"Nhưng em là em gái của anh."
Sau một khoảng lặng dài cùng với sự hoang mang tột độ, đây là câu đầu tiên Thư Dao thốt ra.
Dòng suy nghĩ của cô xoay chuyển hàng trăm lần, nỗi sợ hãi lấn át hoàn toàn sự vui mừng, mối quan hệ anh em như một ngọn núi cao dễ dàng đè bẹp con khỉ nhỏ như cô, nhưng cô không phải Tôn Ngộ Không, không có thần thông quảng đại để tồn tại dưới núi suốt năm trăm năm.
Minh Đình không có biểu cảm gì, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng, thậm chí còn toát lên sự tĩnh mịch, như một đêm tuyết không gió, mở cửa nhìn vào khu rừng tối tăm vô tận.
"Em thực sự nghĩ vậy sao?"
Một câu hỏi xoáy vào linh hồn.
Đôi tay giấu dưới bàn của Thư Dao khẽ run rẩy.
"Nhưng..."
Cô buộc bản thân phải ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt anh: "Nhưng quan hệ của chúng ta... bên ngoài vẫn luôn được công khai là... anh em."
Hai chữ cuối cùng, cô nói rất nhỏ, mang theo sự tự ti và đáng thương như một con mèo con, sợ rằng chủ nhân không thích mình.
Cô rất sợ Minh Đình phủ nhận mối quan hệ này, không, chính xác hơn, cô sợ mất đi sợi dây kết nối với anh.
Giữa cô và Minh Đình không có bất kỳ mối liên hệ huyết thống nào, lý do duy nhất khiến cô có thể ở lại nhà họ Minh mà không thấy áy náy chính là mối quan hệ anh em giả dối này.
Đây có được xem là nhận nuôi không? Cô không biết.
Nhưng cô biết rằng những đứa trẻ được nhận nuôi khi trưởng thành cần phải tự lập, cố gắng học hành, làm việc, kiếm tiền để báo đáp gia đình đã nuôi dưỡng mình, phải biết ơn và đền đáp.
Nhà họ Minh chắc chắn không cần cô kiếm tiền để báo đáp, vậy ít nhất cô cũng phải có giá trị nào đó để xứng đáng với ân huệ nuôi dưỡng này chứ?
Vậy kết hôn với anh... có được xem là một cách báo đáp không?
Nhưng kết hôn... có thể ly hôn mà, đúng không?
Năm năm qua theo chân Minh Đình và Minh Sâm, cô đã gặp không ít người, cũng mở mang không ít kiến thức, kinh doanh không phải là thứ cô quan tâm, nhưng mấy tin đồn trong mấy nhà quyền thế thì cô nghe nhiều lắm, hôm nay ai đó đột nhiên có con riêng, ngày mai ai đó lại bao nuôi một nữ diễn viên sau lưng vợ, ngày kia ai đó ngủ với bạn thân của vợ, ngày kìa lại có người sập bẫy lừa tình lừa tiền... Đủ mọi chuyện ly kỳ, hiếm có cặp vợ chồng giàu có nào ân ái lâu năm như An Nhược Vân và Quan Vĩ Hằng.
Cô không tự tin rằng mình có thể sống bên Minh Đình cả đời nhờ danh nghĩa "vợ chồng", đối với cô, "hôn nhân" quá xa vời, cũng quá bấp bênh, có lẽ vì cô chưa từng cảm nhận được một gia đình hoàn chỉnh và hòa hợp, nên đối với hai chữ "kết hôn", cô có một nỗi sợ hãi không thể nói thành lời, cô luôn cảm giác rằng, một khi kết hôn, "người chồng trẻ trung, điển trai, đầy triển vọng" đó của cô sẽ có thể vui vẻ dắt về nhà một người phụ nữ bốc lửa, hoặc chỉ cần nhíu mày một cái là có thể ném cô ra đường.
Cô không muốn mối quan hệ giữa mình và Minh Đình trở thành như vậy.
Thích một người, quả nhiên là một cảm giác không hề dễ chịu.
Vì anh mà do dự, mà phân vân, mà lo lắng được mất, chỉ cần một biểu cảm, một câu nói của anh là cô có thể tự viết ra cả một câu chuyện dài kỳ trong đầu.
Cô không hiểu suy nghĩ của Minh Đình, cũng không biết anh thực sự thích mẫu người như thế nào.
Nhưng cô nghĩ, người có thể đứng bên cạnh Minh Đình, chí ít cũng phải có gia thế hùng hậu và quyền lực như Lâm Huệ Nghi.
Hoặc có lẽ là một chị gái ngọt ngào, dịu dàng, xuất thân trong sạch như Lương Phái San; hoặc cũng có thể là một vận động viên thể thao với làn da rám nắng, cơ bắp săn chắc, vác ván lướt sóng chinh phục đại dương như trên tạp chí; cũng có thể là một nhân vật tinh anh trong xã hội, người biết nhiều ngoại ngữ, am hiểu về ô tô, máy móc, tài chính, các công nghệ mới, vận hành vốn đầu tư, có vô số chủ đề chung để nói chuyện với anh.
Tóm lại, sẽ không phải là cô, một cô gái tùy hứng, yếu đuối, dễ khóc dễ giận, gặp chuyện là hoảng loạn, thậm chí không có khả năng tự lập.
Cô chỉ biết hết lòng thích anh mà không hề suy nghĩ xem, nếu rời khỏi danh phận "tiểu thư nhà họ Minh", thì cô, con gái của tài xế nhà họ Minh, Thư Minh Viễn, có xứng với thiếu gia nhà họ Minh hay không?
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Cô nghĩ rất nhiều, mọi cảm xúc đều thể hiện trong đôi mắt sóng gió cuồn cuộn của mình, và Minh Đình nhìn thấy tất cả.
"Anh sẽ tìm thời điểm thích hợp để giải thích rõ với mọi người về mối quan hệ anh em của chúng ta."
Giọng nói của Minh Đình đột nhiên vang lên, khiến Thư Dao run lên.
"Những nỗ lực của em khi điều tra vụ án Thương Đình Châu, anh sẽ nói rõ với gia đình, em đã giúp đỡ anh rất nhiều, cũng đã cống hiến cho Minh Lệ rất nhiều, mọi người đều thấy được điều đó và họ thực sự yêu quý em, sau này, họ vẫn sẽ tiếp tục bao dung và yêu thương em, cuộc sống của em sẽ không thay đổi quá nhiều, anh cũng sẽ càng đối xử tốt với em hơn."
Thư Dao nín thở, nhưng Minh Đình không cho cô cơ hội chen ngang, tiếp tục nói bằng giọng điệu bình thản: "Anh cần một gia đình, điều đó có lợi cho việc duy trì hình tượng ổn định của anh trong mắt các đối tác quốc tế, anh hiểu em và cũng đã quen sống cùng em, anh không có thời gian và cũng không muốn mất công tìm hiểu một người phụ nữ khác trong tương lai."
"Xin lỗi, anh đã dùng từ 'phụ nữ', có thể em chưa quen, nhưng em đã trưởng thành rồi, cũng nên biết cách chịu trách nhiệm cho hành động của mình, sau đêm qua, quan hệ giữa chúng ta rất khó để quay lại tình anh em đơn thuần…"
Thư Dao lại định mở miệng cắt ngang, nhưng Minh Đình không để cô có cơ hội: "Anh biết em muốn nói rằng đó chỉ là lời nói khi say, nhưng nếu em chưa từng nghĩ tới điều đó, tại sao khi say em lại nói muốn kết hôn với anh?"
"Em thích anh, đúng không?"
Thư Dao á khẩu, không thốt nên lời.
Đúng vậy, anh nói không sai chút nào, nếu cô chưa từng nghĩ đến, thì đã chẳng thể thốt ra điều đó khi say.
"Rượu vào lời thật", câu nói này chưa bao giờ sai, đó chính là cảm xúc chân thật nhất trong lòng cô.
Nhưng con người không thể tùy tiện làm theo cảm xúc của mình, giữa bọn họ có quá nhiều yếu tố thực tế không thể vượt qua, sự việc cũng tuyệt đối không đơn giản như anh nói.
Năm đó, anh chỉ vì giữ cô lại ở Vườn Phương Nhuy mà đã bị Minh Quân Thành đánh một gậy, giờ đây lại bàn chuyện kết hôn, thậm chí còn là chuyện hoang đường "em gái biến thành vợ", cô không dám tưởng tượng anh sẽ phải chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu trách mắng, bao nhiêu thứ phải trả giá.
"Anh sẽ không ký thỏa thuận tiền hôn nhân."
Minh Đình lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thư Dao, anh không muốn cô tiếp tục hồi tưởng lại những chi tiết của đêm qua, cũng không chắc chắn hoàn toàn về câu "Em thích anh."
"Những gì của anh cũng là của em." Anh tiếp tục: "Hơn nữa, anh cũng sẽ không ly hôn với em, còn về con cái, nếu em muốn sinh thì sinh, không muốn thì anh tuyệt đối sẽ không ép buộc em."
Mặt Thư Dao lập tức đỏ bừng, cảnh tượng ái ân trong giấc mơ tối qua đột nhiên ùa về trong đầu, tim cô đập loạn nhịp, cảm xúc như cơn sóng lớn trào dâng, áp đảo hoàn toàn lý trí của cô, cô cảm thấy mình sắp bị nhấn chìm bởi cơn sóng ấy.
"Em có hai năm để thích nghi với sự thay đổi trong mối quan hệ của chúng ta, trong khoảng thời gian này, anh cần em ngủ cùng anh vào tối thứ Sáu và thứ Bảy hàng tuần." Anh nhấn mạnh: "Chỉ là ngủ thôi."
Thư Dao lập tức nín thở.
"Nghe rõ chưa?"
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, mãi vẫn không thoát ra khỏi ba chữ "ngủ cùng anh", đến mức khi Minh Đình hỏi có nghe rõ không, cô chỉ phản xạ có điều kiện mà gật đầu.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Minh Đình khẽ siết lại, anh đứng dậy, cầm lấy iPad, xoay người về phòng, cắt đứt mọi cơ hội để cô phản kháng.
Thư Dao ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần, trong đầu cô như bị treo máy, chỉ nghe thấy tiếng vo ve bên tai, nhưng khi nghiêng đầu nhìn thì không thấy có con muỗi nào.
Mãi đến khi cô nghe thấy dì Mai gọi Minh Tinh vào nhà nhưng không được, đuổi theo chú chó bên cạnh hồ bơi vừa gọi vừa chạy, cô mới sực tỉnh.
Cô vừa làm gì vậy?!
Cô gật đầu đồng ý rồi sao?!
Không, không đúng, không thể như vậy được, cô phải đi tìm anh nói rõ ràng!
Cô vội vã đứng dậy, chạy đến phòng Minh Đình, nhưng không thấy anh đâu, cửa phòng tắm đóng kín, tiếng nước chảy vang lên.
Anh đang tắm, cô có thể đợi.
Tim cô đập thình thịch, bất an đến mức đi đi lại lại bên giường Minh Đình, cô cảm thấy cơ thể mình như bị thiêu đốt, đầu óc choáng váng như bị say nắng giữa mùa hè.
Cô thực sự thấy hơi chóng mặt.
Quá nhiều thông tin đan xen nhau trong đầu, cô vội vàng ngồi xuống giường Minh Đình, sợ rằng mình sẽ bất ngờ ngã xuống đất, cô thở mạnh, tầm nhìn chợt trở nên mơ hồ.
Trong lúc vô thức, bàn tay phải của cô hình như đang đè lên thứ gì đó, cô nhấc lên xem…
Là chiếc quần lót dây cô mặc tối qua!!!
Cô vội vàng kiểm tra lại một lượt, đúng y hệt, hơn nữa... còn lưu lại những dấu vết loang lổ!
Những dấu vết này quá bất thường, khác hẳn với những gì cô từng thấy trước đây, mà cô hiểu rõ, chỉ khi có phản ứng sinh lý thì mới để lại dấu vết này.
Chẳng lẽ những cảnh tượng trong giấc mơ của cô không hoàn toàn là giả?!
Trời ạ! Đêm qua rốt cuộc cô đã làm gì?!
Cô xấu hổ đến mức chỉ muốn chết ngay lập tức, đột nhiên, cô bật dậy định chạy trốn, nhưng khi đến cửa lại khựng lại.
Cô dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Minh Đình... là muốn chịu trách nhiệm với cô sao?
Vì nụ hôn tối qua? Vì cô có phản ứng sinh lý, có thể váy cô đã bị bẩn? Bị ướt? Nên anh mới giúp cô thay quần áo, anh cảm thấy có lỗi vì đã nhìn thấy cơ thể cô sao? Vì vậy anh mới đề nghị kết hôn, muốn chịu trách nhiệm với cô cả đời?
Hay là...
Anh có hứng thú với cơ thể cô?
Cô đã gọi anh là anh trai suốt bao năm nay, luôn xem anh là người thân cận nhất, ôm ấp, dựa dẫm, giúp cô cài dây áo, kéo khóa sau lưng, dạy cô kiến thức sinh lý, cô đều cho đó là lẽ đương nhiên, nhưng cô đã quên mất một điều quan trọng nhất, anh cũng là một người đàn ông tràn đầy sinh lực.
Bao năm nay, vì chăm sóc cô, anh chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng thân thiết với cô gái nào khác, trừ khi đi công tác, anh luôn về nhà mỗi tối, nếu có lệch múi giờ, anh cũng sẽ gọi video cho cô trước khi ngủ.
Cuộc sống cá nhân của anh gần như trống rỗng, đến mức Minh Quân Thành phải lo lắng cho chuyện riêng tư của anh mà nhân dịp sinh nhật cô, tổ chức xem mắt cho anh.
Nhưng anh chắc chắn cũng có nhu cầu sinh lý chứ? Không có bạn gái, anh giải quyết thế nào?
Vừa nãy anh đã nói rất nhiều, từ mối quan hệ anh em đến gia đình, từ kết hôn đến sinh con, anh đã tính toán tỉ mỉ từng bước, cố gắng xóa bỏ những lo lắng của cô, mang lại cho cô cảm giác an toàn, nhưng anh lại chưa từng nói rằng anh thích cô, thích theo kiểu anh trai hay là thích theo kiểu đàn ông với phụ nữ?
Trước khi nhìn thấy chiếc quần lót này, cô còn nghĩ liệu cô có phải là sự lựa chọn được anh cân nhắc giữa lợi và hại hay không, giống như những cuộc hôn nhân thương mại, nhưng cô không có gia thế, cũng chẳng có năng lực, gần như không có giá trị lợi dụng với anh.
Điều duy nhất cô có thể tự tin, chính là gương mặt và cơ thể được anh nuôi dưỡng suốt bao năm qua.
Anh... nhất định là có hứng thú với cơ thể cô, đúng không?
Cô ngẩn ngơ nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt.
Nếu là như vậy, thì tất cả đều hợp lý rồi.
Anh cần một gia đình, nhưng không muốn tìm hiểu một người phụ nữ khác, anh thích cơ thể cô, mà cô lại chủ động hôn anh khi say.
Mọi chuyện cứ như vậy mà diễn ra một cách hợp tình hợp lý.
Có một khoảnh khắc, cô đã có suy nghĩ cực đoan rằng- giá mà giữa cô và Minh Đình không có quan hệ anh em thì tốt biết bao. Nếu không có ánh mắt và lời bàn tán của người ngoài ràng buộc, cô sẽ chủ động dâng hiến cơ thể mình cho anh.
Mạng của cô là anh nhặt về, anh có quyền chi phối cơ thể cô.
Nhịp tim của cô dần bình ổn trở lại sau khi hiểu rõ mọi chuyện, lòng cô như đang chìm xuống, máu trong người dường như đóng băng, tay chân lạnh lẽo, cô muốn rời đi nhưng không thể nhấc chân nổi.
Cửa phòng tắm lúc này mở ra, ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống sàn, anh quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, tóc vẫn còn ướt, vài sợi mái rủ xuống trán, ánh mắt anh khi nhìn cô sâu thẳm như màn đêm tĩnh mịch.
"Hôm nay là thứ Năm." Anh thu lại ánh nhìn, thản nhiên nói.
Dường như nhận ra chiếc quần lót trên giường đã biến mất, anh lại liếc cô một cái.
"Đóng cửa lại, qua đây." Anh ra lệnh.
Cô vô thức nghe theo, đóng cửa, đi đến bên anh, tay vẫn còn nắm chặt chiếc quần lót kia.
Anh ngồi xuống mép giường, ngước mắt nhìn cô: "Muốn nói gì thì nói đi."
Cô sững sờ vài giây, giọng run run cất tiếng: "Đêm qua..."
"Quần áo là do anh thay cho em." Anh đáp.
"Vậy... anh có phải muốn chịu trách nhiệm với em không?"
Minh Đình bình tĩnh nhìn cô qua một khoảng cách ngắn, lọn tóc ướt rủ xuống trán đọng lại một giọt nước trong suốt.
Cô tranh thủ mở miệng trước khi giọt nước ấy rơi xuống: “Thực ra anh không cần phải chịu trách nhiệm với em đâu, em xem trên phim, anh em hồi nhỏ còn tắm chung một chậu nữa mà, anh chỉ giúp em thay quần áo thôi, đâu cần vì vậy mà chịu trách nhiệm với em.”
Giọt nước chậm rãi rơi xuống, lướt qua gò má anh, tựa như một giọt lệ.
“Anh không muốn chịu trách nhiệm với chuyện tối qua.”
Giọng anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Thư Dao bồn chồn, hàng mày khẽ run lên, bỗng dưng cảm thấy bối rối.
“Nhưng anh muốn em, chỉ em, nên nhất định phải chịu trách nhiệm với em.”
Anh đột ngột đưa tay kéo cô vào lòng, cô ngã ngồi trên đùi anh, mái tóc ướt của anh chạm vào trán cô, để lại một vệt lạnh buốt trên da thịt, đôi môi anh áp lên môi cô, nóng bỏng đến mức thiêu đốt.
Toàn thân cô cứng đờ, ngẩn người vài giây, chiếc quần lót chữ T rơi xuống đất khi cô đưa tay đẩy anh ra, nhưng đầu lưỡi anh đã lách qua kẽ môi cô, dùng một chút lực đã khiến hàm răng cô mở ra, tất cả sự mềm mại của cô đều phơi bày trước anh.
Trong lúc giãy giụa, cô cảm nhận được vật cứng nóng rực dưới lớp khăn tắm của anh.
Nơi ấy...
-còn tiếp-