Ban nhạc đổi từ bản nhạc này sang bản khác, cuối cùng cũng có người lên tiếng hỏi: "Sao đến giờ vẫn chưa thấy nhân vật chính của tiệc sinh nhật vậy?"
Giọng người vừa nói không rõ ràng, âm điệu cuối còn mang theo vài phần lười biếng, dường như từ lúc đến đã uống không ít rượu, giờ bắt đầu hơi ngà ngà.
Có người nghe tiếng nhìn sang, thấy một mỹ nhân dáng người yêu kiều, dung mạo tựa hoa đào đang tựa vào bên cạnh Minh Sâm, mái tóc dài uốn xoăn buông xuống tận thắt lưng, một tay cô ta chống lên vai Minh Sâm, ngửa mặt ghé sát tai ông ấy thì thầm.
Khóe môi Minh Sâm vương nét cười, mỹ nhân nghiêng đầu tựa lên vai ông ấy, lúc này mọi người mới nhìn rõ dung mạo cô ta, thì ra chính là ảnh hậu nữ phụ xuất sắc nhất của liên hoan phim năm ngoái, cô Đồng Ảnh.
Trước nay vẫn có tin đồn rằng Đồng Ảnh có một người bạn trai thần bí, hai người từng bị bắt gặp tay trong tay ở nước ngoài, cử chỉ thân mật, bao nhiêu paparazzi theo dõi suốt mấy tháng cũng không thể nhìn rõ mặt nam chính, Tối nay vừa nhìn thấy, mọi người lập tức hiểu được tại sao người bạn trai này lại thần bí đến vậy.
Ai ở Hương Cảng mà không biết nhị thiếu nhà họ Minh vừa có tiền vừa có quyền, nghĩ thôi cũng biết chỉ cần ông ấy động ngón tay là có thể mua đứt hết thảy tin đồn, tự nhiên chẳng để lộ ra chút gì.
Biết các vị khách đã đợi lâu, Minh Sâm vốn ít nói cũng vui vẻ mở miệng: "Bé cưng nhà tôi rất tùy hứng, làm khổ mọi người phải chờ rồi."
"Uncle, cậu lại nói xấu con nữa!"
Lời Minh Sâm vừa dứt, một giọng nói trong trẻo nũng nịu từ xa vọng đến, ánh mắt của mọi người cũng lập tức dời theo.
Minh Đình nắm tay nhân vật chính của buổi tiệc băng qua hành lang, xuất hiện trên bậc thềm của sảnh tiệc, bên cạnh là Minh Không và Quan Tụng Thanh, bốn người cùng đứng đó, nam thanh nữ tú, đẹp đẽ lộng lẫy, nhìn mà thấy sướng mắt.
Lúc này khách khứa vẫn chưa nhập tiệc, ba ba đôi đôi hoặc ngồi hoặc đứng, giờ phút này đều đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Thư Dao phóng mắt nhìn quanh, chẳng thấy được mấy người quen, Minh Sâm ngồi ở bàn dài cùng Đồng Ảnh, tiếng cười nói của Minh Lãng với khách khứa từ bên ngoài cửa sổ vọng vào, vợ chồng An Nhược Vân, Quan Vĩ Hằng đang đứng trò chuyện với vài người bạn thân thiết trước tháp champagne.
Thấy cô bước xuống bậc thềm, Minh Sâm lập tức đứng dậy nghênh đón.
"Tùy hứng đâu phải là nói xấu?" Minh Sâm nắm tay Thư Dao kéo cô về phía trước: "Cho dù có tùy hứng thì cũng là do uncle nuông chiều mà ra, tùy hứng cũng được."
Minh Đình vẫn chưa buông tay, Thư Dao bị kéo một cái, nhưng ngay giây tiếp theo cô đã nhanh chóng rút tay khỏi lòng bàn tay anh, khoác lên cánh tay Minh Sâm.
Minh Đình cứ thế bị cô bỏ lại tại chỗ.
Minh Sâm dắt Thư Dao đi về phía sân nhỏ, hoàn toàn không quan tâm đến Đồng Ảnh, người một giây trước còn thân mật với ông ấy.
Đồng Ảnh không biểu lộ cảm xúc gì, vẫn ngồi tại chỗ cũ, chỉ là ly rượu vang trong tay đã cạn, chỉ còn lại chút rượu đỏ sót lại bám trên thành ly.
Minh Đình cũng không lộ vui giận, tựa như hành động này chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng anh, Minh Sâm dắt Thư Dao đi, anh liền theo sát bên cạnh, luôn giữ khoảng cách vài bước với bọn họ.
Minh Sâm đưa Thư Dao đến vườn sân trước, đêm nay, phần lớn khách khứa đều đang vừa uống rượu vừa ngắm trăng trong vườn, Minh Sâm phất tay một cái, ban nhạc bên cạnh đài phun nước lập tức ngừng diễn tấu, nhân viên phục vụ dâng rượu vang và champagne lên, Minh Sâm nâng ly mời tất cả mọi người: "Đêm nay là lễ trưởng thành của cháu gái bảo bối của tôi, Thư Dao, viên minh châu quý báu của nhà họ Minh đã lớn rồi, cũng nhân dịp này ra mắt anh em bạn bè."
Thư Dao đứng bên cạnh Minh Sâm, đôi mắt trong veo như nước mượn ánh trăng thêm phần sáng ngời, khi nghiêng đầu nhìn về phía Minh Sâm, ánh mắt cô tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Minh Sâm hơi nghiêng đầu, chạm mắt cô, mỉm cười trêu chọc:
"Lâu như vậy mà vẫn chưa chính thức giới thiệu với mọi người, chủ yếu là vì bé cưng của tôi đây xinh đẹp quá, luôn bị mẹ nó giấu kỹ, sợ bị người khác để ý sớm, đến mức bậc thềm đá cẩm thạch nhà chúng tôi cũng sắp bị người ta giẫm vỡ rồi!"
"Uncle!"
Thư Dao cố gắng ngăn Minh Sâm đừng nói những lời say xỉn, nhưng ông ấy nghiêng người cười với cô: "Uncle nói sai chỗ nào à?"
Thư Dao lườm ông ấy: "Có ai lại tự khen mình như vậy chứ? Cháu đâu phải quả dưa, cậu cũng không được làm bà mai đâu nhé!"
Lời cô nói khiến cả khán phòng bật cười, bạn bè bên cạnh Minh Lãng lập tức hưởng ứng: "Cậu cháu nói đúng quá còn gì!"
"Đúng vậy, lần đầu tiên gặp Dao Dao, tôi cũng sững sờ vì vẻ đẹp của em ấy đấy!"
Nghe vậy, Thư Dao ngẩng đầu nhìn theo giọng nói, lúc này mới thấy Lương Phái San bên cạnh bàn dài, cô ấy cũng chọn váy trắng như cô, một chiếc váy quây cắt may gọn gàng, chỉ có một chiếc nơ bướm làm điểm nhấn ở eo, đơn giản mà nổi bật giữa dàn chị gái xinh đẹp.
Nghe Lương Phái San nói vậy, cô gái đứng cạnh cô ấy cũng phụ họa: "Biết đâu trong số bao nhiêu soái ca đến đây tối nay, lại có người phải lòng Dao Dao rồi ấy chứ!"
Thư Dao nhận ra ánh mắt của người đó, vô thức quay đầu lại, quả nhiên ngay phía sau cô có ba chàng trai anh tuấn đang đứng.
Mãi đến lúc này, cô mới nhận ra, hình như khách khứa tối nay có không ít chị gái trẻ trung xinh đẹp.
"Thấy chưa, uncle có nói sai đâu?"
Giọng Minh Sâm kéo suy nghĩ của Thư Dao trở về, cô hừ một tiếng đầy kiêu ngạo: "Dù vậy cũng không được nói!"
"Được được được." Tối nay sinh nhật cô nên cô lớn nhất, Minh Sâm vỗ nhẹ mu bàn tay cô như dỗ dành: "Uncle đều nghe cháu hết, vậy cháu có muốn nhảy với uncle một điệu không?"
Minh Sâm trời sinh lãng mạn, từ nhỏ đã đa tài đa nghệ, lại thích thể thao, lướt sóng, chèo thuyền, golf, cưỡi ngựa, đua xe, bi-a, thứ nào cũng thành thạo, năm nay ông ấy vừa qua bốn mươi bảy, nói đến thì cũng sắp năm mươi rồi, nhưng trông vẫn chỉ như ba mươi mấy, thậm chí vóc dáng còn đẹp hơn không ít thanh niên.
Nhiều năm qua đi, ông ấy vẫn phong độ ngời ngời, nghe ông ấy nói muốn nhảy, cả khán phòng đều mong chờ.
"Nhưng cháu đâu biết nhảy..."
Gì Thư Dao cũng biết, chỉ có khiêu vũ là không.
Minh Sâm nắm tay cô, dắt cô bước xuống bậc thềm, đi dọc theo trục chính của khu vườn đến tận ban công ngắm cảnh.
Trước mắt họ là sự phồn hoa rực rỡ của Hương Cảng, ánh đèn neon lấp lánh như những vì sao, ánh trăng trải dài khắp mặt đất, muôn hoa cũng vì đêm nay mà tỏa hương.
Minh Sâm dừng bước dưới ánh trăng, nhẹ nhàng nắm tay cô, vòng tay ôm eo.
"Cứ theo uncle vẽ hình vuông là được, điệu waltz đơn giản lắm."
Ông ấy nói nghe có vẻ dễ dàng, nhưng Thư Dao thì chẳng cảm thấy dễ chút nào, ban nhạc bắt đầu dạo nhạc, Minh Sâm liền dắt cô di chuyển.
"Ngẩng đầu lên."
Thư Dao căng thẳng đến mức chỉ muốn nhìn chằm chằm xuống sàn, nhưng vừa nghe Minh Sâm lên tiếng, cô lại ép bản thân phải nhìn ông ấy, cố gắng cảm nhận từng bước chân.
Chân trái lùi về sau, chân phải bước sang ngang, chân trái thu về, chân phải tiến lên, chân trái bước ngang, chân phải thu về, đúng thật là đang vẽ hình vuông!
Sự căng thẳng của cô theo đó mà dịu bớt, cũng dần an tâm hơn để phó mặc bản thân cho Minh Sâm.
Người nhảy cùng cô dù gì cũng là cậu ruột, đâu thể để cô mất mặt ngay trong lễ trưởng thành của chính mình.
Điệu waltz không thể thiếu những vòng xoay, trong cảnh sắc biến đổi, Thư Dao thấy mọi người dần vây lại, Minh Đình cũng đứng không xa.
Tà váy cô xoay theo điệu nhạc, nhưng khi một lần nữa xoay về phía anh, bên cạnh anh lại có thêm một người.
Ánh mắt cô lơ đãng đảo quanh, bị Minh Sâm phát hiện.
"Babe, cháu không tập trung."
"Đâu có." Thư Dao phủ nhận. "Cháu đang chăm chú theo nhịp của cậu mà."
Minh Sâm là người từng trải, liếc mắt đã biết cô có điều khác lạ, ông ấy cười: "Nhìn trúng thiếu gia nhà ai rồi? Uncle giúp cháu làm mối nhé?"
"Gì chứ!" Thư Dao lại lườm ông ấy: "Không phải! Cháu đang nhìn anh trai."
Nói xong cô lại thấy có gì đó sai sai, bèn bổ sung: "Và chị gái bên cạnh anh ấy."
Nghe vậy, Minh Sâm cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
"Naomi à." Ông ấy cười cười: "Cô gái tốt đấy."
Bước chân Thư Dao bỗng chệch nhịp, Minh Sâm suýt giẫm lên váy cô. Cô vội nắm chặt lấy ông ấy, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Minh Sâm chỉ nghĩ cô căng thẳng vì đi sai bước, chẳng hay biết những suy nghĩ rối ren trong lòng thiếu nữ, vẫn kiên nhẫn dẫn cô tìm lại nhịp điệu.
Điệu nhảy kết thúc trong tràng pháo tay không dứt, trợ lý của Minh Sâm tiến lên, mở ra một chiếc hộp trang sức.
Ánh trăng rọi vào lớp nhung đỏ, chiếc vương miện kim cương vẫn đang say ngủ.
630 viên kim cương, tượng trưng cho ngày sinh nhật cô, 18 viên trân châu, biểu trưng cho tuổi tác cô, toàn bộ vương miện lấy cảm hứng từ nụ hoa nhài tháng Sáu, mất một năm rưỡi để thiết kế và chế tác.
"Uncle..."
Thư Dao sững sờ, không ngờ Minh Sâm lại chuẩn bị cho cô món quà quý giá đến vậy.
Minh Sâm nâng vương miện lên khỏi hộp, giơ cao trên đầu cô, Thư Dao lập tức nâng váy, khẽ nhún gối hành lễ.
"Trao vương miện cho con, My Princess."
Lúc này, Thư Dao mới hiểu vì sao dù Minh Sâm đã "có tuổi", vẫn có vô số minh tinh, người mẫu trẻ đẹp vây quanh.
Sự lãng mạn của một người đàn ông trưởng thành nhẹ nhàng mà tự nhiên, ai ai cũng biết ông ấy là kẻ phong lưu, thế nhưng vẫn có người như thiêu thân lao vào lửa, chỉ mong được khiêu vũ cùng ông ấy một lần.
Đêm nay, cô cũng bị sự quyến rũ của "một người đàn ông có tuổi" này thu phục rồi.
"Cảm ơn uncle."
"Nghi thức trao vương miện" khép lại bằng cái ôm của hai người, chiếc vương miện kim cương tỉnh giấc trên đầu cô công chúa nhỏ, từng viên kim cương lấp lánh rực rỡ.
Minh Sâm dắt Thư Dao quay về sảnh tiệc, Lâm Huệ Nghi và Minh Quân Thành chậm rãi đến.
Minh Sâm vốn không thích xã giao, tối nay cũng chỉ vì nể mặt Thư Dao mà vui vẻ mở lời, giờ khách khứa đã yên vị, ông ấy cũng lười tiếp chuyện, chỉ lo trò chuyện với cô.
Trong sảnh có ba chiếc bàn dài, thực đơn và bảng tên của khách mời đã được đặt sẵn, không rõ là trùng hợp hay sắp đặt, ba hậu bối nhà họ Minh mỗi người ngồi một bàn, Thư Dao ngồi giữa, Minh Không và Minh Đình lần lượt ngồi hai bên.
Minh Quân Thành ngồi ở ghế chính, bàn của Thư Dao chủ yếu là các bậc trưởng bối, còn hai bàn còn lại thì toàn các chị gái xinh đẹp, ăn vận lộng lẫy.
Yến tiệc vốn dĩ náo nhiệt, rượu vào lời ra, tiếng cười rôm rả, chỉ có một người trông có vẻ đặc biệt cô đơn.
Đồng Ảnh bị Minh Sâm quên bẵng ở cuối bàn, lúc này chỉ lo uống rượu một mình, không biết ai mở lời: "Giờ Dao Dao đã trưởng thành, các cậu có thể bắt đầu cân nhắc chọn rể trong số thanh niên tài tuấn của Hương Cảng rồi."
Lâm Huệ Nghi nghe vậy, liền đáp: "Dao Dao vẫn còn nhỏ, ngay cả trung học cũng chưa tốt nghiệp, chuyện chọn rể còn chưa vội."
Có người tiếp lời: "Dao Dao không vội, nhưng Minh Không và Minh Đình chắc cũng nên tính chuyện này rồi chứ?"
Mấy năm nay, đúng là Minh Lãng hơi để tâm đến chuyện cá nhân của Minh Không, nhưng ông ấy không phải kiểu phụ huynh bảo thủ, cũng hiểu rằng hạnh phúc gia đình phần lớn dựa vào tình cảm đôi bên, ba mẹ can thiệp quá nhiều chỉ khiến mọi chuyện phản tác dụng, nên cũng chỉ cười nói: "Hai đứa nó đều chú trọng sự nghiệp, cứ thuận theo duyên phận thôi, không cần gấp."
Gia chủ đã lên tiếng, khách khứa cũng không tiện tranh luận thêm, thế nhưng ngay khi Minh Lãng vừa dứt lời, một tiếng cười khẽ bỗng vang lên, mọi người còn chưa kịp xác định nguồn phát ra thì đã nghe giọng điệu lười nhác của ai đó cất lên: "Vậy sao? Tôi còn tưởng hôm nay mình đến dự tiệc xem mắt cơ đấy."
Đồng Ảnh, đôi mắt mông lung vì men say, nhấc ngón trỏ và ngón giữa lật thực đơn trên bàn, thì thầm từng chữ: "Princess Ming Birthday Banquet Menu."
Cô ta làm bộ như bừng tỉnh khỏi cơn mê: "À, hóa ra tôi đang dự tiệc sinh nhật à."
Một tiếng “cạch” thanh thúy vang lên, Minh Quân Thành đặt tách trà lên đĩa lót, sự im lặng kỳ lạ bao trùm bữa tiệc, cuối cùng vẫn là Minh Lãng nhanh chóng phản ứng, vẫy tay gọi người giúp việc: "Đồng tiểu thư say rồi, đưa cô ấy ra ngoài hóng gió chút đi."
Đồng Ảnh cười đứng dậy, dáng vẻ say xỉn, suýt nữa loạng choạng ngã, may mà người giúp việc kịp thời đỡ lấy.
"Hóng gió cũng tốt mà." Cô ta vừa được dìu đi vừa lẩm bẩm: "Hóng gió cũng tốt, tỉnh táo hơn."
Thư Dao nghiêng đầu nhìn Minh Sâm, phát hiện trên mặt ông ấy không có tí cảm xúc nào, dường như Đồng Ảnh chẳng hề liên quan đến ông ấy, sự thân mật trước kia hoàn toàn chỉ là giả dối.
Minh Lãng vẫn cười cười xin lỗi khách mời, không khí trong sảnh tiệc nhanh chóng trở lại vui vẻ rộn ràng.
Chỉ là, nụ cười của Thư Dao vẫn cứng lại trên môi.
Cô không hề hay biết, thì ra tiệc sinh nhật của mình cũng có thể trở thành tiệc xem mắt của các anh trai.
Minh Sâm nhận ra cảm xúc của Thư Dao, dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bóp nhẹ một cái, như một lời an ủi không lời, đủ để giúp cô giữ vững nụ cười, chỉ là đôi mắt cô lại không nghe lời, vẫn không kìm được mà hướng về phía Minh Đình.
Trên bàn tiệc dài đầy hoa tươi và chân nến, giữa cô và anh bị ngăn cách bởi từng lớp từng lớp bóng người, Lương Phái San ngồi ngay bên cạnh anh, nghiêng người nói chuyện với anh.
Anh không nhìn Lương Phái San, mà chỉ chăm chú dõi theo cô, chỉ là ánh mắt ấy hoàn toàn không dịu dàng, mà như muốn trút hết oán khí của đêm nay lên người cô.
Cô vội vã thu hồi ánh mắt, mỉm cười nâng ly champagne chạm nhẹ vào ly rượu vang đỏ của Minh Sâm, sợ cô buồn sau khi nghe lời Đồng Ảnh, Minh Sâm ghé sát bên tai cô, khẽ nói: "Lát nữa uncle sẽ đưa con ra ngoài hóng gió, được không? Không thèm chơi cùng họ."
"Được." Thư Dao nở nụ cười ngọt ngào với Minh Sâm.
Uncle nói đúng, họ cứ việc làm quen nhau, còn cô thì cứ tận hưởng sinh nhật của mình, không thèm chơi chung với họ.
Chỉ là trong lòng cứ bức bối, thế nào cũng không vui nổi.
Cô nâng ly champagne, uống cạn một hơi, Quan Tụng Thanh ngồi đối diện cô bèn nâng ly rượu đứng dậy, đi vòng qua đám đông khách khứa rồi ngồi xuống bên cạnh cô, đổi chỗ với Lâm Huệ Nghi.
"Anh uống với em." Quan Tụng Thanh chạm ly với cô: "Chúc mừng công chúa nhỏ của anh tròn mười tám tuổi."
Ánh mắt Thư Dao bị màu đỏ sẫm trong ly rượu của anh ấy thu hút, cô nắm lấy cổ tay anh ấy hỏi: "Em có thể nếm thử của anh không?"
Lâm Huệ Nghi định mở miệng ngăn cản, nhưng Minh Sâm đã lên tiếng trước: "Dao Dao đã trưởng thành rồi, để con bé thử đi."
Anh ấy định gọi phục vụ, nhưng Thư Dao lại lập tức ấn tay anh ấy xuống: "Em chỉ cần thử một chút rượu của anh Tụng Thanh là được, không cần rót riêng cho em."
Khoé môi Minh Sâm hiện lên ý cười khó hiểu.
Quan Tụng Thanh đưa ly rượu của mình cho cô, dặn dò: "Uống chậm thôi, nhấp một ít trước đã."
Thư Dao nghe lời nhấp một ngụm: "Hình như không có vị gì, chỉ là hơi... chua?"
Quan Tụng Thanh cười: "Vậy thì em uống thêm chút đi."
Thư Dao lập tức nhấc ly rượu lên uống một hơi dài, rượu vang dù êm dịu nhưng không tránh khỏi vị chua và chát ban đầu, cô nhăn mặt, Quan Tụng Thanh vội lấy khăn tay đưa đến bên môi cô, sợ cô sẽ nhổ ra.
Thư Dao căng thẳng, một hơi nuốt xuống, lập tức bị mùi rượu xộc lên khiến ngũ quan nhăn tít lại, khiến mọi người trên bàn cười ầm lên, chỉ có Quan Tụng Thanh nhanh chóng đưa cho cô một ly nước, giúp cô át đi vị rượu, lúc này mặt cô mới dần giãn ra.
Cảnh tượng này rơi vào mắt nhiều người, có người vui, tự nhiên cũng có kẻ buồn.
Minh Sâm nâng ly rượu, vừa nói về cách thưởng thức rượu vang với Thư Dao, cô cũng chăm chú lắng nghe, nhấm nháp, còn tiện thể ăn luôn miếng gan ngỗng sốt cherry mà Quan Tụng Thanh đưa cho.
Nửa buổi tiệc trôi qua, Thư Dao cúi xuống nhìn thấy vạt váy có một vết rượu vang, liền đứng dậy nói muốn đi thay đồ.
An Nhược Vân ngồi đối diện thấy vậy, lập tức bảo Quan Tụng Thanh đi theo, nhưng vừa mới đứng lên cả hai đã bị chặn lại.
Minh Đình xuất hiện phía sau Thư Dao, túm lấy cổ tay cô: "Anh đưa em đi thay."
Sự cứng rắn không cho phép phản đối này, xuất phát từ miệng Minh Đình, hoàn toàn không có chút nào không phù hợp, khuôn mặt lạnh lùng của anh, vốn dĩ phải đi kèm những lời nói lạnh nhạt như thế mới đúng.
Lâm Huệ Nghi biết hôm nay hai anh em đã có mâu thuẫn, nên vội lên tiếng: "Vậy để A Đình đi đi, Tụng Thanh ở lại trò chuyện với chúng ta."
Quan Tụng Thanh lúc này mới quay lại nói "Được."
Thư Dao bị Minh Đình kéo ra khỏi đại sảnh tiệc, nơi đông người cô không tiện làm ầm lên, vừa lên lầu đã hất tay anh ra.
"Không phải anh đang xem mắt sao?" Cô hậm hực quay đi: "Sao không ở bên cạnh tiểu thư Naomi của anh?"
Minh Đình nhíu chặt mày, kéo cô trở lại, chất vấn: "Anh xem mắt gì chứ? Em đang giận dỗi gì vậy? Tối qua em cứ mặt nặng mày nhẹ với anh, anh đã làm gì có lỗi với em à? Anh giết người phóng hỏa hay làm chuyện tày trời gì hả? Cả ngày hôm nay em cứ cau có với anh? Không biết còn tưởng anh là ông chồng vừa bị em bắt gian tại trận."
"Anh chẳng phải...!" Thư Dao suýt chút nữa buột miệng nói ra, chợt nhận ra lời anh, cô lập tức đẩy anh ra rồi đi vào phòng.
"Anh chẳng phải gì?" Minh Đình đuổi theo, tiện tay đóng cửa lại.
Thư Dao chui vào phòng thay đồ, Minh Đình cũng theo vào: "Nếu anh biết trước Minh Quân Thành giở trò này, anh đã không dẫn em đến đây."
"Nhưng rõ ràng tối qua anh còn ở cùng Lương Phái San!"
Thư Dao quay lại đẩy anh: "Rõ ràng anh ở cùng cô ta! Mà lại nói với em là đi làm việc! Nếu anh không có tình ý với cô ta, sao phải lừa em?! Tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa của cô ta?!"
Nói xong câu đó, toàn thân Thư Dao run lên. Cô vậy mà bị cảm xúc dẫn dắt, vậy mà lại nói ra những lời không nên nói.
Cô có thể thẳng thắn nói rằng cô không thích Cận Thư Nghi, không thích Nhiếp Tư Kỳ, không thích những cô gái ngây thơ rập khuôn ấy, nhưng cô không thể nói rằng cô không thích Lương Phái San.
Hôm nay cô mới biết từ miệng Lâm Huệ Nghi rằng, mẹ của Lương Phái San và Minh Lệ là bạn thân từ thời trung học, bố của Lương Phái San là đại sứ ở nước ngoài, bản thân cô ấy vừa có tài vừa có sắc, phong thái hơn người.
Lương Phái San là con dâu tương lai mà nhà họ Minh đã tinh tuyển, cô có tư cách gì mà nói không thích?
Minh Đình hiểu được lý do Thư Dao giận dỗi, cũng nhẹ nhõm hơn.
Anh khẽ cười: "Chỉ vì vậy mà em giận anh sao?"
Nghe tiếng cười nhẹ của anh, khí thế của Thư Dao ngay lập tức giảm hơn nửa, cô vội vàng quay đi, đứng trước tủ đồ giả vờ tìm quần áo.
"Không phải, em chỉ tiện miệng nói vậy thôi."
"Vậy em đang tìm gì?"
Thư Dao vô thức trả lời: "Váy."
Câu trả lời vừa dứt, bỗng nhiên phía sau không còn động tĩnh, khi cô nhìn lại, mới phát hiện ra tủ đồ cô mở toàn là áo khoác, không có cái váy nào.
Cô nhắm mắt đầy phiền muộn, bàn tay đang nắm chặt cửa tủ khẽ rụt lại, móng tay lướt qua mặt kính tạo ra âm thanh "xoẹt" sắc lạnh, vội vàng xoay người định đi sang hướng khác.
Vừa bước vào phòng, Minh Đình đã tựa người vào tủ trang sức ở giữa phòng thay đồ, cô quay đi thật nhanh nhưng lập tức bị anh kéo lấy.
Anh chỉ hơi dùng sức, cô đã mất đà ngã vào vòng tay anh.
Cô đã quen với hơi ấm và mùi hương trên người anh, thế nên mới nhạy cảm một cách kỳ lạ với hương thơm của người khác, thế nên mới phản ứng mạnh mẽ khi có ai đó xâm phạm vào thế giới của cô.
Nhưng cô biết, như thế này là sai.
Cô muốn thoát ra, nhưng Minh Đình không cho phép, đôi tay anh siết chặt sau lưng cô, cô không còn đường lui.
Anh cúi đầu tựa vào vai cô, vẫn là cái ôm thân thuộc như mọi khi, nhưng sự đụng chạm lần này khiến toàn thân cô run lên, cảm giác tê dại như bị điện giật này vừa xa lạ, vừa khiến cô không thể kiểm soát nổi nhịp tim.
Hơi thở của anh phả vào làn da cô, ấm áp nhẹ nhàng, như tấm lưới tơ mỏng lan tỏa bên cổ, dịu dàng quấn lấy cô, quấn lấy...
Trong vòng vây dịu dàng ấy, cô hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.
"Tại sao không để anh giải thích?" Giọng anh vang lên bên tai cô. "Tại sao không làm loạn lên bắt anh nói rõ như trước đây?"
Cô bấu chặt lấy vạt áo vest của anh, cảm xúc như cơn sóng lớn cuộn trào trong lồng ngực, cô biết lần này không giống bất kỳ lần nào trước đây, vậy nên cô không thể nói thành lời.
Như thể có thứ gì đó mắc nghẹn nơi cổ họng, chỉ cảm thấy nó siết chặt lại, còn tim thì nhói đau, bỗng cô muốn bật khóc.
"Trả lời anh đi, bé cưng."
Anh truy hỏi: "Tại sao?"
Tại sao?
Tại sao?
Cô không thể nói, cũng không được phép nói ra.
Làm sao cô có thể thốt lên rằng, hình như cô... đã không thể ngừng... rung động với... chính anh trai của mình?
-còn tiếp-