"Lưu manh!"
Đây là câu đầu tiên Minh Đình nghe thấy khi tỉnh giấc lúc nửa đêm.
Ngay sau đó, một cơ thể mềm mại thoang thoảng hương thơm cứ cọ loạn trong lòng anh, hơi thở ấm áp của cô liên tục thiêu đốt cổ anh, cánh tay vòng quanh eo anh cũng siết chặt hơn hẳn, cô hoàn toàn không có ý định để anh ngủ.
"Vậy mà em còn chui vào lòng lưu manh?"
Giọng nói của anh lúc tỉnh dậy vào đêm khuya trầm hơn hẳn, mỗi lời nói ra đều yên tĩnh như cát chảy, thậm chí anh còn không chắc cô có nghe rõ hay không.
Ngay sau đó, người trong lòng anh cắn vào yết hầu anh một cái, khiến anh hừ nhẹ một tiếng trầm, lại gấp gáp ho một cái, nhưng cô rất nhanh đã buông ra, vùi mặt vào hõm cổ anh rồi bật khóc.
Anh ôm cô vào lòng, trêu chọc: "Người bị cắn là anh cơ mà, sao em lại khóc?"
Nàng thơ nhỏ vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau, tay nắm thành nắm đấm, đấm từng cú một vào ngực anh, vừa khóc vừa trách móc: "Em không chỉ cắn anh mà còn đánh anh nữa! Anh đi rồi thì quay về làm gì?! Anh đừng quan tâm em nữa! Anh cứ để em tự sinh tự diệt đi! Còn quay lại quan tâm em làm gì chứ?!"
Anh dùng lòng bàn tay bao bọc lấy nắm đấm của cô, giọng điệu chợt trở nên nghiêm khắc:
"Anh không cho phép em nói những lời như thế nữa."
Cô sững người, trong lòng bỗng dâng trào quá nhiều cảm xúc phức tạp ngay lập tức, có ấm ức, buồn bã, đau đớn, hối tiếc, cũng có ấm áp, yên lòng và vui mừng, nhiều loại cảm xúc thay phiên nhau cuồn cuộn dâng trào trong lòng cô, cô cảm thấy trái tim mình đang dần đầy, như thể có thứ gì đó sắp sửa tràn ra.
Thật tốt biết bao nhiêu vì anh đã trở về bên cô, đang ôm cô vào lòng, cô có thể cảm nhận được niềm vui đang lấn át đi nỗi buồn trực trào.
Cô run rẩy rơi nước mắt, cuối cùng cô vẫn lựa chọn nép vào lòng anh, quay lại làm một kẻ yếu đuối và bất lực đáng thương.
Đến bây giờ cô mới hiểu rõ rốt cuộc mình vô dụng đến mức nào.
Rõ ràng là cô đã lên kế hoạch hoàn mỹ như thế, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng khi sự thật ập đến, cô lại không chịu nổi một đòn, hoàn toàn không thể chống lại nỗi đau mà cuộc chia tay với anh mang đến, cũng không thể chịu đựng được hậu quả là cả đời này không thể yêu anh.
"Anh ơi..."
Cô lại ôm anh khóc như hồi nhỏ, lúc đó anh luôn mất kiên nhẫn với nước mắt của cô, nhưng lần nào cũng bất lực, sau tiếng gọi "Anh ơi" của cô, anh luôn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: "Ừm."
Minh Đình ôm chặt lấy cô, mặc cho nước mắt của cô thấm ướt cánh tay anh, anh vẫn có thể nhớ lại sự hoảng sợ khi vừa bước vào phòng tắm tối nay, cảnh tượng đó quá mức chấn động, cả đời này anh không muốn trải qua chuyện đó một lần nào nữa.
Dù rằng là rất nhanh đã xác nhận cô không sao, cũng đã rõ trong bồn tắm là rượu vang đỏ, nhưng bây giờ anh vẫn cảm thấy sợ hãi, nếu như anh không quay về, hoặc là về muộn một chút, anh hoàn toàn không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra.
"Em có biết tối nay nguy hiểm đến mức nào không?"
Thư Dao lặng lẽ ngừng nức nở, im lặng lắng nghe, đây là phản ứng tự nhiên của cô mỗi khi bị mắng.
"Em có biết nếu uống say rồi trượt xuống nước sẽ có hậu quả thế nào không?"
Cô hoàn toàn im lặng.
Minh Đình cũng biết lúc này cô chắc chắn đang hối hận, bèn thu lại sự nghiêm khắc của mình, chống người dậy, giúp cô lau đi nước mắt.
"Biết sai chưa?"
Anh dịu dàng hôn lên giữa chân mày cô, xoa dịu sự bất an của cô lúc này.
Thư Dao im lặng gật đầu.
"Vậy sau này phải làm thế nào?"
Trời vẫn chưa sáng, trước mắt Thư Dao chỉ có một bóng dáng mơ hồ, cô đưa tay chạm vào lông mày và mắt anh, anh cũng không né tránh, cô rõ ràng cảm nhận được nếp nhăn giữa chân mày anh, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Sau này em sẽ không uống rượu nữa."
Cô rút tay lại, nhưng lại bị Minh Đình nắm lấy, kéo đến bên môi, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
"Em có thể uống rượu, nhưng phải có anh ở bên cạnh em, biết không?"
"Dạ." Cô nghèn nghẹn đáp.
"Đừng đặt bản thân vào tình cảnh nguy hiểm." Anh ngừng lại vài giây, rồi nói: "Anh sẽ sợ."
Thư Dao sững sờ, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại trong giây lát.
Cô nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm rồi.
Sợ hãi sao?
Cô không thể nào liên hệ từ này với anh được, họ đã nương tựa vào nhau suốt năm năm, cô đã từng chứng kiến anh lợi hại đến mức nào, mới mười bảy tuổi anh đã có thể quản lý sự nghiệp của mẹ một cách gọn gàng trật tự, mười bảy tuổi đã có thể mưu lược kỹ càng, điềm tĩnh sắp đặt mọi thứ, mười bảy tuổi đã có thể chỉ huy những người tài giỏi lớn hơn anh nhiều tuổi một cách thuần thục, một người toàn năng như anh cũng có lúc sợ hãi sao?
Nhưng anh lại nói: "Đương nhiên, anh cũng có lỗi, không nên để em một mình."
Bốn bề tĩnh lặng, Thư Dao bất ngờ hít một hơi thật sâu, cô vừa nín thở quá lâu, não bộ hơi thiếu oxy, khi đột ngột thở lại, tim cô đập mạnh vài nhịp: "Anh ơi..."
Cô muốn nói rằng mình không hề trách anh, nhưng anh lại ngắt lời cô: "Anh chưa từng muốn để em một mình."
Anh nói xong, lại dừng vài giây, rồi cất giọng: "Từ ngày anh đưa em về nhà đến bây giờ, và cả tương lai, anh chưa từng muốn để em một mình, không muốn em rời xa anh, dù chỉ một giây, một phút, ánh mắt anh cũng không muốn mất dấu em."
Kết hôn là cách mà anh giữ cô lại, bất kể cô có thực sự đồng ý hay không, anh chỉ muốn cô luôn ở bên anh, mãi mãi, không bao giờ rời xa.
Anh cúi xuống hôn lên môi cô, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói ra lời chân thật từ tận đáy lòng mình.
"Em mà dám chia tay anh, thì anh cũng sẽ dám bỏ hết tất cả để đi tìm em, chỉ cần tìm được em, anh sẽ đánh cho mông em nở hoa, đánh đến khi em không dám chia tay anh nữa mới thôi."
Câu trước khiến Thư Dao nghe mà xao xuyến, đẹp như một giấc mơ.
Câu sau khiến Thư Dao chỉ cảm thấy mông mình căng thẳng.
"Anh...! Sao anh có thể như vậy?! Bạo lực thể xác, bạo lực thể xác là không đúng!"
Cô vừa có chút dấu hiệu muốn tránh né thì đã lại bị Minh Đình ôm trở lại: "Anh đương nhiên còn có cách khác, nhưng em chưa chắc chịu được."
Thư Dao nhớ lại lần trước anh nói cô sẽ "không chịu nổi", thực ra cũng không khó đoán đó là cách gì.
"Em sẽ ghét anh sao?"
Thư Dao đột nhiên nghe thấy Minh Đình hỏi như vậy.
Cô có chút bối rối, không biết tại sao anh lại hỏi vậy.
Có lẽ vì cô suy nghĩ hơi lâu, nên anh lại bổ sung một câu: "Anh phạt em, hoặc ép buộc em, em có ghét anh không?"
Hiểu rõ câu hỏi của anh, Thư Dao gần như buột miệng thốt ra: "Đương nhiên là không, em chưa bao giờ ghét anh cả."
"Kể cả lúc bị đánh sao?"
"Vâng." Cô gật đầu: "Kể cả lúc bị đánh."
Nhóc lừa đảo.
"Trong mơ không tính sao?"
Câu này lại càng vô lý hơn.
"Trong mơ thì sao có thể tính được? Tất cả đều là giả. Hơn nữa, dù là trong mơ, em cũng chưa từng ghét anh."
"Thật sao?"
Thư Dao có chút không quen với việc Minh Đình tối nay liên tục kiểm chứng đi kiểm chứng lại cùng một câu nói, cứ như thể cô thực sự đã nói ghét anh vậy, nhưng cô thật sự chưa từng nói, cũng chưa từng ghét anh.
Hai lần bị đánh trước đây, một lần là vì lén trốn lên núi và bị mắc kẹt vào đêm khuya, một lần là do say rượu vào lễ Halloween làm kinh động đến cảnh sát đặc nhiệm, cả hai lần đều cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải anh kịp thời đến nơi, thậm chí cô còn không dám tưởng tượng sự việc sẽ biến thành thế nào.
Nói cho cùng, đều là cô sai trước, hơn nữa, anh cũng đã xin lỗi vì sự nóng nảy khi đó, vậy nên cô không những không trách hay ghét anh mà còn rất biết ơn anh chính anh đã bảo vệ cho cô chu toàn, để cô có thể vô tư đến tận hôm nay.
"Thật đấy." Cô đáp lại một cách cực kỳ chắc chắn.
Đôi khi Minh Đình cũng cảm thấy bối rối.
Anh vừa hy vọng Thư Dao có thể tự lập, bảo vệ tốt bản thân, lại vừa mong cô chẳng biết gì cả, tốt nhất là làm gì cũng không rời khỏi anh, mãi mãi dựa dẫm vào anh mà tồn tại.
Làm cho cô trở nên vô dụng, thì cô sẽ hoàn toàn, triệt để chỉ thuộc về một mình anh.
Ừm, một suy nghĩ thực nguy hiểm.
"Vậy, em yêu anh không?"
Lại là một câu hỏi khiến Thư Dao trở tay không kịp, nếu như là trước đây, cô sẽ không chút do dự mà nói, yêu, em yêu anh, dù gì thì, tình cảm thích đơn thuần, non nớt cũng không cần phải nghĩ đến suy nghĩ của bất kỳ ai khác, cũng không cần phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào, nhưng mà cô đã trưởng thành rồi, bắt đầu suy nghĩ về tương lai, mới nhận ra rằng con đường trước mắt bọn họ vốn dĩ không bằng phẳng như đã tưởng tượng ban đầu, câu "Em yêu anh" này cũng nặng nề hơn nhiều so với dự tính của cô.
Suy đi nghĩ lại, cô trả lời: "Anh biết mà."
Anh lại nói: "Anh không biết, Thư Dao, anh muốn em nói rõ ràng và chắc chắn với anh."
"Em…"
Đối mặt với Minh Đình nghiêm túc như vậy, Thư Dao có chút hoảng loạn, giống như buổi tối anh cầu hôn vậy.
"Em… em còn sẵn lòng sinh con cho anh, vậy vẫn chưa đủ để chứng minh sao?"
Nhưng anh lại nói: "Anh không mong muốn em dùng cách này để chứng minh rằng em yêu anh."
Giọng nói của anh vẫn dịu dàng, nhưng trong giọng điệu lại ẩn chứa sự uy nghiêm và lạnh lùng không cho phép phản bác, Thư Dao vô thức nuốt nước bọt, mỗi khi chột dạ, cô đều như vậy.
"Em mang thai con của anh, rồi sao? Để cho mọi người đều nghĩ rằng em không biết giữ mình, tự leo lên giường anh, rồi sau đó mới bắt anh chịu trách nhiệm sao?"
Thư Dao siết chặt hai tay, lưng bỗng cảm thấy nóng ẩm, cô lại nuốt nước bọt liên tục.
Cô lại có nhận thức mới về khả năng quan sát của Minh Đình, có chút nghi ngờ liệu anh có biết thuật đọc tâm hay không? Tại sao cô chỉ nói một câu mà anh đã có thể nắm bắt chính xác nội tâm của cô?
Cô rất căng thẳng.
Minh Đình cũng cảm nhận được sự căng thẳng của cô.
Anh dùng lòng bàn tay bao lấy tay cô, gỡ từng ngón tay của cô ra rồi đan chặt mười ngón tay vào nhau.
"Dao Dao." Anh không thay đổi giọng điệu trang trọng, nhẹ nhàng nói: "Em là con gái, còn anh là đàn ông, xã hội này luôn bao dung nhiều hơn đối với những người đàn ông có tiếng nói, nếu như em mang thai con của anh, anh chỉ có thể tự đưa mình vào tù mới có thể chứng minh rằng em không phải là người không biết giữ mình mà quyến rũ anh, cũng hoàn toàn không có ý đồ khó lường muốn gả vào hào môn. Sức mạnh của tin đồn lớn hơn rất nhiều so với những gì em tưởng tượng, anh tuyệt đối sẽ không để em phải một mình gánh chịu tất cả những điều này, đây cũng là lý do tại sao anh vẫn chưa muốn làm tình với em, ham muốn của anh đối với em, rất có khả năng một ngày nào đó trong tương lai sẽ trở thành vũ khí gây tổn thương cho em, vậy nên sau này em đừng bao giờ nói những lời như thế nữa, biết không?"
Thư Dao im lặng một lúc lâu, rồi khẽ "Vâng" một tiếng.
"Là do anh không tốt, Dao Dao ạ."
Nếu lúc này đèn đang bật, Thư Dao chắc chắn có thể nhìn thấy sự áy náy trong mắt anh, anh nói xong câu này thì hơi cúi đầu xuống, tóc mái trước trán rủ xuống lông mày và mắt cô, có cảm giác hơi hơi ngứa, cô có thể cảm nhận được từ hơi thở khẽ khàng, trầm lắng hơn của anh, cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tự trách bản thân của anh vì chuyện tối nay.
"Anh đáng lẽ ra sớm phải biết em sợ hãi, sớm phải biết em khó xử, cũng không nên vội vàng công khai mối quan hệ của chúng ta, xin lỗi em, bảo bối, trong chuyện tình cảm, anh không hẳn là người anh trai mà em từng quen thuộc trước đây, anh cũng không thể xử lý tốt cảm xúc của mình, xin lỗi."
Thư Dao quá hiểu cảm giác này rồi.
Cô đã lưỡng lự, sợ hãi, lo được lo mất, dễ xúc động suốt một thời gian dài, chẳng phải vì cô đang yêu anh sao?
Mọi uất ức và đau lòng của cô trong đêm nay dường như đã tan biến hết vào khoảnh khắc này.
Cô đưa tay ôm chặt lấy anh.
"Em không trách anh đâu, anh à."
"Vậy thì em hôn anh đi."
Anh cần một sự đáp lại thực chất như vậy.
Thư Dao luôn ngoan ngoãn nghe lời anh, và anh cũng thích sự ngoan ngoãn của cô.
Cô ngoan ngoãn giữ lấy khuôn mặt anh, tìm đến đôi môi anh, áp vào và hôn một cách nhẹ nhàng, chậm rãi.
"Dũng cảm thêm một chút nữa."
Thư Dao đang định hôn sâu hơn, nhưng anh lại hơi lùi ra và lặp lại: "Can đảm yêu anh thêm chút nữa, Dao Dao, anh cần em, anh cần thật nhiều thật nhiều tình yêu của em, anh muốn trong mắt em, trong tim em, trong cơ thể em, tất cả đều là anh, chỉ có anh. Anh có thể đợi em, một năm hai năm, năm năm mười năm, cả đời này, anh cũng sẽ ở bên em, em có thể nào dũng cảm mà yêu anh hơn chút nữa không? Không cần nghĩ tại sao em được yêu, cũng không cần vì tình yêu mà cố gắng trở nên xuất sắc hay độc lập, là anh cần em, vô cùng cần em, em cứ là chính mình, một bản thân tùy ý và hạnh phúc, chỉ cần tin anh thêm một chút, đừng sợ hãi tương lai hay những điều chưa biết, nắm lấy tay anh, tin tưởng anh, em sẽ bình an vô sự."
Thư Dao khẽ hé môi, giọng nói nhỏ nhẹ của cô chỉ vừa thoát ra một âm tiết thì anh đã hôn xuống, rồi lại rời đi: "Đừng trả lời anh, hãy dùng hành động để nói cho anh biết."
Thư Dao thật khó để diễn tả cảm xúc của mình lúc này.
Khi biết anh muốn kết hôn với mình, Thư Dao vừa hạnh phúc vừa lo lắng, hạnh phúc vì cô có thể ở bên anh cả đời, nhưng lo lắng vì anh chỉ đơn thuần cần một gia đình.
Nhưng dù vậy, cô vẫn bị niềm vui trong lòng thúc đẩy, hết lần này đến lần khác phá vỡ ranh giới của tình anh em, tiến về phía mối quan hệ vợ chồng đầy bất ngờ đến hạnh phúc đầy choáng váng ấy.
Bước chân cô thật chông chênh, như đang đi giữa những tầng mây cao vời, khi sâu khi cạn, từng bước một đều không vững, lúc nào cũng lo lắng sẽ ngã xuống.
Khi cô quyết định đặt cược tất cả, cô thà ngã xuống đất và vỡ tan thành từng mảnh, cô biết nhà họ Minh cần một người nối dõi, chỉ cần cô có thể mang thai con của anh, cô nhất định có thể ở bên anh suốt đời, dù có bị người đời chỉ trích cũng không màng.
Vừa rồi, anh đã gieo vào lòng cô một hạt giống đầy đặn, hạt giống ấy bén rễ, bám chặt vào mặt đất vững chắc, cô không còn bước đi trên những tầng mây mơ hồ nữa, mà đang dần đào sâu vào lòng đất, bỗng nhiên, trong tim cô trào dâng một nguồn sức mạnh muốn vươn lên, cô muốn hướng về phía ánh mặt trời, đón lấy gió hứng lấy mưa, trải qua vô số mùa xuân hạ thu đông, để rồi lớn lên thành một cái cây cứng cỏi, vững chãi đứng bên cạnh anh, rễ của họ sẽ quấn lấy nhau trong lòng đất ấm áp, không ai có thể chia cắt họ.
Cô cảm nhận được sức mạnh ấy.
"Anh ơi…" Cô khẽ gọi, nhưng đôi môi lập tức bị ngón tay mềm mại của anh chạm vàa. anh ngăn cô nói tiếp, dịu dàng lên tiếna: "Đừng yêu anh trai em, hãy yêu người bạn đời của em, Minh Đình."
"Gọi tên anh đi, bảo bối."
Thư Dao có chút không quen, nhưng vẫn lấy hết dũng khí gọi anh: "Minh Đình."
Bỗng cứ thế rồi cô bật cười, Minh Đình hỏi sao cô lại cười, cô nói: "Anh không cảm thấy tên của chúng ta rất xứng đôi hả? Đều là kiểu viết kết hợp phải trái rồi nửa vây quanh, kỳ diệu ghê luôn ấy."
Cô đang vui vẻ thì một bàn tay nóng rực áp lên vùng bụng phẳng của cô, bên tai cô vang lên hơi thở ấm nóng của anh: "Có lẽ chúng ta hợp nhau không chỉ ở cái tên."
Nhận ra ý anh nói, Thư Dao vội đưa tay che miệng anh lại.
"Đáng ghét!" Giọng cô vừa nũng nịu vừa xấu hổ: "Anh chưa thử qua thì sao biết được?!"
Anh nắm lấy cổ tay cô, ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp đầy ý tứ: "Không sao đâu, anh sẽ khiến em mang dấu ấn của anh."
"Đồ lưu manh! Đáng ghét! Thô tục!"
Người đang chống tay bên cạnh cô khẽ bật cười thành tiếng, cô lại đấm một cú lên vai anh, một lần nữa lên án: "Anh quay về chăm sóc em mà lại không mặc quần áo cho em! Em…" Hai má cô nóng bừng bên: "Cả người em đều bị anh chạm vào hết rồi!"
Minh Đình ghé sát lại muốn hôn lên môi cô, dường như mang theo vài phần ý nghĩa thề thốt: "Trời đất chứng giám, không phải anh muốn sờ đâu, là em nắm lấy tay anh…"
Những lời phía sau, Thư Dao không để anh nói ra.
Thật là xấu hổ quá đi!
Cô đâu phải loại người như vậy, chắc chắn là anh bịa đặt!
Minh Đình lại nắm lấy cổ tay cô kéo ra: "Trong mơ cảm thấy thoải mái không?"
"A…" Cô khe khẽ hét lên: "Anh không được hỏi nữa!"
Cô nhất định sẽ không nói cho anh biết rằng cô sướng đến muốn chết.
"Vậy thì em hôn anh đi, bảo bối." Anh nắm lấy tay cô đặt lên gáy mình: "Hôn anh thật mạnh đi."
Thư Dao vừa xấu hổ vừa tức giận, đột nhiên dùng hai tay đẩy ngã anh, hất chân lật người anh xuống dưới, mái tóc dài rối tung sau lưng, cô đưa tay nâng mặt anh lên rồi hôn anh thật sâu.
Cô cũng cảm nhận được khát khao khắc sâu vào xương tủy đó, cô rất cần anh, vô cùng, vô cùng cần anh, mất anh rồi, cô thực sự cảm thấy bản thân không thể sống nổi.
Cô hôn sâu cuồng loạn, mang theo những cú cắn gặm, trong vô thức, cô dường như nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt lan giữa môi và răng, cô muốn rời ra hỏi thử xem có phải mình đã cắn anh bị thương rồi không, nhưng lại bị anh giữ chặt gáy, không thể cử động.
Nụ hôn giữa anh em, vốn dĩ đã đẫm máu như thế này.