• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chú của con đúng là có tiền mà chẳng biết tiêu vào đâu. Con nói xem, mấy cây đàn piano, guitar có ích lợi gì? Đổ cả đống tiền ra, cuối cùng chẳng phải vẫn đi làm thuê cho người ta hay sao!"

"Con nhìn đi, nhìn xem, một cây guitar chưa đủ mà còn hẳn năm cây! To, nhỏ, đỏ, xanh, chẳng phải đều như nhau à?! Chẳng lẽ còn đàn ra được hoa gì từ đấy?! Đúng là giàu quá phát rồ!"

"Nhạc cụ có thể bán sang tay mà."

"Thế à? Vậy bán ở đâu? Bán được bao nhiêu đấy?"

"Con cũng không rõ, để trở về con tìm người hỏi thử."

...

Trong cơn mê man, Thư Dao nghe thấy cuộc trò chuyện này, vừa mở mắt ra, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khiến cô chói mắt, phải giơ tay lên che bớt.

Hôm qua cô dầm mưa rất lâu ở nghĩa trang, trên đường về thì bắt đầu phát sốt, cô nhớ rằng bác cả gái đã cho cô uống thuốc, nhưng từ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, hơi thở yếu ớt như thể sắp lìa đời.

Khi mắt dần thích nghi với ánh sáng, cô nhận ra mình đang nằm trên sofa trong phòng khách, trên người đắp một tấm chăn hè mỏng, mái tóc dài rũ xuống một bên ghế, vẫn còn nguyên dáng vẻ bết dính do bị mưa thấm ướt.

Chiếc đồng hồ nhỏ đặt trên đàn piano chỉ mười một giờ, cô đã ngủ mê man hơn mười tiếng, nhưng khi tỉnh lại, cơ thể vẫn không khá hơn chút nào, mí mắt nặng trĩu, đầu đau như búa bổ.

"Hừ, chú nhỏ của con đúng là hào phóng với thứ vô dụng đó, cả tủ quần áo, váy vóc, chậc chậc, toàn là hàng hiệu cả!"

Giọng nói vọng ra từ phòng ngủ.

Căn hộ này Thư Dao và ba cô đã thuê nhiều năm, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, diện tích khá nhỏ.

Một căn không có cửa sổ được lắp thêm bông cách âm, ba cô đã cải tạo nó thành phòng nhạc cụ, bao năm qua cô luôn ngủ chung phòng với ba, vậy nên không khó để đoán ra tại sao hôm nay cô lại nằm trên sofa.

"Cái áo khoác này con mặc vừa không? Thử xem nào?"

Tiếng sột soạt khi thử quần áo vang lên, Thư Tuệ Nghiên đáp lại: "Hơi chật một chút."

"Còn cái này? Áo phông ngắn hơn chút cũng không sao, chẳng phải giới trẻ bây giờ đều thích kiểu dáng này sao? Thử đi."

Lại sột soạt thêm một lúc.

"Mấy bộ quần áo này của chú nhỏ mang về cho anh trai con mặc đi."

Thư Tuệ Nghiên im lặng trong giây lát, rồi tỏ vẻ ghét bỏ: "Không thấy ghê sao ạ? Đây toàn là quần áo của người chết."

La Lâm Phương trừng mắt nhìn cô ta: "Không có tiền mới là điều ghê tởm nhất!"

Thư Tuệ Nghiên lập tức ngậm miệng.

Thư Dao rất muốn ngăn cản hai mẹ con họ, nhưng cơ thể cô quá yếu, chẳng thể nói nổi, càng không có sức để ngăn lại, với tính cách của bác cả gái, chỉ cần trái ý bà ta một chút là sẽ bị mắng xối xả, cô không muốn nghe.

Ánh mắt cô khẽ chuyển động, dừng lại ở khung ảnh đặt trên đàn piano.

Đó là bức ảnh chụp chung của cô và ba vào sinh nhật mười tuổi, khi đó cô nghịch ngợm, quẹt đầy kem lên mặt ba, cô và ba cười rạng rỡ trước ống kính, ở một góc ảnh còn có một chú thỏ tai cụp màu trắng.

Đến tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy mơ hồ, vẫn không thể liên hệ từ "người chết" trong miệng Thư Tuệ Nghiên là ba mình.

Một cơn đau nhói quặn thắt nơi tim, cô ước gì mình có thể bệnh mãi không khỏi, không bao giờ phải tỉnh dậy để chịu đựng nỗi đau sâu sắc và rõ ràng này nữa.

Dựa vào chút sức lực còn sót lại, cô chống người ngồi dậy, chân trần bước đến bên đàn piano, cầm lấy bức ảnh kia.

Ngoài cửa sổ, hàng ngô đồng xào xạc, trời đã bắt đầu nổi gió. Trong thoáng chốc, cô ngửi thấy mùi hương hoa bách hợp thoang thoảng, dường như hoa của ba đã nở rồi, cô phải đi xem mới được.

...

Mẹ con La Lâm Phương không hề nhận ra Thư Dao đã rời khỏi nhà, mãi đến khi kim đồng hồ gần chạm mốc mười hai giờ, La Lâm Phương đã nhét đầy quần áo của hai ba con cô vào hai cái túi da, bà ta định tìm thêm một túi nữa để đựng nên mới bước ra phòng khách.

Vừa mở cửa phòng ngủ, trên ghế sofa không một bóng người, bà ta hét lên một tiếng, vội lao tới sờ vào tấm chăn đã lạnh ngắt, lúc này bà ta mới nhận ra có chuyện không hay.

"Con nhãi chết tiệt!"

Bà ta cất giọng gọi Thư Tuệ Nghiên, định cùng nhau xuống lầu tìm, không ngờ vừa mở cửa ra thì đã thấy hai viên cảnh sát mặc đồng phục đứng trước mặt.

"Xin hỏi, đây có phải là nhà của Thư Minh Viễn không?"

Hai cảnh sát lần lượt xuất trình giấy tờ, La Lâm Phương liếc nhìn, hơi chột dạ gật đầu: "Hai đồng chí cảnh sát có chuyện gì không?"

"Bà có quan hệ gì với Thư Minh Viễn?"

Thư Tuệ Nghiên nghe thấy tiếng động cũng vội đi ra khỏi phòng ngủ, cảnh sát lại tiếp tục hỏi: "Còn cô ta là ai?"

La Lâm Phương không dám chậm trễ, khép nép trả lời: "Tôi là chị dâu của Thư Minh Viễn, còn đây là con gái tôi."

"Vậy con gái của Thư Minh Viễn đâu?"

La Lâm Phương chà xát tay, cười gượng: "Chắc là xuống lầu mua đồ ăn vặt rồi? Vừa nãy hai đồng chí cảnh sát lên đây không thấy sao?"

Bà ta thử bước lên hai bước, dò xét hỏi: "Hay để tôi dẫn hai người xuống tìm?"

Viên cảnh sát trước mặt giơ tay chặn đường bà ta, nói thẳng: "Thư Minh Viễn bị tình nghi liên quan đến một vụ án giết người, bà là người nhà của ông ấy, chúng tôi đến để tìm hiểu tình hình."

"Giết... giết người?!"

La Lâm Phương nghe vậy thì sợ đến mức hai chân run rẩy, nói năng cũng lắp bắp.

Bà ta nhanh chóng lùi về sau hai bước, nhường cửa ra vào cho cảnh sát, ấp úng nói: "Tôi… Tôi và con gái mới từ quê lên ngày hôm trước, tôi… chúng tôi chẳng biết gì cả!"

Hai viên cảnh sát lần lượt bước vào cửa, một người thuận tay khép hờ cửa lại, cùng lúc đó, một bóng dáng lướt nhanh qua cửa rồi đi thẳng lên lầu.

Thư Dao không đi xa, cô ở ngay trên sân thượng.

Khi có cơn gió thoảng qua, hiếm hoi lắm cô mới cảm nhận được sự tự do.

Bầu trời dần âm u, cơn mưa phùn lất phất rơi xuống, chim sẻ núi bay là là sát mặt đất, cất tiếng hót rồi nép mình vào tán lá ngô đồng rộng lớn.

Ánh mắt cô dõi theo chú chim sẻ linh hoạt, trôi về phía cây ngô đồng to lớn trước tòa nhà, cô bước đến mép sân thượng, đôi tay vịn lên bức tường gạch cao ngang ngực, lặng lẽ lắng nghe tiếng gió thổi, ngắm nhìn cánh chim bay.

Cô đặt bức ảnh chụp chung trong tay lên tường ngăn, rồi rút từ chiếc váy lấm lem ra một chiếc túi gấm đựng bùa bình an.

Hôm qua dầm mưa quá lâu, mực trên lá bùa đã nhòe nhoẹt, tấm giấy vàng cũng bạc màu, loang sang cả bức ảnh thẻ của ba cô.

Màu sắc nhuộm cả gương mặt ba, vẫn đẹp như ngày nào.

Một tiếng chim hót khẽ vang lên, cô ngước mắt nhìn về phía chân trời.

Đó là một con chim cắt lưng hung, loài chim có khả năng đón gió đứng giữa không trung.

Cô nhìn là nhận ra chim cắt lưng hung ngay lập tức, vì ba từng giới thiệu với cô rằng, giống chim dữ này rất đặc biệt, chúng có đôi mắt tinh tường, có thể nghịch gió vỗ cánh nhẹ nhàng để giữ nguyên vị trí trên bầu trời, một khi đã khóa mục tiêu, chúng sẽ lao xuống như tia chớp và vồ trúng con mồi vô cùng chuẩn xác.

Nhưng hôm nay trời mưa lất phất, con mồi của chim cắt lưng hung đều đã ẩn mình, vậy tại sao chim cắt lưng hung kia vẫn bay trước mặt cô?

Là ba sao? Ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu cô.

Nhất định là ba rồi.

Chắc chắn ba biết cô đang buồn, nên mới mượn đôi mắt của chim cắt lưng hung để nhìn cô.

Cô cũng nhớ ba lắm.

Bên vách tường ngăn sân thượng có một cái ghế, cô kéo nó lại rồi trèo lên đứng, cố gắng đến gần "ba" hơn một chút.

Cơn gió từ sau lưng thổi tới, mái tóc rối bời của cô bị cuốn lên cao, rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống.

Cô vươn tay về phía bầu trời, chim cắt lưng hung giữa không trung cũng hơi hạ thấp xuống theo động tác của cô, lơ lửng ngay trước mặt cô.

"Ba."

Cô mấp máy môi, khe khẽ gọi, vô cùng chắc chắn rằng đó chính là ba đang nhìn mình.

Cô cảm nhận được sức mạnh của gió, như thể nó có thể nâng cô bay lên, cô dang rộng đôi tay, để gió ôm lấy mình, đưa cô lại gần ba hơn.

Từ lúc nào, cô đã đứng lên mép tường.

"Dao Dao!"

Cô sững sờ.

Ngoài ba ra, còn ai gọi cô là "Dao Dao" nữa?

Cô nhìn chằm chằm chim cắt lưng hung, rồi lại nghe thấy tiếng gọi.

"Dao Dao!"

Lúc này, cô mới nhận ra giọng nói ấy đến từ phía sau.

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Chữ "ba" vừa lẩm bẩm trong miệng lại hóa thành "anh".

Cô vẫn còn ngờ vực.

Tại sao anh lại ở đây?

Mưa dầm mùa hạ biến đổi thất thường, gió cũng vô chừng, vừa nãy còn là cơn gió mát dịu, giờ đã trở nên dữ dội, thân hình Thư Dao mảnh mai, váy áo phồng lên theo cơn gió khiến cô chao đảo như sắp bị thổi bay.

Minh Đình không dám hành động thiếu suy nghĩ, hôm qua anh tận mắt chứng kiến cô ngất lịm trong cơn mưa tầm tã, anh sợ rằng chỉ cần giọng điệu của mình lạnh nhạt hơn một chút, con thỏ tai cụp này sẽ biến mất ngay trước mắt anh.

Mưa bay lất phất, anh dịu dàng cất lời: "Đừng như vậy, Dao Dao, ba em sẽ không đồng ý cho em bay đi cùng chim nhỏ đâu."

Vành mắt Thư Dao đỏ hoe.

Cô nào không biết bản thân vốn dĩ chẳng có cánh.

Nước mắt trào ra khỏi khóe mi, cô thấy Minh Đình bước đến gần, rồi vươn tay ra trước mặt cô.

Trên lòng bàn tay anh là một cái túi gấm nhỏ. Thư Dao nghe anh nói: "Em vừa tròn mười ba tuổi, đây là bùa bình an ba em mới xin cho em, ông ấy nói với anh rằng, hy vọng Bồ Tát phù hộ em sống đến trăm tuổi, ông ấy vẫn chưa kịp đưa cho em, còn em cũng chưa thực hiện được mong muốn của ông ấy."

Anh lặp lại lần nữa: "Đừng như vậy, Dao Dao."

Nước mắt Thư Dao lặng lẽ lăn dài, cô lại nhớ đến ba.

Cằm khẽ run, cô nhỏ giọng hỏi: "Là ba nhờ anh đưa cho em sao?"

Minh Đình gật đầu: "Phải, ba em còn nói..."

"Nói gì ạ?"

Hàng mi Minh Đình thoáng rũ xuống trong khoảnh khắc, rồi lại ngước lên: "Muốn anh phải chăm sóc em thật tốt."

Hôm tai nạn xảy ra, Thư Dao ở nhà một mình, nên không hề hay biết, ba cô đã qua đời ngay tại hiện trường, thậm chí còn chưa kịp trăn trối một lời nào.

Nhưng Thư Dao tin anh.

Bởi vì trước khi mất, ba cô từng nói muốn đến chùa Tây Nhạc dâng hương, nên cô đinh ninh rằng, đây chính là di nguyện của ba.

Cuối cùng cô quay người lại, đối diện với Minh Đình.

Anh hiểu rõ ý cô, bước thêm một bước về phía cô.

Thư Dao đưa tay nhận lấy lá bùa bình an trong lòng bàn tay anh, túi gấm y hệt như của cô trước đó, không sai, đây chính là lá bùa bình an ba cô mới xin về.

Cô không kìm được nỗi xúc động, ngồi xổm xuống, siết chặt lá bùa bình an trước ngực.

Thư Dao đắm chìm trong nỗi đau buồn, khiến Minh Đình không khỏi hoảng sợ.

Anh bước lên, định vươn tay vỗ về, nhưng đến khoảnh khắc sắp chạm vào cô lại khựng lại.

Anh khẽ hỏi Thư Dao: "Anh bế em xuống nhé?"

Thư Dao ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, trong màn nước mắt mơ hồ, cô thấy anh nhíu chặt mày, ân cần thân thiết, dịu dàng quan tâm, chạm vào góc yếu ớt nhất trong lòng cô.

Cô bật khóc nức nở, nghẹn ngào tuyệt vọng lặp lại: "Anh ơi, em không còn ba nữa, em không còn ba nữa..."

Minh Đình không dám chần chừ thêm giây nào, anh sợ Thư Dao không kìm chế được sẽ trượt chân rơi xuống, anh dứt khoát tiến lên bế cô xuống mép tường.

Khi thực sự ôm cô vào lòng, Minh Đình không khỏi ngỡ ngàng.

Cô gầy quá, nhẹ bẫng, hoàn toàn không giống một cô bé mười ba tuổi.

Thư Dao vòng tay ôm chặt lấy cổ Minh Đình, nước mắt nóng hổi thấm ướt áo anh, cô ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người Minh Đình, một mùi hương phảng phất vị đào, đôi khi cũng xuất hiện trên người ba cô.

Thật quen thuộc.

Mùi hương ấy khiến cô cảm thấy an toàn, cô thân thiết tựa vào vai Minh Đình giống như những ngày trước dựa vào ba.

Ở tuổi mười bảy, vẫn là độ tuổi gầy gò và mong manh, vậy mà anh lại có đôi vai vững chãi đáng tin cậy, có thể cho cô dựa vào vô điều kiện, bao dung trọn vẹn những giọt nước mắt của cô.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, Minh Đình cầm theo bức ảnh trên tường, xoay người rời đi.

Thư Dao lần nữa ngước mắt nhìn lên trời, chim cắt lưng hung kia đã bay đi mất, "ba" đã rời đi rồi, cô cũng nên rời đi thôi.

Minh Đình bế cô xuống lầu, lúc đi ngang qua cửa nhà, cô nghe thấy giọng nói lớn của bác cả gái vọng ra từ bên trong: "Đồng chí cảnh sát, nhà chúng tôi thật sự không liên quan gì đến chuyện này! Xưa nay Thư Minh Viễn bất hòa với anh trai, đã nhiều năm chúng tôi không liên lạc rồi! Nếu không phải thấy đứa trẻ này mồ côi đáng thương, thì với quan hệ giữa hai nhà, tôi tuyệt đối sẽ không bước chân vào cửa nhà ông ấy nửa bước! Đồng chí cảnh sát, anh nhất định phải tin tôi!"

Thư Dao im lặng, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy Minh Đình.

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK