• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi trời vừa hửng sáng, Thư Dao bị tiếng gõ cửa rất nhẹ làm thức giấc.

Dì Mai đứng bên ngoài, khẽ nói: "Thiếu gia, ông Thương đến rồi."

Thư Dao chống tay ngồi dậy, nhìn về phía sofa, Minh Đình vẫn đang ngủ, rõ ràng không nghe thấy lời của dì Mai.

Tối qua cô quấn lấy Minh Đình đòi hát ru, cô ngủ rất ngon, nhưng lại không biết anh ngủ lúc nào.

Cô biết Minh Đình ngủ rất nông, chỉ một chút động tĩnh cũng có thể đánh thức anh, giờ mà vẫn chưa có phản ứng, chắc hẳn là vì hôm qua quá mệt, cơ thể cần một giấc ngủ sâu để hồi phục.

Cô nhẹ nhàng vén chăn, bước xuống giường, đi chân trần đến cửa rồi chỉ mở hé ra một chút.

Dì Mai thấy người ra là cô thì hơi giật mình.

Cô ra hiệu cho dì Mai đi ra xa một chút, đến lúc chắc chắn không làm Minh Đình thức giấc rồi mới nói: "Anh ấy vừa ngủ không lâu, dì Mai cứ để ông ta đợi đi."

Dì Mai hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn đáp: "Được."

Thư Dao về phòng, rửa mặt thay đồ, cô vừa chỉnh trang xong, dì Mai lại quay trở lại.

Cô hơi nghi ngờ, nghe thấy dì Mai nói: "Tiểu thư, ông Thương muốn gặp con."

"Gặp con?"

Dì Mai biết chuyện không vui trước đây giữa Thư Dao và Thương Đình Châu, bèn lo lắng hỏi: "Nếu con không muốn gặp, dì có thể để ông ta tiếp tục chờ."

Thư Dao quả thật chưa từng chuẩn bị tâm lý để gặp Thương Đình Châu, nỗi sợ sâu trong lòng lập tức cảnh báo cô không nên đồng ý.

Nhưng cô vừa mới chứng kiến cảnh Minh Đình mất kiểm soát hôm qua, nếu anh không chủ động nói, có lẽ cả đời này cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Giờ Thương Đình Châu đến, cô thật sự muốn gặp thử xem.

Khi cô theo dì Mai xuống lầu, Thương Đình Châu đang ngồi trên sofa cạnh cửa sổ, tay cầm nửa ly latte nóng, thấy cô đến, ông ta đặt ly cà phê xuống, đứng lên.

Thư Dao dừng bước, cách ông ta cả một căn phòng khách rộng lớn, lạnh lùng nhìn về phía ông ta.

Thương Đình Châu mặc đồ đen, sắc mặt nghiêm nghị, vì da trắng nên quầng thâm dưới mắt càng thêm rõ ràng, trông như đã thức trắng cả đêm.

Cô hít sâu một hơi rồi bước đến, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Ông tìm tôi có chuyện gì?"

Thương Đình Châu đã thấp thỏm suốt cả đêm, trước khi đến đây thậm chí còn cảm thấy mơ hồ mất phương hướng, nhưng khi nhìn thấy Thư Dao, ông ta lại đột nhiên thấy bình tĩnh.

Cô nhóc này nhỏ bé đến thế, vậy mà khi đứng trước mặt ông ta với vẻ mặt vô cảm, ông ta lại có cảm giác như đang đối mặt với Minh Lệ.

Cũng phải, dù sao hai người họ là ruột thịt, đôi mắt ấy như được đúc từ cùng một khuôn, nhìn ai cũng như nhìn chó.

Thư Dao nhìn chằm chằm Thương Đình Châu một lúc lâu, thấy ông ta không nói gì, cô xoay người định bỏ đi.

Thương Đình Châu vội vàng gọi cô lại: "Dao Dao."

Cô quay lại, nhíu chặt mày.

Thương Đình Châu khựng lại một chút, rồi hỏi: "Tôi có thể gọi cô như vậy không?"

"Không được!"

Đối với Thương Đình Châu, Thư Dao thực sự không thể tỏ ra thân thiện nổi.

"Ông phải gọi tôi là Thư tiểu thư." Cô hếch cằm nói.

Thương Đình Châu cười bất lực.

Kiêu ngạo như vậy, đúng là phong cách của nhà họ Minh.

Ông ta thuận theo ý cô, gọi: "Thư tiểu thư."

Lúc này, Thư Dao mới chịu đứng lại.

Nhưng cô cũng rất ngạc nhiên, sao thái độ của Thương Đình Châu với cô lại thay đổi lớn đến vậy?

"Nói đi."

Cô ngồi xuống sofa đối diện, lạnh nhạt hỏi: "Tìm tôi làm gì?"

Thương Đình Châu cũng ngồi xuống, nghiêng đầu liếc nhìn dì Mai đang đứng trong phòng ăn, dù trông có vẻ khó xử, nhưng ông ta vẫn mở lời: "Về chuyện của ba cô, tôi rất xin lỗi."

Thư Dao lập tức siết chặt nắm tay.

Thương Đình Châu không nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, vẫn tiếp tục nói: "Vụ tai nạn xe đó, tôi cũng có phần trách nhiệm, tôi cũng không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này."

Ông ta ngẩng đầu nhìn cô: "Xin lỗi, Thư tiểu thư."

"Một câu xin lỗi là có thể xóa đi nỗi đau ông đã gây ra cho tôi sao?! Một câu xin lỗi là có thể khiến ba tôi sống lại sao?!"

Thư Dao phẫn nộ đến mức đập mạnh tay xuống thành ghế: "Ai cần lời xin lỗi giả tạo của ông chứ?!"

Khi sự căm hận lấp đầy trái tim, nỗi sợ hãi cũng bị đẩy lùi, lúc này, cô chỉ muốn giống Minh Đình tối qua, cầm gậy bóng chày, đánh đuổi ông ta ra ngoài!

"Tôi không giả bộ, Thư tiểu thư."

Thương Đình Châu giải thích: "Tôi thật lòng đến đây để sám hối."

Thật lòng sao?

Thư Dao nghiến răng.

Cô không rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì, lúc này cũng không dám nói lung tung, nhưng nhìn thái độ của Thương Đình Châu, có lẽ anh đã nắm trong tay bằng chứng, còn Thương Đình Châu mới sáng sớm đã đến "sám hối", chắc chắn là đang cầu xin một con đường sống.

Đã đoán được mục đích của Thương Đình Châu, cô gắng kìm nén cảm xúc, cố ý hỏi: "Sám hối của ông chỉ là xin lỗi bằng miệng thôi sao?!"

Thương Đình Châu phủ nhận: "Tất nhiên là không."

"Vậy ông nói đi, tôi nghe đây."

Sự kiêu ngạo của Thư Dao sinh ra từ cơn giận, nhưng trong mắt Thương Đình Châu, người nhà họ Minh vốn như vậy, cô càng cao ngạo, ông ta càng công nhận thân phận của cô.

Ông ta trầm ngâm một lúc rồi nói: "Hôm nay tôi đến là muốn bàn bạc với cô và anh trai cô."

"Bàn bạc chuyện gì?"

"Hậu quả của vụ tai nạn."

Ông ta im lặng hai giây, nói tiếp: "Tôi sẽ hết sức phối hợp, bảo tôi làm gì cũng được."

Thư Dao cười lạnh: "Nếu bảo ông chết, ông cũng chịu sao?"

Thương Đình Châu sững sờ.

Ông ta chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ đi đến nước này.

Ban đầu, ông ta chỉ muốn có được danh dự và càng thêm nhiều tiền hơn.

Nhưng cuộc hôn nhân với Minh Lệ đã có thỏa thuận tiền hôn nhân từ trước, ông ta là bên có lỗi, Minh Lệ chắc chắn sẽ bắt ông ta rời đi tay trắng.

Những năm qua, ông ta đã quen với cuộc sống xa hoa trác táng, tiêu tiền không hề tiết chế, ông ta không có nền tảng tài chính, cũng chẳng có năng lực, một khi ly hôn, ông ta sẽ chẳng còn gì cả, dù có chia được một chút tiền, cũng tuyệt đối không đủ để nuôi mẹ con Đường Mạn Mạn.

Lòng tham che mờ lý trí, lại bị người khác xúi giục, ông ta mới gây ra đại họa.

Ông ta cũng từng hối hận, hối hận vì đã không phát hiện ra sự tồn tại của Thư Dao sớm hơn, nếu sớm biết Minh Lệ cũng có lỗi trước, ông ta đã không đi đến bước đường này.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, ông ta chỉ có thể bước tiếp đến cuối cùng.

Kế hoạch của bọn họ có thể nói là hoàn hảo không một kẽ hở, chỉ cần Lý Xuyên chết đi, vụ tai nạn xe hơi này sẽ không còn bằng chứng, cho dù nhà họ Minh có quyền lực đến đâu cũng chỉ

có thể xem đó như một tai nạn ngoài ý muốn.

Nhưng ông ta không ngờ Thư Dao lại bất ngờ xuất hiện, làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của ông

ta.

Ban đầu, ông ta có thể lợi dụng danh nghĩa là chồng của Minh Lệ để kéo dài thời gian với nhà họ Minh, như vậy, ông ta vừa không cần đối mặt với Minh Lệ, vừa có thể thoải mái tiêu tiền không, thậm chí còn có cơ hội quản lý công ty của Minh Lệ, chuyển nhượng tài sản của bà ấy.

Thế nhưng, một khi Thư Dao xuất hiện, tất cả liền thay đổi.

Dù Minh Lệ còn sống hay đã chết, Thư Dao vẫn có một phần tài sản.

Tài sản không phải vấn đề lớn, quan trọng nhất là Minh Quân Thành trước kia không quan tâm đến Minh Lệ, hơn nữa, vụ tai nạn xảy ra ở Nam Thành, việc xử lý hai nơi khác nhau luôn không tiện, chỉ cần Minh Quân Thành không nghi ngờ, thời gian trôi qua, âm mưu của bọn họ sẽ không thể bị điều tra ra.

Thế nhưng, vào thời điểm quan trọng này lại xuất hiện thêm một người cháu ngoại.

Huyết thống là chuyện lớn, nhà họ Minh chắc chắn sẽ điều tra kỹ thân phận của Thư Dao, mà một khi điều tra, họ sẽ không thể không nhắc đến Thư Minh Viễn.

Trên đời này không có tội ác nào hoàn hảo, dù kế hoạch có kín kẽ đến đâu cũng không thể chịu nổi sự điều tra của nhà họ Minh.

Thực ra, ông ta đã chuẩn bị tinh thần từ bỏ mọi thứ, chỉ mong nhanh chóng ly hôn rồi rời khỏi nơi này.

Nhưng ông ta không ngờ tốc độ của nhà họ Minh lại nhanh hơn dự tính rất nhiều, thậm chí còn điều tra ra những chuyện khác.

Tối qua, ông ta thức trắng cả đêm, không thể nào tin nổi rằng Mạn Mạn của ông ta lại phản bội ông ta.

Mãi đến sáng sớm, khi nhận được tin nhắn từ đại lý bất động sản bên Mỹ, hỏi ông ta có phải muốn bán nhà để đổi sang bất động sản mới không.

Đến lúc đó, ông ta mới thật sự tỉnh ngộ, hóa ra, những gì Minh Đình nói đều là sự thật.

Đường Mạn Mạn không chỉ vụng trộm với Chu Gia Bình sau lưng ông ta, mà còn định bán nhà của ông ta để bỏ trốn, thậm chí còn muốn đổ hết tội lỗi lên đầu ông ta!

Nếu Minh Đình không nói ra, có lẽ đến giờ ông ta vẫn còn bị lừa gạt.

Nghĩ đến đôi cẩu nam nữ đó, ông ta chỉ hận không thể tự tay kết liễu bọn họ. Nếu không phải vì bọn họ xúi giục, ông ta đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh này?!

Đột nhiên, một giọng nói chen ngang: "Muốn ông ta chết, có gì khó đâu?"

Thương Đình Châu và Thư Dao cùng ngẩng đầu nhìn.

Minh Đình không biết đã đứng trên cầu thang từ khi nào, đang nhìn xuống hai người họ với ánh mắt lạnh lẽo.

"Anh."

Thư Dao lập tức đứng dậy, ba bước gộp thành hai chạy đến bên Minh Đình, Thương Đình Châu thấy vậy cũng vội vàng đứng lên.

Thư Dao tiến đến nắm lấy tay Minh Đình, hỏi: "Anh dậy lúc nào vậy? Đến rồi sao không lên tiếng?"

Sự xuất hiện của Minh Đình khiến nội tâm Thư Dao lập tức có chỗ dựa, những cảm xúc hoang mang trong lòng cũng tan biến hoàn toàn, đôi mắt cô nhìn anh chan chứa sự dịu dàng, đến

mức làm Thương Đình Châu ngây người.

Minh Đình thuận tay xoa rối tóc Thư Dao, còn trách cô: "Không cho anh tùy tiện nói ‘chết’, mà em thì nói khí thế lắm."

Thư Dao bướng bỉnh đáp: "Em nói là vì tốt cho anh."

Minh Đình đột nhiên dừng bước: "Vậy anh cũng vì tốt cho em, lên lầu đi."

Nụ cười trên mặt Thư Dao lập tức biến mất: "Em không đi!"

Cô nhìn thẳng vào mắt Minh Đình, ánh mắt kiên định, ngay cả tay đang nắm lấy anh cũng siết chặt, còn quả quyết nói: "Em sẽ không như lần trước."

Thư Dao hiểu rõ, Minh Đình không muốn cô ở lại đây là vì sợ cô phải nghe thêm những chuyện liên quan đến vụ tai nạn xe mà đau lòng.

Nhưng cô đã nghĩ thông suốt, cô sẽ không trốn tránh nữa, cô muốn cùng anh đối mặt, cùng nhau giải quyết mọi chuyện.

Cuộc đối đầu giữa hai anh em chỉ kéo dài vài giây, cuối cùng vẫn là Thư Dao thắng thế.

Minh Đình ngầm cho phép cô ở lại, sau đó xoay người nhìn về phía Thương Đình Châu, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

Thương Đình Châu ngẩn người.

Chỉ vì tư thế đặt câu hỏi của hai anh em giống hệt nhau, ông ta thậm chí sinh ra một loại cảm

giác hỗn loạn như thời gian đang quay ngược.

Ông ta giật mình tỉnh táo lại, nói: "Ba sẽ chủ động phối hợp điều tra."

Minh Đình cười lạnh một tiếng: "Tôi không bảo ông phối hợp, ông tự đa tình cái gì chứ?"

Tim Thương Đình Châu đập mạnh: "Không phải con..."

"Tôi không phải cái gì?"

Minh Đình tiếp lời: "Ông đừng nói với tôi rằng ông tưởng hôm qua tôi nói những lời đó là để ông lập công chuộc tội đấy nhé?"

Thương Đình Châu lập tức trợn to mắt, đôi môi khẽ run rẩy, vẫn không thể tin hỏi: "Không phải sao?"

Minh Đình kéo Thư Dao ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Ông còn chưa hiểu tôi sao? Tôi cố tình nói cho ông nghe chuyện của Đường Mạn Mạn và Chu Gia Bình chẳng qua là muốn ngắm nhìn biểu cảm sụp đổ của ông thôi, ông thật sự nghĩ tôi còn coi trọng cái gọi là tình ba con này sao?"

Anh đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "tình ba con", sắc mặt Thương Đình Châu quả nhiên biến đổi.

"Hơn nữa..."

Minh Đình cười nhạt: "Tôi đã có thể tra ra mối quan hệ gian díu của bọn họ, tra ra Thương Tu Kiệt không phải con ruột của ông, vậy ông nghĩ tôi không thể tìm được chứng cứ về vụ tai nạn xe sao?"

Thương Đình Châu hoàn toàn im lặng.

Cuối cùng thì cũng do ông ta đã đánh giá thấp thực lực của nhà họ Minh.

Thư Dao nghe xong những lời này, vô thức siết chặt tay Minh Đình.

Cô không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy, chỉ là khi biết Minh Đình đã âm thầm làm nhiều chuyện như thế, trong lòng cô dâng trào những cảm xúc khó nói, có biết ơn, có kinh ngạc, có ngưỡng mộ, nhưng nhiều nhất vẫn là đau lòng.

Tất cả những chuyện này đều do một mình anh gánh vác, cũng khó trách anh lại phát tiết theo cách như vậy.

"Ông còn gì muốn nói không?" Minh Đình hỏi.

Thương Đình Châu lập tức phản ứng lại, đây rõ ràng là đang đuổi ông ta đi.

Ông ta có chút hoảng hốt, vội vàng nói: "Là ba sai rồi, con trai, ba sai hoàn toàn rồi."

Ông ta gấp gáp tiến lên, nắm chặt cổ tay Minh Đình.

Minh Đình nắm chặt nắm tay, hiếm khi không hất ra.

Thương Đình Châu bấu lấy Minh Đình không buông, gần như ngay lập tức nước mắt rơi lã chã.

"Con trai, là lỗi của ba, ba bị lòng tham làm mờ mắt, bị người khác xúi giục mới phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, nhưng ba đã hối hận rồi, con trai, cho ba thêm một cơ hội được không? Trong tay ba có chứng cứ quan trọng về việc Chu Gia Bình cố ý phá hỏng phanh xe, có ghi chép về toàn bộ kế hoạch vụ tai nạn xe của bọn họ. Ba… ba còn có thể lừa bọn họ về nước, như vậy con không cần tốn chút sức nào cũng có thể bắt được hung thủ. Con trai, cho ba thêm một cơ hội được không? Ba nhất định sẽ không khiến con thất vọng, nhất định không khiến con thất vọng đâu!"

Minh Đình không nói gì, Thương Đình Châu càng thêm lo lắng, thậm chí nói: "Chúng ta mới là người một nhà mà con trai, trước đây là ba có lỗi với mẹ con, tất cả đều là lỗi của ba, từ nay về sau, ba sẽ dùng quãng đời còn lại để chuộc lỗi, sẽ vì con, vì mẹ con, vì Dao Dao làm trâu làm ngựa cả đời, ba cầu xin con, cho ba thêm một cơ hội được không?"

Từ lúc Thương Đình Châu tiến lên, Thư Dao đã được Minh Đình bảo vệ phía sau, đáng lẽ cô nên lùi lại, nhưng cô không làm vậy.

Cô sững sờ vì những giọt nước mắt của Thương Đình Châu, càng cảm thấy lạnh lòng khi đối diện với sự tàn khốc của sự thật.

Lời của Thương Đình Châu vừa dứt, toàn bộ Vườn Phương Nhuy liền rơi vào tĩnh lặng, sự im lặng này kéo dài đến mức cả ba người đều cảm thấy khó chịu.

Một lúc lâu sau, Minh Đình mới thoát khỏi trạng thái tĩnh lặng hoàn toàn, nghiêng đầu nhìn Thư Dao.

Thư Dao mờ mịt ngước mắt nhìn anh, nghe anh nói: "Tôi với ông có quan hệ máu mủ, nói gì cũng không tránh khỏi có tình riêng, nếu ông có thể cầu xin em ấy tha thứ cho ông thì..."

Anh thu lại ánh mắt, nhìn về phía Thương Đình Châu: "Tôi sẽ cho ông một cơ hội."

Vừa dứt lời, Thư Dao có thể rõ ràng nhìn thấy ánh sáng bừng lên trong mắt Thương Đình Châu, ông ta lập tức buông Minh Đình ra, bước đến trước mặt cô, nước mắt nước mũi giàn giụa, lặp lại những lời cầu xin như ban nãy, chỉ thiếu điều quỳ xuống.

Cô bỗng nhiên cảm thấy thật mỉa mai.

Thì ra chỉ một ý niệm của một người cũng có thể quyết định sống chết của kẻ khác.

Nhưng Thương Đình Châu chưa từng vì một ý niệm mà giữ lại nhân tính, vậy tại sao bây giờ cô

phải khoan dung?

Chỉ cần nghĩ đến ba, cô đã căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lập tức khiến Thương Đình Châu đền mạng!

"Tôi…"

Chữ "tôi" chỉ vừa mới thốt ra, tay cô lập tức bị Minh Đình siết chặt.

Sự ám chỉ rõ ràng như vậy, cô không thể phớt lờ.

Anh trai muốn cô cho Thương Đình Châu một cơ hội.

Trước hôm nay, cô chưa bao giờ nghĩ rằng việc tha thứ cho một người lại khó khăn đến vậy.

Cô không muốn làm thế, nhưng anh trai đã ra hiệu, cô không thể không làm.

Nước mắt cô đã tràn đầy hốc mắt, rơi xuống giữa những cảm xúc giằng co mãnh liệt.

Cô thực sự không thể nói ra lời tha thứ, chỉ có thể nói: "Không phải tôi thương hại ông! Tôi chỉ là đau lòng cho anh tôi."

Đau lòng vì anh một mình gánh vác gia đình tan vỡ này, đau lòng vì anh đã cô đơn suốt nhiều năm, lo sợ anh cũng sẽ giống như cô, trở thành một kẻ mồ côi không cha không mẹ.

Nước mắt Thương Đình Châu rơi như mưa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng, đúng!"

Ông ta kích động nói: "Chúng ta là ba con, là người một nhà, con trai không thể không có ba, con trai không thể không có ba..."

Vậy còn con gái thì sao?

Thư Dao không còn kiềm chế được cảm xúc, nhào vào lòng Minh Đình.

Minh Đình ôm chặt cô, ra hiệu cho Thương Đình Châu mau rời đi.

Thư Dao suy sụp, Thương Đình Châu lại như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng xoay chuyển thế cục, có thể yên tâm sống sót.

Chưa ra khỏi cửa, Thư Dao đã bật khóc nức nở, cô siết chặt tay áo Minh Đình, cố gắng chuyển dời cảm xúc qua cách này, nhưng dù khóc đến sưng mắt, cô vẫn không thể giải tỏa hết sự đè nén trong lòng, cũng không thể tự tha thứ cho chính mình.

"Tại sao?"

Cô vùi đầu vào vai Minh Đình, khóc đến đứt quãng nhưng vẫn không quên hỏi: "Tại sao? Anh ơi, tại sao lại bắt em tha cho ông ta? Tại sao anh đã có chứng cứ mà vẫn tha cho ông ta?!"

"Anh không có chứng cứ."

Thư Dao lập tức nấc nghẹn, thậm chí trong thoáng chốc ngừng khóc.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu: "Vậy những gì anh nói vừa nãy...?"

"Có thật có giả."

"Nhưng…"

Thư Dao nhìn về phía cửa nơi Thương Đình Châu vừa rời đi, suy nghĩ đột nhiên rối bời.

"Đừng nghĩ nhiều."

Minh Đình đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, rồi lại kéo cô vào lòng.

Cô dựa vào ngực anh, không nhìn thấy đôi mắt anh, cũng đoán không ra cảm xúc của anh, chỉ

có thể nghe được nhịp tim anh đập, cùng với một câu…

"Em làm rất tốt, Dao Dao."

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK