• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, Thư Dao tỉnh dậy và phát hiện mình đang nằm trên giường của Minh Đình, ánh nắng ngoài cửa sổ ấm áp, nhiệt độ trong phòng vừa phải, cả căn phòng rộng lớn chỉ có mỗi một mình cô.

Mấy ngày qua, cô đã quen với việc ngủ trong phòng riêng, nên khi thức dậy trên giường của Minh Đình, thấy hơi không quen.

Cô ngẩn người nhìn trần nhà, cố gắng nhớ lại những chuyện tối qua, nhưng dường như cô đã ngủ gục trên người Minh Đình khi bộ phim vẫn chưa kết thúc, sau đó, ký ức của cô bị những mảnh vụn trong giấc mơ trộn lẫn, khiến cô không thể phân biệt rõ đâu là thực đâu là ảo.

Nghĩ đến nụ hôn dịu dàng ấy, cô vô thức đưa tay chạm vào trán, dường như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm mềm mại.

Anh trai đã hôn cô sao? Hay đó chỉ là một giấc mơ?

Chắc là mơ thôi nhỉ?

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có ba hôn cô, còn anh trai… cũng sẽ hôn cô giống như ba sao?

Cô lắc đầu, không muốn nghĩ thêm về điều đó.

Nhanh chóng rời giường, cô trở về phòng mình, phát hiện cửa phòng mở toang, ngay cả chú chó nhỏ cũng không thấy đâu, sau khi rửa mặt xong xuống lầu, cô mới biết Minh Đình đã ra ngoài từ bốn giờ sáng, nói là vì cuộc điều tra của cảnh sát Phùng đã có bước đột phá quan trọng.

Nghe được tin này, cả bữa sáng cô đều mất tập trung, cô muốn biết tiến triển cuộc điều tra, nhưng Minh Đình lại chẳng nói gì với cô cả, anh ra ngoài đã mấy tiếng đồng hồ, vậy mà điện thoại cô không nhận được tin nhắn nào, anh bận nên quên mất cô? Hay là không muốn nói cho cô biết? Cô không đoán được đáp án.

Thấy cô ủ rũ, ngay cả thần tượng cũng không khiến cô vui lên, dì Mai cứ tưởng cô bị ốm, vội vàng gọi bác sĩ Trương đến.

Kết quả là ngay khi bác sĩ Trương vừa bước vào Vườn Phương Nhuy, Minh Đình đã theo sát sau đó về đến nhà.

Vừa bước vào, anh đã hỏi Thư Dao: “Em bị sao vậy?”

Vốn dĩ Thư Dao đang nằm trên sofa uể oải trả lời câu hỏi của bác sĩ Trương, nhưng vừa nghe thấy giọng của Minh Đình, cả người như được tiếp thêm năng lượng, lập tức bật dậy lao về phía anh, đến nỗi chú chó nhỏ cũng không đuổi kịp bước chân cô.

Minh Đình đỡ lấy Thư Dao, hơi thở vẫn còn chưa ổn định, tiếp tục hỏi: “Chỗ nào không khỏe?”

Thư Dao không nói gì, ngược lại bác sĩ Trương đứng dậy cười: “Thiếu gia vừa về đến nhà, bệnh của Dao Dao liền khỏi ngay lập tức mà không cần dùng thuốc rồi.”

Lúc này, Thư Dao mới ngẩng đầu lên nhìn Minh Đình.

Gương mặt trắng nõn, đôi mắt trong veo ngập tràn vui sướng, khóe môi vương nụ cười ngọt ngào, nào giống bị bệnh chứ?

Bác sĩ Trương thấy cô không có gì đáng ngại, xách hộp thuốc lên nói: “Vậy tôi đi trước đây, nếu Dao Dao có chỗ nào không khỏe thì gọi tôi.”

Nhịp thở của Minh Đình đã trở lại bình thường, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai Thư Dao, dịu giọng cảm ơn bác sĩ Trương.

Thư Dao vẫn ôm chặt lấy Minh Đình không buông, anh cũng không đẩy ra, mãi đến khi bác sĩ Trương rời khỏi, anh mới bất mãn hỏi: “Giả bệnh để lừa anh về sao?”

“Em không có.”

Thư Dao từ đầu đến cuối không hề nghĩ đến chuyện gọi điện cho anh, cũng không biết ai là người đã gọi điện báo cho anh, ngay cả bác sĩ Trương cũng không phải cô gọi đến, bảo cô giả bệnh lừa anh, thật sự quá oan uổng.

Nhưng Minh Đình lại không biết những điều này.

Anh nắm lấy cổ tay Thư Dao, khiến Thư Dao buộc phải buông anh ra.

Thấy sắc mặt anh không tốt, cô cũng bĩu môi không chịu nói chuyện.

Thư Dao đâu biết anh lại tức giận vì chuyện này? Rõ ràng cô chẳng làm gì cả, vậy mà lại bị anh đổ oan, nghĩ đến đây, cô càng thêm bực bội!

Nhớ anh mong anh thì có gì sai chứ? Không cho cô ôm ư, cô còn chẳng thèm ôm nữa là!

Càng nghĩ càng tức, Thư Dao xoay người bỏ đi, chẳng buồn để ý đến anh nữa.

“Em còn giận à?”

Thư Dao vừa đi được hai bước thì nghe Minh Đình nói vậy, cô lập tức dừng chân, xoay người tức giận: “Tại sao em không được giận?! Anh không hỏi rõ ràng đã vội kết tội em, em không bị bệnh, không khó chịu, lẽ ra anh phải vui mới đúng chứ?! Vậy mà anh còn tức giận với em làm gì? Em mà không bệnh cũng bị anh làm cho tức đến sinh bệnh mất thôi! Anh có phải anh trai em không vậy? Anh chẳng quan tâm đến em! Chẳng qua vì trách nhiệm giám hộ mới miễn cưỡng quay về xem em thế nào thôi! Bây giờ thấy rồi chứ? Em rất khỏe! Anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh!”

Nói xong một tràng, Thư Dao liền quay người chạy lên lầu, không thèm để ý đến sắc mặt Minh Đình.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, đột nhiên Minh Đình bật cười.

Anh không thích thấy cô khóc, nhưng dáng vẻ khi giận dỗi lại đáng yêu đến lạ, giống y cá nóc.

Dì Mai trong bếp nghe thấy hai anh em cãi nhau, vội vàng bước ra giải thích.

Thực ra Minh Đình cũng không có ý trách cô, chẳng qua vì quá lo lắng nên rối loạn tâm trí mà thôi.

Nghe dì Mai nói xong, Minh Đình mới lên lầu, quả nhiên, Thư Dao đã khóa mình trong phòng.

Anh gõ cửa, bên trong không có động tĩnh, nhưng cửa không khóa, thế nên anh cứ thế đẩy vào.

Thư Dao ngồi trên giường quay lưng về phía anh, ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ bị tấm rèm trắng che bớt đi vài phần gay gắt, những tia sáng vụn vặt xuyên qua, đổ bóng xuống người cô, tà váy màu xanh nhạt trải rộng trên giường, từng bông hoa nhỏ màu hồng trắng nở rộ trên vải, trông tươi tắn, đáng yêu, giống hệt con người cô vậy.

Nghe tiếng cửa mở, Thư Dao bực bội nói: “Anh còn đến làm gì?! Không phải anh rất bận sao? Mau đi đi! Tránh đổ lỗi cho em làm lỡ việc của anh!”

Minh Đình tựa vào khung cửa, bật cười thành tiếng.

Thư Dao lập tức quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe, còn không quên trừng anh.

Minh Đình nhướng mày: “Không phải đang giận sao? Sao lại khóc?”

Thư Dao vừa bực vừa ấm ức, nhưng lại không thể nói ra được, chỉ biết quay đi, giơ tay lau nước mắt.

Cô nghe thấy tiếng Minh Đình cửa đóng lại, cũng nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần, mép giường hơi lún xuống, Minh Đình đã ngồi xuống bên cạnh cô.

Trong tầm mắt cô xuất hiện bàn tay thon dài của anh, làn da trắng mịn, đường gân xanh mờ nhạt, móng tay được cắt ngắn gọn gàng, các khớp xương phớt sắc hồng của máu.

Bàn tay ấy khẽ động, rồi nắm lấy tay cô.

Cô muốn giật ra, nhưng bị anh siết chặt, tức giận không chịu được, cô nắm tay thành nắm đấm, quay người đấm mạnh vào người anh.

Không giống như cô tưởng, cô nghĩ Minh Đình sẽ dễ dàng chặn lại, ai ngờ Minh Đình không hề tránh, cứ thế để cô đấm thẳng vào ngực anh.

Minh Đình kêu lên một tiếng, thuận thế ngã xuống giường, ôm ngực giả vờ đau đớn: “Thư Dao, em mà đánh chết anh thì cũng không kế thừa được tài sản của anh đâu.”

Thư Dao mất thăng bằng, ngã nhào lên người anh, nghe xong câu nói kia, cô tức đến nỗi lại giáng thêm một đấm nữa.

“Ai thèm kế thừa tài sản của anh chứ?”

Cô định chống người ngồi dậy, nhưng cổ tay lại bị Minh Đình nắm lấy, kéo mạnh.

Cô lại một lần nữa đổ ập lên ngực anh.

“Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, còn chưa hết giận à?”

Thư Dao cúi đầu không nói, khuỷu tay cứng nhắc chống lên ngực anh, nhịp tim anh cách một lớp da truyền đến cô, làm lòng cô rối bời.

“Muốn anh xin lỗi à?”

Thư Dao vẫn bĩu môi, không chịu nói gì.

Mái tóc dài của cô rủ xuống, nhẹ nhàng lướt qua mặt Minh Đình, che khuất cả tầm nhìn, cô định ngồi dậy, nhưng một bàn tay đã chạm vào bên tai cô, vén lọn tóc ra sau vai.

Lần này, cô có thể thấy rõ ràng đôi mắt trong sáng của Minh Đình.

Bàn tay ấy vẫn không rời đi, thậm chí còn khẽ véo má cô khi cả hai chạm mắt nhau.

Cô vừa định mở miệng trách mắng thì anh đã cắt ngang: “Nếu anh không quan tâm em, tại sao lại vội vàng trở về?”

“Vậy sao anh còn nói em lừa anh!”

Nước mắt cô lại lấp lánh trong hốc mắt, sắp sửa rơi xuống, cô vừa định quay đầu đi thì Minh Đình đã trở tay kéo cô xoay lại.

Vị trí hoán đổi, cô nằm trên giường, còn Minh Đình nghiêng người nằm bên cạnh.

Khi những giọt nước mắt lăn xuống, ngón tay anh nhẹ nhàng lau qua khóe mắt cô, nước mắt cô chỉ làm ướt đầu ngón tay anh.

“Gấp gáp sốt ruột, quan tâm đến mức rối bời, hiểu không, đồ ngốc?”

“Em không phải đồ ngốc!”

Minh Đình cười: “Em không phải, vậy là anh à?”

Khóe môi Thư Dao khẽ run, quay mặt đi: “Đúng anh đấy!”

Cô nói xong thì bất giác bật cười.

Cô thực sự không thể nào liên hệ Minh Đình với từ “đồ ngốc nhỏ” được, “đại ác ma” thì còn hợp lý hơn.

Nhưng vừa cười được một cái, cô lại cố nén lại, giả vờ không vui mà chất vấn: “Không phải đã nói rõ là nếu điều tra có tiến triển thì sẽ dẫn em theo sao? Sao anh lại giấu em để tự hành động một mình?”

Minh Đình thấy cô thay đổi sắc mặt quá nhanh, muốn cười nhưng cũng bất lực, chỉ có thể thở dài đáp: “Chẳng phải anh đang vội vàng đến báo cáo tình hình cho công chúa điện hạ đây sao?”

Thư Dao chống tay ngồi dậy, lưng thẳng tắp, ra vẻ cao quý: “Vậy bổn công chúa cho phép anh báo cáo.”

Minh Đình cong môi cười nhưng không phát ra tiếng động, nói: “Chu Gia Bình và Đường Mạn Mạn đã bị cảnh sát khống chế.”

“Thật sao?”

Đôi mắt Thư Dao sáng bừng lên, đầy vẻ không thể tin nổi, rõ ràng mấy ngày trước, cảnh sát Phùng vẫn còn đang đau đầu về chuyện này, lo lắng Chu Gia Bình và Đường Mạn Mạn sẽ bám trụ ở nước ngoài không chịu về, không ngờ tiến triển lại nhanh đến vậy.

“Chuyện này xảy ra khi nào?”

“Tối qua.”

Minh Đình đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế đơn cạnh cửa sổ.

“Khi điều tra Mạch Thành, cảnh sát Phùng đã liên hệ với cảnh sát Mang Thành, lúc đó, bọn họ đang điều tra một tổ chức lừa đảo xuyên quốc gia, tổ chức này liên quan đến hàng chục vụ án mạng nghiêm trọng. Phía cảnh sát Mang Thành đã theo dõi gần một năm, thậm chí còn xác định được ba đầu sỏ bên Myanmar, nhưng vẫn chưa tìm ra được điểm liên lạc và người phụ trách của chúng ở trong nước.”

“Sau khi cảnh sát Phùng cung cấp thông tin về Mạch Thành cho cảnh sát Mang Thành, bọn họ bất ngờ lần theo manh mối mà phát hiện Mạch Thành có liên hệ với tổ chức lừa đảo kia, đồng thời còn tìm ra cấp trên của gã ta chính là kẻ phụ trách trong nước của tổ chức này, Chu Gia Bình.”

Nghe đến đây, Thư Dao cảm thấy tim mình thắt lại, hóa ra việc giết người cướp của đối với bọn chúng chỉ là chuyện thường như cơm bữa, khó trách bọn họ tìm chứng cứ khó khăn đến vậy.

“Bên Mang Thành đã theo dõi bọn chúng từ lâu, mấy ngày trước, họ cố tình tung tin giả ra để thăm dò, không ngờ ba tên cầm đầu lại lập tức thu dọn đồ đạc bỏ trốn sang Philippines trong đêm. Một trong những vụ án mạng mà bọn chúng gây ra liên quan đến một người giàu có đến từ Cảng Thành, khi cảnh sát ở đó nhận được tin Chu Gia Bình sắp đến Philippines gặp bọn chúng, họ lập tức phối hợp với cảnh sát Mang Thành và cảnh sát Philippines giăng lưới, tối qua đã tóm gọn cả ổ, rạng sáng nay, những kẻ bị bắt đã bị áp giải về nước.”

Thư Dao im lặng một lúc lâu.

Minh Đình biết cô cần thời gian tiếp nhận thông tin nên cũng không nói thêm gì để quấy rầy cô.

Hồi lâu sau, Thư Dao mới hỏi: “Anh có giúp đỡ gì không? Có phải đã tốn rất nhiều công sức không?”

Câu hỏi này khiến Minh Đình có chút bất ngờ, anh tưởng rằng Thư Dao sẽ hỏi về thời gian xét xử vụ án.

Dưới ánh nắng ấm áp, anh chậm rãi nói: “Đúng là có đóng góp một chút, Minh Lãng cũng giúp đỡ, nhưng cảnh sát Mang Thành mới là bên giúp đỡ chúng ta nhiều nhất, nếu không phải họ đã điều tra từ trước, nắm giữ vô số bằng chứng, thì chỉ dựa vào vụ tai nạn xe, chúng ta hoàn toàn không thể đưa bọn chúng ra trước công lý, thậm chí còn khó có thể ép chúng về nước.”

Minh Đình nói chuyện rất thản nhiên, nhưng thực tế quá trình điều tra vô cùng gian nan, chỉ là anh không muốn nhắc đến những điều đó trước mặt Thư Dao.

Thư Dao vừa định lên tiếng thì ngoài cổng vang lên tiếng động cơ xe, Minh Đình vén rèm cửa nhìn ra ngoài, là xe của Thương Đình Châu.

Chẳng bao lâu sau, dì Mai đã lên gõ cửa, nói: “Ông Thương đến rồi.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau xuống lầu.

Thương Đình Châu vừa nghe tin Chu Gia Bình và Đường Mạn Mạn bị bắt, lập tức vội vã chạy đến Vườn Phương Nhuy, ông ta quá hiểu rằng lúc này ai mới có thể cứu được ông ta.

Vừa thấy hai người bước xuống, ông ta vội tiến lại gần, Minh Đình theo bản năng kéo Thư Dao ra phía sau mình, Thương Đình Châu không để ý đến động tác ấy, nắm lấy cánh tay Minh Đình, cuống quýt nói: “Con trai, mọi chuyện liên quan đến vụ tai nạn xe, ba đều đã khai báo hết rồi, bằng chứng cần nộp cũng đã nộp, giờ Chu Gia Bình và Đường Mạn Mạn đều bị bắt rồi, con có thể liên hệ với cậu con, bảo cậu đến Nam Thành một chuyến được không?”

Minh Đình nghiến răng, nhân lúc vung tay hất ra, anh đẩy ông ta lùi lại một chút: “Đừng đứng gần quá, cô ấy sợ.”

Lúc này, Thương Đình Châu mới nhận ra Thư Dao đứng phía sau Minh Đình, ông ta gắng gượng nặn ra một nụ cười, quan tâm hỏi: “Dao Dao, sức khỏe con đã khá hơn chưa?”

Thư Dao không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi bị Minh Đình kéo đến sofa trong phòng khách.

Thương Đình Châu theo sát phía sau, vừa ngồi xuống đã nghe Minh Đình chậm rãi hỏi: “Cảnh sát chưa công bố tin tức, sao ông lại biết Chu Gia Bình và Đường Mạn Mạn bị bắt?”

Thương Đình Châu khựng lại, khó khăn nuốt nước bọt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Ông biết rõ những việc bọn chúng đã làm, đúng không?”

Đối mặt với câu hỏi của Minh Đình, sắc mặt Thương Đình Châu biến đổi mấy lần, nhưng vẫn phủ nhận: “Không, con trai, ba thực sự không biết bọn chúng đã làm gì ở nước ngoài.”

Minh Đình cúi đầu, khẽ nhếch môi cười, dường như đã sớm đoán được ông ta sẽ nói như vậy.

Một kẻ sống chung với Đường Mạn Mạn suốt mười năm, còn có thể bàn bạc chuyện giết vợ với cô ta, làm sao có thể hoàn toàn không biết những hành động của Chu Gia Bình?

Sau một lúc im lặng, anh chậm rãi nói: “Nhà họ Minh không thể bảo vệ ông.”

“Con nói cái gì?”

Thương Đình Châu trừng lớn mắt, trong đáy mắt lóe lên một tia hoảng sợ: “Không… Không thể nào! Dù cho ba có biết bọn chúng đã làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng ba chưa bao giờ tham gia vào các hoạt động phạm tội của chúng! Chẳng lẽ chỉ biết cũng có tội sao?”

“Ông có tư cách nói mình vô tội sao, Thương Đình Châu?”

Thương Đình Châu đang định lên tiếng phản bác, nhưng khi nghe câu hỏi này, môi dưới của ông ta khẽ run lên, không thể khống chế được, ông ta suy nghĩ một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Ý con là gì?”

“Ý gì ư?”

Minh Đình cảm thấy thật nực cười. “Nếu ông chưa từng có ý định giết vợ, chưa từng hứa hẹn lợi ích cho bọn chúng, thì bọn chúng liệu có hao tâm tổn trí lên kế hoạch một vụ tai nạn xe hoàn hảo như vậy, thậm chí còn khiến Lý Xuyên phải bỏ mạng không?”

“Không… không, không phải như vậy!”

Thương Đình Châu điên cuồng lắc đầu phủ nhận: “Ba không có! Ba thực sự không có, con trai, con phải tin ba.”

Thương Đình Châu lại lao lên nắm lấy cánh tay Minh Đình, mắt đỏ hoe vì lo lắng, suýt chút nữa quỳ xuống cầu xin Minh Đình, Thư Dao theo bản năng muốn lùi lại, nhưng Minh Đình đang nắm chặt tay cô, cô không thể trốn tránh, chỉ có thể áp sát vào người anh.

“Con còn chưa hiểu ba sao? Ba nào có gan lớn như vậy, những chuyện Chu Gia Bình làm đều là tội ác tày trời! Bọn chúng là một đám cặn bã liều lĩnh! Chúng đã nhắm đến mẹ con từ lâu rồi, ba… ba chỉ là nhất thời hồ đồ, bị bọn chúng mê hoặc mà mắc bẫy thôi con trai! Con nhất định phải tin ba!”

“Bọn chúng đã nhắm đến mẹ tôi từ lâu?”

Minh Đình nói câu này với giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng Thư Dao đang đứng sát bên anh, cô là người duy nhất cảm nhận được nỗi căm hận mà anh đang ra sức kìm nén.

“Đây là sự thật! Con trai, ba còn có chứng cứ ở đây! Trước đây, ba từng thấy một quyển danh sách trong tay Chu Gia Bình, trong đó có thông tin chi tiết của hơn trăm người giàu có, trong danh sách ấy cũng có tên của mẹ con! Bọn chúng còn có người chuyên phụ trách theo dõi những người giàu có đó, tên đại gia ở Cảng Thành bị bắt cóc chính là vì chuyện này! Nếu… nếu ba có thể giao nộp những bằng chứng này, ba có thể làm nhân chứng chống lại bọn chúng, điều này có thể chứng minh ba không phải chủ mưu, đúng không? Hả? Con trai, con giúp ba nghĩ cách đi, được không? Gọi điện cho cậu con được không? Ba sẽ khai báo hết mọi thứ mình biết!”

Nói đến đây, Thương Đình Châu bỗng nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Minh Đình, ông ta cúi đầu, áp trán lên đầu gối Minh Đình, khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi hòa lẫn, giọng nói nghẹn ngào: “Con trai, con nhất định phải cứu ba! Ba chưa muốn chết, ba còn sống thì mới có thể chuộc lỗi với nhà họ Minh, con trai, ba cầu xin con… cầu xin con…”

Trong phòng, nhiệt độ vẫn ấm áp dễ chịu, nhưng Thương Đình Châu lại đổ một lớp mồ hôi lạnh, mồ hôi từ hai bên tóc mai chảy xuống cổ, hòa lẫn với nước mắt, nhỏ tí tách xuống sàn nhà.

Ông ta hiểu rất rõ hậu quả của việc dính líu đến đường dây lừa đảo xuyên biên giới.

Chính quyền đang đẩy mạnh trấn áp loại tội phạm này, không chỉ tiêu tốn một số tài chính khổng lồ mà còn có nhiều cảnh sát hy sinh mạng sống trong quá trình truy bắt, những kẻ phạm tội không chỉ cướp đoạt tài sản và mạng sống của người khác mà còn tàn nhẫn sát hại các sĩ quan cảnh sát, thậm chí còn quay video giết người đăng lên mạng xã hội để khoe khoang, gây ảnh hưởng vô cùng xấu đến xã hội.

Một khi bị bắt, tất cả những kẻ lừa đảo bị áp giải về nước đều sẽ bị xét xử với mức án cao nhất, đặc biệt là những kẻ cầm đầu chỉ có con đường chết.

Thương Đình Châu biết rất rõ kết cục của mình, vì thế ông ta mới hoảng loạn, mất phương hướng, thậm chí không tiếc vứt bỏ lòng tự trọng để cầu xin Minh Đình ban cho mình một con đường sống.

Nhưng Minh Đình chỉ cảm thấy nực cười.

Trên môi anh có ý cười, nhưng trong đáy mắt lại lạnh lẽo như băng.

“Ông không muốn chết, vậy ông đã từng nghĩ đến chuyện để Minh Lệ một con đường sống chưa?”

Hai mươi năm chung sống, cuối cùng lại không bằng vài lời đường mật của người ngoài.

Thật nực cười.

Trong lòng Thư Dao đau nhói dữ dội, đau thay cho ba cô, đau thay cho dì Minh, và càng đau hơn cho Minh Đình lúc này.

Trước đây, luôn là cô nắm chặt tay Minh Đình không buông, vì cô luôn sợ hãi, sợ hãi điều chưa biết, sợ hãi hiện thực, sợ hãi bước về phía trước.

Nhưng bây giờ, lại đến lượt anh nắm chặt tay cô không chịu buông, đôi bàn tay vốn mạnh mẽ và rắn rỏi, lúc này lại run rẩy không cách nào kiểm soát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK