• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đêm trời mưa, khu vườn sau nhà tan hoang lộn xộn, những giọt mưa vẫn còn đọng trên cành cây lãnh sam, lá rụng trôi nổi trong hồ bơi, quả cây đông thanh màu đỏ tươi rơi đầy đất, mùa đông vốn đã ẩm ướt lạnh lẽo nay càng thêm tiêu điều vắng vẻ vì sự tàn phá của đêm qua.

Thư Dao đã đuổi Minh Đình ra khỏi phòng.

Anh nói anh bận, nhưng hôm nay anh lại có hứng thú dẫn người đi dọn dẹp khu vườn sau nhà, đồ trang trí Giáng Sinh cũng bị dỡ bỏ, hoa tàn rơi đầy đất đều bị thu dọn sạch sẽ, các chuyên gia làm vườn, chuyên gia cắm hoa lần lượt kéo đến, cả ngày hôm nay đều thay đổi đồ trang trí năm mới trong nhà.

Cô không thích cách phối màu đỏ chót, nhưng mỗi năm phương án trang trí mà chuyên gia cắm hoa nộp lên đều có cách phối màu sặc sỡ, năm nay phương án của chuyên gia cắm hoa không được đưa cho cô xem, cô bèn đứng bên cửa sổ xem họ mang những loại hoa màu gì vào nhà.

Hoa tulip vàng, hoa mai vàng, hoa bách hợp màu vàng hoàng cung, hoa thiên điểu vàng, hoa lan vàng, hoa diên vĩ và thủy tiên vàng…

Cô kéo mạnh rèm cửa sổ lại.

Ghét màu vàng!

Nhiệt độ sưởi sàn trong phòng được bật rất cao, cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây đi chân trần đi tới đi lui, đồ chơi cà rốt của Minh Tinh vương vãi trên thảm, cô đá văng chúng ra ngoài.

Ghét đồ chơi!

Tổ yến mà dì Mai mang lên tầng đã nguội ngắt rồi, cô không uống một ngụm nào, dâu tây trong đĩa đỏ tươi hấp dẫn, bề mặt được lau sạch sẽ, đến một giọt nước cũng không nhìn thấy.

Cô nhịn được cơn thôi thúc muốn lãng phí đồ ăn, quay người ngã xuống giường.

Ghét tổ yến!

Ghét dâu tây!

Cô nắm chặt tay đấm thùm thụp xuống giường.

Ghét Minh Đình!

Dám nhốt cô lại!

40 ngày! Anh tình nguyện ngày nào cũng ở khách sạn bên ngoài chứ không chịu về nhà gặp cô, vừa về đến nhà đã bắt đầu phát điên! Chắc chắn là anh bị người ta bỏ bùa rồi!

Chắc chắn là có nguyên nhân nào đó, nếu không thì sự kiên nhẫn và yêu thương của Minh Đình dành cho cô bao nhiêu năm nay sao lại cạn kiệt đúng vào đêm hôm qua?

Nhưng cô vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra nguyên nhân.

Cô mò điện thoại bên gối, hai tay không chạm được gì mới nhớ ra điện thoại đã bị Minh Đình tịch thu, cô lại ngồi dậy bật máy tính.

Lâu lắm rồi không đăng nhập tài khoản mạng xã hội trên máy tính, cô nhấp vào phần mềm xem thử, vậy mà tất cả đều yêu cầu xác minh từ điện thoại!

A a a a a a a!

Cô lại chạy về giường đấm thùm thụp vào gối.

Ghét Minh Đình!!!

-

Sáng sớm, Văn Nhã đã bị gọi đến vườn Phương Nhuy, sau khi xin nghỉ phép cho Thư Dao xong, Minh Đình dặn cô ấy dọn đến vườn Phương Nhuy ở trong khoảng thời gian này để trông chừng Thư Dao, không cho cô ra khỏi nhà.

Cô ấy tưởng hai người lại xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng nhìn dáng vẻ hòa nhã vui vẻ của Minh Đình khi trao đổi ý tưởng với nhà thiết kế trang sức cũng không giống như tâm trạng không tốt.

Vậy thì vì sao lại nhốt Thư Dao ở trong nhà? Ngay cả kỳ thi ở trường cũng không cho cô tham gia?

Sau khi tiễn nhà thiết kế trang sức đi, cô ấy gặp Minh Đình ở phòng khách, sắc trời âm u, trong phòng bật đèn, trên bàn bày không ít sách ảnh, màn hình iPad vẫn sáng, phương án thiết kế trên đó hiển thị dòng chữ "Wedding Collection".

Nghĩ đến cô nhóc trên lầu, cô mở miệng hỏi: "Nhốt cô ấy lại, không sợ cô ấy làm loạn sao?"

Lần trước bắt Thư Dao suy nghĩ về lỗi lầm là vào mùa hè, lúc cô nhóc yên tĩnh thì giống như một thiếu nữ tự kỷ, lúc làm ầm ĩ thì chạy xuống tầng hầm một đánh phá nhạc cụ một hồi, cách âm của nhà tốt như vậy mà vẫn bị cô làm ồn ào đến gà bay chó sủa, cũng may là cô người yếu đuối, giáo dưỡng tốt, không tùy tiện phá hoại, nếu không thì thật sự có thể phá tan cái nhà này.

Bây giờ nhốt cô lại, không biết cô sẽ làm ầm ĩ như thế nào.

Nhưng cô ấy đã nghĩ ra cách đối phó rồi, mấy hôm trước cô ấy đi ngang qua trang trại trà của bạn, người hợp tác nuôi một con chim sáo biết nói, nếu Thư Dao thật sự buồn bực, cô ấy có thể đến mượn con sáo về chơi với cô hai ngày.

"Chỉ là hù dọa em ấy thôi." Minh Đình vẫn lật xem cuốn sách ảnh trên tay, thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

Văn Nhã khẽ nhướng mày, cũng không ngoài dự đoán của cô ấy, anh không nỡ nhốt người ta mãi.

"Vì Tống Tinh Chu kia à?"

Cô ấy nói: "Dao Dao và người đó không có liên lạc gì, đều là đối phương đơn phương tình nguyện, Dao Dao ở chung với cậu ta chẳng qua là vì phép lịch sự thôi."

Minh Đình nghe xong, lúc này mới ngẩng đầu, nhưng cũng không nhìn cô ấy, mà nhìn chằm chằm vào cây thiên điểu bên cửa sổ, nói: "Không đáng nhắc tới."

"Vậy sao còn nhốt cô ấy lại?"

Cô ấy thật sự không thể hiểu được cách ở chung của cặp anh em này, không, của cặp tình nhân oan gia này.

Rõ ràng là yêu nhau đến chết đi sống lại, những người nào cũng nói trái với lòng, không chịu thừa nhận thì thôi đi, còn phải giày vò lẫn nhau.

Hà tất gì phải khổ như vậy?

"Cũng không thể trơ mắt nhìn em ấy đi với người khác được." Minh Đình nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

Cô ấy nhíu mày nghi ngờ.

Minh Đình bình tĩnh nói: "Minh Quân Thành muốn em ấy và Quan Tụng Thanh đính hôn, Tết âm lịch này hai nhà sẽ ngồi lại bàn bạc, còn đặc biệt hỏi ý kiến của tôi."

"Chuyện này không phải là—"

Cô ấy muốn nói, chuyện này không phải là nhảm nhí sao? Nhưng Minh Đình là ông chủ của cô ấy, cô ấy lại thu liễm lại.

"Dao Dao... Cũng không thích anh ấy."

Cô ấy ở bên cạnh Thư Dao nhiều năm như vậy, rốt cuộc là Thư Dao thích ai, cô ấy vẫn có thể nhìn ra được.

Lúc này, Minh Đình lại quay đầu nhìn cô ấy, hỏi: "Cô cảm thấy, em ấy sẽ đồng ý sao?"

Câu hỏi này…

Chỉ bàn về tình cảm, Thư Dao chắc chắn sẽ không chọn Quan Tụng Thanh.

Nhưng nếu cân nhắc lợi và hại thì lại khó nói.

Kể từ khi chuyện tình anh em bị vạch trần, ai cũng có thể nhìn ra cặp anh em này ngày càng khó xử, từ đó có thể thấy thái độ của người lớn trong nhà.

Nói đi thì nói lại, Thư Dao đã là người trưởng thành, nhưng những năm này được nuông chiều mà lớn lên, đến bây giờ vẫn còn tính trẻ con, ý thức của bản thân không mạnh mẽ.

Tình cảm gặp trở ngại, phản ứng đầu tiên của cô là bất lực, suy nghĩ đầu tiên là trốn tránh, nếu cô cứ lùi bước mãi, đoạn tình cảm này chỉ có thể kết thúc vô vị, vậy thì đến cuối cùng, cũng không phải là cô không thể chọn Quan Tụng Thanh.

Huống chi, họ biết rõ về nhau, Thư Dao cũng không bài xích tiếp xúc thân mật với Quan Tụng Thanh, vậy thì tình cảm nam nữ này chỉ cần bồi dưỡng một chút là có thể có.

"Cô cũng nghĩ ra đáp án rồi đúng không?" Đôi mắt Minh Đình dùng để nhìn cô ấy đầy bình tĩnh lạnh lẽo.

"Vậy cũng không thể trực tiếp nhốt cô ấy lại chứ? Như vậy cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc thôi."

Anh lại cong môi cười, đóng cuốn sách ảnh trong tay lại.

-

Khi Minh Đình bưng bữa ăn dinh dưỡng lên tầng, Thư Dao đang bật nhạc ngâm mình trong bồn tắm.

Cô thật sự quá buồn chán.

Hơn nửa ngày hôm nay của cô, đầu tiên là mở két sắt của mình nghịch đống trang sức lấp lánh, sau đó làm lộn xộn phòng thay đồ bắt đầu chơi trò chơi thay quần áo, tiếp theo là tháo mô hình ô tô của Minh Đình định lắp ráp lại nhưng không thành công, sau đó lại tìm thấy một hộp xếp hình đặt trên thảm xếp được một góc, kết quả là lúc đứng dậy không cẩn thận đụng vào cạnh bàn, bát tổ yến bị cô làm đổ ra lênh láng, cô tự mình dọn dẹp sàn nhà sạch sẽ xong, vào phòng tắm xả nước ngâm mình.

Khi cô có thể tự do ra vào, cô rất sẵn lòng ở nhà tận hưởng khoảng thời gian ấm áp yên bình trong mùa đông này, nhưng khi cô bị nhốt ở nhà, ham muốn ra ngoài của cô lập tức đạt đến đỉnh điểm.

Ghét Minh Đình!

Cô tựa vào thành bồn tắm nhắm mắt dưỡng thần, hơi nước trong phòng tắm rất nặng, hương bưởi ngọt ngào vẫn luôn vờn quanh chóp mũi cô, tâm trạng bồn chồn của cô được chữa lành rất tốt.

Khi cô mơ màng buồn ngủ, cô nghe thấy có người mở cửa phòng tắm, cô biết là Minh Đình nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh mà ngủ.

Cô vừa không muốn để ý đến anh, cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào, dứt khoát giả chết.

Mùa đông lạnh lẽo âm u lại bắt đầu lất phất mưa băng, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi tí tách đánh vào lá cây, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Nửa ngày không lên tiếng, chẳng lẽ là đi rồi sao?

Lông mày của cô hơi run lên, hé mắt nhìn về phía cửa, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Minh Đình.

Cô suýt chút nữa hít một hơi lạnh ngất đi, sao người này lại không có chút tiếng động nào vậy?!

Khi trái tim cô đập thình thịch, bên cửa phòng tắm truyền đến giọng nói điềm tĩnh ân cần của anh: "Thời gian ngâm mình không nên quá dài, sẽ choáng váng đấy."

Cô thầm phỉ nhổ trong lòng: Ai cần anh lo!

"Cho em thêm năm phút, không muốn anh động tay vớt em ra ngoài thì tranh thủ thời gian đi."

Cô đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm anh.

Năm phút! Lại là năm phút!

Ghét năm phút!!!

Cô nhịn được sự xúc động muốn đập vào mặt nước, cắn răng.

Minh Đình quay người đi ra ngoài, cô vừa chửi thầm trong lòng, vừa mò đến nút bấm dưới đáy bồn tắm ấn xả nước, sau đó lại vịn vào thành bồn tắm đứng lên, bật vòi hoa sen xả sạch bọt trên người.

Cô ghét bản thân mình nghe lời anh như vậy, nhưng anh luôn có thể đánh trúng chỗ yếu nhất của cô, luôn thích đưa ra một phương án khiến cô càng khó chấp nhận hơn, buộc cô phải nghe lời.

Ghét Minh Đình!

Cô bước ra khỏi phòng tắm, Minh Đình đang ngồi trên ghế sô pha đợi cô, áo hoodie trắng quần dài đen, đều là chất liệu mềm mại, thêm ánh đèn ấm áp trong phòng cô chiếu vào, lại khiến cô cảm thấy người trước mắt vô cùng dịu dàng.

Nhưng cô biết rõ tất cả đều là giả! Đều là sự ngụy trang của anh! Anh chính là ác ma ăn thịt người không nhả xương!

Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Minh Đình chậm rãi ngước mắt nhìn cô, ánh sáng trong mắt anh không hề thay đổi vì sự xuất hiện đúng giờ của cô, chỉ bình tĩnh gọi cô: "Lại đây."

Bàn trà bày biện bữa tối của cô, mỗi món ăn đều được đựng trong một chiếc thố nhỏ, rất tinh xảo.

Nhưng cô không muốn ăn chút nào.

Tuyệt thực là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra có thể khiến Minh Đình thỏa hiệp.

"Em không đói." Cô đứng ở cửa phòng tắm, không hề tiến lên.

Minh Đình không lập tức lên tiếng mà im lặng nhìn cô vài giây, sau đó mới nói: "Em ăn hay không ăn cũng không thể thay đổi sự thật tối nay sẽ bị anh làm, khuyên em vẫn nên ăn chút gì đó đi."

Thư Dao nghe thấy lời này thì thật sự cảm thấy nhói ở giữa hai chân, bụng dưới cũng như đang co rút, cô nắm chặt hai tay, giận dữ nói: "Anh thật quá đáng, Minh Đình! Anh đang cưỡng bức em! Là đang phạm tội!"

Cả ngày hôm nay cô không ăn gì mấy, lại tự mình làm loạn trong phòng một hồi, nói thật, bây giờ rất đói, đặc biệt là sau khi tắm xong, cả người đều mềm nhũn, ngay cả tiếng gầm giận dữ vừa rồi cũng không có chút sức sát thương nào.

Minh Đình bình tĩnh đưa điện thoại ra: "Vậy em báo cảnh sát bắt anh đi."

Thư Dao nhìn anh từ xa, ánh mắt anh bình tĩnh sâu thẳm, giọng điệu khi nói câu này không giống như đang trêu chọc, cũng không giống như đang tức giận, ngược lại rất... Nghiêm túc? Giống như anh đã chuẩn bị sẵn sàng bị bắt, căn bản không sợ hãi.

Cô ngây người không động đậy.

Minh Đình giơ điện thoại giữa không trung, giữ nguyên suốt nửa phút, sau đó hạ xuống: "Không muốn báo cảnh sát thì qua đây ăn cơm, anh đếm đến ba."

"Một."

Toàn thân cô đột nhiên căng thẳng , rõ ràng cô vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, nhưng dường như có một sức mạnh lớn đang kéo lê hai chân cô, khiến cô mau chóng đi qua.

"Hai."

Cô cố gắng nhịn lại sự xúc động muốn tiến lên, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến đau nhói, đôi mắt lập tức ngấn lệ.

"Ba."

Cô bước nhanh về phía trước.

Anh hùng không chịu thiệt trước mắt.

Cô tức giận đứng trước mặt Minh Đình, hiếm khi nhìn anh từ trên cao xuống một lần, nhưng anh thậm chí còn không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng nói: "Ngồi xuống."

Cô ngồi xuống bên cạnh.

Cô vừa ngồi xuống, Minh Đình liền nghiêng người về phía cô, cánh tay của anh vòng qua sau eo và dưới đầu gối của cô, cô ngồi lên đùi Minh Đình.

Nhìn anh cầm bát nĩa chuẩn bị đút cho cô ăn, cô hừ lạnh một tiếng trong lòng: Anh nên hầu hạ cho tốt.

Cô liếc nhìn các món ăn, cá mú hấp, tôm xào cần tây, sườn hấp khoai mỡ, còn có một bát măng hầm nhỏ và lê hấp đường phèn, anh không còn cho cô ăn vi cá hải sâm bào ngư nữa, cô miễn cưỡng có thể ăn một chút.

Tôm được đưa đến bên miệng cô, cô giả vờ không tình nguyện há miệng, thật ra là đã đói chết đi được rồi.

Cô oán hận liếc nhìn Minh Đình một cái, người này mặt không đổi sắc, tay không nhanh không chậm, bề ngoài giả vờ dịu dàng thâm tình, thật ra bóc ra xem thì tim đều đen ngòm!

"Không hài lòng về anh, em không nên nghĩ cách hành hạ anh sao? Hành hạ bản thân làm gì?"

Cô liếc xéo anh một cái.

Ngay cả khi cô hành hạ bản thân mình mà anh cũng không thấy đau lòng, vậy thì phải là thần thông bậc nào mới có thể khiến anh bị hành hạ chứ? Cô không có bản lĩnh lớn như vậy.

Cô cố ý không nói chuyện, Minh Đình nhìn dáng vẻ tức giận của cô, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chuyên tâm hầu hạ cô.

Cô vốn không có khẩu vị gì, nhưng Minh Đình đút cho cô ăn từng miếng, cô cũng ăn hết hơn nửa các món ăn kia, cuối cùng uống mấy ngụm canh ngọt, cô liền đẩy tay Minh Đình không cho anh đút nữa.

Anh đặt bát đũa xuống: "Ăn no rồi?"

Cô cụp mắt xuống không dám nói chuyện, cô sợ nếu cô nói ăn no rồi, anh sẽ ăn cô mất.

Đột nhiên cảm thấy người nóng ran, thậm chí giữa hai chân cũng âm ỉ đau.

Ngay khi cô cho rằng Minh Đình sắp vào chủ đề chính thì nghe thấy anh nói: "Anh còn có một cuộc họp video, em tự chơi một lát đi, đừng nằm xuống ngay, dễ đầy bụng."

Cô lưu loát đứng dậy quay lưng lại, kiên quyết không cho anh một ánh mắt.

Đợi anh bưng khay cơm ra khỏi cửa, cô lập tức chạy tới khóa trái cửa phòng.

Không phải chỉ muốn cô ăn một bữa cơm thôi sao? Cứ phải nói những lời quá đáng đó chọc tức cô làm gì! Cô đâu có khó đối phó như vậy? Rõ ràng chỉ cần anh dịu dàng một chút là được.

Đợi đã!

Cô vậy mà lại cảm thấy Minh Đình là đang vì tốt cho cô, chứ không phải thật sự muốn làm cô sao?

Cô vỗ trán, đúng là bệnh không nhẹ!

Anh rõ ràng là một con quỷ đội lốt người lương thiện! Cô không muốn dễ dàng mắc mưu của anh!

Cửa phòng khóa trái, cô yên tâm đi dạo trong phòng tiêu cơm, chân đạp phải mảnh ghép xếp hình bị rơi ra trên thảm, cô đá văng nó ra.

Ghét xếp hình!

Ngồi xuống bàn, cô liếc thấy cuốn album ảnh bị cô đè dưới máy tính.

Đây là thứ cô tìm được dưới đáy ngăn kéo trong tủ lúc cô ra ngoài nghịch mấy mô hình xe hơi của Minh Đình.

Nó bị đè dưới một đống sách hướng dẫn mô hình, không hề bắt mắt.

Album ảnh mỏng dính, bên trong không có nhiều ảnh lắm, nhưng lại cho cô cơ hội nhìn trộm tuổi thơ của Minh Đình.

Từ nhỏ anh đã rất đẹp trai, ngũ quan sắc bén, làn da trắng sáng, mắt to có thần, dáng vẻ mặc vest thắt cà vạt giống hệt một người lớn thu nhỏ.

Nhưng trong những bức ảnh ít ỏi này, cô hầu như không lật được bức ảnh nào anh cười, đôi môi anh luôn căng thành một đường thẳng, không biết là anh không thích chụp ảnh? Hay là anh không vui?

Cô nhớ tới một câu mà Minh Quân Thành đã nói với cô: "A Đình rất cô đơn."

Cô lại lật đi lật lại những bức ảnh đó, vậy mà không có một bức ảnh nào là ảnh chụp chung của cả ba người nhà họ.

Hóa ra từ lúc đó, gia đình của anh đã tan vỡ rồi sao?

Lật đến cuối album ảnh có một ngăn giống như túi đựng thư, một góc ảnh bên trong lộ ra, cô rút ra xem, là ảnh anh ôm một con thỏ tai cụp màu trắng, anh nhìn thẳng vào ống kính, khóe môi có ý cười nhạt.

Cô không khỏi vuốt ve con thỏ tai cụp trong ảnh, giống hệt con thỏ mà cô nhận được lúc trước.

Có thể thấy, anh rất thích con thỏ tai cụp này.

Cô nhớ Quan Tụng Thanh đã nói với cô, con thỏ tai cụp này cuối cùng bị Thương Đình Châu vứt đi, Minh Đình lật tung các trạm rác gần vườn Phương Nhuy cũng không tìm lại được con thỏ tai cụp ấy.

Lòng cô chợt chua xót.

Tuổi thơ của anh đã cô độc đến mức phải bầu bạn với một con thú nhồi bông sao?

Không đúng.

Rõ ràng anh ấy có thể mua một con thỏ tai cụp giống hệt để giữ bên mình sau khi mất con thỏ kia, nhưng anh lại cất giấu tấm ảnh duy nhất chụp mình ôm con thỏ tai cụp.

Đã cất giấu thì chứng tỏ anh không muốn nhắc đến, không muốn nhắc đến, vậy tại sao lại mua một con thỏ tai cụp giống hệt tặng cô vào ngày sinh nhật?

Chẳng lẽ là anh nhớ đến con thỏ tai cụp đó sau khi nhìn thấy cô sao?

Cô đột nhiên rùng mình trước suy nghĩ này, rồi lại lắc đầu xua tan ý nghĩ đó.

Lần đầu tiên họ gặp nhau cô mới 9 tuổi, Minh Đình 13 tuổi, anh ấy vẫn còn là một thiếu niên chưa lớn, sao có thể có suy nghĩ gì với cô được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK