Lúc sau bác sĩ Trương tìm đến Thư Dao, cẩn thận kiểm tra cổ tay của cô rồi bôi thuốc, xác nhận không có gì đáng ngại mới đưa cô xuống lầu.
Minh Đình vẫn đang đợi cô trong xe.
Điều hòa trong xe rất lạnh, vừa bước vào xe Thư Dao đã rùng mình.
Minh Đình nhắm mắt dựa vào ghế sau, vết máu trên mặt đã không còn, nhưng vài sợi tóc trên trán vẫn còn đọng lại dấu vết ẩm ướt, trông như vừa mới rửa mặt.
Thư Dao thấy anh không mở mắt, nên cũng không dám tạo ra tiếng động, sợ làm phiền khi anh nghỉ ngơi.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ, ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, từng mảng sáng tối không ngừng thay đổi trong xe, đương lúc ánh sáng lay động, Thư Dao không nhịn được nghiêng đầu.
Tất cả nỗi buồn và đau khổ trong hôm nay của cô đều tan thành mây khói khi cô thấy Minh Đình vẫn đang đợi cô.
Mắt cô vẫn còn chua xót sưng tấy, nhưng trái tim đã được lấp đầy.
Anh không bỏ rơi cô, cũng không hề không cần cô, chỉ cần xác nhận điều này, đã đủ để cô quên hết tất cả đau thương.
Cô đã tận hưởng việc anh đối xử tốt với cô, vậy nên cô sẵn sàng chịu đựng tính "xấu" của anh.
Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, tâm trạng của anh đang không tốt, cô có thể hiểu được điều đó.
Đặc biệt là hôm nay.
Cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến cảnh tượng lúc đó trong phòng bệnh.
Vì vậy cô nghĩ, cho dù hôm nay anh có chuẩn bị kỹ lưỡng thế nào, lên kế hoạch chi tiết và tỉ mỉ đến đâu, thì khi anh nhìn thấy ba ruột của mình cố gắng làm hại mẹ đang bị thương nặng và bất tỉnh, nhất định anh vô cùng tức giận, rất khó để bình tĩnh lại.
Cô không thể tưởng tượng nổi Minh Đình sẽ giằng xé thế nào khi chứng kiến cảnh ấy, những gì cô có thể làm cho anh thực sự quá ít, cô giúp được cho anh thì tốt, nhưng nếu không thể, thì để anh trút giận cũng xem như đã làm tròn trách nhiệm của một người em gái.
Minh Đình nhắm mắt nghỉ ngơi suốt chặng đường, Thư Dao cũng cố gắng không gây ra tiếng động, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật thay đổi ngoài cửa sổ.
Mãi đến khi sắc trời dần tối, bóng cây ngày càng dày đặc, sắp về đến Vườn Phương Nhuy, cô mới nghiêng đầu nhìn Minh Đình lần nữa.
Phần tóc ướt trước đó của anh đã được hong khô, gương mặt nhắm mắt yên tĩnh lúc ngủ lại có nét ôn hòa hiếm thấy, Thư Dao nhìn đến ngây ngẩn.
Xe dừng lại ở cổng Vườn Phương Nhuy, Minh Đình mở mắt, Thư Dao vội vàng thu lại ánh nhìn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đến nhà rồi, anh."
Minh Đình chậm rãi lấy lại tinh thần, ánh mắt tự nhiên nhìn vào cổ tay của Thư Dao.
Thư Dao nhận ra sự chú ý của anh, mỉm cười nói: "Em không sao đâu anh, bác sĩ Trương đã kiểm tra cho em rồi, anh đừng lo."
Minh Đình không nói gì, hờ hững thu hồi ánh mắt lại.
Khi Thư Dao thấy anh không định xuống xe, lúc này mới hiểu, thì ra anh ở trong xe chờ cô lâu như vậy, chỉ vì muốn đưa cô về nhà an toàn.
Trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp.
Cô không biết những suy đoán của mình trên đường về có chính xác hay không, cô chỉ muốn làm anh cảm thấy dễ chịu hơn, cho nên nói: "Anh, anh đừng tự trách, vết thương trên tay em chỉ là vết thương nhỏ thôi, sẽ sớm lành lại. Tuy dì Minh không nghe không thấy được, nhưng nếu dì Minh tỉnh lại biết được ý định của anh, chắc chắn sẽ không trách anh đâu…"
"Đừng tự cho mình là đúng, Thư Dao."
Sự "khéo hiểu lòng người" của cô bị đánh gãy, nhưng cô cũng không cảm thấy buồn bã gì cả, chỉ đau lòng khi anh phải một mình chịu đựng tất cả những điều này.
Minh Đình còn có việc phải làm, cô không muốn lãng phí thời gian của anh, lúc cô chuẩn bị xuống xe thì nghe thấy người bên cạnh nói: "Nhớ kỹ thân phận của em, đừng có lo chuyện bao đồng."
Cửa xe đã mở ra một khe hở, nhưng không biết cơn gió mạnh từ đâu thổi đến, cánh cửa tự động khóa lại lần nữa.
Minh Đình nghe thấy, không kiên nhẫn thúc giục cô: "Xuống xe."
Thư Dao bị hơi lạnh bên trong xe làm run lên, định đẩy cửa xe nhưng phát hiện cửa xe đã đóng lại.
Cô cụp mắt vội kéo tay nắm cửa, nhưng tầm nhìn lại bị nước mắt làm nhòe đi.
Nước mắt rơi xuống, làm ố lớp da nội thất màu trắng trong xe, cô nhanh chóng dùng vạt váy lau sạch, rồi lập tức xuống xe không chậm trễ một giây.
Cánh cổng của Vườn Phương Nhuy rộng mở trước mắt cô, chiếc xe bên cạnh cô vòng qua đài phun nước trước cổng, tiếng động cơ đã đi xa, nhưng cô vẫn đứng ở cổng chậm chạp không nhúc nhích.
Vào lúc này cuối cùng cô mới hiểu rõ, anh và ba cô, mãi mãi khác biệt.
Cô đã lầm tưởng xem anh là chỗ dựa tinh thần, nên mới không ngại mà bộc lộ hết cảm xúc, nghĩ rằng anh cũng sẽ cưng chìu và bao dung cô như ba.
Nào ngờ với anh, những cảm xúc ấy của cô chỉ là gánh nặng, ngay cả sự quan tâm và săn sóc của cô, anh cũng chẳng cần.
Bước chân của cô nặng trĩu, không biết nên đi về đâu, nhưng ba đã từng dạy cô, làm gì cũng phải kiên trì đến cùng, nếu cô đã hứa với anh, thì nhất định sẽ diễn thật tròn vai.
Nhưng cô cũng phải luôn nhớ kỹ những lời anh, từ nay về sau, phải dập tắt lòng tham không nên có, cố gắng giữ đúng vị trí của mình, không nên lún quá sâu vào vai diễn.
-
Lúc Minh Đình đến chỗ của nhà họ Quan ở vịnh Lưu Ly đã là buổi tối.
Xe dừng ngay trước cổng, sau khi Quan Tụng Thanh nghe điện thoại xong thì ra gặp anh.
Thời tiết nóng bức, Quan Tụng Thanh vừa dắt chú chó cưng Doberman của anh ấy đi vừa than vãn suốt dọc đường, mới trông thấy Minh Đình đã mắng: "Cậu bị bệnh à? Trời nóng như vậy cậu không lái xe vào mà bắt tôi đi ra? Có biết suốt đoạn đường này tôi đã đổ bao nhiêu mồ hôi không?"
Cửa sổ xe mở, Minh Đình ném chai nước ra ngoài rồi nói: "Lên xe đi."
Quan Tụng Thanh đón lấy chai nước anh ném đến, nghiêng đầu nhìn vào bên trong xe: "Sao cậu không mang Dao Dao bé nhỏ theo?"
Minh Đình nghĩ đến Thư Dao, anh chợt mất tập trung giây lát.
Quan Tụng Thanh mở nắp chai nước uống một ngụm, sau đó đút cho chó uống nốt phần còn lại, chờ sau khi chó uống xong, anh ấy vỗ vào mông chó để nó chạy đi, rồi anh ấy mới mở cửa lên xe.
Vừa lên xe Quan Tụng Thanh đã hỏi: "Có cần thiết không Minh Đình? Đã tìm được giấy ủy quyền rồi, sao không ly hôn cho êm đẹp? Sao cậu phải kéo Dao Dao vào diễn vở kịch này? Em ấy cũng không phải người bình thường, lỡ xảy ra chuyện gì thì chẳng phải tự chuốc phiền cho mình à? Cậu định làm gì mà phải tốn công tốn sức đến vậy?"
Ánh nắng chiều đã nhuộm cả bầu trời thành màu đỏ cam rực rỡ, pha lẫn chút tím của bóng đêm, hai gam màu ấm hòa quyện vào nhau, khiến người ta có cảm giác cô quạnh như cách biệt thế gian.
Đường nét của Minh Đình hiện rõ dưới ánh hoàng hôn, anh hơi cụp mắt, khóe môi nở nụ cười hiếm hoi.
"Tôi muốn làm gì… Vẫn chưa rõ sao?"
Minh Đình nghiên mắt qua, Quan Tụng Thanh bị rùng mình trước ánh mắt lạnh lẽo của anh, vội vàng giơ tay che lại: "Đừng đừng đừng, cậu đừng nhìn tôi kiểu đó, rợn cả người."
Minh Đình dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe, Quan Tụng Thanh nói tiếp: "Vậy cậu muốn tìm chứng cứ cũng không nên dùng cách đó chứ?"
Anh ấy hạ giọng: "Việc làm giả kết quả giám định quan hệ ba con là phạm pháp đấy."
"Hơn nữa, cậu chắc rằng Thương Đình Châu sẽ bị lừa sao? Ông ta thật sự ngu ngốc vậy à?"
"Cậu nghĩ ông ta thông minh lắm sao?"
Không ai hiểu rõ Thương Đình Châu hơn Minh Đình.
Quan Tụng Thanh nghẹn họng, anh ấy và Minh Đình là chơi chung với nhau từ nhỏ, hai chữ "thông minh" này, đúng là chẳng dính dáng gì đến Thương Đình Châu, nhưng...
"Chó cùng rứt giậu." Anh ấy nói.
Không sợ người ngu ngốc, chỉ sợ kẻ vừa ngu vừa ác.
Minh Đình thu lại tầm mắt nhìn Quan Tụng Thanh, ngay lúc này lại bỗng nhớ đến Thư Dao.
Ban nãy cô cũng ngồi ở vị trí mà Quan Tụng Thanh đang ngồi, nói những lời "Vượt ranh giới" với anh.
Đôi mắt của cô giống như vòi nước, vặn một cái là sẽ khóc không ngừng, đôi mắt mỏng manh như thế, nhưng nhìn đời nhìn người lại rất chuẩn.
"Cậu đang nghĩ gì thế?"
Giọng nói của Quan Tụng Thanh kéo suy nghĩ của anh trở về, anh lắc đầu nói: "Không có gì, cậu cứ làm theo lời tôi nói đi, nếu ông ta không sốt ruột, tôi còn khó giải quyế hơn."
"Được rồi."
Quan Tụng Thanh không khỏi thở dài.
Một gia đình yên ấm đã tan vỡ vì một vụ tai nạn xe, anh ấy có thể hiểu được quyết tâm truy tìm sự thật của Minh Đình, anh ấy và Minh Đình thân thiết như anh em, nên ở thời điểm này đương nhiên anh ấy sẽ liều mạng đi theo.
"Bên phía Los Angeles cậu đừng lo lắng, có ba tôi hỗ trợ, nhất định không thành vấn đề, bên này thì phải trông cậy vào cậu."
Minh Đình khẽ gật đầu.
"Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước, khi nào rảnh rỗi tôi sẽ đón Dao Dao đến nhà tôi chơi một chút, từ khi mẹ tôi nghe nói cậu có thêm một đứa em gái, bà ấy đòi gặp suốt ngày, còn âm thầm mắng mẹ cậu mấy lần, nói rằng chuyện lớn vậy mà cũng gạt bà ấy, bảo rằng sớm đã thấy giữa mẹ cậu và Thư Minh Viễn có vấn đề."
Minh Đình nhíu mày, Quan Tụng Thanh vội vàng phủi sạch: "Tôi không nói thế, cậu đi tìm mẹ tôi đi."
Quan Tụng Thanh mở cửa xe, trước khi xuống còn quay đầu nhìn Minh Đình: "Nhưng sau khi cậu diễn xong vở kịch này, sau này Dao Dao thực sự sẽ là em gái của cậu rồi, cậu không hối hận sao?"
Minh Đình cảm thấy kỳ lạ: "Tôi có gì phải hối hận?"
Quan Tụng Thanh nhướng mày, trở lại dáng vẻ lông bông: "Vậy thì tốt."
Anh ấy cố ý nói: "Em gái của cậu rất hợp ý tôi, chờ khi em ấy trưởng thành thì tôi sẽ cưới em ấy, hai ta sẽ thân càng thêm thân."
Mặt trời đã lặn dưới đường chân trời, sắc mặt Minh Đình tối sầm theo: "Cút."
Quan Tụng Thanh đóng mạnh cửa xe rồi nói kháy: "Làm anh vợ của tôi là cậu chiếm hời rồi đấy hiểu chưa?!"
Minh Đình lại ném thêm một chai nước ra: "Cút nhanh lên."
-
Thành phố về đêm luôn khiến lòng người bồn chồn, hàng ngàn ánh đèn thao thức suốt đêm, dòng xe cộ hối hả không ngơi nghỉ, chỉ khi trở về Vườn Phương Nhuy, mới có được khoảnh khắc bình yên.
Mười giờ rưỡi, Minh Đình bước ra từ trong gara, nâng mắt nhìn về góc phía tây của biệt thự, đèn không sáng.
Dì Mai đang chuẩn bị đồ ăn khuya trong bếp, nghe thấy tiếng anh vào, dì ấy chủ động đi ra, nhỏ giọng báo lại tình hình sữa chữa hầm rượu hôm nay.
Minh Đình nghe hơi lơ đễnh, thỉnh thoảng ừ đáp lại.
Anh vốn ít ăn đêm, sau khi nghe báo cáo của dì Mai xong liền vội vã lên lầu.
Đêm khuya, Vườn Phương Nhuy yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, sau khi ra khỏi thang máy, bước chân Minh Đình chợt khựng lại.
Đèn trong phòng khách không bật, phòng ngủ hai bên cũng chẳng có chút tiếng động nào, chắc là đã ngủ, anh cũng không nán lại nữa, quay người đi băng qua hành lang vào phòng ngủ.
Đèn trong phòng của anh vẫn sáng, nhiệt độ và độ ẩm thích hợp, mùi hương dễ chịu, giường và ghế sofa sạch sẽ và gọn gàng, dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng lại như thiếu đi thứ gì đó.
Tầm mắt nhìn quanh một vòng, quả nhiên thiếu thật.
Tấm thảm nhỏ được gấp ở góc ghế sofa đã biến mất.
Anh nhớ lại cảnh Thư Dao lau nước mắt khi cô bước xuống xe vào ban sáng.
Sự hoang mang bơ vơ của bé thỏ tai cụp, trông thật yếu đuối và đáng thương.
Khi anh trở về đã không hỏi thăm tình hình của Thư Dao, giờ mà đi hỏi dì Mai nữa thì lại thấy dư thừa.
Anh thu hồi tầm mắt rồi cởi nút áo sơ mi, xoay người đi vào phòng tắm.
Nhưng đến khi nằm lên giường anh vẫn không thể ngủ được.
Cẩn thận nhớ lại, có vẻ như anh đã mất ngủ mấy đêm liền vì bé thỏ tai cụp này.
Anh lại bật dậy.
Bật đèn, mở cửa, đi xuyên qua hành lang, dừng lại trước cửa phòng ngủ phía tây.
"Thư Dao?"
Đã gần nửa đêm, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có tiếng thở và nhịp tim đang đập của anh.
Bên trong phòng không có tiếng trả lời, anh trực tiếp mở cửa.
Ánh đèn trong hành lang đổ nghiêng một góc mờ nhạt, tấm chăn lụa màu xám bạc đổ xuống sàn như ánh trăng.
Trên giường không có người.
"Thư Dao?"
Minh Đình bật đèn lên.
Cả căn phòng trống trải và rộng lớn vì đồ đạc quá ít, trên giường có dấu vết có người đã nằm lên, dép lê vẫn còn để cạnh giường, lẽ ra Thư Dao phải ở đây, nhưng lại không thấy bóng dáng, anh vô thức quay đầu nhìn về phía phòng tắm, nhưng bên trong không mở đèn, trông không giống như có người ở đó.
Trong nháy mắt lòng anh chợt sinh ra cảm giác bất an, anh lớn tiếng gọi cô.
"Thư Dao?"
Một âm thanh nhẹ nhàng mềm nhũn đáp lại, truyền tới từ góc cửa sổ sát đất.
Rèm cửa màu vàng nhạt được kéo ra từ bên trong, một lọn tóc đen tuôn ra từ kẽ hở, Thư Dao lộ nửa khuôn mặt ra ngoài, đôi mắt lim dim ngái ngủ.
"Anh…"
"Em đang làm gì ở đó vậy?"
Minh Đình nhíu mày, vòng qua cuối giường đi đến bên cửa sổ.
Anh đưa tay kéo rèm cửa ra, Thư Dao đang cuộn mình trong góc, trong tay ôm tấm ảnh sinh nhật mười tuổi của mình, trên cổ đang đeo bùa hộ mệnh, trong tay còn siết chặt túi bùa bình an.
Mọi thứ có liên quan đến Thư Minh Viễn, cô đều mang theo bên người.
Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Minh Đình, vẻ mặt Thư Dao vừa mới tỉnh dậy vẫn còn mờ mịt.
Cho đến khi Minh Đình lại hỏi cô: "Sao em không ngủ trên giường?"
Nghe vậy, Thư Dao chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía giường: "Em…"
"Ở trên giường em không ngủ được."
Thật ra cô rất sợ ở một mình, nhưng cô không dám nói ra, sợ lại gây rắc rối cho anh.
Minh Đình đứng chắn trước cửa sổ, che khuất hơn nửa ánh đèn, trong bóng tối, Thư Dao nhìn anh bằng đôi mắt còn đỏ hoe.
Quỷ thích khóc.
"Đứng dậy." Anh đưa tay về phía cô.
Thư Dao sợ anh lại nổi giận, vô cùng ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Nhưng cô đã ngồi trên sàn nhà lạnh như băng quá lâu, đột ngột đứng dậy khiến mắt cô tối sầm lại, loạng choạng ngã về phía Minh Đình.
Khoảnh khắc được Minh Đình vững vàng đỡ lấy, trong lòng Thư Dao chợt thấy hoảng sợ.
Cô vội vàng đứng thẳng người, nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi anh, em hơi…"
"Đi dép vào rồi đến đây."
Cô còn chưa nói ra chữ "choáng váng" thì đã bị ngắt lời.
Thấy Minh Đình quay người bước ra khỏi phòng, lúc này cô mới hiểu ra, Minh Đình muốn cô theo sau.
Đêm đã khuya, Minh Đình cố ý đến phòng tìm cô, nhất định là có chuyện quan trọng, cô không dám chậm trễ, vội vàng cất đồ vật trong tay rồi chạy theo anh.
Vừa vào cửa cô đã nghe thấy Minh Đình dặn dò: "Mang thuốc qua."
Cô lập tức xoay người vào phòng tắm để tìm thuốc.
Vết bầm trên người Minh Đình vẫn chưa tan, Thư Dao cầm thuốc mỡ đến quỳ bên cạnh anh, ngoan ngoãn im lặng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh.
Khi da họ chạm vào nhau, lớp thuốc mỡ màu trắng ở đầu ngón tay cô từ từ trở nên trong suốt, tựa như nỗi sợ hãi suốt cả ngày nay, của cô cũng biến mất không dấu vết theo hơi ấm này.
Cô không có cách nào giải thích sự thay đổi cảm xúc rõ ràng này, chỉ biết rằng cô thích ở bên cạnh Minh Đình, dù không nói lời nào, dù vẻ mặt của anh nghiêm túc, trông rất hung dữ.
"Không trách anh đã đánh thức em chứ?"
Thư Dao không ngờ Minh Đình sẽ hỏi như vậy, động tác trên tay cô dừng lại, mờ mịt ngước mắt nhìn anh vài giây rồi mới lắc đầu.
Cô không những không trách anh, mà còn cảm thấy yên lòng vì điều đó.
Những việc như bôi thuốc không nhất thiết phải nhờ người khác giúp, nhưng Minh Đình vẫn tìm cô, điều này chứng tỏ rằng trong mắt của Minh Đình cô không vô dụng chút nào.
Sống nhờ mái hiên của người khác, dù sao cũng phải cố gắng chứng minh giá trị của mình, dù chỉ là việc nhỏ nhặt, có thể giúp được phần nào thì cô sẽ yên lòng phần đó.
"Vậy sao trông em không vui thế?"
"Đâu có."
Thư Dao chợt lúng túng: "Không phải em không vui, chỉ là em sợ…"
"Sợ gì?"
"Sợ anh còn đang giận em.."
Những lời này cô càng nói càng nhỏ, đầu càng cúi thấp hơn.
Trước khi cô cúi hẳn xuống như sắp "dập đầu", Minh Đình đã vươn tay ra nâng cằm cô.
Bị buộc phải đối mặt nhìn nhau thế này không thoải mái cho lắm, nhưng Thư Dao chẳng hề phản kháng, ngược lại còn yên lòng áp mặt vào lòng bàn tay anh.
Cô biết Minh Đình cảm thấy phiền khi mình khóc, nên mặc dù mũi chua xót và lòng đau nhói, cô vẫn cố không để mắt mình đỏ lên.
"Em có biết vì sao anh tức giận không?"
Lúc nhìn vào mắt Minh Đình, Thư Dao không thể nói dối.
Vì vậy cô gật đầu nhẹ, nói ra những điều mà cô đã suy nghĩ suốt cả ngày.
"Vì anh lo lắng cho em, sợ em chịu đựng quá lâu thì vết thương sẽ nặng thêm, cho nên hung dữ với em."
Minh Đình không phủ nhận: "Còn gì nữa không?"
"Bởi vì…"
Lời sau vượt quá giới hạn, Thư Dao hơi do dự.
"Sao không nói nữa?"
Từ lúc Thư Dao tỉnh lại cho đến bây giờ, Minh Đình vẫn luôn nói chuyện bằng giọng lạnh lùng và cứng rắn, nhưng cô có thể thấy rõ ánh mắt anh rất dịu dàng, trong ánh mắt hiện lên sự quan tâm dành cho cô.
"Bởi vì… Bởi vì anh sẽ tự trách mình, sẽ tự trách mình vì em phải chịu đựng, vì đã không bảo vệ tốt cho dì Minh."
Cô không thể kiểm soát được nước mắt của mình, đôi mắt lại đỏ lên, nhưng trước khi Minh Đình kịp cau mày, đôi tay cô đã nắm chặt cổ tay anh, vội vàng nói: "Anh ơi, đừng coi em là người ngoài có được không? Em biết mình rất vô dụng, sức khỏe yếu ớt, nhát gan, còn luôn gây rắc rối cho anh, nhưng em sẽ thay đổi! Anh, em sẽ cố gắng để vượt qua nỗi sợ hãi của mình, sống cuộc sống như một người bình thường, em sẽ trưởng thành, sẽ trở nên có ích, em có thể giúp anh rất nhiều, thật đó!"
Minh Đình bị lời nói của cô chọc cười: "Em có thể giúp anh cái gì?"
Tạm thời Thư Dao không thể nói cụ thể được, chỉ đành nói: "Chỉ cần anh đồng ý, anh bảo gì em cũng sẽ làm theo."
"Giết người phóng hỏa em cũng dám à?"
Thư Dao ngẩn ra.
Minh Đình lơ đễnh cười cười, đang định rút tay về lại bị đôi tay của thiếu nữ siết chặt.
Hơi ấm từ đầu ngón tay cô truyền sang, Thư Dao chăm chú nhìn anh, dù đôi mắt đã đẫm lệ, nhưng như thể đã hạ quyết tâm, vô cùng nghiêm túc nói: "Em dám."
Minh Đình xoay cổ tay, dùng sức gõ mạnh vào trán cô.
"Em điên rồi à! Thư Minh Viễn đã dạy em thế à? Anh bảo gì em cũng làm? Không biết tự suy nghĩ hả? Nhiều năm học tập đều lãng phí hết rồi đúng không?"
"Nhưng…"
"Nhưng nhị gì?! Phải tuân thủ luật pháp hiểu không? Lần sau nếu em còn dám nói thế nữa thì anh sẽ ném em ra vườn cho muỗi cắn."
Thư Dao không cảm thấy mình nói sai, hơn thế, cô tin rằng Minh Đình sẽ không thật sự bảo cô đi làm những chuyện phạm pháp, nhưng khi nhìn thấy Minh Đình không vui, cô cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Minh Đình thu tay lại rồi nói: "Đi ngủ đi."
Thư Dao nghe lời đứng dậy đi ra ngoài, lại nghe thấy anh hỏi: "Đi đâu vậy?"
Thư Dao ngơ ngác quay đầu lại: "Trở về phòng ngủ ạ."
Minh Đình hơi ngẩng cằm, ánh mắt dừng lại trên giường của mình: "Ngủ ở đây."
Thư Dao kinh ngạc mở to mắt: "Em ngủ trên giường… Thế anh ngủ ở đâu?"
Minh Đình khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa vào ghế sofa, đôi mắt hồ ly khép hờ, giọng điệu mang theo vẻ biếng nhác: "Nô lệ của công chúa ngủ ở đâu thì anh ngủ ở đó."
Thư Dao lập tức đỏ mặt.
Cô nào phải công chúa gì chứ? Sao dám để anh làm nô lệ cho mình?
Cô biết tối nay mình lại gây thêm phiền toái cho anh, ngay lúc tay chân cô luống cuống không biết phải làm sao, người trên ghế sofa đã đổi tư thế nằm xuống.
"Tật xấu này của em học từ ai vậy? Không phải ngủ trên sofa thì là ngủ ở góc tường, nếu ai đó không biết sẽ nghĩ rằng anh đang ngược đãi em…"
"Dĩ nhiên không có!" Thư Dao lập tức phản bác.
Anh chưa từng ngược đãi cô, cô cũng không muốn anh chịu thiệt thòi, cho nên cô buột miệng thốt lên mà chẳng cần nghĩ ngợi: "Thế anh ngủ chung với em đi."
-còn tiếp-