Vào bữa tối, không một ai quay về nhà.
Một người bạn cũ của Minh Quân Thành qua đời trước ngày lễ, Minh Lãng đi cùng ông ta đến Bắc Thành để dự tang, phải đến đêm mai mới có thể đến nhà, Minh Sâm có tiệc xã giao, Minh Không đến buổi party của bạn bè, Minh Đình vẫn đang ở Nam Thành, người trong nhà không nhiều, nhưng bác Phùng vẫn làm một bàn thức ăn lớn chào mừng Thư Dao về nhà.
Minh Lệ đã có thể ăn bình thường, cùng ngồi vào trước bàn, bà ấy gắp cho Thư Dao một miếng sườn non chua ngọt, mà còn rất tự nhiên nói: "Ba con nói khi bé con thích ăn nhất là cái này, lại rất kén chọn, chỉ chấp nhận hương vị của Tô Việt Lâu, ông ấy nghĩ cách học trộm, kết quả làm ra lại bị con ghét bỏ, chỉ có thể đi mua."
Tay đang gắp món ăn dừng lại.
Lâm Huệ Nghi ngạc nhiên cười một tiếng: "Sao Lily có thể nhớ rõ việc lúc nhỏ như thế được?"
Minh Lệ cong cong môi, ung dung nói tiếp: "Vì trong xe của tôi thường xuyên xuất hiện mùi sườn non chua ngọt, nên hỏi thêm vài câu."
Thư Dao cũng rất kinh ngạc, cô vào nhà họ Minh nhiều năm như thế, chưa bao giờ nói mình thích ăn sườn non chua ngọt của Tô Việt Lâu, ngay cả Minh Đình cũng không biết.
Cô cố gắng không nhắc đến chủ yếu vẫn do món ăn này quá mang tính đặc trưng, cô không cần đặc biệt nói trong nhà cũng sẽ làm, nhưng mùi vị món này rất khó nắm chắc, cũng có lúc dì Mai thất bại, lúc ngon thì cô ăn thêm hai miếng, khi hương vị tạm được cũng chỉ ăn một miếng cho đỡ thèm, cho nên qua nhiều năm như thế, không ai trong nhà biết rõ cô thích ăn món này.
Nếu lời này xuất phát từ miệng Minh Đình thì cô không ngạc nhiên chút nào, dù sao Minh Đình hiểu rõ cô nhất, loại chuyện nhỏ này chỉ cần hơi quan sát một chút có thể hiểu rõ, nhưng một người hôn mê gần bảy năm nghe từ đâu, cô không thể nghĩ nhiều hơn một chút.
Nhưng cô lại cảm thấy trực giác mình vô cùng kỳ lạ, cô lại thấy trong câu trả lời của Minh Lệ lại có ẩn ý gì đó.
Có chút thái quá.
Bác Phùng mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Vậy Dao Dao cảm thấy hương vị sườn non đêm nay thế nào?"
Thư Dao ăn một miếng sườn non trong bát, khen: "Tuyệt không thể tả."
Trọng tâm câu chuyện dời đi chỗ khác, Lâm Huệ Nghi cũng không hỏi nhiều nữa, ngược lại lại kể về Quan Tụng Thanh.
Thư Dao lại dừng lại.
Lâm Huệ Nghi cười nhìn cô một chút, nói: "Thức ra cũng không phải thoả thuận chính thức gì, con đừng lo lắng, hai anh của con cũng không có hôn ước, trong nhà cũng không có khả năng quyết định hôn ước cho con. Nói mới nhớ, chính là vào tết trùng cửu đó, chủ tịch Quan đến Vườn Tập Phức ăn cơm với ba chồng, hai người đều uống hơi nhiều, lại nhắc đến Tụng Thanh và con đó, chủ tịch Quan nói không ngừng, luôn nói mấy đứa thân thiết, tình cảm tốt, cứ Dao Dao thế này Dao Dao thế kia, ba chồng nghe xong thì động tâm tư, lập tức đề nghị với chủ tịch Quan để mối quan hệ thân càng thêm thân, chủ tịch Quan nhất định không có ý kiến, nhưng vẫn nói muốn tôn trọng ý kiến của mấy đứa."
"Chẳng qua..." Bà ngừng một chút, ánh mắt rực rỡ nói: "Sợ là vợ chồng Nhược Vân vẫn không biết chuyện của con và A Đình, quan hệ của hai gia đình chúng ta tốt như vậy, dù sao cũng phải nói chuyện với nhau mới được."
Thư Dao đang muốn tiếp lời, đã bị Minh Lệ tranh trước: "Tôi đã nói với Nhược Vân, việc này chung quy là lỗi do A Đình không xử lý thỏa đáng, lo đầu không lo đuôi, ngày trước người làm mẹ này không quản, làm chủ được chuyện này, khiến hai đứa trẻ phải chịu nhiều đau khổ, bây giờ tôi tỉnh rồi, nói hai câu vẫn dễ dàng."
"Tôi mời cả nhà bọn họ đến nhà ăn cơm, ngày mai con ra sân bay đón họ đến, hôn sự có thể không nhắc đến, nhưng lời con nên nói phải nói rõ ràng với dì Nhược Vân, mấy năm nay bà ấy đối tốt với con là sự thật mọi người rõ như ban ngày, biết con rời nhà trốn đi vẫn luôn vô cùng lo lắng cho con, con phải xứng đáng với sự quan tâm và bảo vệ của dì Nhược Vân và Tụng Thanh, biết chưa?"
Thư Dao nghe lời này, nhất thời có rất nhiều cảm xúc.
"Vâng." Cô gật đầu: "Con biết rồi, mẹ, khoảng thời gian này để mẹ nhọc lòng rồi, ngày mai con sẽ nói rõ ràng với dì Nhược Vân."
"Còn cả anh Tụng Thanh của con." Minh Lệ nhắc nhở cô.
Mặc dù Minh Lệ hôn mê nhiều năm, nhưng bản lĩnh nhìn người không giảm chút nào, trong lòng bà ấy biết rõ tình cảm của đứa cháu trai ngoan nhà mình vướng mắc gì với cục cưng nhà mình.
Thư Dao nhớ ra câu "chỉ xem em là em gái" kia, vài phần thẹn thùng kéo cánh tay Minh Lệ làm nũng: "Con biết rồi mà mẹ, con đã là người trưởng thành rồi, biết rõ nên nói thế nào."
Minh Lệ cười, dùng lời trêu ghẹo cô: "Người trưởng thành mà bỏ nhà trốn đi hả?"
Thư Dao chớp cặp mắt to kia của mình giả bộ đáng thương, âm thanh nho nhỏ bảo đảm: "Sau này sẽ không nữa."
Cô đứng thẳng dậy: "Đều do anh trai."
"Không sai!" Lâm Huệ Nghi bị cô chọc cười, dặn dò cô nhân lúc cơm còn nóng ăn cơm trước, Minh Lệ và cô liếc nhau, đề tài hôn sự cứ bỏ qua thoải mái như thế.
Trong lòng Thư Dao thầm cảm thán, có mẹ ở đây đúng là yên tâm.
Buổi tối trước khi ngủ, Thư Dao rửa mặt xong xuôi xuống đến lầu hai gõ cửa phòng Minh Lệ, trong phòng dì đang đỡ Minh Lệ nằm lên giường, Thư Dao mở cửa vào trong: "Mẹ, đêm nay con có thể ngủ với mẹ không?"
Đây là trải nghiệm trước giờ Minh Lệ chưa từng có, bà ấy trước giờ vẫn chưa từng ngủ với con mình.
Minh Lệ không trả lời ngay, Thư Dao lại cam đoan: "Con đảm bảo sẽ không xoay loạn xạ, ảnh hưởng đến mẹ, được không ạ?"
"Đương nhiên là được." Minh Lệ vui vẻ đồng ý.
Thư Dao để điện thoại di động qua một bên, rất vui vẻ cởi giày nằm lên giường.
Minh Lệ để lại một cái đèn ngủ, bà ấy vừa nằm xuống Thư Dao đã dán vào, dựa sát vào nhau thơm thơm mềm mềm, khiến người ta cảm thấy vô cùng yên lòng.
"Tại sao muốn ngủ cùng mẹ vậy?" Bà ấy hỏi.
Thư Dao nghiêng người ôm cánh tay bà ấy, ríu rít trả lời: "Nhớ mẹ."
Minh Lệ cảm giác mình bị một câu của con nhóc này đánh trúng, cũng khó trách con trai mình hoàn toàn không thể chống đỡ được.
"Chẳng phải mẹ đang bên cạnh con sao?"
"Vậy cũng nhớ!" Cô vô cùng thỏa mãn nói: "Tâm nguyện lớn nhất đời con chính là có mẹ, bây giờ không dễ dàng mới có được, tất nhiên lúc nào cũng phải trông mẹ như trông kho báu."
Minh Lệ nắm tay cô trong chăn: "Mẹ cũng không chạy, không cần lúc nào cũng phải nhìn."
Thư Dao cười đến ngu ngơ, lại dán vào bà ấy, nhưng có lẽ cô sợ Minh Lệ không thích ứng, lại nhỏ giọng nói: "Mẹ có quen không? Con luôn dán người như thế?"
Minh Lệ cười một tiếng, nhớ đến trước kia, nói: "Trước giờ mẹ chưa từng bị ai dán vào, khi A Đình còn bé..."
Bà ấy nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
Thư Dao tò mò: "Anh trai khi còn bé như thế nào?"
Minh Lệ thở phào một cái: "Nói ra thật xấu hổ, A Đình vừa ra đời được vài tháng mẹ đã bận công việc, cũng chưa từng bế nó, nó là do mợ con nuôi lớn, cũng chưa từng dính lấy mẹ, con không nghe trước giờ nó toàn gọi mẹ là Minh Lệ sao?"
Bà ấy cười một tiếng: "Có đôi khi mẹ lại cảm thấy, giữa mẹ và nó dường như ai mất cũng như nhau."
"Sao lại có thể?" Thư Dao nôn nóng giải thích: "Anh trai thật ra vô cùng yêu mẹ, rất cần mẹ."
"Mẹ biết."
Bà ấy từ miệng Minh Sâm đã biết rõ những chuyện xảy ra trong những năm này, lòng bà ấy vô cùng phức tạp.
Sự phản bội của Thương Đình Châu cũng không khiến bà ấy cảm thấy khổ sở, thật sự khiến cho người ta khổ sở là con của bà ấy trong lúc vô tình đã lớn thành dáng vẻ mà bà ấy chờ mong, nhưng bà ấy lại hoàn toàn không hay biết gì.
Bà ấy im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: "Anh trai con khi còn bé học nói, người gọi đầu tiên chính là "dì", vì chuyện này mà lúc ấy mẹ đã đuổi dì trông trẻ, đổi một người khác sẽ dạy nó gọi "mẹ", nhưng nó chưa bao giờ mở miệng gọi mẹ là mẹ".
"Có một lần khi điền vào tờ khai thông tin gia đình ở trường, ở cột thành viên gia đình thằng bé đã viết 'ba mẹ đều mất', thầy giáo gọi điện thoại cho mẹ, mẹ rất tức giận, về nhà đánh nó một trận, nó cắn chặt răng, không khóc cũng không làm ầm ĩ, nén giận hỏi mẹ: "Sinh con nhưng lại không nuôi dạy con, hai người so với chết có khác gì nhau đâu?" Khi đó mẹ mới phản ứng được, thì ra nó cần có ba mẹ làm bạn."
Bà ấy thở dài, bất đắc dĩ cười: "Nhưng khi đó mẹ quá bướng bỉnh, một lòng dốc sức xây dựng sự nghiệp, muốn chứng minh cho ông nội con xem, mẹ không dựa vào nhà họ Minh cũng có thể đủ tư cách, có lẽ mẹ không bớt được thời gian cho nó, nhưng mẹ có đưa cho thằng bé một con thỏ, dỗ dành nó, nói rằng thật ra mẹ vẫn luôn ở bên cạnh nó, thằng bé ngây thơ nên vui vẻ nhận lấy, mỗi đêm đều ôm đi ngủ, còn gọi con thỏ ấy là "Lệ Lệ", chăm sóc nó vô cùng tốt.”
Thư Dao nghe những lời này, vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Cô biết rõ tầm quan trọng của con thỏ tai cụp kia với anh, cô luôn cho rằng, thỏ tai cụp là bạn bè, lại không ngờ nó còn đại diện cho "mẹ".
Cho nên sinh nhật 11 tuổi của cô, anh ấy đưa cho cô một con thỏ tai cụp, cũng muốn đưa cho cô một "mẹ" sao?
Lòng cô chợt vô cùng chua xót.
Minh Lệ hít một hơi thật sâu, kéo tay Thư Dao nói: "Con vô cùng vui mừng có một người mẹ, nhưng con không biết, mẹ còn vui mừng hơn con, thực ra thứ A Đình muốn không nhiều, nhưng mẹ luôn không thể làm hài lòng nó, là con cho A Đình một gia đình có độ ấm, khiến nó trở thành người nó muốn trở thành."
Thư Dao đột nhiên nhớ lại buổi tối Thương Đình Châu bị cảnh sát Phùng dẫn đi, cô kinh ngạc nhìn bóng lưng anh một mình rời đi, cảm nhận một loại bi thương mãnh liệt.
Khi đó cô không nói rõ được loại bi thương này ở đâu phát ra, lúc này mới biết, thì ra từ ngày đó trở đi, bên cạnh anh ấy thật sự không còn "người nhà" nào nữa.
Mặc dù Thương Đình Châu đáng hận nhưng ông ta vẫn là ba của anh.
"A Đình rất yêu con."
Minh Lệ lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thư Dao, cô lấy lại tinh thần, vô thức nói: "Con cũng yêu anh ấy."
Minh Lệ khẽ bật cười, lúc này Thư Dao mới ý thức được mình nói cái gì.
Tình yêu cô dành cho Minh Đình là điều không thể nghi ngờ, nhưng cô chưa từng nói "em yêu anh" với Minh Đình, không ngờ lần đầu tiên nói yêu anh lại là với Minh Lệ.
Cô đỏ mặt.
Minh Lệ vẫn còn hơi thất vọng, nhưng bà ấy nói: "Thật tốt, khi gia đình chúng ta được đoàn tụ, thật tốt."
Cô dán vào Minh Lệ, nhẹ nhàng nói: "Cả nhà chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời."
Trăng ngoài cửa sổ nhô cao hơn, xuyên qua bóng tối, nhô ra khỏi đám mây, mặt biển lấp lánh ánh sáng lạnh, chiếc thuyền trôi dạt vào bờ, gió nhẹ, nước đầy, thuyền lắc lư, cũng không sợ thuyền đi phương xa nữa.
...
Mười giờ sáng, máy bay của Minh Đình hạ cánh, anh cho Văn Nhã nghỉ phép cuối năm, một mình đi bộ đến bãi đỗ xe, lái xe trở về vườn Tập Phúc.
Minh Sâm say rượu cả đêm, thức dậy đã muốn, lúc xuống lầu hỏi một câu Dao Dao đâu rồi, Lâm Huệ Nghi đáp: "Đến sân bay đón Nhược Vân và Tụng Thanh rồi."
Hôm nay là đêm giao thừa, dì ở nhà đang bận rộn chuẩn bị bữa cơm gia đình tối nay, bác Phùng mang hai con cá mú vào, Minh Lệ và Lâm Huệ Nghi đang kiểm tra quà tặng của từng gia đình trong phòng khách, Minh Không đưa cốc cà phê cho Minh Sâm và hỏi: "Thật sự phải kết hôn?"
Minh Sâm dựa vào quầy bar cười nói: "Cũng không phải không thể, chẳng lẽ cháu không thấy sao? Dao Dao thích Tụng Thanh, vừa dịu dàng vừa ân cần, vừa thành thục vừa đáng tin cậy, trung thành lại luôn đặt cô ấy lên hàng đầu, gia thế của Tụng Thanh không tệ, ba mẹ lại rất yêu thương, nếu gả cho cậu ấy, Dao Dao sẽ được hưởng hạnh phúc vô tận."
Ông ấy nhấp một ngụm cà phê: "Quan trọng nhất là tâm trạng ổn định."
Hàng lông mày Minh Không nhíu lại, mặc dù không hiểu nhưng vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên.
Minh Lệ nghe thấy không vui: "Lời này của chú giống như thể để Dao Dao ở nhà thì không được hưởng phúc?"
Minh Sâm bưng cà phê cười ha ha, cà phê nóng hổi xém chút nữa vẩy ra ngoài, ông ấy vội nói: "Hạnh phúc của tình yêu không giống hạnh phúc của gia đình."
Minh Lệ không thèm nhấc mắt: "Chú bớt đi, con gái tôi ở đâu cũng hưởng không hết phúc."
Trong phòng khách ai cũng bận rộn, ngay cả lúc Minh Đình đứng ngoài cửa lúc nào cũng không biết, mãi đến khi anh đi vào, hơi ngơ ngác hỏi: "Em ấy về rồi?"
Minh Sâm đột nhiên nâng mắt, cười mờ ám, trở lại anh: "Lại đi rồi."
"Đi đâu?"
Minh Sâm đáp: "Đến sân bay đón bạn trai."
Minh Đình xoay người rời đi.
Minh Lệ sốt ruột kêu lên "A Đình", nhưng tiếng bước chân ngoài cửa càng chạy càng xa, bà ấy trừng mắt nhìn Minh Sâm: "Chú chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn."
Minh Sâm để cà phê xuống rồi rót cốc nước: "Để nó đi thôi, em nói cái gì nó cũng không tin, vẫn phải để cục cưng của em đích thân xuất quân thôi."
...
Hôm nay Thư Dao dậy rất sớm, vừa sáng giúp Minh Lệ tắm rửa, mặc quần áo, mát-xa và phục hồi chức năng, bận rộn cả buổi.
Trước khi ra cửa vội vã ăn vài miếng cơm, lên xe liền bắt đầu mệt mỏi rã rời, cô mơ mơ màng màng ngủ, cơ thể đột nhiên nghiêng về trước, cô đột ngột mở mắt, chưa tỉnh hồn hỏi chú tài xế: "Sao vậy ạ?"
Một chiếc Ferrari đỏ rực đỗ chéo trước xe, ông Hà chú ý nhìn biển số xe, trước khi kịp nói đã thấy Minh Đình ra hiệu với mình, vội vàng nói "là thiếu gia" rồi mở cửa xe bước ra ngoài chờ.
Từ kính chắn gió Thư Dao nhìn thấy bóng hình quen thuộc, mặc một chiếc áo khoác da ngắn màu đen và quần jean cùng màu, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương, nụ cười lập tức nở trên môi cô.
Cô ngóng về phía cánh cửa kia, mong mỏi trông chờ.
Cửa xe đột nhiên mở ra, luồng gió lạnh thổi vào, anh cũng nghiêng người ngồi vào trong xe.
Với một tiếng “rầm”, cửa xe đã đóng lại.
"Anh trai—"
Cô mới gọi được một tiếng "anh" thì bàn tay trái lạnh ngắt của Minh Đình đã tóm lấy cổ cô.
Vẻ mặt xám xịt, đôi mắt sâu thẳm, anh từng bước ép sát, hỏi: "Đi đón bạn trai em à?!"
Cô ôm chặt cổ tay anh bằng cả hai tay, cố gắng thoát ra, nhưng anh tiến lại gần và cắn môi cô trước khi buông ra: "Anh ta là bạn trai của em, vậy anh là gì?"