Thư Dao bị anh bóp cổ nên hô hấp không thông, cổ họng bị bóp nghẹt ngứa ngáy, cô ho khan dữ dội, cô dùng sức vỗ cánh tay Minh Đình, khó khăn chất vấn: "Anh muốn bóp chết em sao Minh Đình?"
Mặt của anh cách rất gần, chóp mũi vẫn còn đâm vào gò má cô, khi cô cho rằng Minh Đình thật sự muốn bóp chết mình, đột nhiên cả người anh mất hết sức lực, buông tay ôm cô.
Cánh tay anh siết chặt sau eo cô, sư tử kiêu ngạo cúi đầu với cô, ũ rũ nằm trên vai cô.
Anh nặng nề thở dài, lặp lại từng tiếng: "Tại sao phải đồng ý? Tại sao phải đồng ý?"
Giọng nói truy hỏi trầm thấp khô khốc của anh vang lên bên tai cô, Thư Dao khó hiểu, cô nhíu mày đẩy anh ra: "Anh đang nói gì vậy?"
Lúc đối diện với đôi mắt đỏ hoe của anh, tim Thư Dao dao động, đôi mắt bướng bỉnh lại mềm mại của anh, lại rưng rưng nước mắt.
Nghĩ lại hành động cùng chất vấn lúc nãy của anh, dường như cô hiểu ra gì, đột nhiên bật cười.
Cô đưa tay vuốt mi mắt anh, lòng bàn tay truyền đến hơi lạnh: "Sao anh lại còn mít ướt hơn cả em vậy, anh trai?"
Một tay Minh Đình chống giữ ghế ngồi ô tô, thiếu nữ trong tầm mắt rực rỡ như sao, môi đỏ răng trứng, đang hơi quay đầu đánh giá anh.
Tâm trạng đột nhiên bị đánh gãy một đoạn, anh mê mẩn nhìn người trước mắt, chậm chạp không mở miệng nói chuyện.
Hình như bị chơi xỏ, nhưng lại không quá chắc chắn.
"Ai là bạn trai em?" Người trước mặt truy hỏi với vẻ mặt vui vẻ.
"Anh không phải là anh trai em sao? Anh còn định muốn làm cái gì của em? Bạn trai?"
"Ừm." Anh trịnh trọng nghiêm túc gật đầu.
Thư Dao bị sự ngốc ngốc dễ thương bất thình lình của anh chọc cười.
Cô hất cằm quay đi, khịt mũi: "Em không muốn có người yêu như anh đâu, hôm trước anh từng nói ra sẽ buông tay cho em tự do, hôm nay lại muốn bóp chết em! Em không muốn có người yêu hở chút là đánh em, mắng em!"
Biết cô tức giận, Minh Đình cũng không so đo cô nói cái gì.
"Bóp đau sao?" Anh hỏi.
Thư Dao vẫn tỏ thái độ kiêu ngạo không thèm để ý đến anh, anh tiến lại gần, nắm tay cô, nâng lên rồi đặt lên cổ mình: "Vậy thì em cũng bóp anh đi."
Thư Dao không ngờ Minh Đình sẽ phản ứng như vậy, anh nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, chiếc mũi hơi ửng hồng, đôi môi mềm mại hồng hào, bộ dáng mặc cô bắt nạt.
Cô hung ác quyết tâm bóp cổ anh, dùng sức, dùng sức nhưng sắc mặt không đổi, cơ thể không dời, thậm chí cũng không thèm ho một cái, mà còn rất bình tĩnh nói: "Hay là em dùng cả hai tay mà bóp đi."
Thư Dao buông lỏng tay, tức giận nói: "Em chả thèm bóp cổ anh, mạnh tay một chút là cấn vào tay em đau điếng!"
Vừa nói xong, cô đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, hoảng hốt ngừng nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng màu đỏ nhanh chóng lan đến tận cổ, phía sau truyền đến tiếng cười hài lòng của anh.
Minh Đình đưa tay ra, cả người cô ngồi vào trong lòng anh, cô cố gắng hết sức quay mặt đi, anh một tay giữ chặt cổ cô, truy đuổi nhìn cô: "Cứng đến thế sao? Cấn đến mức tay em đau à?"
Thư Dao đỏ bừng mặt, xấu hổ giận dữ muốn chết, nhắm hai mắt vận động não: "Không biết, không rõ, em nói bừa thôi!"
Minh Đình lại cầm tay cô lần nữa, đan vào mười ngón tay cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, cười trêu ghẹo: "Anh đang nói về cổ, em đang nói về cái gì?"
Thư Dao mở mắt đẩy anh: "Em cũng đang nói về cổ mà!"
Minh Đình ngã người ra sau, cô cũng theo anh ngả vào ngực anh, một lần nữa nằm trong vòng tay anh, tim cũng rơi vào thực tế.
Tay anh đột nhiên ấm dần lên, lúc anh vòng qua cổ cô một lần nữa, cô vô thức nắm lấy cổ tay muốn đẩy anh ra, anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bên cổ cô, nói: "Hình như đỏ lên rồi, để anh xem nào."
Thư Dao nghe lời ngẩng cổ, nghiêng đầu sang một bên, mái tóc dài buông xuống một bên, rõ ràng là tư tế nhã nhặn lịch sự xinh đẹp, nhưng trong miệng lại nói kháy: "Lâu rồi không gặp, vừa thấy đã bóp cổ em, anh cứ bóp chết em là xong, bóp chết em thì không những không còn em gái mà cũng chẳng còn..."
Bàn tay trên cổ cô dừng lại: "Cũng chẳng còn gì?"
Cô mím chặt môi không chịu nói.
Lòng bàn tay Minh Đình ấm áp, chậm rãi vờn khắp cổ cô, như chiếc lông vũ, từng chút từng chút chi phối tiếng lòng cô, khiến cô vô cùng ngứa ngáy.
Cơ thể bỗng nhiên căng cứng, là anh hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt nhô ra, nhẹ nhàng liếm vào vị trí cô bị bóp.
Là sự xoa dịu, cũng là một sự dụ dỗ trần trụi.
Hai tay cô đẩy anh: "Không được, đang ở trên đường lớn."
Ngoài cửa sổ xe người đến người đi, hai chiếc xe sang trọng đỗ bên lề đường, thực sự quá bắt mắt, có không ít người nhìn vào bên trong xe, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, biển số chiếc xe của Minh Sâm rất đặc biệt, chỉ có một con số 9, thỉnh thoảng lại xuất hiện trên các tiêu đề tin tức giải trí của đảo Hồng Kông, kèm theo những tiêu đề màu mè khoa trương, khiến người ta khó xử.
Cô không muốn lên trang nhất lúc này.
Minh Đình buông lỏng cô ra, kéo rèm che ở ghế sau lại, nhìn thấy cổ vốn trắng như tuyết của cô giờ đã nhuốm một màu đỏ tươi, anh hài lòng lui lại, hỏi cô: "Em muốn đi đâu?"
Thư Dao rời khỏi đùi anh, lẩm bẩm: "Anh không biết sao?"
Việc mất kiểm soát cảm xúc khi nhắc đến đàn ông khác là bệnh.
Minh Đình lại nắm lấy tay cô: "Không đi có được không?"
"Sao có thể như vậy được? Mẹ đã bảo em đi, bà ấy muốn em giải thích mọi chuyện với dì Nhược Vân và anh Tụng Thanh."
"Anh đã nói với hắn rồi."
Thư Dao nghi ngờ nhìn anh: "Anh nói gì?"
Minh Đình lại khôi phục giọng điệu bất cần nói: "Bảo thằng nhóc Quan Tụng Thanh đừng có ý tán tỉnh em."
Thư Dao nắm chặt nắm đấm, đánh anh: "Sao anh có thể nói vậy! Anh ấy là anh em cùng lớn lên với anh mà!"
Minh Đình tóm được nắm đấm không có chút sức sát thương nào, giả vờ bất mãn: "Tình cảm từ nhỏ đến lớn mà lại có chủ ý lên người phụ nữ của anh, hắn đúng là anh em."
"Cái gì vậy!" Thư Dao rút tay về: "Anh Tụng Thanh không phải người như anh nói đâu."
Minh Đình hít một hơi thật sâu, định giải thích thì Thư Dao chỉ vào mũi anh mắng: "Nếu anh còn ghen nữa, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa."
Cô buông tay, bất mãn nói: "Anh Tụng Thanh và em vẫn luôn là anh em, chưa từng vượt qua giới hạn, hai nhà chúng ta quan hệ tốt như vậy, sao anh có thể nói thế? Anh Tụng Thanh tốt với em và anh như vậy, anh nói như vậy là làm tổn thương anh ấy!"
"Nếu không muốn làm tổn thương trái tim hắn, vậy cam lòng làm tổn thương trái tim của anh sao?"
Minh Đình lại ôm cô vào lòng.
"Không phải em đang ở bên anh sao?"
Thư Dao sốt ruột nói: "Vậy anh không thể nhịn một chút, nói vài câu mềm mỏng dỗ dành người lớn trước sao?! Quan hệ hai nhà chúng ta tốt như vậy, nếu thật sự vì em mà căng thẳng, cả đời em cũng không tha thứ cho mình!"
Thư Dao nói rất quả quyết, chỉ vì không muốn Minh Đình lại hành động lỗ mãng nữa.
Lại không ngờ Minh Đình nghe xong lại nhẹ nhõm cười.
"Anh cười cái gì?" Cô nghiêng đầu dò xét anh.
Nghe thấy hai chữ "cùng nhau", ánh mắt Minh Đình tràn ngập niềm vui, anh siết chặt cánh tay, cúi xuống hôn lên mặt cô.
"Anh không có nói như vậy, nhưng quả thật anh cũng đã nói."
"Anh nói cái gì?"
Minh Đình im lặng nhìn nàng, đôi mắt trong veo khắc sâu bộ dáng lúc này của cô.
Anh do dự một lát: "Vậy anh nói em đừng giận."
Nói như vậy, đoán chắc cũng không phải chuyện tốt, Thư Dao hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói: "Anh nói đi."
Anh nâng thẳng mặt cô, trịnh trọng nghiêm túc mở miệng: "Anh nói, cha của em trước khi mất đã giao phó em cho anh, hy vọng anh có thể chăm sóc em thật tốt, anh đã nói, trên đời này sẽ không có ai yêu em hơn anh, anh sẽ chăm sóc em, yêu em cả đời, trước kia, anh là anh trai của em, sau này, anh sẽ là chồng của em."
Nghe vậy, Thư Dao sửng sốt, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, nhưng vẫn không tin: "Anh nói vậy thật sao?"
"Ừm."
Anh ngoan ngoãn gật đầu, như thể vẫn còn sợ cô sẽ không vui.
Nhưng cô không hề buồn.
"Anh đã nói, anh sẽ không để em một mình đối mặt với chuyện này, anh chỉ muốn em được bình yên ở bên anh, em không cần phải lo lắng đến bất cứ điều gì khác."
Thư Dao hơi cụp mắt xuống, suy nghĩ đã bay xa.
Bây giờ nghĩ lại, Minh Đình dường như còn thực hiện lời hứa của mình ngoài việc ép buộc cô phải làm tình.
Từ việc tiếp quản công việc kinh doanh của ông nội, đến thuyết phục người nhà, giải quyết "đính hôn bằng miệng" của cô, cho đến việc lên kế hoạch cho tương lai của họ, anh không bao giờ để cô phải bận tâm.
Nhưng cũng bởi vì anh không muốn để cô bận tâm cho nên những nỗ lực của anh cô hoàn toàn không biết gì cả, kết quả, làm khổ anh, cũng khổ cả chính mình.
Cô vươn tay qua cổ anh, không chút do dự hôn môi anh.
Một tháng ở Trừng Viên, cô vô cùng nhớ nhung đôi môi mềm mại này, nhiều lần tỉnh lại từ ác mộng, cô khóc muốn tìm ngực anh, khẽ vươn tay, nhưng bên cạnh trống không, khi đó cô nhận ra cô sẽ không vui khi sống một mình mà không có anh.
Cô thường nghĩ, với cô, loại "cuộc sống tự lập" này hẳn là đủ để trải nghiệm một lần trong đời, tách khỏi anh không có nghĩa là cô có thể thực sự độc lập, và ở bên anh cả đời không có nghĩa là cô chỉ có thể dựa dẫm vào người khác.
Cô có ý chí độc lập, tư duy logic độc lập, khả năng hành động và một trái tim kiên định, bất kể cô ở đâu hay sống với ai, cô đều là một người độc lập và trọn vẹn.
Môi và lưỡi của họ quấn quýt, anh giữ đầu lưỡi cô trong miệng mình và không chịu buông ra, môi và lưỡi cô đau rát vì nụ hôn của anh, cô chỉ có thể để anh đòi hỏi.
Tiếng thở hổn hển ngày càng nặng nề, lượng oxy trong xe bắt đầu giảm, cô khó chịu rên rỉ, chống khuỷu tay lên ngực đẩy anh ra xa.
"Cứng quá." Cô mềm nhũn nói.
Cách một lớp trang phục cô cũng bị cấn không thoải mái.
Minh Đình khẽ mỉm cười trên trán cô, sau đó ôm cô vào lòng, anh vẫn say mê vào đôi môi cô, không ngừng dán vào môi.
"Vậy thì ngại quá, để em chê cười rồi."
Thư Dao trầm thấp cười ra tiếng, vừa định nói thì điện thoại di động của cô reo lên.
Cô đột nhiên nhớ ra! Hôm nay cô phải ra sân bay đón người đó!
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, là Minh Lệ.
Minh Đình đang muốn đưa tay nhận điện, cô liền che miệng anh, tự mình nhận điện thoại.
Minh Lệ ở đầu dây bên kia mắng: "Có phải con nhóc con lại trốn đi đâu chơi không? Dù Nhược Vân của con sắp đến nhà rồi mà vẫn chưa thấy con đâu!"
Thư Dao kinh ngạc há hốc mồm, Minh Đình bình tĩnh nghe điện thoại, nói: "Xe hỏng rồi, con không thả em ấy đi, tụi con sẽ quay về sớm thôi."
Nói xong, không quan tâm Minh Lệ còn muốn nói gì, anh thẳng thừng cúp điện thoại.
Thư Dao trách anh nói nhảm, Minh Đình nắm chặt tay cô, hứng thú hỏi: "Vừa rồi em định nói gì vậy?"
Thư Dao không trả lời được.
Minh Đình ôm cô vào lòng, thở phào nhẹ nhõm: "Dù sao cũng phải nói dối, vậy thì để anh nói đi? Đến lúc đó, bọn họ chỉ có thể trách anh thôi."
Thư Dao dựa vào vai anh, ngẩng đầu nhìn, tầm mắt chỉ thấy yết hầu hơi trượt ra và sợi dây chuyền lấp lánh của anh.
"Anh ơi." Cô khẽ gọi.
"Ừm."
"Em yêu anh."
Minh Đình đang nhắm mắt nằm trên ghế, nhưng khi nghe thấy những lời này, anh lập tức mở mắt ra.
Cô gái trong vòng tay dịu dàng dựa vào anh, giống như hoa mai trắng anh từng thấy ở Trừng Viên, trông mỏng manh yếu đuối nhưng thực chất lại rất cứng rắn và chịu rét được, khi yêu anh không tiếc hương thơm, nhưng khi anh chạm vào lại muốn đóng băng.
Có vẻ như băng cuối cùng đã tan.
Anh cười: "Giúp em nói dối liền có thể nhận được câu "em yêu anh", dễ quá, câu "em yêu anh" này không rõ ràng, nói lại lần nữa đi."
Ai lại không biết trọng điểm trong câu của anh là "lặp lại lần nữa."
Cô mới không thèm lặp lại.
Cô quay mặt ôm lấy cổ anh: "Đừng mơ!"