• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vườn Tập Phức của nhà họ Minh nằm ở lưng chừng núi, mặt hướng ra vịnh biển, lưng tựa vào núi, tầm nhìn khoáng đạt, bốn bề cây xanh bao phủ, một góc yên tĩnh giữa phồn hoa, cần dùng tiền tài và quyền thế qua bao thế hệ để đánh đổi.

Cuối tháng Sáu, trăng tròn treo trên vịnh, ánh sáng lạnh lẽo mờ ảo, gió đêm nhè nhẹ, tường vi hồng trong vườn Tập Phức nở rộ kiều diễm, sương đêm đọng trên những cánh hoa khép hờ, đến cả hương thơm cũng mang theo chút ẩm ướt.

Lần đầu tiên đến vườn Tập Phức, Thư Dao từng khen cái tên này hay, cả khu vườn thoảng ngát hương hoa, quả thực là nơi hội tụ trăm loài hương sắc.

Minh Đình lại nói: "Minh Quân Thành không văn nhã như em nghĩ đâu, Tập Phức chỉ có nghĩa là Cực Phú thôi."

Khi đó cô nghe xong cười không ngớt, bảo rằng đúng là vừa tục vừa thanh nhã, nhưng vẫn là cái tên hay, chỉ là không bằng Vườn Phương Nhuy.

Trời còn chưa tối, vườn Tập Phức đã náo nhiệt tưng bừng, trên con đường rợp bóng cây rộng lớn, xe cộ của khách khứa đỗ kín, đèn dẫn đường kéo dài ngoằn ngoèo lên tận lưng núi, trong vườn vang lên tiếng dàn nhạc dây hòa tấu, tiếng cười hòa lẫn vào giai điệu, theo gió đêm lướt đến ban công nơi Thư Dao đứng, lại bị một tiếng thúc giục đầy sốt ruột phá vỡ.

"Dây chuyền đâu rồi?!" Lâm Huệ Nghi lớn tiếng gọi ra ngoài: "Mau mang lại cho tôi! Không còn thời gian nữa!"

Bộ lễ phục tối nay của Thư Dao là tác phẩm do mợ cô và giám đốc sáng tạo của một thương hiệu cao cấp, Michele, cùng thiết kế.

Đó là một chiếc váy quây bằng voan mỏng mềm mại, sắc trắng nhài tinh khôi, đá quý đa sắc và ngọc trai rải rác trên những tầng váy xếp lớp, tựa như dải ngân hà vỡ vụn, đường diềm bèo nhẹ nhàng đổ xuống từ bên hông, điểm xuyết dọc theo đường xẻ cao.

Vừa nhìn đã toát lên khí chất danh môn tiểu thư sang quý, nhưng chính đường xẻ táo bạo thấp thoáng lộ ra đã phá vỡ sự đơn điệu, rất hợp với bản tính bề ngoài ngoan ngoãn nhưng bên trong lại ngầm nổi loạn của Thư Dao.

Người giúp việc mang đến hộp trang sức của Lâm Huệ Nghi, Thư Dao vẫn đang làm tóc thì vô tình liếc thấy bộ Opal trắng Úc trong đó, bèn làm nũng: "Mợ ơi, con muốn đeo bộ Black Opal của mợ hơn, ngọc trai nhạt nhẽo quá, không hợp với con."

Thật ra là vì cô đã gặp một người hợp với ngọc trai hơn mình, giờ mỗi lần thấy ngọc trai, cô đều cảm thấy khó chịu.

Những năm qua, điều Lâm Huệ Nghi hối tiếc nhất chính là không sinh thêm một cô con gái, Minh Không và Minh Đình, hai đứa con trai này lạnh nhạt như nhau, bao nhiêu năm rồi cũng chẳng chịu dẫn cô gái nào về nhà, đống trang sức đầy một phòng của bà cũng không biết để lại cho ai.

May mà còn có Thư Dao, vừa xinh đẹp lại biết nói lời ngọt ngào, khiến bà yêu thích, mỗi tháng bà đều trông chờ Thư Dao đến chơi, chỉ cần có cô ở nhà, vườn Tập Phức lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, những năm gần đây vì day dứt với Minh Lệ, bà lại càng thêm nuông chiều cô cháu gái xinh đẹp này, quần áo trang sức tặng hết bộ này đến bộ khác, chỉ sợ không chất đầy được phòng thay đồ của cô, thế nên giờ Thư Dao muốn đổi sang Black Opal thì đổi ngay! Bà lại giục người giúp việc: "Mau mang đến đây đi."

An Nhược Vân vừa bước tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng thúc giục của Lâm Huệ Nghi, bà ấy đưa tay gõ lên cánh cửa phòng thay đồ đang mở, Thư Dao nghe tiếng bèn quay lại, khuôn mặt lập tức bừng sáng với nụ cười.

"Dì Nhược Vân."

Thư Dao đứng dậy, đá văng mấy đôi giày cao gót dưới chân, băng qua cả căn phòng đầy váy áo và phụ kiện để tiến đến ôm lấy An Nhược Vân.

Tối nay khách mời rất đông, nhưng phần lớn đều là bạn của Minh Lãng chứ Thư Dao chưa từng gặp, chỉ khi nhìn thấy An Nhược Vân, cô mới thể hiện sự nhiệt tình như vậy.

"Chú Quan có đến không? Còn anh Tụng Thanh đâu? Hôm qua đến giờ con gọi mãi mà không liên lạc được với anh ấy, có phải anh ấy không lấy được bằng tốt nghiệp nên không về được không?! Anh ấy mà không tới thì sinh nhật con qua luôn đó!"

An Nhược Vân vừa bước vào cửa còn chưa kịp nói gì, Thư Dao đã một tràng thao thao bất tuyệt, Lâm Huệ Nghi đứng bên cạnh nhìn mà buồn cười, tính tình cô nhóc này đúng là thẳng thắn, thích ai hay không thích ai đều bày ra hết, chẳng giấu được chút nào.

"Em coi anh là tên học dốt đến mức không lấy nổi bằng tốt nghiệp à?"

Giọng nói vang lên trước khi người xuất hiện, Thư Dao nhìn ra cửa, đôi mắt lập tức ánh lên vẻ kinh ngạc vui mừng, cô buông tay khỏi An Nhược Vân, chạy nhanh về phía người vừa đến, ôm chầm lấy anh ấy.

Hành động thân mật, nhưng vừa ngước mắt lên, cô lại nói bằng giọng trách móc: "Sao anh không nghe điện thoại của em? Sao không trả lời tin nhắn? Anh tưởng anh có thể cho em bất ngờ gì sao? Nhất định phải bắt em lo lắng à?"

Quan Tụng Thanh đưa một tay đỡ nhẹ sau lưng Thư Dao, làn vải diềm bèo mềm mại theo cử động của cô khẽ lướt qua lòng bàn tay anh ấy, cô tựa vào lòng anh ấy, cả người rạng rỡ sinh động, đôi mắt nhìn anh ấy chan chứa niềm vui, anhh ấy cúi đầu đắm chìm trong ánh mắt đó, cười hỏi: "Em lo lắng gì cho anh? Lo anh không lấy được bằng tốt nghiệp?"

"Ấy ấy, Dao Dao đâu có lo cái đó! Nhóc con, đúng là chẳng hiểu phong tình chút nào."

An Nhược Vân ngoài miệng thì trách móc, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, bà ấy thích nhất là nhìn thấy Thư Dao và Quan Tụng Thanh thân thiết với nhau.

"Chính xác!" Thư Dao kiêu hãnh hếch cằm, cười tinh nghịch với anh ấy: "Bảo sao anh chẳng kiếm nổi bạn gái, đều tại cái miệng không hiểu phong tình này của anh cả!"

Lâm Huệ Nghi nghe xong thì bật cười: "Anh Tụng Thanh của con chỉ là tập trung học hành thôi! Nhóc con nói chuyện chẳng kiêng nể gì cả, không sợ dì Nhược Vân của con nghe để bụng hả?"

"Sao có thể chứ? Dao Dao nói đúng mà!"

Chỉ cần nhìn thấy Thư Dao, trong mắt An Nhược Vân liền tràn đầy yêu thương, lúc này còn tâm trí đâu mà để ý đến con trai mình? Dĩ nhiên là Thư Dao nói gì cũng đúng.

An Nhược Vân vừa dứt lời, người giúp việc đã vội vàng mang đến hộp trang sức mới, Lâm Huệ Nghi nhanh chóng bước lên nhận lấy, vẫy tay gọi Thư Dao: "Bảo bối, lại đây xem có phải bộ con muốn đeo không."

Thư Dao vừa xoay người đã bị ai đó kéo lấy cổ tay.

"Nếu không thích ngọc trai, Black Opal cũng chỉ là phương án dự phòng, vậy sao không thử nhìn bộ này của anh?"

Cô mơ hồ quay đầu lại, chỉ thấy Quan Tụng Thanh chẳng biết từ đâu biến ra một hộp trang sức, còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã lóe lên một tia sáng.

"Thế này có tính là bất ngờ không?" Anh ấy hỏi.

Ánh mắt Thư Dao bị sợi dây chuyền hồng ngọc trong hộp thu hút, quên cả trả lời.

Sắc đỏ nồng đậm, dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ, nhìn bằng mắt thường cũng thấy màu sắc bên trong viên đá như huyết dịch đang cuộn chảy, vẻ đẹp đầy mê hoặc đủ khiến người ta không nói nên lời.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Huệ Nghi là hỏi: "Hồng ngọc huyết bồ câu à? Lấy từ tay nhà sưu tầm nào thế? Đẹp quá."

An Nhược Vân ở bên cạnh lên tiếng trả lời thay: "Đầu năm nay có một triển lãm trang sức, đúng lúc Tụng Thanh đang ở Luân Đôn, nó dò hỏi mãi mới biết chủ nhân là một thành viên hoàng tộc, người ta chỉ trưng bày chứ không bán. Nhưng nghĩ đến lễ trưởng thành của Dao Dao, thằng bé làm anh đương nhiên muốn tặng em gái thứ tốt nhất, bỏ chút công sức cũng là lẽ hiển nhiên."

"Sưu tập của hoàng thất? Vậy chẳng phải rất đắt sao?" Thư Dao theo phản xạ hỏi Quan Tụng Thanh.

Anh ấy đưa hộp trang sức cho An Nhược Vân, hai tay mở chốt giữ cố định, nâng dây chuyền lên đứng ra sau lưng Thư Dao giúp cô đeo vào: "Chỉ cần em thích, anh nhịn ăn nhịn mặc mấy năm cũng đáng."

"Hả?" Thư Dao kinh ngạc: "Phải nhịn ăn nhịn mặc mấy năm sao? Vậy chẳng phải thỉnh thoảng em còn phải viện trợ cho anh?"

Hai vị phụ huynh đồng thời bật cười, Lâm Huệ Nghi lườm cô: "Con nghĩ anh Tụng Thanh của con không có bản lĩnh chắc? Chỉ riêng mấy bằng sáng chế trong thời gian nó học ở trường cũng đủ nuôi con cả đời rồi!"

"Lợi hại đến thế sao?!" Thư Dao tròn mắt lấp lánh.

"Lại đây nào, để mợ nhìn xem." Lâm Huệ Nghi kéo Thư Dao quay lại, hai vị phụ huynh đồng thanh khen ngợi: "Đẹp lắm Dao Dao."

Thư Dao được khen đến tận mây xanh, xoay người liền nhào vào cổ Quan Tụng Thanh không buông: "Cảm ơn anh, anhh đối với em tốt nhất đó!"

Quan Tụng Thanh bị cô níu phải khom lưng, lại lần nữa đưa tay đỡ lấy lưng cô.

Minh Đình vừa bước chân vào phòng ngủ trên tầng ba thì đúng lúc nghe thấy câu này. Phòng thay đồ nằm ngay bên trái lối vào, anh hơi nghiêng người, cảnh tượng hai người đang ôm chặt lập tức đập vào mắt.

"A Đình đến rồi."

Vẫn là Lâm Huệ Nghi tinh ý nhìn thấy anh trước, vội vàng nói: "Dao Dao sắp xong rồi."

Thư Dao vô thức buông tay, ánh mắt nhìn qua theo tiếng gọi, người đàn ông đứng ở cửa phòng thay đồ dáng người cao lớn, nét mặt trầm lặng, tối nay anh vẫn diện một màu đen thuần, nhưng không phải bộ vest cắt may vừa vặn, toàn thân chỉ có những điểm nhấn kim loại màu bạc đơn giản, kết hợp với gương mặt lạnh lùng vốn có, vẻ nghiêm túc còn thiếu mà phong lưu lại thừa.

Cổ áo chữ V của anh kéo dài hiệu ứng thị giác, khiến người ta không khỏi dời mắt xuống vùng cổ anh, hầu kết trượt nhẹ dưới làn da mỏng, đôi xương quai tinh xảo để lộ vài phần, viên kim cương trắng trên sợi dây chuyền phản chiếu ánh sáng lấp lánh trong phòng thay đồ.

Thoạt nhìn, chiếc dây chuyền đó chẳng có gì đặc biệt, chỉ có cô biết, mặt sau viên kim cương khắc tên cô.

"SY." (phiên âm tên của Thư Dao - Shu Yao)

Mặt cô bỗng nhiên nóng lên, như kim loại quý nhiễm nhiệt từ cơ thể anh, mãi không tiêu tan, cô vội vã lùi lại, xoay người nói với stylist: "Sửa sang lại tóc giúp em nha."

Cô ngồi xuống trước gương trang điểm, lúc này mới nghe thấy Minh Đình lên tiếng: "Khách khứa đến đông đủ rồi."

Lâm Huệ Nghi tiếp lời: "Vậy Tụng Thanh và Nhược Vân xuống trò chuyện với A Đình trước đi, mợ ở đây với Dao Dao, lát nữa sẽ xuống sau."

"Được." Quan Tụng Thanh nhẹ nhàng đáp, lại nói với Thư Dao: "Anh chờ em đó, công chúa nhỏ."

Thư Dao quay đầu cười với Quan Tụng Thanh, lại bị người đàn ông đứng ở cửa bắt gặp, tim cô thoáng ngừng nhịp trong một khoảnh khắc, may mà không ai xung quanh nhận ra.

Tiệc trưởng thành của tiểu thư nhà họ Minh không hoành tráng như người ngoài tưởng tượng, hiện tại Minh Lãng đi theo con đường chính trị, ít nhiều phải cân nhắc đến hình tượng, buổi tối hôm nay nhiều nhất cũng chỉ tính là một buổi tụ họp thân mật trang trọng.

Lâm Huệ Nghi khá bất mãn về chuyện này.

Bà vừa giúp stylist chỉnh lại lọn tóc mai cho Thư Dao, vừa cúi người nói nhỏ với cô: "Nói xem nào, nhà họ Lâm chúng ta cũng là danh gia vọng tộc có tiếng ở cảng này, cậu con những năm qua theo chính trị, ngay cả mợ cũng phải sống tiết kiệm theo, bao nhiêu năm rồi mợ chưa thấy kim cương đá quý, da thuộc hiếm, siêu xe, du thuyền, máy bay riêng, mợ không nói gì thì thôi, nhưng nhà này chỉ có mỗi con là bảo bối, thế mà cậu con tổ chức sinh nhật cho con còn phải giấu giấu giếm giếm, làm nhỏ làm bé, đúng là quá tủi thân!"

Thư Dao biết Lâm Huệ Nghi thật lòng thương cô, lúc này bà than thở với cô, phần lớn là vì có bất đồng với Minh Lãng về việc tổ chức tiệc sinh nhật, cô còn phải quay qua an ủi bà.

Cô nắm tay Lâm Huệ Nghi, dịu dàng dỗ dành: "Cậu và mợ ngày thường bận rộn như vậy, không cần phải lo lắng cho con nhiều thế đâu, con chỉ cần ở bên gia đình là vui rồi. Những năm qua cậu cũng chẳng thuận lợi gì, may mà có mợ giúp đỡ, gia đình mình có được ngày hôm nay, chẳng phải đều nhờ công lao của cậu và mợ sao? Con được mọi người yêu thương thế này đã quá mãn nguyện rồi."

Những lời này xuất phát từ lòng cô, khiến Lâm Huệ Nghi nghe xong liền mềm lòng: "Bảo bối ngoan, trong nhà chỉ có con là hiểu lòng mợ nhất, lLần này cậu con để con chịu thiệt rồi, đợi sang năm, cả nhà chúng ta đi nước ngoài tổ chức sinh nhật cho con có được không? Uncle con có một vườn nho ở Bordeaux, hoặc là đi Ý, Dubai, con muốn đi đâu cũng được, mợ chiều con hết!"

Thư Dao bình thường gọi Minh Lãng là cậu, còn gọi Minh Sâm là "uncle" để dễ phân biệt, Minh Sâm cũng thích vậy, nói rằng cô gọi thế chứng tỏ thân thiết với anh ta hơn.

"Dạ."

Thư Dao vui vẻ đồng ý, nhưng thực ra cô chẳng để tâm đến tiệc tùng xa hoa, không gì quan trọng hơn việc cả nhà hòa thuận vui vẻ.

Sau khi chỉnh trang xong xuôi, Thư Dao theo Lâm Huệ Nghi rời khỏi phòng thay đồ, phòng ngủ của cô nằm ở góc tây nam tầng ba, đối diện với phòng suite của Minh Đình.

Ra đến cửa, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tưởng rằng cửa phòng Minh Đình chưa đóng, ngẩng đầu theo ánh sáng, cô mới phát hiện người đàn ông đang dựa vào lan can hành lang giữa nhà, lặng lẽ chờ đợi.

"Sao A Đình không đi cùng Tụng Thanh?"

Nghe tiếng, Minh Đình quay đầu, ánh mắt dừng lại người bên cạnh Lâm Huệ Nghi: "Minh Không gọi hắn đi rồi, không cần cháu đi theo." Anh nhìn chằm chằm Thư Dao: "Ở cạnh em ấy quan trọng hơn."

Lúc này Lâm Huệ Nghi mới nhận ra hôm nay hai anh em họ có gì đó kỳ lạ, không thân thiết như mọi khi.

"Lại có chuyện gì đây?" Bà hỏi.

Thư Dao nhớ đến chuyện hôm qua, liền xụ mặt hừ một tiếng: "Ai cần anh ấy ở cạnh?" Nói xong, cô vén váy rời đi: "Con xuống tìm anh họ và anh Tụng Thanh đây."

Thư Dao đi giày cao gót xuống cầu thang, thảm trải mềm mại lại thành ra khó di chuyển, Minh Đình định bước tới đỡ cô, nhưng bị Lâm Huệ Nghi kéo lại: "Hôm nay là sinh nhật Dao Dao, cháu không được hung dữ với con bé!"

Minh Đình bất đắc dĩ: "Mợ, cháu chưa bao giờ hung dữ với em ấy mà."

"Vậy sao Dao Dao lại giận cháu?"

Anh thuận miệng bịa đại: "Chê quà cháu tặng không đủ tốt."

"Vậy thì chọn thêm vài món đắt tiền mà tặng con bé đi!"

"Hay cháu tặng luôn cả mạng mình cho em ấy nhé?"

Lâm Huệ Nghi giơ tay đánh nhẹ anh một cái: "Cái miệng cháu đấy! Bảo sao Dao Dao giận! Không thể nói mấy câu dễ nghe à?!"

"Thì mợ cũng phải thả cháu ra để dỗ em ấy đã chứ."

Lâm Huệ Nghi lườm anh, tiện tay đẩy anh một cái: "Mau đi đi!"

Không bớt lo được chút nào!

Thư Dao tìm thấy Minh Không và Quan Tụng Thanh ở ban công giữa nhà tầng hai.

Hai người đứng sóng vai, hướng mắt ra vịnh biển trong đêm, vừa trò chuyện vừa cười đùa, ánh đèn neon xa gần đan xen lấp lánh, ánh sáng trong vườn chiếu hắt từ dưới lên, dường như họ đang nói đến chuyện gì đó vui vẻ, tiếng ly pha lê chạm vào nhau vang lên lanh lảnh, một người nâng ly uống rượu, một người quay đầu lại, Thư Dao vui vẻ gọi một tiếng anh trai, cả hai đồng thời quay người.

Quan Tụng Thanh tiến lên vài bước nắm lấy tay cô, Minh Không đặt ly rượu champagne sang một bên, khi quay người lại, anh ấy bị Thư Dao giữ lấy cánh tay, cô gái nhỏ ngước cằm nhìn anh ấy, nở nụ cười tươi tắn, còn khoe với anh ấy: "Anh họ mau nhìn đi, đây là dây chuyền anh Tụng Thanh tặng em, có đẹp không?"

Minh Không cũng giống Minh Đình, gương mặt lạnh lùng như có một lớp băng ngăn cách người lạ, theo lời Minh Đình, Minh Không đúng như cái tên của anh ấy, chẳng khác nào một vị hòa thượng đã đoạn tuyệt mọi ham muốn trần tục, vô cùng nhàm chán.

Nhưng sau vài năm tiếp xúc, Thư Dao biết rõ anh ấy là người ôn hòa đứng đắn, phong độ tao nhã, hoàn toàn là hình mẫu công tử thế gia theo nghĩa truyền thống, khác hẳn với Minh Đình.

"Vẫn chưa sánh bằng minh châu rực rỡ." Minh Không cười ôn hòa: "Nhưng nếu một viên đá quý có thể khiến mỹ nhân nở nụ cười, vậy thì cũng xem như nó đáng giá."

Thư Dao được anh ấy dỗ dành đến vui vẻ: "Vẫn là anh họ khéo ăn nói."

"Bóng gió anh đấy à?" Quan Tụng Thanh tiếp lời: "Chưa sánh bằng minh châu rực rỡ, vậy hay là em đổi tên thành ‘Minh Châu’ đi. Từ nay anh sẽ gọi em là Châu Châu, Châu Châu."

"Anh mới là ‘Trư Trư’ (*) ấy!" Thư Dao lườm anh một cái.

(*Châu Châu (珠珠) phát âm gần giống Trư Trư (猪猪), nghĩa là "heo con")

"Ông nội cũng có ý đó." Minh Không nắm tay Thư Dao: "Giờ em đã trưởng thành, gia đình muốn em nhận tổ quy tông, đổi sang họ Minh."

Ngón tay Thư Dao khẽ co lại, động tác quá nhỏ nên Minh Không và Quan Tụng Thanh dù đang nắm tay cô cũng không phát hiện ra.

Cô đã sống năm năm với thân phận tiểu thư nhà họ Minh, năm năm qua, mọi người xung quanh đều yêu thương cô hết mực, những ngày tháng quá mức êm đềm và đủ đầy này đôi khi khiến cô quên mất xuất thân của mình, khiến từ tận đáy lòng cô tin rằng Minh Lệ chính là mẹ ruột của mình.

Nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết, tất cả những điều này đều do cô "lừa" mới có được.

Lời của Minh Không như một hồi chuông cảng tỉnh, đánh thức cô khỏi giấc mộng, khuấy động nỗi sợ hãi trong cô.

Cô là tiểu thư giả, sao có thể đổi họ nhận tổ quy tông được?

Quan Tụng Thanh nhận ra sự bất thường của cô, siết nhẹ tay cô, gọi một tiếng Dao Dao, nhưng giọng nói lạnh lẽo của một người khác lại mạnh mẽ cắt ngang: "Người đã trưởng thành, chẳng lẽ còn không thể tự do lựa chọn họ của mình sao?"

Cả ba cùng ngước mắt nhìn, Minh Đình một tay đút túi quần, tựa người vào lan can cầu thang lơ lửng trên không, anh chậm rãi bước xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thư Dao.

"Nhận tổ quy tông làm gì? Để làm con cờ của nhà họ Minh, tùy ý để người khác sắp đặt à?"

Minh Không nghe vậy, khẽ nhíu mày khó nhận thấy: "A Đình, em nói vậy là vô lý rồi, dù có đổi họ hay không thì Dao Dao vẫn là em gái của chúng ta, tất cả đều là người một nhà, ai có thể sắp đặt ai chứ?"

Minh Không vừa dứt lời, Minh Đình vừa hay đã bước đến trước mặt Thư Dao, anh vươn tay hướng bàn tay về phía cô, mặt không cảm xúc, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: "Tốt nhất là vậy."

Thư Dao cụp mắt xuống, đột nhiên thấy khó xử.

Hiện tại, cô đang bị Minh Không và Quan Tụng Thanh mỗi người nắm một tay, cũng không thể mọc thêm một tay thứ ba để đưa cho Minh Đình được.

Đúng lúc cô đang bối rối không biết nên buông tay ai để nắm tay Minh Đình, lại nghe anh nói: "Em ấy muốn mang họ gì thì mang, không ai có thể ép buộc em ấy."

Minh Không cảm thấy lời của Minh Đình thật kỳ lạ: "Đương nhiên trong nhà sẽ tôn trọng mong muốn của Dao Dao."

Minh Đình không nói gì, vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay ra, chờ Thư Dao nắm lấy.

Thư Dao hiểu rõ, những lời này là nói cho cô nghe.

Hàng mi đen như cánh quạ của cô khẽ run rẩy, ánh mắt Minh Đình tựa như một đôi bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ cô, mang đến cảm giác nghẹt thở khiến tim cô đập loạn nhịp, giống như bị thao túng, cô đồng thời buông tay Minh Không và Quan Tụng Thanh, chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK