"Anh ơi, em… tối nay… có thể ngủ cùng anh không?"
Đêm dần khuya, nếu không phải vì tiếng côn trùng mùa hạ râm ran trong vườn, thế giới dường như đã bị đóng băng ngay khoảnh khắc này.
Thư Dao đứng trước cửa phòng tắm, nửa người nấp sau bức tường, chỉ để lộ một con mắt, ngước lên nhìn Minh Đình dưới ánh đèn.
Minh Đình vừa bôi thuốc xong, anh đang định vào phòng tắm rửa tay, nghe vậy thì khựng lại ngay tại chỗ.
Anh nhíu mày quay đầu, còn chưa kịp mở miệng thì Thư Dao đã vội nói trước: "Em sợ… em không muốn ngủ một mình đâu, anh ơi."
Minh Đình tiện tay ném lọ thuốc lên tủ đựng đồ, bước lên hai bước, bóng anh phủ kín cả người Thư Dao.
"Em biết em đang nói gì không?"
Thư Dao giấu hai tay ra sau lưng, căng thẳng vặn vẹo ngón tay.
Đôi mắt của Minh Đình sắc sảo mà xinh đẹp, đó là đôi mắt hồ ly mang thần thái mà Thư Dao không thể nào đọc hiểu được.
"Có được không ạ?"
Trái tim Thư Dao đập thình thịch, chỉ sợ Minh Đình sẽ từ chối, thấy anh vừa hít vào một hơi, cô vội nói tiếp: "Trước đây em toàn ngủ chung phòng với ba…"
Hơi thở của Minh Đình tắc lại, anh chống tay lên tường, ho sặc sụa hai tiếng.
Thư Dao lập tức đưa tay ra giúp anh vuốt lưng, còn cẩn thận hỏi: "Em ngủ trên ghế sofa, được không ạ?"
Minh Đình gạt phắt tay cô ra: "Em 13 tuổi rồi mà vẫn còn ngủ chung phòng với Thư Minh Viễn sao?"
Thư Dao sững sờ trong giây lát sau đó lúng túng rụt tay về, lí nhí nói: "Nhà em chỉ có một phòng ngủ thôi…"
Minh Đình chẳng biết phải nói gì nữa.
Ban đầu anh cứ tưởng việc đưa Thư Dao về nhà cũng chỉ là thêm một đôi đũa trên bàn ăn, không đến mức chết đói là được, nhưng không ngờ lại rước về hẳn một tổ tông.
Ăn uống, học hành, khám bệnh, tiêu tiền – tất cả đều là chuyện nhỏ.
Nhưng việc đồng hành cùng người thân, giáo dục gia đình, điều trị tâm lý thì không thể thiếu một thứ nào, không những phải hướng dẫn cô bé xây dựng tam quan đúng đắn, dạy cô cách làm người mà còn phải chịu trách nhiệm cho cả cuộc đời sau này của cô.
Việc này đâu phải làm anh trai? Rõ ràng là làm nô.
"Anh ơi…"
Minh Đình nhíu mày, cúi xuống nhìn cô từ trên cao.
Khi một cô bé yếu ớt mắc chứng PTSD nghiêm trọng, thậm chí còn có ý định tự sát, ngước mắt nhìn anh với vẻ mặt cầu xin chỉ để được ngủ trên sofa trong phòng anh…
Nếu anh không đồng ý, chẳng phải sẽ quá vô tình sao?
Quả nhiên, làm anh đã khó, làm nô còn khó hơn.
Anh còn có thể nói gì đây? Cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi thôi.
Anh quay người đi: "Ngủ trên sofa đi!"
Thư Dao lập tức nở nụ cười, ngoan ngoãn đồng ý, dù sao ngủ trên sofa cũng còn tốt hơn ngủ một mình trong căn hộ lớn.
Thư Dao thì vui vẻ còn Minh Đình thì thật sự đau đầu.
Phòng ngủ của anh rất rộng, Thư Dao cũng chỉ là một cô nhóc, nhưng dù chỉ có một chút hơi thở của con gái xuất hiện trong không gian của anh thôi cũng khiến anh cảm thấy khó
chịu.
Sau khi rửa tay từ phòng tắm đi ra, anh thấy Thư Dao đã ôm gối và chăn, chọn sẵn một chỗ trên sofa, cô cuộn tròn người như một bé thỏ cụp tai, vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh.
Thấy Minh Đình đứng ở cửa phòng tắm bất động, Thư Dao còn tốt bụng nói: "Anh không cần để ý đến em đâu, em sẽ ngủ ngoan mà."
Nhìn cô cuốn mình thành một cái kén, Minh Đình chỉnh lại nhiệt độ phòng trước khi đi đến cửa.
Chợt nhận ra hành động "làm nô" quá đáng của mình, anh bực bội bĩu môi, quay lại sai Thư Dao: "Ra ngoài rót cho anh cốc nước."
Một cô nhóc đơn thuần như Thư Dao làm sao hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì chứ?
Nghe anh nói muốn uống nước, cô lập tức xỏ dép chạy ra ngoài.
Thực ra Minh Đình đứng ngay cửa phòng, nếu muốn lấy nước thì anh sẽ tiện hơn, nhưng anh không muốn tự mình làm.
Dù sao… trong cái nhà này, không thể chỉ mỗi anh làm nô được.
Thư Dao bưng nước về, ngoan ngoãn quay lại sofa, kéo chăn lên, cuộn tròn thành một cái kén tằm.
Minh Đình vốn định tìm luật sư Tiêu để nói chuyện một lát nhưng thấy Thư Dao ở đây thì bèn từ bỏ ý định đấy.
Tắt đèn, càng nghĩ anh càng thấy khó chịu.
"Thư Dao?"
Thư Dao lập tức mở mắt, đáp lại ngay: "Anh ơi?"
Đã gần nửa đêm, vườn Phương Nhuy tĩnh mịch không một tiếng động, sau lời đáp ngắn ngủi, căn phòng lại chìm vào yên lặng.
Cô cứ nghĩ Minh Đình lại cần gì đó nên lập tức ngồi dậy hỏi: "Anh có muốn uống thêm nước không?"
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, Thư Dao không nhìn rõ Minh Đình nhưng chỉ cần thấy được bóng dáng của anh là cô đã thấy yên lòng.
Có anh ở đây, cô không sợ gì hết.
Minh Đình im lặng rất lâu rồi mới nói: "Không có gì."
Thư Dao không thể nhận ra cảm xúc trong giọng anh.
Cô chỉ nghe thấy anh bảo: "Ngủ đi."
Cô tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống.
Thư Dao ngủ rất ngoan, không có bất kỳ thói quen xấu nào, hiếm khi trở mình, thậm chí ngay cả hơi thở cũng rất nhẹ, hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của Minh Đình.
Nhưng Minh Đình vẫn bị mất ngủ.
Cả đêm anh trằn trọc, suy nghĩ về chuyện giáo dục một thiếu nữ đang tuổi dậy thì.
Anh cũng xem như đã đưa chuyện "làm nô" lên một tầm cao mới.
Sáng sớm, một tia nắng len qua khe hở của rèm cửa, nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, trong vệt sáng ấy, những hạt bụi li ti lơ lửng trong không trung, nhảy múa tự do.
Thư Dao hiếm khi có một giấc ngủ không mộng mị.
Ánh sáng yếu ớt khiến căn phòng yên tĩnh thêm phần mơ màng, ánh mắt cô trượt theo những hạt bụi lấp lánh trong tia sáng rồi nhẹ nhàng dừng lại trên người đang nằm trên giường.
Tấm chăn lụa màu xanh nước thoáng lay động tựa mặt hồ gợn sóng, Minh Đình nằm nghiêng, một tay che mắt, đầu ngón tay đặt ở giữa chân mày, trông như vừa trải qua một đêm ưu tư không ngủ.
Sợ đánh thức anh, Thư Dao vẫn giữ nguyên tư thế lúc mới tỉnh dậy.
Cô đã quen với việc mỗi sáng mở mắt đều thấy ba trong cùng một căn phòng, những buổi sớm mùa hè, điều hòa vận hành lặng lẽ, ngoài cửa sổ là những tán ngô đồng rợp trời, chỉ để lọt vào vài tia nắng lốm đốm.
Cảnh tượng vốn dĩ quen thuộc ấy giờ đây muốn nhìn thêm một lần cũng trở thành xa xỉ.
Nhưng may mà cô vẫn còn có anh trai.
Mãi đến lúc này, cô mới cảm nhận được một sự quen thuộc kỳ lạ trong căn nhà này.
Được thức dậy trong cùng một căn phòng với anh trai.
Có lẽ… đây chính là cảm giác của một gia đình.
Cô mải mê suy nghĩ rồi lại mơ màng thiếp đi lần nữa.
Lần tiếp theo tỉnh dậy, cô bị giật mình.
Có người thẳng thừng đẩy cửa bước vào, lớn tiếng gọi tên Minh Đình, sau đó còn buột miệng chửi thề: "Mẹ kiếp, Thương Đình Châu đã sớm chuyển ra nước ngoài rồi!"
Minh Đình bật dậy ngay lập tức, một chiếc gối bay thẳng về phía cửa, "bốp" một tiếng, đập trúng trán Quan Tụng Thanh.
"Cút!"
Quan Tụng Thanh bị đánh đến ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên: "Anh ơi."
Anh ta theo phản xạ quay sang nhìn.
Ba người đồng thời sững lại.
Ba giây sau.
"Vãi chưởng! Minh Đình! Cậu giấu gái trong nhà thì thôi đi! Nhưng lại để em gái ngủ trên sofa sao?! Cậu còn là con người không hả?!"
Thư Dao còn đang nghiền ngẫm ý nghĩa trong câu nói của anh ta thì Minh Đình đã nhảy xuống giường, lập tức bịt miệng Quan Tụng Thanh, vòng tay kẹp cổ anh ta lôi ra ngoài.
Thư Dao mắt vẫn ngái ngủ, nhìn theo cánh cửa phòng bị Minh Đình đóng lại.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy bất an, nghĩ rằng mình đã gây rắc rối cho Minh Đình.
Cô vội vàng bước xuống sofa, muốn chạy ra giải thích.
Nhưng vừa đến cửa, cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc cất lên: "Thấy em ấy đáng thương thôi."
Thư Dao khựng lại.
Cô hiểu rất rõ, Minh Đình nói không sai.
Bây giờ cô chẳng qua chỉ là một cô nhi không nơi nương tựa, tất cả đều nhờ anh trai tốt bụng cưu mang thì mới có cơm ăn áo mặc, cô không dám mơ tưởng xa vời rằng anh sẽ thực sự xem cô như người thân.
Nhưng dù đã sớm hiểu rõ thực tế ấy, khi nghe chính miệng anh nói ra, trái tim cô vẫn nhói lên một cơn chua xót.
Cô lặng lẽ rụt chân lại, quyết định không gây thêm phiền phức cho Minh Đình.
Bên ngoài, Quan Tụng Thanh trợn tròn mắt: "Vậy tại sao cậu còn để em ấy ngủ chung phòng với cậu?"
Minh Đình im lặng, vòng qua Quan Tụng Thanh, rót cho mình một cốc nước.
Anh nhìn thoáng qua cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt rồi trầm giọng đáp: "PTSD, gặp người là sợ, nhát gan lắm, ngủ một mình không được."
Quan Tụng Thanh cười khẩy.
"Vậy sao em ấy không sợ cậu?"
Minh Đình đặt cốc nước xuống, không trả lời câu hỏi đó.
Anh không muốn để Thư Dao nghe được cuộc trò chuyện của họ nên bèn đổi chủ đề: "Sáng sớm thế này cậu đến làm gì?"
Nhắc đến chuyện chính, Quan Tụng Thanh ngồi xuống ghế sô pha, bực bội nói: "Không phải cậu nhờ ba tôi điều tra hai mẹ con đó sao?"
Anh ta bực tức kể: "Hai người đó đã đến Los Angeles từ nửa năm trước rồi, sống trong một căn biệt thự lớn, cậu đoán xem căn nhà đó đứng tên ai?"
"Thương Đình Châu?"
"Cũng gần như vậy."
Minh Đình khó chịu "chậc" một tiếng: "Cái gì gọi là ‘gần như vậy’?"
"Chuyện rõ ràng thế này mà! Căn nhà đứng tên một người tên Chu Gia Bình, trông thì chẳng có liên quan gì đến Thương Đình Châu nhưng chồng sau của mẹ con hồ ly tinh đó lại họ Chu! Còn có một đứa con trai tên là Chu Gia Bình!"
Minh Đình cau mày, suy nghĩ một lúc mới hỏi: "Vậy tức là người đó là anh em cùng mẹ khác ba với ả hồ ly tinh kia sao?"
"Chính xác."
"Tiếp tục."
"Tiếp tục cái gì mà tiếp tục?"
Quan Tụng Thanh mất kiên nhẫn: "Tiền của Thương Đình Châu từ lâu đã theo con hồ ly tinh đó ra nước ngoài rồi, bây giờ chỉ còn mỗi ông ta trơ trọi trong nước đóng kịch, còn muốn moi thêm tiền từ nhà họ Minh! Cậu làm gì mà không cảnh giác gì hết thế?!"
Anh ta hừ một tiếng: "Tôi nói thật, chuyện này rõ như ban ngày, ông già nhà cậu không có cách nào sao?!"
Minh Đình nhìn anh ta: "Dù rõ ràng cũng phải có bằng chứng."
Quan Tụng Thanh trợn mắt: "Trước giờ tôi không biết cậu là người tuân thủ quy tắc đến vậy đấy."
Đúng lúc này, một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên: "Anh ơi."
Hai người đồng loạt nhìn ra hành lang.
Thư Dao xõa tóc bước tới, đưa điện thoại đến trước mặt Minh Đình: "Anh, có điện thoại."
Minh Đình nhận lấy, nhìn thoáng qua màn hình rồi lặng lẽ tắt máy.
Thư Dao đứng đó, hai tay chắp trước người, chiếc váy ngủ cotton màu trắng bị cô nắm đến nhăn nhúm, vài lọn tóc rối xòa xuống trán nhưng vẫn không thể che đi vẻ trong trẻo, thanh tú của cô, đôi mắt trong veo của cô phản chiếu hình bóng trước mặt, dưới ánh nắng sớm mùa hè trông lại càng đáng yêu hơn.
Quan Tụng Thanh xưa nay không biết giữ khoảng cách, hễ nhìn thấy thứ gì dễ thương, dù là mèo hay chó cũng phải trêu chọc một lúc, anh ta vừa bước lên một bước, Thư Dao lập tức nép vào bên Minh Đình.
Quan Tụng Thanh khựng lại, tức đến bật cười.
"Này cô bé, anh đâu có ăn thịt em?"
Minh Đình theo phản xạ bảo vệ, kéo Thư Dao lại gần mình, nhíu mày nhìn Quan Tụng Thanh đầy cảnh cáo: "Em gái tôi sợ những thằng xấu trai, cậu tự biết điều một chút."
Thư Dao nghe vậy, từ từ quay sang nhìn Quan Tụng Thanh, khóe môi khẽ nhếch lên.
Quan Tụng Thanh tức giận: "Này! Cái gì gọi là ‘xấu trai’?! Cái danh ‘song nam thần của Đức Trung’ đâu phải tôi tự phong! Nếu nói về nhan sắc, tôi với cậu ngang cơ, cậu lấy gì mà so với tôi?"
Minh Đình liếc anh ta một cái: "Đừng có kéo tôi vào mấy chuyện vớ vẩn."
Quan Tụng Thanh cũng không muốn để Thư Dao đứng đơ ra đó nhìn hai người đấu khẩu, anh ta bèn quay sang cô: "Em gái ngoan, đừng sợ, anh với anh trai em là bạn từ nhỏ, em gọi cậu ta là anh, chẳng phải cũng nên gọi anh một tiếng ‘anh’ sao?"
Minh Đình không chút biểu cảm: "Gọi cậu ta là Quan Tụng Thanh."
Thư Dao đứng sát bên Minh Đình, thận trọng nhìn Quan Tụng Thanh, một lúc sau, cô mới khẽ gọi: "Anh Tụng Thanh."
Quan Tụng Thanh thỏa mãn.
Anh ta vẫy tay với cô: "Em gái ngoan, đến đây, đi với anh nào."
Anh ta chỉ vào Minh Đình: "Nói cho em biết, anh trai em không phải người tốt đâu, kẻo em bị dạy hư đấy."
Minh Đình trầm giọng: "Biến đi."
"Cậu im đi!"
Quan Tụng Thanh cũng chẳng nể mặt: "Để em gái nói."
Anh ta nhướng cằm về phía Thư Dao: "Em gái ngoan, hay là qua nhà anh chơi vài ngày đi? Nhà anh rộng hơn nhà này, có thể cưỡi ngựa, nuôi chó, có rất nhiều người chơi với em, em có muốn đi không?"
Minh Đình không nhìn cô, chỉ nghe cô nói: "Cảm ơn anh Tụng Thanh đã mời, nhưng anh trai em đối xử với em rất tốt… nên em không đi đâu."
"Đối xử tốt mà để em ngủ trên sô pha à?"
"Là em tự muốn ngủ ở đó." Thư Dao vội vàng giải thích.
"Đủ rồi."
Minh Đình nghiêng đầu nhìn cô: "Về phòng rửa mặt đi, đừng phí lời với cậu ta."
Thư Dao ngừng giải thích, ngoan ngoãn gật đầu.
Sự phục tùng vô điều kiện của cô khiến Quan Tụng Thanh sững sờ.
Anh ta và Minh Đình đều là con một, chưa từng trải nghiệm cảm giác có một cô em gái ngoan ngoãn, xinh đẹp là thế nào.
Từ nhỏ, anh ta và Minh Đình lớn lên cùng nhau, gia thế ngang hàng, con đường trưởng thành giống nhau, Minh Đình có gì, anh ta cũng có; Minh Đình không có, anh ta cũng chẳng thèm để ý, hai người như anh em sinh đôi, không giấu nhau chuyện gì, luôn đồng hành với nhau.
Vậy mà mới vài ngày không gặp, Minh Đình đã có thêm một cô em gái, anh ta không thể thua được.
"Dạo này cậu bận rộn như thế, hay là để em gái sang nhà tôi ở một thời gian đi?"
Minh Đình hờ hững liếc anh ta: "Cậu nghĩ em ấy muốn à?"
Quan Tụng Thanh ngạc nhiên: "Cậu cho em ấy uống bùa mê thuốc lú gì thế? Sao lại bám cậu như vậy?"
Minh Đình nghiêng đầu: "Cậu hỏi em ấy đi."
Quan Tụng Thanh nghẹn lời, nhíu mày suy nghĩ: "Tôi định nói gì ấy nhỉ? Tự nhiên quên mất tiêu rồi."
Minh Đình thử nhắc nhở: "Chuyện của Thương Đình Châu?"
Quan Tụng Thanh lắc đầu, tỏ vẻ đang cố nhớ lại.
Sau một lúc, anh ta đột nhiên sững sờ, ngạc nhiên nói: "Minh Đình, cậu không thấy em gái cậu trông rất giống mẹ cậu à?"
"Thế sao?"
Minh Đình quay đầu nhìn hành lang vắng lặng.
Anh hiểu rõ Minh Lệ chưa từng mang thai nên chưa bao giờ nghĩ Thư Dao có bất cứ liên hệ nào với mình.
Nhưng nếu cả Thương Đình Châu và Quan Tụng Thanh đều thấy cô giống Minh Lệ thì chuyện này lại trở nên thú vị rồi.
Chiều hôm đó, Minh Đình cùng Quan Tụng Thanh quay về ngôi nhà cũ của Thư Dao.
Anh có linh cảm rằng Thương Đình Châu sẽ không bỏ qua chuyện điều tra về Thư Dao.
Nhưng khi cả ba đến khu chung cư ở đường Hoàng Dương, họ vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Cánh cửa sắt màu đỏ sậm khẽ mở, từ khe cửa lộ ra một góc nhà bừa bộn.
Thư Dao chạy lên trước mở cửa, trong nhà đồ đạc lộn xộn, quần áo, sách vở vương vãi khắp nơi, tất cả tủ đều bị mở ra, hiển nhiên là đã bị lục soát kỹ lưỡng.
…
Minh Đình tò mò nhìn vào ngăn bí mật đó, lập tức thấy có một tập giấy được lót bên trong.
Anh rút ra mở ra xem.
Trên mặt giấy hiện lên mấy chữ in đậm — Đơn ủy quyền khởi kiện ly hôn.
-còn tiếp-