Bệnh viện Hoa Viên nơi mà Minh Lệ đang ở là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất cả nước, có trụ sở chính tại Cảng Thành, còn các chi nhánh ở Bắc Thành và Nam Thành.
Minh Quân Thành có mối quan hệ rất tốt với người sáng lập Hoa Nguyên, vài năm trước ông đã quyên góp năm trăm triệu nhân dân tệ, Hoa Nguyên cũng mở một trung tâm y tế đặc biệt cho nhà họ Minh, Minh Lệ được điều trị ở nơi này.
Bệnh viện là nơi Thư Dao không muốn đến nhất, trong những lần khám bệnh trước, cô đã gặp quá nhiều bác sĩ không quan tâm sự phản kháng của cô mà ép cô phải phối hợp, giọng điệu thiếu kiên nhẫn và hành động cứng rắn của họ luôn khiến cô sợ hãi.
Nhưng ở đây thì khác, nơi này không có mùi thuốc khử trùng khó chịu, không có tiếng ồn khiến người ta khó chịu, không có bác sĩ và y tá bận rộn với khuôn mặt lạnh lùng, nếu không có những thiết bị y tế đó, nơi này sẽ giống như khách sạn sang trọng hơn.
Nơi đây như một thế giới mà cô chưa từng đặt chân đến, mỗi một lối vào và lối ra đều có người bảo vệ của thế giới đó trông chừng, những người không hợp thân phận tuyệt đối không được phép vào, cô chỉ có đi theo Minh Đình, thì mới có thể đi qua từng trạm kiểm soát, đi đến được nơi vốn không chứa cô.
Phòng bệnh rộng rãi sáng sủa, từ cửa vào đến bên trong có tổng cộng bốn vệ sĩ và hai nhân viên y tế trông chừng, Thư Dao chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, căng thẳng nắm chặt tay Minh Đình.
Minh Đình nghiêng đầu một cái, ra hiệu cho vệ sĩ và nhân viên y tế trong phòng bệnh đi ra ngoài, khi Thư Dao đi theo Minh Đình vào bên trong phòng bệnh, đây là lần đầu tiên cô gặp được Minh Lệ ở khoảng cách gần.
Khi nhìn thoáng qua vẻ ngoài của Minh Lệ cũng thấy không hề dịu dàng, ngũ quan trên gương mặt của bà ấy thừa hưởng từ Minh Quân Thành, sắc nét và tinh tế, tai nạn xe khiến bà ấy hao gầy rất nhiều, lộ ra góc cạnh rõ ràng, rất có khí khái anh hùng.
Thư Dao cũng không cảm thấy mình giống Minh Lệ, có lẽ là vì chưa từng nhìn thấy đôi mắt của Minh Lệ, hoặc có lẽ là trong lòng cô càng hy vọng có thể kết nối nhiều hơn với Minh Đình, cho nên từ tận đáy lòng của cô cho rằng, đôi mắt của mình giống Minh Đình hơn một chút.
"Em còn nhớ lời anh nói không?"
Minh Đình dựa vào cửa sổ, sau lưng là đồng cỏ xanh tươi, bầu trời trong xanh, chiếc áo sơ mi trắng trên người anh bị ánh sáng ban mai chiếu vào trong suốt, vòng eo thon gọn, như ẩn như hiện dưới ánh nắng mặt trời.
Thư Dao nhìn anh qua chiếc giường bệnh của Minh Lệ, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Đứng bên mép giường của Minh Lệ, trong lòng Thư Dao vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến những lời Minh Đình nói với cô tối qua, cô cảm thấy mình vẫn nên nghe lời anh, phải cố gắng tiến về phía trước.
Hơn nữa, người nằm trên giường bệnh lại là mẹ của anh, cô không nên sinh ra bất kỳ sự phản kháng nào với mẹ của anh.
Cô lấy hết can đảm nắm lấy tay của Minh Lệ, khi da thịt hai người chạm vào nhau, hình như cảm giác lạnh hơn so với sự tưởng tượng của cô.
Cô không thể tưởng tượng được vụ tai nạn xe hơi ngày hôm đó bi thảm đến thế nào, đến mức tử thần không chút lưu tình mà mang ba của cô đi, cũng khiến cho dì Minh suy yếu nằm ở đây, ngủ mãi không tỉnh.
Anh đã bảo cô diễn, nhưng cô cảm thấy rằng mình căn bản không cần phải diễn gì cả.
Từ khi ba cô vào Minh Tỷ cho tới giờ, cô đã được hưởng rất nhiều phúc lợi do dì Minh mang lại.
Đối với cô, dì Minh là một trưởng bối vừa xa cách vừa gần gũi, từ những cuộc trò chuyện hàng ngày của ba cô, cô đã có thể tưởng tượng ra dì Minh chắc chắn là một người tốt bụng và tích cực phấn đấu.
Khi cô nghĩ đến lúc ba cô còn sống đã dành phần lớn thời gian ở cạnh dì Minh, đột nhiên trong lòng cô sinh ra cảm giác gần gũi hơn.
Cô cẩn thận vuốt ve bàn tay trong lòng bàn tay mình, mắt cô dõi theo bộ quần áo bệnh nhân sáng màu, dừng lại trên gương mặt tái nhợt.
Mạch đập nhẹ nhàng của Minh Lệ xuyên qua da thịt truyền đến đầu ngón tay Thư Dao, đây là dấu hiệu của sự sống, cô đã vô số lần hy vọng dấu hiệu như vậy sẽ xuất hiện trên tay ba mình.
Đáng tiếc, sẽ không bao giờ có khả năng đó nữa.
Khi không thể kìm được nước mắt nữa, cô vội vàng ngước mắt nhìn Minh Đình.
Không ngờ rằng, Minh Đình không hề lạnh mặt và quát bảo cô không được khóc.
Nước mắt vô tình rơi xuống mu bàn tay của Minh Lệ, cô vội vàng đưa tay lau đi.
Ngay từ lúc cô cảm nhận được mạch đập, cảm xúc của cô dường như đã vỡ òa.
Nhưng ở thời điểm này, cô không hoài niệm ba mình, mà lại nghĩ tới Minh Đình, anh của cô.
Tầm nhìn của cô mờ đi do nước mắt, khuôn mặt của Minh Đình cũng trở nên không rõ ràng.
Phải đến hôm nay, cho tới giờ phút này, khi cô tận mắt nhìn thấy Minh Lệ nằm đây, thì mới hiểu được, cuộc sống của Minh Đình trong suốt khoảng thời gian này khó khăn đến nhường nào.
Dường như anh rất giỏi che giấu cảm xúc, từ lúc xảy ra tai nạn xe đến giờ, anh chưa từng biểu hiện ra vẻ đau buồn trước mặt cô, ngay cả khi bị đánh hay mắng cũng không lên tiếng, thậm chí sau khi bị thương, anh vẫn còn tâm tình trêu chọc cô.
Rằng anh là người không tim không phổi sao?
Nhưng nếu anh thực sự không tim không phổi như vậy thì sao anh có thể đến nhà cô tìm cô sau khi rời khỏi nghĩa trang? Làm sao anh có thể dùng bùa bình an để dỗ cô rời khỏi sân thượng khi cô muốn tự tử? Làm sao anh có thể cho cô một ngôi nhà, còn khích lệ cô tiến về phía trước?
Mấy ngày nay cô khóc quá nhiều, luôn hy vọng có người ở bên bầu bạn, có người dỗ dành, mọi người đều nói đứa trẻ biết khóc là đứa trẻ có kẹo ăn, nhưng còn những đứa không khóc thì sao?
Sau khi so sánh như vậy, cô nhận ra rằng, thực sự cô chẳng thể làm được gì nhiều cho anh, vậy nên chỉ gọi một tiếng "Mẹ", nào có khó khăn?
"Mẹ."
Cô nắm chặt bàn tay trái gầy gò của Minh Lệ, đầu ngón tay cảm nhận được mạch đập đều đặn, cô không thể gọi ba mình nữa, nhưng cô có thể gọi "Mẹ" về.
Anh của cô chưa bao giờ muốn mở miệng biểu đạt nỗi nhớ của mình, vậy thì cô sẽ trở thành tiếng nói của anh, thay anh bày tỏ, cô tin rằng, "Mẹ" chắc chắn sẽ tha thứ cho sự đường đột của cô.
"Mẹ, Dao Dao đến thăm mẹ."
Đối với Thư Dao mà nói, việc nắm tay một người lạ và gọi mẹ, là điều không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, cho dù cô có nắm tay mẹ ruột của mình, cũng chưa chắc cô sẽ không cảm thấy xa lạ, thậm chí có khả năng, tiếng gọi "Mẹ" này cô không thể gọi ra được.
Cô không kìm được mà nghĩ, nếu cô thật sự đối xử với mẹ của anh như mẹ ruột của mình, liệu cuộc sống sau này của cô có suôn sẻ hơn không? Quan hệ với anh có thể gần gũi hơn một chút không?
Bỗng nhiên cô cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ này, không dám ngẩng đầu nhìn Minh Đình, trong lòng chỉ có thể âm thầm xin lỗi Minh Lệ.
Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ và lòng tham của cô.
Cô nhẹ nhàng áp mặt vào mu bàn tay của Minh Lệ, cảm giác mềm mại tinh tế, khác hẳn với bàn tay của anh, lần đầu tiên cô cảm nhận được năng lượng của tình mẫu tử, rất kỳ diệu, giống như nước, nhẹ nhàng bao quanh cô.
Cô dũng cảm nói: "Mẹ đừng lo lắng, con và anh sẽ ổn thôi, con sẽ học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn nghe lời, anh cũng sẽ cố gắng trông nom công ty thật tốt, chúng con sẽ luôn ở nhà chờ mẹ, mẹ hãy yên tâm tiếp nhận điều trị, sớm khỏe lại nhé."
Minh Đình cũng không ngờ Thư Dao lại đảm nhận vai trò "con gái riêng của Minh Lệ" nhanh như vậy, càng không ngờ cô sẽ nói ra những lời như vậy.
Nhưng khi nghe kỹ lại, thật sự có mấy phần tình cảm sâu sắc của mẹ và con gái.
Diễn thì diễn cho đủ bộ, rất tốt, nuôi không uổng công.
Thư Dao ngồi bên mép giường của Minh Lệ, nắm tay Minh Lệ, thì thầm kể lại chuyện xảy ra gần đây, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, kể về những chuyện vặt vãnh và bình thường, Minh Đình vừa dựa vào cửa sổ vừa lắng nghe, toàn thân đều là ánh nắng ban mai.
Bóng của anh bị ánh sáng kéo dài, lặng lẽ bao phủ lên người "hai mẹ con."
Ánh mặt trời mùa hè đang tràn vào, khiến cảnh vật được phơi sáng quá mức, làm biến dạng màu sắc và phủ một lớp lọc mờ lên các nhân vật, khi nhìn từ phía xa, cảm giác giống như đang xem một bộ phim.
Một bộ phim có màu sắc tươi sáng, nhịp điệu chậm rãi, ấm áp và chữa lành.
Mà ở trong mỗi bộ phim điện ảnh, luôn có một nhân vật phản diện xuất hiện không đúng lúc để tạo ra xung đột, ngay khi Thư Dao nói những lời "Chờ khi mẹ tỉnh lại, con sẽ hát cho mẹ nghe", thì cánh cửa bị đẩy mạnh ra, Thương Đình Châu ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở cửa, biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt liên tục thay đổi, còn đặc sắc hơn cả trong phim.
"Mẹ?!"
Ông ta bước nhanh về phía trước, xông thẳng đến chỗ Thư Dao.
Phản ứng của Minh Đình rất nhanh, nhưng Thương Đình Châu đã nắm lấy cổ tay Thư Dao trước cả anh.
"Cô gọi bà ấy là gì?!"
Toàn thân Thương Đình Châu lạnh ngắt, Thư Dao cảm nhận được mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay của ông ta, cảm giác như có con sâu quấn quanh cổ tay khiến cô chán ghét.
Cô đè nén sự khó chịu trong lòng và cầu cứu Minh Đình: "Anh..."
"Buông em ấy ra."
Minh Đình cũng nắm chặt cổ tay cô, cô có thể cảm nhận được Minh Đình đang chống lại Thương Đình Châu, nhưng Thương Đình Châu lại dùng hết sức siết chặt cô, cô không thể nhúc nhích.
Vừa nghe đến chữ "Mẹ" kia, Thương Đình Châu đã không nhịn được nữa.
"Tao biết rồi! Tao biết rồi!"
Ánh mắt ông ta đột nhiên hằn lên tơ máu, đôi mắt nâu đen nhìn chằm chằm Thư Dao, tay ông ta ngày càng dùng sức, thậm chí Thư Dao có thể cảm nhận được mạch đập của chính mình, đang khó khăn đập nhịp dưới sức ép mạnh mẽ.
"Trên đời này làm sao có thể có nhiều trùng hợp như vậy? Sao có thể có hai người giống nhau đến thế?!"
"Mười hai năm! Mười hai năm!"
Thương Đình Châu gào lớn, mắt mở to: "Mẹ mày đã lừa tao mười hai năm! Nếu không phải vì vụ tai nạn xe, chúng mày còn định giấu tao bao lâu nữa?!"
"Lừa gạt ông mười hai năm?"
Minh Đình thấy mà buồn cười.
Anh vẫn tỏ ra hờ hững như trước, nói những lời tàn nhẫn nhất bằng giọng nói bình tĩnh nhất: "Ông nên mừng vì bà ấy chịu lừa ông, dù sao thì ông cũng đã được ăn cơm mềm thêm mười hai năm nữa, còn dùng tiền của bà ấy để nuôi thêm đàn bà và con trai, cuộc sống vừa sung sướng vừa thong dong, ông nên cảm ơn bà ấy, không phải sao?"
Thương Đình Châu sửng sốt, sức lực trên tay trở nên mạnh hơn.
Thư Dao cảm thấy xương của mình sắp bị ông ta bẻ gãy, nhưng vì anh, cô phải chịu đựng.
"Tao nên vui mừng? Tao phải cảm ơn bà ấy?!"
Thượng Đình Châu tức giận cười: "Rốt cuộc là tao vui mừng hay bà ấy độc ác? Bà ấy thà để con gái ở bên ngoài nuôi dưỡng mười mấy năm cũng không muốn ly hôn với tao, là vì điều gì?"
Lời nói của Thương Đình Châu là một câu hỏi, nhưng ông ta cũng không cần Minh Đình trả lời, trong lòng ông ta đã có đáp án.
"Trong hợp đồng tiền hôn nhân giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng, nếu Minh Lệ là người có lỗi trong cuộc hôn nhân này, sau khi ly hôn bà ấy sẽ bồi thường cho tao 100 triệu."
"100 triệu!"
Thương Đình Châu cười ha ha nói: "Vì 100 triệu này mà lừa tao mười hai năm, vì đứa con gái riêng này!"
Ông ta chợt kéo một cái, Thư Dao bị đau kêu lên.
"Để đứa con gái riêng này có thể thuận lợi về nhà mà khổ sở chờ đợi mười hai năm!"
Thương Đình Châu cười một cách tùy ý, nhưng trong nụ cười lại có nước mắt.
"Buông em ấy ra!" Minh Đình ra lệnh lần nữa.
Thư Dao không chịu đựng được cơn đau ở cổ tay nữa, bàn tay trái đang bị nắm chặt của cô thay đổi màu sắc vì máu lưu thông kém, Minh Đình nắm lấy tay Thương Đình Châu, dùng sức tách tay ông ta ra.
Sức mạnh của Thương Đình Châu không bằng Minh Đình, cuối cùng Thư Dao cũng được tách ra.
Nhưng cảm xúc của Thương Đình Châu vẫn tiếp tục lên men, đúng lúc Minh Đình bị Thư Dao làm mất tập trung, nháy mắt ông ta đã đẩy Minh Đình ra, sải bước vọt đến bên mép giường rồi bóp cổ Minh Lệ.
"Sao bà không chết đi?!"
Ngay lúc Thương Đình Châu nổi giận, vệ sĩ đã đợi ngoài cửa từ lâu lao vào, chỉ trong vài giây đã lôi ông ta ra khỏi mép giường.
Gần như là phản xạ có điều kiện Minh Đình quay đầu lại nhìn về phía Minh Lệ, khi anh nhìn đến Thương Đình Châu lần nữa, thì trong mắt đã tràn đầy lửa giận.
Thương Đình Châu vốn đã suy sụp không để ý đến đám vệ sĩ đang kéo mình, vẫn tiếp tục lớn tiếng chửi rủa Minh Lệ.
"Sao tai nạn xe nghiêm trọng như vậy mà không đâm chết được bà?! Bà là người phụ nữ độc ác ích kỷ! Mắt tôi bị mù nên mới có thể vì bà mà vứt bỏ tôn nghiêm và nhẫn nhịn cho đến bây giờ! Bà tính toán đủ đường nhưng có tính được mình sẽ rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết ngày hôm nay không?! Đây đều là sự quả báo mà bà đáng phải chịu! Bà —"
Một tiếng nặng nề vang lên, nắm đấm của Minh Đình quét qua khuôn mặt của Thương Đình Châu nhanh như một cơn gió, Thương Đình Châu ngã xuống đất, nhưng trước khi ông ta kịp kêu đau thì đã bị đấm thêm cú thứ hai.
Lời lẽ độc ác cũng ngưng bặt, Thương Đình Châu bị đánh choáng váng.
Ông ta nghiêng người nằm dưới đất, hai cánh tay vẫn bị hai vị vệ sĩ kìm chặt, hoàn toàn không có khả năng phản kháng, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi chảy ra, đôi mắt tràn đầy tơ máu.
Minh Đình ngồi xổm xuống, tay anh nắm lấy cằm ông ta: "Muốn chết, thì cũng phải là ông chết trước bà ấy."
"Tao nhổ vào!"
Máu từ miệng Thương Đình Châu bắn lên mặt Minh Đình, anh chán ghét buông tay ra, Thương Đình Châu nghiêng đầu, máu tươi trong miệng chảy xuống sàn nhà.
Thương Đình Châu quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Minh Đình: "Thứ đàn bà độc ác! Đồ phản nghịch! Tao sẽ không để âm mưu của chúng mày được như ý! Tao muốn cho mọi người biết nhà họ Minh chúng mày độc ác đến mức nào! Từng bước đẩy người khác vào bước đường cùng thế nào! Tao muốn chúng mày phải trả giá thật đắt!"
"Thật sao?"
Minh Đình vô cảm đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
"Bây giờ ngay cả đứng ông cũng không đứng được, thì làm thế nào để bắt chúng tôi trả giá?"
Thương Đình Châu run rẩy.
Ông ta cố gắng vùng vẫy, nhưng hai vị vệ sĩ lại càng đè ông ta mạnh hơn, các khớp xương của ông ta kêu răng rắc dưới sức ép, không thể kiềm chế được kêu lên đau đớn.
"Đuổi ông ta ra ngoài." Minh Đình hờ hững ra lệnh.
Thương Đình Châu chịu đựng cơn đau nhức, khó khăn ngẩng đầu nhìn anh.
Minh Đình đứng ngay trước mặt ông ta, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống ông ta trông giống hệt Minh Lệ.
Bỗng nhiên ông ta gục đầu cười rộ lên.
"Ông cười cái gì?"
Máu tươi trên khóe miệng của Thương Đình Châu nhỏ xuống sàn nhà khi ông ta toét miệng cười, tiếng cười âm trầm xót xa, như ác quỷ đòi mạng.
"Cười cái gì?"
Ông ta yếu ớt nói: "Tao cười hai mẹ con chúng mày đều sẽ không được chết tử tế."
Minh Đình nghe vậy, một tiếng cười ngắn ngủi truyền ra: "Tôi mỏi mắt mong chờ."
Anh quay người, Thương Đình Châu bị vệ sĩ lôi ra ngoài như lôi một con chó.
"Mày không được chết tử tế! Minh Đình! Mày đánh đập ba ruột, mày sẽ gặp quả báo!"
…
Người của Thương Đình Châu đã bị kéo đi, nhưng giọng nói vẫn còn vang vọng trong hành lang.
Thư Dao sợ hãi.
Khoảnh khắc khi Thương Đình Châu đẩy Minh Đình ra, Minh Đình loạng choạng đã đụng cô ngã xuống đất, chính mắt thấy cảnh Thương Đình Châu lao về phía Minh Lệ.
Chỉ trong chớp mắt, cô thấy rõ ý định giết người lóe lên trong mắt Thương Đình Châu, cô không dám nghĩ, nếu vệ sĩ vào chậm một chút thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Cửa phòng bệnh đóng lại, giọng của Thương Đình Châu cũng bị ngăn cách, cô vội vàng đứng dậy, theo bản năng đến kiểm tra thân thể của Minh Lệ trước.
Cô nhấc tấm chăn mỏng lên, cẩn thận kiểm tra nơi bị bóp ở trên cổ của Minh Lệ, ngoài da không có dấu vết rõ ràng, thiết bị y tế bên giường vẫn hoạt động bình thường, cô đoán rằng không có gì đáng ngại.
Bác sĩ nhanh chóng bước vào phòng bệnh, cô vội bước sang một bên để chờ.
Bầu không khí trong phòng bệnh vô cùng nặng nề, thậm chí Thư Dao còn không dám thở mạnh.
Cô và Minh Đình chia ra đứng hai bên giường bệnh, bác sĩ đang kiểm tra, cô không tiện đi vòng qua, chỉ có thể cách đám người nhìn anh từ xa.
Vết máu trên mặt anh vẫn chưa được lau sạch, khuôn mặt trắng lạnh, vệt máu đỏ tươi, đôi mắt hung ác khiến anh trông đầy vẻ thù địch, nhưng cô không hề sợ hãi.
Giờ phút này cô chỉ muốn bước lại gần anh, nắm lấy tay anh, đứng cạnh anh.
Nhìn cô và Minh Đình có vẻ thân thiết, nhưng thực ra cô không hiểu Minh Đình chút nào, cô không biết Minh Đình muốn cô diễn trò là có ý gì, cũng không hiểu lý do anh cố ý chọc giận Thương Đình Châu.
Nhưng cô có thể hiểu được ánh mắt của anh.
Cái nhìn sợ hãi, giống hệt cô vậy.
Bác sĩ xác nhận Minh Lệ vẫn ổn, sau khi giải thích tình hình với Minh Đình xong mới cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Khăn ướt trong tay Thư Dao đã ấm lên do nhiệt độ cơ thể cô, cô bước đến gần Minh Đình, muốn lau mặt cho anh, nhưng khi vừa đưa tay ra, đã bị Minh Đình nắm lấy cổ tay.
"Đau không?"
Chỗ Thư Dao bị Thương Đình Châu siết chặt đã bắt đầu chuyển sang màu xanh, cô không giấu được, cũng cảm thấy không cần phải nói dối Minh Đình nữa, nên nói: "Đau."
Ánh nắng ngoài cửa sổ chói mắt, Thư Dao nhìn thấy Minh Đình nhíu mày.
"Sao đau mà không nói sớm? Em ngốc à?!"
Tức giận mắng một tiếng, Thư Dao sợ đến mức toàn thân run rẩy, đôi mắt không kìm được đỏ lên.
Cô biết Minh Đình không thích mình khóc, nên dù rất sợ hãi cô vẫn cắn răng nén nước mắt, cho đến khi Minh Đình hất tay cô ra và bước ra ngoài...
Cô mới hoảng loạn.
Cô vội vàng chạy theo sau, nắm lấy tay Minh Đình, nhưng Minh Đình vẫn vô thức hất tay ra.
Cô đứng sững sờ tại chỗ.
Khoảnh khắc bị hất ra kia, cô như trở về ngày mưa trên sân thượng kia, ba cô qua đời, cô bị cả thế giới vứt bỏ.
Khi cô cũng muốn từ bỏ chính mình, anh đã xuất hiện, trở thành điểm sáng duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của cô.
Nhưng bây giờ, anh chẳng cần cô nữa.
Cô đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng dáng Minh Đình từ từ đi xa, cuối cùng nước mắt của cô cũng không kìm nổi nữa, lăn dài trên má.
-còn tiếp-