(tiếp tục chương 28)
Mất khống chế.
Hoàn toàn mất khống chế.
Bên ngoài cửa sổ gió mưa bão bùng, từng hạt mưa đập rầm rầm vào lớp thủy tinh, những món đồ trang trí Giáng Sinh bị gió quật ngả nghiêng, Vườn Phương Nhuy trong màn đêm toát lên sự hoang vắng, tiêu điều đặc trưng của mùa đông, đèn đường chẳng thể chiếu sáng đêm đông, thế giới bị màu đen nồng đậm nuốt chửng, vực sâu ngăn cách giữa cô và anh dường như ngày càng lớn hơn, hai thế giới vốn chẳng thể dung hòa trong khoảnh khắc sụp đổ, hai cơ thể quấn lấy nhau đồng thời rơi xuống vực sâu, lý trí đã chẳng còn tồn tại từ lâu.
Thư Dao bị Minh Đình bóp chặt cổ, cơn đau cùng sự nghẹt thở nối tiếp nhau ập đến, giọng nói đầy ác ý và áp chế vang lên bên tai cô: "Bây giờ thì sao? Trách anh sao?"
Lúc nói câu đó, anh như thể đang đối xử với một món đồ chơi bông không biết nói chuyện, vì cô quá mức đáng yêu, cả người mềm mại không có phòng bị, nên kẻ sở hữu cô mới có thể tùy ý bộc lộ sự ác ý trong tầng sâu nhất của con người.
Anh muốn phá hủy cô, chà đạp cô, miễn sao đảm bảo cô vẫn sống sót thì sẽ không ngừng vắt kiệt giá trị mà anh cần từ cô. Giữa làn nước trong veo lẫn lộn sắc đỏ, từng đợt ra vào liên tiếp, tiếng nước, tiếng mưa, tiếng nức nở hòa quyện không có cách nào tách rời, cô không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào, dục vọng điên cuồng gào thét trong cơ thể, từng cơn đau nhói và tê dại quặn thắt liên tục ập đến khiến cô im bặt.
Nhưng kẻ xâm chiếm cô vẫn không vì sự ướt mềm của cô mà thu lại cơn giận dữ, bàn tay bóp cổ cô càng lúc càng siết chặt, dòng máu bị ngăn lại trên đầu, mạch máu trên trán bắt đầu nổi lên, toàn thân cô căng cứng, ngay cả động tác ra vào của anh cũng trở nên khó khăn.
Khi cô nghĩ rằng Minh Đình thật sự muốn lấy mạng mình, anh bỗng buông tay, một lần nữa ghé sát bên tai cô, hỏi: "Trách anh sao?"
Lồng ngực phập phồng dữ dội, cô thở hổn hển, khóc thút thít, tiếng nấc nghẹn ngào, khi mọi thứ trở nên hỗn loạn, đầu óc cô chẳng thể nào suy nghĩ được chuyện có trách hay không.
Khoảnh khắc suýt bị nghẹt thở, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô là, chết trong tay anh cũng không sao, dù gì cô cũng chẳng muốn sống những ngày tháng mở mắt ra nhìn người mình yêu ở ngay bên cạnh mà không thể ở bên nhau nữa.
Nhưng anh cứ lặp đi lặp lại câu hỏi, không ngừng thử thách, giữa cơn hỗn loạn, cô dần tìm lại được chút tỉnh táo, dường như đã hiểu được cơn điên cuồng của anh vào tối nay rốt cuộc là vì điều gì.
Anh đang lấy tất cả quá khứ ra để đặt cược, cược rằng cô sẽ hận anh, chán ghét anh, anh dùng một trận hoan ái điên cuồng để xóa sạch tình yêu và sự ngưỡng mộ mà cô từng dành cho anh, anh hủy hoại mọi thứ, ôm quyết tâm phải chết mà trở thành kẻ tồi tệ nhất trong cuộc đời cô.
Anh đang hủy hoại thân phận "anh trai" của mình.
Tỷ lệ anh có thể thắng được ván cược này chỉ có 1%, mà 1% đó chính là... Cô vẫn yêu anh.
Chỉ cần cô còn yêu anh, anh sẽ thắng.
Cô biết rõ 1% này thực sự tồn tại, nhưng cô không thể nói ra, cũng không thể có sự đáp lại nào.
Trong tầm mắt cô là bờ vai vững chãi đáng tin cậy của anh, bờ vai mà cô đã tựa vào suốt những đêm dài đằng đẵng, cô rất muốn nghiêng đầu sang, áp sát vào anh, ôm chặt lấy anh, quấn quýt triền miên nói yêu anh, nhưng cơn đau nhức nhối nhắc nhở cô rằng, ngay từ khi sinh ra, họ đã không thuộc về nhau, mỗi lần tiến thêm một chút đều là đang tra tấn nhau.
Giống như mối quan hệ sai lầm này ngay từ lúc bắt đầu.
Anh dừng lại bên tai cô, hơi thở nặng nề, hơi thở nóng rực như lửa thiêu đốt làn da cô, anh nghiêng mặt hôn vệt nước mắt ấm áp của cô, đôi môi mềm mại lướt qua mí mắt cô.
Sự im lặng và run rẩy lâu dài của cô đổi lại tâm trạng khó mà lắng đọng của anh, cô cảm nhận được dòng máu đang cuộn trào trong anh, sự sôi sục mãnh liệt truyền đến từ sâu bên trong.
Lớp vỏ ngụy trang tàn nhẫn của anh dần sụp đổ, trong đôi mắt cô xuất hiện những giọt nước mắt không thuộc về cô.
Anh hôn lên môi cô, không còn ép buộc cô phải trả lời nữa, có lẽ im lặng chính là câu trả lời tốt nhất, cô không từ chối, đồng nghĩa với việc ngầm chấp nhận anh có thể tiếp tục, nhưng anh chỉ hôn cô, một nụ hôn dịu dàng, khi cô bắt đầu không thở nổi, anh rời khỏi cơ thể cô, siết chặt cô vào lòng.
Toàn thân anh căng cứng, rõ ràng là anh có đủ sức mạnh để nghiền nát cô nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, cẩn thận từng li từng tí.
Anh đã hủy hoại bé cưng mà anh bảo vệ nhiều năm, người em gái mà anh thèm muốn từ lâu, anh từng nói rằng cả đời này cô nhất định thuộc về anh, nhưng bây giờ khi đã có được cô, một nỗi hoảng sợ tột cùng lại bao trùm lấy anh.
Anh có được, cũng đang mất đi.
Anh không muốn mất đi...
Anh hôn cô thật sâu, siết chặt cô, muốn cô đáp lại, nhưng cô vẫn như một món đồ chơi bằng bông mềm mại, mặc anh giày vò mà không có chút phản ứng nào.
Anh hôn càng sâu, càng mạnh hơn...
Nụ hôn kéo dài kết thúc, mồ hôi nóng hổi của họ hòa quyện vào nhau, đôi môi mềm mại của cô bị mút đến đỏ bừng, cô há miệng thở dốc, vệt nước trên khóe mắt đã bị nhiệt độ cơ thể hong khô.
Anh ôm chặt lấy cô không chịu buông tay, chỉ khi có thể cảm nhận rõ nhịp tim của cô, anh mới dám chắc rằng cô vẫn tồn tại, cô vẫn ở trong lòng anh, sẽ không đi đâu cả.
Toàn thân Thư Dao mềm nhũn, không còn chút sức lực, ngoài cửa sổ, dường như gió mưa vẫn đang gào thét, nhưng cô chỉ nghe được tiếng tim đập của Minh Đình, mạnh mẽ đanh thép, hỗn loạn không thôi.
Họ đã làm chuyện đó rồi, cô không dám tin.
Nhưng sau một lúc bình tĩnh lại, vết thương vẫn còn đau rát nóng bỏng, tất cả đều thực sự cho thấy, nhưng điều này là thật.
Anh vươn tay mơn trớn gương mặt cô, dùng đầu ngón tay gạt đi mấy sợi tóc dính trên má cô, không hỏi han, không giải thích, chỉ dịu dàng hôn lên đôi mắt cô, sau đó đứng dậy, bế cô vào phòng tắm.
Nước ấm nhanh chóng dâng lên, dưới sóng nước yếu ớt, vết thương của cô đỏ tươi.
Anh nắm lấy cổ chân cô đặt lên thành bồn tắm, dòng nước nóng không ngừng đập vào vết thương của cô theo động tác của anh, cô khó chịu mà nhíu mày.
"Rất đau sao?"
Anh lại lên tiếng, giọng nói của anh khô khốc như vừa mới nuốt sỏi đá.
Cô mím môi thật chặt không chịu trả lời, di chuyển ánh mắt không chịu nhìn anh.
Thấy cô như vậy, anh cũng không truy hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng hơn trong từng động tác.
Nhưng lại cứ càng dẫn lửa hơn.
Khó khăn lắm cô mới cắn răng chịu đựng đến khi việc làm sạch kết thúc, anh lấy khăn tắm quấn lấy cô, ôm cô đặt lên tủ để đồ.
Trên người cô vẫn còn những giọt nước chưa kịp lau khô, anh lại cầm một chiếc khăn sạch lau cho cô, từ cổ đến vai, từ cánh tay đến đôi chân, dịu dàng chậm rãi, khiến toàn thân cô ngứa ngáy.
"Bôi thuốc giúp em nhé?"
Anh cởi trần đứng trước mặt cô, ánh mắt hơi cụp xuống, lòng bàn tay nóng bỏng nhẹ nhàng đặt lên đầu gối cô.
"Không cần!"
Cách một khoảng thời gian rất lâu, cuối cùng cô cũng chịu mở miệng.
Mọi chuyện tối nay đều bắt đầu từ việc "bôi thuốc", một lần vẫn chưa đủ sao?
"Để anh xem một chút."
"Không cần!" Cô tỏ vẻ hung ác nhìn chằm chằm anh.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh dưới ánh sáng ấm áp trong phòng tắm chứa đựng cảm xúc dịu dàng, anh tiến lại gần ôm lấy cô, nghiêng người khuyên bảo bên tai cô: "Nghe lời một chút có được không?"
Cứ như vậy, cô bị Minh Đình đặt trên tủ để đồ, ánh đèn phòng tắm quá mức chói mắt, cô kéo khăn tắm che đôi mắt lại.
Lúc khăn mở ra, như thể có một làn gió nhẹ chậm rãi thổi qua vết thương của cô, vết thương nóng bỏng được làm dịu đi một chút.
Cô không nghe thấy âm thanh gì, cũng không cảm nhận được động tác của anh, có lẽ anh đang quan sát, có lẽ đang suy nghĩ nên dùng thuốc gì, nhưng dù sao thì anh cũng khiến cô rất căng thẳng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua không một tiếng động, gió mưa bên ngoài không có dấu hiệu ngừng lại, dòng nước ấm chậm rãi chảy xuống, cô siết chặt ngón chân, cảm giác căng thẳng tăng lên.
"Xem xong chưa?" Cô run rẩy hỏi.
Anh dùng đầu ngón tay tới gần vết thương của cô, động tác nhẹ nhàng mở ra khiến cô ngay lập tức thở gấp.
Cô khép hai đầu gối lại theo bản năng, lại không thể thành công.
"Không được, a—"
Âm thanh từ chối của cô dừng hẳn lại, nhưng lại đột ngột tràn ra từ yếu hầu, mang theo sự khó nhịn đáng yêu mềm mại và nhẹ nhàng.
Cô nắm chặt méo tủ để đồ, bất lực duỗi chân ra muốn ngăn cản, lại không có chút ảnh hưởng nào.
Anh cẩn thận xem xét vết thương của cô, dùng nụ hôn thâm tình nhất, sự bao dung dịu dàng nhất.
Tia lý trí cuối cùng bị đứt, cô sa vào vòng vây dịu dàng trơn mềm của anh, mặc cho tâm trạng phát tán, mặc cho âm thanh chạy trốn.
Cho đến khi kết thúc, cô không dám di chuyển khăn tắm trên mắt, với lần đau đớn vừa rồi thì cô có thể dùng lý trí nói đây không phải ý muốn của cô, đều là anh cưỡng ép, còn lần thoải mái này thì không được.
Sự ngầm thừa nhận của cô quá rõ ràng, dục vọng bị anh khơi mào và khao khát với anh quá mức rõ ràng.
Cô đã đẩy sự việc này vào tình trạng khó mà giải thích.
Cô tủi thân khóc thành tiếng.
Minh Đình không di chuyển khăn tắm trên mắt cô, mà trực tiếp ôm cô vào lòng.
"Có dễ dịu hơn chút nào không?"
Khi nghe thấy Minh Đình hỏi như thế, Thư Dao hận không thể khâu miệng anh vào.
Cô che mặt nằm liệt trên bả vai anh không nói một lời, sau khi được làm sạch một lần nữa, cô bị Minh Đình ôm trở về phòng của anh.
Tầm mắt được khôi phục, cô đứng dậy muốn rời đi thì bị ngăn lại: "Ga giường chỗ em bị ướt rồi."
"Vậy thì em cũng không ngủ ở chỗ anh!" Cô tức giận phát tiết tâm trạng.
Anh lại nói: "Anh không chạm vào em."
Cô mạnh mẽ nâng mắt, hung dữ nhìn chằm chằm vào anh.
Người trước mắt không hề bị lay động, trực tiếp kéo cái chăn mềm lên đắp cho cô.
Cô tức giận nằm xuống, che kín chính mình.
Cuối cùng, Minh Đình đi đến ghế sô pha.
Lại loạn rồi, hoàn toàn loạn rồi, loạn đến mức không rõ suy nghĩ, khiến cô hoàn toàn không biết nên làm sao.
Cô co người lại, ép buộc bản thân nhắm mắt, cầu nguyện đến khi hừng đông thì mưa gió cũng đã ngừng.
-
Ngày hôm sau, sau cơn hỗn loạn, cô vắng mặt trong kỳ thi của trường, Minh Đình xin nghỉ cho cô, không đi đâu cả, cô vừa tỉnh dậy đã đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của anh.
Nhớ lại hành động ác liệt của anh vào đêm qua, cô nhíu mày nhìn chằm chằm anh: "Em không muốn nhìn thấy anh!"
"Vậy thì có lẽ không có cách nào."
Anh bước đến bên giường, ngồi xuống, không quan tâm đến ý muốn của cô mà nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay.
Anh nói: "Dù quan hệ giữa chúng ta là gì, từ giờ trở đi, mỗi ngày em đều phải đối mặt với anh."
Ngoài cửa sổ, bầu trời u ám, ánh mắt anh nhìn cô có vẻ bình tĩnh và thu hút, như thể đã đưa ra một quyết định lớn, hoàn toàn không còn sự điên loạn hay sụp đổ của tối qua, nhưng lại khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ của anh.
Cô tức giận muốn rút tay lại, nhưng lại không thể thoát ra.
"Em muốn rời khỏi anh!"
Cô lại thử thách giới hạn nguy hiểm, nhưng nhận lại phản ứng hoàn toàn khác với mọi lần.
"Em không thể rời đi." Anh nói một cách cực kỳ chắc chắn: "Anh sẽ không cho phép em rời đi, không có sự cho phép của anh, em sẽ không thể bước ra khỏi Vườn Phương Nhuy nửa bước."
"Anh...!"
Cô nhíu mày, nâng cao giọng chất vấn: "Chẳng lẽ anh còn muốn nhốt em lại sao?!"
Người trước mặt không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói: "Trước khi em thay đổi suy nghĩ." Anh dừng lại vài giây: "Thì đúng vậy."
Thư Dao kinh ngạc trước câu trả lời của anh, ngẩn người một lúc lâu rồi mới hỏi: "Suy nghĩ gì?"
Anh gằn từng chữ: "Suy nghĩ, rời, khỏi, anh."
Anh kéo tay cô đặt lên môi và hôn nhẹ, tầm mắt chiếm lấy cô đặc biệt sắc bén: "Anh sẽ không cho phép em rời xa anh, Dao Dao, từ bây giờ, em không còn thuộc về chính em nữa."
Khi nói điều này, anh không để lộ chút cảm xúc nào, giống như đang ra lệnh một việc vặt hàng ngày, nghe như chuyện không quan trọng, nhưng lại có loại uy nghiêm khiến người ta không dám phản kháng.
Làm sao có thể như vậy?
"Sao anh có thể như vậy?"
Đôi mắt sưng lên vì khóc tối qua bây giờ vẫn còn đau, cơn đau ở đùi cũng chưa hết, sao anh có thể hoàn toàn không để ý đến cảm giác của cô mà ép buộc cô, giam cầm cô?
Lẽ nào những lời anh nói trước kia đều không tính nữa sao?
Cô bị kéo tay, không được báo trước nên đã đâm vào trong lồng ngực của anh.
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên từ trên đỉnh đầu cô: "Anh đã cho em nhiều cơ hội lựa chọn, Dao Dao, là em không biết trân trọng."
Anh luyến tiếc mà hôn tóc cô, tay vòng ra sau eo, kéo cô lại gần.
Anh hơi cúi đầu, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: "Dao Dao, anh yêu em, nuông chiều em, tôn trọng em, nhưng kết quả là anh không thể chiếm được trái tim em, cũng không thể có được em. Em có thể hận anh, oán trách anh, chán ghét anh, nhưng anh đã có được em, bảo anh làm cái gì anh cũng vui lòng."
"Em có thể tiếp tục giữ gìn bản thân, có thể không yêu anh, anh không cần trái tim em, nhưng anh muốn cơ thể em."
"Em phải nhớ, sau đêm hôm qua, em không còn là em gái của anh nữa."
Anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: "Em là người phụ nữ của anh."