• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chúng ta lại gặp nhau rồi, Dao Dao."

"A—!"

Thư Dao kêu lên một tiếng ngắn ngủi, cô bị Thư Tuệ Nghiên đột nhiên xuất hiện trước mắt dọa sợ đến mức vội vàng lùi lại hai bước, một luồng không khí lạnh buốt mắc nghẹn trong cổ họng cô, không lên không xuống, cô nghiêng người tựa vào tường rào trường học ho khụ khụ.

"Em làm sao vậy Dao Dao?" Thư Tuệ Nghiên hơi tiến lại gần hơn một chút, vẫn là vẻ mặt khó hiểu: "Sao em vừa nhìn thấy chị đã thành ra như vậy? Chị hình như... đâu có làm gì em đâu?"

Thư Dao dựa vào tường, lặng lẽ nghe sự nghi ngờ của cô ta, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và sự run rẩy trong lòng.

Lúc này đúng là giờ tan học, trên đường người đi lại tấp nập, khoảng cách từ chỗ cô đến chỗ Văn Nhã chỉ còn vài trăm mét, cô tự nhủ, cô bây giờ rất an toàn.

"Chị muốn làm gì?" Cô hít một hơi hỏi: "Tại sao cứ tìm em?"

"Chị..." Thư Tuệ Nghiên dừng lại một chút, cười nói: "Chị không có ý gì khác, đừng hiểu lầm, thực ra chị đã đến đây mấy tháng rồi, mới tìm được một công việc ở một nhà hàng."

Nói rồi cô ta đưa đôi tay đỏ ửng vì bị bỏng lạnh cho Thư Dao xem: "Em xem, chị giúp ở bếp rửa rau thái rau nên tay toàn vết thương."

Cô ta lại cười: "Chị nghe mẹ nói, em vẫn luôn sống ở Nam Thành, chị mới đến đây không lâu, ở đây cũng không có người thân bạn bè gì, bình thường thấy hơi buồn chán, nên mới nghĩ thử xem có liên lạc được với em không. Mấy năm không gặp, chị nhớ em lắm, Dao Dao."

Thư Dao nghe xong, căng thẳng nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại nhìn cô ta.

Người trước mắt vẫn mặc chiếc áo khoác dạ màu nâu hôm đó, chỉ có áo bên trong thay bằng áo hoodie cùng màu, chiếc túi xách đen căng phồng, như thể nhét một bộ quần áo vào.

"Chị tìm được em bằng cách nào?" Thư Dao hỏi rất cẩn thận.

"Chị đã đến căn nhà ở đường Hoàng Dương đó, em quên rồi sao?" Thư Tuệ Nghiên nói rất thoải mái vui vẻ: "Là ông chủ nhà trước đây của em nói với chị, nói em đã tìm được mẹ, nói nhà em rất giàu có nổi tiếng, chị tùy tiện tìm kiếm đã tìm thấy em rồi."

"Em xem." Cô ta lấy điện thoại ra mở một bài đăng trên mạng cho cô xem: "Chị tìm thấy ảnh người khác đăng trên mạng, là lễ trưởng thành của em này, đây là nhà em sao? Trông thật uy nghi hoa lệ, người đông thế, đều xinh đẹp quá."

Thư Dao liếc mắt nhìn, là một tài khoản cô không quen, hẳn là một trong những chị gái đến hôm đó.

Sự ngưỡng mộ lộ ra trong đôi mắt Thư Tuệ Nghiên không hề giả dối, Thư Dao cũng nhìn rất rõ, nhưng cô không đáp lời, cô cảm thấy không thoải mái với hành động Thư Tuệ Nghiên cố gắng tìm hiểu cuộc sống của cô.

"Em không khỏe sao?" Thư Tuệ Nghiên hỏi như vậy.

Thư Dao nhìn cô ta hai giây, nhanh chóng nói: "Người nhà em đang đợi em, nếu không có chuyện gì thì em đi trước đây."

"Đừng vội mà."

Thư Tuệ Nghiên cố gắng đưa tay kéo cô, Thư Dao đột ngột lùi lại một bước, ngược lại khiến Thư Tuệ Nghiên cười: "Xem em kìa, cứ như bị dọa ma, chị có làm gì em đâu, sao em lại ghét chị như vậy?"

Cô ta nhìn xung quanh, lại cúi đầu nhìn mình: "Hay là em chê chị ăn mặc quá xốc xếch làm mất mặt em?"

Thư Dao dửng dưng trước hành động tự hạ thấp mình của cô ta.

Cô ta tiếp tục nói: "Nhà chúng ta đúng là không có tiền, cũng không thể so với em, nhưng dù sao chúng ta cũng có quan hệ máu mủ, em cũng không nên ghét bỏ chị như vậy chứ?"

"Chị nói xong chưa?"

Sự lạnh lùng đột ngột của Thư Dao khiến Thư Tuệ Nghiên sững sờ.

Cô ta lúng túng nắm chặt tay, có vẻ hơi bối rối, dứt khoát giấu hai bàn tay đỏ ửng vào trong tay áo.

"Em bây giờ thay đổi nhiều quá." Cô ta cười một cách rất gượng gạo: "Chị còn định trả lại di vật của ba em cho em nữa, xem ra, em có vẻ không cần rồi."

Nói xong, cô ta quay người định đi, Thư Dao vội vàng hỏi: "Di vật gì?"

"Đàn guitar ấy." Thư Tuệ Nghiên lại quay người lại: "Lúc trước chị cũng định đưa cho em rồi, nhưng không ngờ em lại có thành kiến với chị như vậy, căn bản không muốn nói chuyện với chị. Sau hôm đó chị cứ mang theo cây đàn guitar, nghĩ là nếu gặp em thì đưa luôn cho em, đỡ phải chạy về lấy một chuyến nữa."

"À, chị đi xe điện của đồng nghiệp, chị để ở trên xe điện:" Cô ta đề nghị: "Hay là em đi với chị mấy bước sang đó lấy nhé?"

Thư Dao nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, là phía tây trường học, gần vị trí cổng sau có bãi đỗ xe điện.

"Nhanh thôi, chỉ mấy bước chân." Thư Tuệ Nghiên nói vậy.

Thư Dao nhìn về phía đường phía đông vẫn đang tắc nghẽn, trong lòng nghĩ Văn Nhã sợ là vẫn đang bị kẹt ở giữa, cô suy nghĩ vài giây, rồi cất bước chân.

Mặt trời lặn về phía tây, đường phía tây rộng rãi, dòng xe cộ nhanh chóng đổ về bốn phương, đối diện với ánh hoàng hôn, Thư Dao cảm thấy hơi chói mắt, bèn đưa tay che lại, cô đi theo sau Thư Tuệ Nghiên, luôn giữ khoảng cách vài bước.

Thư Tuệ Nghiên có vẻ như nói chuyện với cô, nhưng cô không muốn trả lời lắm, cô chỉ muốn lấy cây đàn guitar rồi đi nhanh.

Chỉ là cô theo bản năng cảm thấy, Thư Tuệ Nghiên sẽ không dễ dàng giao cây đàn guitar cho cô như vậy, biết đâu sẽ đòi tiền, cô không chắc Thư Tuệ Nghiên có mở miệng đòi quá nhiều không.

Lúc này cô mới cảm thấy hối hận, lẽ ra cô nên đợi Văn Nhã đi cùng cô lấy mới phải.

"Đến nơi chưa?" Cô cảm thấy ánh sáng có vẻ tối đi một chút, bèn bỏ tay xuống.

Nhưng trước mắt cô đột nhiên tối sầm, một chiếc áo từ trên trời rơi xuống trùm lên đầu cô, trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cô nghe thấy Thư Tuệ Nghiên cầu cứu người đi đường: "Em gái tôi ngất rồi, ai giúp tôi gọi xe được không?"

-

Minh Đình kết thúc lịch trình về nước sớm hơn dự kiến.

Chuyến đi Monaco với Minh Thâm suôn sẻ hơn dự kiến, mọi việc đã ngã ngũ, anh không còn tâm trạng ở lại tiếp khách cùng Minh Thâm, ngày hôm sau đã trở về nước.

Khi nhắc đến chuyện kết hôn với Thư Dao, Minh Thâm tỏ ra rất bình thản, từ lúc ông ấy nhận ra manh mối, đến khi cho rằng họ là anh em loạn luân, đến khi nghi ngờ thân phận của Thư Dao, đến khi biết được sự thật, ông ấy chỉ mất có một đêm.

Đến khi ông ấy nhìn lại suy nghĩ kỹ, phát hiện chuyện này đã sai sót từ lâu.

Tính xác thực thân phận của Thư Dao, vì đôi mắt giống Minh Lệ đến bảy phần, và sự thiên vị của Minh Đình dành cho cô mà bị bỏ qua.

Bản thân cô ngây thơ xinh đẹp, ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, tự nhiên cũng không ai nhẫn tâm đến mức đi tìm hiểu kỹ sự thật về giám định quan hệ ba con, khiến cho lời nói dối đẹp đẽ này cứ kéo dài đến tận hôm nay, trở thành rào cản tình yêu của hai anh em họ.

Yêu nhau?

Minh Thâm tỏ ý nghi ngờ về điều này.

Ông ấy cho rằng Minh Đình cưỡng ép và dụ dỗ chiếm phần lớn hơn.

Vì vậy Minh Đình bị Minh Thâm đánh một trận, đối kháng tự do chiến đấu, Minh Đình phòng thủ toàn bộ, hoàn toàn không đánh trả.

Minh Thâm vừa đánh vừa chửi.

"Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện sao?!"

"Con bé mới mười tám tuổi! Anh đã vội vàng ra tay với nó rồi! Anh khác gì cầm thú?!"

"Không phải đã giấu năm năm rồi sao?! Tại sao không tiếp tục giấu nữa?! Con bé có thể cả đời vô tư làm con gái nhà họ Minh, anh lại không tự chủ được mình sao?!"

"Đồ hỗn trướng! Dù sao nó cũng là em gái anh năm năm, đạo đức của anh đâu rồi?! Luân lý của anh đâu rồi?! Anh đang phạm tội!"

"Nếu anh là con trai tôi, đêm nay tôi đã phế anh rồi, nể mặt Lily và Dao Dao, tôi giữ lại một hơi để anh chuộc tội!"

"Nếu anh dám bắt nạt nó, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận!"

Minh Thâm liên tục ép Minh Đình đánh trả, nhưng anh chỉ tỏ ra mặc cho đánh mắng tuyệt đối không phản kháng, ngược lại khiến Minh Thâm cảm thấy chán nản.

Đương nhiên, đây cũng có thể là Minh Đình cố ý làm vậy.

Anh hiểu Minh Thâm, biết Minh Thâm thực ra là người giống Minh Quân Thành nhất trong nhà này, hai ba con họ không chủ trương bạo lực, nhưng trong huyết quản đều tràn đầy nhân tố bạo lực, tuyệt đối là người sẽ dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nếu anh đánh trả, kết quả cuối cùng là cả hai đều mệt lả trên sàn đấu, không ai đứng dậy được.

Minh Thâm rốt cuộc cũng để ý đến thể diện của anh, không để lại vết tích của cuộc chiến trên làn da trần của anh, nếu không anh vừa về nước, lại còn để Thư Dao lo lắng.

Anh xuống máy bay không gọi điện cho Thư Dao ngay lập tức, chú Trương đến sân bay đón anh, báo cáo sơ lược về tung tích gần đây của Thư Dao.

Nhắc đến việc Thư Dao xin nghỉ học mấy ngày, Minh Đình cảm thấy kỳ lạ: "Không phải bị cảm lạnh sao? Nghiêm trọng lắm à? Bác sĩ Trương có đến xem không?"

Vừa nghe Minh Đình hỏi ba câu liên tiếp, chú Trương mới nhận ra mình đã lỡ lời.

"Sao vậy?" Giọng Minh Đình trầm xuống ngay lập tức.

Chú Trương vội vàng giải thích: "Không sao rồi, tuần vừa rồi vui vẻ lắm, ngày nào cũng đến trường đúng giờ, giờ này chắc cũng sắp về đến nhà rồi."

Minh Đình nghe xong không hề cảm thấy an tâm, anh thậm chí còn cảm nhận được một loại cảm xúc hoảng sợ ập đến một cách khó hiểu.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Thư Dao, nhưng lại báo tắt máy, anh lập tức liên hệ với Văn Nhã.

Điện thoại được bắt máy trong tích tắc, anh còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng gió rít ồn ào trong ống nghe, cùng với câu nói: "Dao Dao mất tích rồi."

-

Thư Dao bị một xô nước lạnh tạt tỉnh.

Đêm đầu xuân, nhiệt độ giảm đột ngột, nước máy ở vùng ngoại ô vẫn còn mang theo cái lạnh thấu xương, nước lạnh vào mắt khiến cô đau rát một trận, cũng khiến cô tỉnh táo lại nhanh chóng.

Ánh sáng trắng lạnh lẽo đột nhiên chiếu vào mắt cô, cô nghe thấy Thư Tuệ Nghiên cười nhạo: "A, người đẹp ngủ trong rừng tỉnh rồi, mau mở mắt xem đây có phải lâu đài hoa lệ của em không? Ha ha."

Tia sáng đó không ngừng lay động trước mắt cô, cô nén đau nhức mở mắt, phát hiện Thư Tuệ Nghiên đang cầm đèn pin rọi vào cô.

Thấy cô có động tĩnh, Thư Tuệ Nghiên dời đèn pin đi, mắt cô bắt đầu thích ứng với ánh sáng mờ ảo trong phòng, nhưng cô còn chưa nhìn rõ xung quanh, Thư Tuệ Nghiên đã đột ngột dí sát vào trước mặt cô "hét" một tiếng, cô thất thanh kêu lên lùi lại, nhưng "rầm" một tiếng đập vào tường.

Thấy cô hoảng loạn, Thư Tuệ Nghiên quay người vỗ bàn cười ha hả, chai nước khoáng trên bàn rung rinh rơi xuống đất, lăn lông lốc vào một góc tường khác.

Thư Dao lạnh run cầm cập, ngực cô phập phồng kịch liệt, căng thẳng đến mức liên tục nuốt nước bọt. Cô biết tình cảnh của mình không ổn, nên cô ép mình giữ lý trí, ít nhất là giữ tỉnh táo.

Trong không khí ẩm ướt lạnh lẽo phảng phất mùi khói thuốc, cô bắt đầu quan sát xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà dân tối tăm chật hẹp, tay chân đều bị trói, bị Thư Tuệ Nghiên ném vào một góc tường mốc meo, góc tường đọng nước, cô ướt sũng.

Căn nhà không lớn, có thể nhìn rõ cấu trúc trong nháy mắt, cửa chống trộm ở phía bên trái cô, gần cửa có một chiếc giường, trên đó chất đống chăn và quần áo màu tối, còn có cặp sách của cô.

Đầu giường có một ô cửa sổ nhỏ có song sắt, cuối giường có một chiếc bàn vuông, hai chiếc ghế nhựa xếp chồng và một chiếc ghế, dưới đất vứt đầy hộp thuốc lá hộp cơm, nền nhà nhớp nháp ướt át, trong góc thậm chí còn có những con côn trùng đen không rõ đang bò loạn.

Bên cạnh cô có một cái xô nước lớn màu đỏ sẫm, vòi nước đã han gỉ như đã lâu không được sửa chữa, dù đã khóa nhưng vẫn nhỏ giọt.

Tích tắc... tích tắc...

Thư Dao nhìn rõ hoàn cảnh, cũng hiểu rõ sự tình.

Cô bị Thư Tuệ Nghiên bắt cóc.

"A, công chúa nhỏ, công chúa nhỏ, cuối cùng em cũng lại rơi vào tay chị rồi."

Thư Tuệ Nghiên cười xong, lại quay người lại, cô tiện tay kéo chiếc ghế đó đến trước mặt ngồi xuống, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, cúi người nhìn chằm chằm vào cô.

Đột ngột đối diện với vẻ mặt tàn nhẫn không che giấu của Thư Tuệ Nghiên, Thư Dao lại rụt hai chân về phía trước.

"Chị muốn làm gì?" Cô run rẩy hỏi.

"Chị muốn làm gì ấy hả?"

Thư Tuệ Nghiên nổi hứng, lấy từ trong túi ra một con dao găm hình bướm, đầu ngón tay chạm vào chuôi dao vung lên, lưỡi dao sáng loáng xoay tròn, lập tức kề vào mặt Thư Dao.

Lạnh lẽo, cứng rắn, sắc bén, Thư Dao cảm thấy chỉ cần cô cử động nhẹ, lưỡi dao sẽ cứa vào da thịt cô, nhưng Thư Tuệ Nghiên chỉ đơn thuần dọa cô một chút, lại dời dao đi, đặt trước mặt cô.

Cô ta dựng lưỡi dao thẳng lên, dí sát hỏi cô: "Em có biết con dao này đã đâm ai không?"

Cô ta không để Thư Dao trả lời, mà chỉ vào vết lõm trên mũi dao nói: "Chỗ này, là khi đâm vào xương quai xanh Thư Dương Phàm bị cong mất lưỡi." Nói xong cô ta lại chỉ vào rãnh thoát máu trên lưỡi dao: "Chỗ này, chỗ này kỳ diệu lắm! Khi đâm vào cổ Thư Dương Phàm sẽ phun máu đó! Sẽ phun máu! Phụt một cái! Phun tung tóe khắp nơi!"

"A!" Cô như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Em còn chưa biết đúng không? Thư Dương Phàm chết rồi, ác ma đã cưỡng hiếp em đã chết rồi!"

Cô ta ngửa mặt lên cười ha hả, như thể đang nói một chuyện rất buồn cười, con dao găm hình bướm trong tay cô ta xoay tròn trên đầu ngón tay, đột nhiên lại vung lên, lưỡi dao lại xuất hiện trước mắt Thư Dao, mũi dao vẫn lấp lánh ánh sáng lạnh.

Cô ta chìm vào hồi ức, nói: "Anh ta chết trong cái hầm bỏ hoang trên núi ấy, chị đã dẫn em đến đó rồi, lúc em đến, bên trong còn chưa có khí gas, chỉ có một ít côn trùng và rau thối thôi, còn dọa em sợ chết khiếp. Vận may của anh ta không tốt bằng em, lúc anh ta đến, bên trong toàn là khí gas, anh ta ngất xỉu ngay lập tức! Chị nhốt anh ta trong hầm, cả một ngày trời! Anh ta không giống em, thích khóc thích quấy, anh ta không khóc cũng không kêu, cứ thế yên lặng mà chết!"

"Nhưng chị vẫn chưa hả giận! Anh ta cưỡng hiếp em đấy! Em xinh đẹp như vậy, anh ta lại ghê tởm như thế! Chị nhất định phải báo thù cho em! Chị đã cắt bỏ thứ bẩn thỉu của anh ta rồi! Vứt cho chuột gặm!"

Cô ta vừa nói vừa làm động tác: "Máu anh ta nhiều lắm, nhuộm đỏ cả một cái hầm! Chuột chạy ra cắn vào bụng anh ta, cắn một lỗ lớn màu máu chui vào! Chị thấy bụng anh ta phập phồng, đột nhiên! Chuột cắn ruột anh ta chạy ra! Chạy ra rồi! Thành chuột máu! Ha ha ha ha ha—"

Thư Dao cảm thấy một luồng nhiệt xông lên cổ họng, cô loạng choạng, dựa vào tường nôn ra.

Thư Tuệ Nghiên cất con dao găm hình bướm, tiến lại gần nắm cằm Thư Dao: "Công chúa nhỏ, em vui không? Chị đã báo thù cho em rồi! Sau này sẽ không còn ai bắt nạt em nữa! Em nên cảm ơn chị chứ? Ừm?"

Trên mặt Thư Tuệ Nghiên hiện lên vẻ mặt hưng phấn, đôi mắt sáng lên ánh sáng lạnh lẽo, như thể đang chờ được khen thưởng, lại như đang... khoe khoang?

Thư Dao không chắc chắn.

Cô lạnh quá, người lạnh, lòng lạnh, cô cảm thấy máu trong toàn thân mình đã ngừng chảy, ngũ quan đều cứng đờ, cô không thể mở miệng trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Thư Tuệ Nghiên.

"Hử?" Thư Tuệ Nghiên tò mò: "Sao em không nói gì? Câu hỏi em có vui hay không khó trả lời đến vậy ư?"

Cô ta lại lấy con dao găm hình bướm ra dí sát vào cô, con dao găm hình bướm đó như một con rắn bạc, lạnh lẽo âm u kề vào cổ cô, cô nín thở trong khoảnh khắc.

"Em nói đi công chúa nhỏ, chị đi xa ngàn dặm đặc biệt chạy đến nói cho em tin vui này! Sao em không vui vậy? Chị vì giúp em báo thù thực sự đã tốn rất nhiều công sức!"

"Em xem." Thư Tuệ Nghiên đặt hai tay cô trước mặt cô: "Vết thương trên tay chị đều là vì em mà có đấy!"

"Em không bảo chị giết người!" Thư Dao đột nhiên hét lên: "Em không hề bảo chị giết người!"

"Sao có thể không!" Thư Tuệ Nghiên lại vung con dao găm hình bướm, dùng mũi dao dí vào cổ cô: "Chị tốt bụng giúp em báo thù! Sao em có thể trở mặt không nhận người?! Anh ta không cưỡng hiếp em sao?! Anh ta không ném em từ trên lầu xuống sao?! Em bệnh bao lâu rồi mà cũng không nhớ sao?! Sao có thể không! Chị là đang giúp em báo thù! Sao em không cảm ơn chị?! Tại sao?!"

Thư Tuệ Nghiên đột nhiên thay đổi từ sự hưng phấn và trêu chọc trước đó, cả người trở nên nóng nảy dễ cáu giận, Thư Dao nhận ra có gì đó không ổn, cũng không dám lên tiếng.

Cô nhắm chặt mắt lại, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, trong lòng cô thầm niệm tên anh.

Minh Đình, Minh Đình...

Minh Đình, anh ở đâu? Nếu là anh, anh sẽ làm gì?

Cô bắt đầu tìm kiếm trong trí nhớ những thủ đoạn mà Minh Đình từng dùng để đối phó với Thương Đình Châu.

Thương Đình Châu hiểu lầm cô là con gái của Minh Lệ, Minh Đình bèn thuận theo tình thế, dụ dỗ Thương Đình Châu vào bẫy, chờ ông ta lộ sơ hở, sau đó đưa ra lợi ích, cho ông ta một con đường sống đáng tin cậy, giành được lòng tin của ông ta, dụ dỗ ông ta chủ động giao ra bằng chứng, cuối cùng lại ra tay một kích giết chết.

Nghĩ thông suốt tất cả, cô mở mắt nhìn Thư Tuệ Nghiên: "Chị muốn em cảm ơn chị thế nào?"

Thư Tuệ Nghiên quả nhiên giật mình, nhưng Thư Dao không cho cô ta quá nhiều thời gian để suy nghĩ, mà tiếp tục nói: "Chị nên nói với em ngay từ đầu là Thư Dương Phàm đã chết rồi, em hận anh ta chết đi được, đương nhiên em sẽ cảm ơn chị, còn mang cả người nhà em cùng cảm ơn chị, nhưng chị bây giờ lại trói em đến đây, người nhà em sẽ hiểu lầm chị, chị rõ ràng là có lòng tốt, đúng không?"

Thư Tuệ Nghiên đột nhiên sững sờ, con dao găm hình bướm trong tay cô ta rời khỏi cổ Thư Dao, cô ta ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sáng sáng ngời của Thư Dao.

Đúng vậy, cô công chúa nhỏ xinh đẹp sạch sẽ như vậy, cũng bị Thư Dương Phàm cưỡng hiếp!

Cô ta giết Thư Dương Phàm là để báo thù cho Thư Dao!

Cô ta lại ngửa mặt lên cười lớn: "Đúng vậy! Chị là có lòng tốt mà! Em nên cảm ơn chị thật tốt!"

Thư Dao thấy cô ta một lần nữa thay đổi thái độ, cảm thấy mình như vừa nắm được cọng rơm cứu mạng, trái tim đang đập loạn xạ của cô dần bình tĩnh lại, cô nghiến chặt lòng bàn tay ép mình bình tĩnh, cô phải tìm cách ổn định cảm xúc của Thư Tuệ Nghiên, cố gắng kéo dài thời gian nhất có thể, bên ngoài cửa sổ đã tối đen, xung quanh rất yên tĩnh, Văn Nhã hẳn đã sớm phát hiện cô mất tích, Văn Nhã nhất định sẽ dốc toàn lực tìm cô.

"Chị có thể nói cho em biết, chị muốn gì không? Em đều có thể đáp ứng chị, muốn tiền? Muốn rời khỏi đây? Hay đổi một thân phận? Chỉ cần chị cần, em đều sẽ nghĩ cách cho chị, chị sẽ vĩnh viễn rời khỏi ngôi nhà đó, rời khỏi những người mà chị không muốn nhìn thấy, em sẽ ủng hộ chị, giúp chị."

"Chúng…" Cô thử nói: "Chúng ta có cùng một hoàn cảnh, phải không?"

Cô tin vào "lời điên rồ" của Thư Tuệ Nghiên, cũng bắt đầu nghi ngờ, Thư Tuệ Nghiên mới là người bị Thư Dương Phàm cưỡng hiếp.

La Lâm Phương trọng nam khinh nữ, con trai lớn lại là một đứa ngốc, sau khi có con trai út, chắc chắn bà ta sẽ dồn hết trọng tâm cuộc sống vào con trai út, đối với Thư Dương Phàm và Thư Tuệ Nghiên, không quan tâm cũng có khả năng.

Cô lúc đó chỉ theo ba về quê ở một tuần, Thư Dương Phàm cũng có thể dựa vào bản năng mà làm ra chuyện đó với cô, vậy Thư Tuệ Nghiên sống cùng một mái nhà, có phải đã bị xâm hại từ lâu rồi không?

Nếu đúng là như vậy, thì cho dù Thư Tuệ Nghiên kể chuyện này với ba mẹ, e rằng cũng chỉ nhận được sự nhẫn nhịn.

Họ là anh em ruột, chuyện xấu trong nhà, sao có thể để lộ ra ngoài?

Cô đang thất thần, Thư Tuệ Nghiên lại đột nhiên vung con dao găm hình bướm kề vào cổ cô, hét lên kinh hãi: "Ai có cùng hoàn cảnh với em?! Ai có cùng hoàn cảnh với em?! Chị chỉ giúp em báo thù! Sao em lại vu khống chị?! Tại sao?!"

Thư Dao đột nhiên cứng đờ tại chỗ, cô chợt nhận ra, dường như cô đã chạm vào điểm yếu của Thư Tuệ Nghiên.

Đây chính là "điểm yếu" của cô ta sao?

Vì hồi ức quá đau khổ, nên không muốn bất kỳ ai nhắc đến.

Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, cả người như hóa đá, toàn thân không có một cơ bắp nào có thể cử động.

Sắc mặt Thư Tuệ Nghiên trong khoảnh khắc trở nên kinh hoàng, mắt cô ta đỏ ngầu, lông mày nhíu lại thành hình chữ bát (八) ngược, nghiến răng ken két, một tay túm lấy cổ áo cô.

Thư Dao lúc này đã quá yếu, cô không có sức chống cự trước sự nổi giận đột ngột của Thư Tuệ Nghiên, cô bị Thư Tuệ Nghiên dễ dàng nhấc bổng lên, cô thậm chí còn chưa kịp mở miệng biện minh một hai câu, đã bị Thư Tuệ Nghiên nhét vào trong xô nước.

Nước lạnh buốt thấu xương từ bốn phương tám hướng bao vây lấy cô, tai, khoang mũi, miệng cô, đều là nước.

Thư Tuệ Nghiên vẫn đang gào thét: "Sao mày dám vu khống tao?! Tại sao?! Mày là thứ tạp chủng đẻ ra từ cái lồn thối của con đĩ! Đồ bẩn thỉu! Sao mày dám vu khống tao?! Tại sao?!"

"Sao mày không bị anh ta đâm chết đi?! Sao mày không bị ngã chết?! Tao nên để anh ta sống! Để anh ta đâm nát mày! Đồ tiện nhân! Mày đi chết đi!"

"Bịch" một tiếng, Thư Dao bị Thư Tuệ Nghiên kéo ra khỏi nước đập vào tường, đầu cô choáng váng, trước mắt tối sầm, đến cả ho sặc sụa vì sặc nước cũng gần như không còn sức lực.

Cô cảm thấy mình sắp chết...

"Anh... anh..."

Cô lẩm bẩm, anh, em nhớ anh lắm.

Lại bị Thư Tuệ Nghiên nhét vào xô nước, cô đã không còn nghe rõ tiếng thét của Thư Tuệ Nghiên nữa, cô chỉ nghe thấy tiếng nước đá ùng ục chảy vào tai mình.

Đầu cô đau quá, choáng váng quá, cô dường như ngửi thấy mùi máu tanh, dường như là máu chảy ra từ người mình...

Cô sắp chết sao?

Sau này không được gặp Minh Đình nữa sao?

Buồn quá, đau lòng quá...

Cô còn rất nhiều chuyện muốn làm cùng anh, còn rất nhiều lời muốn nói với anh...

Anh... anh...

Cô bị Thư Tuệ Nghiên lặp đi lặp lại nhét vào xô nước rồi lại kéo ra, cô đã không thể thở được nữa.

Thế giới của cô ồn ào quá, tiếng thét của Thư Tuệ Nghiên, tiếng nước chảy ầm ầm, còn có tiếng tim đập loạn xạ của cô, tiếng ho sặc sụa khi sặc nước, và tiếng thở dốc nặng nề.

Cô muốn yên tĩnh một chút.

Trong tiếng ồn ào, cô dường như nghe thấy một tiếng nổ lớn, tiếng thét của Thư Tuệ Nghiên đột ngột dừng lại, cô đột nhiên được Thư Tuệ Nghiên thả ra, nhưng cô đã không còn đủ sức chống đỡ, cô loạng choạng, ngã dựa vào tường.

Khi mở mắt, cô thấy Thư Tuệ Nghiên hoảng loạn đi nhặt con dao găm hình bướm dưới đất, ánh sáng bạc lóe lên, đâm về phía mình.

Sau đó có người nhào đến trước mặt cô, trên người anh mang theo một mùi hương đào ngọt ngào vô cùng, cô dường như nghe thấy tiếng lưỡi dao đâm vào da thịt, có chất lỏng ấm áp n

"Chúng ta lại gặp nhau rồi, Dao Dao."

"A—!"

Thư Dao kêu lên một tiếng ngắn ngủi, cô bị Thư Tuệ Nghiên đột nhiên xuất hiện trước mắt dọa sợ đến mức vội vàng lùi lại hai bước, một luồng không khí lạnh buốt mắc nghẹn trong cổ họng cô, không lên không xuống, cô nghiêng người tựa vào tường rào trường học ho khụ khụ.

"Em làm sao vậy Dao Dao?" Thư Tuệ Nghiên hơi tiến lại gần hơn một chút, vẫn là vẻ mặt khó hiểu: "Sao em vừa nhìn thấy chị đã thành ra như vậy? Chị hình như... đâu có làm gì em đâu?"

Thư Dao dựa vào tường, lặng lẽ nghe sự nghi ngờ của cô ta, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và sự run rẩy trong lòng.

Lúc này đúng là giờ tan học, trên đường người đi lại tấp nập, khoảng cách từ chỗ cô đến chỗ Văn Nhã chỉ còn vài trăm mét, cô tự nhủ, cô bây giờ rất an toàn.

"Chị muốn làm gì?" Cô hít một hơi hỏi: "Tại sao cứ tìm em?"

"Chị..." Thư Tuệ Nghiên dừng lại một chút, cười nói: "Chị không có ý gì khác, đừng hiểu lầm, thực ra chị đã đến đây mấy tháng rồi, mới tìm được một công việc ở một nhà hàng."

Nói rồi cô ta đưa đôi tay đỏ ửng vì bị bỏng lạnh cho Thư Dao xem: "Em xem, chị giúp ở bếp rửa rau thái rau nên tay toàn vết thương."

Cô ta lại cười: "Chị nghe mẹ nói, em vẫn luôn sống ở Nam Thành, chị mới đến đây không lâu, ở đây cũng không có người thân bạn bè gì, bình thường thấy hơi buồn chán, nên mới nghĩ thử xem có liên lạc được với em không. Mấy năm không gặp, chị nhớ em lắm, Dao Dao."

Thư Dao nghe xong, căng thẳng nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại nhìn cô ta.

Người trước mắt vẫn mặc chiếc áo khoác dạ màu nâu hôm đó, chỉ có áo bên trong thay bằng áo hoodie cùng màu, chiếc túi xách đen căng phồng, như thể nhét một bộ quần áo vào.

"Chị tìm được em bằng cách nào?" Thư Dao hỏi rất cẩn thận.

"Chị đã đến căn nhà ở đường Hoàng Dương đó, em quên rồi sao?" Thư Tuệ Nghiên nói rất thoải mái vui vẻ: "Là ông chủ nhà trước đây của em nói với chị, nói em đã tìm được mẹ, nói nhà em rất giàu có nổi tiếng, chị tùy tiện tìm kiếm đã tìm thấy em rồi."

"Em xem." Cô ta lấy điện thoại ra mở một bài đăng trên mạng cho cô xem: "Chị tìm thấy ảnh người khác đăng trên mạng, là lễ trưởng thành của em này, đây là nhà em sao? Trông thật uy nghi hoa lệ, người đông thế, đều xinh đẹp quá."

Thư Dao liếc mắt nhìn, là một tài khoản cô không quen, hẳn là một trong những chị gái đến hôm đó.

Sự ngưỡng mộ lộ ra trong đôi mắt Thư Tuệ Nghiên không hề giả dối, Thư Dao cũng nhìn rất rõ, nhưng cô không đáp lời, cô cảm thấy không thoải mái với hành động Thư Tuệ Nghiên cố gắng tìm hiểu cuộc sống của cô.

"Em không khỏe sao?" Thư Tuệ Nghiên hỏi như vậy.

Thư Dao nhìn cô ta hai giây, nhanh chóng nói: "Người nhà em đang đợi em, nếu không có chuyện gì thì em đi trước đây."

"Đừng vội mà."

Thư Tuệ Nghiên cố gắng đưa tay kéo cô, Thư Dao đột ngột lùi lại một bước, ngược lại khiến Thư Tuệ Nghiên cười: "Xem em kìa, cứ như bị dọa ma, chị có làm gì em đâu, sao em lại ghét chị như vậy?"

Cô ta nhìn xung quanh, lại cúi đầu nhìn mình: "Hay là em chê chị ăn mặc quá xốc xếch làm mất mặt em?"

Thư Dao dửng dưng trước hành động tự hạ thấp mình của cô ta.

Cô ta tiếp tục nói: "Nhà chúng ta đúng là không có tiền, cũng không thể so với em, nhưng dù sao chúng ta cũng có quan hệ máu mủ, em cũng không nên ghét bỏ chị như vậy chứ?"

"Chị nói xong chưa?"

Sự lạnh lùng đột ngột của Thư Dao khiến Thư Tuệ Nghiên sững sờ.

Cô ta lúng túng nắm chặt tay, có vẻ hơi bối rối, dứt khoát giấu hai bàn tay đỏ ửng vào trong tay áo.

"Em bây giờ thay đổi nhiều quá." Cô ta cười một cách rất gượng gạo: "Chị còn định trả lại di vật của ba em cho em nữa, xem ra, em có vẻ không cần rồi."

Nói xong, cô ta quay người định đi, Thư Dao vội vàng hỏi: "Di vật gì?"

"Đàn guitar ấy." Thư Tuệ Nghiên lại quay người lại: "Lúc trước chị cũng định đưa cho em rồi, nhưng không ngờ em lại có thành kiến với chị như vậy, căn bản không muốn nói chuyện với chị. Sau hôm đó chị cứ mang theo cây đàn guitar, nghĩ là nếu gặp em thì đưa luôn cho em, đỡ phải chạy về lấy một chuyến nữa."

"À, chị đi xe điện của đồng nghiệp, chị để ở trên xe điện:" Cô ta đề nghị: "Hay là em đi với chị mấy bước sang đó lấy nhé?"

Thư Dao nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, là phía tây trường học, gần vị trí cổng sau có bãi đỗ xe điện.

"Nhanh thôi, chỉ mấy bước chân." Thư Tuệ Nghiên nói vậy.

Thư Dao nhìn về phía đường phía đông vẫn đang tắc nghẽn, trong lòng nghĩ Văn Nhã sợ là vẫn đang bị kẹt ở giữa, cô suy nghĩ vài giây, rồi cất bước chân.

Mặt trời lặn về phía tây, đường phía tây rộng rãi, dòng xe cộ nhanh chóng đổ về bốn phương, đối diện với ánh hoàng hôn, Thư Dao cảm thấy hơi chói mắt, bèn đưa tay che lại, cô đi theo sau Thư Tuệ Nghiên, luôn giữ khoảng cách vài bước.

Thư Tuệ Nghiên có vẻ như nói chuyện với cô, nhưng cô không muốn trả lời lắm, cô chỉ muốn lấy cây đàn guitar rồi đi nhanh.

Chỉ là cô theo bản năng cảm thấy, Thư Tuệ Nghiên sẽ không dễ dàng giao cây đàn guitar cho cô như vậy, biết đâu sẽ đòi tiền, cô không chắc Thư Tuệ Nghiên có mở miệng đòi quá nhiều không.

Lúc này cô mới cảm thấy hối hận, lẽ ra cô nên đợi Văn Nhã đi cùng cô lấy mới phải.

"Đến nơi chưa?" Cô cảm thấy ánh sáng có vẻ tối đi một chút, bèn bỏ tay xuống.

Nhưng trước mắt cô đột nhiên tối sầm, một chiếc áo từ trên trời rơi xuống trùm lên đầu cô, trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cô nghe thấy Thư Tuệ Nghiên cầu cứu người đi đường: "Em gái tôi ngất rồi, ai giúp tôi gọi xe được không?"

-

Minh Đình kết thúc lịch trình về nước sớm hơn dự kiến.

Chuyến đi Monaco với Minh Thâm suôn sẻ hơn dự kiến, mọi việc đã ngã ngũ, anh không còn tâm trạng ở lại tiếp khách cùng Minh Thâm, ngày hôm sau đã trở về nước.

Khi nhắc đến chuyện kết hôn với Thư Dao, Minh Thâm tỏ ra rất bình thản, từ lúc ông ấy nhận ra manh mối, đến khi cho rằng họ là anh em loạn luân, đến khi nghi ngờ thân phận của Thư Dao, đến khi biết được sự thật, ông ấy chỉ mất có một đêm.

Đến khi ông ấy nhìn lại suy nghĩ kỹ, phát hiện chuyện này đã sai sót từ lâu.

Tính xác thực thân phận của Thư Dao, vì đôi mắt giống Minh Lệ đến bảy phần, và sự thiên vị của Minh Đình dành cho cô mà bị bỏ qua.

Bản thân cô ngây thơ xinh đẹp, ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, tự nhiên cũng không ai nhẫn tâm đến mức đi tìm hiểu kỹ sự thật về giám định quan hệ ba con, khiến cho lời nói dối đẹp đẽ này cứ kéo dài đến tận hôm nay, trở thành rào cản tình yêu của hai anh em họ.

Yêu nhau?

Minh Thâm tỏ ý nghi ngờ về điều này.

Ông ấy cho rằng Minh Đình cưỡng ép và dụ dỗ chiếm phần lớn hơn.

Vì vậy Minh Đình bị Minh Thâm đánh một trận, đối kháng tự do chiến đấu, Minh Đình phòng thủ toàn bộ, hoàn toàn không đánh trả.

Minh Thâm vừa đánh vừa chửi.

"Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện sao?!"

"Con bé mới mười tám tuổi! Anh đã vội vàng ra tay với nó rồi! Anh khác gì cầm thú?!"

"Không phải đã giấu năm năm rồi sao?! Tại sao không tiếp tục giấu nữa?! Con bé có thể cả đời vô tư làm con gái nhà họ Minh, anh lại không tự chủ được mình sao?!"

"Đồ hỗn trướng! Dù sao nó cũng là em gái anh năm năm, đạo đức của anh đâu rồi?! Luân lý của anh đâu rồi?! Anh đang phạm tội!"

"Nếu anh là con trai tôi, đêm nay tôi đã phế anh rồi, nể mặt Lily và Dao Dao, tôi giữ lại một hơi để anh chuộc tội!"

"Nếu anh dám bắt nạt nó, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận!"

Minh Thâm liên tục ép Minh Đình đánh trả, nhưng anh chỉ tỏ ra mặc cho đánh mắng tuyệt đối không phản kháng, ngược lại khiến Minh Thâm cảm thấy chán nản.

Đương nhiên, đây cũng có thể là Minh Đình cố ý làm vậy.

Anh hiểu Minh Thâm, biết Minh Thâm thực ra là người giống Minh Quân Thành nhất trong nhà này, hai ba con họ không chủ trương bạo lực, nhưng trong huyết quản đều tràn đầy nhân tố bạo lực, tuyệt đối là người sẽ dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nếu anh đánh trả, kết quả cuối cùng là cả hai đều mệt lả trên sàn đấu, không ai đứng dậy được.

Minh Thâm rốt cuộc cũng để ý đến thể diện của anh, không để lại vết tích của cuộc chiến trên làn da trần của anh, nếu không anh vừa về nước, lại còn để Thư Dao lo lắng.

Anh xuống máy bay không gọi điện cho Thư Dao ngay lập tức, chú Trương đến sân bay đón anh, báo cáo sơ lược về tung tích gần đây của Thư Dao.

Nhắc đến việc Thư Dao xin nghỉ học mấy ngày, Minh Đình cảm thấy kỳ lạ: "Không phải bị cảm lạnh sao? Nghiêm trọng lắm à? Bác sĩ Trương có đến xem không?"

Vừa nghe Minh Đình hỏi ba câu liên tiếp, chú Trương mới nhận ra mình đã lỡ lời.

"Sao vậy?" Giọng Minh Đình trầm xuống ngay lập tức.

Chú Trương vội vàng giải thích: "Không sao rồi, tuần vừa rồi vui vẻ lắm, ngày nào cũng đến trường đúng giờ, giờ này chắc cũng sắp về đến nhà rồi."

Minh Đình nghe xong không hề cảm thấy an tâm, anh thậm chí còn cảm nhận được một loại cảm xúc hoảng sợ ập đến một cách khó hiểu.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Thư Dao, nhưng lại báo tắt máy, anh lập tức liên hệ với Văn Nhã.

Điện thoại được bắt máy trong tích tắc, anh còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng gió rít ồn ào trong ống nghe, cùng với câu nói: "Dao Dao mất tích rồi."

-

Thư Dao bị một xô nước lạnh tạt tỉnh.

Đêm đầu xuân, nhiệt độ giảm đột ngột, nước máy ở vùng ngoại ô vẫn còn mang theo cái lạnh thấu xương, nước lạnh vào mắt khiến cô đau rát một trận, cũng khiến cô tỉnh táo lại nhanh chóng.

Ánh sáng trắng lạnh lẽo đột nhiên chiếu vào mắt cô, cô nghe thấy Thư Tuệ Nghiên cười nhạo: "A, người đẹp ngủ trong rừng tỉnh rồi, mau mở mắt xem đây có phải lâu đài hoa lệ của em không? Ha ha."

Tia sáng đó không ngừng lay động trước mắt cô, cô nén đau nhức mở mắt, phát hiện Thư Tuệ Nghiên đang cầm đèn pin rọi vào cô.

Thấy cô có động tĩnh, Thư Tuệ Nghiên dời đèn pin đi, mắt cô bắt đầu thích ứng với ánh sáng mờ ảo trong phòng, nhưng cô còn chưa nhìn rõ xung quanh, Thư Tuệ Nghiên đã đột ngột dí sát vào trước mặt cô "hét" một tiếng, cô thất thanh kêu lên lùi lại, nhưng "rầm" một tiếng đập vào tường.

Thấy cô hoảng loạn, Thư Tuệ Nghiên quay người vỗ bàn cười ha hả, chai nước khoáng trên bàn rung rinh rơi xuống đất, lăn lông lốc vào một góc tường khác.

Thư Dao lạnh run cầm cập, ngực cô phập phồng kịch liệt, căng thẳng đến mức liên tục nuốt nước bọt. Cô biết tình cảnh của mình không ổn, nên cô ép mình giữ lý trí, ít nhất là giữ tỉnh táo.

Trong không khí ẩm ướt lạnh lẽo phảng phất mùi khói thuốc, cô bắt đầu quan sát xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà dân tối tăm chật hẹp, tay chân đều bị trói, bị Thư Tuệ Nghiên ném vào một góc tường mốc meo, góc tường đọng nước, cô ướt sũng.

Căn nhà không lớn, có thể nhìn rõ cấu trúc trong nháy mắt, cửa chống trộm ở phía bên trái cô, gần cửa có một chiếc giường, trên đó chất đống chăn và quần áo màu tối, còn có cặp sách của cô.

Đầu giường có một ô cửa sổ nhỏ có song sắt, cuối giường có một chiếc bàn vuông, hai chiếc ghế nhựa xếp chồng và một chiếc ghế, dưới đất vứt đầy hộp thuốc lá hộp cơm, nền nhà nhớp nháp ướt át, trong góc thậm chí còn có những con côn trùng đen không rõ đang bò loạn.

Bên cạnh cô có một cái xô nước lớn màu đỏ sẫm, vòi nước đã han gỉ như đã lâu không được sửa chữa, dù đã khóa nhưng vẫn nhỏ giọt.

Tích tắc... tích tắc...

Thư Dao nhìn rõ hoàn cảnh, cũng hiểu rõ sự tình.

Cô bị Thư Tuệ Nghiên bắt cóc.

"A, công chúa nhỏ, công chúa nhỏ, cuối cùng em cũng lại rơi vào tay chị rồi."

Thư Tuệ Nghiên cười xong, lại quay người lại, cô tiện tay kéo chiếc ghế đó đến trước mặt ngồi xuống, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, cúi người nhìn chằm chằm vào cô.

Đột ngột đối diện với vẻ mặt tàn nhẫn không che giấu của Thư Tuệ Nghiên, Thư Dao lại rụt hai chân về phía trước.

"Chị muốn làm gì?" Cô run rẩy hỏi.

"Chị muốn làm gì ấy hả?"

Thư Tuệ Nghiên nổi hứng, lấy từ trong túi ra một con dao găm hình bướm, đầu ngón tay chạm vào chuôi dao vung lên, lưỡi dao sáng loáng xoay tròn, lập tức kề vào mặt Thư Dao.

Lạnh lẽo, cứng rắn, sắc bén, Thư Dao cảm thấy chỉ cần cô cử động nhẹ, lưỡi dao sẽ cứa vào da thịt cô, nhưng Thư Tuệ Nghiên chỉ đơn thuần dọa cô một chút, lại dời dao đi, đặt trước mặt cô.

Cô ta dựng lưỡi dao thẳng lên, dí sát hỏi cô: "Em có biết con dao này đã đâm ai không?"

Cô ta không để Thư Dao trả lời, mà chỉ vào vết lõm trên mũi dao nói: "Chỗ này, là khi đâm vào xương quai xanh Thư Dương Phàm bị cong mất lưỡi." Nói xong cô ta lại chỉ vào rãnh thoát máu trên lưỡi dao: "Chỗ này, chỗ này kỳ diệu lắm! Khi đâm vào cổ Thư Dương Phàm sẽ phun máu đó! Sẽ phun máu! Phụt một cái! Phun tung tóe khắp nơi!"

"A!" Cô như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Em còn chưa biết đúng không? Thư Dương Phàm chết rồi, ác ma đã cưỡng hiếp em đã chết rồi!"

Cô ta ngửa mặt lên cười ha hả, như thể đang nói một chuyện rất buồn cười, con dao găm hình bướm trong tay cô ta xoay tròn trên đầu ngón tay, đột nhiên lại vung lên, lưỡi dao lại xuất hiện trước mắt Thư Dao, mũi dao vẫn lấp lánh ánh sáng lạnh.

Cô ta chìm vào hồi ức, nói: "Anh ta chết trong cái hầm bỏ hoang trên núi ấy, chị đã dẫn em đến đó rồi, lúc em đến, bên trong còn chưa có khí gas, chỉ có một ít côn trùng và rau thối thôi, còn dọa em sợ chết khiếp. Vận may của anh ta không tốt bằng em, lúc anh ta đến, bên trong toàn là khí gas, anh ta ngất xỉu ngay lập tức! Chị nhốt anh ta trong hầm, cả một ngày trời! Anh ta không giống em, thích khóc thích quấy, anh ta không khóc cũng không kêu, cứ thế yên lặng mà chết!"

"Nhưng chị vẫn chưa hả giận! Anh ta cưỡng hiếp em đấy! Em xinh đẹp như vậy, anh ta lại ghê tởm như thế! Chị nhất định phải báo thù cho em! Chị đã cắt bỏ thứ bẩn thỉu của anh ta rồi! Vứt cho chuột gặm!"

Cô ta vừa nói vừa làm động tác: "Máu anh ta nhiều lắm, nhuộm đỏ cả một cái hầm! Chuột chạy ra cắn vào bụng anh ta, cắn một lỗ lớn màu máu chui vào! Chị thấy bụng anh ta phập phồng, đột nhiên! Chuột cắn ruột anh ta chạy ra! Chạy ra rồi! Thành chuột máu! Ha ha ha ha ha—"

Thư Dao cảm thấy một luồng nhiệt xông lên cổ họng, cô loạng choạng, dựa vào tường nôn ra.

Thư Tuệ Nghiên cất con dao găm hình bướm, tiến lại gần nắm cằm Thư Dao: "Công chúa nhỏ, em vui không? Chị đã báo thù cho em rồi! Sau này sẽ không còn ai bắt nạt em nữa! Em nên cảm ơn chị chứ? Ừm?"

Trên mặt Thư Tuệ Nghiên hiện lên vẻ mặt hưng phấn, đôi mắt sáng lên ánh sáng lạnh lẽo, như thể đang chờ được khen thưởng, lại như đang... khoe khoang?

Thư Dao không chắc chắn.

Cô lạnh quá, người lạnh, lòng lạnh, cô cảm thấy máu trong toàn thân mình đã ngừng chảy, ngũ quan đều cứng đờ, cô không thể mở miệng trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Thư Tuệ Nghiên.

"Hử?" Thư Tuệ Nghiên tò mò: "Sao em không nói gì? Câu hỏi em có vui hay không khó trả lời đến vậy ư?"

Cô ta lại lấy con dao găm hình bướm ra dí sát vào cô, con dao găm hình bướm đó như một con rắn bạc, lạnh lẽo âm u kề vào cổ cô, cô nín thở trong khoảnh khắc.

"Em nói đi công chúa nhỏ, chị đi xa ngàn dặm đặc biệt chạy đến nói cho em tin vui này! Sao em không vui vậy? Chị vì giúp em báo thù thực sự đã tốn rất nhiều công sức!"

"Em xem." Thư Tuệ Nghiên đặt hai tay cô trước mặt cô: "Vết thương trên tay chị đều là vì em mà có đấy!"

"Em không bảo chị giết người!" Thư Dao đột nhiên hét lên: "Em không hề bảo chị giết người!"

"Sao có thể không!" Thư Tuệ Nghiên lại vung con dao găm hình bướm, dùng mũi dao dí vào cổ cô: "Chị tốt bụng giúp em báo thù! Sao em có thể trở mặt không nhận người?! Anh ta không cưỡng hiếp em sao?! Anh ta không ném em từ trên lầu xuống sao?! Em bệnh bao lâu rồi mà cũng không nhớ sao?! Sao có thể không! Chị là đang giúp em báo thù! Sao em không cảm ơn chị?! Tại sao?!"

Thư Tuệ Nghiên đột nhiên thay đổi từ sự hưng phấn và trêu chọc trước đó, cả người trở nên nóng nảy dễ cáu giận, Thư Dao nhận ra có gì đó không ổn, cũng không dám lên tiếng.

Cô nhắm chặt mắt lại, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, trong lòng cô thầm niệm tên anh.

Minh Đình, Minh Đình...

Minh Đình, anh ở đâu? Nếu là anh, anh sẽ làm gì?

Cô bắt đầu tìm kiếm trong trí nhớ những thủ đoạn mà Minh Đình từng dùng để đối phó với Thương Đình Châu.

Thương Đình Châu hiểu lầm cô là con gái của Minh Lệ, Minh Đình bèn thuận theo tình thế, dụ dỗ Thương Đình Châu vào bẫy, chờ ông ta lộ sơ hở, sau đó đưa ra lợi ích, cho ông ta một con đường sống đáng tin cậy, giành được lòng tin của ông ta, dụ dỗ ông ta chủ động giao ra bằng chứng, cuối cùng lại ra tay một kích giết chết.

Nghĩ thông suốt tất cả, cô mở mắt nhìn Thư Tuệ Nghiên: "Chị muốn em cảm ơn chị thế nào?"

Thư Tuệ Nghiên quả nhiên giật mình, nhưng Thư Dao không cho cô ta quá nhiều thời gian để suy nghĩ, mà tiếp tục nói: "Chị nên nói với em ngay từ đầu là Thư Dương Phàm đã chết rồi, em hận anh ta chết đi được, đương nhiên em sẽ cảm ơn chị, còn mang cả người nhà em cùng cảm ơn chị, nhưng chị bây giờ lại trói em đến đây, người nhà em sẽ hiểu lầm chị, chị rõ ràng là có lòng tốt, đúng không?"

Thư Tuệ Nghiên đột nhiên sững sờ, con dao găm hình bướm trong tay cô ta rời khỏi cổ Thư Dao, cô ta ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sáng sáng ngời của Thư Dao.

Đúng vậy, cô công chúa nhỏ xinh đẹp sạch sẽ như vậy, cũng bị Thư Dương Phàm cưỡng hiếp!

Cô ta giết Thư Dương Phàm là để báo thù cho Thư Dao!

Cô ta lại ngửa mặt lên cười lớn: "Đúng vậy! Chị là có lòng tốt mà! Em nên cảm ơn chị thật tốt!"

Thư Dao thấy cô ta một lần nữa thay đổi thái độ, cảm thấy mình như vừa nắm được cọng rơm cứu mạng, trái tim đang đập loạn xạ của cô dần bình tĩnh lại, cô nghiến chặt lòng bàn tay ép mình bình tĩnh, cô phải tìm cách ổn định cảm xúc của Thư Tuệ Nghiên, cố gắng kéo dài thời gian nhất có thể, bên ngoài cửa sổ đã tối đen, xung quanh rất yên tĩnh, Văn Nhã hẳn đã sớm phát hiện cô mất tích, Văn Nhã nhất định sẽ dốc toàn lực tìm cô.

"Chị có thể nói cho em biết, chị muốn gì không? Em đều có thể đáp ứng chị, muốn tiền? Muốn rời khỏi đây? Hay đổi một thân phận? Chỉ cần chị cần, em đều sẽ nghĩ cách cho chị, chị sẽ vĩnh viễn rời khỏi ngôi nhà đó, rời khỏi những người mà chị không muốn nhìn thấy, em sẽ ủng hộ chị, giúp chị."

"Chúng…" Cô thử nói: "Chúng ta có cùng một hoàn cảnh, phải không?"

Cô tin vào "lời điên rồ" của Thư Tuệ Nghiên, cũng bắt đầu nghi ngờ, Thư Tuệ Nghiên mới là người bị Thư Dương Phàm cưỡng hiếp.

La Lâm Phương trọng nam khinh nữ, con trai lớn lại là một đứa ngốc, sau khi có con trai út, chắc chắn bà ta sẽ dồn hết trọng tâm cuộc sống vào con trai út, đối với Thư Dương Phàm và Thư Tuệ Nghiên, không quan tâm cũng có khả năng.

Cô lúc đó chỉ theo ba về quê ở một tuần, Thư Dương Phàm cũng có thể dựa vào bản năng mà làm ra chuyện đó với cô, vậy Thư Tuệ Nghiên sống cùng một mái nhà, có phải đã bị xâm hại từ lâu rồi không?

Nếu đúng là như vậy, thì cho dù Thư Tuệ Nghiên kể chuyện này với ba mẹ, e rằng cũng chỉ nhận được sự nhẫn nhịn.

Họ là anh em ruột, chuyện xấu trong nhà, sao có thể để lộ ra ngoài?

Cô đang thất thần, Thư Tuệ Nghiên lại đột nhiên vung con dao găm hình bướm kề vào cổ cô, hét lên kinh hãi: "Ai có cùng hoàn cảnh với em?! Ai có cùng hoàn cảnh với em?! Chị chỉ giúp em báo thù! Sao em lại vu khống chị?! Tại sao?!"

Thư Dao đột nhiên cứng đờ tại chỗ, cô chợt nhận ra, dường như cô đã chạm vào điểm yếu của Thư Tuệ Nghiên.

Đây chính là "điểm yếu" của cô ta sao?

Vì hồi ức quá đau khổ, nên không muốn bất kỳ ai nhắc đến.

Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, cả người như hóa đá, toàn thân không có một cơ bắp nào có thể cử động.

Sắc mặt Thư Tuệ Nghiên trong khoảnh khắc trở nên kinh hoàng, mắt cô ta đỏ ngầu, lông mày nhíu lại thành hình chữ bát (八) ngược, nghiến răng ken két, một tay túm lấy cổ áo cô.

Thư Dao lúc này đã quá yếu, cô không có sức chống cự trước sự nổi giận đột ngột của Thư Tuệ Nghiên, cô bị Thư Tuệ Nghiên dễ dàng nhấc bổng lên, cô thậm chí còn chưa kịp mở miệng biện minh một hai câu, đã bị Thư Tuệ Nghiên nhét vào trong xô nước.

Nước lạnh buốt thấu xương từ bốn phương tám hướng bao vây lấy cô, tai, khoang mũi, miệng cô, đều là nước.

Thư Tuệ Nghiên vẫn đang gào thét: "Sao mày dám vu khống tao?! Tại sao?! Mày là thứ tạp chủng đẻ ra từ cái lồn thối của con đĩ! Đồ bẩn thỉu! Sao mày dám vu khống tao?! Tại sao?!"

"Sao mày không bị anh ta đâm chết đi?! Sao mày không bị ngã chết?! Tao nên để anh ta sống! Để anh ta đâm nát mày! Đồ tiện nhân! Mày đi chết đi!"

"Bịch" một tiếng, Thư Dao bị Thư Tuệ Nghiên kéo ra khỏi nước đập vào tường, đầu cô choáng váng, trước mắt tối sầm, đến cả ho sặc sụa vì sặc nước cũng gần như không còn sức lực.

Cô cảm thấy mình sắp chết...

"Anh... anh..."

Cô lẩm bẩm, anh, em nhớ anh lắm.

Lại bị Thư Tuệ Nghiên nhét vào xô nước, cô đã không còn nghe rõ tiếng thét của Thư Tuệ Nghiên nữa, cô chỉ nghe thấy tiếng nước đá ùng ục chảy vào tai mình.

Đầu cô đau quá, choáng váng quá, cô dường như ngửi thấy mùi máu tanh, dường như là máu chảy ra từ người mình...

Cô sắp chết sao?

Sau này không được gặp Minh Đình nữa sao?

Buồn quá, đau lòng quá...

Cô còn rất nhiều chuyện muốn làm cùng anh, còn rất nhiều lời muốn nói với anh...

Anh... anh...

Cô bị Thư Tuệ Nghiên lặp đi lặp lại nhét vào xô nước rồi lại kéo ra, cô đã không thể thở được nữa.

Thế giới của cô ồn ào quá, tiếng thét của Thư Tuệ Nghiên, tiếng nước chảy ầm ầm, còn có tiếng tim đập loạn xạ của cô, tiếng ho sặc sụa khi sặc nước, và tiếng thở dốc nặng nề.

Cô muốn yên tĩnh một chút.

Trong tiếng ồn ào, cô dường như nghe thấy một tiếng nổ lớn, tiếng thét của Thư Tuệ Nghiên đột ngột dừng lại, cô đột nhiên được Thư Tuệ Nghiên thả ra, nhưng cô đã không còn đủ sức chống đỡ, cô loạng choạng, ngã dựa vào tường.

Khi mở mắt, cô thấy Thư Tuệ Nghiên hoảng loạn đi nhặt con dao găm hình bướm dưới đất, ánh sáng bạc lóe lên, đâm về phía mình.

Sau đó có người nhào đến trước mặt cô, trên người anh mang theo một mùi hương đào ngọt ngào vô cùng, cô dường như nghe thấy tiếng lưỡi dao đâm vào da thịt, có chất lỏng ấm áp nhỏ giọt trên mặt cô.

Là máu.

Tầm nhìn của cô bắt đầu mờ đi, trước mắt chỉ còn những bóng mờ không ngừng lay động.

Đầu cô choáng váng quá, muốn ngủ quá...

Nhưng có người vẫn luôn gọi cô.

"Dao Dao, Dao Dao."

"Đừng ngủ, không được ngủ! Anh không cho em ngủ!"

Trời ơi, người này phiền phức quá, cô chỉ muốn ngủ thôi, tại sao lại không cho cô ngủ?

Cô mệt mỏi quá rồi.

Cô thực sự muốn ngủ rồi.

hỏ giọt trên mặt cô.

Là máu.

Tầm nhìn của cô bắt đầu mờ đi, trước mắt chỉ còn những bóng mờ không ngừng lay động.

Đầu cô choáng váng quá, muốn ngủ quá...

Nhưng có người vẫn luôn gọi cô.

"Dao Dao, Dao Dao."

"Đừng ngủ, không được ngủ! Anh không cho em ngủ!"

Trời ơi, người này phiền phức quá, cô chỉ muốn ngủ thôi, tại sao lại không cho cô ngủ?

Cô mệt mỏi quá rồi.

Cô thực sự muốn ngủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK