Trước khi Minh Đình rời khỏi nhà lần nữa, Thư Dao gọi anh lại ở bên ngoài cửa thủy tinh vườn sau.
Giữa hè, ve kêu ồn ào, cô đứng trong bóng tối, anh đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, mặt trời chói chang trên cao làm bóng anh nhòe đi, in trên con đường sỏi trắng dẫn đến gara.
Anh khoác cái áo vest vải lanh trên khuỷu tay, áo sơmi sáng màu trên người phản xạ ánh sáng mạnh, khiến cô không thể mở mắt.
Anh hơi nghiêng người, ra hiệu cho cô nói.
Cô nâng tay che ánh sáng, do dự một chút rồi nói: "Uncle hỏi em đón sinh nhật thế nào, uncle muốn đưa em tới Đại Khê."
Thật ra cô đang hỏi: "Em có nên đi không, anh có thể đi cùng em không?"
Nhưng cô không thể nói ra miệng.
Minh Đình nghe cô nói xong thì không nhìn cô, chỉ dùng giọng nói nhàn nhạt đáp lời: "Đại Khê vô cùng đẹp, nhưng đường xá xa xôi, tàu xe mệt mỏi, cơ thể em sẽ không chịu đựng nổi."
Anh dừng lại hai giây: "Nhưng nếu em muốn đi, anh cũng không ngăn cản em."
Anh nói xong thì quay người muốn đi, Thư Dao sốt ruột mở miệng: "Anh rất bận rộn sao?"
Tại sao lại không muốn nói thêm với cô mấy câu?
Minh Đình vẫn đưa lưng về phía cô, khẳng định: "Ừm, anh rất bận rộn."
Bước chân dưới mặt trời chói chang của anh có vẻ đặc biệt kiên quyết, Thư Dao vịn một tay ở khung cửa, không nhịn được nước mắt tuôn rơi mà quay đầu.
Xem ra, chuyến du lịch tốt nghiệp mà anh từng nói tới cũng đã biến mất theo sự nuông chiều của anh sau lời từ chối của cô.
-
Trước đêm sinh nhật, Văn Nhã giúp cô tra điểm.
Một điểm số dư xài căn bản không thể tạo lên gợn sóng trong đời sống bình thường như nước đọng của cô.
Cô không đến Đại Khê, cũng không đến Vườn Tập Phức, cô tự giam mình ở Vườn Phương Nhuy, bỏ mặc lời mời của người nhà bạn bè.
Minh Đình đã kết thúc chuyến công tác bận rộn của anh, nhưng mỗi ngày vẫn luôn đi sớm về muộn, đồng hồ sinh học của Thư Dao bắt đầu đảo lộn, lúc Minh Đình ngủ thì cô tỉnh, lúc Minh Đình ra ngoài thì cô ngủ đến mức trời đất u ám.
Nói không rõ rốt cuộc là ai đang tránh ai, nhưng đúng là đang âm thầm phân cao thấp, ngoại trừ vài lời hỏi thăm ân cần thông thường, ai cũng không muốn chủ động trò chuyện nhiều.
Sinh nhật qua loa, ở Vườn Tập Phức, cô không muốn mời nhiều người như năm ngoái, lại không một ai đến vì cô.
Cô nhận được rất nhiều quà sinh nhật, thậm chí Minh Quân Thành còn cực kỳ hào phóng, ông ta tặng cô một căn nhà ở gần trường đua ngựa Sa Điền, còn thêm tên cô vào quỹ tín thác gia tộc dưới tình huống cô không đổi tên, không được ghi vào gia phả.
Cô vốn nên vì thế mà mừng rỡ, nhưng cô lại không có chút tâm trạng nào.
Người nhà tặng quà, nhưng trong mắt cô lại là gông xiềng tầng tầng lớp lớp, khóa mối quan hệ anh em của cô và Minh Đình lại, cô đã không thể tránh thoát nữa rồi.
Cô nhận được rất nhiều quá, chỉ là không nhận được quà của Minh Đình, cô nhịn lại sự xúc động muốn hỏi anh, an ổn ăn cơm cùng người nhà, lại ở trong Vườn Tập Phức hơn nửa tháng.
Mỗi ngày Lâm Huệ Nghi đều kéo cô đi gặp những người bạn khác nhau, uống những loại trà khác nhau, cô cứ như một cái xác không hồn, mỗi ngày lặp lại những chuyện giống nhau.
Về đến Vườn Phương Nhuy, tâm huyết của cô trào dâng, lôi kéo Văn Nhã dạy cô lái xe, cô muốn đi thi bằng lái.
Văn Nhã báo cáo việc này cho Minh Đình, Minh Đình lập tức tranh thủ lúc kỳ thi F1 tạm dừng thi đấu, tìm một chiếc BMW 540 cho cô đến đường đua tập lái.
Mỗi khi đến 6 giờ 8 phút tối, tất cả đường đua đều phong tỏa vì một mình cô.
Thực ra cô càng hy vọng Minh Đình có thể tự đến dạy cô, nhưng mỗi ngày cô đều đi, lại chưa bao giờ thấy Minh Đình, nhưng Quan Tụng Thanh lại vừa khéo có thời gian rảnh đến tập lái xe với cô.
Cách thức giữ khoảng cách với cô của Minh Đình chính là bảo đảm cô không gặp nguy hiểm về tính mạng, vẫn còn đủ tiền tiêu, hoàn toàn nuôi thả.
Cô không thích cách này.
Cô bắt đầu phát tiết sự bất mãn của mình trong cuộc sống nhạt nhẽo này.
Ví dụ như "không cẩn thận" làm hỏng mô hình ô tô anh thích nhất, "không cẩn thận" đập vỡ chai nước hoa trong phòng tắm của anh, "không cẩn thận" đánh rơi iPad của anh vào bồn tắm, "không cẩn thận" tháo đồng hồ của anh ra nhưng không lắp lại, "không cẩn thận" nhét bã kẹo cao su vào trong túi quần của anh.
...
Nhưng những điều này đối với Minh Đình mà nói đều không đau không ngứa.
Cô giận dữ, nhân lúc anh tắm mà lén lấy sợi dây chuyền xương quai xanh cô tặng anh rồi chạy ra vườn sau ném vào khu rừng tối đen.
Lần này cuối cùng anh cũng có phản ứng.
Khi cô ném xong rồi chạy lên tầng đã đối diện với sự chất vấn của anh.
"Là em lấy đi đúng không?"
Cô không thừa nhận, ném một câu "không có" rồi vội vàng chạy trở về phòng.
Nhưng anh vốn không hỏi là lấy cái gì, cô đã chột dạ mà nói "không có" trước.
Chưa đánh đã khai.
Chờ đến khi cô phản ứng lại có thể mình đã bại lộ, Minh Đình đã xem video giám sát ở vườn sau, mở toàn bộ đèn, cầm đèn pin tìm ở vị trí bụi cỏ mà cô "gây án".
Thờ ơ với cô, lại để bụng một sợi dây chuyền nát như thế.
Cô nên ném luôn ra ngoài!
Cô trốn sau rèm cửa khu nghỉ ngơi ở tầng ba, tận mắt nhìn anh tìm quanh vườn sau cả một giờ đồng hồ.
Cô vốn muốn tranh thủ trước khi anh lên tầng mà chạy về phòng, nhưng cô đột nhiên rất muốn cãi nhau một trận với anh, lập tức ngồi phịch xuống sô pha, chờ anh lên tầng.
Gió đêm khô nóng bọc theo nhiệt độ, anh đi ra khỏi thang máy, đối diện với cô.
Dưới ánh đèn, có thể thấy mồ hôi óng ánh trên thái dương anh, trên tay anh là sợi dây chuyền xương quai xanh kia, mười ngón tay đều dính bụi bẩn, viên kim cương đong đưa, cho dù bám bụi vẫn rạng rỡ lấp lánh.
Cô không mở miệng, chờ bị anh mắng.
Nhưng anh chỉ nhìn cô một cái rồi quay người, nhanh chân đi về phía phòng ngủ.
Coi nhẹ, lại vẫn là coi nhẹ.
Trong lòng cô bùng lên một ngọn lửa, đuổi theo chất vấn: "Một cái dây chuyền nát cũng xứng được anh hao tổn tâm trí như vậy à?!"
Bước chân anh ngừng lại, nhanh chóng quay người đến gần cô, giọng nói như gió rét lạnh lẽo.
"Thứ nhất, đây không phải là một cái dây chuyền nát."
"Thứ hai, nếu em có gì bất mãn với anh thì có thể nói thẳng."
"Thứ ba, em đã 19 tuổi rồi, có thể đừng ngây thơ như vậy nữa được không?"
"Thứ tư..."
Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu, chịu đựng không nói những lời còn lại khỏi miệng.
Thu hồi tình cảm vẫn chưa đủ, ngay cả món quà tặng anh cũng muốn thu hồi đúng không? Còn phải dùng cách thức "vứt bỏ" tàn nhẫn như vậy.
Anh xoay người, không muốn nói thêm nữa.
Người phía sau lại cuồng loạn: "Thư tư cái gì? Anh nói đi!"
Anh đi về phía trước, Thư Dao lại đuổi theo đoạt lấy sợi dây chuyền trong tay anh mà ném ra xa.
Anh trơ mắt nhìn sợi dây chuyền sáng lấp lánh kia bay ra ngoài, trượt dài một đoạn trên mặt đất, rơi xuống tầng theo khe hở lan can.
Kẻ đầu têu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đỏ bừng: "Đây là do em mua, em muốn ném thì ném! Anh dựa vào cái gì mà nói em ngây thơ?!"
Trái tim đã yên lặng rất lâu đột nhiên nổi mưa to gió lớn, máu cả người anh đều lập tức xông lên đỉnh đầu, anh tiến lên phía trước muốn bắt lấy cô mà chất vấn, nhưng động tác lùi lại theo bản năng của cô khiến anh nhịn lại sự xúc động này.
Anh cắn răng nhịn lại tâm trạng, quay người đi xuống tầng.
Thư Dao lần nữa đi lên, hai tay dùng sức giữ lấy anh.
Trong đôi mắt đỏ bừng của cô đột nhiên có từng giọt nước mắt rơi xuống, cô vừa khóc vừa nói: "Em không cho phép anh nhặt! Em không cho phép anh nhặt! Anh nhặt một lần em ném một lần! Ném cho tới khi anh không tìm thấy mới thôi!"
"Rốt cuộc là em muốn làm gì?"
Thư Dao bị anh nắm cổ tay, sự khô nóng trong suốt một giờ tìm kiếm khiến toàn thân anh nóng lên, khi anh bỗng nhiên nắm chặt lấy tay cô, da tay Thư Dao có cảm giác như bị thiêu đốt.
"Bây giờ rốt cuộc là em còn có cái gì không hài lòng?! Khôi phục quan hệ anh em không đúng ý của em sao?! Giữ khoảng cách với em còn không đúng ý của em sao?! Em còn muốn thế nào nữa?!"
Minh Đình bỗng nhiên nâng cao âm lượng khiến Thư Dao sợ hãi.
Nếu quá trình trái tim tan vỡ có thể nhìn thấy được, giờ khắc này, trái tim của Thư Dao như lá cây mùa thu rụng xuống, mỗi lần anh giận dữ thì từng mảnh vỡ lại rơi xuống.
Cô còn có thể làm gì?
Chẳng qua là cô muốn anh dành nhiều chút quan tâm và dịu dàng cho cô thôi, rõ ràng trước đó hai người làm anh em cũng không hề lạnh nhạt như bây giờ.
"Bây giờ anh nào có dáng vẻ của một người anh chứ?!"
Cô khóc lóc lên án anh: "Anh đối xử với em còn không bằng một người xa lạ!"
"Vậy em muốn anh đối xử với em như thế nào? Tới gần em thì em đẩy anh ra, tránh xa em thì em tới gây chuyện, là ai lúc trước khóc lóc nói không quan tâm anh nữa? Rốt cuộc là em muốn làm cái gì?!"
"Anh quản em một chút đi!" Cô khóc rống lên.
"Tại sao anh lại mặc kệ em?! Em cố ý làm chuyện xấu, tại sao anh lại không tức giận?! Tại sao anh lại mặc kệ em?! Tại sao lại coi như không nhìn thấy trò đùa ác ý của em?!"
Cô không che đậy sự công kích trong lời nói: "Anh vốn không yêu em! Anh vốn không yêu em! Tình yêu của anh chỉ là sự lừa dối thôi! Anh dỗ dành em, đối xử tốt với em cũng chỉ vì muốn em ngủ với anh thôi đúng không?! Chẳng qua là muốn ngủ với em thôi đúng không?! Em không kết hôn với anh, không ngủ với anh, anh thậm chí còn không muốn nói thêm câu nào với em! Anh chính là đồ cầm thú! Đồ khốn!"
Theo lời cô nói, lông mày của Minh Đình càng lúc càng nhíu chặt, anh siết cổ tay cô nâng lên, Thư Dao nín thở.
"Em lặp lại lần nữa."
Đôi mắt của anh tối đen như màn đêm, hiện ra ánh sáng hung ác.
Thư Dao cắn răng ngậm miệng, mặc cho nước mắt chảy xuôi đến cổ cũng kiên quyết không mở miệng.
"Muốn anh quản em đúng không?"
Thư Dao nhìn rõ sự tức giận cuồn cuộn trong mắt anh.
Cô trố mắt nhìn cả người mình bị Minh Đình kéo ra ngoài, anh kéo cô đến khu nghỉ ngơi, nhẹ buông tay, vưng tay một cái: "Quỳ xuống."
Thư Dao lảo đảo về phía trước hai bước, ngơ ngác quay đầu nhìn vào mắt anh.
"Anh bảo em quỳ xuống, có nghe thấy không?"
Thư Dao cứng đờ bất động, nước mắt như đê vỡ, không ngừng chảy ra.
"Em muốn anh nói mấy lần?!"
Trên tấm thảm đặt một chiếc đệm mềm mà Minh Tinh thường dùng để ngủ, cuối cùng cô cũng hiểu ý đồ của Minh Đình khi kéo cô đến đây.
Rõ ràng cô không muốn nhưng vẫn quỳ xuống, ngồi lên chân mình, dáng vẻ này vốn không giống quỳ, vậy mà cô vẫn cảm thấy tủi thân đến mức khóc thành tiếng.
Minh Đình không để ý tới cô, quay người đi xuống tầng.
Lúc này Thư Dao mới biết, thì ra sợi dây chuyền kia lại quan trọng với anh như vậy.
Nhưng đó cũng không phải món quà quý giá gì, không bằng một phần ngàn anh cho cô, anh lại quý trọng đủ kiểu.
Trái tim cô như bị một bàn tay lớn nắm chặt, vừa chua xót vừa đau đớn.
Anh đi rất nhanh rồi quay lại, trên tay cầm sợi dây chuyền kia và một cây... đũa phép.
Cây đũa phép hoa tulip của Luna, thứ mà cô đã mua ở Universal Studios.
Cô sững sờ vì sự xuất hiện bất ngờ của cây đũa phép, hoàn toàn không hiểu ý định của Minh Đình.
Mãi đến khi anh bước đến bên cô, ngồi xuống ghế sô pha, ra lệnh: "Nằm xuống."
Cuối cùng cô cũng hiểu công dụng của cây đũa phép.
"Phạt đòn là không đúng!" Cô nức nở nói.
"Anh bảo em nằm xuống!"
Cô biết phạt đòn là sai, nhưng vẫn khuất phục trước cơn giận dữ của Minh Đình.
Cô khóc lóc, quỳ rạp trên tấm đệm mềm, mái tóc dài rối tung xõa ra phía trước.
Cây đũa phép quất lên mông khiến cô co rúm lại, giọng nói lạnh lùng của Minh Đình vang lên từ trên đỉnh đầu.
"Em biết sai chưa?"
Cô bật khóc thành tiếng, nhưng không trả lời.
"Em biết sai chưa?!"
Lại một cú nữa giáng xuống, cơn đau khiến cả người cô căng cứng.
Cô hoảng hốt nhận sai: "Em sai rồi."
Anh truy hỏi tiếp: "Sai ở đâu?"
Tất nhiên là cô biết mình sai ở đâu, nhưng vẫn trả lời qua loa: "Chỗ nào cũng sai."
Lại một cú nữa giáng xuống, cô đau đến mức kêu lên, cũng nói: "Không nên nói năng không suy nghĩ, không nên ném dây chuyền đi, không nên đùa cợt ác ý."
"Cạch" một tiếng, cây đũa phép bị anh ném xuống sàn, anh đứng dậy, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Nếu anh là kẻ khốn nạn, em cũng nghi ngờ tấm lòng của anh, vậy thì từ giờ hãy ngoan ngoãn ở nhà mà suy ngẫm, nghĩ xem bao năm qua anh đã đối xử với em thế nào, trước khi khai giảng không được bước ra khỏi Vườn Phương Nhuy dù chỉ nửa bước, em có thể không nghe, anh cũng có thể cả đời này không quan tâm đến em nữa."
Nói xong, tiếng bước chân dần xa, cô vẫn nằm sấp trên tấm đệm, nước mắt không ngừng rơi.
Đây vốn không phải là điều cô mong muốn.
Cô chỉ muốn một chút yêu thương, dù chỉ bằng một phần mười của quá khứ cũng được.
Vậy tại sao anh lại thu hồi tất cả? Tại sao lại tuyệt tình đến vậy?
Cô hiểu rõ suốt những năm qua anh đã đối xử với cô thế nào, nhưng còn tình yêu của cô dành cho anh, chẳng lẽ anh không cảm nhận được chút nào sao?
Cô không biết mình đã nằm đó khóc bao lâu, đến khi đôi chân tê dại muốn đứng dậy thì cả tầng ba đã chìm trong sự tĩnh lặng, có lẽ anh đã nghỉ ngơi rồi.
Cô khập khiễng bước về phòng, ngã xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ.
-
Từ sau ngày hôm đó, cô thực sự nhốt mình trong nhà mỗi ngày, vô cùng ngơ ngác, một ngày dài như một năm, cô thường xuống tầng hầm xem phim, vừa xem vừa hồi tưởng những khoảnh khắc ngọt ngào từng có với anh, sau khi bộ phim kết thúc, cô lại nước mắt giàn giụa mà lên tầng, tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống.
Anh vẫn duy trì nhịp sống của mình, mỗi ngày đi sớm về muộn, thỉnh thoảng đi công tác, vẫn ân cần hỏi thăm cô như thường, nhưng trong lời nói luôn mang theo sự xa cách nhàn nhạt.
Cô biết, họ khó mà quay lại như trước kia được nữa.
Không dễ gì mới nhịn được đến lúc khai giảng, cô cứ ngỡ cuộc sống sẽ trở nên phong phú hơn, nhưng lại phát hiện ra bản thân hoàn toàn không ổn định, những đám đông chen chúc, môi trường ồn ào, những sự tiếp xúc cơ thể bất ngờ khiến cô hoảng hốt.
Cô đã đi khám vài lần, bác sĩ đều nói đó là ảnh hưởng của PTSD kèm theo xu hướng trầm cảm.
Cô không biết phải giải quyết thế nào nên tìm đến Quan Tụng Thanh.
Trên đời này, ngoài Minh Đình, người hiểu cô nhất chính là Quan Tụng Thanh.
Tối hôm đó, khi tìm anh ấy tâm sự, cô dựa vào vai anh ấy khóc rất lâu.
Cô đã sớm nghĩ đến nguyên nhân, nhưng cô không thể khắc phục được nhu cầu trong lòng mình.
Cô không thể rời xa Minh Đình.
Mãi đến tối ngày sinh nhật của Minh Đình, cô nói với anh rằng cô muốn chuyển ra ngoài sống.
Cách một cái bàn ăn, anh nhìn cô rất lâu n, sau đó hỏi: "Chuyển đi đâu? Ai chăm sóc cho em? Tiêu tiền của ai?"
Cô nói: "Chuyển đến nhà anh Tụng Thanh, anh ấy và dì Nhược Vân sẽ chăm sóc em."
Minh Đình siết chặt con dao trên tay, đốt ngón tay trắng bệch.
Anh cụp mắt im lặng, ánh đèn phản chiếu rõ động tác nghiến răng của anh.
Một lúc sau, anh mới hỏi tiếp: "Em và hắn có quan hệ gì? Dựa vào đâu mà em lại sống ở nhà hắn?"
Cô ngẩng cao đầu, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
"Không cần anh quan tâm!"
"Cạch" một tiếng, con dao trong tay anh bị ném mạnh xuống bàn, chiếc đĩa sứ lập tức vỡ vụn.
Thư Dao giật mình trong lòng, tim đập thình thịch, nhưng vẫn cắn chặt răng, không chịu nhượng bộ.
"Anh không đối xử tốt với em, chẳng lẽ em không thể tìm người khác đối xử tốt với em sao?! Sớm muộn gì em cũng sẽ rời xa anh, sẽ kết hôn với người khác, tại sao không thể là bây giờ?!"
"Em lặp lại lần nữa."
Sắc mặt của Minh Đình đã cực kỳ u ám, nhưng Thư Dao vẫn không sợ chết mà lặp lại: "Rồi cũng sẽ có một ngày em rời xa anh! Một ngày nào đó em sẽ gả cho người khác!"
Anh đột ngột đứng bật dậy, cái ghế lập tức ngã ra sau.
Thư Dao còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị anh kéo ra khỏi ghế, một cánh tay vòng qua eo, một cánh tay luồn dưới đầu gối, cô bị Minh Đình trực tiếp bế lên.
Bất ngờ mất thăng bằng, bất ngờ bị giam cầm, cô giãy giụa trong lòng anh: "Anh thả em ra! Anh thả em ra!"
Minh Đình làm như không nghe thấy, trực tiếp ôm cô vào trong phòng, ném lên giường.
Cô đứng dậy định bỏ đi, nhưng Minh Đình nhanh chóng đè cô xuống, giữ chặt cô lại, đôi môi nóng rực của anh dán chặt lên cô, đầu lưỡi bá đạo trực tiếp xông vào, hai tay cô bị giữ chặt, đôi chân cũng bị ghì xuống, không thể động đậy chút nào.
Anh không để ý tiếng nghẹn ngào và sự giãy giụa của cô, một mực ngăn chặn đôi môi của cô, không cho phép cô lên tiếng.
Gân xanh nổi lên, tay phải anh dùng sức xoa nắn, từng chiếc cúc áo len lần lượt bung ra, Thư Dao bị anh bóp chặt đến đau đớn, nhưng cơn ngứa ngáy trong lòng lại nhanh chóng lan tràn dưới sự thô bạo này, nụ hôn của anh trượt xuống, biến thành những lần gặm cắn tùy tiện, dấu răng hằn rõ, mạch máu trên ngực cô cũng vì sự tàn bạo mà hiện lên rõ rệt.
Cực hạn của bạo ngược, cực hạn của hoang đường, cũng là cực hạn của yêu thương.
"Anh thả em ra! Thả em ra!"
Cô vừa khóc vừa dùng hai tay đấm vào vai anh, nhưng anh vẫn không động, như một ngọn núi kiên cố áp chặt lấy nàng, mang theo sự tàn nhẫn tuyệt đối không buông tay.
Cô gần như sắp bị anh lột sạch, mảnh vải đáng thương kia đã bị anh kéo xuống đến tận đầu gối, tâm trạng của cô hoàn toàn sụp đổ trong sự bạo lực này.
"Em là em gái của anh! Em là em gái của anh! Anh muốn cưỡng bức em gái mình sao?!"
"Anh chưa bao giờ coi em là em gái!"
Anh dừng mọi động tác, một tay bóp chặt lấy chiếc cổ mảnh mai của cô.
Lúc này, mạng sống của cô hoàn toàn nằm trong tay anh, chỉ cần anh siết chặt năm ngón tay là có thể khiến cô ngạt thở.
Nước mắt cô đã thấm ướt gối, đôi chân khép chặt cũng không thể ngăn được tấm ga giường ẩm ướt.
Cô vẫn phản ứng mãnh liệt với anh, chỉ cần đến gần, chỉ cần chạm vào, chỉ cần hôn xuống, cô sẽ có thể dâng hiến tất cả của mình cho anh, mặc anh tận hưởng.
Giằng co với anh mấy tháng nay, cô càng nhìn rõ lòng mình, đời này của cô nhất định phải là anh.
Nhưng hiện thực quá tàn nhẫn, không chỉ ép buộc những người yêu nhau phải chia cách, mà còn tạo nên một cái vực sâu không thể vượt qua, để cô đứng bên này, còn Minh Đình đứng bên kia.
Gông xiềng trên người cô đè nặng đến mức đau đớn.
Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt tuôn thành sông.
Anh thở dốc nặng nề, im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng buông lỏng lực tay rồi đứng dậy.
"Xin lỗi."
Anh để lại câu nói đó, cũng để lại cả cô.
Cô mở mắt ra, trần nhà trống trải, đôi mắt cô cũng trống rỗng vô hồn.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa, cánh cửa khép hờ, anh đã rời đi.