"Nói lại lần nữa?"
"Nói gì cơ?"
Thư Dao bị bóp rất đau, cô cố gắng chống người dậy, nhưng cơn chóng mặt bất ngờ ập đến khiến cô không thể chống đỡ nổi, hai tay cô buông lỏng rồi thiếp đi trên vai Minh Đình.
Người trong vòng tay đột nhiên không còn phản ứng, Minh Đình vội buông tay.
"Thư Dao, Thư Dao."
Anh nhẹ nhàng lay cô, nhưng cô vẫn không phản ứng.
Pháo hoa đã tắt, màn đêm trở nên lạnh lẽo, người trong lòng mềm như không xương, vô tư không ngủ trên vai anh, mặc cho gió thổi hay sấm đánh cũng không tỉnh.
Tim họ kề sát nhau, nhịp đập của cô dần trở nên ổn định, nhưng anh thì mãi chưa thể bình tĩnh lại.
Nhìn về phía xa, ánh đèn của vườn Tập Phức dần tắt, xem ra khách khứa cũng đã rời đi gần hết, Minh Đình bế cô đứng dậy.
Lão Quách và dì phục vụ trên thuyền đã sớm rời đi, du thuyền neo tại bến cảng, khẽ đong đưa theo từng con sóng.
Thư Dao dường như cảm giác lơ lửng và chòng chành này khiến cô hoảng sợ, cô bám chặt lấy cổ Minh Đình, miệng lẩm bẩm: "Anh... anh trai…"
Minh Đình không đáp lại, chỉ ôm cô đi xuống cầu thang, băng qua khu vực nghỉ ngơi trên boong chính, chuẩn bị rời khỏi thuyền.
Nhưng đúng lúc này, người trong lòng lại lẩm bẩm thêm một câu: "Anh trai, em muốn đi vệ sinh."
Bước chân Minh Đình đột ngột dừng lại, anh nghi ngờ liêu mình có nghe nhầm không.
"Em nói gì cơ?"
Thư Dao ý thức mơ hồ, chỉ theo bản năng lặp lại: "Muốn đi vệ sinh."
Một cơn giận không tên bùng lên trong lòng Minh Đình, anh không rõ đó là tức giận, uất ức hay bực bội, chỉ biết rằng bản thân muốn phát tiết.
Anh cố nhịn cơn tức giận muốn mắng cô, lạnh lùng quát: "Nhịn đi!"
Nhưng Thư Dao làm sao mà nhịn nổi?
Cô đã uống không ít rượu và sâm panh suốt buổi tối, lên thuyền từ sớm đến giờ vẫn chưa đi vệ sinh lần nào, lúc này thật sự không thể chịu được nữa.
Dù ý thức không tỉnh táo, cô vẫn cảm nhận được sự từ chối trong giọng điệu giận dữ của anh, nhưng nhu cầu sinh lý không thể trì hoãn.
Cô dựa vào vai Minh Đình khẽ rên rỉ, hai chân theo bản năng kẹp chặt lấy eo của anh, tay chân không yên phận, như muốn giãy ra khỏi vòng tay anh.
Minh Đình thực sự muốn mặc kệ cô.
Nhưng trên bến cảng chỉ có duy nhất con thuyền này neo đậu, xung quanh chẳng có ai có thể giúp đỡ, mà bế cô về vườn Tập Phức thì còn phải đi một đoạn đường núi khá dài, nhìn dáng vẻ này của cô, nếu anh không giúp, cô có thể sẽ tiểu lên người anh mất.
Anh siết chặt người trong lòng, vỗ mạnh một cái vào mông cô, Thư Dao bị đau khẽ kêu lên, giãy giụa một chút rồi ngoan hơn, anh ôm cô quay lại phòng ngủ chính, đi thẳng vào phòng tắm.
Anh đặt Thư Dao xuống đất, nhưng Thư Dao lại bám chặt lấy cổ anh không buông, cô vừa trải qua cảm giác lơ lửng và lắc lư, tiềm thức đã mặc định rằng chỉ cần buông người này ra, cô sẽ ngã xuống, vì vậy mà hai tay cô ôm lấy cổ anh rất chặt, không có chút ý định nới lỏng.
Minh Đình mất kiên nhẫn: "Em bám lấy anh làm gì?"
Thư Dao bị giọng nói đột nhiên cao lên của anh làm cho giật mình, cả người run lên, tiếng rên rỉ chuyển thành nức nở, dường như sắp khóc.
Minh Đình không thể chịu đựng được nữa.
Anh quay mặt đi, túm lấy váy cô kéo lên, mò đến sợi dây mỏng manh rồi kéo xuống, anh cúi người xuống, quay mặt sang một bên, dùng một tư thế vô cùng gượng gạo để đỡ cô ngồi xuống bồn cầu.
Anh đã nuôi Thư Dao suốt năm năm trời, cô gái này thích khóc, thích làm nũng, luôn ỷ vào sự cưng chiều mà tùy tiện đòi hỏi, nhưng chỉ cần cô không bị thương, không phát bệnh, anh có thể để cô tùy ý làm loạn, nhưng cô luôn có cách khiến anh mất kiểm soát, anh không chịu nổi, chỉ muốn đánh cho cô một trận.
Xả nước xong, anh trực tiếp nhấc bổng Thư Dao lên, quấn váy lại, bế cô ra khỏi phòng tắm, chiếc quần lót nhỏ màu trắng còn treo lủng lẳng nơi đầu ngón chân cô khi anh bước lên cầu thang ngoài boong, nó đã rơi xuống qua khe hở giữa hai bậc thang.
Trên boong tàu có một bồn tắm lộ thiên, anh đã tắt hết đèn trên tầng thượng rồi mới đặt cô vào đó.
Gió đêm nhẹ nhàng, cuối chân trời là một màu xanh đậm sâu thẳm, giờ này, đèn phố đã mờ dần, mặt biển phản chiếu những tia sáng lấp lánh, sóng nước lăn tăn xao động, du thuyền khẽ đung đưa, chiếc váy len trắng tinh của cô đã bị màn đêm nhuốm thành màu xanh xám, những chiếc cúc ngọc trai trước ngực cô phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt trong đêm tối.
Bàn tay anh dừng lại trước ngực cô, đầu ngón tay chạm vào sự ấm áp của viên ngọc trai, anh chợt nhớ đến những lời cô vừa thì thầm bên tai anh.
Gả cho người khác? Rời khỏi nhà họ Minh?
Đôi tay anh đột nhiên run lên, năm ngón tay hơi co lại, như có xu hướng rút lui, nhưng ngay giây sau lại nắm chặt lấy vạt áo cô, men theo đường cong cơ thể cô mà cởi từng chiếc cúc áo len.
Nước ấm dần dần rót vào, Thư Dao khẽ nhíu mày, rên lên một tiếng, Minh Đình dùng một tay đỡ lấy lưng cô, cô lại tìm được điểm tựa, nghiêng đầu, dựa vào cánh tay Minh Đình tiếp tục ngủ.
Cô còn đẹp hơn cả những gì Minh Đình tưởng tượng.
Da thịt như ngọc, bóng loáng như sứ, những từ ngữ đẹp mà anh có thể nghĩ đến đều trở nên tầm thường khi đặt lên cô, ánh trăng tràn đầy bồn tắm, làn nước trong vắt chậm rãi dâng lên, lặng lẽ bao lấy vòng eo mảnh mai, thấm ướt sắc hồng mềm mại.
Anh đưa tay lên, độ cong hoàn mỹ vừa vặn khớp vào lòng bàn tay, anh nhẹ nhàng khép chặt năm ngón, run rẩy vuốt ve, vẻ đẹp của cô vẫn đang không ngừng nở rộ.
Trước khi đặt cô vào bồn, anh vốn chỉ muốn mở vòi sen dội thẳng xuống để đánh thức cô dậy, vậy mà giờ đây, anh lại nâng niu cô như nâng một món bảo vật dễ vỡ, sợ chỉ cần hơi mạnh tay một chút sẽ phá hủy đi vẻ đẹp ấy.
Cô trong sáng và xinh đẹp đến thế, như ánh trăng đêm nay, thanh khiết cao quý, không thể khinh nhờn.
Nhưng trớ trêu thay, anh không phải bậc chính nhân quân tử có phẩm hạnh cao thượng, việc chạm vào vẻ đẹp này chính là tội lỗi không thể tha thứ trong đời của anh.
Cảm thấy ngứa ngáy, Thư Dao theo phản xạ siết chặt đôi chân, nhưng rồi lại bị buộc phải tách ra, làn nước khẽ gợn sóng, lúc nhịp nhàng, lúc rối loạn, cảm giác ngứa ngáy từ từ len lỏi vào tận sâu trong đáy lòng. Cô gấp gáp muốn ôm lấy một thứ gì đó, một lần nữa vươn đến gần anh, trong lúc hỗn loạn, cô dường như ngửi được một mùi hương quen thuộc, cô thì thầm gọi anh: "Anh trai, anh trai, ưm…"
Tiếng rên nhẹ nhàng xen lẫn trong những lời gọi tha thiết, rồi bỗng nhiên kết thúc bằng một tiếng kêu dài.
Cô run rẩy nhẹ nhàng trong nước, hơi thở hỗn loạn và gấp gáp, ánh trăng trên đỉnh đầu lạnh lẽo vô cùng, nhưng không thể che giấu sắc đỏ hây hây trên đôi má cô, anh cúi người hôn cô, cắn cô, nghe cô rên rỉ đau đớn mà vẫn không chịu buông ra.
Anh sẽ không buông ra, cũng càng không buông tay.
Tắm xong, anh quấn cô trong chiếc khăn tắm rồi bế vào phòng, mái tóc dài còn ướt, anh lấy khăn bông mềm ngồi bên giường cẩn thận lau khô cho cô.
Người con gái nằm trên giường tựa như một viên ngọc trắng mịn màng, chiếc chăn bông che đi vẻ đẹp nóng bỏng của cô, cô như đang đắm chìm trong một giấc mộng đẹp, khẽ nghiêng người, thì thầm: "Anh trai, thích, thích anh…"
Động tác lau tóc của Minh Đình chậm lại, anh liên tục hít thở sâu.
Sau khi giúp cô mặc quần áo ngủ, anh rời khỏi phòng, đứng bên mạn phải của du thuyền nhìn ra biển.
Đêm đã khuya, gió biển lướt qua mặt mang theo chút ẩm ướt và lành lạnh, anh rất muốn hút một điếu thuốc, nhưng chợt nhớ ra rằng, cô đã ép anh cai thuốc từ lâu rồi.
Anh mở cửa buồng lái, định tìm trong bàn điều khiển xem có điếu thuốc nào của Lão Quách để quên không, nhưng chỉ tìm thấy một hộp Behike thiếu hai điếu trong tủ treo tường, đây là xì gà của Minh Sâm, có vẻ như ông ấy đã mang vào buồng lái hút trong lúc lái thuyền, rồi lại để quên ở đây.
Anh lấy kéo cắt đi đầu của xì gà, kiên nhẫn châm lửa suốt hai phút.
Xì gà không thể hút vào phổi, anh không thích nó, anh châm nó chỉ vì muốn có làn khói tỏa ra, để lòng mình có thể tìm được chút bình yên ngắn ngủi.
Anh bước ra ngoài, chống tay lên lan can du thuyền, nhìn ra biển.
Anh vẫn nhớ ngày đến nghĩa trang tìm cô hôm ấy, trời mưa rất to, cô quỳ trước mộ Thư Minh Viễn, khóc đến đứt ruột đứt gan.
Thực ra lúc ấy, anh đã muốn đưa cô rời đi rồi, không phải vì thương hại, mà là vì anh thích cô.
Nhưng anh cũng chẳng thể nói rõ được mình thích cô ở điểm nào.
Lúc đó, anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng, nếu đêm mưa ấy, anh có thể tìm được bé thỏ tai cụp mà Thương Đình Châu đã vứt bỏ trong bãi rác, chắc hẳn nó sẽ giống hệt cô khi quỳ trước mộ khóc lóc.
Bộ lông trắng muốt trở nên lấm lem, trên người lẫn lộn mùi bùn đất và mùi tanh của mưa, váy áo bám đầy vết bẩn từ rác rưởi, thân thể bị những mảnh kính vỡ cứa nát, khi nhấc nó lên, còn có thứ chất lỏng đen sì nhỏ giọt xuống đất.
Anh rất thích bé thỏ tai cụp ấy.
Nhưng cô không phải bé thỏ tai cụp.
Cô yếu đuối, hay khóc, nhát gan, nhạy cảm, hay suy nghĩ linh tinh, bướng bỉnh, nhiều chuyện, chẳng có chút lý trí nào, chỉ cần tách riêng từng điểm một ra, anh đều rất ghét, vậy mà cô lại hội tụ tất cả những đặc điểm ấy trong một người.
Cô không phải là hạt giống kiên cường có thể bám rễ giữa đất trời dù bị vứt bỏ như trong các tác phẩm văn học, cô chẳng có chút kiên cường nào, chỉ cần không có ai chăm sóc cẩn thận, cô có thể chết ngay trước mặt anh.
Đôi khi, anh cảm thấy Thư Dao giống như một yêu nghiệt mà trời cao phái xuống để trừng phạt anh, cô thường xuyên ép anh đến bờ vực sụp đổ, nhưng anh vẫn phải kiên nhẫn dỗ dành, yêu chiều cô.
Mà yêu nghiệt này, vừa dày vò anh, vừa yêu anh.
Anh có thể cảm nhận được tình yêu của cô, một tình yêu của em gái dành cho anh trai, khiến anh cảm thấy bản thân mình như một kẻ cầm thú.
Đêm nay, anh thực sự là một con cầm thú, một kẻ đê tiện không có nhân tính.
Thực ra, khi tách chân cô ra, anh chỉ muốn kiểm tra xem cô có ướt hay không, anh không muốn cô rung động vì người khác, cũng cố chấp muốn xóa đi dấu vết mà cô lưu lại vì người khác, nhưng lớp dịch trong suốt ấy lại ngoan cố đến mức không cách nào rửa sạch được, cô gọi anh trai, phối hợp, hưởng thụ, còn anh thì tự hành hạ mình để thành toàn cô, nhưng đến tận lúc này anh vẫn không biết, người anh trai mà cô gọi khi lên đỉnh rốt cuộc là người anh trai nào?
Anh không kìm được mà rít một hơi, hương vị đậm đà của xì gà lan tỏa trong khoang miệng, vị caramel cà phê, gỗ tuyết tùng, da tuyết thuộc hòa quyện lại, anh siết chặt cổ họng, giữ khói trong vài giây rồi chậm rãi thở ra.
Làn khói trắng xám theo gió phiêu tán, anh quay đầu lại, nhìn thấy kẻ yêu nghiệt trong khoang cửa sổ đang ngủ say, đôi môi kia yêu kiều, căng mọng, đỏ như máu.
Máu tươi hiến tế cho ác ma.
-
Buổi sáng, Thư Dao tỉnh dậy trong phòng chính của du thuyền, rèm cửa bên mạn trái hở một khe nhỏ, ánh sáng phản chiếu lên mặt biển gợn sóng, lắc lư nhẹ nhàng, cũng đánh thức cô khỏi giấc ngủ.
Trong phòng máy lạnh rất mạnh, cô được đắp một chiếc chăn cashmere, khi kéo chăn ra, cô ngạc nhiên khi thấy mình vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ.
Cô chống người dậy, không nhịn được mà kêu lên một tiếng, cảm thấy toàn thân đau nhức nhưng lại không rõ là đau ở đâu.
"Chú Quách?"
Cô tỉnh dậy trên thuyền, theo bản năng gọi nhân viên thuyền là lão Quách, nhưng không có ai đáp lại.
"Anh trai?"
Trên boong tàu truyền đến tiếng bước chân, nhưng người bước vào lại là Văn Nhã.
"Tỉnh rồi à?"
"Mấy giờ rồi?"
Tối qua Thư Dao rời khỏi vườn Tập Phức quá vội, đến điện thoại cũng chưa kịp lấy, đúng thật là như đang lênh đênh trên biển suốt một đêm.
Văn Nhã bưng một ly nước ấm đến bên giường đưa cho cô: "Chín giờ mười phút."
Hai dì giúp việc xách giỏ đồ ăn lên thuyền, cửa phòng mở, Thư Dao nghe thấy tiếng bày biện chén dĩa, cô nhấp một ngụm nước ấm, chợt nhớ đến chuyện tối qua.
"Tôi uống say à?"
"Rất rõ ràng."
"Anh Tụng Thanh đâu?"
Thư Dao cụp mắt xuống nhìn ly pha lê, nước trong vắt dao động, cô có phần chột dạ.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức vào đêm qua, cô hình như đã làm một chuyện rất kinh khủng, nhưng cô lại không chắc chắn, không chắc đó có phải là mơ không.
Văn Nhã đáp: "Lúc tôi đến thì anh ấy đi rồi."
Vậy rốt cuộc anh đi trước hay sau khi cô làm chuyện xằng bậy? Nếu là trước, vậy người cô đã hôn là ai?
Cô nhíu mày, cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra đêm qua, nhưng ký ức lại đứt đoạn, cô nhớ mình khóc lóc uống rượu, rồi sau đó thì mơ hồ, chỉ có những mảnh ký ức vụn vặt, có khóc có cười, cô nghĩ không ra, cũng nói không rõ.
"Uncle đâu rồi?" Cô đột nhiên nhớ ra, tối qua còn có chuyện rắc rối xảy ra, vội hỏi Văn Nhã: "Hôm qua chú có nổi giận với ai không?"
"Không đến mức nổi giận đâu." Văn Nhã nhàn nhạt nói: "Chỉ là kéo hai cậu chủ vào thư phòng trò chuyện suốt một đêm, đến khi khách khứa về hết mới thả người."
Thư Dao bật cười, đây quả thực là việc con cáo già đội lốt người hiền lành uncle của cô có thể làm ra.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, Văn Nhã lại dùng vẻ mặt "cậu còn cười được nữa hả" mà nhìn cô.
Cô vội thu lại nụ cười, dè dặt hỏi: "Anh ấy đâu?"
"Sáng sớm đã về Nam Thành rồi, có hội nghị thương hiệu, phải gặp khách hàng người Pháp."
Thư Dao vừa thở phào một hơi, Văn Nhã lập tức bổ sung: "Đi với gương mặt đen sì, rất khó coi."
Hơi thở cô vừa thả lỏng lại lập tức bị siết chặt.
Cô không hỏi thêm nữa, sợ nghe phải điều mình không muốn nghe, ví dụ như Lương Phái San.
Cô chống người rời giường, vừa vươn người đã cảm thấy một trận ê ẩm, cô vội vén áo lên xem: "Tôi bị ma quỷ đánh à?"
Văn Nhã liếc nhìn: "Còn là oan hồn chết thảm."
Da Thư Dao rất mỏng manh, chỉ cần nhéo nhẹ cũng có thể để lại dấu vết, Minh Đình tối qua đã dùng sức bóp cô, bây giờ vết hằn vẫn còn in dấu đỏ ửng.
Trong lòng cô nhói một chút, trực giác mách bảo, tối qua hoàn toàn không phải giấc mơ!
Cô giơ tay tự vỗ vào trán mình một cái, dọa Văn Nhã giật nảy mình: "Làm sao vậy? Không đau à?"
Cô nhăn mặt nhìn lên: "Đau."
Nhưng còn đau hơn nữa là cô biết rất rõ, dù cô có làm chuyện quá trớn đến đâu, Quan Tụng Thanh cũng sẽ không bao giờ bóp cô như vậy.
Cô có linh cảm xấu.
Cô cứ mơ mơ màng màng rời giường, mơ màng ăn sáng, rồi lại mơ màng trở về vườn Tập Phức, sau đó mơ màng nghe Lâm Huệ Nghi cằn nhằn suốt buổi sáng.
Tối qua, quả thực không ai nổi giận, Minh Sâm, Minh Quân Thành, đều im lặng.
Minh Sâm nhốt Minh Không và Minh Đình trong thư phòng, Minh Quân Thành về phòng nghỉ ngơi từ sớm, chỉ khổ cho hai vợ chồng họ, vắt óc nghĩ cách đối phó khách khứa, cuối cùng còn phải gượng cười, tiễn từng vị khách lên xe mới xong.
Nói đến cuối, Lâm Huệ Nghi mắng hết cả ba đời nhà họ Minh, còn dặn Thư Dao đừng lỡ miệng kể lại chuyện bà mắng chửi.
Thư Dao đương nhiên sẽ không nói, vì ngay từ đầu cô đã chẳng nghe vào.
Buổi trưa, cô đến khách sạn dùng cơm với Minh Sâm, Minh Sâm liên tục hỏi cô tối qua chơi vui không.
Vui thế nào được?
Cô ậm ừ cho qua, chỉ có thể đáp một câu "cũng tạm", nhân tiện cảm ơn sự chu đáo của anh tối qua.
Cô không hỏi về Đồng Ảnh, cô chưa bao giờ quan tâm đến đời tư của Minh Sâm, nhưng lúc đi vệ sinh, cô nghe thấy trợ lý của Minh Sâm nhận cuộc gọi trong thư phòng, nghe ý tứ, Đồng Ảnh chắc chắn đã bị lạnh nhạt hoàn toàn.
Cô cứ băn khoăn mãi về việc có nên gọi cho Quan Tụng Thanh không, đến lúc này, cô đã nhận thấy sự khác lạ, bình thường cô và Quan Tụng Thanh rất thân thiết, mỗi ngày đều trò chuyện đôi ba câu, đôi khi còn tâm sự đến nửa đêm nếu gặp phải chủ đề thú vị.
Vậy mà hôm nay, anh ấy không gửi cho cô dù chỉ một tin nhắn.
Sau khi ăn trưa với Minh Sâm, trên đường đến bệnh viện, cô đã lấy hết can đảm để gửi cho Quan Tụng Thanh một tin nhắn, nhưng không nhận được hồi âm, cô chờ đến mức bồn chồn không yên, gọi điện lại thì máy đã tắt.
Qua An Nhược Vân, cô mới biết lần này anh ấy bay đến cảng thành chỉ để ở bên cô đón sinh nhật, công việc ở trường còn chưa giải quyết xong, dọn nhà tốt nghiệp cũng rất phiền phức, nên sáng nay đã lên chuyến bay đến London.
Nhưng cô vẫn nhớ, hôm nay mới chính là sinh nhật của anh ấy, món quà cô chuẩn bị vẫn chưa kịp tặng.
Cô soạn một đoạn tin nhắn dài, có xin lỗi, có làm nũng, có đùa giỡn, cuối cùng xóa sạch, chỉ gửi một câu:
[Anh, sinh nhật vui vẻ, chờ anh về.]
Cô đặt điện thoại xuống, uể oải tựa người ra sau.
Đến giờ cô vẫn nghi ngờ tối qua chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ quá mức đẹp đẽ, cô đã quên mình đắm chìm hôn anh, từ trán, đôi mắt, chóp mũi đến cánh môi, phản ứng của anh nồng nhiệt đến mức khiến cô cảm nhận được bản thân được yêu thương sâu đậm, như ngâm mình trong dòng mật ấm áp, hạnh phúc đến mức tưởng chừng có thể chết đi.
Cảm giác đó vẫn còn rõ ràng trong cô, như rơi vào những đám mây mềm mại, như bay bổng trên kinh khí cầu, cô thấy bầu trời rực rỡ sắc màu, ngửi thấy hương hoa nồng nàn quyến rũ, cũng chạm vào lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của anh, cô gối đầu lên đó, theo nhịp điệu dịu dàng và hơi thở dồn dập của anh, chìm vào vực sâu vô tận.
Cô lại vỗ vỗ lên mặt mình, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo.
Văn Nhã nghe thấy động tĩnh, liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu rồi hỏi: "Hôm nay cậu bị sao thế? Thích tự ngược đãi vậy à?"
Thư Dao ôm mặt, không nói nổi một lời.
Văn Nhã nhếch môi cười nhạt, thu lại ánh mắt, tập trung lái xe.
Một lúc sau, Thư Dao đột nhiên dựa vào lưng ghế cô ấy, nhỏ giọng hỏi: "Tối qua cậu đến bến tàu lúc mấy giờ?"
Văn Nhã ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Ba giờ rưỡi? Có thể là bốn giờ."
Thư Dao bỗng ngây người, hít mạnh một hơi lạnh.