• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa mới giữa hè, dù là đêm khuya, vạn vật vẫn dạt dào sức sống, côn trùng ầm ĩ, chỉ có thời gian rạng sáng là yên tĩnh.

Mặt trời ở phía đông thành phố mọc rất sớm, trong mùa hè lại càng sớm hơn, chân trời rút đi màu xanh đậm vào khoảng 4 giờ sáng, Thư Dao thoáng chốc cảm thấy, dường như thế giới đang ngừng lại.

Người trước mắt cứng đờ bất động, hô hấp chậm lại, đôi mắt đen mờ sương, ngay cả vị trí đặt tầm mắt cũng chưa từng thay đổi.

Màu sắc ngoài cửa sổ cũng không trở nên ấm áp, hình như có tầng mây đen che đậy ánh sáng của mặt trời mới mọc, Thư Dao không cảm nhận được bất kỳ biến hóa nào, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, thậm chí cô còn cảm thấy, Minh Đình hoàn toàn không nghe thấy lời cô vừa mới nói.

Vết nứt trong lòng bị sự im lặng này xé toạc ra, cô phải hít thở thật sâu, cần một lượng oxy lớn mới có thể làm chậm sự đau đớn.

Cũng vào lúc này, đôi môi nhạt màu của Minh Đình run lên cực kỳ nhẹ, Thư Dao nhìn thấy rõ ràng, cũng nghe được rõ ràng.

Anh nhẹ nhàng hít thở, nhẹ nhàng nói: "Là anh không tốt, bé cưng, là anh để em gặp áp lực quá lớn sao? Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng buồn rầu quá mức, trước tiên đừng nghĩ đến những cái này được không?"

Cô rất muốn nói với anh, được, em không nghĩ gì hết, em chỉ cần anh yêu em, nhưng cô không nói nên lời, cũng không thể nói thành lời.

Mạch nước ngầm đã lắng xuống nay lại trào lên, cô chậm chạp lắc đầu: "Không, không phải, anh à, em đã suy nghĩ rất lâu rồi, cũng đã muốn nói từ lâu."

Cô nuốt nước miếng vì căng thẳng, dừng lại hai giây mới mở miệng: "Chúng ta bắt đầu quá qua loa, khiến em hiểu lầm sự ỷ lại của em với anh là tình yêu, em không có cách nào thích ứng với việc thay đổi thân phận, xin lỗi, xin lỗi anh, em chỉ muốn làm em gái của anh thôi, cứ để em tiếp tục làm em gái của anh có được không?"

Đã rất cố gắng làm giọng điệu trở nên bình tĩnh, nhưng vẫn vì nước mắt nóng hổi tuôn rơi mà có vẻ chưa đủ kiên định.

Minh Đình cố nén tâm trạng mà cúi đầu xuống, tóc mái thưa thớt rơi giữa lông mày cô, anh cũng cố gắng khống chế hô hấp, sau đó mở miệng nói: "Chúng ta còn rất nhiều thời gian mà, không phải sao? Vậy chúng ta từ từ có được không? Nếu em không muốn kết hôn sớm như vậy, chúng ta có thể chọn thời gian khác. Trước tiên em đừng nghĩ nhiều như vậy, bác sĩ nói em..."

"Anh!"

Cô rơi nước mắt ngắt lời anh: "Không phải vấn đề thời gian."

Cánh tay đặt ngang sau gáy cô trở nên cứng ngắc, cơ thể đang dùng sức, anh vẫn đang kiềm chế, anh không tiếp lời cô, vẫn nói: "Bác sĩ nói em buồn rầu sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, em quá yếu, cần phải điều dưỡng cho tốt."

"Anh đồng ý với em đi!" Cô nâng cao giọng nói, vỡ vụn lại khàn khàn: "Chỉ cần anh đồng ý với em thôi! Như vậy thì sự buồn rầu của em sẽ kết thúc."

Lúc này Thư Dao mới hiểu được, giết người không cần động đao kiếm, chỉ dùng một câu là có thể treo trái tim lên trên thánh giá, mặc cho nó không ngừng chảy máu.

"Em chỉ muốn làm em gái anh thôi, không muốn kết hôn với anh, anh có nghe được không?!"

Máu chảy thành sông, nước mắt cũng thành dòng, cô hỏi lại: "Anh có nghe được không? Anh có nghe được không, Minh Đình?"

"Anh không có em gái!"

Người đàn ông nằm trên người cô vì cố gắng kiềm chế mà hơi run lên, anh siết chặt cánh tay, hổ khẩu tay phải mắc kẹt ở cằm cô.

"Anh không có em gái, Thư Dao, từ trước đến giờ anh không coi em là em gái."

Anh tới gần cô, chóp mũi đụng chóp mũi: "Em là do anh nuôi lớn, nhất định phải thuộc về anh, anh muốn em, chỉ cần em, sẽ không thừa nhận em là em gái anh, em đừng nghĩ đến chuyện lại làm em gái anh nữa."

Nước mắt chảy lung tung bị anh dùng môi lưỡi cuốn vào trong miệng cô, vị mặn chát chỉ thoáng qua vào khoảnh khắc đầu lưỡi chạm nhau, anh bá đạo xâm lấn, quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cô, ngậm chặt trong miệng mà dịu dàng mút lấy cô, hỗn loạn hay lý trí đều bị nghiền nát giữa môi răng của anh.

Anh dùng một tay siết cằm cô, cô bị ép mở môi tiếp nhận sự mạnh mẽ của cô, hương đào trong veo không thể tiêu tan, giống như tơ nhện mềm mại quấn quanh cô, buộc chặt, từng chút từng chút, chậm rãi lấy mạng của cô.

Cơ thể suy yếu của cô không có đủ bất cứ khả năng phản kháng nào, cô như một dải lụa mềm, bị người mạnh hơn tùy ý nắn bóp, đã rất lâu rồi cô chưa cảm nhận nhiệt độ cái ôm của anh, bây giờ hơi thở nóng hổi đột nhiên ập đến, cả trước ngực và sau lưng cô đều thấm một lớp mồ hôi nóng.

Giờ phút này, từ làn da đến trái tim cô đều ẩm ướt, cánh môi bị anh tàn phá bắt đầu sưng lên, hơi thở của anh từ từ tiến vào trong miệng trong mũi, rót vào làn da, không lọt chỗ nào.

Anh áp người xuống, buông cằm cô ra rồi dò xét xuống dưới, sự cương quyết của anh đã quá mức rõ ràng, vải vóc mỏng manh không chịu nổi bất cứ động tác nào của anh.

Cô không muốn bị thăm dò, kẹp chặt hai đầu gối mà đẩy anh ra, không thể tách môi ra, cô bắt đầu lắc eo giãy giụa, khiến cho chút không khí mong manh tiêu tan mà không có chỗ tiến vào thêm, sau khi trái tim đập một cách nặng nề, cô gần như ngạt thở.

Anh bóp đùi cô, cô nhấc hai đầu gối lên, cơ thể hơi nhúc nhích, cô tìm được cơ hội tránh né.

"Em không muốn, em không muốn!"

Cô thở gấp, vừa khóc vừa kêu: "Em không muốn anh, em không muốn anh! Minh Đình, em là em gái anh! Anh không thể đối xử với em như vậy!"

Anh không nói lời nào, thu tay ấn cô xuống rồi hôn thêm lần nữa, trong khoảnh khắc anh tiến lại gần, cô cắn môi anh, cánh môi rất mềm rất nóng, khiến cô không nỡ dùng sức, lại không dám buông ra.

Anh bị cắn không thể di chuyển nên dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm môi của cô, như là an ủi sự sợ hãi tối nay, cũng giống như mê đắm cô.

Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, cô luôn lạnh lùng từ chối, giương nanh múa vuốt công kích, cô thậm chí còn bị lời chính mình nói ra tổn thương, lại vẫn đổi lấy sự đáp lại đầy dịu dàng không biết đau của anh hết lần này đến lần khác.

Đáy lòng cô đang run rẩy, cơ thể cũng run rẩy, tình yêu của anh rõ ràng ra sao thì sự đau đớn của cô kịch liệt như thế, cô đau đến bất lực mà ngậm chặt cánh môi anh, chỉ có thể buông anh ra, quay đầu, thở từng hơi một, tiếng khóc dần dần lớn hơn.

Cơ thể suy yếu của cô là một gánh nặng, cô không có sức phản kháng, cũng không thể phản kháng một cách kiên định, cô cho rằng anh sẽ khống chế cô thêm lần nữa, lại không ngờ rằng cái cổ nóng lên, anh nằm trên cổ cô, phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.

Nghe anh rất mệt mỏi, dường như toàn bộ tinh thần đều tan biến hết, cô rất muốn đưa tay ôm anh một cái, nhưng cô không thể, không thể...

Trời đã sáng, trong phòng vẫn là một màu xám trắng nặng nề, hô hấp của anh đã bình tĩnh lại, cơ thể đè trên người cô cũng chống lên một chút.

"Đừng khóc hỏng mắt."

Anh mở miệng, giọng nói khô khốc khàn khàn, còn mang theo chút mê mang khi say rượu.

Thư Dao cắn chặt môi, không đáp lại.

Anh ngồi dậy, nghiêng mặt về phía cửa sổ sát đất, trên cổ vẫn còn độ ấm của anh, bên gối đã ẩm ướt, cô không biết đây là nước mắt hay mồ hôi của cô.

"Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày tới sẽ đều có bác sĩ tới nhà, chỗ nào không thoải mái thì nói với bác sĩ."

Anh nói xong rồi đứng lên, vòng qua cuối giường mở cửa đi ra ngoài, để lại cái giường ẩm ướt và vắng vẻ cho cô.

Cô tự do rồi, có thể thở dốc, nhưng rất lâu không thể nào quên bóng lưng rời đi của anh.

Cô đưa ra quyết định phù hợp với ý của người nhà, lại không có cách nào phán đoán đúng sai.

Cô chỉ biết đẩy anh ra vô cùng không dễ dàng, sau khi đẩy anh ra thì vô cùng đau đớn, khắc cốt ghi tâm.

-

Vào ngày chia tay không vui vẻ với cô, Minh Đình bay đến Singapore công tác, đến buổi tối Thư Dao mới biết được rốt cuộc gần đây anh mệt mỏi cỡ nào từ trong miệng Văn Nhã.

Trước đó, anh và Minh Sâm đã đến châu Âu giành được quyền đại diện châu Á của một hãng siêu xe khác, trong khoảng thời gian này vẫn một mực chạy khắp các quốc gia.

Một ngày trước khi cô thi đại học, anh còn đang ở Tokyo, vì không yên lòng cô sắp thi đại học, đêm đó kết thúc công việc thì anh đã bay trở về, khi đến nhà, cô đã nằm ngủ rồi, anh chỉ mở cửa phòng cô ra đứng một hồi lâu, sau đó trở về phòng ngủ vài tiếng, sáng sớm hôm sau lại bay đến Osaka.

Mà cô hoàn toàn không biết, còn cho rằng anh chưa từng trở lại.

Buổi chiều cô ngất xỉu, anh đang ở Seoul, vừa nhận được điện thoại của Văn Nhã thì anh đã vội vàng bỏ lại ekip mà chạy về, hỏi thăm kỹ càng chuyện xảy ra, tự mình xử lý vết trầy trên đùi cô, cẩn thận giúp cô táo trang sức vệ sinh cá nhân, chăm sóc cô tới nửa đêm.

Mà vừa tỉnh dậy đã nhận được lời từ chối và sự công kích của cô.

Vừa nghĩ tới đây, trái tim của cô đã co lại đầy đau đớn.

Lần này hành trình đi Đông Nam Á của Minh Đình hết bảy ngày, khi trở về là một ngày giữ hè nắng chói chang.

Thư Dao vừa mới cúp điện thoại của Lâm Huệ Nghi, thoát khỏi sự quan tâm nhiệt tình của người nhà.

Gần đến sinh nhật, Minh Sâm và Lâm Huệ Nghi đều muốn giúp cô tổ chức.

Minh Sâm muốn đưa cô tới Đại Khê nghỉ ngơi, Lâm Huệ Nghi muốn đón cô đến vườn Tập Phức tổ chức tiệc, nhưng Minh Đình chưa trở về, cô hoàn toàn không nghĩ đến sinh nhật.

Cô đặt điện thoại di động xuống, nằm trên sô pha ở khu vực nghỉ ngơi với Minh Tinh, bên ngoài cửa sổ là bể bơi màu xanh thẫm, gợn nước đung đưa màu vàng nhạt phản chiếu lên cửa kính, từng chút từng chút một, như cá bơi trong không trung.

Cô nhắm mắt lại, buồn ngủ.

Trong sự yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng bước chân tới gần, nghĩ rằng là Văn Nhã, cô mở miệng theo bản năng: "Nói với dì Mai là tôi ngủ một lát, không cần gọi tôi ăn tối đâu."

"Anh không ở nhà, đến cơm tối em cũng không ăn à?"

Âm thanh dịu dàng lại có vẻ chỉ trích, Thư Dao mạnh mẽ mở mắt.

"Anh?"

Cô lập tức ngồi dậy, Minh Tinh cũng ngồi dậy theo, một người một chó đều rất nghe lời, ánh mắt chỉ khẽ nâng lên trong chốc lát, vội vàng nhìn anh một chút rồi lại buông xuống.

Bận rộn nhiều ngày, sự mệt mỏi lưu lại dấu vết trên hai đầu lông mày anh, cũng không biết là ánh nắng ở Đông Nam Á quá chói chang hay là bảy ngày này anh quá khó chịu, Thư Dao cảm thấy anh gầy đi một chút, đường nét trên mặt sắc sảo hơn.

Anh đến gần, mang theo ánh nắng sạch sẽ và hương chanh, dù bôn ba mệt nhọc, dù phong trần mệt mỏi, mỗi một lần anh gặp cô đều sẽ duy trì dáng vẻ sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ vì cô từng nói, cô không thích ngửi mùi hương khác lạ.

Minh Đình ngồi đối diện với cái ghế cô nằm, áo vest vải lanh màu vàng nhạt bị anh tùy ý ném trên lan can, anh mở miệng hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

Thư Dao gật đầu, nhỏ giọng trả lời: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Suốt một tuần này, họ không liên lạc, thậm chí ngay cả mạng xã hội cũng không có sự đổi mới nào, cô hoàn toàn không biết về tình huống của Minh Đình ở nước ngoài, không biết mỗi ngày anh làm cái gì, có ăn cơm đúng giờ hay không, có nghỉ ngơi thật tốt hay không, công việc có thuận lợi hay không.

Nhiều lần cô muốn chủ động liên lạc, nhưng lại nhớ tới bóng lưng cô đơn rời đi của anh ngày đó, cô cắn răng chịu đựng bảy ngày, không muốn bị sự lay động và nhu nhược của mình đánh bại.

Cô cúi thấp đầu, chăm chú nhìn những sợi lông ngựa trên tấm thảm đã được chải chuốt ngay ngắn đến mức ngẩn ngơ.

Trong lòng hơi rục rịch muốn động, cô phải bóp lấy lòng bàn tay của chính mình mới có thể nhắc nhở bản thân không nên xúc động.

Nhưng năm nay anh liên tục đi công tác vô số lần, chỉ có lần này, khi anh trở lại, cô không chạy tới ôm lấy anh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Minh Đình cũng cảm nhận được sự lạnh lùng của cô, ngày đó cô tan nát cõi lòng, không phải làm nũng hay tùy hứng bình thường, cô thật sự không muốn thay đổi quan hệ của họ.

Cô đang theo đuổi cuộc sống cô muốn, một cuộc sống không có áp lực, còn có thể tiếp tục được anh chiều chuộng, không quần suy xét đến nhu cầu và tâm trạng của anh, chỉ cần làm chính mình, không buồn không lo, vậy thân phận em gái là thích hợp nhất.

Cô không hề sai.

Bốn chữ này là đáp án anh đạt được sau bảy ngày khổ sở.

Cô yêu chính cô hơn, anh nên vui vẻ.

Hai phút im lặng ngắn ngủi, ngay cả quầng sáng trên mặt thảm cũng chưa hề di chuyển vị trí, Thư Dao lại cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, dài dằng dặc như cả một thế kỷ.

Trong ánh nắng xán lạn, anh như một pho tượng hoàn mỹ, làn da mỏng manh phản chiếu ánh sáng, sợi tóc vàng óc, nắng gắt chiếu vào anh khiến nửa người nhiệt liệt, nửa người lạnh nhạt, anh vẫn bình yên như lúc ban đầu.

"Anh đồng ý với em." Anh đột nhiên mở miệng nói như vậy.

Thư Dao bối rối đối diện với ánh mắt của anh, ánh sáng mạnh mẽ ngoài cửa sổ như khiến đôi mắt anh biến thành màu đỏ, cô nhìn không quá rõ ràng.

Anh lặp lại một lần nữa: "Anh đồng ý với em, Thư Dao."

Anh nhíu mày nuốt xuống, động tác di chuyển của yết hầu có vẻ khô khốc gian nan.

"Anh sẽ giữ khoảng cách với em."

Anh nói xong rồi cầm áo vest đứng dậy, chuyển hướng về phía phòng ngủ, đi về phía trước không quay đầu lại.

Chỉ cần em vui vẻ, anh đều sẽ đồng ý với em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK