• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn phòng trống rỗng, tiếng gió mưa ngoài cửa sổ ầm ĩ.

Minh Đình nán lại đó một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định không làm phiền nữa.

Sau khi cảnh sát Phùng rời đi, luật sư Tiêu đã gọi điện và hy vọng được gặp anh.

Anh vốn định kêu Thư Dao đi cùng, nhưng nghĩ đến tình trạng sức khỏe và tâm trạng của cô hôm nay, cuối cùng vẫn thôi, chỉ bảo dì Mai đến thăm cô thường xuyên hơn rồi mới đi.

Sau khi biết được mối quan hệ giữa Thư Dao và Minh Lệ, Thương Đình Châu lập tức liên hệ luật sư để ly hôn, cũng tự biến mình thành nạn nhân vô tội, cầm bản giám định thương tích và thỏa thuận tiền hôn nhân, yêu cầu Minh Đình bồi thường chi phí y tế và tổn thương tinh thần cho ông ta, yêu cầu Minh Lệ phân chia tài sản theo thủ tục và bồi thường 100 triệu theo thỏa thuận tiền hôn nhân.

Gặp mặt ở tại văn phòng của Minh Lệ, Quan Tụng Thanh cũng có mặt ở đó.

Sau khi nghe luật sư Tiêu thuật lại lời đó, Quan Tụng Thanh không nhịn được cười thành tiếng: "Ông ta mơ đẹp nhỉ."

Minh Đình lại hỏi ngược lại: "Ông ta không nói ‘nếu không’ à?"

Khuôn mặt luật sư Tiêu cứng đờ, ông ấy mấp máy môi nói tiếp: "Nếu không… Chuyện Minh tổng đã ngoại tình trong thời gian kết hôn và có một cô con gái sẽ bị mọi người biết."

"Wow!" Quan Tụng Thanh kinh ngạc: "Thật sự có ‘nếu không’ luôn!"

Anh ấy giơ ngón tay cái lên với Minh Đình: "Cậu thực sự hiểu ông ta."

Minh Đình cười mỉa mai: "Tôi còn sợ ông ta không làm ầm lên."

Nói xong anh lại hỏi luật sư Tiêu: "Bằng chứng đã giữ được chưa?"

Luật sư Tiêu gật đầu: "Thiếu gia yên tâm, không hề bứt dây động rừng."

Quan Tụng Thanh tò mò: "Bằng chứng gì? Có bằng chứng sao?"

Minh Đình không nói gì, vì vậy Quan Tụng Thanh chỉ đành nhìn sang luật sư Tiêu.

Ngay lúc ánh mắt họ chạm nhau, luật sư Tiêu chột dạ cụp mắt xuống.

Quan Tụng Thanh sốt ruột đến mức không kiên nhẫn nói: "Các người đang nói mật ngữ gì thế? Có chuyện gì không thể nói với tôi à?!"

"Không phải là không thể nói."

Luật sư Tiêu vội vàng giải thích: "Mà trong lòng tôi cảm thấy có lỗi."

Ông ấy liếc nhìn Minh Đình nói: "Nếu thiếu gia không mang camera giám sát của nhà Thư tiểu thư đến, tôi cũng không biết người bên cạnh mình có vấn đề."

"Camera giám sát của nhà Dao Dao?"

Quan Tụng Thanh nhớ lại ngày đó khi đến nhà Thư Dao, đúng là Thư Dao đã giao cho Minh Đình một cái đồng hồ, lúc đó anh ấy không để tâm lắm, không ngờ thật sự có thu hoạch.

"Đã quay được gì vậy?" Anh ấy hỏi.

"Trợ lý của tôi."

Luật sư Tiêu nói: "Camera giám sát đã ghi lại cảnh trợ lý Dương xuất hiện ở trong phòng Thư tiểu thư, cô ta đang tìm một bản giấy ủy quyền khác."

Nói xong, ông ấy lấy ra một túi giấy vụn đã bị máy cắt giấy cắt nhỏ từ trong túi xách.

"Sau vụ tai nạn xe, tôi đã kiểm tra camera giám sát trong văn phòng nhiều lần nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, mãi đến khi tôi xem video do Thư tiểu thư cung cấp, tôi mới trích xuất lại các clip có sự xuất hiện của trợ lý Dương và kiểm tra từng khung hình một, lúc này mới phát hiện ra."

Một ngày trước vụ tai nạn xe hơi, trợ lý Dương đã tráo đổi giấy ủy quyền ngay dưới mắt tôi, cô ta còn rất tự nhiên trộn nó vào các tài liệu cần hủy và ném vào máy cắt giấy, tuy nhiên, máy cắt giấy trong văn phòng tôi hai tuần được dọn dẹp một lần, có lẽ cô ta nghĩ không có sơ suất nên không xử lý tiếp, vì vậy những mảnh giấy này mới được cất giữ cho đến bây giờ."

Quan Tụng Thanh mở túi và lục lọi, quả nhiên nhìn thấy những từ liên quan đến giấy ủy quyền và chữ ký của Minh Lệ trong những mảnh vụn đó, có vẻ như luật sư Tiêu cũng đã dành rất nhiều công sức cho những mảnh vụn này.

"Thương Đình Châu mua chuộc trợ lý của ông sao?"

Luật sư Tiêu không phủ nhận.

Quan Tụng Thanh càng ngày càng khó hiểu: "Tại sao trợ lý của ông lại đến nhà Dao Dao tìm giấy ủy quyền?"

Minh Đình tiếp lời: "Cô ta đã đến đó sau khi Thương Đình Châu gặp Thư Dao."

Quan Tụng Thanh đột nhiên hiểu ra: "Đó là vì Thương Đình Châu nghi ngờ mối quan hệ giữa Dao Dao và dì Minh, cho nên đã sai trợ lý Dương đến kiểm tra căn nhà mà Dao Dao từng ở."

Đột nhiên anh ấy nghĩ đến điều gì đó và ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ thực sự ở trong nhà Dao Dao?"

Minh Đình mở ngăn kéo ra và ném giấy ủy quyền hoàn chỉnh lên bàn.

"Đúng là ở trong nhà em ấy."

Quan Tụng Thanh rướn người nhìn kỹ lại, đúng là thật!

"Ôi trời, này, cái, cái này…"

Minh Đình nheo mắt liếc anh ấy: "Này cái gì mà này? Đừng có cà lăm."

Trước giờ Quan Tụng Thanh luôn nghĩ gì nói đấy, lập tức thốt lên: "Mẹ cậu thực sự có quan hệ với Thư Minh Viễn à!"

Luật sư Tiêu nghe mấy lời này mà kinh ngạc tròn mắt, nín thở không dám lên tiếng.

Quan Tụng Thanh đối diện với ánh mắt muốn giết người của Minh Đình, lạnh run người, vội vàng cười nhận lỗi: "Tôi nói bậy thôi."

Lúc này Minh Đình mới bình tĩnh lại.

"Cho nên…" Quan Tụng Thanh thận trọng hỏi: "Tại sao giấy ủy quyền lại xuất hiện ở nhà Dao Dao?"

Thật ra, Minh Đình cũng thấy khó hiểu, thậm chí còn nghi ngờ Thư Minh Viễn vì chuyện này.

Nhưng anh và Thư Minh Viễn đã ở sống chung suốt sáu năm, anh biết Thư Minh Viễn không phải loại người thấy lợi quên nghĩa, quan trọng hơn là ông ấy sẽ không bỏ rơi Thư Dao.

Mãi sau này anh mới nhớ ra một chuyện.

"Trước khi xảy ra tai nạn xe, túi xách của Minh Lệ từng bị trộm một lần."

"Bị trộm túi xách?"

Minh Đình gật đầu nói: "Là túi da cá sấu Birkin, lúc ấy tôi nghĩ là do bà ấy quá phô trương khi ra ngoài nên đã nhắc bà ấy đổi túi xách."

"Đúng vậy."

Luật sư Tiêu tiếp tục: "Tôi nhớ rất rõ, túi xách của Minh tổng đã bị trộm sau khi bà ấy thông báo với Thương Đình Châu về việc ly hôn."

"Bà ấy đoán rằng có thể mình sẽ gặp chuyện."

Minh Đình nói xong những lời này, bầu không khí trong văn phòng đột nhiên trở nên đông cứng.

Vì dự đoán được mình có thể sẽ gặp chuyện nên bà ấy đã bắt đầu tìm vệ sĩ sau khi túi xách của mình bị mất cắp, giao giấy ủy quyền cho Thư Minh Viễn giữ hộ.

Mặc dù bà ấy đã rất cẩn thận nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay của tên ác nhân.

Trái tim của Quan Tụng Thanh hẫng một nhịp.

"Rầm" một tiếng, anh ấy đập mạnh nắm đấm xuống bàn: "Tôi nhất định sẽ bắt ông ta phải trả giá thật lớn!"

Minh Đình hít một hơi thật sâu, khống chế cảm xúc trong tích tắc, nói với luật sư Tiêu: "Cứ kỳ kèo với ông ta, để ông ta làm ầm ĩ, nếu cần thì thêm dầu vào lửa."

Anh đẩy tờ giấy ủy quyền còn nguyên vẹn ra.

-

Cơn mưa tạnh vào buổi chiều, khi Quan Tụng Thanh đến Vườn Phương Nhuy, Thư Dao đã nhốt mình trong phòng mấy tiếng đồng hồ.

Dì Mai nhìn thấy Quan Tụng Thanh thì mắt sáng lên, như gặp được cứu tinh.

Quan Tụng Thanh dắt chó xuống xe, vừa vào cửa đã hỏi: "Dao Dao đâu?"

Dì Mai vội vàng ra chào hỏi: "Thư tiểu thư nhốt mình trong phòng, không chịu ăn uống, không nói một lời, tôi lên lầu gõ cửa nhiều lần nhưng cô ấy không chịu mở cửa. Quan thiếu gia cũng biết là cơ thể của Thư tiểu thư không khỏe, nhỡ xảy ra chuyện gì trong phòng thì sao được?! Thiếu gia không có ở nhà mà tôi thì đành hết cách với Thư tiểu thư, Quan thiếu gia đến đúng lúc lắm, nhanh lên lầu giúp tôi xem thử đi!"

Dì Mai trút hết nỗi phiền muộn của mình với Quan Tụng Thanh.

Quan Tụng Thanh không nghe kỹ, thuận miệng đáp: "Được rồi, được rồi, dì Mai đừng vội, cháu sẽ đi xem ngay."

"Được!"

Dì Mai thấy Quan Tụng Thanh dắt chó vào thang máy, cuối cùng tim dì ấy cũng về lại ngực, dì ấy đã lo lắng cả ngày, chỉ thiếu kêu người phá cửa.

Khi Quan Tụng Thanh đến gõ cửa, Thư Dao đang ngồi bên cửa sổ, cầm tấm ảnh chụp lúc mười tuổi.

Minh Đình đã ra ngoài được một lúc, cô ngồi bên cửa sổ đã lâu, nhưng cho đến khi gió lặng mưa tan, cô vẫn không thể nào thoát ra khỏi vòng xoáy cảm xúc.

Anh đã cứu cô khỏi nguy hiểm, cho cô một mái nhà ấm áp, dạy cô cách dũng cảm và tiến về phía trước, là người duy nhất cô có thể dựa vào bây giờ.

Cô nghĩ vụ tai nạn xe kia chỉ là một tai nạn bất ngờ, ngay cả khi anh yêu cầu cô diễn kịch, cô cũng không hỏi tại sao.

Nhưng hiện thực lại quá tàn nhẫn, như một lưỡi dao cứa vào da thịt cô, liên tục khoét vào trái tim cô, khiến cô đau đớn đến mức không thể thở nổi.

Ba cô không chết vì tai nạn mà chết trong âm mưu của Thương Đình Châu.

Và Thương Đình Châu là ba của anh.

Cô không biết phải đối mặt với tất cả những chuyện này như thế nào, thậm chí khi nhìn thấy Minh Đình, cô đột nhiên nhớ tới khuôn mặt của kẻ giết người.

Tiếng gõ cửa "Đông đông" vang lên, cô bừng tỉnh, quay đầu cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ.

"Dao Dao?"

Là giọng nói của anh Tụng Thanh.

Cô đứng dậy, đặt tấm ảnh trong tay lên bàn sách, nghe thấy tiếng Quan Tụng Thanh ở ngoài cửa nói: "Dao Dao, mở cửa nhanh lên, anh mang tới cho em thứ thú vị."

Bởi vì tâm trạng đang không tốt, Thư Dao không quá hứng thú với "thứ thú vị" mà anh ấy nhắc đến, nhưng nghĩ đến lời Minh Đình nói với mình, cô do dự vài giây rồi vẫn đi về phía cửa.

Ổ khóa xoay, cô bóp chốt cửa, nhưng trước khi kịp kéo cửa phòng ra, cô đã bị một lực đẩy lùi về phía sau hai bước.

Ánh mắt cô lóe lên, một bóng đen lao vào từ khe cửa, một chú chó đen cao lớn cường tráng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô sợ đến mức liên tục lui về phía sau, giây tiếp theo đã bị chú chó đen to lớn kia vồ ngã trên mặt đất.

Cô muốn hét lên, nhưng ngay khi cô mở miệng, chiếc lưỡi nóng ẩm đã chặn giọng nói của cô lại.

Cô đang bị chú chó đen lớn này đè xuống đất rồi điên cuồng liếm láp.

Quan Tụng Thanh theo sát phía sau thấy Thư Dao bị vồ ngã liền vỗ mông chú chó: "Mày làm gì thế! Mau tránh ra cho tao!"

Chú chó Doberman ngẩng đầu lên nức nở, sau đó ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Thư Dao sợ đến mức chân mềm nhũn, tim đập thình thịch, mãi đến khi Quan Tụng Thanh đến nắm tay cô, cô mới vội vàng đứng dậy.

"Đã dọa em sợ rồi sao?"

Quan Tụng Thanh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, tức giận quay lại tát một cái vào chân chó: "Còn không nhận lỗi với Dao Dao?!"

Con chó Doberman ư ử hai tiếng, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Thư Dao rồi nằm xuống, đôi mắt đen tròn nhìn cô đầy đáng thương, sau đó tiến lại gần liếm chân cô nịnh nọt.

Thư Dao rụt người lại theo phản xạ, Quan Tụng Thanh vội nói: "Đừng sợ, nó thích em nên mới liếm em."

Thật ra Thư Dao không sợ chó mèo, trước kia có một con mèo cam thường quanh quẩn ở cửa nhà cô, vào tháng chạp mùa đông giá lạnh, con mèo cam ấy run rẩy trong hành lang, cô thấy thương cho con mèo cam nên từng nghĩ đến chuyện nhận nuôi, nhưng sức khỏe của cô không tốt, lại dễ bị dị ứng, dù cô có thuyết phục ba thế nào, ông ấy vẫn không đồng ý, thế nên cô đành phải tìm một gia đình khác đồng ý nhận nuôi con mèo cam ấy.

"Tên của nó là gì?" Thư Dao hỏi.

Quan Tụng Thanh gọi nó: "Đóng Cửa."

Đóng Cửa đáp lại, đứng dậy, chạy đến cửa, dùng móng vuốt moi cửa phòng rồi "Ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Quan Tụng Thanh cười nói: "Nó tên là Đóng Cửa."

"Đóng Cửa?" Thư Dao nhíu mày: "Tên thật kỳ cục."

"Ai chẳng thấy vậy!"

Quan Tụng Thanh cúi xuống sờ đầu Đóng Cửa: "Cái tên này do anh của em đặt đấy, anh em cứ nói anh thích nhất cái trò đóng cửa thả chó! Vậy nên gọi Đóng Cửa là đúng rồi! Cậu ấy thật là đê tiện."

Đóng cửa thả chó?

Thư Dao đột nhiên cười lớn: "Nếu anh không thích cái tên này, sao còn gọi nó là "Đóng Cửa"?"

Quan Tụng Thanh tùy ý xoa đầu chó của Đóng Cửa: "Con chó ngốc này, anh em vừa hô đóng cửa là nó liền đi đóng cửa! Kêu cái khác thì nó không phản ứng, kỳ quái thật!"

Thư Dao càng nghĩ càng thấy buồn cười, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình sợ Đóng Cửa đến mức nào.

Tuy nhiên, mặc dù cái tên có vẻ lạ, nhưng khi kết hợp với tính cách của người trước mặt thì có vẻ như những gì anh của cô nói không sai.

"Em thích nó không?"

Quan Tụng Thanh dắt chó ngồi xuống ghế sofa, sau đó vẫy tay với Thư Dao: "Em đến sờ nó một cái thử xem."

Đóng Cửa là một con chó Doberman của Đức, cao lớn lực lưỡng, cơ bắp phát triển tốt, lông mượt mà bóng loáng, tai dựng đứng, trông cực kỳ uy phong, cực kỳ oai.

Nhưng mà vẻ ngoài bá đạo như vậy lại đi kèm với cái tên hài hước, ngay cả vẻ oai phong của nó cũng bị cái tên này làm giảm đi.

Thư Dao bước lên phía trước, cẩn thận ngồi xuống một bên ghế sofa, thận trọng đưa tay về phía Đóng Cửa.

Đóng Cửa thấy được ý định của cô, chủ động tiến lên hai bước, cúi đầu lại gần.

Thư Dao cảm thấy ngứa ngáy vô cùng khi Đóng Cửa dựa vào, theo phản xạ muốn tránh, nhưng Đóng Cửa lại mặt dày, cô càng né, nó càng sáp gần, cuối cùng gần như đã nằm gọn trong lòng cô.

Khi Quan Tụng Thanh thấy cuối cùng Thư Dao cũng nở nụ cười, anh ấy biết hôm nay quyết định mang chó theo là đúng đắn.

"Sao em lại giận anh trai em?"

Thư Dao nghe vậy thì lập tức ngừng cười.

Tâm trạng của cô vừa mới thoải mái lại trở nên buồn bã, cô lắc đầu, không biết nên trả lời thế nào.

Thực ra cô không giận Minh Đình, chỉ là cô không biết phải đối mặt với anh thế nào.

Thấy Thư Dao không trả lời, Quan Tụng Thanh cố ý nói: "Em không để ý đến anh trai em, hôm nay cậu ấy cũng khóc!"

"Thật sao?!"

Thư Dao đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quan Tụng Thanh.

Cô không thể tin được, sao một người mạnh mẽ như anh cô lại có thể khóc chỉ vì cô phớt lờ anh? Quan Tụng Thanh nhất định là nói vậy để dỗ cô!

"Em không tin."

"Em chớ không tin."

Quan Tụng Thanh cười không đứng đắn: "Anh nói cho em biết, anh trai em thoạt nhìn khó gần, nhưng thật ra rất mềm lòng! Khi còn nhỏ, mẹ cậu ấy tặng cho cậu ấy một con thỏ bông, cậu ấy rất thích, tối nào cũng ôm thỏ bông ngủ, sau đó bị Thương Đình Châu vứt đi, cậu ấy tìm khắp các bãi rác quanh Vườn Phương Nhuy nhưng không thấy, cậu ấy buồn bã nhiều ngày, tối nào cũng khóc trước khi đi ngủ!"

Thư Dao sửng sốt, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ: "Sao anh biết tối nào anh ấy cũng khóc trước khi đi ngủ?"

Quan Tụng Thanh khoanh tay trước ngực, không hề nghĩ ngợi nói ngay: "Mấy ngày đó cậu ấy đi học mắt đều bị đỏ, khóc hay không chẳng phải rất rõ sao?"

"Vậy… Tại sao Thương Đình Châu lại vứt thỏ bông đó?"

Quan Tụng Thanh nhún vai nói: "Cảm thấy đó là đồ chơi của con gái."

"Người xấu." Thư Dao thầm nghĩ.

Đồ chơi nào có phân chia thành loại cho nam hay cho nữ? Hơn nữa đây là những món đồ chơi gửi gắm tình cảm, chúng không còn là món đồ chơi nữa, mà là bạn chơi, là người bạn thân thiết sớm chiều sống chung không thể tách rời, vậy mà vứt chúng đi một cách tùy tiện như vậy, nếu đổi lại là cô, có lẽ cô sẽ khóc rất nhiều ngày.

"Nhưng…"

Cô vẫn chưa nghĩ thông: "Tại sao anh em lại khóc vì em?"

"Bởi vì em là người thân duy nhất của cậu ấy."

Quan Tụng Thanh nói nhảm, nhưng Thư Dao nghe xong lại vô cùng kinh ngạc.

Cơ thể cô vô thức nghiêng về phía trước, ép Đóng Cửa phải lùi về sau một bước.

"Nhưng em… Nhưng em và anh em không có quan hệ huyết thống."

"Nhất định phải có quan hệ huyết thống mới có thể là người nhà sao?"

Quan Tụng Thanh châm biếm nói: "Thương Đình Châu cùng cậu ấy có quan hệ huyết thống, nhưng em nhìn xem Thương Đình Châu đối xử với cậu ấy như thế nào?"

"Em và cậu ấy không có quan hệ huyết thống, nhưng cậu ấy thật sự đối xử với em như em gái, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, chuyện gì cậu ấy cũng đều nghĩ cho em, sợ em chịu oan ức. Cậu ấy quan tâm em như vậy, mà em còn tức giận với cậu ấy, đương nhiên cậu ấy cảm thấy ấm ức, muốn khóc!"

Lời Quan Tụng Thanh nói rất có đạo lý, có căn cứ, Thư Dao cũng tin là thật, cô hiểu quá rõ cảm giác cô đơn không nơi nương tựa.

Nhưng vào khoảnh khắc cô tin vào điều đó, trái tim cô như bị bóp chặt.

Cả ngày hôm nay cô chỉ lo nghĩ mình khó chịu như thế nào, hoàn toàn không nghĩ đến việc anh sẽ khó chịu ra sao.

Một người là mẹ anh và một người là ba anh, đáng lẽ bọn họ phải là người nhà gần gũi nhất trên thế giới, nhưng giờ đây họ lại ầm ĩ ngươi chết ta sống, nhà tan cửa nát.

Mà anh trai cô chỉ mới mười bảy tuổi, sao anh ấy có thể chịu đựng được nỗi đau khi ba muốn giết mẹ?

Cô không dám nghĩ tới chuyện đó nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thư Dao, Quan Tụng Thanh lo mình đã nói nặng lời, vì vậy an ủi: "Nhưng mà em đừng lo lắng, anh em rất dễ dỗ dành, chỉ cần nói vài lời tốt đẹp, cậu ấy sẽ làm trâu làm ngựa cho em suốt đời."

Nói thì nói thế, nhưng Thư Dao không dám nghĩ như vậy.

Cô bối rồi chạm vào đầu Đóng Cửa, nói thì thầm: "Em biết rồi, anh Tùng Thanh, cảm ơn anh."

"Cảm ơn anh vì điều gì?"

Quan Tụng Thanh cười không quan tâm: "Anh cũng là anh của em mà? Chỉ cần em sống tốt, anh và anh trai em sẽ vui vẻ."

"Dạ."

Thư Dao nặng nề gật đầu.

Cô đã biết mình phải làm gì.

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK