Mùa hạ mang theo hương vị ngọt ngào của trái cây, trong mơ, Thư Dao nhìn thấy bầu trời xanh biếc, rừng núi xanh rậm, con suối mát lạnh với những trái dưa hấu được ướp đá bên trong, bên cạnh còn có quả đào giòn tan mà ba vừa hái từ trên cây xuống.
Cô ngồi trên một phiến đá phẳng bên bờ suối, tay cầm bút vẽ phác họa khung cảnh trước mắt.
Tiếng nói chuyện của người lớn vang lên ngay sau lưng, cô thậm chí còn nghe thấy ba đang dạy người khác hát.
Đây là lần đầu tiên cô đến quê ba, thôn Tiểu Đường, trấn Nghi Hợp, huyện Huệ.
Trong mắt những đứa trẻ cùng trang lứa trong thôn, cô là cô gái xinh đẹp từ thành phố đến.
Cô mặc một chiếc váy trắng tinh, đeo chiếc kẹp tóc hình nơ màu hồng, xách một chiếc túi nhỏ màu champagne, đi một đôi giày da nhỏ lấp lánh ánh bạc, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, hàng mi dài cong vút, trên người còn thoang thoảng mùi hương thơm ngát.
Người lớn và trẻ con ở đây đều rất thích cô, hoặc có thể nói là tò mò về cô.
Bọn họ khó có thể tin rằng Thư Minh Viễn lại có một cô con gái xinh đẹp đến vậy, càng khó tin hơn là Thư Minh Viễn lại nuôi dạy cô trở thành một nàng công chúa nhỏ kiêu sa như thế.
Khi cô đang chăm chú vẽ tranh, phía sau có người gọi một tiếng: "Công chúa."
Cô quay đầu lại, nhìn thấy con trai cả của bác cả, Thư Dương Phàm.
Trước khi đến đây, ba đã nói với cô rằng, anh trai con bác cả là một đứa trẻ mắc hội chứng Down, trông không được đẹp, nói chuyện cũng không lưu loát, dù đã mười bốn tuổi nhưng trí tuệ chỉ như một đứa trẻ ba, bốn tuổi, rất đáng thương.
Thực ra, cô hơi sợ người anh họ này, người có vẻ ngoài kỳ lạ và nói năng lắp bắp, cô cũng bị dị ứng với quả xoài trong tay anh ta, nhưng khi nghĩ đến việc bọn trẻ trong thôn đều không chơi với anh ta, ngay cả em gái ruột cũng ghét bỏ anh ta, cô lại không đành lòng từ chối quả xoài anh ta đưa cho.
Cô đặt bút vẽ xuống, chuẩn bị đưa tay ra nhận lấy quả xoài trong lòng bàn tay anh ta.
Nhưng vừa mới đưa tay ra, Thư Dương Phàm đột nhiên nhào về phía cô.
Bóng đen như ngọn núi đổ xuống, cô hét lên thất thanh, đột ngột mở to mắt.
Vừa tỉnh lại, Thư Dao vẫn còn đang ngơ ngác, chưa kịp phản ứng thì đã bị Thư Dương Phàm xông vào phòng, đè lên giường.
Thư Dương Phàm tuy thấp bé hơn so với bạn bè cùng trang lứa nhưng đối phó với một đứa trẻ tám tuổi như Thư Dao thì lại quá dễ dàng.
Anh ta nhanh chóng dùng hai chân kẹp chặt cô, hai tay thô bạo xé rách váy cô.
Dây đai váy siết chặt vào vai Thư Dao khiến làn da trắng nõn lập tức hằn lên những vết đỏ.
Giấc mơ kinh hoàng ban nãy lại tái hiện ngay trước mắt, cô hét lên hoảng loạn, liên tục gọi ba, ba.
Cô vùng vẫy hết sức, liên tục đấm vào vai và đầu Thư Dương Phàm rồi tiện tay chộp lấy chiếc gối nhỏ bên cạnh đập vào anh ta.
Gương mặt xấu xí của Thư Dương Phàm tiến sát vào cô, đôi mắt anh ta xếch ngược, sống mũi to bè, đôi môi dày cộm nhếch lên, lộ ra hàm răng vàng ố và phần nướu teo tóp, miệng bốc lên mùi hôi thối, phả từng đợt hơi thở vào mặt cô.
Bị kích thích đến cực độ, lúc này cô mới nhớ ra mình đang ngủ trưa trong phòng ngủ ở tầng hai, sau bữa trưa ba đã cùng bác cả và bác gái sang thôn bên cạnh thăm một người họ hàng bị bệnh.
Thư Dương Phàm không có trí tuệ của một đứa trẻ mười bốn tuổi nhưng lại có những xung động và bản năng sinh lý của độ tuổi đó.
"Xoẹt" một tiếng, chiếc váy dây của Thư Dao bị anh ta dùng sức mạnh xé toạc, tuy còn nhỏ tuổi nhưng ba đã nhắc nhở cô vô số lần rằng không được để người khác chạm vào cơ thể mình, trong khoảnh khắc này, cô cũng hiểu được Thư Dương Phàm muốn làm gì với mình.
Cô chợt nhớ đến cô chị họ mười hai tuổi trong nhà, nghĩ rằng có thể chị ấy sẽ đến cứu mình bèn lập tức lớn tiếng hét lên: "Chị ơi, chị ơi! Cứu em với! Cứu em với!"
Khi Thư Dương Phàm nhìn thấy làn da trắng nõn mịn màng của Thư Dao, đôi môi dày cộm của anh ta nhếch lên, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén như sói hoang, cổ họng phát ra tiếng cười khàn khàn rợn người, toàn thân Thư Dao toát mồ hôi lạnh.
Cô vùng vẫy không ngừng nhưng vẫn không thể ngăn cản được anh ta cúi người xuống cổ cô.
"A —!"
Sự tiếp xúc da thịt đột ngột khiến từng sợi lông tơ trên người cô dựng đứng, một cơn buồn nôn mãnh liệt trào lên từ dạ dày, cô muốn nôn.
Có lẽ con người khi rơi vào tình huống cực đoan sẽ bộc phát sức mạnh kinh người, cô siết chặt nắm đấm, đấm mạnh một phát vào huyệt thái dương của Thư Dương Phàm, cơn đau khiến anh ta choáng váng, vô thức đưa tay lên ôm lấy huyệt thái dương xoa xoa, Thư Dao cũng nhân cơ hội đó đẩy mạnh anh ta ra.
Vừa lấy lại tự do, cô lập tức chạy về phía cánh cửa đóng chặt, nhưng dù cố gắng xoay nắm cửa thế nào cũng không thể mở được, cô liên tục vặn chốt khóa, phát hiện ra cửa không phải bị khóa từ bên trong mà là bị khóa từ bên ngoài!
Thư Dương Phàm sau khi hoàn hồn lại thấy cô định chạy trốn, anh ta liền lập tức đứng dậy lao về phía cô.
Trong cơn hoảng loạn, Thư Dao chạy loạn khắp phòng, va vào ghế và quạt, khiến mọi thứ rơi đổ loảng xoảng, nhưng căn phòng chật hẹp này không có nhiều chỗ để chạy trốn, cô gần như ngay lập tức bị anh ta dồn vào góc tường.
"Đừng qua đây!"
Chiếc váy dây của cô giờ chỉ còn một bên mắc trên vai, bên còn lại đã bị xé rách một đường lớn, làn da lộ ra chi chít những vết đỏ.
Cô co rúm lại trong góc, cố gắng cứng giọng để dọa lùi anh ta, nhưng một kẻ chỉ có trí tuệ của một đứa trẻ ba tuổi sao có thể hiểu được lời cô nói đây?
Thư Dương Phàm lẩm bẩm trong miệng: "Công chúa, công chúa…"
Thư Dao toát mồ hôi khắp người, cô thở dốc từng hơi lớn, toàn thân run rẩy co rúm trong góc tường.
Thư Dương Phàm đột nhiên bật cười lớn rồi lao mạnh về phía cô, cô hoảng hốt kêu lên, né tránh sang một bên, "rầm!" một tiếng, cô đập vào cửa sổ kính.
Bên ngoài trời nắng chang chang, ve sầu trên cây kêu râm ran không dứt, ô cửa kính màu xanh nhạt hé mở một khe nhỏ, một luồng gió mát lùa vào, cô lập tức kéo mạnh cửa sổ, hét lớn cầu cứu ra bên ngoài.
Ngay khoảnh khắc cô quay đầu kêu cứu, Thư Dương Phàm nhanh như chớp lao tới ôm lấy cô, kéo mạnh về phía sau, sức kéo dữ dội khiến cô theo phản xạ bám chặt lấy bệ cửa sổ.
Cô liên tục dùng chân đạp mạnh vào Thư Dương Phàm, nhưng toàn bộ sức lực đều dồn hết vào cánh tay đang giữ chặt bệ cửa, khiến những cú đá của cô lên người anh ta chẳng khác gì gãi ngứa, hoàn toàn vô dụng.
Trong cơn tuyệt vọng, cô gọi ba, ba, nước mắt như những hạt châu đứt dây, lã chã rơi xuống, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, chỉ còn lại bản năng bám chặt lấy bệ cửa, không muốn bị kéo trở lại.
Sức lực nhanh chóng cạn kiệt, cô cảm thấy bản thân sắp không trụ nổi nữa, bèn dồn toàn bộ nửa người trên ra ngoài cửa sổ, cố gắng dùng trọng lực và quán tính để chống lại Thư Dương Phàm, sự vùng vẫy của cô khiến nửa thân dưới lơ lửng giữa không trung, chỉ cần anh ta buông tay là cô sẽ rơi xuống lầu ngay lập tức.
Nhưng cô không còn nghĩ nhiều được nữa, cô chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của Thư Dương Phàm.
Trong lúc vùng vẫy, cô đạp một cú trúng mặt anh ta, tầm nhìn của Thư Dương Phàm bất ngờ bị che khuất, theo phản xạ, anh ta đưa tay lên gạt chân cô ra.
Tay anh ta vừa buông, cơ thể Thư Dao lập tức chao nghiêng ra ngoài cửa sổ.
Thế giới xoay chuyển dữ dội, mặt đất phía dưới như một vòng xoáy đen kịt, một lực hút mạnh mẽ kéo cô rơi xuống…
Bỗng một tiếng động lớn vang lên, Thư Dao giật mình bật dậy từ trên giường.
Là mơ.
Là mơ.
Trước mắt cô vẫn là màn đêm u tối, nhưng hơi thở vẫn gấp gáp như trong giấc mơ, cơn ác mộng chồng chất khiến cô kiệt quệ, tim đập thình thịch liên hồi, khóe mắt vẫn còn vương lại những vệt nước mắt sợ hãi.
"Không có tao, mày và mẹ mày chẳng là cái thá gì cả!"
Tiếng quát giận dữ đột ngột vang lên làm Thư Dao giật nảy người, cô hít một hơi thật sâu.
Giọng nói phát ra từ bên ngoài, cô nhìn ra cửa sổ, ánh đèn vàng nhạt trong khu vườn hắt lên, loáng thoáng có thể thấy những khóm hoa bách hợp đung đưa theo làn gió.
Cuối cùng, cô nhớ ra — cô đang ở vườn Phương Nhuy, ở nhà của anh trai.
"Bây giờ mày có tư cách gì mà đòi thỏa thuận với tao? Mày nghĩ mày tùy tiện dẫn một đứa trẻ mồ côi về nhà rồi nói một câu ‘phải có trách nhiệm với trẻ mồ côi nên không thể rời đi’ là tao sẽ đồng ý để mày ở lại đây sao?"
Trẻ mồ côi? Là cô sao?
Thư Dao theo phản xạ nín thở.
"Tao còn chưa chết! Còn lâu mới đến lượt mày thay mẹ mày làm chủ!"
"Nghe cho kỹ đây, ly hôn — nhất định phải ly hôn; mày — bắt buộc phải theo tao về; tiền — Thương Đình Châu đừng hòng lấy một xu! Mày nghĩ mẹ mày những năm qua tay trắng dựng nghiệp sao? Mày tưởng nếu không có tao đứng sau chống lưng, sự nghiệp của mẹ mày có thể thuận lợi như vậy à? Mày nghĩ người ta chịu hợp tác thật sự là vì bản kế hoạch của mày ư?"
"Mày bao nhiêu tuổi rồi mà còn mơ mộng hão huyền như thế?!"
Minh Đình ngồi thẳng trên sofa, ánh mắt dừng trên bàn trà, bàn tay phải đặt trên đầu gối nhỏ từng giọt máu đỏ tươi xuống sàn.
Anh hoàn toàn không bị sự phẫn nộ của Minh Quân Thành ảnh hưởng, vẫn điềm nhiên đáp lời: "Khách sạn và câu lạc bộ đều thuộc sản nghiệp của Minh Tỉ, ông cứ lấy lại, quyền đại lý thương hiệu thuộc về Diệu Dương, đó là sự nghiệp độc lập của mẹ tôi, không cần ông can thiệp."
"Từ lâu, ông đã đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà họ Minh, cắt đứt hết chỗ dựa của bà ấy, còn tuyên bố mặc kệ sống chết của bà ấy, ngay cả những người xung quanh bà ấy cũng bị ông cảnh cáo, không được phép giúp đỡ, ngần ấy năm qua, ông chưa từng quan tâm đến sự nghiệp và cuộc sống của bà ấy, nếu đã vậy thì từ nay về sau, sống chết của tôi và mẹ tôi không cần ông phải bận tâm nữa."
"Những gì tôi cần nói đã nói xong, nếu ông không chịu ký vào bản thỏa thuận này vậy thì khách sạn và câu lạc bộ tôi vẫn giúp ông quản lý, ông có thể cử người từ Cảng Thành sang giám sát, tôi sẽ toàn lực phối hợp, nhưng chuyện của Diệu Dương, ông không có tư cách nhúng tay vào."
"Dì Mai."
Minh Đình cất giọng điệu bình tĩnh: "Tiễn khách."
Minh Quân Thành nghe thấy vậy thì giận dữ, ông ta đứng dậy cầm lấy cây gậy rồi quật mạnh về phía Minh Đình, dù Minh Đình nhanh chóng né tránh nhưng vẫn bị một gậy của Minh Quân Thành giáng trúng vai.
Một tiếng "bốp" vang lên nặng nề, Minh Đình không rên một tiếng, ngược lại càng ngồi thẳng hơn.
Động tác giữ lưng thẳng của Minh Đình càng khiến Minh Quân Thành phẫn nộ, ông ta giơ gậy lên, lại quật xuống một lần nữa.
Đôi mắt Minh Đình sắc bén như chim ưng, nhìn thẳng vào Minh Quân Thành, anh tuy ngồi nhưng khí thế lại vững vàng như núi, ánh mắt càng kiên định, không chút sợ hãi.
Chỉ cần còn một hơi thở, anh nhất định sẽ không lùi bước.
Sau vài giây giằng co, Minh Quân Thành đột nhiên nhướng mày bật cười: "Được, có cốt khí, tao muốn xem rốt cuộc mày có thể làm được đến mức nào!"
Tiếng bước chân dần dần biến mất, Thư Dao vén chăn lên, nhảy xuống giường với đôi chân trần.
Cô vội vàng kéo cửa ra, ánh đèn ấm áp ngoài hành lang bao bọc lấy cô, cô cuống quýt chạy tới phòng khách, lập tức trông thấy Minh Đình đang cúi đầu im lặng.
Ngay lập tức, cô nhìn thấy bàn tay trái của Minh Đình đang chảy máu, máu tươi nhỏ từng giọt xuống sàn, cô lập tức chạy lên, trực tiếp đưa tay ấn vào vết thương của anh.
Sự xuất hiện đột ngột của Thư Dao khiến Minh Đình thoáng sững sờ.
Thật ra anh vẫn chưa quen với việc trong nhà có thêm một người.
Nhưng Thư Dao hoàn toàn không để ý đến phản ứng thoáng qua của anh, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào vết thương trên tay anh.
Lúc đầu cô ngồi xổm trước Minh Đình, nhưng vì quá vội, cô đổi sang quỳ xuống, Minh Đình xoay cổ tay, nắm lấy bàn tay cô, kéo cô đứng dậy.
Lúc này Thư Dao mới phát hiện ra, ngay vị trí cô vừa quỳ xuống có những mảnh sứ vỡ, chỉ cần lệch đi một chút, những mảnh vỡ ấy đã có thể đâm vào đầu gối cô.
Nhưng cô chẳng bận tâm đến bản thân, chỉ lo lắng nói: "Anh bị thương rồi, phải nhanh chóng sát trùng cầm máu đi."
Nói rồi, cô lại đặt tay lên mu bàn tay Minh Đình.
Nhìn động tác này của cô, Minh Đình bất giác khẽ cong khóe môi, anh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ trước mặt.
Những vết thương trên người vẫn đang đau nhức nhưng anh lại tỏ ra điềm nhiên như không, ngay cả giọng nói cũng vô cùng bình thản.
"Em biết xử lý vết thương sao?"
Thư Dao gật đầu.
Câu "bệnh lâu thành thầy" chính là nói về cô.
Từ nhỏ sức khỏe của cô đã không tốt, đủ loại bệnh vặt và vết thương gần như gắn liền với tuổi thơ cô, ban đầu đều do ba cô tận tình chăm sóc, nhưng về sau, khi ba cô ngày càng bận rộn với công việc, cô dần học được cách tự chăm sóc bản thân, thuốc nào trị bệnh nào, vết trầy xước, vết bầm tím, vết thương do vật sắc nhọn xử lý ra sao, cô đều nắm rõ.
Minh Đình bước về phía phòng ngủ, cũng không rút tay khỏi bàn tay Thư Dao đang nắm.
Thư Dao cẩn thận đi theo anh, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy những vết bầm tím hằn rõ trên cánh tay anh.
Hai tiếng roi nặng nề ban nãy, cô đều nghe thấy cả.
Nhưng ngoài xót xa ra, cô lại chẳng thể làm gì được.
Cô đi theo Minh Đình vào phòng tắm, thấy anh lấy hộp thuốc từ trong tủ ra, cô lập tức rửa tay thật sạch, nhanh chóng lấy bông gòn và oxy già từ hộp thuốc.
Minh Đình cởi áo, ngồi xuống bên mép bồn tắm, lúc này Thư Dao mới thấy rõ những vết bầm cùng những chấm máu rớm ra trên vai và cánh tay trái của anh.
Nhất định là rất đau.
Cô cầm dụng cụ, đứng trước mặt Minh Đình, trước khi bắt đầu xử lý, cô còn nhỏ giọng nhắc nhở: "Sẽ hơi đau một chút đấy, anh ráng chịu nhé."
Minh Đình nghe vậy bỗng cười khẽ một tiếng: "Em nghĩ anh sợ đau à?"
Thư Dao nhớ lại lúc nãy anh bị đánh mà không rên một tiếng, chắc hẳn là anh không sợ đau thật nhưng cô lại rất xót xa.
Cô cố tình làm chậm động tác, sợ sẽ khiến anh đau.
Máu xung quanh vết thương đã được lau sạch, đến lúc khử trùng vết thương, cô khẽ thổi lên mu bàn tay anh, mong có thể giảm bớt cảm giác đau rát, nhưng không ngờ, vừa chạm bông gòn vào vết thương, Minh Đình đã kéo dài giọng "hừ —" một tiếng, khiến cô hoảng hốt dừng tay, không dám động nữa.
Cô đã khóc một trận trong giấc mơ, đến giờ hốc mắt vẫn còn đỏ, nhìn thấy Minh Đình khẽ co rút lại, cô cuống quýt hỏi: "Đau lắm sao? Có phải em mạnh tay quá không?"
Trong lòng cô rất khó chịu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi anh."
Vừa rồi cô rõ ràng nghe thấy anh bị mắng, bị đánh, vậy mà cô chẳng thể giúp được gì, giờ đến xử lý vết thương cũng vụng về.
Cô đau lòng đến mức nước mắt đột nhiên tuôn rơi, từng giọt từng giọt lăn dài.
Nhìn thấy cô khóc, Minh Đình sững lại.
Anh vốn chỉ muốn trêu cô một chút, nào ngờ lại khiến người ta khóc thật.
Chỉ trong vài giây, cô gái nhỏ trước mặt đã khóc như mưa, anh nâng tay, khẽ nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt long lanh ngập nước của cô, bất chợt bật cười: "Người đau là anh, em khóc cái gì chứ?"
Nghe anh nói vậy, Thư Dao lập tức bật khóc thành tiếng, đôi vai nhỏ run lên từng đợt, khóc đến mức nấc nghẹn.
"Em… em đau lòng, em xót anh!"
Minh Đình còn chưa kịp phản ứng, Thư Dao đã nhào tới, ôm chặt lấy cổ anh.
Anh ngả người về sau, may mà kịp chống tay lên thành bồn tắm, nếu không chắc đã ngã ngửa vào trong rồi.
Những giọt nước mắt nóng hổi của cô lăn xuống, chảy dọc theo xương quai xanh anh, nóng bỏng, ẩm ướt, để lại cảm giác ngưa ngứa nhẹ.
Ừm…
Anh vẫn ghét những người hay khóc nhè.
"Em ngốc à?"
Thư Dao chìm trong cảm xúc của mình, lại nghe Minh Đình chê cô ngốc, cô càng khóc dữ dội hơn.
"Xin lỗi, xin lỗi anh… đừng… đừng chê em ngốc, hu hu hu…"
Minh Đình bật cười thành tiếng.
"Không phải em đang mong anh bị thương thêm nữa sao? Học cái gì mà học?"
"Không được khóc nữa!"
Thư Dao lập tức nín bặt.
Cô cố nén cảm xúc, chậm rãi thẳng lưng lên.
Minh Đình đưa tay ra trước mắt cô: "Không nhanh lên là vết thương lành mất đấy."
Thư Dao vội vàng lau mặt, nhìn kỹ vết cắt do mảnh sứ gây ra, chưa đến mức lành nhưng máu cũng gần như đã cầm.
Cuối cùng cô bật cười qua làn nước mắt.
"Nhanh lên, đồ ngốc."
Thư Dao bĩu môi, không phản bác, vội cầm bông gòn tiếp tục sát trùng vết thương cho anh.
Lần này cô vẫn làm rất nhẹ nhàng nhưng Minh Đình chẳng có phản ứng gì, lúc này cô mới nhận ra mình vừa bị trêu.
Cô không thể tin nổi ngẩng lên nhìn Minh Đình, trong đôi mắt sáng của anh ánh lên vẻ tinh quái, khiến cô bất giác thả lỏng, chỉ cần vết thương không nghiêm trọng là tốt rồi.
Nhưng trong tình huống thế này mà anh còn đùa được, thật quá đáng!
Thế là nhân lúc anh không để ý, cô lén nhấn mạnh xuống một chút.
Lại một tiếng "hừ —" dài, lần này là thật, Minh Đình đau đến mức rụt tay lại.
Thư Dao cầm bông gòn nhảy lùi hai bước, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng lại cười tít mắt: "Phải sát trùng thế này mới triệt để, anh!"
Minh Đình khẽ bật cười, vẫy tay nhẹ một cái.
Anh đứng dậy, bảo Thư Dao ra ngoài.
Thư Dao ngẩn ra, nghiêm túc nói: "Vẫn chưa bôi thuốc mà!"
Minh Đình đẩy cô đến cửa, Thư Dao cuống lên, hai tay chống vào eo anh đẩy ngược trở lại: "Không bôi thuốc sẽ lâu lành lắm!"
Minh Đình dùng một tay giữ lấy cổ tay cô, cúi đầu hỏi: "Sao? Em muốn nhìn anh tắm à?"
"Tắm…"
Tắm?
Thư Dao lập tức đứng thẳng người, vặn cổ tay, rút ra khỏi tay anh.
"Không phải!"
Cô chỉ lo vết thương của anh bị nhiễm trùng thôi mà.
Cô vội vàng quay lưng lại, bồn chồn xoắn ngón tay.
Mãi đến khi nghe tiếng cửa đóng lại, cô mới đưa tay lên áp vào đôi má nóng bừng của mình.
Chợt nhớ ra gì đó, cô xoay người chạy ra ngoài.
Minh Đình từ phòng tắm đi ra, còn cố tình mặc áo vào, khi mở cửa ra, anh không thấy Thư Dao đâu.
Con bé này làm việc nửa vời thật, anh thầm nghĩ.
Vết thương trên tay vừa dính nước lại rỉ máu, anh tiện tay cầm khăn lau qua mái tóc rồi đi đến tủ lấy hộp thuốc, cầm một chai thuốc xịt xem hướng dẫn.
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, nhẹ nhàng mà vội vã, chắc chắn là bé thỏ cụp tai ấy rồi.
Anh đặt chai thuốc xuống, quay đầu lại thì thấy Thư Dao ôm theo túi đá, thở hổn hển chạy vào.
Thậm chí còn đi chân trần.
Lông mày anh vô thức nhíu lại.
Thư Dao nhìn thấy lọ thuốc xịt trị bầm tím trên tay anh, lập tức đặt túi đá xuống: "Bầm tím phải chườm đá trước rồi mới bôi thuốc."
Cô ngẩng đầu hỏi: "Anh cao quá, anh có thể ngồi xuống không?"
Thư Dao kéo tay anh đi về phía ghế sô pha, anh cũng chẳng nói gì, cứ để mặc cô nắm tay dẫn đi, rồi anh ngồi xuống, nghiễm nhiên chờ cô giúp mình xử lý vết thương.
Không còn tâm trạng đùa giỡn nữa, Thư Dao nhanh chóng vệ sinh lại vết thương, tỉ mỉ bôi thuốc rồi dán miếng chống thấm nước lên.
"Sao em không sợ anh?"
Động tác cầm túi đá của Thư Dao khựng lại, cô dừng một lát rồi nhẹ nhàng đặt túi đá lên vai anh.
Cô cúi mắt im lặng.
Từ năm tám tuổi, cô không còn khả năng tiếp xúc gần với bất kỳ ai ngoài ba mình, đặc biệt là những người đàn ông có ngoại hình xấu xí hoặc vóc dáng vạm vỡ, cô có nỗi sợ hãi mang tính sinh lý với những người như vậy, thậm chí đã từng phải nghỉ học một năm vì điều đó.
Tại sao lại không sợ anh?
Cô cũng không biết.
Từ tám tuổi đến bây giờ, cô luôn khó mở lời về chứng bệnh của mình, sau khi đến đây, cô còn sợ rằng dáng vẻ rụt rè này của mình sẽ gây phiền toái cho anh, nhưng không ngờ, anh lại biết hết.
Chắc là ba đã nói với anh.
Cô chỉ có thể nghĩ đến một từ: Tin tưởng.
Ba tin tưởng, vậy thì cô cũng tin tưởng.
Thế nên cô nói: "Vì ba nói anh là người tốt."
Minh Đình nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên.
Thật sao?
-còn tiếp-