• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em là vì anh mà!"

Thư Dao nện một quyền vào ngực Minh Đình, rồi nghiêng đầu lại, đã thấy Nhiếp Tư Kỳ đi theo phía sau vẫn nhìn cô chằm chằm, cô lại lập tức thay đổi thái độ thân mật ghé sát vào cổ Minh Đình, nhỏ giọng nói: "Còn không phải vì anh sao!"

"Vì anh cái gì cơ?"

"Để lấy lại danh tiếng cho anh đó!"

Minh Đình hiểu rõ gật gù, không nhịn được cười ra tiếng.

"Anh cười cái gì thế?"

Minh Đình thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng ghé vào tai cô hỏi: "Cho nên em phí công sắm vai vợ chưa cưới của anh, chính là vì cứu vãn thanh danh tràn ngập nguy cơ của anh, để cho anh từ lời đồn 'Thích tiểu bạch hoa', 'Bao dưỡng học sinh nghèo' cùng 'Cuộc sống riêng hỗn loạn' chuyển biến thành 'Vợ chưa cưới dáng người nóng bỏng dễ thương và đáng yêu’..."

Thư Dao nghe đến đó còn rất vui vẻ, đến khi anh tiếp tục nói: "Vợ chưa cưới dáng người nóng bỏng dễ thương đáng yêu, vậy mà còn ở bên ngoài bao dưỡng học sinh nghèo, vậy mà còn có cuộc sống riêng hỗn loạn, em nói xem, cái này làm sao để cho anh dừng được lời đồn?"

Thư Dao nhất thời sửng sốt, nụ cười đắc ý vừa rồi lập tức tắt ngấm.

Cô hoàn toàn không nghĩ đến điều này.

Cô giật mình, ngập ngừng hỏi: "Anh... biết cả sao...?"

Minh Đình gật đầu nhẹ nhàng.

"Vậy... Vậy sao anh không làm sáng tỏ?"

"Thời gian của anh rất quý giá và anh không muốn dành nó cho những người không quan trọng."

"Sao lại không quan trọng chứ?" Thư Dao nhíu chặt mày: "Ngay cả em cũng nghe nói, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh cá nhân của anh."

"Vậy em tin không?"

Thư Dao lắc đầu: "Đương nhiên không tin."

"Điều này không phải rõ ràng rồi sao? Người qua lại với anh điều biết anh là dạng người gì, tự nhiên sẽ giống như em không dễ tin lời đồn, người không qua lại với anh, có thể cả đời này cũng không có cơ hội biết anh là dạng người gì. Nếu bọn họ không thể phân biệt được đâu là tin thật đâu là giả, thì dù anh làm sáng tỏ vẫn sẽ có người không tin, lời đồn sinh lời đồn, lời đồn bất tận, nếu anh đều dùng thời gian và sức lực để làm sáng tỏ lời đồn, vậy sao anh kiếm tiền nuôi em được?"

Thư Dao nghe xong, bĩu môi không nói lời nào.

Thật ra là bị nói đến á khẩu, không trả lời được.

Không ngờ cô vất vả nửa ngày, không chỉ không giúp được anh, còn cho anh thêm lời đồn mới.

Thật vô dụng.

"Vậy…"

Cô quay đầu nhìn Nhiếp Tư Kỳ, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy, anh không định xử lý sao?"

Minh Đình kề sát bên tai cô: "Đang xử lý, yên tâm, lúc trước cô ấy hao hết tâm tư vào quỹ làm việc, ít nhiều cũng có đóng góp, nên anh phải tìm lý do mới có thể khuyên cô ấy lui."

Thư Dao nghe xong bên môi rốt cục có nụ cười: "Xem ra anh Tụng Thanh còn phải học theo anh."

"Vậy sao?"

"Ừ." cô cười gật đầu: "Anh ấy và Cận Thư Nghi, kỳ thật anh ấy dập tắt lời đồn từ lâu, nhưng lại kéo dài cho tới khi tốt nghiệp, khiến tất cả mọi người nghĩ rằng là anh ấy khổ sở theo đuổi Cận Thư Nghi nên bọn họ mới ở bên nhau, nhưng thực tế không phải vậy! Cận Thư Nghi sẽ thiếp vàng lên mặt mình, đáng ghét! Nếu có cơ hội em nhất định giúp anh Tụng Thanh đòi lại công bằng."

"Làm sao đòi?" Minh Đình sâu kín đặt câu hỏi: "Cũng... đóng vai vợ chưa cưới của hắn một lần sao?"

"Đương nhiên là…"

Hai chữ ‘không phải’ của cô không thể nói ra khỏi miệng, Minh Đình đã ôm cô lên bậc thang, hiệu trưởng Trương nhìn thấy hai người, tiến lên hai bước thân thiết hỏi: "Minh Đình, đây là làm sao vậy?"

Minh Đình dừng bước, mặt không đổi sắc nói: "Vợ chưa cưới không cẩn thận bị trẹo chân, em đưa cô ấy vào nghỉ ngơi một chút."

Mặt hiệu trưởng Trương vừa nghe ba chữ "Vợ chưa cưới" liền cười tươi hơn: "Trẹo chân có thể nhẹ hoặc nặng, em có muốn đi bệnh viện nhìn xem hay không?"

"Không, không cần đâu..."

Thư Dao vừa nghe hiệu trưởng Trương quan tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ bừng, bình thường cô thoải mái náo loạn với Minh Đình, duy chỉ có lúc đối mặt với người lớn hơn mới hoảng hốt và khẩn trương.

Cô vội vàng nghiêng đầu trốn vào bả vai Minh Đình, trái tim đập liên hồi, thật tình không biết trong mắt người ngoài, ‘tiểu kiều thê’ này thật sự rất dính người.

"Không có việc gì đâu, hiệu trưởng Trương." đúng lúc này Minh Đình lên tiếng: "Em đưa em ấy đi rồi quay lại."

"Được."

Hiệu trưởng Trương cười cười: "Vợ chưa cưới, đây cũng là chuyện hiếm thấy."

Thư Dao đột nhiên cảm giác thẹn thùng, vẫn chôn ở bả vai Minh Đình không chịu ngẩng đầu, mãi đến khi anhbđứng lại cô mới thoáng giương mắt.

Cái nhìn này lại khiến mặt cô nóng lên: "Vị trí của anh có phải hơi quá gần không?"

Hàng thứ nhất, chính giữa, vị trí này còn tốt hơn cả hiệu trưởng, nhưng nhìn hai chữ "Minh Tỷ" trên bảng hiệu, lại cảm thấy hợp lý.

Minh Đình đặt cô ngồi vững ở trên ghế, giơ tay cởi khuy măng sét rồi xắn tay áo, Thư Dao tự nhiên đưa tay hỗ trợ, vừa làm vừa đáp: "Không phải muốn nhìn em bị chê cười sao? Sao lại nói với hiệu trưởng Trương em là vợ chưa cưới của anh?"

Minh Đình không ngẩng đầu, tiếp tục sửa lại ống tay áo, khóe môi khẽ nhếch: "Trước mặt hiệu trưởng Trương, anh chỉ có thể cười nhẹ, diễn đến khi về nhà anh mới có thể vui vẻ cả ngày."

"Hừ!" Thư Dao tức giận buông tay ra: "Xem như anh thừa nhận muốn thấy em bị chê cười!"

"Vở kịch này đâu phải anh bảo em diễn, sao có thể coi là anh muốn nhìn em chê cười?"

Anh đột nhiên cúi người kề sát bên tai Thư Dao: "Đây rõ ràng là tình cảm của vợ anh dành cho anh."

Tay cầm vạt áo của Thư Dao run lên, vội vàng quay mặt thúc giục: "Hiệu trưởng Trương không phải đang gọi anh sao? Mau đi đi."

Hương thơm ngọt ngào trên người cô theo sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi Minh Đình, gây một cảm giác ngứa ngáy nhẹ, khiến trái tim anh như bị kéo căng, anh chống tay đứng dậy, vẫy tay gọi Văn Nhã, rồi lại khẽ cụp mắt, như bé thỏ tai cụp trốn trong bộ âu phục của anh, trông vừa sợ hãi vừa đáng thương.

Anh không nhịn được nhắc nhở: "Hiện tại em đại diện cho Minh Tỷ."

Thư Dao nghe tiếng liền đứng thẳng lưng lên, cố tỏ ra bình tĩnh: "Biết rồi, anh mau đi đi."

Minh Đình lúc này mới xoay người đi.

Nghe được tiếng bước chân đi xa Thư Dao mới quay đầu lại, cô vẫn thích dáng vẻ Minh Đình mặc áo sơ mi trắng, sạch sẽ, nhu hòa, dễ gần gũi, phù hợp với mọi tưởng tượng tốt đẹp của cô về hình ảnh 'anh trai'.

Vừa mặc âu phục vào anh tựa như biến thành người khác, cao lãnh, nghiêm khắc, ăn nói khéo léo, rất khó đối phó! Vô cùng khó chơi! Nhưng lần nào cũng vậy, anh lại dung túng cô, cưng chiều, đáp ứng mọi yêu cầu của cô, chỉ cần cô không tùy tiện chạy loạn, anh sẽ không bao giờ tức giận.

Không giống "anh trai" thân thiện, cũng không giống "thầy giáo" cứng nhắc, thậm chí không giống "phụ huynh" uy nghiêm, loại cảm giác mâu thuẫn này rất khó diễn tả, lại giống như là... Chồng?

Cô hoảng sợ vì suy nghĩ của mình, vội vàng lắc đầu để tỉnh táo lại.

Chỉ là đùa giỡn thôi, sao lại nhập vai quá sâu như vậy??

Sau này, anh sẽ... Trở thành ‘chồng’ của người khác

Nghĩ tới đây, cô không hiểu sao lại cảm thấy buồn bực trong lòng.

Văn Nhã đi tới bên cạnh cô, còn cười nói: "Cảnh này hôm nay thật đặc sắc."

Thư Dao vừa nghĩ tới vừa rồi liền khóc không ra nước mắt: "Cậu cũng chê cười tôi à!"

"Đáng yêu lắm." Văn Nhã hất cằm về phía Minh Đình: "Cậu không thấy Minh tổng hôm nay vui thế nào sao, cười đến không ngậm được miệng ."

"Anh ấy cười nhạo tôi!" Giọng nói đột nhiên cao lên hấp dẫn sự chú ý của người khác, Thư Dao vội vàng cúi đầu: "Cười nhạo!"

Đâu không phải vui vẻ.

Văn Nhã cũng cười đến không ngậm được miệng, cô gái nhỏ đáng yêu như vậy, muốn người ta không thích cũng khó, cũng khó trách ông chủ trẻ tuổi này luôn nâng niu cô trong lòng bàn tay.

Lễ tốt nghiệp bắt đầu đúng giờ, sau khi xong việc Minh Đình liền đến ngồi bên cạnh cô, cô chiếm vị trí của anh, nên anh chỉ có thể tạm thời thêm một cái ghế bên cạnh cô.

Thư Dao nghiêng đầu nhìn anh, lòng có chút bất an.

Minh Đình cảm thấy tầm mắt của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, mặc dù anh không nhìn thẳng vào cô, nhưng anh vẫn chính xác nắm lấy tay cô, rồi khẽ hỏi: "Điều hòa lạnh quá à? Sao tay em lại lạnh thế?"

Thư Dao rũ mắt, thấy anh mở tay kia ra, cô cũng thuận theo đặt tay mình vào.

Bàn tay của anh khô ráo mà ấm áp, hai tay hợp lại, ôm lấy tay cô trong lòng bàn tay, vào lúc này anh lại giống như 'anh trai' trong trí nhớ của cô, ôn nhu, bao dung, làm cho lòng cô xao xuyến.

Buổi lễ trên sân khấu vẫn tiếp tục, giọng nói của người dẫn chương trình che đi tiếng gọi ‘anh trai’ kia của cô, nhưng Minh Đình vẫn như có tâm linh tương thông đưa mắt nhìn về phía cô.

Trong nháy mắt nhìn nhau, Thư Dao thất thần hỏi: "Sau này anh... sẽ đối xử tốt với vợ anh như đối với em chứ?"

Vấn đề ngoài dự liệu, thần sắc Minh Đình hơi ngây ra.

Lúc này đôi mắt mềm mại mà đa tình của cô nhìn về phía anh,ánh sáng trong mắt lay động như sóng nước, anh không muốn phân giải cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt cô, chỉ bình tĩnh trả lời: "Có."

Thư Dao trước khi đặt câu hỏi cũng không dự đoán được đáp án của anh, trong thời gian chờ đợi mấy giây kia, cô nghĩ rằng dù anh nói gì, cô cũng có thể chấp nhận, nhưng khi nghe rõ câu trả lời, cô mới nhận ra đó không phải điều cô muốn nghe.

Cô rút tay về, cố che giấu cảm xúc, cười ngọt ngào với anh: "Chị dâu em thật hạnh phúc."

Cô cảm thấy diễn xuất của mình cũng không tệ lắm, ít nhất trong khoảnh khắc đau lòng đó, giọng cô không hề run.

Cô nhìn về phía sân khấu: "Hiệu trưởng nói xong thì đến lượt anh phải không? Anh đã chuẩn bị xong chưa? Bản thảo phát biểu là anh tự mình viết sao? Bài phát biểu là anh tự viết hay nhờ trợ lý Lý viết hộ?"

Cô lại cười: "Anh đại diện cho Minh Tỷ, không được làm mất mặt em và mẹ nhé."

Cô không biết mình đang nói gì, nhưng chính là cố chấp muốn nói thêm, như thể chỉ có cách đó mới che giấu được cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Sao lại thế?

Sao nghe câu trả lời đó lại cảm thấy đau lòng chứ?

Nhất định là cô chiếm lấy tình yêu của anh quá nhiều và quá lâu, nên giờ cô mới trở nên ích kỷ, không muốn chia sẻ anh với bất kỳ ai.

Chắc chắn là vậy.

Cô nắm chặt hai tay, nghiêng đầu nhìn sang bên kia, tầm mắt lướt qua đám đông, dừng ở nơi cửa hông chật chội phía sau sân khấu xa xa, người qua kẻ lại liên tục, với chiều rộng thế kia, lối đi đó chỉ có thể cho một người đi qua, trái tim con người to bằng nắm đấm, sao có thể chứa thêm người ngoài như cô đây?

"Dao Dao?"

Thư Dao nghe Minh Đình khẽ gọi, nhưng không dám quay đầu lại, chỉ có thể cúi đầu "Ừ" một tiếng.

"Anh phải chuẩn bị lên sân khấu, em ngoan nhé."

Thư Dao gật đầu: "Vâng."

Suốt buổi lễ tốt nghiệp, Thư Dao không thể yên lòng, ngay cả khi Minh Đình lên sân khấu phát biểu cô cũng không ngẩng đầu nhìn.

Cô có thể tưởng tượng được những ánh mắt nóng bỏng dưới đài, cô cố chấp không muốn trở thành một phần trong đó.

Cho nên cô không hề biết rằng, ánh mắt trên sân khấu đã nhìn về phía cô không biết bao nhiêu lần.

Buổi lễ kết thúc còn có chụp ảnh chung tập thể, Minh Đình nhìn cô không hăng hái vốn định dẫn cô đi trước, cô lại ngăn anh lại, muốn anh đặt dấu chấm hết cho cuộc đời sinh viên của mình.

Minh Đình nghe lời cô, nhưng cũng không quên dắt cô cùng đi.

Hai người mới vừa đi chưa được hai bước đã gặp phải hiệu trưởng Trương, Thư Dao nhớ tới lời Minh Đình lúc nãy, đành nghiêng người dán vào Minh Đình bắt đầu giả bộ què.

Minh Đình đưa tay đỡ lấy cô, không giấu nổi nụ cười trên mặt: "Em là diễn viên chuyên nghiệp nhất mà anh từng gặp."

Thư Dao nắm chặt tay gõ vào cánh tay anh: "Đều tại anh! Nói em trẹo chân! Anh chính là cố ý muốn cười em!"

Hiệu trưởng Trương chỉ đi ngang qua, thấy Thư Dao có thể xuống đất đi lại, còn ân cần thăm hỏi một tiếng.

Thư Dao cười đến xấu hổ, mắt thấy hiệu trưởng Trương đi xa cô mới khôi phục bình thường.

Đi chụp ảnh chung phải đi qua cầu tàu trên hồ Bạc Nguyệt, Thư Dao nhìn mặt cầu kết cấu bằng gỗ có nhiều khe hở kia bỗng hơi lo lắng.

Đôi giày cao gót dưới chân cô vốn khó đi, lại là gót nhỏ, nếu không cẩn thận, gót giày có thể mắc vào khe hở, khiến cô không nhúc nhích được và trở thành trò cười.

Cô theo bản năng ngửa mặt nhìn Minh Đình, Minh Đình cũng vừa vặn đang nhìn cô.

Cô chần chờ không nói lời nào nhưng bị Minh Đình giành trước, mục đích giống nhau, lời kia nghe lại làm cho mặt người nóng lên.

"Còn muốn chồng bế nữa sao?"

Còn muốn chồng bế nữa sao?

Thư Dao bởi vì những lời này mà ngơ ngẩn, suy nghĩ của cô bay lên, nhưng trái tim lại đang chìm xuống.

Nghĩ đến, sau này anh sẽ nói chuyện với vợ mình như vậy, ôn nhu, kiên nhẫn, ngôn ngữ hoặc là hành động đều chứa đầy tình yêu.

Mà những gì cô có thể hưởng thụ bây giờ, sau này đều thuộc về người khác.

Cô buồn bực không nói lời nào, cảm xúc toàn bộ viết ở trên mặt, Minh Đình sao có thể làm như không thấy?

Anh khom lưng bế người lên, nhỏ giọng dỗ dành: "Anh không muốn nhìn em bị chê cười, đùa em thôi, đừng không vui, buổi tối anh dẫn em đi ăn DA Vittorio nhé?"

Thư Dao đưa tay ôm lấy cổ anh, ánh vàng nghiêng xuống làm nổi bật khuôn mặt anh, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu màu hổ phách trong suốt, ở khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí có thể thấy rõ đường vân trong con ngươi anh.

Cô không còn dám nghĩ tiếp, không dám tưởng tượng một đôi mắt xinh đẹp như vậy sau này sẽ nhìn một người phụ nữ khác với ánh mắt đầy tình cảm.

Cô tựa vào vai anh, đem cả khuôn mặt chôn ở cổ anh, dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt cảm giác đau xót trong trái tim cô, cô nhẹ giọng đáp "Vâng." lại vài phần mất mát nói: "Em nhớ mẹ, chúng ta đi thăm mẹ được không?"

"Được."

Biết tâm trạng Thư Dao không tốt, giọng Minh Đình càng ôn nhu: "Minh Lãng nói, năm nay là lễ trưởng thành của em, anh ấy muốn làm tiệc sinh nhật cho em, em đừng ngại nhận quà, họ tặng gì cũng nhận hết, biết chưa?"

Thư Dao rầu rĩ "Dạ" một tiếng.

Cô không biết nên làm sao để giải tỏa cảm xúc, cô và Minh Đình là người một nhà, Minh Đình đối tốt với cô, nhà họ Minh đối tốt với cô, vậy về sau chị dâu tương lai của cô hẳn là cũng sẽ đối tốt với cô, rõ ràng có thêm một người yêu thương cô, nhưng sao cô lại khó chấp nhận đến thế?

Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu.

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK