Thư Dao ở trong phòng tắm lăn qua lăn lại một trận, sấy tóc xong đã là nửa đêm.
Cô mở di động thấy Quan Tụng Thanh gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô dự định sau khi nghỉ.
Từ tư tâm mà nói, cô cũng không muốn rời khỏi Minh Đình, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, trạng thái của Minh Lệ lại chuyển biến tốt, đã có thể trong quá trình kiểm tra não bộ đưa ra phản ứng nhíu mày và mở mắt, tuy nói ý thức của bà ấy còn chưa khôi phục, nhưng trạng thái tế bào thần kinh của bà ấy rất tốt, hệ thần kinh bị tổn thương cũng có chuyển biến tốt đẹp, bác sĩ nói bà ấy cũng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Trong thời kỳ mấu chốt như vậy, cô càng nên ở lại trong nước, canh giữ bên cạnh Minh Lệ, chuẩn bị sẵn sàng bà ấy tỉnh lại, mà không nên đi theo Quan Tụng Thanh đến Thụy Sĩ.
Nhưng cô lại rất sợ hãi.
Cô sợ Minh Lệ tỉnh lại biết được chuyện xảy ra mấy năm nay, sợ Minh Lệ biết cô gọi bà ấy nhiều năm như vậy là "mẹ", sợ Minh Lệ biết cô "bụng dạ khó lường", sợ Minh Lệ biết cô "con gái" này vẫn luôn yêu con trai của mình.
Cô không dám đối mặt với tất cả, cô chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng cô có thể chạy trốn đi đâu?
Cô và Minh Đình vẫn là anh em ruột "cùng mẹ khác cha" trong mắt mọi người, năm đó giả mạo giám định thân tử và ghi chép chẩn đoán đã trở thành "sự thật" mà mọi người nhận định, cô đã không có cách nào thoát khỏi đoạn "quan hệ anh em" này.
Cũng không có tư cách chạy trốn.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ đều là lòng tham của cô, lòng tham đến mức muốn làm em gái Minh Đình cả đời, rồi lại ở trong quá trình này trộn lẫn cả tình yêu không nên có.
Nỗi đau của cô giờ phút này càng rõ ràng, lòng tham của cô năm đó lại càng châm chọc.
Lòng cô rất loạn, cũng tạm thời không đưa ra quyết định đi hay ở, đành phải trả lời Quan Tụng Thanh, suy nghĩ lại một chút.
Cô đi ra khỏi phòng tắm dịch vài bước về phía cửa phòng ngủ, đứng lại, nghe động tĩnh bên ngoài.
Toàn bộ lầu ba đều rất yên tĩnh, đoán chừng Minh Đình đã ngủ, cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp tắt đèn.
Cô vài bước đi tới bên giường, vừa ngồi xuống liền nhịn không được "Tê" một tiếng: "Ngu muốn chết!"
Cô thật sự là ngu muốn chết!
Lại thật sự dùng sức đánh mình như vậy!
Trên đời này còn có thể tìm được người nào ngu xuẩn hơn cô sao?!
Cô tức giận không chịu được, ủ rũ nằm sấp trên giường, trong lòng vẫn mắng Minh Đình.
Yêu quái!
Bạo chúa!
Đồ khốn!
Không dịu dàng chút nào!
Cũng chẳng biết thương hương hoa tiếc ngọc gì hết!
Cô muốn khóc, nhưng khóc không được, muốn mắng, lại không dám lên tiếng, cô đành phải chôn mình trong gối, giống như một con đà điểu.
Ngoài cửa sổ chẳng biết trời đã bắt đầu mưa từ khi nào, mưa bụi dày đặc rơi vào trong rừng, tiếng gõ nhẹ nhàng của phiến lá mang theo tiếng sột soạt, giống như một bài hát thôi miên, chậm rãi dỗ cô đi vào giấc ngủ.
Thế giới đang an bình, cô lại mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân vang lên, cô hơi nghiêng đầu, cửa phòng ngủ bị mở ra, nam nhân mặc áo ngủ màu trắng không hề báo trước đi vào, cô còn chưa kịp chống đỡ đứng lên, Minh Đình đã ngồi ở bên giường cô.
“Đau không?”
Giọng nói trầm tĩnh lại ôn nhu hỏi một tiếng, xoa dịu trái tim Thư Dao.
Ánh sáng đèn đêm rất tối, cô vẫn duy trì tư thế nằm sấp trên giường, nên căn bản không nhìn thấy mặt Minh Đình.
Có đôi khi cô cảm thấy mình rất đê tiện, mỗi lần chịu chút ủy khuất, một mình cô tiêu hóa ngược lại tốt hơn rất nhanh, nhưng vừa có người trấn an cô liền muốn phản ứng lại.
“Không đau.”
Cô nghiêng đầu sang bên kia, căn bản không muốn nhìn Minh Đình.
Vừa quỳ vừa đánh, vừa rồi nhẫn tâm phạt cô như vậy, hiện tại tại sao lại muốn tới quan tâm cô?
Không đau!
Đau cũng không nói.
Cô quật cường không nói lời nào, nhưng Minh Đình cũng không cho cô không gian tùy hứng, anh đưa tay kéo chăn mỏng khoác ở bên hông cô ra, ánh sáng trong suốt của đèn đêm mờ nhạt từ bên người cô mà đến, lặng lẽ phác họa đường cong mượt mà kia, váy ngủ tơ tằm trắng trân châu quá ngắn, chỉ che khuất một nửa vết thương của cô, nơi bị đánh bốc lên màu đỏ như, lại càng tôn thêm làn da trắng của bản thân cô.
Sau lưng Thư Dao chợt lạnh, vội vàng chống dậy che giấu: "Em không đau! Anh đi đi!”
Đuổi anh đi ngoại trừ là cô tức giận, còn bởi vì cô tắm rửa xong ngại những bộ đồ ren vừa chặt vừa siết, cho nên bên trong cái gì cũng không mặc.
Khi anh chạm vào cô. Làm, cô rõ ràng cảm nhận được ngón tay anh vội vàng xẹt qua vết thương của cô, quỹ tích rất nhẹ kia giờ phút này đang điên cuồng nóng lên.
Cô dời mắt đi: "Nghỉ đông em muốn cùng anh Tụng Thanh đi Thụy Sĩ.”
Không phải hỏi, chỉ là thông báo.
Nói xong, cô muốn kéo chăn lại, lại bị Minh Đình giơ tay ngăn cản.
Anh không tỏ thái độ, chỉ trầm mặc, thoạt nhìn giống như không có cảm xúc gì.
Nhưng buông mắt xuống, bàn tay nắm chặt chăn mỏng kia đã sớm bán đứng cảm xúc của anh, những đường gân nhô lên, khớp ngón tay trắng bệch, anh đang cố nén.
Thư Dao trong lòng hoảng loạn, nhưng cũng không nói nhiều, một hồi lâu, Minh Đình mới nói: "Anh bôi thuốc giúp em.”
“Không cần!”
Thư Dao vẫn kìm nén tức giận cự tuyệt: "Tự em biết, anh đi ra ngoài đi!”
Mặc dù nội tâm cô trốn tránh, lúc này cũng không thể không nói: "Em đã trưởng thành, có riêng tư của mình, sau này anh đừng tùy tiện vào phòng em.”
Nói xong, cô kéo chăn che kín mình, vừa không dám đối mặt với Minh Đình, cũng không dám đối mặt với chính mình.
Đây căn bản không phải chủ ý của cô.
Cô rất muốn Minh Đình có thể ôm cô một cái, trấn an cô, giúp cô bôi thuốc, lại bồi cô cùng nhau ngủ.
Nhưng cô không thể.
Anh là anh trái, cô là em gái, anh trai cùng em gái làm sao có thể cùng nhau ngủ?
Người ngồi bên giường cũng không tiếp lời cô, Thư Dao ở trong yên tĩnh nửa đêm nghe thấy tiếng hít thở trầm chậm của anh, mỗi một lần chọc anh tức giận, anh đều phải điều tiết hô hấp mới có thể đè nén cảm xúc.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, giọng Minh Đình dần trầm khàn: "Bôi thuốc xong anh sẽ đi.”
Nghe được những lời này trong nháy mắt, Thư Dao có chút do dự, bọn họ trước kia bôi thuốc cho nhiều lần như vậy, nếu nhiều hơn nữa lúc này đây thì như thế nào?
Nhưng cô không thể.
Không thể.
“Không…”
Chữ "không" này của cô chỉ phát ra một tiếng rất nhẹ, ngay sau đó âm thanh anh vén chăn đã nhấn chìm toàn bộ sự cự tuyệt sau đó của cô, cô không kịp che giấu, gần như trong nháy mắt đã bị anh bóp đùi.
Cô không thể động đậy, tức giận chất vấn: "Sao anh có thể như vậy?! Em là em gái anh!”
"Anh như thế nào?!”
Minh Đình tức giận gầm nhẹ một tiếng làm cho cô giật mình, khí thế vừa tăng vọt của cô lập tức giảm một nửa, ngay cả giọng nói cũng mang theo khóc nức nở: "Em là em gái của anh, anh là anh trai của em, anh như thế nào có thể bôi thuốc vào vị trí riêng tư của em chứ? Anh vừa rồi nhẫn tâm phạt em như vậy, hiện tại lại đau lòng em làm cái gì?!"
Váy ngủ của cô mỏng manh mềm mại, từ lúc anh vén chăn đã trượt tới bên hông, vết thương của cô giờ phút này đang lộ ra trước mắt anh.
Nghĩ tới đây, trái tim cô đập thình thịch, vừa xấu hổ vừa giận dữ, bất giác thắt chặt đôi chân mình, nhưng vừa mới dùng sức cô đã cảm nhận được khớp ngón tay của anh, đang bá đạo tồn tại trong đôi bàn tay chân của cô.
Giữa hai chân, cô lại ép mình thả lỏng, nhưng thả lỏng, anh cái gì cũng có thể nhìn thấy.
Cô cố gắng thoát khỏi xiềng xích của anh, vặn eo, duỗi chân, nhưng vô ích.
"Anh khốn kiếp!”
Cô khóc mắng: "Minh Đình, anh là đồ khốn kiếp!”
Người phía sau bất vi sở động, còn rất bình tĩnh cô: "Em là ngày đầu tiên biết anh hỗn đản sao?"
Nói xong, cô bị Minh Đình một tay kéo tới bên giường, tới gần ánh đèn đêm, để anh càng thuận tiện bôi thuốc, cũng có thể đem vết thương của cô thấy rõ ràng hơn.
Thư Dao không phản kháng được, cho tới bây giờ cũng không phản kháng được, vô luận là sinh lý hay là tâm lý.
Cô xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, nằm sấp trên gối khóc lên.
Minh Đình không để ý đến cô, chỉ cầm lấy thuốc mỡ giúp cô bôi thuốc.
Thuốc mỡ hơi lạnh hòa tan giữa ngón tay anh, vừa tiêu tan vết thương trướng và nóng của cô, anh nhẹ nhàng vuốt qua, làm cho cô vừa đau vừa ngứa, tiếng khóc ủy khuất của cô không hiểu sao thay đổi, giống như mưa rơi xuống tĩnh đàm, tạo nên từng trận gợn sóng.
Tay anh đang tiếp cận, cô căng thẳng lại dùng sức kẹp.
Một tiếng dặn dò, cô vừa vặn đem tay Minh Đình kẹp lấy, cảm nhận được sự khác thường trong nháy mắt, nhiệt độ toàn thân cô đều lại tăng cao.
Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, sững sờ cứng đờ, thậm chí quên cả khóc.
Minh Đình cũng phối hợp không nhúc nhích, không thử rút đi, cũng không tới gần.
Thế giới dường như dừng lại trong nháy mắt, cho đến khi......
Dòng nhiệt nhấn chìm các đốt ngón tay.
“Còn đau không?”
Thanh tuyến của Minh Đình không hề gợn sóng, thật giống như vừa rồi cái gì cũng không có phát sinh, anh cũng cái gì cũng không cảm nhận được.
Thư Dao cứ sững sờ như vậy, cho đến khi Minh Đình gọi tên cô: "Thư Dao.”
“Đau......”
Cô vốn muốn nói "Ngứa", đến bên miệng lại chuyển thành "Đau".
Cơ thể cô dường như đã bắt đầu không nghe lời, giống như đã không thể truyền đạt chính xác tín hiệu của não bộ cô. Vừa rồi cô vừa khóc vừa nháo, mái tóc dài mềm mại tán loạn bên hông cô, trong nháy mắt cứng đờ này, ngọn tóc của cô giống như đều sống lại, giống như từng xúc tu tinh tế, chậm rãi bò lên lưng cô, cô bị ngứa ngáy trong nháy mắt kích thích cả người run lên, hai mảnh môi mềm mại cứ như vậy đem khớp ngón tay của anh toàn bộ vây quanh.
Cô không biết mình đang làm cái gì, chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, nóng lên, nóng đến mức cô sắp chết.
Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa xào xạc đánh vào lá cây giống như sóng triều, điên cuồng đánh vào lý trí của cô.
Cô vội vàng quay đầu lại, trong lúc hôn ảnh lay động, đón lấy đôi môi anh đang đến gần.
Cô bị Minh Đình nghiêng người ngăn chặn, vặn vẹo eo mềm mại bị động tiếp nhận nụ hôn của anh, tay anh không rút ra, ngược lại càng gần, môi anh không dịu dàng, bá đạo chiếm hữu cô.
Trong nháy mắt, tất cả thanh âm bên ngoài đều biến mất, chỉ có nhịp tim đinh tai nhức óc của cô, giống như nổi trống chấn động thân thể của cô.
Nước mưa ngoài cửa sổ tụ tập trên mặt đất, dâng lên, tràn đầy.
Trong nháy mắt hỗn loạn, cô thậm chí có chút phân không rõ, đến tột cùng là anh cướp đoạt hay là cô xâm chiếm.
Trên dưới công thủ ngược lại, là sự tham lam của cô và sự điên cuồng của anh đang đánh nhau, lý trí sụp đổ, ai thắng ai thua khó có thể phân biệt.
Cô thắt chặt, nuốt chửng, và có được dấu ấn của mình; Anh càn rỡ, xuyên thấu, nhuộm đỏ tươi cô.
Triền miên như rơi xuống vực sâu, hỗn loạn không ngừng. Mãnh liệt đúng hạn tới, thu phóng đều là vui thích.
“Đau không?”
Anh dán bên môi cô, hơi thở nóng bỏng, như sóng nhiệt giữa hè, cuồn cuộn lướt qua lớp da cô.
Đau không?
Giờ phút này trong thế giới cảm quan của Thư Dao đã không còn từ đau này, cô ngứa, ngứa đến hốt hoảng, ngứa đến hít thở không thông, ngứa đến cả người run rẩy.
Cô vội vàng quay mặt đi, giọng nói run rẩy: "Anh ra ngoài đi.”
Minh Đình trầm mặc, rút ra, đốt ngón tay kéo sợi nước thật dài, ấm áp, trong suốt, đứt gãy giữa không trung, rơi trở lại trên đùi Thư Dao, giống như mưa ngoài cửa sổ rơi xuống đất, trong chớp mắt lạnh lẽo.
Mưa vẫn rơi, sự im lặng vẫn tiếp tục.
Cho đến khi anh nhẹ nhàng gọi cô: "Bảo bối.”
Thư Dao cũng không biết Minh Đình muốn nói gì với cô, lại lỗ mãng cướp trước mặt anh nói: "Em không trách anh, anh trai.”
Cô sẽ không trách anh, cho dù anh có làm gì cô.
“Vậy sao?”
Một tiếng nghi vấn rất nhẹ, giống như một luồng gió nhẹ đột nhiên thổi tới, Thư Dao không nghe rõ, chống đỡ thân thể quay đầu lại.
Hơi thở của anh lại tiếp cận, mùi thơm sạch sẽ mát mẻ, là tuyết tùng mùa đông, là sương tuyết lạnh thấu xương, trên lưng cô lạnh lẽo, là ngón tay anh còn ướt át. Đầu ngón tay anh phủ lên, giống như bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, lại bị nhiệt độ cơ thể của cô dung thành một bãi sền sệt.
Cô không có cơ hội hỏi lại lần nữa, môi cô bị anh chiếm trọn, trái tim cô bị thiêu đốt trong lòng bàn tay anh.
Nhiệt độ nóng rực thiêu đốt tất cả tinh thần của cô hầu như không còn, cô mất đi năng lực khống chế bản thân, giống như một con búp bê mặc cho người ta đùa nghịch, anh muốn cô nâng lên thì nâng lên, anh muốn cô ôm chặt thì ôm chặt.
Cho đến khi anh hỏi lại một lần nữa: "Đau không?”
Thân thể căng thẳng cùng thần kinh của cô đều hướng cô lớn tiếng la lên, đau, đau quá.
Rõ ràng khớp ngón tay có thể chiếm trọn cô, giờ phút này cô lại đang thừa nhận anh khổng lồ gấp mấy lần, ánh đèn đêm mờ nhạt xuyên qua khe hở, cô rõ ràng nhìn thấy anh cùng cô gắt gao khảm vào nhau, anh cùng cô không hề cách trở.
Nước mắt tràn mi, cô run rẩy nức nở, nhưng còn chưa kịp mở miệng cái cổ mảnh khảnh của cô đã bị một tay anh ôm lấy, lại siết chặt.
Hơi thở trầm nóng của anh ở bên tai, mỗi một lần hô hấp đều làm cho cô run rẩy.
“Bây giờ thì sao?”
“Trách anh sao?”
-còn tiếp-