Việc Thư Dao đi học, thực sự chỉ cần một câu nói của Minh Đình là xong.
Hiệu trưởng đầu tiên của Trường Trung học Sùng Đức là cụ ngoại của Minh Đình – Bồ Ngọc, trường được thành lập vào đầu những năm chín mươi, là một trong những trường tư thục đầu tiên được cấp phép hoạt động ở Nam Thành.
Trước khi làm hiệu trưởng Trung học Sùng Đức, ông cụ Bồ từng là phó hiệu trưởng Đại học Nam Thành kiêm giáo sư khoa Ngữ văn, cả đời cụ cống hiến cho sự nghiệp giáo dục, không chỉ quan tâm đến việc dạy dỗ thanh thiếu niên mà còn tích cực mở trường học cho người lớn và các trường dạy nghề, cung cấp cho xã hội vô số nhân tài, trở thành một nhân vật quan trọng không thể thiếu trong lịch sử giáo dục của Nam Thành.
Ông cụ Bồ chỉ có một cô con gái, nhưng bà ấy lại không hứng thú với sự nghiệp giáo dục, sau khi du học về nước, bà ấy kết hôn và trở thành phu nhân của một gia đình giàu có ở Cảng Thành, hiện tại, trường đã được một đội ngũ giáo dục chuyên nghiệp tiếp quản, Minh Lãng và Minh Lệ đều có chức vụ ở đó.
Thư Dao biết mình không cần phải lo lắng về chuyện đi học, nhưng vẫn không kìm được hỏi một câu, không ngờ câu hỏi này lại chọc giận Minh Đình.
"Quan Tụng Thanh là anh em hay anh mới là anh trai em?"
Đối mặt với câu hỏi mang tính "sống còn" này, tất nhiên Thư Dao chỉ có một câu trả lời.
"Anh chính là người anh trai thân thiết và yêu quý nhất của em!"
Thế nhưng, sự nịnh nọt của Thư Dao chẳng có tác dụng gì, Minh Đình vẫn lạnh giọng nói: "Vậy thì em học ở đâu liên quan gì đến hắn?"
Thư Dao lí nhí giải thích: "Anh Tụng Thanh cũng chỉ quan tâm đến em thôi mà."
Minh Đình trừng mắt nhìn cô một cái, cô lập tức im bặt.
Thư Dao rất khó hiểu.
Cô biết gần đây tâm trạng Minh Đình không vui, trước đó anh cũng đã nổi giận với cô hai lần, nhưng cả hai lần đều là vì cô bị thương mà không quan tâm đến sức khỏe của mình, bản chất vẫn là vì lo lắng cho cô.
Nhưng lần này, cô chẳng làm gì cả, thậm chí còn vượt qua nỗi sợ tâm lý để có thể giao tiếp bình thường với người khác, rõ ràng đây là một chuyện đáng mừng, sao anh lại tức giận đến thế?
Chắc không phải vì chuyện đặt tên cho chú chó con ấy chứ?
Minh Đình đi vào phòng tắm rửa mặt, vừa bước ra đã bị Thư Dao chặn ngay trước cửa, cô ngẩng mặt lên, nghiêm túc tuyên bố: "Chú chó con không đặt là Quan Song hay Quan Hạ Thủy Đạo nữa, mà sẽ là Minh Tinh, ngôi sao sáng lấp lánh!"
Những giọt nước từ mái tóc Minh Đình nhỏ xuống cánh tay Thư Dao, nhưng cô vẫn chống tay chặn trước mặt anh, dáng vẻ như muốn nói "Anh không nói rõ vì sao tức giận thì em sẽ không cho anh đi qua đâu!".
"Theo họ anh?"
Thư Dao gật đầu thật mạnh.
Minh Đình gạt cánh tay cô ra, bước qua cô đi thẳng đến bàn đọc sách bên cửa sổ.
Anh vừa ngồi xuống, Thư Dao lại chắn ngay trước mặt anh lần nữa.
"Em làm gì thế?"
Thư Dao không muốn Minh Đình giận, nhưng cô cũng không biết tại sao mình luôn có thể chọc anh nổi cáu.
Càng nghĩ cô càng buồn, giữa hai chân mày nhíu chặt thành hình chữ Xuyên (川), tuyến lệ cũng bắt đầu cay cay, mắt cô gần như đỏ hoe ngay lập tức.
"Anh ơi, đừng giận nữa được không?"
Minh Đình không thể tập trung làm việc, dứt khoát khoanh tay ngả người ra sau, hứng thú quan sát người trước mặt.
Anh không nói gì, nhưng suy nghĩ trong đầu Thư Dao thì đã xoay mòng mòng cả trăm lần.
Những giọt mưa trên cửa sổ trượt xuống thành từng dòng, Thư Dao nhớ lại dáng vẻ mệt mỏi của anh tối qua, nước mắt bỗng rơi xuống không kìm được.
Cô bước lên một bước, tựa vào đầu gối anh, vừa khóc vừa xin lỗi: "Em xin lỗi, anh ơi, là em không tốt, em không biết anh không thích chó của người khác, sau này em sẽ không gọi Đóng Cửa đến nhà nữa, anh đừng giận em, có được không?"
Thực ra, cô vẫn chưa biết nguyên nhân thật sự khiến Minh Đình tức giận, nhưng đúng thật hai ngày nay cô đã lơ là anh, vì thế xin lỗi trước không bao giờ sai, biết đâu, nếu cô khóc lóc năn nỉ và dỗ dành một lát thì anh sẽ không giận nữa.
"Em khóc cái gì?"
Cô biết Minh Đình không thích cô khóc, trước đây, mỗi lần thấy cô khóc, Minh Đình luôn tỏ ra mất kiên nhẫn, nhưng cũng cùng một câu nói, hôm nay nghe lại thấy vô cùng dịu dàng, không hề có vẻ khó chịu.
Thư Dao ngẩn ra, chẳng lẽ anh muốn thấy cô khóc? Hay là muốn cô dỗ dành anh?
Mỗi khi đau buồn, cô luôn mong có người ở bên, quan tâm, an ủi, dù anh là con trai, nhưng nhu cầu của con người chắc cũng giống nhau, đúng không?
Nghĩ đến đây, cô chợt hiểu ra.
Cô mặc kệ những giọt nước mắt rơi lã chã, lao đến gần anh, dang tay ôm chầm lấy anh.
Chiếc ghế chơi game bị cô đẩy lùi ra sau, phát ra tiếng "rầm" khi va vào giá sách phía sau, nhưng cô chẳng màng đến, cứ thế ngồi thẳng lên đùi Minh Đình.
Cô tựa vào vai anh, khóc nức nở.
"Anh ơi, đừng giận nữa được không? Anh không vui, em cũng rất buồn, nhưng mà em vô dụng quá, chẳng những không giúp gì được cho anh mà còn khiến anh giận."
"Huhu..."
"Thật ra em luôn lo lắng cho anh, luôn nhớ anh, nhưng anh chẳng bao giờ đưa em ra ngoài, ngày nào cũng về muộn, em cứ chờ, cứ chờ, chờ đến lúc ngủ quên thì anh mới về. Em nhớ anh lắm, ngày nào cũng nhớ anh, anh đừng giận em nữa được không? Em sai rồi, anh ơi, sau này em sẽ không làm anh giận nữa đâu."
Thư Dao gục trên vai Minh Đình khóc sướt mướt, nước mắt ướt đẫm cả áo sơ mi mỏng manh của anh, cảm xúc của cô như nước tràn bờ đê, phải qua đỉnh triều mới có thể bình ổn lại.
Nhưng Minh Đình vẫn nắm bắt được thông tin quan trọng nhất trong một loạt lời than thở của cô.
"Mỗi ngày đều rất nhớ anh sao?"
Minh Đình đặt tay lên eo cô, đẩy cô ra khỏi bờ vai mình.
Thư Dao dùng tay lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Ừm."
Khóe môi Minh Đình khẽ cong, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt: "Vậy nên vì anh không đưa em ra ngoài, ở nhà chán quá nên em mới tìm Đóng... Cửa chơi cùng?"
Dù đang khóc đến nghẹn thở, nhưng đầu óc Thư Dao vẫn còn tỉnh táo, cô biết rõ, tuyệt đối không thể để Minh Đình biết rằng cô mời Quan Tụng Thanh đến nhà để dò la bí mật sâu trong lòng anh.
"Ừm." Cô gật đầu.
Thật ra, chẳng ai muốn mình mãi mãi cô độc, trước đây Thư Minh Viễn bận rộn công việc, còn cô thì sợ giao tiếp với người khác, nên cô đơn chính là chiếc vỏ bảo vệ của cô, chỉ cần cô đóng chặt lớp vỏ của mình, sẽ không ai có thể làm tổn thương cô.
Nhưng bây giờ thì khác, cô đã có anh trai, không chỉ một mà còn có rất nhiều người tốt bụng xung quanh, cô không muốn sống khép kín như trước nữa, cô muốn cố gắng hòa nhập với mọi người, trở thành một người bình thường, khỏe mạnh và hạnh phúc.
Bầu trời bên ngoài âm u như chập tối, ánh sáng mờ khiến gương mặt Minh Đình nửa sáng nửa tối, nhưng chính sắc thái mờ tối này lại làm dịu đi vẻ lạnh lùng vốn có của anh, khiến đôi mắt anh trở nên mềm mại như nước.
Thư Dao ngây người nhìn anh, một đôi tay chạm nhẹ lên má cô, lau đi vệt nước mắt lạnh lẽo, sưởi ấm nơi nước mắt từng chảy qua.
Hiếm khi người trước mặt dịu dàng như vậy, thậm chí còn dịu giọng hỏi cô: "Em có muốn học chung trường với anh không?"
"Muốn," cô nắm lấy cổ tay anh, chắc chắn trả lời: "Em muốn luôn luôn ở bên anh, anh đi đâu em sẽ đi đó."
Câu trả lời của cô dứt khoát như phản xạ tự nhiên.
Cô cảm thấy mình giống như đóa hướng dương trên cánh đồng, còn Minh Đình chính là mặt trời của cô, mặt trời đi đến đâu, cô sẽ xoay về hướng đó, mặt trời lặn xuống, cô liền ủ rũ cúi đầu.
Nhưng dù thời tiết có thay đổi thế nào, cả đời này cô vẫn sẽ mãi mãi theo đuổi ánh mặt trời, cô sống nhờ vào ánh sáng của anh, không thể rời xa.
"Được."
Khi Thư Dao nghe thấy tiếng "được" rõ ràng ấy, cô mới hiểu rằng suy đoán trước đó của mình hoàn toàn chính xác, mặt trời của cô dù có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một con người bằng da bằng thịt, anh cũng biết buồn, biết lo lắng, cũng bị thời tiết u ám ảnh hưởng, cũng có những nỗi khổ không thể nói ra.
Mà cô, chẳng có tài cán gì, ngốc nghếch vụng về, điều duy nhất cô có thể làm là quan tâm anh, bảo vệ anh, dù sống chết hay khổ đau, cũng sẽ mãi mãi bên cạnh anh.
—
Kể từ ngày hôm đó, mỗi lần ra ngoài, Minh Đình đều nói trước với cô hai câu.
Nếu là công việc quan trọng, cô sẽ ở nhà chơi với Minh Tinh.
Nếu theo dõi điều tra hoặc đến bệnh viện thăm Minh Lệ, Minh Đình sẽ đưa cô đi cùng.
Minh Đình mua cho cô một bộ thiết bị điện tử mới nhất, cuối cùng cô cũng từ thời nguyên thủy bước vào xã hội hiện đại, được sử dụng điện thoại di động.
Anh thường về nhà rất muộn, nhưng luôn nhắn tin báo thời gian về để cô không phải chờ đợi mỏi mòn mỗi đêm.
Thỉnh thoảng nếu về sớm, cô còn nhận được những món bánh anh mua cho nhưng đã để ở ngoài nhiều tiếng đồng hồ.
Mối quan hệ của họ dần trở nên thân thiết hơn qua những lần tiếp xúc hết sức bình thường như vậy, trong mắt người ngoài, họ chẳng khác gì anh em ruột thịt yêu thương nhau.
Thậm chí, Thư Dao còn gặp mẹ của Quan Tụng Thanh là An Nhược Vân.
Chuyện tai nạn xe vẫn chưa có kết luận cuối cùng, nên Quan Tụng Thanh luôn giữ bí mật về mối quan hệ giữa cô và Minh Đình.
Nói cũng thật kỳ lạ, An Nhược Vân và Minh Lệ thân thiết như chị em, thường xuyên đi cùng nhau, vậy mà chưa từng nghi ngờ thân phận của Thư Dao.
Có lẽ vì An Nhược Vân biết cuộc hôn nhân giữa Minh Lệ và Thương Đình Châu chỉ còn trên danh nghĩa, nên bà ấy luôn ủng hộ Minh Lệ tìm thêm vài người đàn ông để vui vẻ, nếu không chẳng phải sẽ lãng phí quãng thời gian tươi đẹp này sao?
Vì vậy, ngay từ lần đầu An Nhược Vân gặp Thư Dao, bà ấy đã rất quý cô, một cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, làm gì có ai không thích?
Dạo gần đây, Minh Đình luôn dẫn cô theo bên cạnh, dần dần mọi người đều biết nhà họ Minh có một vị thiên kim lưu lạc bên ngoài, gần đây mới được đón về, dung mạo giống hệt Minh Lệ.
Tin tức này nhanh chóng truyền đến Cảng Thành, Minh Quân Thành vừa hay tin liền lập tức chạy đến Vườn Phương Nhuy.
Đương nhiên Minh Quân Thành không tin.
Dù con gái ông ta có ngỗ nghịch mấy chục năm, nhưng chuyện trọng đại như mang thai sinh con sao có thể giấu được tất cả mọi người, ông ta hoàn toàn không tin lời đồn đại vô căn cứ kia.
Khi Minh Quân Thành đến, vừa hay Minh Đình không có ở nhà, Thư Dao đang ngủ trưa trên chiếc ghế lắc ngoài vườn hoa.
Ánh nắng bên ngoài gay gắt như thiêu đốt, cỏ cây cũng ủ rũ vì nóng, chỉ có làn nước xanh biếc trong hồ bơi có thể mang lại cảm giác dịu mát cho thị giác.
Minh Tinh đã quen với cuộc sống ở Vườn Phương Nhuy, sáng sớm đã chạy nhảy khắp vườn, đã tiêu hao không ít năng lượng, nên giờ mới ngoan ngoãn nằm dưới ghế lắc nghỉ ngơi.
Dì Mai và dì Tô đang chuẩn bị trà chiều trong bếp, dì Mai nghe thấy tiếng động cơ xe liền bước đến cửa sổ nhìn.
Chiếc Phantom quen thuộc dừng lại ngay trước cổng, dì ấy lập tức bảo dì Tô gọi điện cho Minh Đình, còn mình thì vội vàng chạy ra đón.
Minh Quân Thành đến với khí thế dữ dội, phía sau còn có vệ sĩ và bác sĩ riêng, dì Mai kính cẩn gọi một tiếng "Chủ tịch", nhưng Minh Quân Thành phớt lờ, hùng hổ sải bước vào trong.
Minh Tinh là chú chó bảo vệ, cảm giác nhạy bén nên bật dậy sủa vang, Thư Dao cũng theo đó mà tỉnh dậy.
Cô nghe thấy giọng Minh Quân Thành đang chất vấn dì Mai, nên đứng dậy bước ra khỏi vườn hoa.
"Là con nhóc đó sao?"
Vừa bước ra ngoài, Thư Dao đã nghe thấy Minh Quân Thành hỏi dì Mai như vậy.
Dì Mai đáp: "Đây chính là tiểu thư Thư Dao."
Khí chất của Minh Quân Thành hoàn toàn khác với Minh Lãng, tuy cả hai ba con đều là người giữ chức vị cao nhiều năm, nhưng Minh Lãng ôn hòa nhã nhặn, dễ gần, còn Minh Quân Thành thì lạnh lùng nghiêm khắc, luôn toát ra khí chất sát phạt, đúng với hình mẫu mà người ta hay tưởng tượng về một kẻ cầm quyền.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Minh Quân Thành, Thư Dao lại không cảm thấy sợ hãi, bởi vì trong thâm tâm cô lại thấy Minh Đình và ông ta rất giống nhau.
Cho đến khi ông ta ra lệnh để bác sĩ tiến lên lấy máu cô…
Thư Dao biết rất rõ điều này có ý nghĩa gì, vụ án của Thương Đình Châu vẫn chưa ngã ngũ, Chu Gia Bình và Đường Mạn Mạn vẫn đang nhởn nhơ ở Mỹ, lúc này cô không thể để lộ thân phận, khiến mọi nỗ lực của Minh Đình đổ sông đổ bể.
"Không... Không được!"
"Không được!"
Minh Tinh gầm gừ dữ dội về phía họ, cô theo phản xạ lùi về phía sau, nhưng phía sau lại là bức tường, cô không còn đường lui nữa.
Bác sĩ riêng của Minh Quân Thành xách theo hộp dụng cụ y tế tiến lại gần, dì Mai thấy tình hình không ổn, lập tức lên tiếng can ngăn: "Chủ tịch, có gì thì ngài cứ bình tĩnh nói chuyện với tiểu thư, tiểu thư nhát gan, bệnh bao nhiêu năm nay, mãi gần đây mới khá lên được một chút, ngài không thể ép buộc cô ấy như vậy!"
"Không thể ép buộc?"
Minh Quân Thành hừ lạnh một tiếng: "Ta không kiểm tra rõ ràng thì ai biết con nhóc này là con hoang từ đâu đến?! Bà phải hiểu! Cửa nhà họ Minh không phải thứ mà chó hoang mèo dại ở đâu cũng có thể bước vào được!"
Nỗi sợ hãi mãnh liệt ập đến, trước mắt Thư Dao không ngừng hiện lên những gương mặt đáng ghét trong quá khứ, bên tai vang vọng những lời nhục mạ cay độc.
"Đứa trẻ không mẹ như nhành cỏ dại, ha ha ha ha, không có mẹ thì mày từ đâu ra vậy Thư Dao? Chắc do ba mày tìm gái mà có đúng không?"
"Thứ dơ bẩn do gái điếm sinh! Đồ con hoang! Tởm chết đi được!"
"Mày giả vờ trong sáng cho ai xem hả Thư Dao? Thật sự nghĩ mình là công chúa à? Thứ thấp hèn chui ra từ bụng dơ bẩn, mày lấy đâu ra mặt mũi để sống trên đời này?!"
…
‘Rầm’ một tiếng, Thư Dao va vào kệ hoa, chiếc bình thủy tinh trên đó rơi xuống vỡ tan, mảnh kính vỡ văng tung tóe khắp sàn, giọt nước mắt cô cũng theo tiếng động lớn ấy mà rơi xuống, cả người không ngừng run rẩy.
"Không... tôi không phải con hoang! Tôi không phải con hoang!"
"A—"
Bác sĩ riêng của Minh Quân Thành túm lấy cổ tay cô, Thư Dao liều mạng tránh né, cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực của một người đàn ông trưởng thành quá mạnh, cô hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Minh Tinh như phát điên lao vào cắn chân bác sĩ, nhưng nó còn quá nhỏ bé, không thể đe dọa được một người trưởng thành, chỉ cần bác sĩ hất chân là đã có thể đá nó bay đi thật xa.
Dì Mai đứng bên cạnh lo lắng đến mức cuống cả lên, Thư Dao đã xuất hiện phản ứng căng thẳng sinh lý, ánh mắt vô hồn, toàn thân run lẩy bẩy, vậy mà Minh Quân Thành vẫn không mảy may để ý, còn thúc giục bác sĩ mau chóng lấy máu.
Dì Mai không quan tâm đến việc đắc tội với ông ta, lập tức lao lên bảo vệ Thư Dao.
"Chủ tịch, ngài không thể ép cô ấy như vậy, tiểu thư... tiểu thư mắc bệnh tâm lý, ngài tiếp tục ép buộc sẽ xảy ra án mạng mất!"
Dì Tô cũng vội vàng chạy tới khuyên can, nhưng Minh Quân Thành chẳng hề động lòng, còn lạnh lùng ra lệnh cho dì Mai tránh ra.
Dì Mai thật lòng thương yêu Thư Dao, cũng hiểu rõ nỗi sợ hãi và sự phản kháng của cô, vì thế dù phải đối mặt với gia chủ nhà họ Minh, dì ấy cũng không chịu lùi bước.
Tiếng sủa điên cuồng của Minh Tinh vang vọng khắp phòng khách, Minh Quân Thành mất kiên nhẫn, phất tay ra lệnh: "Tống con chó ra ngoài! Lôi dì Mai ra chỗ khác!"
Dì Tô không nhúc nhích, tài xế đi bắt chó, vệ sĩ tới kéo dì Mai, một ngày vốn dĩ yên bình, chỉ vì sự xuất hiện của Minh Quân Thành mà trở nên gà bay chó sủa.
Minh Đình vội vàng chạy về nhà, trước tiên nhìn thấy Minh Tinh bị đuổi ra cửa, anh không kịp dỗ dành chú chó con, vội lao vào bên trong.
"Dừng tay cho tôi!"
Thư Dao ngã ngồi dưới đất, dì Mai cũng quỳ trên sàn cố gắng che chở cho cô, bác sĩ và vệ sĩ đang cố kéo dì Mai ra, Minh Đình tiến tới, tung một cú đấm hạ gục bác sĩ.
Vệ sĩ của Minh Quân Thành to cao lực lưỡng, nhưng Minh Đình nhanh chóng vớ lấy chiếc bình hoa sứ bên cạnh, nện thẳng vào đầu gã ta.
Cả hai lần lượt bị Minh Đình quật ngã, cuối cùng dì Mai cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chủ động tránh sang một bên, lúc này Minh Đình mới thấy rõ Thư Dao đang co rúm trong góc tường, không ngừng run rẩy.
"Dao Dao."
"Dao Dao."
Trong cơn hỗn loạn, Thư Dao nghe thấy một giọng nói dịu dàng, giọng nói ấy như một khúc gỗ trôi dạt trên biển cả mênh mông, trở thành đường sống của cô khi sắp bị nhấn chìm.
Nước mắt cô lăn dài, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt anh.
Là anh.
Là người anh thân thiết và yêu quý nhất của cô.
"Anh ơi..."
Giọng cô vẫn run rẩy, hai tay vô thức vươn về phía Minh Đình, giây tiếp theo, cô đã được anh ôm chặt vào lòng.
Cô bám lấy cổ Minh Đình không dám buông, bởi cô biết, chỉ có anh mới có thể bảo vệ cô.
"Ông đang làm gì với em ấy vậy?"
Giọng nói của Minh Đình vô cùng bình tĩnh, bởi vì Thư Dao đang ở trong vòng tay anh, anh không muốn làm cô hoảng sợ thêm.
"Làm gì à?"
Minh Quân Thành cười lạnh: "Đương nhiên là vạch trần trò hề rẻ tiền của hai mẹ con chúng mày! Tùy tiện nhặt một con nhóc ven đường mà muốn lừa ta, còn non lắm!"
Minh Đình không phản bác, chỉ thản nhiên hỏi lại: "Ông nghĩ ai cũng muốn làm con cháu của Minh Quân Thành ông sao?"
"Mày đừng có vênh váo! Mày…"
"Ông không cần phí công xác minh quan hệ giữa em ấy và ông." Minh Đình cắt ngang lời ông ta.
"Em ấy không có liên quan gì đến ông, hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có, em ấy chỉ là em gái của Minh Đình tôi, và tôi sẽ nuôi nấng em ấy cả đời. Vì thế, bảo người của ông tránh xa em ấy ra, lần này tôi có thể nương tay, nhưng lần sau…"
Anh ngước mắt lên nhìn Minh Quân Thành, nói rõ từng chữ: "Tôi sẽ giết người."
Minh Quân Thành đột nhiên sững sờ.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Minh Đình sẽ nói với mình những lời như thế với mình, nhưng ánh mắt ấy, ông ta không hề xa lạ.
Minh Đình thu lại ánh nhìn, bế Thư Dao đứng dậy, khi đi ngang qua Minh Quân Thành, anh hơi nghiêng người, lạnh nhạt nói: "Dẫn người của ông rời khỏi đây, Vườn Phương Nhuy không chào đón ông."