• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết lặng lẽ rơi, lặng lẽ phủ lên sức sống của hoa cỏ trong vườn, thế giới yên bình và trắng xóa.

Thư Dao hoảng hốt chạy ra ngoài, áo khoác của cô không buộc chặt nên rơi xuống bậc thang phủ đầy tuyết, dấu chân vẫn còn in rõ ràng trên tuyết, cô tin rằng anh chưa đi xa. Luồng khí lạnh tràn vào cổ họng, tiếng ‘anh’ kia của cô vẫn luôn mắc kẹt trong cổ họng khiến cô không thể thốt ra thành tiếng.

Sau khi chạy qua cửa thùy hoa, Thư Dao gặp phải quản gia Thôi đang tiễn khách trở vào, ông ấy đỡ lấy cô, nhưng trước khi kịp lấy lại ý thức thì Thư Dao đã vòng qua ông ấy và chạy ra ngoài, ông ấy vội vàng đuổi theo nhắc nhở: "Thư tiểu thư, người đó đã đi rồi."

Trước cửa nơi anh từng đứng lưu lại dấu vết, dấu vết do dự lộn xộn, chắc hẳn anh cũng đang do dự.

Nhưng cuối cùng, dấu bánh xe đã chia cắt màu trắng của tuyết và kéo dài đến tận cuối con đường.

Cô dựa vào cửa và thở hổn hển, làn sương trắng bốc lên dần dần làm mờ mắt cô.

Anh vẫn bỏ đi...

Quản gia Thôi sốt ruột trong lòng, tuyết rơi dày như thế này, Thư Dao chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, nếu bị cảm lạnh thì không thể đón năm mới được, ông ấy vội nói: "Có lẽ thiếu gia chưa đi xa, nếu không Thư tiểu thư vào nhà gọi điện thoại xem sao?"

Tuyết rơi dày đặc trên ngọn cây chết khô, cuối đường chỉ có gió và tuyết, anh không quay lại, anh đã đưa ra lựa chọn và trao cho cô sự tự do.

Cô thở chậm lại và thu hồi tầm mắt.

-

Chiếc xe đã rời khỏi Trừng Viên một lúc lâu, bên ngoài cửa sổ xe là gió và tuyết, Minh Đình dựa lưng vào ghế sau, đầu ngửa ra sau và nhắm mắt lại, hình ảnh cô quấn mình trong chiếc áo khoác ngồi trong nhà thủy tạ lại hiện ra trước mắt anh, anh mở mắt ra lần nữa và với lấy iPad để kiểm tra email.

Văn Nhã nhìn thẳng về phía trước, xe chạy rất chậm.

"Cô ấy vẫn không chịu về nhà cùng anh sao?"

Minh Đình cụp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể đang nghiêm túc xem, nhưng nhìn kỹ hơn, ánh mắt anh rõ ràng là trống rỗng.

"Không biết." Giọng nói của anh rất nhẹ, có chút bất lực.

Văn Nhã liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy Minh Đình vẫn cúi mặt xuống.

Đây là một câu trả lời khiến người ta bất ngờ, ít nhất theo góc độ của cô ấy, Thư Dao sẽ không phải là người lòng dạ cứng rắn như vậy, chỉ cần Minh Đình không nói gì chọc giận cô ấy là được.

Nhưng một tháng này Minh Đình trôi qua cũng không được vui vẻ, anh có áp lực từ gia đình, gánh nặng sự nghiệp, và sự thất ý trong tình yêu, trừ việc phiền não vì tiền thì anh có tất cả sự phiền não, những ngày gần đây anh càng ngày càng ít nói, mắt thường cũng có thể nhìn thấy anh gầy đi mấy phần, thật vất vả mới có thể tranh thủ được cơ hội gặp mặt Thư Dao, chắc sẽ không chọc cô tức giận nữa đâu.

Tại sao lại đến nông nổi này?

Cô ấy không đoán được Thư Dao đang nghĩ gì nên dứt khoát không hỏi nữa, tập trung lái xe.

Trong tháng này, ngày nào Minh Đình cũng ở bờ vực mất kiểm soát.

Anh cần phải khống chế cảm xúc của mình để duy trì tư duy tương đối lý trí, đặc biệt là khi nghe cô nói chuyện cười đùa với quản gia Thôi, trong lòng anh xúc động vô số lần muốn tiến lên hỏi cô, tại sao không có anh trong cuộc sống mà cô vẫn có thể sống bình thường?

Anh phải đối mặt với thực tế - cô càng có thể thích ứng với cuộc sống độc thân hơn anh.

Độc thân, một từ mà anh rất quen thuộc, nhưng cũng có vẻ rất xa lạ với anh.

Anh đã từng độc thân chưa?

Anh nghĩ là chưa.

Từ khoảnh khắc Thư Dao đến bên cạnh anh trở đi, anh đã không còn cô đơn lẻ loi một người nữa, anh đã có người bầu bạn, có người để dựa dẫm về mặt tình cảm, vậy nên anh không được xem là người độc thân.

Ngay cả lần này, khi cô bỏ nhà đi, còn yêu cầu Minh Sâm nói với anh rằng: "Bọn họ đã hoàn toàn chấm dứt." Anh vẫn không tin rằng họ thực sự đã chia tay, chỉ là cô tuỳ hứng, chỉ là đang giận dỗi, cô vẫn đang chờ anh đến dỗ dành cô.

Nhưng giờ đây, anh thực sự đang phải chịu đựng nỗi đau của việc ‘chia tay’, lần đầu tiên, anh hoàn toàn mất kiểm soát đối với cuộc sống của mình.

Mặc dù anh rất không muốn thừa nhận, nhưng lý do anh và Thư Dao có được như ngày hôm nay đều là nhờ sự chỉ bảo ích kỷ của anh.

Đạo đức giả là một từ rất phù hợp để miêu tả anh.

Trong thời kỳ trưởng thành quan trọng nhất của Thư Dao, anh đóng vai một người anh trai điềm tĩnh, đáng tin cậy, dịu dàng và bao dung, anh tôn trọng mọi suy nghĩ của cô, ủng hộ mọi quyết định của cô, bao dung cho sự bướng bỉnh và mọi tính khí nhỏ nhặt của cô, cung cấp cho cô một môi trường trưởng thành tốt và đồng hành cùng cô qua vô số ngày đêm, hình tượng vai diễn của anh có thể nói là hoàn hảo, việc Thư Dao yêu anh cũng là điều hiển nhiên.

Bất kỳ ai nhìn thấu tất cả những điều này đều nghĩ rằng anh là kẻ đạo đức giả, rõ ràng anh là người âm thầm kiểm soát cuộc sống của Thư Dao, nhưng anh vẫn nói một cách đạo đức giả về ‘tôn trọng’, ‘ủng hộ’ và ‘khoan dung’.

Khi cô bắt đầu nổi loạn, hay nói cách khác, bắt đầu thức tỉnh, mọi thứ bắt đầu trở nên mất kiểm soát.

Anh tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình khi mới 17 tuổi, mọi dự án anh xử lý đều diễn ra suôn sẻ và kết quả luôn vượt quá mong đợi, anh đã nghiêm túc và tỉ mỉ trong nhiều năm và luôn chuẩn bị cho những ngày mưa.

Chỉ có điều, chỉ trong mối quan hệ này với cô, anh không chuẩn bị phương án dự phòng, một khi mất kiểm soát, anh không bao giờ có thể tự cứu mình.

Nói ra thật buồn cười, ban đầu anh muốn tránh xa ‘mối quan hệ anh em’ này đến mức nào, mà bây giờ anh lại muốn mọi thứ ‘trở lại đúng hướng’, ít nhất thì cô vẫn ở bên cạnh anh và anh có thể nhìn thấy cô mỗi ngày.

Cho nên tình yêu thật sự là một thứ đáng sợ, nó có thể khiến một tên độc tài chuyên hoành hành bá đạo một tay che trời như anh tự nguyện từ bỏ quyền lực, hoàn toàn để cuộc sống và vận mệnh của mình bị người khác chi phối.

Màn hình iPad tối sầm lại, anh bật nó lên, làm cho hình ảnh của cô sáng lên theo.

Anh nhớ rõ ngày hôm đó, đó là một buổi tối mùa hè khi cô 17 tuổi, cô ngủ được vài tiếng vào buổi chiều và tỉnh dậy với cơn đau đầu.

Dì Mai rủ cô đi dạo trong vườn hoa, nhưng cô ngại có quá nhiều muỗi nên đã tìm một chiếc quạt xếp ở nhà và đứng trên sân thượng tầng ba để hóng gió.

Hoàng hôn đêm đó thật đẹp, với màu xanh và tím đậm phủ lên màu cam và đỏ rực rỡ, cô mặc một chiếc váy trắng và dựa vào hàng rào kính của sân thượng.

Anh trở về nhà từ công ty, vừa đến cổng đã thấy cô, cô đứng trên sân thượng, cầm quạt xếp vẫy anh, rõ ràng cánh tay phải đã giơ rất cao, nhưng sợ anh không nhìn thấy, nên cô kiễng chân, bắp chân căng cứng, đường nét cơ bắp hiện rõ.

Anh đạp phanh xe, hạ cửa sổ xuống và lấy điện thoại di động ra để ghi lại cảnh tượng đó.

Cô mỉm cười thật ngọt ngào, toàn bộ khuôn mặt chìm trong màu sắc rực rỡ của ánh nắng hoàng hôn, niềm vui nhảy nhót giữa hai hàng lông mày.

Khoảng thời gian đã qua đó, chỉ cần nhìn thấy anh là cô sẽ luôn mừng rỡ như vậy.

Anh tắt màn hình và hít một hơi thật sâu.

-

Mùa đông ở đảo Hồng Kông ấm hơn ở Nam Thành, Thư Dao lại đổi trở về trang phục nhẹ nhàng, áo len cashmere trắng phối hợp với áo khoác ngắn vải tuýt đen trắng, váy len đen phối hợp với bốt cùng màu, đây là trang phục mà Minh Đình thích, cô không biết tại sao mình luôn bị ảnh hưởng bởi anh, luôn ăn mặc theo sở thích của anh.

Minh Lệ đã được đưa về Vườn Tập Phức để dưỡng thương, Minh Sâm ngồi bên cạnh cô, liếc mắt đã thấy được vẻ lo lắng của cô.

"Đừng lo, Lily sẽ thích cháu thôi."

Ngón tay của Thư Dao liên tục vặn xoắn sợi dây xích túi xách, trái tim treo trên không trung đập thình thịch.

Cô không lo mẹ sẽ không thích mình, nhưng cô đã xa nhà một tháng không có lý do, cô phải giải thích một chút, suốt khoảng thời gian này Minh Đình vẫn luôn ở trong Vườn Tập Phức, cô đoán người nhà cũng biết chuyện của hai người, hiện tại cô còn căng thẳng hơn cả cô dâu mới về nhà chồng.

Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe của Vườn Tập Phức, Minh Sâm mở cửa xe cho cô, cô vịn cửa xe và bước xuống xe, mới vừa chạm đất, chân cô run rẩy dữ dội, Minh Sâm đỡ lấy cô.

Thư Dao rất căng thẳng, nhưng hết lần này tới lần khác Minh Sâm còn ha ha cười to, cô vừa lo lắng vừa bực bội, vừa vịn Minh Sâm vừa trừng mắt nhìn ông ấy.

Lúc này đã là buổi chiều, Thư Dao đi vào trong vườn, đầu tiên ngửi thấy mùi trà đen, trong đại sảnh có người đang nói chuyện, một người là Lâm Huệ Nghi, một người là bác Phùng, còn có một giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong trẻo, giống như gió xuân ấm áp của một ngưởi khác, đột nhiên Thư Dao dừng lại.

"Vẫn còn lo lắng sao?" Minh Sâm quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, đột nhiên nhướn mày: "Nếu không thì uncle bảo Lily ra ngoài gặp cháu, dù sao thì bà ấy ngồi xe, lăn cũng khá nhanh."

Thư Dao vừa nghe nói Minh Lệ ngồi xe lăn, thì lập tức bước vào.

Minh Sâm lại cười, vẫn là chiêu này có hiệu quả.

Thư Dao cúi đầu đi vào nhà, bác Phùng chú ý tới cô trước, gọi một tiếng: "Dao Dao".

Thư Dao ngẩng đầu đáp lại, cửa phía tây vườn hoa mở ra, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Minh Lệ ngồi trên xe lăn, hướng ra ngoài ngắm hoa, xoay người lại, trong tay cầm một tách trà đen nóng hổi, ​​vừa nhìn thấy Minh Lệ, trong lòng dâng lên vô số cảm xúc, vô số cảnh tượng thân mật ấm áp hiện lên trước mắt.

"Mẹ." Thư Dao vô thức hô lên.

Bác Phùng cầm lấy tách trà nóng từ tay Minh Lệ, Lâm Huệ Nghi xoay xe lăn lại, Minh Lệ ngơ ngác nhìn cô.

Cô bé trong trí nhớ của bà ấy rất yên tĩnh và đáng yêu, rõ ràng mặc dù rất là nhút nhát và sợ hãi, nhưng lại không nhịn được mà lén nhìn bà ấy, đôi mắt kia của cô bé, rất dịu dàng, sạch sẽ và luôn sáng ngời giống ông ấy.

Lòng bà ấy đau nhói, bà ấy dang rộng vòng tay về phía Thư Dao.

Cảm xúc vốn bị kìm nén trong lồng ngực đột nhiên bùng nổ, Thư Dao chạy tới, ngồi xổm trước mặt Minh Lệ, ôm chặt lấy bà ấy.

Cơ thể ấm áp, mạch đập đều, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn, mẹ cô thực sự đã tỉnh.

"Mẹ, mẹ, mẹ..."

Cô giống như một chú vịt con đang tìm mẹ, liên tục gọi cái tên mà trước đây cô vô cùng xa lạ.

Mẹ cô đang ôm cô, thật không thể tin được.

Cuối cùng cô cũng quang minh chính đại có được một người ‘mẹ’.

Nước mắt tuôn rơi mà không báo trước, dòng nước ấm chảy dọc theo gò má đang dán lên má Minh Lệ, Minh Lệ buông lỏng tay, hai bàn tay bà ấy ôm lấy khuôn mặt đã ướt đẫm của cô.

Những đầu ngón tay mềm mại của bà ấy liên tục lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng an ủi cô: "Đừng khóc, bé cưng."

Nhiều năm như vậy, Thư Dao đã gần như quên mất cảm giác được ba cưng chiều, nhưng khi Minh Lệ vừa mở miệng, cô lại như quay về nhiều năm trước, ngày hôm đó, mặt trời chiếu rọi, ba cô lái xe ở phía trước, cô ngồi lặng lẽ ở ghế sau, ‘mẹ’ cô đang nói chuyện với ba cô, thỉnh thoảng lại quay đầu lén nhìn cô.

"Mẹ." Cô không nhịn được kêu lên, Minh Lệ bật cười, lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi: "Đứa nhỏ ngốc, mẹ ở đây."

Lâm Huệ Nghi không nhịn được nữa, vì phối hợp với Minh Lệ, hai đầu gối của Thư Dao gần như quỳ rạp xuống đất, nơi này không có thảm, vừa cứng vừa lạnh, bà kéo Thư Dao dậy, nói: "Chúng ta ra ghế sofa nói chuyện đi."

Thư Dao đi vòng ra sau lưng Minh Lệ, đẩy bà ấy lại ghế sofa.

Minh Sâm đến chào hỏi và nói rằng buổi tối ông ấy có tiệc tối nên không làm phiền ‘hai mẹ con’ các cô ôn lại chuyện cũ.

Thư Dao ngồi xuống bên cạnh Minh Lệ, luôn nắm tay bà ấy không chịu buông, hỏi thăm tình hình hồi phục của bà ấy thật kỹ càng, bác sĩ nói như thế nào, người nhà phải chăm sóc ra sao, bao lâu nữa mới có thể đi lại được, khi nào bà ấy sẽ trở về Vườn Phương Nhuy, v.v... Mặc dù có Lâm Huệ Nghi ở bên cạnh trả lời giúp, Minh Lệ vẫn cảm thấy miệng lưỡi khô, nhưng bà ấy biết rõ đó là sự quan tâm và chăm sóc của Thư Dao, nên bất kể cô có hỏi bao nhiêu câu thì bà ấy cũng vui vẻ trả lời.

Bác Phùng nấu nước trần bì đưa tới, mọi người uống hết một cốc đầy.

Sau khi uống xong, Lâm Huệ Nghi hỏi Minh Lệ: "Ngày mai A Đình tới phải không?"

Vừa nhắc đến Minh Đình, Thư Dao lập tức im lặng.

Minh Lệ đáp: "Gần đến tết rồi, thằng bé bảo sau khi đi nghĩa trang xong sẽ đến."

Nghĩa trang? Thư Dao ngước mắt nhìn Minh Lệ.

Các vị trưởng bối đã khuất của nhà họ Minh đều được chôn cất ở đảo Hồng Kông, còn Minh Đình thì ở Nam Thành, lý do duy nhất để anh đến nghĩa trang là đi thăm ba cô.

Điện thoại của Lâm Huệ Nghi reo lên, bà vội vã chạy đi, Minh Lệ lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt của Thư Dao.

Ánh mắt né tránh và cảm xúc hoảng loạn của Thư Dao, bà ấy nắm lấy tay Thư Dao khi cô đang cố gắng trốn thoát, chủ động nói: "Mẹ đã biết tất cả."

Thư Dao hơi giật mình, cuối cùng cũng nói ra nỗi lo lắng đang đè nén trong lòng: "Mẹ, mẹ có trách con không?"

Minh Lệ nhéo lòng bàn tay cô, nói: "Đương nhiên không trách con, đều là lỗi của A Đình, mẹ đã phạt nó quỳ ở từ đường rồi."

"Quỳ ở từ đường?"

Thư Dao sửng sốt, tuy rằng cô chưa từng quỳ ở từ đường, nhưng cô biết, chỉ có người phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng mới bị phạt quỳ ở từ đường.

Vì vậy, trong mắt mẹ, việc họ ở bên nhau là sai trái.

Cô nhìn đi chỗ khác, cảm thấy nhiều cảm xúc lẫn lộn.

"Thằng bé nói nó muốn cưới con."

Minh Lệ đột nhiên nhắc đến chuyện kết hôn, Thư Dao dường như đột nhiên phát tác PTSD, run rẩy một lúc.

Cô không dám ngẩng đầu nhìn Minh Lệ, nín thở trong vô thức, chờ đợi lời khiển trách của bà ấy.

Nhưng cô đợi rất lâu mà Minh Lệ vẫn không nói gì, cô lại ngẩng đầu lên nhìn.

Minh Lệ vẫn nhìn cô, cảm xúc trong mắt của bà ấy khiến cô khó có thể hiểu được.

Cô lấy hết can đảm và hỏi: "Vậy thì... Sau đó thì sao?"

"Con muốn biết mẹ trả lời thế nào không?"

Đột nhiên Minh Lệ mỉm cười, Thư Dao càng thêm hoang mang, nhưng vẫn thành thật gật đầu.

Lúc đầu, Minh Quân Thành dùng lý do ‘Mẹ sẽ thất vọng’ để khuyên cô từ bỏ, lý do này đối với cô mà nói là quá chí mạng, trong mối quan hệ với Minh Đình, cô quan tâm nhất là ý kiến ​​của mẹ.

"Vậy con thì sao?" Minh Lệ hỏi cô: "Tình cảm của con đối với A Đình là dạng tình cảm gì? Con có đồng ý kết hôn cùng thằng bé không?"

Câu hỏi này luôn khiến cô rất khó trả lời.

Nếu Minh Đình không xuất hiện giữa trời tuyết rơi dày đặc với một chiếc ô, không chọn cách cho cô tự do, cô sẽ không trả lời một cách thẳng thắn và khẳng định như vậy: "Con đồng ý, mẹ ạ."

Suy nghĩ của cô chưa bao giờ thay đổi, cô muốn và sẵn sàng ở bên anh suốt quãng đời còn lại, bất kể anh có cứng rắn hay dịu dàng thì cô đều nguyện ý.

Đột nhiên Minh Lệ muốn khóc, nhưng bà ấy nuốt cảm xúc vào trong, kéo Thư Dao vào lòng.

Bà ấy thở chậm rãi, mỉm cười giữa dòng nước mắt: "Mẹ đã nói với nó, chỉ cần nó có thể cầu xin sự tha thứ của con, rồi đi từ đường quỳ ba ngày ba đêm thì mẹ sẽ không phản đối."

Lòng Thư Dao thắt lại, vội vàng ngẩng đầu lên: "Anh ấy quỳ thật sao?"

Minh Lệ lại ôm cô, thì thầm vào tai cô: "A Đình bảo mẹ đừng nói với con, mẹ lén đi gặp xem, nó quỳ rất nghiêm túc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK