• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần sau, Quan Tụng Thanh trở về nước, Thư Dao ngựa không ngừng vó chạy đến vịnh Lưu Ly, nhưng không thấy anh ấy đâu.

Hỏi An Nhược Vân anh ấy ở đây, thì An Nhược Vân cho biết, khi anh ấy vừa về đến nhà thì đã nhận được điện thoại của bạn liên quan đến bàn bạc chuyện hợp tác, có lẽ đến tối mới về nhà.

Cuối cùng, An Nhược Vân hỏi cô tại sao trước khi đến cô không gọi điện thoại cho anh ấy.

Cô ngượng ngùng nói rằng mình đã quên mất, nhưng trên thực tế là Quan Tụng Thanh không nhận cuộc gọi của cô, anh ấy thậm chí còn hiếm khi trả lời tin nhắn WeChat của cô trong suốt tuần này.

Cô không biết liệu mình có nói điều gì không đứng đắn vào đêm sinh nhật lúc say rượu khiến anh ấy không vui hay không, nên cô đã vội vã chạy đến ngay khi nghe tin anh ấy về nước.

Sau khi Đóng Cửa bệnh và qua đời, Quan Tụng Thanh cũng không nuôi chó nữa, vịnh Lưu Ly dường như trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, trong căn biệt thự bốn tầng chỉ có ba người nhà họ Quan sống, bảo mẫu trong nhà cũng im lặng, Thư Dao cảm thấy có chút không thoải mái, nên muốn đi trước.

An Nhược Vân nói bà ấy sẽ đến sân golf mở một cuộc họp, hỏi cô có muốn đi cùng không, vừa rồi bà ấy đã bảo nhà bếp sắp xếp một bữa cơm gia đình vào buổi tối, bà ấy muốn Thư Dao đi cùng, để khi trở về là có thể gặp Quan Tụng Thanh.

Thư Dao đồng ý.

Cô không thích cảm giác phải đoán già đoán non, nên tối nay cô nhất định phải tìm Quan Tụng Thanh để hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Sân golf của nhà họ Quan rất gần vịnh Lưu Ly, chỉ cách khoảng mười phút lái xe.

Bây giờ là đầu tháng bảy, mùa mưa vẫn chưa kết thúc, hôm qua trời vừa mới mưa nên thời tiết không quá nóng, nhưng độ ẩm trong không khí rất cao, luôn khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.

Thư Dao theo An Nhược Vân đến sân golf, nhất thời muốn rủ Văn Nhã chơi vòng 9 lỗ với mình.

An Nhược Vân cố gắng thuyết phục cô, nói là thời tiết không được dễ chịu lắm, lỡ như cô bị say nắng thì sẽ rất nguy hiểm.

Thư Dao không nghe, dù sao cô cũng đang di chuyển bằng xe golf, nên chỉ khi chơi mới hơi tốn thêm chút sức lực.

An Nhược Vân thấy cô quá rảnh rỗi, nên gọi hai người nhặt bóng có kinh nghiệm đi theo cô và Văn Nhã ra xuống sân, trước khi đi, còn không quên yêu cầu người nhặt bóng chuẩn bị ô và quạt cầm tay, cũng nhắc nhở cô nếu không thể chơi nữa thì hãy nhanh chóng quay lại.

Trình độ chơi golf của Thư Dao có thể chỉ bằng một đứa trẻ mười tuổi trong sân tập golf, nhưng cô lại quá nghiện chơi golf, khi cô cảm thấy buồn chán sẽ kéo Quan Tụng Thanh xuống sân để đích thân dạy cô.

Nhắc tới chuyện này thì, hai bộ gậy đánh golf PXG tùy chỉnh của cô là do Quan Tụng Thanh tặng, rất phù hợp với chiều cao và năng lực của cô, cô vẫn luôn thích dùng.

Minh Đình cũng mua cho cô một cây Honma được làm riêng, vừa được mạ vàng vừa được khảm vàng, vô hình trung làm tăng trọng lượng, nhìn thì đẹp nhưng không thực tế.

Trình độ của hai người bọn họ tương đương nhau, khi bọn họ ở trong trạng thái tốt, thành tích 18 lỗ có thể được kiểm soát ở mức khoảng 75 gậy, nhưng cô thì khác, mỗi lần xuống sân cô chỉ làm hai việc: cuốc đất và tìm bóng.

Cũng may Văn Nhã nhìn như là một chiến binh toàn năng nhưng cũng không thể chinh phục được môn golf, thỉnh thoảng thành tích của cô ấy trên 100 gậy cũng có thể khiến cho trong lòng Thư Dao được an ủi một chút.

Cảnh quan của sân golf rất đẹp, với bầu trời xanh, cây xanh và tiếng chim hót, nhưng Thư Dao lại đau đầu mỗi khi nhìn thấy mặt nước gợn sóng và những bãi cát— quả bóng của cô thường xuất hiện ở đó.

Đối với cô mà nói, chỉ cần par-3 vừa vào hố cát, ba lần tăng và ba lần đẩy là trạng thái bình thường, đối với par-4 và par-5 thì còn phải căn cứ xem là cô đánh rơi vào hố cát hay là hồ nước để tăng số lần đánh, hôm nay khi cô chơi par-5 trên lỗ thứ tư, dường như đã bị OB ngay phát bóng đầu tiên, nhưng cô quyết tâm không dùng bóng dự phòng mà phải đi vào trong rừng tìm bóng.

(Par-3 ám chỉ lỗ par-3 tiêu chuẩn, ba lần tăng và ba lần đẩy được hiểu đơn giản là phải đánh sáu gậy mới có thể vào lỗ, OB là bóng ra khỏi biên.)

Cô tự tin nói: "Nhất định bóng đang ở ngay bìa rừng! Nhất định là nằm ở bên trong đường hai cọc! Tôi đã nhìn thấy!" Tay cô chỉ: "Nó nằm ngay trong đám cỏ dài, mọi người tin tôi đi!"

Cô dẫn đầu đi theo đường bóng, Văn Nhã mở bóng trước cô, cầm dù đi theo sau cô, hai người nhặt bóng vội vàng nhặt một vài cây gậy rồi chạy bước nhỏ theo, bọn họ cũng tò mò không biết cuối cùng thì quả bóng kia có OB không.

Khi đến bìa rừng, cô bảo Văn Nhã và người nhặt bóng và cô tách ra để đi tìm bóng, cô dựa vào cảm giác để tìm nơi bóng sẽ rơi xuống, quả nhiên cô tìm thấy một hố bóng mới ở giữa hai cái cây.

Nghĩ rằng nó đã rơi xuống và nảy lên ở đây, nên cô tìm kiếm sâu hơn.

Có một đốm trắng trên thảm cỏ xanh: "A! Đây rồi!"

Cô vui vẻ chạy về phía trước, nhưng đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống trước mặt cô, cô bị một sinh vật sống đẩy mạnh và ngất đi trước khi kịp hét lên.

-

Thư Dao bị một con khỉ vàng trốn thoát khỏi công viên sinh thái làm cho hoảng sợ đến mức bất tỉnh.

Việc quản lý công viên sinh thái không giống như quản lý một sở thú, trong sở thú thì tất cả các loài động vật đều bị nhốt trong lồng, trong một số hoạt động ngoại khóa về sinh học do nhà trường tổ chức, nhân viên của công viên sinh thái sẽ đưa trẻ em đến giao lưu với một số loài động vật khá hiền lành.

Chú khỉ vàng này đã hoảng loạn bỏ chạy sau khi một đứa trẻ nghịch ngợm dùng bật lửa đốt đuôi của nó trong lớp hoạt động.

Khỉ vàng có mô hình cuộc sống gia đình tương đối cố định, những chú khỉ nhỏ bị tách khỏi gia đình chạy khắp nơi và cuối cùng kéo đổ hàng rào của sân tập và chạy vào sân golf.

Vì sợ hãi nên nó chạy vào sân trốn trong một cái cây, không ngờ, quả bóng của Thư Dao lại rơi đúng vào gốc cây nơi nó ẩn núp, khi cô vừa bước tới thì con khỉ nhỏ căng thẳng và đã tấn công cô theo bản năng.

Khi Thư Dao nghe thấy giọng nói của Minh Đình mới thoáng lấy lại ý thức.

“Cái giá của ngài đây thật lớn biết bao nhiêu mới khiến cho em gái tôi phải đích thân đến vịnh Lưu Ly để tìm gặp cậu? Nếu em ấy không đợi vài giờ ngoài cung điện của cậu thì sẽ không xứng để được gặp cậu đúng không? Sao rồi? Bây giờ đã giải quyết chuyện quốc sự xong rồi sao? Có thể đi xử lý đám tuần tra vô dụng kia của nhà cậu chưa?”

Người bị mắng hiếm khi nói lại, ngược lại còn nhận trách nhiệm với thái độ thành khẩn: "Quả thực là lỗi của tôi khi không trả lời điện thoại của Dao Dao kịp thời, tôi sẽ tăng cường quản lý bên phía sân golf kia, bây giờ em ấy thế nào rồi? Có bị thương không?"

Minh Đình không trả lời câu hỏi của anh ấy, Văn Nhã tiếp lời: "Chỉ là vết thương ngoài da nhỏ thôi, đã khử trùng và tiêm vắc-xin rồi, chỉ là đã bị sợ hãi, bây giờ vẫn chưa tỉnh."

Những người quen biết Thư Dao đều biết Minh Đình lo lắng cho chứng PTSD của cô đến mức nào, nếu tái phát vì bị một con khỉ dọa, không ai có thể gánh vác được trách nhiệm.

Quan Tụng Thanh nói: "Vậy tối nay tôi ở lại bệnh viện trông nom em ấy."

"Không cần cậu phải nhọc lòng."

Minh Đình không cho anh ấy cơ hội nào.

Quan Tụng Thanh không nói thêm gì nữa, đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống.

Bên ngoài không có tiếng động, Thư Dao khẽ gọi một tiếng: "Anh."

Hai người anh của cô lập tức đáp lại, người đầu tiên bước vào chính là Minh Đình.

Trời đã tối, trong phòng bệnh chỉ có một ngọn đèn nhỏ chiếu ra ánh sáng dịu nhẹ, sắc mặt Thư Dao tái nhợt, hơi thở rất nhẹ, dáng vẻ vẫn còn yếu ớt.

Minh Đình đi đến bên giường hỏi thăm cô có thấy không khỏe chỗ nào không, cô lắc đầu, rồi nhìn Quan Tụng Thanh đứng ở cạnh cửa.

Không biết là do thiếu ánh sáng hay vì lý do gì khác, cũng chỉ mới một tuần không gặp, Thư Dao luôn cảm thấy hình như Quan Tụng Thanh gầy đi một chút, ngay cả vẻ mặt cũng có vẻ hơi tiều tụy, dưới mắt có chút xanh xao.

Cô nhẹ nhàng gọi anh: "Anh Tụng Thanh."

Quan Tụng Thanh đáp lại rồi bước đến bên cô và hỏi thăm tình hình của cô.

Sau khi Thư Dao trả lời xong, anh ấy quay đầu lại liếc nhìn Minh Đình.

Lông mày anh cong vút, khi anh nhíu mày, quầng thâm dưới mắt anh trở nên tối hơn, dù cô biết anh đang tức giận, nhưng cô vẫn phải hỏi: "Anh ơi, em có thể nói chuyện riêng với anh Tụng Thanh một chút được không?"

Minh Đình bình tĩnh nhìn cô, không nói một lời, anh đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Quan Tụng Thanh, cô hỏi câu hỏi đã làm cô bận tâm nhiều ngày nay: "Sao mấy ngày qua anh không quan tâm đến em thế? Anh cũng có chứng lo âu tốt nghiệp sao?"

Quan Tụng Thanh nghe vậy có chút giật mình, anh ấy đang định mượn cớ này để lấy lệ với cô.

Anh ấy cười nói: "Gần đây anh tương đối bận rộn."

"Thật không?" Thư Dao không tin chút nào, cô hỏi dò: "Có phải đêm đó em uống say đã khiến anh không vui không?"

"Đương nhiên là không rồi." Anh ấy trả lời đơn giản: "Là vấn đề của riêng anh."

Thư Dao thật sự không hiểu nổi, cô nghiêng đầu nhìn anh ấy hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Anh, có phải anh tỏ tình với cô gái anh thích thất bại không?"

Đây là lý do duy nhất khiến cho tâm trạng của Quan Tụng Thanh không tốt mà cô có thể nghĩ ra.

Nghe nói đến mùa tốt nghiệp cũng là mùa chia tay, cô biết Quan Tụng Thanh mấy năm nay không có mối quan hệ yêu đương nào, vậy sẽ luôn có cô gái mà anh ấy thích, đúng không? Cũng không biết là ở nước nào?

Thấy Quan Tụng Thanh không nói gì, Thư Dao biết cô đã đoán đúng.

Cô tò mò: "Sao anh không tỏ tình sớm hơn?"

Đều đã tốt nghiệp rồi.

Có lẽ bây giờ nói thích thì đã quá muộn rồi phải không? Hay thực ra anh vẫn luôn thầm yêu cô? Có phải vì tốt nghiệp nên mới thể hiện tình yêu của mình không?

Cô cảm thấy hơi khó tưởng tượng ra.

Cô không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Quan Tụng Thanh thầm mến người khác, cô nghĩ nếu anh ấy thích một người, anh ấy sẽ thẳng thắn như Minh Đình.

"Thật sao?" Quan Tụng Thanh nhếch khóe môi, cụp mắt xuống, thấp giọng trả lời: "Anh nghĩ mình đã sớm biểu đạt rồi."

Ngày đầu tiên của tuổi mười tám, không thể sớm hơn thế được nữa.

Thư Dao cảm nhận được sự cô đơn của anh ấy, nắm tay anh ấy an ủi: "Anh ơi, tình yêu là một thứ bí ẩn, rất khó lý giải, nó có thể khiến người ta vui vẻ, cũng có thể khiến người ta buồn bã, có lẽ chỉ là duyên phận của hai người không sâu, sau này còn nhiều năm nữa mà, anh sẽ lại gặp được người anh thích thôi."

Cô quá tập trung vào việc an ủi anh ấy, không để ý động tác hơi rụt người về phía sau của anh ấy khi cô chạm vào tay anh ấy.

"Ừ."

Quan Tụng Thanh vẫn mỉm cười, cảm xúc của anh ấy dường như không thể nhìn thấu.

"Em nói đúng, chỉ là tạm thời anh chưa xử lý tốt tâm trạng của mình, một thời gian nữa sẽ ổn thôi, đều là lỗi của anh, hại em phải lo lắng nên mới gặp con khỉ nhỏ đó."

Nói thì nói như vậy, nhưng khi nhìn khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của Thư Dao, trong lòng anh ấy nghĩ rằng sẽ rất khó để anh ấy gặp được một người có thể khiến anh ấy dành trọn trái tim và tâm hồn, người có thể để anh ấy yêu một cách thuần khiết và nồng nhiệt.

"Chỉ là ngoài ý muốn thôi, anh không cần tự trách mình đâu."

Thư Dao vẫn nắm tay anh ấy, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da anh ấy, vô cùng dịu dàng.

"Thấy em không sao, anh yên tâm rồi." Quan Tụng Thanh cúi mắt, ánh mắt dừng lại trên đôi bàn tay trắng nõn của cô, lại cảm nhận được hơi ấm của cô, nó vẫn khiến anh ấy lưu luyến.

Nhưng anh ấy không dám lưu luyến, chỉ nói: "Con khỉ nhỏ kia đã được đưa về công viên sinh thái an toàn rồi, em không cần lo lắng nó bị thương."

Thư Dao hơi sửng sốt: "Anh, anh vẫn hiểu em như vậy."

Anh ấy ngước mắt lên, cười nhẹ: "Anh đã gắn bó với em nhiều năm như vậy mà."

Quan Tụng Thanh vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đã bị mở ra.

"Nói chuyện xong chưa?" Minh Đình xuất hiện ở cửa, theo sau là bác sĩ Trương.

Thư Dao bình tĩnh rút tay lại, nhẹ giọng đáp: "Nói chuyện xong rồi."

Quan Tụng Thanh nhìn cô, đứng dậy chào tạm biệt: "Vậy anh về trước."

Thư Dao im lặng gật đầu.

Sau khi Quan Tụng Thanh rời đi, bác sĩ Trương hỏi Thư Dao vài câu và xác nhận cô vẫn ổn rồi mới để Minh Đình đưa cô về nhà.

Văn Nhã lái xe, hai anh em không nói một lời suốt chặng đường.

Thư Dao không nói gì, bởi vì cơ thể cô yếu ớt, nỗi sợ hãi khi đột nhiên sợ hãi vẫn còn đọng lại trong trái tim cô, trước đó trò chuyện cùng Quan Tụng Thanh cô đều nói chuyện trong tình trạng uể oải.

Lý do Minh Đình không nói gì có vẻ phức tạp hơn so với Thư Dao.

Nhưng Thư Dao không nghĩ nhiều về điều đó.

Dì Mai chuẩn bị bữa tối, Thư Dao về đến nhà ăn đơn giản vài miếng rồi lên lầu, cảm xúc của Minh Đình hiện rõ trên mặt, Thư Dao không thể không để ý.

Nhưng hôm nay là thứ sáu, cô nghĩ Minh Đình sẽ sớm đến phòng mình thôi, lúc đó hỏi cũng không muộn, nên cô vào phòng tắm rửa mặt trước, chuẩn bị nằm trên giường chờ anh.

Kết quả là cô đợi mãi, đợi mãi đến khi đã quá mười hai giờ mà vẫn chưa thấy Minh Đình đến.

Đầu óc cô không tỉnh táo, ngay cả phản ứng của cơ thể cũng chậm chạp, có lẽ vì quá choáng váng nên khi cô vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.

Hơn nửa đêm, khi mọi người đã ngủ say, Thư Dao bị một tiếng hét chói tai trong giấc mơ đánh thức.

Cô đột nhiên mở mắt, đèn ngủ vẫn còn sáng như trước khi đi ngủ, mọi thứ trong phòng đều được bao phủ một lớp cũ kỹ mờ nhạt, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, ngực phập phồng, giống như đã trở về cơn ác mộng thống khổ không ngừng lặp lại.

Cô quay đầu lại, bên cạnh không có ai cả.

Tối nay Minh Đình không tới.

Với mối quan hệ hiện tại của họ, việc Minh Đình không đến ngủ với cô đáng lẽ phải khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lúc này ruột gan cô lại rối bời, vô cùng muốn trở về vòng tay anh.

Cô không muốn gặp rắc rối bởi bệnh tật của mình nữa, cũng sợ nỗi đau trước kia sẽ tái diễn, cô thở hổn hển và đứng dậy, dựa vào "ý chí của bản thân" mà bước ra ngoài.

Đèn hành lang không bật, chỉ có ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ phòng cô chiếu lên lối đi hành lang, cô dừng lại trước cửa phòng ngủ của Minh Đình, do dự.

Cô đứng đó hồi lâu mới lấy hết can đảm lên tiếng, khẽ gọi anh: "Anh?"

Cô không biết Minh Đình đã ngủ chưa, quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến tim cô đập rộn lên.

Cô mở cửa, cô không muốn quan tâm Minh Đình có ngủ hay không, cho dù anh có ngủ, cô cũng sẽ rúc vào lòng anh, ngủ cùng anh.

Rõ ràng là anh là người đã yêu cầu hai người ngủ cùng nhau hai đêm một tuần, tại sao anh lại có thể dễ dàng nuốt lời như vậy trong khi chính anh là người đã đưa ra yêu cầu?

Trong phòng ngủ không mở đèn, nhưng rèm cửa lại mở ra, thứ đón chào Thư Dao khi mở cửa là màn đêm xanh thẳm, dường như có gió nổi lên ở bên ngoài cửa sổ, bóng cây chồng chéo ở xa xa ngưng tụ thành mây đen dày đặc, đung đưa theo gió.

Màn đêm không trăng, không sao và cũng không có ai nằm trên giường.

"Anh?"

Một mùi thuốc lá rất nhẹ xẹt qua mũi cô, cô vội vàng quay đầu lại, điếu thuốc mỏng đặt trên gạt tàn vẫn chưa cháy hết, màu đỏ thẫm trong bóng tối đặc biệt bắt mắt, giống như đôi mắt của một con sói, im lặng và kiềm chế nhìn chằm chằm vào cô.

Cô đóng cửa lại, hai tay nắm chặt gấu váy, lòng bàn tay đầy mồ hôi, muốn mượn động tác đó để lau đi.

Cô bước tới, cởi giày, ngồi lên đùi anh, vòng tay qua cổ anh, dựa vào vai anh, khẽ hỏi: "Sao anh không đến tìm em?"

Mặc dù mùi thuốc lá mà cô ghét vẫn còn trên người anh, nhưng cô vẫn muốn ôm anh thật chặt.

Nhưng Minh Đình không trả lời câu hỏi của cô.

"Anh ơi, anh giận em à?" Cô hỏi vào tai anh.

Minh Đình im lặng, cô tự hỏi rồi tự trả lời: "Em không có ý định chạy lung tung, em chỉ là muốn mang quà sinh nhật của anh Tụng Thanh tặng cho anh ấy thôi, anh ấy…"

"Em muốn kết hôn với anh không?"

Minh Đình ngắt lời cô bằng câu nói này.

Thư Dao sửng sốt một lúc rồi bối rối đứng dậy.

Bóng đêm quá mờ tối, cô không thể nhìn rõ mắt anh, cũng không thể biết được cảm xúc thật sự của anh.

"Em có muốn hay không?" Anh hỏi lại.

Muốn, hay không muốn?

Tất nhiên là cô muốn.

Nhưng cô muốn biết lý do tại sao Minh Đình lại hỏi như vậy.

"Tại sao anh…"

"Em chỉ cần trả lời, muốn hay không muốn."

Sự lạnh lùng của Minh Đình khiến cô bối rối, cô cảm thấy có một mối nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng lại không nói rõ được đó là gì.

"Muốn." Cô trả lời.

"Chứng minh cho anh xem."

Đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở của cô hòa lẫn với làn khói mỏng còn đang lượn lờ.

Cô đặt tay lên vai mình, gạt hai sợi dây áo mỏng sáng hai bên.

Ngay khi cô hạ tay xuống, chiếc váy ngủ nhanh chóng tuột ra.

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK