• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như Minh Đình đã nói, Thương Đình Châu rất sốt ruột.

Cuộc gọi quốc tế giữa đêm kéo dài rất lâu, giọng của Đường Mạn Mạn vẫn nũng nịu như mọi khi: "Honey, anh đừng lo, bọn họ không có bằng chứng, chúng ta không thể tự hoảng loạn được."

Thương Đình Châu trằn trọc không ngủ được, lo lắng nói: "Nhưng Minh Lãng đã nhúng tay vào rồi, ông ta không giống Minh Quân Thành, cái lão già hồ đồ đó, thủ đoạn của ông ta quá lợi hại, e là mình anh không đối phó nổi. Hơn nữa bây giờ Minh Lệ có thêm một đứa con gái, dù là ly hôn hay chia tài sản, anh cũng không được lợi lộc gì, nói không chừng nhà họ Minh còn điều tra lại vụ tai nạn xe vì cô cháu ngoại này, nếu cứ làm loạn thế này nữa, sợ là chẳng được gì đâu, bảo bối à."

"Anh sợ cái gì? Dù có điều tra, bọn họ không có bằng chứng thì làm gì được anh? Anh đừng quên, chính vì ông ta là Minh Lãng nên ông ta mới không dám làm gì anh! Ông ấy là người thế nào chứ? Sau này sẽ thăng tiến không ngừng! Ông ta càng phải làm gương, phải tuân thủ pháp luật, không có bằng chứng thì ông ta còn có thể dùng vũ lực ép cung anh được chắc? Anh cứ việc gây chuyện với bọn họ! Một trăm triệu đó vốn dĩ là của anh!"

"Nhưng mà…"

"Chồng ơi~"

Đường Mạn Mạn cắt ngang lời của Thương Đình Châu, giọng nói đầy đáng thương: "Anh lâu lắm rồi không sang, không biết chi tiêu của em và con ở Mỹ lớn đến mức nào đâu, chúng ta cần tiền, anh chỉ cần kiên trì thêm một chút, đòi thêm khoản nữa, sau này cả nhà ba người chúng mình sẽ không cần lo lắng vì tiền nữa, anh thương em và con một chút đi mà, được không?"

Nghe thấy giọng nũng nịu cầu xin đầy khổ sở, dù Thương Đình Châu có khó xử thế nào cũng nghiến răng đồng ý: "Được rồi, anh sẽ đi thăm dò thêm lần nữa, bên Gia Bình, em đã chắc chắn xử lý xong hết chưa?"

"Đương nhiên."

Đường Mạn Mạn quả quyết nói: "Chúng ta mới là người một nhà, tất nhiên Gia Bình sẽ nghĩ cho anh, anh cứ yên tâm cách anh ấy làm việc."

Được Đường Mạn Mạn an ủi, Thương Đình Châu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, giờ chịu khổ đều là vì cuộc sống tốt hơn sau này, ông ta không có lý do để từ bỏ.

Mạn Mạn và con của ông ta vẫn đang đợi ông ta ở bên kia đại dương, ông ta không thể khiến hai mẹ con họ thất vọng.

Chỉ là nỗi nhớ dâng trào, ông ta dịu dàng nài nỉ cô ta: "Mạn Mạn ngoan, gọi video cho anh nhìn em một chút được không? Chồng rất nhớ em."

Đầu dây bên kia lại ngập ngừng một chút, vội vàng mở miệng lại càng lắp bắp hơn: "Chồng ơi, em, hôm nay em có hẹn tập Pilates, sắp phải ra ngoài rồi, lát nữa em gửi ảnh cho anh được không? Bên anh cũng không còn sớm nữa nhỉ? Nghỉ ngơi sớm một chút nhé?"

Không thể nhìn thấy bảo bối yêu quý của mình, Thương Đình Châu có hơi thất vọng, đang định mở miệng thì từ đầu dây bên kia vang lên một tiếng: "Daddy~~~"

Thương Đình Châu nhớ đến con trai, trên mặt nở một nụ cười nói: "Mau gọi Tiểu Kiệt lại đây nói chuyện với anh vài câu đi."

Ông ta vừa nói xong, đầu bên kia điện thoại đã im bặt.

Sau vài giây im lặng, ông ta mở điện thoại ra mới thấy cuộc gọi đã bị cúp.

Ông ta đang định gọi lại thì thấy tin nhắn của Đường Mạn Mạn gửi đến.

[Mạn Mạn: Chồng ơi, em lỡ bấm nhầm, em ra ngoài trước đây, anh ngủ sớm đi nha, lát nữa em gửi ảnh cho anh, yêu anh~/ Hun hun]

Thương Đình Châu nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc lạ ở chỗ nào, cuối cùng, ông ta vẫn chiều theo bảo bối lớn của mình mà không gọi lại.

Mạn Mạn của ông ta bên cạnh ông ta nhiều năm như vậy, còn sinh cho ông một cậu con trai ngoan ngoãn đáng yêu, bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng lấy được tiền, bay sang Mỹ đoàn tụ với gia đình, những thứ khác đều không quan trọng.

-

Nửa đêm dưới bầu trời lác đác sao và trăng mờ, trong phòng ngủ của Minh Đình vẫn còn một chiếc đèn ngủ vàng mờ đang sáng.

Những ngày này, Thư Dao vẫn luôn ngủ trong phòng của Minh Đình, cô không rời xa Minh Đình được, nhưng lại không muốn để anh chịu thiệt thòi ngủ trên sofa, cô đã vài lần đề nghị đổi chỗ với anh, nhưng lần nào cũng bị từ chối.

Cô biết đây là trách nhiệm của một người anh, và cũng là thể diện của anh ấy.

Từ sau lần cô bị Quan Tụng Thanh bắt gặp đang ngủ trên sofa, dù thế nào Minh Đình cũng không chịu để cô ngủ trên sofa nữa.

Trong lòng cô thấy vui vẻ, nhưng cũng biết mình không thể mãi như thế này.

Cô không thể dựa dẫm vào anh trai cả đời, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ có cuộc sống riêng của mình.

Vừa nghĩ đến điều này, tim cô bỗng nhiên nhói lên.

Ba có thể cưng chiều cô cả đời, yêu thương cô, dành cho cô mọi điều tốt nhất, vậy còn anh thì sao?

Sau này anh sẽ yêu, sẽ kết hôn, sẽ xây dựng gia đình riêng, vậy cô có còn được anh chăm sóc từng ly từng tí như bây giờ nữa không?

Cô bỗng cảm thấy bản thân quá đáng, rõ ràng đang sống nhờ nhà người khác, vậy mà lại sinh ra nhiều lòng tham như thế, luôn mơ tưởng đến tình yêu và sự chăm sóc mà vốn dĩ cô không nên có.

Nhưng trong lòng cô rất khó chịu, như thể có một đôi tay bóp chặt tim mình, đau lắm, nhưng cô chẳng có cách nào ngăn lại được.

Đã quá muộn rồi, cô nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cô nghĩ Minh Đình đã ngủ say, nhưng không ngờ lại đột nhiên nghe thấy anh hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"

Thư Dao hơi giật mình, chống nửa người lên nhìn anh.

Đèn ngủ rất tối, dù anh nằm nghiêng đối diện với giường, Thư Dao vẫn không nhìn rõ mắt anh.

Trong lòng có chút bất an, cô hỏi: "Có phải em làm anh thức giấc không?"

Minh Đình không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại: "Trễ thế này rồi mà em vẫn còn đang nghĩ gì vậy?"

Thư Dao khó chịu đến mức không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy.

"Tại sao không ngủ được?"

Minh Đình đã hỏi ba lần, Thư Dao biết mình không thể để anh hỏi đến lần thứ tư nữa, nhưng cô không biết phải nói dối thế nào, đành hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"Anh, anh ơi… sau này anh sẽ kết hôn ạ?"

Minh Đình khẽ bật cười: "Em nửa đêm không ngủ, chỉ để nghĩ chuyện này à?"

Thư Dao thực sự rất buồn, mái tóc dài xõa xuống vai, trông như một đóa hoa bị héo dưới ánh nắng, cả người không còn sức sống.

Cô biết câu hỏi này rất ngu ngốc, làm gì có ai cả đời không kết hôn chứ? Nhưng cô vẫn không kìm được mà muốn hỏi.

Thời gian từng giây trôi qua, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chấp nhận thực tế, không ngờ lại nghe Minh Đình nói: "Không kết hôn."

"Thật sao?"

Đôi mắt Thư Dao đột nhiên sáng lên, sáng rực như ánh sao trong đêm tối, Minh Đình nhìn thấy rõ ràng.

Anh đã hiểu rồi, cô nhóc này chỉ mong anh cô độc đến già.

"Ừm."

Anh thực sự không hề mong muốn một cuộc hôn nhân đầy rối ren, thậm chí còn bài xích nó, nên câu trả lời này không hẳn là để dỗ dành cô.

Anh biết Thư Dao sẽ vui khi nghe câu trả lời này, nhưng không ngờ cô lại vui đến vậy.

Thư Dao lập tức vén chăn xuống giường, chạy vội đến bên sofa, vui vẻ ôm lấy tay anh và nói: "Vậy thì em cũng không kết hôn, em sẽ ở bên anh cả đời được không?"

Ánh trăng mờ nhạt, gương mặt Thư Dao ngược sáng, sắc mặt gần như bị bóng tối nuốt chửng, lẽ ra trước mắt Minh Đình chỉ là một cảnh tượng mơ hồ, nhưng anh lại nhìn thấy rõ sự rực rỡ nở rộ trong bóng tối.

Một đóa hoa trắng thuần khiết giữa màn đêm, giữa bóng tối vẫn tràn đầy sức sống, xinh đẹp nhưng lại bị phủ bởi một lớp màn che.

Tầm mắt dời xuống, Thư Dao đang quỳ bên mép ghế sofa.

Anh quay mắt nhìn lên trần nhà, cố ý trêu chọc: "Anh nằm, em quỳ, có phải em đang mong anh chết sớm không?"

Lời vừa dứt, một đôi tay đột ngột bịt lên môi anh.

"Không được nói chữ chết!"

Thư Dao nghiêm giọng, lập tức đứng dậy ngồi xuống ghế sofa, lặp lại lần nữa: "Anh không được nói chữ chết! Anh sẽ không chết!"

Cô không thể chịu đựng được nỗi đau mà chữ này mang đến, trong khoảnh khắc ấy, cô thậm chí có một suy nghĩ cực đoan, nếu một ngày nào đó anh không còn nữa, cô cũng không muốn sống nữa.

Cô đã từng một lần mất đi ý nghĩa của sự sống, chính anh đã cho cô một ý nghĩa mới, là anh tiếp tục duy trì cuộc sống của cô, vì vậy, anh còn, cô còn, anh không còn, cô tuyệt đối không sống một mình.

Chỉ là những lời này cô không thể nói ra, cả đời này cũng sẽ không nói ra.

Chỉ cần nghĩ đến chữ đó, tim cô liền đau nhói, đôi tay run rẩy, Minh Đình lập tức nắm chặt cổ tay cô, gạt tay cô ra, nói: "Nếu em không buông tay, anh sẽ…"

Bốn chữ "ngạt thở mà chết" anh không thể nói ra, bởi vì trong bóng tối, anh cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi, một giọt, hai giọt, rơi trên mu bàn tay anh.

Anh ấy còn chưa kịp ngăn cơn "mưa" này, trong ngực đã có thêm một người.

Thư Dao lao vào ngực anh khóc không thành tiếng, nỗi bi thương ấy thậm chí còn nặng nề hơn cả ngày trên sân thượng đó.

Lúc đó, cô đã mất đi người thân duy nhất, đang muốn tìm đến cái chết.

Vậy còn bây giờ thì sao?

"Sợ anh chết sao?" Anh cười hỏi.

Nghe Minh Đình hỏi, trong tiếng khóc bi thương Thư Dao khẽ "ừm" một tiếng.

"Vậy sao em vẫn còn khóc?"

Thư Dao sững người.

Đúng vậy, khóc nhiều không may mắn mà.

Thư Dao cố kìm lại nước mắt, ngẩng đầu lên, vội vàng lau nước mắt trên mặt, rồi ngã vào lòng Minh Đình, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.

Cô tin rằng, chỉ cần ôm đủ chặt, anh sẽ luôn ở bên cô.

Nhưng Minh Đình lại nói: "Em sắp siết chết anh rồi, Thư Dao."

"Vậy thì em cũng không buông tay."

Cô đột nhiên giận dỗi, phồng má như con cá nóc, giọng nói cũng nghẹn lại, khiến Minh Đình bật cười.

"Em định ôm anh như vậy cả đêm à?"

Thư Dao không nói gì, chỉ càng siết chặt cánh tay hơn.

Minh Đình bị siết đến mức cổ họng căng chặt, không nhịn được ho hai tiếng, nhưng vẫn không quên trêu chọc: "Em muốn ngủ với anh thì cứ nói thẳng, siết chết anh có lợi gì cho em chứ?"

Thư Dao tức giận rồi.

"Anh có thể đừng lúc nào cũng nói đến chết không?!"

Cô đột nhiên bật dậy, đấm một cú vào ngực Minh Đình, sau đó tức giận xuống khỏi sofa, chạy từng bước nhỏ đến giường, kéo chăn trùm kín người.

Ghét quá, ghét anh cứ luôn miệng nói đến "chết".

Rõ ràng cô trân trọng như vậy, nhưng anh lại chẳng để tâm, còn cười vô tâm đến thế.

Minh Đình bị Thư Dao đấm đến sững người, đợi đến khi anh nhận ra thì Thư Dao đã trở lại giường, còn trùm kín mình trong chăn, cuộn tròn thành một cục nhỏ.

Vừa cười vừa khóc, vừa đánh vừa làm loạn.

Ừm…

Phái nữ là sinh vật khó hiểu.

"Thư Dao?"

Anh gọi một tiếng, nhưng Thư Dao không để ý đến anh.

Anh càng muốn cười hơn, thì ra bé thỏ tai cụp này cũng có lúc bướng bỉnh như vậy.

Quả thật nhặt cô em gái này không uổng phí, quá thú vị rồi, chọc cười, rồi chọc khóc, đều thú vị cả.

Thư Dao đang giận, không muốn nói chuyện với Minh Đình, đợi đến khi cô bình tĩnh lại rồi nhìn sang Minh Đình, con người vô tâm kia đã ngủ mất rồi.

Cô cứ yên lặng nhìn anh say ngủ như vậy, cơn giận trong lòng cũng lặng lẽ tan biến.

Bất kể anh nói gì, làm gì, anh vẫn là anh của cô, là người quan trọng nhất trong đời cô, vì vậy, dù anh tốt hay xấu, cô đều chấp nhận, đều yêu thích.

Cô không kiềm chế được lòng tham của mình, càng lúc càng khao khát nghĩ rằng, nếu cô và anh có thể mãi như thế này, thì sẽ tốt biết bao.

Khi Thư Dao thức dậy vào buổi sáng, Minh Đình đã ra ngoài rồi.

Cuộc điều tra của cảnh sát Phùng đã có tiến triển mới, khi họ kiểm tra mạng lưới quan hệ của Lý Xuyên, họ phát hiện một nhân vật quan trọng tên là Mạch Thành, người này vừa xuất hiện đã lập tức kết nối toàn bộ logic, giúp vụ án có một bước đột phá lớn.

Sau khi gặp cảnh sát Phùng, Minh Đình ghé qua bệnh viện, Minh Lệ vẫn còn hôn mê, nhưng may là tình trạng ổn định, chức năng cơ thể cũng không có vấn đề gì lớn. Hiện tại chỉ cần chờ đội ngũ y tế lập ra phương án hồi phục chi tiết, đến lúc đó sẽ quyết định là đưa bà ấy sang Thụy Sĩ hay để bà ấy ở lại trong nước.

Trên đường đến công ty, trợ lý Lý lại gọi điện, nói rằng Thương Đình Châu bám riết ở công ty không chịu đi, còn gây náo loạn trong văn phòng.

Có lẽ vì bị Minh Lãng cắt đứt con đường gây chuyện trên mạng, Thương Đình Châu chỉ còn cách chuyển sang quậy phá trực tiếp tại công ty, cố gắng gây sóng gió, vừa buồn cười lại vừa đáng thương.

Trước đây Minh Đình luôn tránh mặt ông ta, nhưng hôm nay có lẽ có thể gặp một lần.

Đã mấy ngày không gặp Thương Đình Châu, dáng vẻ tiều tụy của ông ta ngoài dự đoán của Minh Đình, anh còn tưởng rằng với khí thế đi đòi công lý như vậy, Thương Đình Châu phải trông đầy tinh thần, rạng rỡ mới đúng.

Trợ lý Lý mang hai cốc nước vào văn phòng, Thương Đình Châu vừa định nhận lấy thì bị Minh Đình giành trước, quay người liền đổ thẳng vào chậu cây.

"Có gì thì nói thẳng, đừng uống nước nữa."

Trợ lý Lý thấy vậy, liền vội vàng rời khỏi văn phòng.

Thực ra chuyện ầm ĩ đến mức này, Thương Đình Châu đã nhận ra hiện thực, trước quyền lực tuyệt đối, ông ta không thể giành thêm lợi ích nào nữa, chỉ có thể rút lui mà tìm một lựa chọn kém hơn.

Những ngày qua ông ta ngủ không ngon, luôn cảm thấy bất an, ông ta và mẹ con Đường Mạn Mạn đã xa cách quá lâu, bây giờ ông ta nóng lòng muốn rời khỏi đây, dù có ít tiền hơn một chút cũng không sao, tốt nhất là dứt khoát giải quyết vấn đề để tránh đêm dài lắm mộng.

Vậy nên ông ta nói: "Nếu mẹ con đã sớm có ý định ly hôn, vậy thì chúng ta cứ theo thủ tục mà làm."

Minh Đình không nói gì, chỉ cười.

Trong chớp mắt Thương Đình Châu rợn tóc gáy, dù cho người trước mặt là con ruột của mình, ông ta vẫn cảm thấy không thể nhìn thấu anh.

"Mày cười cái gì?"

Minh Đình cầm cây bút trên bàn lên, xoay nhẹ vài vòng, hờ hững nói: "Cười vì ông sẽ không có kết cục tốt."

Cùng một đoạn đối thoại, chỉ mới cách nhau một tháng, nhưng người hỏi và người đáp đã đổi chỗ cho nhau.

Thương Đình Châu nghe vậy, lạnh đến mức rùng mình một cái.

Minh Đình liên tục mở ra đóng vào cây bút máy trong tay, phát ra những tiếng "cạch cạch" không ngừng, Thương Đình Châu cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than, mỗi lần nắp bút vang lên một tiếng, đôi tay đặt trên đầu gối của ông ta lại siết chặt thêm một chút, nhờ cắn chặt hàm răng, ông ta mới không để lộ sự sợ hãi.

"Nếu biết trước có ngày hôm nay, thì lúc trước cớ gì phải làm vậy?" Minh Đình cười nhẹ.

Thương Đình Châu biết trong đàm phán đầu tiên là không thể để mất khí thế, nên lại mạnh miệng nói: "Là mẹ mày ngoại tình trước!"

Minh Đình xoay mạnh cây bút trong tay, bút máy rơi xuống đất theo vang lên một tiếng, Thương Đình Châu giật mình, nhìn thấy cây bút lăn lông lốc đến bên chân mình.

Trong lúc mất tập trung, ông ta nghe thấy Minh Đình nói: "Nếu đã biết trước kết quả cuối cùng là ly hôn, thì cớ sao ông phải tốn công trộm giấy ủy quyền rồi hủy bỏ nó, sau đó lại còn cẩn thận sắp đặt vụ tai nạn xe này?"

Thương Đình Châu toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn siết chặt đầu gối, nói: "Tao không hiểu mày đang nói gì."

"Vậy sao?"

Minh Đình cười nhẹ: "Ông không hiểu tôi đang nói gì, vậy ông có biết cái tên Lý Xuyên, Mạch Thành, Chu Gia Bình và Đường Mạn Mạn không?"

Thương Đình Châu nhìn chằm chằm vào cây bút bên chân, vẫn ngoan cố: "Không biết."

Minh Đình cười nhẹ như gió thoảng mây trôi: "Không biết cũng không sao, tôi không ngại giúp ông sắp xếp lại.

"Tài xế gây tai nạn Lý Xuyên có một người anh em chí cốt tên là Mạch Thành, vài năm trước, Mạch Thành và Chu Gia Bình từng làm việc dưới trướng cùng một ông chủ, mà Chu Gia Bình lại là anh trai cùng ba khác mẹ của bảo bối của ông – Đường Mạn Mạn."

"Nếu những điều này ông cũng nghe không hiểu, vậy thì tôi không ngại giúp ông nhớ lại một chút."

"Ngày 13 tháng 4 năm nay, Mạch Thành đăng ký một công ty vật liệu xây dựng tên là An Hòa, chuyên kinh doanh vận chuyển vật liệu và thương mại xuyên biên giới, địa điểm đăng ký ở Mang Thành."

"Cuối tháng 5, Mạch Thành tìm đến Lý Xuyên, nói rằng gã ta có một dự án thương mại xuyên biên giới ở Mang Thành, muốn mời Lý Xuyên làm người phụ trách dự án, điều kiện tiên quyết là phải giúp gã ta dàn dựng một vụ tai nạn, sau đó sẽ nhận được một khoản tiền bồi thường và một căn nhà ở Mang Thành. Lý Xuyên ngây thơ tưởng rằng đây là cơ hội làm lại sự nghiệp, không hề do dự mà nhận lời ngay, nào ngờ ông ta lại bước lên thuyền giặc, không chỉ không nhận được một xu nào, mà còn mất mạng vì chuyện này, trở thành kẻ thế mạng cho ông và đồng bọn của ông – Đường Mạn Mạn và Chu Gia Bình."

"Nói bậy!"

Thương Đình Châu ngồi thẳng dậy, lớn tiếng nói: "Lý Xuyên, Mạch Thành gì chứ? Tao không quen biết ai cả!"

Thương Đình Châu càng ngoan cố không thừa nhận, Minh Đình càng buồn cười.

Anh đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, lười biếng dựa vào kính, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn người đàn ông trên ghế sofa đang toát mồ hôi lạnh.

Không khí trong văn phòng quá mức căng thẳng, như thể đông cứng lại, khiến Thương Đình Châu khó thở, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Minh Đình nở nụ cười trên khóe môi, gọi luật sư Tiêu đến, rồi tiếp tục nói: "Sau khi sự việc xảy ra, Mạch Thành đã nhanh chóng hủy đăng ký công ty vật liệu xây dựng ở Mang Thành, cầm theo số tiền ông đưa, vượt sông trốn sang Myanmar, từ đó mất tích không dấu vết."

Anh hỏi Thương Đình Châu: "Có phải ông đang rất tò mò không, rõ ràng các người đã làm mọi thứ hoàn hảo không một kẽ hở, vậy tại sao tôi lại có thể điều tra ra mối quan hệ giữa Mạch Thành và Chu Gia Bình?"

Luật sư Tiêu xoay màn hình máy tính về phía Thương Đình Châu, Minh Đình cười nhạt nói: "Có lẽ sau khi ông xem xong sẽ biết được đáp án."

Thương Đình Châu khó khăn nuốt xuống tất cả sự kinh hoàng trước đó, cố gắng giữ bình tĩnh đưa mắt nhìn lên màn hình máy tính, nhưng ngay cái nhìn đầu tiên đã như bị sét đánh.

Ông ta lập tức giật lấy máy tính của luật sư Tiêu, cầm trên tay kéo qua xem đi xem lại, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không! Chuyện này không thể nào, không thể nào!"

Những bức ảnh Đường Mạn Mạn và Chu Gia Bình ôm hôn nhau ngoài trời tràn ngập trong thư mục, nhưng Thương Đình Châu xem xong vẫn không cam tâm: "Tất cả những thứ này là mày ghép ảnh để lừa tao! Tao tuyệt đối không mắc bẫy của mày!"

Minh Đình không những không phủ nhận mà còn gật đầu, thuận theo ông ta nói: "Ừ, là ghép đấy, căn nhà của ông ở Irvine cũng là tôi rao bán, còn thằng con trai quý báu của ông cũng là do tôi ép nó gọi Chu Gia Bình là ba."

"Tôi nói thế này, ông đã hài lòng chưa?"

Thương Đình Châu đột nhiên nhớ đến tiếng "Daddy" xa xăm trong điện thoại, Kiệt Kiệt chưa bao giờ gọi ông ta là "Daddy", nếu tiếng "Daddy" này không phải gọi ông ta, thì là gọi ai?

Ông ta càng nghĩ lòng càng lạnh, nắm chặt nắm đấm, nghiến răng đến mức không thể thốt ra lời nào.

Minh Đình vẫn giữ dáng vẻ thong dong, còn búng tay một cái rồi hỏi ông ta: "Bây giờ có thể nghĩ ra tại sao tôi lại tra ra được Mạch Thành chưa?"

Anh không đợi Thương Đình Châu phản ứng, liền tự mình nói: "Nghĩ không ra cũng không sao, để tôi phân tích lại cho ông."

"Bọn họ, đôi tình nhân lén lút đó, muốn rời khỏi Mỹ để nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, vậy thì mớ hỗn độn trong nước cũng phải có người xử lý chứ? Bọn họ biết rằng nhà họ Minh sẽ không dễ dàng bỏ qua, sớm muộn gì cũng có ngày điều tra đến họ, vậy nên, thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động tấn công, dù sao đi nữa, kẻ chủ mưu là ông, người có giao dịch kinh tế với Mạch Thành cũng là ông, chỉ cần bọn họ chủ động tung thông tin về Mạch Thành, cảnh sát sẽ lần theo manh mối mà điều tra ra giao dịch giữa ông và Mạch Thành, bọn họ biết nhà họ Minh sẽ không tha cho ông, chỉ cần kết tội rồi tống ông vào tù, họ có thể cầm tiền của ông mà sống ung dung ngoài vòng pháp luật, hưởng lạc cả đời."

Minh Đình "chậc chậc" hai tiếng: "Ông đừng nói gì, chiêu này khá cao tay đấy chứ, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy."

"Ông thì sao? Kẻ thế mạng à?"

"Không!"

Thương Đình Châu đột nhiên gầm lên giận dữ: "Kẻ chủ mưu của chuyện này, không phải tôi! Không phải tôi!

Trong bầu không khí càng lúc càng lạnh lẽo, giọng ông ta trầm xuống, nụ cười bên môi Minh Đình cũng dần trở nên lạnh lẽo, trong khoảnh khắc cảm xúc cuộn trào, anh quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đầy mây đen, cơn mưa lớn sắp đổ xuống.

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK