén quan sát anh, khi anh cúi đầu nhìn iPad, ánh sáng màn hình phản chiếu trong mắt anh, cô có thể thấy rõ ánh sáng ấy di chuyển.
Ừm... Anh thực sự đang xem.
Cô còn tưởng, sau chuyện hoang đường tối qua, anh ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cô lại tự đánh giá mình quá cao rồi.
Nhưng cũng đúng, một người thừa kế xuất sắc của một nhà quyền thế phải có tố chất cơ bản là bình tĩnh trước mọi tình huống, không bị ảnh hưởng mới là bình thường.
Cô lại cúi đầu, tiếp tục gỡ xương cá.
Một lúc lâu sau, nhận ra Minh Đình đã đặt iPad xuống, cô cũng vội vàng bỏ đũa xuống theo, trên dĩa xương trước mặt cô chất đầy xương cá, còn dính cả thịt, nhìn qua là biết cô không tập trung ăn uống.
Minh Đình còn chưa lên tiếng, Thư Dao đã giành nói trước: "Xin lỗi."
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nhưng gương mặt cô lại có vẻ trắng bệch lạnh lẽo, đôi mắt trong suốt nhưng lúc này như hai xoáy nước nhỏ, hòa lẫn cảm xúc phức tạp, sâu không thấy đáy.
Cô đang sợ hãi.
Đã rất lâu rồi, Minh Đình không còn thấy cảm xúc này trên người cô nữa.
"Em xin lỗi vì điều gì?" Anh thản nhiên hỏi.
"Em…"
Cô khựng lại, những lời đã sắp xếp sẵn khi gỡ xương cá giờ phút này lại quên sạch.
"Em biết là anh."
Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định, Thư Dao hoảng hốt gật đầu.
"Vậy em xin lỗi vì tối qua say rượu hôn anh, hay vì tối nay dùng hoa hồng Yves Piaget để vạch rõ giới hạn với anh?"
Anh quả nhiên biết tất cả.
Cô cúi đầu, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Cả hai, đáng lẽ em nên chủ động giải thích rõ ràng hơn, cũng nên có trách nhiệm hơn, xin lỗi, anh trai."
"Anh không trách em."
Đây là kết luận của anh.
Thư Dao có cảm giác như bị kéo từ ngoài không gian trở lại Trái Đất, cuối cùng cũng có thể tự do hít thở, nhẹ nhõm vô cùng.
Nhưng câu tiếp theo của Minh Đình lại khiến cô chết lặng.
Minh Đình nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh nói: "Tối qua em nói muốn kết hôn với anh, anh đồng ý rồi, đợi em tròn hai mươi tuổi, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, đây mới là trách nhiệm mà tối nay em cần chủ động gánh vác."