Từ lúc thành lập thì Sùng Đức đã là trường trung học tư thục cao cấp nhất ở Nam Thành, lại áp dụng chế độ tuyển sinh kép, vì vậy ngay cả khi Minh Đình từ bỏ việc du học, anh vẫn có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước.
Nhưng anh là người không bao giờ tuân theo luật lệ, trong khi bận rộn với công việc công ty và tòa án, anh vẫn dành thời gian tham gia cuộc thi toán học năm nay.
Toán học vẫn luôn là thế mạnh của anh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh có thể dựa vào thành tích thi cử để trực tiếp trúng tuyển vào Đại học Nam Thành.
Ông cố ngoại của anh từng là Phó hiệu trưởng của Đại học Nam Thành, Minh Lệ cũng từng đến Đại học Nam Thành học một thời gian, nếu như nói kéo dài vinh quang của gia tộc, được tiến cử vào Đại học Nam Thành cũng đủ giá trị vàng.
Về sau Thư Dao tự hỏi liệu có phải Minh Đình đã sớm chọn được trường mình muốn theo học, nên mới vắng thi hai lần không? Mà những gì anh nói với cô vào đêm đó: “Phải đi con đường mà có cô đang ở kia”, chỉ đơn giản là nói để dỗ cô!
Hại cô len lén vui vẻ trong một thời gian dài.
Ngay sau khi kỳ thi mùa thu kết thúc, các học sinh tốt nghiệp tương lai của Ban quốc tế đã có một khoảng thời gian rảnh rỗi, trong khoảng thời gian này bọn họ ngoại trừ việc chờ đợi kết quả và cân nhắc nên nộp đơn vào trường nào, về cơ bản họ không có nhiệm vụ nào khác, nhà trường vì để họ thư giãn, đã cùng tổ chức các trận đấu quần vợt và bóng rổ giao hữu với ba trường trung học quốc tế khác, Quan Tụng Thanh
đã đăng ký chơi bóng rổ, mỗi ngày yêu cầu Thư Dao đi theo xem anh ấy luyện tập.
Vừa vặn khoảng thời gian này Minh Đình đang bận tham gia một cuộc thi quốc tế, Thư Dao cũng không thích những gia sư tại nhà cẩn thận và cứng nhắc kia, vậy nên cô thuận lý thành chương để Quan Tụng Thanh dạy kèm cho cô.
Sân bóng rổ của trường cách khá xa tòa nhà giảng dạy nơi cô học, vì vậy buổi chiều vừa tan học cô đã vội vã mang cặp chạy đến đó.
Mặc dù ở trong trường cô bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng những người khác đều thân thiện với cô nhưng đồng thời cũng không dám quá thân thiết với cô, cho nên từ lúc khai giảng đến giờ cô cũng không có kết bạn với ai, cô và các bạn cùng lớp chỉ là quan hệ bạn học thân thiện.
Muốn vào sân bóng rổ phải đi qua ban trung học,vóc người của cô nhỏ nhắn, không gây sự chú ý khi đi trong đám đông, nên có thể nghe được lời bàn tán về các drama của mấy chị ban trung học.
A: “Cận Thư Nghi và Quan Tụng Thanh tốt nghiệp xong thì chia tay đúng không? Hoàn cảnh gia đình hai người khác nhau, định mệnh không thể ở bên nhau. Nếu chia tay sớm thì sau này sẽ đỡ phiền phức.”
B: “Chuyện của hai người bọn họ cậu bận tâm làm gì chứ? Nhỡ đâu Quan Tụng Thanh muốn học cùng trường với Cận Thư Nghi thì sao?”
C: “Thôi đi, thành tích của Quan Tụng Thanh tốt như vậy, sao có thể vì Cận Thư Nghi mà tự phá hỏng tương lai, nếu như anh ấy muốn, thì liệu ba mẹ anh ấy có đồng ý không?”
A: “Chính là như vậy!”
B: “Điều đó không nhất định, Quan Tụng Thanh có thể vừa ý cái loại người ngu ngốc như Cận Thư Nghi chứng tỏ anh ấy cũng chẳng khá hơn là bao, là một người chỉ nghĩ tới yêu đương, không phải tiểu thuyết vẫn thường viết như thế sao? Một chàng trai con nhà giàu đẹp trai đấu tranh với gia đình vì một bông hoa trắng nhỏ bé tội nghiệp, cho dù cả thế giới không cần em thì cũng chẳng sao, anh sẽ từ bỏ cả thế giới vì em!”
C: “Hahahaha cậu thật là xấu tính!”
B: “Tôi nói có sai sao? Cũng chỉ có Quan Tụng Thanh coi Cận Thư Nghi như báu vật, hai năm bên nhau, anh ấy vẫn không biết thật ra Cận Thư Nghi thích Minh Đình.”
A: “Kỳ Trân cũng ngốc, ngày nào cũng Thư Nghi dài Thư Nghi ngắn, cô ta coi người ta như chị em, chị em ngày nào cũng nghĩ cách quyến rũ người yêu cô ta.”
B: “Cậu không hiểu điều này, phải không? Đối với một cô gái ngây thơ như Kỳ Trân mà nói, giúp đỡ một người bạn học có hoàn cảnh gia đình không tốt và không được chào đón, có thể khiến cô ta trải nghiệm cảm giác cứu rỗi chưa từng có, cô ta không chỉ có thể đạt được sự thỏa mãn về mặt tâm lý lớn lao mà còn có thể cho Minh Đình thấy ‘chân, thiện và mỹ’ của mình, đây là là chuyện nhất cử lưỡng tiện! Tôi nghĩ cô ta nhiều lắm là chỉ hơi hiếu thông minh, không ngu xuẩn một chút nào, được chứ?”
C: “Thôi nào, nếu không ngốc thì đã sớm theo đuổi được Minh Đình rồi, sao phải đợi đến bây giờ?”
B: "Những người đuổi theo Minh Đình có thể xếp hàng từ đây đến cổng trường, cậu nhìn xem có ai thành công không?”
A: “Tâm tư của người ta căn bản không đặt ở việc yêu đương.”
B: “Đúng vậy, một chiến binh lục giác bất khả xâm phạm, huống chi là tình yêu!!”
A: “Nhưng tôi thực sự tò mò, loại người nào có thể bắt được vị chiến binh này?”
B: “Đừng lo lắng về điều đó, dù sao thì đó cũng không phải là cậu mà, hahahaha!”
A: “Cút đi!!”
…
Thư Dao đi theo nghe ngóng suốt dọc đường, mấy chị gái này tập trung vào cuộc trò chuyện đến nỗi không hề để ý đến cô, mãi đến khi cô rẽ vào sân bóng rổ, một người trong số họ nghiêng đầu nhìn thấy cô từ phía sau, khẽ hỏi: “Đó có phải là em gái của Minh Đình sao?”
Thư Dao nghe những lời này, nhưng sau đó họ nói gì nữa thì Thư Dao không biết, vừa bước vào phòng bóng rổ, cô đã nhìn thấy Quan Tụng Thanh trên sân, nhưng Quan Tụng Thanh lúc đầu không nhìn thấy cô, mãi đến khi đồng đội nhắc nhở anh mới dừng luyện tập và đi về phía cô.
“Dao Dao bé nhỏ, dạo này em đã cao lên phải không?”
Quan Tụng Thanh vừa đi tới đã đưa tay đặt lên đầu cô khoa tay múa chân hai cái, cô liền hất tay anh ấy ra: “Anh có bạn gái từ khi nào? Sao em không biết chứ?!”
Trong mắt Thư Dao, cô và Quan Tụng Thanh có mối quan hệ anh em giống như Minh Đình, nhưng anh ấy không chỉ có bạn gái mà còn hẹn hò được hai năm! Lại hoàn toàn không nhắc đến chuyện đó với cô!
Cô cảm thấy Quan Tụng Thanh đối xử với cô như người ngoài.
Không ngờ lời cô nói đã bị đồng đội của anh ấy nghe thấy, một nhóm người lập tức ồ lên: “Này, đây là Quan thiếu gia bị cô vợ nhỏ tới hỏi tội, cậu còn không nhanh chóng giải thích rõ ràng với em ấy đi! Có bạn gái từ khi nào vậy? Sao chúng tôi không biết chứ?!”
Quan Tụng Thanh không nhịn được quay đầu lại: “Ai cậu cũng dám trêu chọc, cậu chê cái mạng của cậu quá dài sao?”
Mấy người ngồi ở bên kia khán đài cười ha ha, căn bản không coi trọng lời cảnh cáo của anh ấy, đám công tử này luôn luôn tùy hứng, Quan Tụng Thanh biết đây là lời nói đùa, cũng không nói thêm gì nữa.
Thư Dao nghe xong lời trêu chọc cũng không e dè hay sợ hãi chút nào, cô vẫn luôn cởi mở và thành thật, không nghĩ rằng cái danh xưng vô căn cứ “cô vợ nhỏ” này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với mình, thậm chí cô còn nghiêm túc hỏi Quan Tụng Thanh: “Có phải thật không? Bạn gái?”
Quan Tụng Thanh thấy cô nghiêm túc hỏi thì buồn cười, nhưng anh ấy cũng không quên giải thích: “Đương nhiên là không rồi.”
Thư Dao nghi ngờ: “Vậy tại sao em lại nghe nói anh đã hẹn hò với Thư Nghi gì đó hai năm rồi?”
Quan Tụng Thanh thở dài bất đắc dĩ, vòng tay qua vai cô, kéo cô đến góc khán đài rồi ngồi xuống: “Sự tình không như em nghĩ đâu, Cận Thư Nghi mà em nói, thật ra thì căn bản anh và cô ta không quen, chỉ là có lần cô ta gặp chút rắc rối, tình cờ anh đi ngang qua và giúp cô ta, từ đó về sau thì có tin đồn rằng anh và cô ta đang yêu đương.”
“Vậy tại sao anh không nói rõ?”
Quan Tụng Thanh cười nói: “Vừa rồi em cũng thấy rồi đấy, những người đó nghe gió thành mưa, dù anh có mọc ra một trăm cái miệng cũng không giải thích được. Sau đó, Cận Thư Nghi đến cảm ơn anh, nói rằng sau khi anh giúp cô ta, những người đó không dám tìm cô ta để làm phiền nữa. Cô ta bí mật yêu cầu anh không nên làm rõ quan hệ với cô ta, nói rằng nếu có tầng quan hệ này thì cô ta có thể tránh được rất nhiều phiền phức, anh suy nghĩ một chút, dù sao anh cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương, cũng không mất mát gì nhiều, nên đã đồng ý.”
Thư Dao nghe vậy nhíu mày, nghĩ đến “thằng ngốc” trong miệng của chị gái hóng drama kia, cô im lặng hồi lâu mới thốt lên: “Anh là người tốt.”
Quan Tụng Thanh mỉm cười rồi đưa tay xoa tóc cô: “Anh sẽ đối xử tốt với em hơn.”
Thư Dao không thích nên né tránh: “Có phải anh chưa rửa tay phải không?”
Quan Tụng Thanh xòe tay ra: “Không bẩn!”
“Ai bảo là không bẩn?!”
Thư Dao hùng hùng hổ hổ mở túi, lấy ra một chiếc khăn ướt lau tay anh ấy: “Anh nhìn xem, cái này không phải là bẩn sao?!”
Quan Tụng Thanh nhìn thấy cô như vậy thì không nhịn được cười: “Dao Dao, em là cô gái đầu tiên ngoài mẹ anh ra chủ động lau tay cho anh đấy.”
Thư Dao không thèm để ý, ngay cả lông mi cũng không nhướng lên: “Em là em gái anh, em gái giúp anh trai lau tay có gì lạ sao?”
Quan Tụng Thanh hơi nhướng mày: “Đúng là như vậy.”
Hai người họ trông đặc biệt thân mật khi nói chuyện với nhau và bị ai đó nhìn thấy và chụp ảnh.
[Quách Sướng:/Ảnh]
[Quách Sướng: Quan thiếu gia và cô vợ nhỏ]
[Ô Phiền: Cô vợ nhỏ của Quan thiếu gia không phải là Cận Thư Nghi sao?]
[Đàm Hồng Hiên: Không thể đổi người sao? Cô gái này quá nghiêm túc! ]
[Ô Phiền Quan thiếu gia thật có phúc nha/cười khẩy]
[Úc Duy Dịch: Tên là gì? Học lớp nào?]
[Úc Duy Dịch: Không đúng, đồng phục này là của học sinh cấp hai đi!! Vị thành niên nha!!]
[An Lan: Có phải các cậu muốn chết không? Đây là em gái của Minh Đình!!]
[Quách Sướng: Xong rồi]
[Quách Sướng: Tôi không thể thu hồi lại được]
[Quách Sướng: Anh Minh, tôi sai rồi, tôi chỉ đùa thôi!!]
…
Minh Đình vừa kết thúc cuộc họp video thì thấy tin nhắn nhóm, bình thường anh ít khi kiểm tra tin nhắn nhóm, nhưng sau khi Quách Sướng gửi tin nhắn cuối cùng, nhóm rơi vào trạng thái im lặng kỳ lạ, nên tin nhắn [Anh Minh, em sai rồi] kia của cậu ấy vẫn nằm trong hộp thoại, Minh Đình vừa vặn nhìn thấy.
Sau khi trợ lý Lý thu dọn tài liệu họp trên bàn xong, ngẩng đầu nhìn thấy Minh Đình đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại, bình thường anh ấy đã quen quan sát biểu cảm của mọi người, liếc mắt một cái là biết Minh Đình có vấn đề, mặc dù người này đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng ánh mắt kia rõ ràng là trống rỗng, vốn anh ấy muốn ân cần hỏi thăm một câu, nhưng sắc mặt Minh Đình lại không tốt lắm, vì sự an toàn của bản thân, anh ấy cầm tài liệu rời khỏi phòng họp.
Trong khoảnh khắc xuất thần đó, Minh Đình chỉ nghĩ đến một câu:
Hai người bọn họ thực sự rất ngoan ngoãn.
Một người nghe anh nói và dành nhiều thời gian hơn để giúp anh ở cùng em gái anh.
Một người lắng anh nói và tiếp xúc nhiều hơn với những người xung quanh anh.
Đều không có vấn đề gì cả.
-
Hôm nay Quan Tụng Thanh có trận đấu tập, Thư Dao cũng không vội về nhà nên ngồi ở góc khán đài quan sát anh.
Trận đấu tập luyện bắt đầu không lâu, rất nhiều người đi ngang qua cô, từng nhóm từng nhóm đi đến bên lề sân, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng dùng điện thoại di động chụp ảnh, Thư Dao lắng nghe cẩn thận, mới biết được bọn họ đều đến đây để xem Quan Tụng Thanh và đồng đội của anh ấy.
Vốn Thư Dao không cảm thấy bóng rổ là môn thể thao vui vẻ, một đám người xô đẩy lẫn nhau, không cẩn thận có thể bị thương, nhưng khi cô hướng mắt về phía sân đấu, cô không khỏi bị năng lượng và nhiệt huyết của bọn họ truyền vào, đặc biệt là anh Quan Tụng Thanh của cô, không chỉ đẹp trai, mà khi chơi bóng rổ còn có động tác gọn gàng sạch sẽ, rất thú vị, chẳng trách cô luôn nghe mọi người nhắc đến ba chữ "Quan Tụng Thanh" này.
Nhưng kỳ lạ là cô nhìn khắp cả sân bóng rổ cũng không thấy bạn gái tin đồn của anh ấy, theo logic thông thường, cho dù là diễn kịch, bạn trai trong lúc luyện tập thi đấu như thế này thì bạn gái nên đến cùng cũng là chuyện bình thường, đúng không?
Nhìn những chị gái kia ăn mặc lộng lẫy đứng bên lề sân, cổ vũ cho bạn trai, chụp ảnh, một đôi so với một đôi như vậy, cô cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Hai anh trai của cô đều là những người xuất chúng, làm sao họ có thể tụt ở phía sau trong chuyện này được? Cô phải đi lên và tiếp thêm động lực.
Nghĩ như vậy, cô lập tức xách cặp đi xuống hội trường, chạy nhanh về phía trước và hét lớn: “Anh ơi cố lên!”
Giọng nói của Thư Dao rất đặc biệt, không sắc bén nhưng đủ mềm mại, có thể để Quan Tụng Thanh ngay lập tức tìm ra nơi phát ra âm thanh.
Anh ấy vội vàng quay đầu lại, thấy Thư Dao đang chạy nhanh về phía mình, cảm xúc lúc này của anh ấy khó mà diễn tả, anh ấy chỉ cảm thấy máu nóng trong người mình trong nháy mắt dâng lên tận tim, giống như núi lửa phun trào, thiêu đốt anh ấy đến mức anh ấy không biết phải làm sao, không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở cô: "Cẩn thận một chút."
Quả bóng không có mắt.
Đúng lúc Thư Dao đang reo hò cỗ vũ phấn khích, lối vào của sân bóng rổ lại truyền tới một trận xôn xao không nhỏ, Thư Dao không để ý, chỉ nghĩ không thể để khí thế của anh trai mình bị tụt lại phía sau.
Cho đến khi những giọng nói đó dần dần tiến lại gần, cô mới nghe thấy một giọng nói trầm ấm vang lên giữa tiếng ồn: “Thư Dao.”
Thư Dao đột nhiên quay đầu lại, thấy người đàn ông trông vô cùng ngầu trong bộ quần áo trang trọng, cô đang muốn mở miệng kêu anh, nhưng lại thấy Kỳ Trân và Cận Thư Nghi đi theo sau, cô đột nhiên nhíu mày.
Chẳng trách không đến cổ vũ Quan Tụng Thanh, hóa ra là đến đón anh trai mình!
Trong lòng cô sinh ra chút hứng thú, không để ý trả lời Minh Đình, Kỳ Trân nghĩ rằng cô và Minh Đình lại cãi nhau không được tự nhiên, mỉm cười bước đến nói chuyện với cô, cô thấy Cận Thư Nghi và Minh Đình đứng cạnh nhau, cũng không có ý định tiến lên cổ vũ cho Quan Tụng Thanh, cô miễn cưỡng mỉm cười, quay lại xem trận đấu.
Cô càng ngày càng bất mãn, Cận Thư Nghi đã đến mà thậm chí ngay cả tiếng cổ vũ cũng không hét lên, cô tức giận đến mức cố ý hét lớn với Quan Tụng Thanh: “Anh ơi cố gắng lên.”
Sắc mặt Minh Đình tối sầm lại.
Quan Tụng Thanh chơi rất hăng hái trong trận đấu tập này, Thư Dao cổ vũ anh ấy từ bên lề, anh ấy không làm Thư Dao thất vọng và ghi hai cú ba điểm liên tiếp trong bảy phút cuối, giành chiến thắng trong trận đấu tập một cách dễ dàng.
Vì Thư Dao nén giận trong lòng, giọng khàn khàn sau một trận đấu, khi trận đấu kết thúc, Quan Tụng Thanh lập tức chạy ra khỏi sân, Thư Dao rất chu đáo đưa ly nước của mình cho anh ấy.
"Anh thật là lợi hại!!"
Cô không bao giờ keo kiệt trong việc thể hiện tình cảm với những người cô quan tâm, cô không bao giờ tử tế với những người cô ghét, nhưng chính sự phân biệt rõ ràng giữa yêu và ghét đã khiến cô trở thành người đáng mến nhất.
Quan Tụng Thanh đã lâu không vui vẻ như vậy, vừa tiến lên, liền vòng tay qua vai Thư Dao, ôm chặt: "Nhờ có em cổ vũ cho anh."
Thư Dao vui vẻ nói: “Nào có? Anh của em giỏi như vậy, không cần em cổ vũ cũng có thể thắng!"
Quan Tụng Thanh đưa tay sờ mặt cô: "Có em giống như hổ thêm cánh"
Thư Dao chỉ lo vui vẻ, cũng không nhớ ra được ngại tay anh ấy bẩn, Kỳ Trân chen vào: "Hôm nay thật tuyệt! Nếu không có hai cú ném ba điểm vào cuối trận, chúng ta đã không thắng rồi."
Nghe vậy, Thư Dao cuối cùng cũng mỉm cười với Kỳ Trân, sau đó quay đầu nhìn Minh Đình, tim cô đột nhiên hẫng một nhịp.
Mới vừa rồi cô quá bận cổ vũ cho Quan Tụng Thanh, hoàn toàn quên mất người anh này đang ở ngay bên cạnh mình.
"Xem xong chưa?" Minh Đình nghiêm túc hỏi.
"Xem xong rồi thì đi đi."
Vừa dứt lời anh liền quay lại, ai cũng thấy được tâm trạng của anh đang không tốt.
Thư Dao còn đang ngơ ngác thì nghe Quan Tụng Thanh hỏi: "Dao Dao, tối nay em muốn đến nhà anh ăn tối không?"
Thư Dao và Minh Đình đồng thời quay lại nhìn anh, biểu cảm khác nhau.
Thật ra thì hứng thú của Thư Dao vẫn còn, không chỉ vì cuộc thi mà còn vì những lời bàn tán cô nghe được trên đường, cô muốn kể cho Quan Tụng Thanh, cho nên sâu thẳm trong lòng cô muốn cùng Quan Tụng Thanh về nhà anh ăn tối.
Nhưng......
Cô định hỏi ý kiến Minh Đình thì anh hỏi: "Hôm nay em đã làm xong bài tập chưa?"
Cô nhíu mày, thở dài trong im lặng, quay lại nói: "Lần sau đi anh, hôm nay em đi về trước."
Quan Tụng Thanh hiểu rất rõ Minh Đình, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết anh đang không vui, anh ấy cũng không cưỡng cầu nữa.
Đi ra khỏi sân bóng rổ, Thư Dao không nói gì, một mình xách cặp đi theo sau Minh Đình, chậm rãi thong thả, vẻ mặt buồn bã cúi đầu.
Minh Đình đi về phía trước một đoạn đường dài, khi quay đầu lại, thấy Thư Dao đã cách mình mấy chục mét, anh dừng lại chờ cô, muốn xem cô đi được đoạn đường này mất bao lâu.
Thư Dao vốn đang nghĩ nên nói như thế nào với Quan Tụng Thanh về Cận Thư Nghi, không ngờ khi ngẩng đầu lên lại thấy sắc mặt đen kịt của Minh Đình, vội vàng tiến lên, vừa tới gần đã nghe thấy anh lạnh lùng nói: "Bây giờ đi Vịnh Lưu Ly cũng không muộn."
Minh Đình nói xong liền rời đi, Thư Dao bị giọng điệu lạnh lùng của anh làm cho sửng sốt, hướng về phía bóng lưng của anh hét: “Anh hung dữ cái gì vậy?”
Minh Đình lại quay đầu lại: "Anh hung dữ với em sao?"
"Không phải sao?!"
Thư Dao bước đến trước mặt anh, nhíu mày ngẩng đầu: "Hôm nay khi anh đến đây, anh hung dữ với em, nhưng em không hề làm anh tức giận!"
Minh Đình sửng sốt một lát, thấy cô tức giận như vậy, anh muốn cười: "Bây giờ đến tột cùng là ai đang hung dữ với ai?"
Thư Dao sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Tránh xa Cận Thư Nghi ra! Em không thích loại người hay thay đổi ý định như cô ta!"
"Em còn quản anh sao?"
"Tại sao em lại không thể quan tâm anh? Em là em gái của anh mà, giúp anh nhận dạng người khác có gì sai chứ?"
Có vấn đề sao?
Không có vấn đề gì.
Vấn đề là…
"Còn em thì sao?"
Thư Dao ngạc nhiên: "Em thì sao?"
Minh Đình vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả giọng điệu cũng bình tĩnh: "Còn một người hay thay đổi như em thì sao? Anh có nên tránh xa hay không?"
Thư Dao nhíu mày thật chặt, cô không hiểu, cô đã giải thích rõ ràng như vậy, tại sao Minh Đình lại muốn vòng vo với cô?
Cô tức giận đến mức nói: “Được rồi! Vậy thì tốt hơn là anh cách em xa một chút!”
Khốn kiếp!
-còn tiếp-