• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Thư Dao đến vườn Tập Phức, bóng đêm đã âm thầm bao phủ vườn hoa lộng lẫy phong phú này.

Minh Quân Thành rất có cách nhìn của riêng mình về việc thiết kế cảnh quan khu vườn, có lẽ là ảnh hưởng từ bối cảnh giáo dục, cảnh quan và cách bài trí cây cối trong vườn Tập Phức có đặc trưng rất rõ ràng của vườn hoa Anh Quốc.

Cây nhỏ, bụi hoa, thực vật một năm, thực vật lâu năm giao thoa phối hợp, thực vật thân củ, hoa cỏ dại, các loại dây leo và thực vật phủ đất phối hợp tạo thành cảnh quan thiên nhiên xanh rờn rậm rạp, bốn mùa biến hóa, vườn Tập Phức luôn có hoa nở, màu sắc hay thay đổi, một bước một cành, hoàn toàn khác với vườn Phương Nhuy, khu vườn kiểu Pháp bố trí có quy tắc có thứ tự, chú ý tới sự đối xứng.

Mặc dù Minh Đình đã nói với cô "Tập Phức" có nghĩa là "rất giàu", nhưng mỗi lần Thư Dao tới đây đều có thể cảm nhận được tâm tình "tập hợp vạn vật trên thế gian, cảm nhận cuộc sống muôn màu" của chủ nhân vườn hoa.

Cho nên cô luôn cảm thấy, Minh Quân Thành cũng không chỉ có mặt nghiêm nghị lạnh lùng, ông ta có thể quản lý tốt nhà họ Minh, bồi dưỡng được ba người con ưu tú cũng đã là nhân vật không tầm thường, sự hiểu biết của cô về ông ta lúc trước vẫn còn quá nông cạn.

Hôm nay nghe những lời kia, cô lại có thêm nhận thức mới về vị chủ nhân nhà này, nếu đứng trên lập trường của ông ta, lựa chọn khác mà ông ta đưa ra là cách tối ưu nhất cho cục diện trước mắt... Để tất cả trở về điểm khởi đầu, cô không cần phải tách khỏi Minh Đình, cũng không cần tiếp nhận bất cứ áp lực gì, người nhà cũng sẽ không phải chịu chút ảnh hưởng nào.

Mà cô cũng thật sự bị vấn đề đó làm khó, trong lúc đó, rốt cuộc là giữa cô và Minh Đình có nhiều tình yêu hơn? Hay là nhiều tình thân hơn?

Tình yêu là cái gì?

Nam nữ trong thế gian bởi vì rung động mà va chạm ra tia lửa, vì sự nhiệt liệt lấp lánh mà kết hợp với nhau, tình yêu đối với loài người hẳn là sao trời bất diệt vĩnh hằng, cho dù là có cần hay không, nó sẽ vĩnh viễn lơ lửng trên bầu trời đêm, vào một đêm tối nào đó sẽ thắp sáng đôi mắt của người có tình.

Mà tình yêu của cô và Minh Đình càng giống như pháo hoa rực rỡ trong phút chốc, nó có thể trở thành cảnh tượng lấp lánh lộng lẫy nhất tối nay, nhưng chớp mắt đã biến mất, nhất định sẽ không có cách nào vĩnh hằng.

Cô rất muốn không để ý đến tất cả mà thiêu đốt chính mình, bay lên bầu trời đêm, thỏa thích tỏa sáng, nhưng cô không muốn để lại tro tàn đầy đất để người nhà phải thu dọn.

Cô hơi cố chấp nghĩ, nếu có thể, cô hy vọng chưa bao giờ quen biết Minh Đình, chưa bao giờ quen biết thì sẽ không bởi vì yêu mà đau khổ.

Lại có lẽ... Có lẽ cô vốn không nên xuất hiện trên đời này, là do cô yếu đuối nhiều bệnh mới chậm rãi kéo sập một đời của ba, nếu không có cô, lúc này ba cũng đã thực hiện được mơ ước của ông ấy, đeo guitar đi khắp bốn phương, hoặc là đứng trên sân khấu được mọi người chú ý hát bài hát ông ấy muốn hát, chứ không phải vĩnh viễn cách xa cô, quá khó để gặp lại.

"Dao Dao?"

Trời mưa rồi, Văn Nhã bung dù mở cửa sau xe, thấy cô ngây người thì gọi một tiếng.

Thư Dao thu lại những suy nghĩ cố chấp của cô, buông làn váy cầm giỏ xách xuống xe, lụa mỏng quét đất, mang theo sự ướt lạnh dán trên mắt cá chân mình, cô đi theo Văn Nhã vào cửa.

Trong nhà chỉ có Minh Quân Thành và Lâm Huệ Nghi, biết là cô tới, Lâm Huệ Nghi bảo tài xế đi mua bánh su kem trứng caramel cô thích ăn, người nhà đợi cô, tất cả như bình thường, giống như tình yêu của cô và Minh Đình chưa bao giờ được phơi bày với công chúng.

Hỏi đến việc học của cô, Thư Dao nói thẳng: "Anh hy vọng con ở lại trong nước học."

Lâm Huệ Nghi không chút biến sắc nhìn Minh Quân Thành một chút, nhưng vẻ mặt của Minh Quân Thành cũng không biến hóa chút nào vì lời nói này, vẫn chậm rãi dùng cơm như cũ.

Lâm Huệ Nghi thuận tay bưng chén trà thanh vị mà bác Phùng đưa tới cho Thư Dao, dịu dàng ân cần: "Vậy có phải là phải thi lại không? Trước đó nghe A Đình nói con học tập rất chăm chỉ, cũng vô cùng vất vả, lần này sức khỏe mới tốt hơn một chút, đừng mệt mỏi quá."

"Vẫn ổn." Thư Dao nhận lấy chén trà rồi nói: "Trường học không có vấn đề gì, nhưng con còn phải tham gia thi đại học, trước đó vẫn luôn chuẩn bị cho ACT, cần phải nhanh chóng bù lại các môn thi đại học, có lẽ đoạn thời gian tiếp theo sẽ vô cùng bận rộn, có thể sẽ không có cách nào đến đây vào mỗi tuần."

"Vậy thì vẫn cần phải chú ý tới sức khỏe của con, con vừa mới xuất viện, thân thể còn yếu, mợ sẽ thường xuyên tới chỗ mẹ con xem thử, con cứ yên tâm."

Thư Dao khéo léo đáp lời: "Cảm ơn mợ."

Lâm Huệ Nghi kéo tay Thư Dao, có phần đau lòng mà đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, đêm đó bà thực sự đã chịu đả kích không nhỏ vì chuyện anh em hôn nhau, nhưng tình cảm mấy năm nay giữa bà và Thư Dao không phải giả, khi đã hiểu rõ thân thế và trải nghiệm của Thư Dao, bà lại càng thương tiếc Thư Dao, huống hồ từ đầu tới cuối, bà đều cho rằng Thư Dao vô tội.

Cô bé này mới mười tám tuổi, vẫn là một học sinh cấp ba, có thể chỉ có chút hiểu biết nông cạn về tình yêu, nhưng Minh Đình thì khác, Minh Đình lớn tuổi rồi, từ ban đầu đã biết Thư Dao không phải em gái ruột của mình, ngày thường ở chung cũng không kiêng kỵ gì, cục diện bây giờ như vậy, rõ ràng là do anh buông thả để mặc cho chuyện này xảy ra.

"Vậy vì sao không nghĩ đến việc ở lại đây học?"

Minh Quân Thành đột nhiên mở miệng, Lâm Huệ Nghi và Thư Dao đồng loạt ngẩng đầu nhìn ông ta.

"Tới Đại học Cảng Thành đi, trong nhà giúp con sắp đặt, con cũng không cần vất vả như vậy."

"Cái này, cái này sao mà được chứ?"

Thư Dao hiểu rõ chuyện này chỉ cần một câu nói của Minh Quân Thành, nhưng...

Cô chột dạ di chuyển ánh mắt nhìn về phía chén trà Long Tỉnh kia: "Anh cũng vô cùng đau lòng vì con phải tham gia thi nhiều lần, nhưng anh nói, thi đại học là khởi đầu thay đổi vận mệnh của nhiều người, con đã quyết định muốn tham gia thì không thể phá hỏng quy tắc. Con biết đại học sẽ có một ít chính sách chiêu sinh đặc biệt, trong nhà có thể thông qua chính sách này giúp con nhập học, nhưng chính vì trong nhà có đặc quyền nên cho dù con có phù hợp với tiêu chuẩn của chính sách hay không, người ngoài đều sẽ cho rằng con dùng đặc quyền để chiếm lấy vị trí của người khác."

Cô nâng mắt nhìn Lâm Huệ Nghi và Minh Quân Thành, dùng vẻ mặt chân thành nói: "Anh ở Nam Thành đã như vậy, nếu con dựa vào người trong nhà mà vào Đại học Cảng Thành thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến cậu hay sao? Con đi học là chuyện nhỏ, nếu để người ta mượn đề tài này để nói thì sẽ phiền toái, con không muốn như thế, hơn nữa con cũng không phải hoàn toàn không thi được, chỉ cần làm nhiều đề hơn một chút thôi."

Minh Quân Thành nghe xong, vẻ mặt có phần ngạc nhiên, ông ta đặt đũa xuống, cười trầm thấp một tiếng: "A Đình hiếm khi chịu tuân thủ quy tắc một lần."

Thư Dao nhớ tới lời Minh Đình từng nói với cô, lại cụp mắt: "Anh nói bản thân anh ấy đã không cứu nổi nữa, không thể dạy hư con được."

Lâm Huệ Nghi đang uống trà, nghe thấy lời này thì thiếu chút nữa đã phun cả ngụm trà ra ngoài.

Thư Dao vội vàng đưa khăn tay cho bà, Lâm Huệ Nghi cười đến mức ho khan: "Nhìn không ra đấy, khụ khụ, A Đình còn có thể dạy con những cái này."

Thư Dao vỗ lưng giúp Lâm Huệ Nghi, cười khó coi như trộm, cô mới không nói là nếu cô thật sự đến Đại học Cảng Thành thì Minh Đình sẽ đánh gãy chân cô đâu.

Đang nói, Minh Không đã lái xe trở về, động cơ xe thể thao vang vọng ở bên ngoài, Lâm Huệ Nghi bảo người giúp việc lấy thêm bát đũa đến bàn ăn.

Thư Dao bưng chén trà lên uống lần nữa, nghe thấy âm thanh Minh Không trò chuyện với người khác truyền đến từ thang máy, cô quay đầu theo tiếng nói, Minh Không cầm áo khoác rẽ ra khỏi hành lang, phía sau là Quan Tụng Thanh đi theo.

Thư Dao cảm thấy đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy Quan Tụng Thanh, mới vừa đối diện với ánh mắt của anh ấy, cô đã lập tức đặt cái chén xuống rồi đứng lên, hai chân đẩy cái ghế ra sau đến mức kêu "két" một tiếng, chạy từng bước nhỏ về phía trước.

Tâm trạng vừa rồi còn buồn rầu tiêu tan trong nháy mắt, cô cười nghênh đón ánh mắt dịu dàng của Quan Tụng Thanh, hơi giận dỗi hỏi: "Sao đến mà không gọi điện thoại cho em vậy?"

Quan Tụng Thanh còn chưa mở miệng, Minh Không ở bên cạnh đã hỏi trước: "Tụng Thanh đi đâu còn phải báo cáo cho em à? Em là gì của cậu ấy?"

Lâm Huệ Nghi "Ôi" một tiếng: "Minh Không, con cũng thật là! Em gái quan tâm anh một chút thì làm sao? Cứ phải lắm miệng như vậy!"

Ý ngầm trong lời này của bà là, không dễ gì cô bé này mới vui vẻ một chút, con đừng làm mất hứng!

"Đúng thế đúng thế." Thư Dao liếc Minh Không, Minh Không học theo Minh Đình, đưa tay vò rối tóc của Thư Dao: "Anh cũng là anh của em, sao không thấy em quan tâm anh?"

Thư Dao không phản đối, cô quả thức hơi bất công, nhưng cô vẫn cố tìm lý do: "Anh và em là người một nhà mà, người một nhà tất nhiên không cần khách sáo như vậy rồi."

Quan Tụng Thanh tự nhiên đưa tay giúp Thư Dao chỉnh lại mái tóc bị vò rối, giọng điệu có phần cưng chiều: "Được được, biết anh là người ngoài rồi."

"Em không có ý đó!" Thư Dao gấp đến mức giậm chân.

"Ngồi xuống ăn cơm trước đi." Lâm Huệ Nghi thúc giục: "Còn không ăn thì đồ ăn sẽ nguội mất."

Bà rời khỏi vị trí của mình, vẫy tay với Quan Tụng Thanh: "Đến đây, Tụng Thanh ngồi bên cạnh Dao Dao."

Thư Dao lại liếc Minh Không một cái rồi mới ngồi xuống.

Quan Tụng Thanh lần lượt hỏi thăm Minh Quân Thành và Lâm Huệ Nghi, sau đó mới quay đầu nói chuyện với Thư Dao.

Lần này Quan Tụng Thanh tới đây hoàn toàn là vì công việc, gặp mặt Minh Không cũng do trùng hợp đụng phải khi nhận lời mời của một người bạn, tối nay anh ấy vốn không có ý định đến vườn Tập Phức, cũng là nghe Minh Không nhắc tới Thư Dao nên mới mặt dày đến ăn tối.

Sau một khoảng thời gian không gặp mặt, Thư Dao đã gầy hơn trước không ít, sắc mặt cũng không hồng hào bằng trước kia, nhưng đôi mắt của cô vẫn xinh đẹp như cũ, chỉ là tựa như mưa rơi giữa đêm xuân, hàm chứa vẻ u sầu gió không thổi tan được.

Lâm Huệ Nghi ngồi xuống đối diện Thư Dao và Quan Tụng Thanh, nhìn thấy sự thân mật khi hai người họ trò chuyện thì lập tức nhìn về phía Minh Quân Thành, hai người liếc nhau một cái, không hề nhiều lời.

Buổi tối, Quan Tụng Thanh ngủ lại vườn Tập Phức, ở trong phòng cho khách tầng một, Thư Dao vệ sinh cá nhân xong, khoác cái áo khoác rồi xuống tầng.

Để tránh hiềm nghi, Quan Tụng Thanh và Thư Dao đến bên vườn hoa ngắm mưa.

Dưới mái hiên, ánh đèn thủy tinh rực rỡ lóe lên, trên mặt Thư Dao có thêm mấy loại màu sắc xinh đẹp, cơn mưa phùn tầm tã giữa đêm xuân này có vẻ đẹp mê hoặc lòng người.

Quan Tụng Thanh hơi ngây người.

Thư Dao nghiêng đầu, đối diện với ánh nhìn trực tiếp của Quan Tụng Thanh, cô nghiêng đầu cười một tiếng: "Anh Tụng Thanh không nhận ra em sao?"

Anh ấy rũ mi mắt, thu hồi anh mắt: "Thấy em gầy đi rồi."

"Đúng vậy, anh cũng không đến thăm em."

Quan Tụng Thanh cười: "Anh đến thăm em thì em không gầy nữa sao?"

"Nói không chừng đó." Thư Dao nhếch khóe môi, trong mắt lại không có bao nhiêu ý cười.

"Buồn vì chuyện của em và Minh Đình à?"

Thư Dao cười nhẹ: "Quả nhiên là em không giấu anh chuyện gì được."

Quan Tụng Thanh không tiếp lời này, ánh mắt rơi vào trong màn đêm.

Vẫn là Thư Dao không nhịn được trước: "Anh không muốn nói gì với em sao?"

Quan Tụng Thanh thở ra một hơi, nhìn cô: "Em muốn anh nói cái gì?"

Thư Dao kinh ngạc nhìn vườn hoa tĩnh mịch trong màn mưa, hơi mờ mịt nói: "Em không biết phải làm sao, em cảm thấy áp lực rất lớn, không có cách nào đối mặt với người nhà, cũng không thể đối mặt với anh."

Một bên thì đồng ý với Minh Đình phải dũng cảm yêu anh, một bên lại sợ hãi áp lực của thế gian, xiềng xích của đạo đức, cô cũng vô cùng ghét bản thân dao động như vậy.

"Vậy thì đừng đối mặt."

"Hả?" Thư Dao không hiểu.

Quan Tụng Thanh hít sâu một hơi, khí lạnh của đêm xuân đi vào phổi, anh ấy tỉnh táo hơn một chút.

Anh ấy nghiêng người đối diện với cô, nặng nề đặt hai tay lên bả vai cô, trịnh trọng gọi tên cô: "Thư Dao, em sống vì chính em, có hiểu không?"

"Nhà họ Minh nuôi dưỡng em không tệ, nhưng nếu lúc trước em không phối hợp với Minh Đình, diễn kịch lừa Thương Đình Châu thì không biết khi nào mới có thể tìm được bằng chứng về vụ án tai nạn giao thông. Ba của em là nhân viên của Minh Tỷ, ông ấy gặp tai nạn giao thông qua đời trên đường làm việc, theo lý thì Minh Tỷ phải chịu trách nhiệm với em, huống chi đối với ba em mà nói, chuyện này hoàn toàn là một tai họa bất ngờ, em không cần hạ thấp tôn nghiêm lấy lòng bất kỳ người nào, em hiểu không?"

"Nhưng..."

Cô muốn nói, ăn nhờ ở đâu nào có chuyện không cúi đầu chứ? Quan Tụng Thanh lại ngắt lời cô: "Thực ra anh rất muốn đưa em đi, dẫn em rời xa khỏi vòng xoáy này, nhưng anh không có tư cách, Dao Dao."

Anh ấy đã giữ trong lòng một thời gian dài, tối nay sẽ nói hết tất cả.

Nhưng đôi mắt Thư Dao nhìn anh ấy vẫn như sương đêm không tiêu tan trong cơn mưa này.

Anh ấy đưa tay ôm cô vào trong lòng.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy có được không? Gần đây em quá gầy rồi, có rất nhiều người sẽ đau lòng."

Sự quan tâm anh ấy dành cho cô chỉ có thể ấn giấu trong "rất nhiều người".

Anh ấy hơi cúi đầu, chóp mũi đụng vào sợi tóc mềm mại của cô, một lọn trong veo nương theo gió mát tiến vào cơ thể anh ấy, anh ấy cảm nhận được nhiệt độ của cô, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: "Em phải sống thật tốt vì chính em, Dao Dao, em chỉ thuộc về bản thân em, em chỉ cần có thể đối mặt với em thôi, có thể đối mặt với những người khác hay không đều không quan trọng, cho dù em như thế nào, sẽ luôn có người yêu em, có hiểu không?"

Tạm thời Thư Dao còn chưa tìm thấy cảm giác như vậy, nhưng cô vẫn đáp lại.

"Đồng ý với anh, Dao Dao, vĩnh viễn đừng đưa ra lựa chọn trái với ý chí của em, có được không?"

"Được."

Tiếng nói của Thư Dao truyền đến cách một lớp vải. Quan Tụng Thanh không tự giác mà ôm chặt hơn.

Anh ấy lo lắng là vì Thư Dao quá mức đơn thuần, mà Minh Đình lại quá mức giảo hoạt.

Nhưng anh ấy không xuất hiện trong lựa chọn của Thư Dao, vậy cùng chỉ có thể là "anh" của cô, dạy cô phải yêu chính mình trước thôi.

Minh Không xuống tầng định tìm Quan Tụng Thanh uống một chén, khi đang muốn vào phòng bếp lấy chén rượu thì phát hiện Lâm Huệ Nghi đang lén lút đứng chỗ thông với hành lang cạnh vườn hoa mà nhìn ra ngoài.

"Mẹ."

Lâm Huệ Nghi sợ hãi quay đầu, cố gắng phất tay ra hiệu cho anh ấy câm miệng, Minh Không bối rối, dứt khoát đi lên trước, vừa mới đến gần thì hai người ngoài cửa đã đi vào.

Lâm Huệ Nghi liếc anh ấy: "Hơn nửa đêm không ngủ, con chạy tới đây làm cái gì?"

Minh Không nhìn Quan Tụng Thanh: "Hai bọn con hẹn nhau uống một chén."

"Uống uống uống!" Lâm Huệ Nghi la hét ầm ĩ mà đi vào trong: "Ở ngoài còn chưa uống đủ à? Hơn nửa đêm rồi, mau đi ngủ đi!"

Thư Dao cảm thấy bị nhắc nhở, khuôn mặt đỏ lên, cũng vội vàng chạy đi, chỉ còn hai người đàn ông mắt lớn nhìn mắt nhỏ, Quan Tụng Thanh thở dài: "Cậu thật biết chọn thời điểm."

-

Hôm sau, Thư Dao trở về vườn Phương Nhuy, Minh Đình không ở nhà, hôm qua anh tới Bắc Thành công tác, tới tối mới trở về.

Văn Nhã giao mấy loại thuốc bổ như nhân sâm, bong bóng cá, tổ yến mà Lâm Huệ Nghi đưa cho dì Mai, cũng truyền đạt lời dặn dò của Lâm Huệ Nghi, muốn dì ấy bồi bổ thân thể thật tốt cho Thư Dao trong khoảng thời gian này.

Dì Mai vừa nhìn thấy những thứ này đã buồn rầu, vị của mấy thứ thuốc bổ này không ngon, cho dù dì ấy đổi hình dáng để làm cho Thư Dao thì Thư Dao cũng hoàn toàn không ăn được, mỗi lần nấu cho cô rồi mang lên tầng, chờ đến khi lạnh cũng chưa ăn hết, chỉ khi Minh Đình nhìn chằm chằm thì cô mới có thể ép buộc chính mình ăn hết, những lúc khác thì dì ấy không có cách nào.

Trong khoảng thời gian gần đây, nói là bồi bổ thân thể cho Thư Dao, nhưng thực ra mấy thứ thuốc bổ đó đều vào bụng dì ấy và dì Tô, lúc khó quá còn phải nhờ Văn Nhã giúp, bằng không thì tất cả đều lãng phí.

Văn Nhã nhìn ra sự khó xử của dì Mai, cô ấy đẩy dì ấy vào phòng bếp: "Cứ nhận trước đi, có ăn hay không nói sau, thực sự không được thì đi tặng người khác."

Lúc này dì Mai mới cất hết mấy thứ này vào tủ.

Lúc chạng vạng tối, cảnh sát Phùng tới nhà, nói là thuận đường đi ngang qua vườn Phương Nhuy, định tìm Minh Đình để nói về tình huống gần đây của Thư Tuệ Nghiên, kết là Minh Đình không có nhà, anh ấy lập tức muốn rời đi.

Văn Nhã vừa đưa anh ấy đến cửa thì Thư Dao đã ra sân thượng hóng gió, liếc mắt là nhìn thấy cảnh sát Phùng, lập tức giữ anh ấy lại.

Văn Nhã mời anh ấy lên tầng ba, ban đầu cảnh sát Phùng còn hơi chần chờ, mãi cho đến khi Thư Dao nói: "Cảnh sát Phùng cứ yên tâm nói đi, tôi muốn biết kết quả."

Lúc này cảnh sát Phùng mới lên tiếng: "Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi đã lập tức thông báo cho ba mẹ của Thư Tuệ Nghiên đến để hỗ trợ điều tra, nhưng chỉ có mẹ của cô ấy, La Lâm Phương trình diện."

Thư Dao vuốt cằm nói: "Bác cả của tôi là người tàn tật, hành động bất tiện, trong nhà còn có con trai nhỏ cần được chăm sóc, đi đi về về quá tốn thời gian, cũng giày vò."

"Đúng." Cảnh sát Phùng nói tiếp: "Sau khi kết hợp hồ sơ điều tra của hai vụ án, chúng tôi nhất trí cho rằng Thư Tuệ Nghiên có vấn đề về tâm thần nên đã tiến hành giám định bệnh tật cho Thư Tuệ Nghiên theo quy trình, điều thú vị là mẹ của Thư Tuệ Nghiên một mực chắc chắn rằng con gái bà ấy không có bệnh tâm thần."

"Vì sao chứ?" Văn Nhã nghe thì hơi kinh ngạc: "Họ không muốn giảm án cho con gái sao? Không phải Thư Tuệ Nghiên cũng là người bị hại sao?"

"Sẽ khiến một nhà bọn họ khó mà làm người."

Mặc dù Thư Dao bị hại nặng nề, nhưng tâm tư của La Lâm Phương cũng không khó đoán: "Một đứa con trai mắc hội chứng down đã đủ khiến họ nhức đầu, lại thêm một đứa con gái bệnh tâm thần, còn là phạm phải án mạng cốt nhục tương tàn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này sợ là họ phải rời xa quê hương mới có thể an ổn sống tiếp."

"Quả thực là vậy." Cảnh sát Phùng tiếp lời: "Cảnh sát phụ trách vụ án kia cũng từng nói như vậy, vợ chồng họ yêu cầu cảnh sát bảo vệ sự riêng tư của gia đình họ, không công bố chi tiết và kết quả điều tra ra ngoài, còn nói là kết quả gì họ cũng công nhận, nói trắng ra là, họ sợ Thư Tuệ Nghiên sẽ được giảm án vì bệnh tâm thần, nếu cuối cùng được phán không có khả năng chịu trách nhiệm hình sự thì họ còn phải đón về nhà chăm sóc."

"Cho nên là định hoàn toàn từ bỏ Thư Tuệ Nghiên sao?"

Văn Nhã cười nhạo một tiếng: "Vợ chồng họ thật thú vị, đứa con trai mắc hội chứng down kéo chân họ hơn hai mươi năm, con gái bị xâm phạm, người làm cha mẹ đã sợ phiền phức còn cần mặt mũi, khiến người bị hại nén giận nhiều năm như vậy, bây giờ không nhịn được nên xảy ra án mạng, họ còn muốn đẩy ra ngoài, theo tôi thấy, người nên bị giam nhất là vợ chồng họ."

"Vậy kết quả giám định như thế nào?" Thư Dao hỏi.

Cảnh sát Phùng trả lời: "Bác sĩ cho rằng Thư Tuệ Nghiên mắc chứng trầm cảm mức độ nặng và rối loạn nhân cách mức độ trung bình, cũng là kiểu nhân cách phản xã hội mà chúng ta thường nói tới. Có lẽ là do thời niên thiếu bị xâm phạm, Thư Tuệ Nghiên khuyết thiếu quan niệm đạo đức luân lý thông thường, hành vi có sự bốc đồng, nguy hiểm và dễ dẫn đến hành vi vi phạm pháp luật, trải qua giám định tư pháp, cô ấy có đầy đủ khả năng nhận thức hành vi của mình, cho nên kết quả giám định tư pháp là Thư Tuệ Nghiên có đầy đủ khả năng chịu trách nhiệm hình sự, điều này có nghĩa là có thể cô ấy sẽ bị xử phạt nặng hơn mức hình phạt vốn có."

"Vậy chị ta..." Giọng nói của Thư Dao hơi run rẩy: "Chị ta sẽ chết sao?"

Cảnh sát Phùng châm chước một lát, nói: "Cố ý giết người, cố ý phá hoại thi thể, có ý định theo dõi bắt cóc, còn bị tăng thêm mức phạt dựa vào giám định tâm thần, cơ bản là không thể chạy được nữa."

Thư Dao đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng đầu óc, cả người cô lắc lư, dọa Văn Nhã vội vàng ngồi vào cạnh cô để đỡ lấy cô: "Không sao chứ?"

"Có phải tôi không nên nói những chuyện này không?"

Cảnh sát Phùng thấy sắc mặt của Thư Dao đột nhiên trở nên trắng bệch, trong lòng hơi áy náy.

"Không sao." Thư Dao gắng gượng nói: "Chỉ là không thể nghĩ được, dù sao thì Thư Tuệ Nghiên cũng là chị họ của tôi, một người đang sống sờ sờ đột nhiên..."

"Đừng nói nữa." Văn Nhã lập tức ngắt lời Thư Dao: "Không thể nghĩ thì đừng nghĩ, mọi thứ đều kết thúc rồi, điều chỉnh hô hấp trước đã có được không?"

Thư Dao nghe lời mà ngậm miệng, yên lặng điều chỉnh tần suất hô hấp, dần dần bình tĩnh lại.

Cảnh sát Phùng còn chưa đi, Thư Dao lại hỏi: "Bác gái cả của tôi có nói muốn tìm tôi không?"

La Lâm Phương biết rõ Thư Tuệ Nghiên đã làm cái gì, tất nhiên sẽ hỏi tung tích của cô.

Nhưng cảnh sát Phùng trả lời cô: "Anh của cô đã gặp La Lâm Phương, bà ấy không dám tới tìm cô nữa."

Cảnh sát Phùng nói "không dám", Thư Dao đã hiểu trong lòng.

La Lâm Phương nhát gan sợ phiền phức, Minh Đình tùy tiện nói hai câu là có thể hù dọa bà ta, chỉ cần La Lâm Phương không dám tới tìm cô, cô cũng hoàn toàn yên tâm.

Đến bây giờ, có thể nói là bóng ma tuổi thơ đã hoàn toàn kết thúc, có thể cô vẫn sẽ có một loại cảm giác không chân thật, cảm thấy cuộc sống không trở nên tốt hơn vì bóng ma tuổi thơ kết thúc, biết đâu là bình thường gặp quá nhiều ác mộng, biết đầu là trong lòng cô vẫn có chỗ chưa thực sự buông bỏ được, tóm lại, tâm trạng bất an vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô, dù thế nào cũng không xua tan được.

Sau khi cảnh sát Phùng rời đi, Thư Dao hoảng hốt một hồi lâu, sau đó nhớ tới cần lập lại kế hoạch học tập, cô lại gọi điện thoại cho giáo viên để trao đổi về thời gian học bù và các chi tiết.

Sau bữa tối, cô tự giam mình trong phòng làm mọt bộ đề, Văn Nhà vẫn luôn trông chừng cô, sợ cô vì những lời kia của cảnh sát Phùng mà không thể bình an trong lòng.

Nhưng thực ra cô không suy nghĩ nhiều, cô phân biệt được nặng nhẹ, trước mắt vẫn là ôn tập quan trọng, tối hôm qua cô còn ba hoa chích chòe ở vườn Tập Phức, nếu thật sự không thi đỗ thì sẽ mất thể diện.

Qua nửa đêm xuân, Thư Dao tạm biệt Văn Nhã, vệ sinh cá nhân rồi lên giường, cô ở một mình hơi sợ nên để Minh Tinh lên tầng ngủ cùng cô.

Khi ngủ đến mơ màng, hình như cô rơi vào một vòng ôm nóng hổi.

Hơi thở dịu dàng phả đến, môi của cô nghênh đón một cảm giác ấm nóng, cái váy bị người nọ vén lên, anh bắt lấy nhịp đập của cô, trong khoảnh khắc lòng bàn tay bỗng siết chặt, thịt mềm tràn ra theo ngón tay anh, tiếng "Ừm" của cô cũng thoát ra từ cổ họng.

Cảm giác hít thở không thông này lập tức đánh thức cô, trái tim đập loạn, hô hấp dồn dập, cô đẩy người nọ ra ngoài theo bản năng, lại bị nắm lấy cổ tay.

"Nhớ anh không?"

Giọng nói của anh khàn khàn trong màn đêm, cô mở miệng hô hấp, cơ thể hơi run rẩy.

Anh cảm nhận rõ nhịp tim của cô, anh cúi xuống cắn cô một cái cách lớp vải mỏng, ngay giữa hồng tâm.

Cô hốt hoảng muốn tránh, cơ thể vừa co rút vừa run rẩy, nói: "Anh, em mệt quá."

Minh Đình hôn lên khóe môi cô rồi rời đi, nói: "Anh còn chưa làm gì."

Trong giọng nói của cô có vẻ nghẹn ngào rất nhẹ: "Thật sự mệt lắm, anh ơi."

Minh Đình buông cô ra: "Vậy em hôn anh một cái."

Thư Dao thở hổn hển, do dự, nhưng rồi vẫn lưu lại một dấu vết dịu dàng trên môi anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK