• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bắt đầu kế hoạch học tập mới, Thư Dao lại khôi phục cuộc sống bận rộn như trước.

Mỗi 9 giờ sáng, giáo viên sẽ đến vườn Phương Nhuy, tới tận 9 giờ tối mới rời đi, Thư Dao sắp xếp kín thời gian của mình, hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ xem quan hệ giữa mình và Minh Đinh nên phát triển như thế nào.

Trong khoảng thời gian này cũng đúng lúc nhãn hiệu xe mới được đưa ra thị trường, Minh Đinh luôn đi công tác khắp nơi, một tuần có ba ngày không ở nhà, thời gian còn lại đều là tới khuya mới về, Thư Dao lợi dụng lý do đồng hồ sinh học không đồng bộ mà từ chối yêu cầu ngủ chung của Minh Đình.

Cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lại một lần nữa đối mặt với áp lực học tập lớn như vậy, tất nhiên là vừa khổ vừa mệt.

Minh Đình cũng vô cùng đau lòng khi cô khổ sở, thậm chí còn rất áy náy vì công việc bận rộn, không có cách nào dành thời gian cho cô, nhưng Thư Dao cũng không trách cứ hay làm nũng, cô chỉ bình tĩnh đón nhận sự thay đổi trong cuộc sống, như một cây non mong manh, gió thổi qua thì cô lay động, mưa rơi xuống thì cô run rẩy, lại không có chút biểu hiện chống cự nào.

Tâm tình của cô vốn không phải vô cùng ổn định, lại thường xuyên vì người ngoài quấy rầy trạng thái học tập chăm chỉ của cô mà sợ hãi, dường như cô vẫn chưa thoát khỏi việc của Thư Tuệ Nghiên.

Lần trước Thư Dao quay về từ vườn Tập Phức, Văn Nhã báo cáo với anh về việc Minh Quân Thành và Thư Dao đơn độc gặp mặt, anh cho rằng sau một thời gian, Thư Dao sẽ chủ động nói với anh, nhưng từ đầu tới cuối, Thư Dao đều không nhắc tới dù chỉ một chữ.

Có lẽ là vội vàng học tập, có lẽ là cố ý né tránh, cô đã không muốn nói, thời gian cũng trôi qua như bình thường, vậy anh cũng không cần phải tạo áp lực cho cô trong lúc này.

Chẳng qua là ít nhiều gì anh vẫn có thể đoán được tâm tư của Thư Dao, mặc dù cô không nói, nhưng áp lực trong lòng lại không nhỏ, đối mặt với người nhà sẽ rất căng thẳng, cũng sợ hãi có người nhắc tới quan hệ của họ.

Bầu bạn với cô trong những năm này, anh một mực bảo vệ cô chu toàn, cũng chính vì vậy nên nội tâm cô luôn không ổn định, trong quá khứ cho dù gặp phải chuyện gì thì phản ứng đầu tiên của cô cũng là tìm anh giúp đỡ, một khi để cô tự mình xử lý với tình cảm của anh, cô hoang mang lo sợ cũng là bình thường.

Anh hiểu sự lo lắng của cô, cũng cố gắng loại bỏ sự lo lắng đó, trong lúc cô nằm viện, anh đã nói thẳng với người trong nhà, anh sẽ kết hôn với cô, không thể thay đổi.

Phản ứng của người trong nhà không khác với dự đoán của anh lắm, Lâm Huệ Nghi vội vàng phủ định, Minh Lãng Minh Không giữ im lặng, Minh Quân Thành nói lời khuyên răn, muốn anh biết vì mọi người, đừng lấy thanh danh trong nhà ra nói đùa.

Tất cả đều đang đánh rắm.

Thanh danh nhà họ Minh đã sớm tiêu tan hết khi Minh Quân Thành ngoại tình trong hôn nhân khiến vợ cả mất mạng, nào đến lượt anh cầm thanh danh nhà họ Minh ra nói đùa chứ?

Anh biết Minh Quân Thành nhất định sẽ tạo áp lực cho Thư Dao, anh thậm chí còn hỏi Văn Nhã, ngày đó Thư Dao gặp Minh Quân Thành xong thì có nét mặt gì?

Văn Nhã chỉ ném cho anh bốn chữ: "Nửa chết nửa sống."

Nửa chết nửa sống, Thư Dao duy trì trạng thái này rất lâu rồi, so với ảnh hưởng của Minh Quân Thành lên cô, anh càng vui lòng tin là ảnh hưởng của Thư Tuệ Nghiên lên cô lớn hơn.

Nhưng năm nay, anh chu đáo từng ly từng tí với Thư Dao, anh giúp cô giải quyết tất cả vấn đề bên ngoài, duy chỉ có vấn đề trong lòng, dù anh nỗ lực bao nhiêu cũng không có cách nào tạo nên hiệu quả nhanh chóng.

Từ năm 8 tuổi đến giờ, ròng rã mười năm, có một nửa thời gian là cô đều ở trong ác mộng và lo sợ, anh cũng không cho rằng bản thân đã đưa cô ra khỏi khói mù của bệnh tâm lý, dù sao thì Thư Minh Viễn làm ba cô còn không thể khiến cô tốt hơn chút nào.

Thực ra những gì anh có thể làm về vấn đề này rất ít, bầu bạn lâu dài, yêu thương kiên định, anh đã bỏ ra rất nhiều, nhưng anh hiểu cô vẫn cần một thời gian yên tĩnh để dưỡng bệnh, kỳ thi đại học sắp tới rồi, anh không muốn làm cô suy nghĩ quá nhiều.

Dù sao thì anh cũng có nhiều thời gian.

-

Cuối tháng tư, Minh Sâm về nước, mang hai vali quà to đến vườn Phương Nhuy thăm Thư Dao, coi như đền bù vì ông ấy không kịp thời chạy về thăm cô.

Thư Dao giả bộ bưng ly cà phê đảo quanh hai vali quà, thỉnh thoảng còn thở dài, thấy vậy thì Minh Sâm khó hiểu.

Chờ ông ấy hỏi vì sao cô thở dài, hai con ngươi của Thư Dao sáng rỡ nhìn ông ấy, nói: "Uncle, coi như cháu biết vì sao uncle vẫn luôn không có được trái tim phụ nữ rồi."

"Hả?" Minh Sâm cảm thấy thú vị: "Vậy cháu nói xem là tại sao?"

Thư Dao vốn muốn nói, ông ấy chỉ đưa tiền chứ không đưa giá trị tinh thần, những hành động bù đắp sau này hoàn toàn không thể so sánh với sự quan tâm và bầu bạn kịp thời, nhưng cẩn thận nghĩ lại, mấy người phụ nữ đi theo ông ấy đều chủ động cung cấp giá trị tinh thần cho ông ấy, ông ấy đã sớm quen với hình thức ở chung như vậy rồi, có được trái tim phụ nữ hay không cũng không quan trọng.

"Quên đi." Cô nghĩ thông suốt rồi nói: "Dù sao uncle cũng không muốn có được trái tim của ai, nói chỉ vô ích."

Minh Sâm cười: "Vậy A Đình có được trái tim của cháu sao?"

Thư Dao bị ông ấy hỏi ngược lại thì giật mình trong lòng, mạnh mẽ xoay người, cà phê trong ly tràn ra tay cô.

Cô vội vàng buông ly cà phê, không vui mà liếc ông ấy một cái: "Được được, uncle nói cháu làm gì?!"

Minh Sâm cười nhẹ một tiếng, lấy khăn tay ra lau tay cho cô, trêu ghẹo: "Xem ra cháu thực sự bị thằng bé nắm chặt rồi."

Thư Dao bĩu môi không nói chuyện.

"Thế nào?" Minh Sâm nâng mắt nhìn cô: "Uncle có nói sai chỗ nào không?"

Thư Dao thu tay lại, tức giận ngồi xuống sô pha, lại gọi Minh Tinh ngồi ở cạnh cô, đưa tay tùy ý đùa giỡn.

"Buồn rầu sao?" Minh Sâm ném khăn tay lên bàn trà, bưng ly cà phê của mình lên uống một ngụm rồi đặt xuống: "Đúng là cháu nên buồn."

Thư Dao nghe vậy, nâng mắt yếu ớt nhìn ông ấy, sau khi do dự, cô nhỏ giọng hỏi: "Uncle cũng không đồng ý sao?"

Minh Sâm nghe được chữ "cũng" thì cong khóe môi.

Mặt trời lặn về một hướng, nhuộm đỏ cửa sổ sát đất phía sau cô, cô ngồi trong một mảng màu hồng cam, cặp mắt nổi bật kia đầy ảm đạm.

Cuối cùng vẫn là thích, bằng không thì sẽ không để lộ ra vẻ mặt mất mát như vậy.

Nhưng ông ấy vẫn nói: "Không thể nói không đồng ý, nhưng uncle không hy vọng bây giờ cháu ở bên thằng bé."

"Tại sao?"

Minh Sâm cười nhìn cô: "A Đình quá mạnh mẽ, không thích hợp với cháu."

Thư Dao thấp giọng nói: "Uncle cũng đâu phải cháu, làm sao biết rõ anh ấy nhất định không hợp với cháu?"

"Cháu còn trẻ, Dao Dao." Minh Sâm cười nói: "Cháu lớn lên bên cạnh A Đình, bình thường cũng chỉ gặp được thằng bé và mấy người đàn ông bên cạnh thằng bé, cháu xác định cháu thật sự yêu thằng bé sao? Dù sao thì thằng bé cũng bằng lòng giữ lấy cháu, sao cháu không nhân lúc còn trẻ, yêu đương với vài người thử xem?"

"Sau đó làm một người phụ nữ già, cô độc tới chết với uncle sao?"

Minh Sâm cười một tiếng, không so đo lời này với cô.

"Vậy uncle hỏi cháu, bây giờ cháu có vui vẻ không?"

Thư Dao không nói gì.

Nhìn cô như vậy, Minh Sâm cũng đoán được một chút tâm tư thiếu nữ của cô.

Ông ấy nói thẳng: "Nói thật, uncle không cho rằng cháu có tình yêu với A Đình."

"Vậy thì là cái gì?"

Thư Dao lập tức gấp đến đỏ mắt, cô mới không tin tưởng những lời này, nếu không phải tình yêu thì là cái gì chứ?

"Là ỷ lại, Dao Dao à."

Minh Sâm muốn rút điếu thuốc, nhưng lại nhớ ra cô nhóc trước mặt không ngửi được mùi khói thuốc, đành phải lần nữa bưng ly cà phê lên uống một ngụm.

Ánh mắt buông xuống, từng lớp váy tơ tằm mềm mại của Thư Dao xếp chồng trên sô pha, cô nâng mắt, giữa mày cô cũng nhíu lại thành từng tầng nếp nhăn.

Biết cô bối rối, Minh Sâm vẫn hỏi: "Dao Dao, uncle hỏi cháu, nếu như lúc trước người nuôi cháu lớn là Quan Tụng Thanh, cháu có còn yêu A Đình không?"

Hình bóng của Thư Dao bị bao phủ trong ánh sáng màu cam, nét mặt và ánh mắt cũng bị bao vây trong bóng tối, cô nhìn về phía ông ấy, lại mãi không mở miệng trả lời.

Minh Sâm cũng không muốn có được đáp án của cô.

"Uncle lớn tuổi hơn cháu nhiều, mới vừa nói với cháu hai câu đã xem thấu tâm tư của cháu, vậy thì A Đình sao có thể không? Cháu cho rằng tại sao uncle lại đánh thằng bé một trận ở nước ngoài?"

Suy nghĩ của Thư Dao bị kéo về: "Tại sao?"

"Cháu được A Đình nuôi lớn, Dao Dao, nhưng năm này vẫn luôn là thằng bé phụ trách dạy dỗ cháu, thằng bé rất yêu cháu, có thể chính vì như vậy nên nếu thằng bé muốn dẫn dắt cháu yêu thằng bé thì thật sự là dễ như trở bàn tay. Cháu còn quá nhỏ tuổi, mơ hồ với tình yêu, cho dù là đến bây giờ, cháu vẫn chưa phân biệt được rốt cuộc tình cảm của cháu với A Đình là gì, vừa rồi uncle nói A Đình quá mạnh mẽ cũng không phải chỉ là tính cách của thằng bé, từ đầu quan hệ của hai đứa đã không ngang nhau, thằng bé là anh lớn dạy dỗ nuôi dưỡng cháu, thằng bé có thể ảnh hưởng tới cháu ở mọi mặt, chỉ dẫn cháu, thậm chí là chi phối suy nghĩ của cháu, nhưng cháu là một cá thể độc lập, Dao Dao, cháu không nên bị ai chi phối."

"Cháu tới bên thằng bé từ khi còn quá nhỏ tuổi, cũng gửi gắm quá nhiều tình cảm cho thằng bé, tình anh em, tình bạn bè, thậm chí là tình ba con, A Đình đóng quá nhiều vai trò trong cuộc sống của cháu, cháu đã quen với sự tồn tại của thằng bé, cho nên khi tình yêu nảy mầm trong tâm tư cháu, cháu cũng tự nhiên mà coi thằng bé là bạn trai cháu. Nhưng uncle cảm thấy, cháu vẫn chưa hiểu rõ trái tim của cháu, cháu chưa nhìn rõ, là bởi vì cháu ở quá gần thằng bé, một câu nói, một nét mặt, thậm chí một ánh mắt của thằng bé đều có thể ảnh hưởng đến quyết định của cháu."

"Đến đây." Nhìn cô thất thần, Minh Sâm vẫy tay với cô: "Ngồi bên cạnh uncle."

Thư Dao chậm rãi đứng lên, đi qua ngồi bên cạnh ông ấy.

Minh Sâm cầm tay cô, lần đầu tiên làm "ba".

"Không phải uncle hoàn toàn phản đối cháu và A Đình, rung động tuổi dậy thì rất ngắn, cũng rất tốt đẹp, nếu đổi lại là người khác, uncle sẽ cổ vũ cháu đi nếm thử tình yêu, nhưng quan hệ của cháu và A Đình không bình thường, một khi bắt đầu sẽ kéo theo sự phản đối của người lớn, sự nghị luận xung quanh, thậm chí là sự chỉ trích, tình trạng của cháu bây giờ không thích hợp để trải nghiệm những thứ này, cháu phải chăm sóc tốt cho sức khỏe rồi mới nếm thử việc nhìn rõ chính mình, cuối cùng mới là yêu người khác, hiểu không?"

Thư Dao chưa bao giờ suy nghĩ sâu như vậy về tình cảm của cô với Minh Đình, họ bầu bạn gắn bó nhiều năm như vậy, cô đã sớm quen với sự tồn tại của Minh Đình, cũng đã quen với việc cái gì cũng để anh chi phối, từ lúc vào cái nhà này, cô đã bắt đầu thích anh, ỷ lại anh, nhiều năm trôi qua như vậy, cô ngày càng không thể rời khỏi anh, cũng nguyện ý có tương lai với anh, tình cảm chặt chẽ không thể tách rời như vậy lại không phải tình yêu sao?

Cô cảm thấy rất hỗn loạn.

"Vậy cháu..." Cô chần chờ mở miệng hỏi: "Vậy cháu phải rời khỏi anh một khoảng thời gian sao?"

"Thực ra cháu có thể đến Boston học là tốt nhất, thời gian và khoảng cách địa lý có thể giúp cháu bình tĩnh suy nghĩ, nhưng cháu lại xảy ra chuyện bất ngờ."

Ông ấy nhớ tới trải nghiệm trước kia của Thư Dao, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cô: "Uncle cũng không yên tâm để cháu rời nhà sống một mình, cháu có thể không rời khỏi A Đình, nhưng uncle hy vọng hai đứa có thể tạm thời giữ khoảng cách, chờ cháu làm rõ suy nghĩ, kiên định nội tâm, không còn sợ hãi bất cứ sự chỉ trích và phản đối nào nữa, uncle sẽ ủng hộ hai đứa ở bên nhau."

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Minh Sâm có hơi thẹn thùng, chần chờ mấy phút, ông ấy vẫn mở miệng hỏi: "Hai đứa... Chưa ngủ với nhau đấy chứ?"

Bỗng nhiên bị người lớn trong nhà hỏi vấn đề như vậy, trái tim Thư Dao đập bịch bịch, hai má như bị thiêu đốt, nhiệt độ cơ thể tăng cao.

Cô trốn tránh theo bản năng, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng sắc đỏ vẫn nhanh chóng lan đến cổ, Minh Sâm nhìn thấy rất rõ ràng.

"Ngủ với nhau rồi à?"

"Không có!" Thư Dao cắn môi, đỏ mặt, nắm chặt váy, dáng vẻ chết không sờn: "Không có, không có làm... Anh vô cùng tôn trọng cháu."

Minh Sâm hừ lạnh một tiếng: "Thằng bé dám không tôn trọng cháu, uncle sẽ đánh chết nó."

"Cháu, cháu sẽ suy nghĩ rõ ràng! Uncle yên tâm đi!"

Đang nói, tiếng động cơ truyền đến từ ngoài cửa sổ, xuyên qua rừng rậm, tiến vào lỗ tai Thư Dao.

"Anh về rồi!"

Cô giống như con chim nhỏ bị dọa sợ, đứng dậy chạy lên tầng: "Cháu đi lên trước đây uncle, uncle không được nói những gì chúng ta nói cho anh ấy biết!"

Minh Sâm cười nhìn cô rời đi, móc hộp thuốc lá trong túi ra.

Sau khi Minh Đình vào cửa, Minh Sâm đang bắt chéo chân ngồi trên sô pha hút thuốc, nếu không phải thấy Thư Dao không ở đây, anh kém chút chút nữa đã đuổi người ra ngoài.

"Cậu tới làm gì?"

Giọng điệu của Minh Đình không thân thiện, Minh Sâm nghe xong thì cười: "Thế nào? Không chào đón cậu hay là hối hận lúc đó không đánh trả?"

Minh Đình không đáp lại lời này mà hỏi: "Cậu đến tìm em ấy, nói với em ấy những gì?"

Minh Sâm cười thâm sâu: "Giống như cháu nghĩ đấy, A Đình, cửa tình khổ sở, cháu phải chuẩn bị sẵn sàng đi."

Minh Đình không để ý tới ông ấy, đặt điện thoại xuống rồi trực tiếp đi rửa tay.

Thư Dao vội vàng chạy lên tầng trên, vừa đóng cửa đã dán lưng lên cửa, há miệng thở dốc.

Cô không biết tại sao lại muốn trốn tránh, rõ ràng là cô vô cùng yêu Minh Đình.

Nhưng một người lớn nói với cô, anh em yêu nhau sẽ khiến mẹ thất vọng, rồi lại một người lớn nói với cô, tình cảm của cô và Minh Đình không phải tình yêu.

Cô biết rõ yêu Minh Đình sẽ không dễ dàng, cũng nghĩ tới việc người trong nhà phản đối kịch liệt, cô từng chuẩn bị tâm lý vô số lần, lại không nghĩ rằng người trong nhà sẽ dùng danh nghĩa "yêu cô" để triển khai.

Cô có thể gánh vác được sự quở trách và oán giận, thậm chí là dưới cơn nóng giận, họ đuổi cô ra khỏi nhà cũng được, nhưng cô không nhịn được việc tất cả mọi người đều đang suy nghĩ cho cô, vì tốt cho cô, nhưng cuối cùng vẫn không muốn cô ở bên Minh Đình.

Cô có thể cảm nhận được sự chăm sóc và yêu thường mà người nhà dành cho cô, nhưng yêu thương thế này lại khiến cô ngạt thở.

Cô nhịn lại tâm trạng, không khóc, cô còn rất nhiều việc phải làm.

-

Tháng sáu đúng hạn mà tới, Thư Dao cũng không có cảm giác căng thẳng, thành tích IELTS 7.5 có thể giúp cô thoải mái đối phó với bài thi đại học tiếng Anh, Toán lại là môn luôn được đặt nặng trong lúc ôn thi du học, đọc hiểu và viết nghị luận của môn Ngữ Văn cũng có sự tương đồng với các môn khác, chỉ có các môn tổ hợp là cần cô tốn thời gian luyện tập. Chẳng qua Minh Đình mời giáo viên có kinh nghiệm rất phong phú cho cô, giúp cô giải trúng không ít đề, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì việc thi đại học giành hạng nhất không phải là vấn đề.

Không phải lo về tiền đồ, nhưng vào ngày kỳ thi kết thúc, cô cảm nhận được sự cô đơn trước nay chưa từng có.

Tất cả mọi người bên cạnh đều vui vẻ, đều thả lỏng, đều reo hò, ngay cả ánh nắng cũng theo đó mà nhiệt liệt tùy ý, xuyên qua từng tầng lá ngô đồng xanh rợp, rọi xuống tà váy xanh của cô.

Khi rời khỏi trường thi, bên cạnh cô không có một người quen biết, cô như một con cá lọt vào rừng cây, bụi gai phá hủy vảy cá của cô, nhiệt độ cao suýt nấu chín cô, đột nhiên bị mấy động vật nhỏ vui vẻ đẩy, bước chân của cô phù phiếm, mắt nổ đom đóm, cả người nghiêng một cái, trực tiếp ngẩn người.

Trong mộng là mặt nước chìm chìm nổi nổi, con cá là cô đây như nước chảy bèo trôi, trong sóng ngầm mãnh liệt, cô như bị cuốn vào vòng xoáy, hoàn toàn mất đi khống chế, "ầm" một tiếng, cô đụng phải đá ngầm, sự rung chuyển dữ dội trong mơ khiến cô bừng tỉnh.

Trong khoảnh khắc mở miệng hô hấp, người trên sô pha cũng bị cô làm cho tỉnh giấc, trong phòng không bật đèn, ngoài cửa sổ là màu lam xám mông lung, Minh Đình đi mấy bước tới bên giường của cô, trong lòng còn chưa bình tĩnh lại, cô đã bị anh ôm lấy.

"Bé cưng."

Trong giọng nói của anh có vẻ bối rối vội vàng, lập tức nắm chặt trái tim Thư Dao.

"Có đỡ hơn chút nào không?"

Anh đau lòng mơn trớn đôi mắt ẩm ướt của cô, trong lúc bất tỉnh, cô nhìn thấy đôi môi muốn tới gần lại mạnh mẽ nhịn lại của anh.

Đã rất lâu rồi cô không được anh ôm ngủ, vì cô không cho phép nên anh đặt yêu cầu của cô ở trong đầu, ngay cả lúc cơ thể cô khó chịu cần người bầu bạn thì anh cũng vẫn uất ức chính mình, ngủ trên sô pha.

Vừa nghĩ tới đây, cô không khống chế được mà nghẹn ngào.

Nước mắt rơi hết vào lòng bàn tay anh, ngay cả động tác lau nước mắt cho cô của anh cũng có vẻ bận rộn.

Giọng nói của anh dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Bác sĩ nói áp lực của em quá lớn, bé cưng, đừng khóc được không? Kỳ thi kết thúc, em có thể thả lỏng rồi."

Mùi hương của anh xâm nhập, vẫn là hương đào thanh đạm mà cô quen thuộc, khiến cô nhớ tới khi cô vừa đến vườn Phương Nhuy cũng giống như bây giờ, vẫn luôn khóc, đôi mắt của cô như con suối mới đào, nước mắt không dừng lại, không ngừng trào ra, như là vĩnh viễn không dừng vậy.

Anh không kiên nhẫn với nước mắt của cô, lại lần lượt bao dung nước mắt của cô, khi đó cô nghĩ, cô nhất định sẽ làm một người em gái tốt.

Không ngờ rằng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cô vẫn muốn ôm ý nghĩ như vậy sống dưới cùng một mái nhà với anh.

"Xem em khóc kìa." Anh nhẹ giọng oán trách: "Không chú ý đến sống chết của em, cũng không chú ý đến sống chết của anh, đừng khóc nữa được không?"

Anh cúi người, cô lại hoảng hốt nghiêng đầu, nụ hôn dịu dàng kia rơi trên nước mắt của cô, cô cảm nhận được hô hấp của anh hơi ngưng lại trong một khoảnh khắc.

Cô cố nén sự đau lòng mà lấy hơi, âm thanh khàn khàn khô khốc: "Anh ơi, chúng ta có thể..."

Môi anh rời khỏi gò má cô, giọng điệu dịu dàng trở nên cứng ngắc, anh hỏi: "Có thể cái gì?"

Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, hỏi anh: "Chúng ta có thể quay lại làm anh em không? Đừng làm người yêu nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK