Vườn Phương Nhuy nằm ở phía tây thành phố, lấy hồ Yên Lam làm lá chắn tự nhiên, tựa núi kề hồ, đối diện hồ là con phố mua sắm xa hoa nổi tiếng nhất Nam Thành, còn đây là một khuôn viên biệt thự ẩn mình trong chốn đô hội.
Thư Dao từng đi ngang qua đây hai lần, nhưng chưa bao giờ bước vào.
Khi cánh cổng lớn của Vườn Phương Nhuy mở ra trước mắt cô, cô biết rằng cuộc đời mình đã rẽ sang một ngã rẽ khác.
Con đường phía trước còn chưa biết thế nào, cô không muốn suy nghĩ xem đây là phúc hay họa, ít nhất cô vẫn đang sống, và đây chắc chắn là điều mà ba cô mong muốn, vậy là đủ.
Bác sĩ riêng đã chờ sẵn từ lâu, nhưng Minh Đình không dừng lại mà ôm cô đi thẳng lên lầu ba bằng thang máy.
Tầng hai và tầng ba của Vườn Phương Nhuy đều có thiết kế đối xứng đông tây, thang máy đối diện phòng khách và sân thượng, dựa vào một hành lang nối liền hai bên đông và tây.
Minh Đình bế Thư Dao rẽ phải, mở cửa rồi đặt Thư Dao lên sofa trong phòng ngủ phía tây.
Thoáng chốc Thư Dao hơi lo lắng, bởi vì sofa có màu trắng tinh, trong khi người người cô lại lấm lem, nhưng hình như Minh Đình không quan tâm đến những chi tiết này.
Anh đặt ảnh trong tay xuống bàn bên cạnh, hỏi Thư Dao: "Muốn tắm rửa trước hay gặp bác sĩ trước?"
Thư Dao đã được Minh Đình bế suốt dọc đường, lúc đó vì đau buồn nên cô mất khống chế, giờ bình tĩnh lại mới nhìn thấy những vết bẩn trên người Minh Đình đều từ cô mà ra.
Cô lập tức bối rối, rồi nhỏ giọng đáp: "Tắm trước ạ."
"Em tự tắm được không?"
Cô gật đầu.
Minh Đình đứng dậy, vừa cởi khuy áo sơ mi vừa nói: "Phòng anh ra cửa đi thắng đến cuối hành lang là tới, có gì cứ gọi anh, dì Mai sẽ đưa quần áo để thay tới cho em, em tắm xong anh sẽ để bác sĩ lên."
Thư Dao ngoan ngoãn gật gật đầu, Minh Đình bèn quay người rời đi.
"Cảm ơn anh."
Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, Minh Đình hơi khựng lại, nhưng không đáp lời mà lặng lẽ rời khỏi phòng.
Minh Đình vừa về đến phòng thì đúng lúc điện thoại di động rung lên.
Là cảnh sát Phùng.
"Đã đuổi người đó đi chưa?"Anh hỏi.
Đầu bên kia điện thoại đáp lời: "Vừa nhắc tới vụ án mạng, hai mẹ con họ vội vàng phủi sạch quan hệ, hận không thể lập tức thu dọn hành lý rời khỏi nơi thị phi này, nào dám nấn ná lâu?"
"Bọn họ không hỏi Thư Dao ở đâu à?"
Cảnh sát Phùng im lặng hai giây, rồi nói: "Họ có hỏi về khoản bồi thường của Thư Minh Viễn."
Minh Đình không nói gì, cảnh sát Phùng tiếp tục nói: "Tôi nói cho bà ta biết Thư Minh Viễn bị tình nghi giết người, nếu chứng cứ xác thực, chưa chắc đã được bồi thường, nghe vậy, hai mẹ con họ lập tức cuống cuồng thu dọn hành lý rời đi, với tính cách của người cô kia, không có tin tức về Thư Dao chính là tin tốt nhất rồi."
Minh Đình cầm điện thoại im lặng một lúc lâu, vô thức quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt.
"Nếu người nhà họ Thư có hỏi, anh cứ nói rằng vợ chồng chủ nhà vì tuổi già đơn độc nên bằng lòng giữ Thư Dao lại bên cạnh chăm sóc, bọn họ không cần bận tâm."
"Cậu định nuôi con gái của Thư Minh Viễn thật à?"
Minh Đình đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trên sân thượng.
Làm việc thiện tích đức chưa bao giờ là tác phong của anh, người suốt ngày rơi nước mắt, động một chút là muốn tìm đến cái chết như cô cũng là kiểu người mà anh ghét nhất.
Một người yếu đuối, vốn không đáng để ahn bận lòng nâng đỡ.
Nhưng anh đã làm vậy rồi, cũng không thể hối hận nữa.
Anh không trả lời, chỉ hỏi: "Tiến độ điều tra sao rồi?"
Vừa nói đến công việc, cảnh sát Phùng lập tức nghiêm túc nói: "Camera giám sát ở đoạn đường xảy ra sự cố đã được kiểm tra, từ dấu vết tại hiện trường có thể thấy cho đến giây phút va chạm chiếc xe gây tai nạn cũng không hề có dấu hiệu giảm tốc, còn nguyên nhân là do mất lái hay có ẩn tình gì khác thì phải đợi báo cáo điều tra từ trung tâm kiểm định ngày mai mới có kết luận. Hiện tại chưa thu thập được manh mối từ phía gia đình, nhưng tôi đã sắp xếp người tiếp tục theo dõi, có tin tức gì, tôi sẽ báo ngay."
"Được."
Minh Đình cúp máy, ném di động sang một bên rồi vào phòng tắm.
-
Tất cả mọi thứ ở Vườn Phương Nhuy đều xa lạ với Thư Dao, phòng rộng rãi sáng sủa, cửa sổ sát đất đối diện thẳng với vườn hoa phía trước, dường như còn lớn hơn cả căn nhà mà cô và ba đã thuê.
Phòng tắm sạch sẽ ngăn nắp, trên bệ rửa mặt có một chiếc bình khuếch tán tinh dầu không khói, đang tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng thanh nhã, tấm gương sáng bóng phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của cô.
Cô nhớ lại cảnh Minh Đình cởi cúc áo trước mặt mình, như đang nóng lòng muốn cởi bỏ bộ quần áo bẩn thỉu ra, vậy chắc cũng ghét cả người lấm lem của cô.
Cô cầm vạt váy lên ngửi thử, lập tức nhíu chặt mày.
Mùi tanh của đất trộn lẫn với mùi chua hôi khó chịu, chẳng trách anh lại ghét bỏ.
Cô đang định cởi quần áo, nhưng lúc giơ tay lên lại nhớ đến mùi thơm trên người Minh Đình.
Nhẹ nhàng mát lành, phảng phất chút hương đào ngọt dịu, đây là hương vị ngoài dự liệu của cô.
Cô từng nghĩ, ba có mùi hương này là vì đã ngồi chung xe với dì Minh trong thời gian dài, nhưng không ngờ lại là từ Minh Đình.
Có lẽ anh không hề lừa cô, quan hệ giữa anh và ba thật sự tốt hơn cô tưởng.
Mải suy nghĩ, cô chợt nghe thấy có người gọi "Thư tiểu thư" từ bên ngoài cửa, cô giật bắn mình, ôm chặt lồng ngực đang đập thình thịch rồi khẽ đáp lại.
Dì Mai để quần áo sạch bên ngoài cửa, hỏi cô có cần giúp gì không.
Cô nhẹ nhàng từ chối, nghe thấy tiếng bước chân rời đi, cô mới mở cửa lấy quần áo vào phòng tắm.
Biết Minh Đình và bác sĩ vẫn đang đợi, cô không dám chậm trễ, nhanh chóng cởi đồ, chui vào phòng tắm xả nước tắm rửa.
Mà lúc này, người chờ ở tầng dưới không chỉ có bác sĩ riêng.
Tiêu Văn Khang là luật sư riêng của Minh Lệ, từ ngày Minh Lệ gặp tai nạn xe ông ấy liền ăn ngủ không yên, không chỉ vì công ty có vô số công việc cần ông ấy giải quyết, mà những chuyện liên quan đến Minh Lệ cũng xảy ra liên tiếp không ngừng.
Bây giờ điều khiến ông ấy lo lắng nhất, chính là vụ ly hôn của Minh Lệ.
Ba ruột của Minh Đình tên là Thương Đình Châu, là chàng rể nổi tiếng trong giới.
Năm xưa, nhờ vào ngoại hình điển trai và tính cách dịu dàng như nước, ông ta đã giành được trái tim của Tam tiểu thư nhà họ Minh, vì để kết hôn với ông ta mà Minh Lệ không ngần ngại trở mặt với ba mình.
Cái tên Minh Đình được đặt theo tên hai vợ chồng, đủ để thấy Minh Lệ xem trọng Thương Đình Châu đến mức nào.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau khi Minh Lệ kết hôn bận rộn khai thác thị trường, Thương Đình Châu dịu dàng có thừa nhưng năng lực thì có hạn, ông ta vừa không thể giúp Minh Lệ trong công việc, cũng chẳng chăm lo tốt cho gia đình, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng ngày một gay gắt, thường xuyên cự cãi.
Người mà năm xưa yêu đến chết đi sống lại nay lại hóa thành vệt máu muỗi và hạt cơm dính áo, nảy sinh chán ghét, việc ly hôn là điều tất yếu.
Trong mối quan hệ hôn nhân không cân xứng này, Minh Lệ luôn là người nắm quyền chủ động, nhưng dù không còn tình yêu, giữa họ vẫn còn có con trai, vẫn còn tình thân.
Cho nên Minh Lệ chưa bao giờ muốn ly hôn.
Cho đến khi bà phát hiện con riêng của Thương Đình Châu.
Mười năm bị phản bội khiến bà trở thành một trò cười lớn nhất.
Thân phận Tam tiểu thư nhà họ Minh không cho phép bà nén giận, bà nhất định phải ly hôn.
Thương Đình Châu đã từng ký thỏa thuận tiền hôn nhân, hơn nữa còn phạm lỗi ngoại tình, một khi ly hôn, Minh Lệ có thể khiến ông ta ra đi tay trắng.
Nhưng đúng vào thời điểm then chốt này, Minh Lệ lại gặp tai nạn xe, chấn thương não và hôn mê bất tỉnh.
Minh Đình bế Thư Dao lên lầu chưa bao lâu, Tiêu Văn Khang đã một mình đi thang máy lên tầng ba.
Ông ấy ngồi trong phòng khách, chờ Minh Đình tắm rửa xong.
Thật ra vụ ly hôn của Minh Lệ đã có giấy ủy quyền từ sớm, nhưng kỳ lạ là, tờ giấy đó đã không cánh mà bay.
Hiện tại Minh Lệ gặp tai nạn xe, sống chết chưa rõ, nếu bà cứ tiếp tục hôn mê như vậy, chồng vẫn có nghĩa vụ chu cấp chăm nom, không thể ép buộc ly hôn.
Trừ phi thay đổi người giám hộ, để người giám hộ thay mặt Minh Lệ đưa ra yêu cầu ly hôn.
Minh Đình chưa đủ tuổi thành niên, không đủ điều kiện làm người giám hộ, vì vậy chỉ có thể tìm đến Minh Quân Thành.
Nhưng một khi thay đổi người giám hộ, sự nghiệp mà Minh Lệ dày công gây dựng nhiều năm ở trong nước sẽ rơi vào tay người khác.
Dù Minh Đình có nổi loạn đến đâu cũng hiểu rõ Minh Lệ coi trọng sự nghiệp của mình đến mức nào.
Cho dù tỷ lệ người thực vật tỉnh lại ít ỏi, nhưng chỉ cần có 1% khả năng, anh cũng sẽ không trơ mắt để tâm huyết kinh doanh nhiều năm của Minh Lệ rơi vào tay kẻ khác.
Cho nên hiện tại trước mặt Minh Đình chỉ có ba con đường.
Hoặc là không ly hôn, tiếp tục chịu cảnh Thương Đình Châu lấy tiền của Minh Lệ để nuôi tiểu tam và con riêng, nhưng rủi ro là, rất có khả năng Thương Đình Châu sẽ nhân cơ hội mượn thân phận chồng của Minh Lệ để can thiệp công việc của công ty.
Hoặc là thay đổi người giám hộ, thuận theo ý của Minh Quân Thành giao lại quyền quản lý công ty.
Trong tình huống hiện tại, đây có lẽ là phương án tối ưu nhất, vừa có thể bảo vệ tối đa tài sản của nhà họ Minh, vừa có thể duy trì hoạt động bình thường của công ty.
Nhưng cái giá phải trả là anh phải theo Minh Quân Thành trở về Cảng Thành.
Một khi anh rời khỏi trụ sở công ty, công ty giao vào tay ai, vận mệnh như thế nào, ngày sau anh có thể giành về hay không, đều là trở ngại.
Hoặc là, tìm được giấy ủy quyền, không cần bị bất cứ ai trói buộc.
Đợi hơn bốn tháng nữa anh sẽ tròn mười tám tuổi, đến lúc đó, anh có thể tham gia vào các quyết sách của công ty với tư cách cổ đông, từng bước tiếp xúc nghiệp vụ cho đến khi hoàn toàn tiếp quản công ty.
Hiện giờ mặc dù anh bị người khác kiềm kẹp, nhưng người khác cũng bị anh ràng buộc, anh là con trai duy nhất của Minh Lệ, dù ai muốn giành lợi ích, cũng không thể né tránh anh.
Vấn đề duy nhất là, thời gian không đợi ai cả.
Trong bốn tháng này anh không thể đoán trước được sẽ xảy ra biến cố gì, cho nên giấy ủy quyền cực kỳ quan trọng.
Chỉ khi tìm được giấy ủy quyền giúp Minh Lệ ly hôn, người khác mới không thể lợi dụng chuyện này để ép buộc anh, anh mới có đủ không gian xoay chuyển tình thế, đảm bảo sự nghiệp của Minh Lệ không rơi vào tay người khác.
Anh có thể tưởng tượng cảnh nếu như không thể thuận lợi tiếp quản công ty, ngày Minh Lệ tỉnh dậy, chắc chắn bà sẽ trách anh vô dụng.
"Thiếu gia."
Minh Đình mở cửa đi ra, Tiêu Văn Khang đứng dậy, gương mặt đầy lo lắng nhìn anh.
Anh mặc một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, mái tóc ướt còn nhỏ nước, phần tóc mái được vén ngược về sau, để lộ vầng trán trơn bóng còn đọng hơi nước.
Anh ngồi xuống châm một điếu thuốc, rồi hỏi Tiêu Văn Khang tiến triển như thế nào.
Tiêu Văn Khang nói: "Chủ tịch đã liên hệ với một số cổ đông, sau khi biết tình trạng của Minh tổng, họ đều nghiêng về phương án giao công ty cho chủ tịch quản lý, cả bên Ý cũng cử người sang, hôm nay chủ tịch đã gặp mặt họ."
"Thương Đình Châu thì sao?"
Tiêu Văn Khang hơi chần chừ rồi đáp: "Vẫn ở bệnh viện trông nom."
Cười lạnh một tiếng, Minh Đình chợt nhếch khóe môi.
"Vẫn chưa có manh mối của giấy ủy quyền?"
Nhắc đến giấy ủy quyền, sắc mặt Tiêu Văn Khang càng thêm căng thẳng
Trước khi chính thức thông báo ly hôn với Thương Đình Châu, Minh Lệ đã ký giấy ủy quyền, Tiêu Văn Khang và Minh Lệ mỗi người giữ một bản.
Minh Lệ vốn là người cẩn trọng, tất cả tài liệu quan trọng đều được cất trong két sắt tại thư phòng của bà, bà và Thương Đình Châu đã ở riêng nhiều năm, mật mã két sắt chỉ có Minh Lệ và Minh Đình biết.
Nhưng sau khi xảy ra tai nạn xe, Minh Đình đã lục tung két sắt nhưng vẫn không thể tìm tờ giấy ủy quyền đó.
Kỳ lạ hơn, ngay cả bản giấy ủy quyền do Tiêu Văn Khang giữ cũng biến mất.
Cho nên Tiêu Văn Khang không thể không nghi ngờ…
"Có phải có người…?"
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều rõ kẻ đáng nghi nhất chính là Thương Đình Châu.
Mặc dù Minh Lệ và Thương Đình Châu đã có thỏa thuận tiền hôn nhân, nhưng sự nghiệp của Minh Lệ chỉ thực sự phát triển mạnh sau khi kết hôn, khi đó bà chưa tiến hành phân tách tài sản cẩn thận, dẫn đến một phần tài sản và cổ phần của công ty trở thành tài sản chung của hai vợ chồng. Vì vậy, nếu Minh Lệ qua đời, Thương Đình Châu có thể lợi dụng quyền thừa kế di sản để thu về nhiều lợi ích hơn.
Thương Đình Châu có đủ động cơ.
Nhưng họ không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh rằng Thương Đình Châu đã lên kế hoạch cho vụ tai nạn xe.
"Trước tiên không bàn đến chuyện này."
Minh Đình bình tĩnh nói: "Việc cấp bách lúc này là đảm bảo công ty vận hành ổn định, chú giúp tôi giám sát chặt chẽ Thương Đình Châu, bên phía chủ tịch để tôi lo. Lập tức báo cho trợ lý Lý, bảo anh ấy sắp xếp cuộc họp với bên Ý vào ngày mai."
"Được."
Dù Minh Đình còn trẻ, nhưng những người thân tín của Minh Lệ lại rất nể phục anh.
Trong dự án hợp tác với thương hiệu siêu xe Ý, Minh Đình đóng vai trò không thể thay thế.
Mặc dù trong mắt Minh Lệ, Minh Đình chỉ là một thiếu niên đương tuổi ngông cuồng, nhưng nếu không nhờ anh nhiều lần đích thân đến Ý thương thảo, cùng với sự am hiểu sâu sắc về xe thể thao và văn hóa thương hiệu, và rồi thuyết phục được đối tác bằng một bản kế hoạch phù hợp với thị trường trong nước, thì quyền đại lý này có lẽ đã rơi vào tay kẻ khác từ lâu.
Tình thế hiện tại của anh không thuận lợi, nhưng trong công ty vẫn có nhiều người ủng hộ, họ tin rằng với năng lực của Minh Đình, anh có thể điều hành tốt công ty.
Rốt cuộc, xưa nay người tài hoa đều trẻ tuổi, chẳng có gì là không thể.
Tiêu Văn Khang đứng dậy định rời đi, nhưng Minh Đình bỗng như sực nhớ ra điều gì, thuận miệng hỏi: "Hôm ký giấy ủy quyền, chỉ có chú và Minh Lệ ở đó sao?"
Tiêu Văn Khang gật đầu chắc chắn.
Minh Đình dập điếu thuốc, hơi ngẩng cằm ra hiệu Tiêu Văn Khang có thể đi.
Nhưng vừa bước được một bước, Tiêu Văn Khang chợt dừng lại, nói: "Hôm đó có Thư Minh Viễn đi theo Minh tổng, có lẽ ông ấy biết gì đó, nhưng…"
Minh Đình rũ mắt: "Được, tôi biết rồi."
Tiêu Văn Khang vẫn lo lắng cho Minh Lệ, chần chừ một chút rồi âu sầu nói: "Dạo gần đây tôi đã tìm hiểu rất nhiều tư liệu, tham vấn một số nhóm chuyên điều trị phục hồi cho bệnh nhân thực vật, lát nữa tôi sẽ gửi tài liệu cho thiếu gia, có lẽ sẽ giúp ích được cho việc hồi phục Minh tổng."
Minh Đình hơi gật đầu: "Luật sư Tiêu vất vả rồi."
"Điều tôi nên làm."
Sau khi tắm rửa xong, Thư Dao vừa mở cửa đã nghe được những lời này.
Người thực vật?
Thư Dao sững sờ.
Âm thanh mở cửa của cô thu hút ánh nhìn của Minh Đình, khi vừa chớp mắt ánh mắt cô và Minh Đình đã chạm nhau.
Cô vừa tắm xong nhưng chưa tìm được máy sấy tóc, mái tóc dài còn ướt sũng, nước nhỏ từng giọt xuống nền nhà, giờ còn bị Minh Đình nhìn chằm chằm, cô bỗng thấy bối rối, vội gom phần đuôi tóc lại, dùng lòng bàn tay hứng lấy những giọt nước đang chảy xuống, như thể sợ làm bẩn sàn nhà.
"Anh, em…" Cô hơi căng thẳng, khẽ nói: "Em không tìm thấy máy sấy tóc."
Tiêu luật sư đã vào thang máy, Minh Đình đứng dậy, giọng điềm đạm: "Lại đây."
Thư Dao lập tức bước tới.
Cô theo sau Minh Đình, đi vào phòng của anh.
Hương thơm quen thuộc lập tức ùa đến, sự căng thẳng trong cô cũng theo đó giảm đi đôi chút, cô không dám nhìn kỹ căn phòng của Minh Đình, chỉ biết rằng bố cục khá giống với phòng của mình bên kia, nhưng màu sắc nội thất đậm hơn, bên cửa sổ còn dựng hai cây đàn guitar điện.
Bước vào phòng tắm, mùi hương càng nồng hơn một chút, vừa khiến cô cảm thấy dễ chịu, nhưng đồng thời cũng khiến cô hồi hộp hơn.
Minh Đình đứng trước bồn rửa mặt, cầm lấy máy sấy tóc bên cạnh.
Thư Dao vừa định mở miệng nói muốn mượn, sấy xong sẽ trả lại ngay, nhưng Minh Đình đã lên tiếng gọi cô qua.
Cô vừa tiến đến gần, Minh Đình đã vươn tay đỡ lấy vai cô, để cô đứng ngay trước mặt mình.
Tiếng máy sấy tóc vang lên, luồng gió vù vù lướt qua tai, cô nhìn thấy trong gương bóng dáng Minh Đình đang nâng mái tóc ướt của cô lên, cẩn thận sấy từ trên xuống dưới từng lọn tóc.
Lúc ba còn sống, ông ấy cũng hay sấy tóc cho cô như vậy.
Hoàn cảnh tương tự, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác biệt.
Đối với ba, đó là chuyện đương nhiên, nhưng với anh… cô không thể tìm được một từ ngữ thích hợp để diễn tả.
Có chút hồi hộp, nhưng cũng có chút vui sướng, mùi hương từ dầu gội hòa lẫn vào làn gió ấm, lan tỏa khắp phòng tắm, thơm đến mức khiến cô cảm thấy không thể thở nổi.
Tim cô đập rất nhanh, vô thức siết chặt vạt váy, đôi mắt trong veo thỉnh thoảng lại lén nhìn anh qua gương.
Có vẻ như bị phát hiện, cô chợt nghe thấy Minh Đình hỏi: "Nhìn gì vậy?"
Thư Dao bỗng cứng họng, không biết nên giải thích thế nào, lắp ba lắp bắp nói: "Anh… đẹp."
Minh Đình không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên đáp: "Muốn nhìn thì cứ nhìn thẳng, anh đã hứa với ba em sẽ chăm sóc em thật tốt, vậy nên từ nay về sau, em chính là em gái của anh, nơi này chính là nhà của em, ở nhà của mình, muốn làm gì muốn nói gì, không cần nhìn sắc mặt ai cả."
Thật sự có thể sao?
Thư Dao tự hỏi trong lòng.
Khi cô còn đang ngẩn người, Minh Đình lại hỏi: "Nghe hiểu chưa?"
Thư Dao lập tức bừng tỉnh, gật đầu thật mạnh.
"Hiểu ạ."
Âm thanh của máy sấy tóc ngừng lại, Minh Đình vỗ nhẹ lên vai cô, ý bảo cô có thể rời đi.
Nhưng Thư Dao vẫn đứng yên.
Vừa nãy cô nghe được một từ— người thực vật.
Cô không biết tình trạng của dì Minh cụ thể ra sao, nhưng có lẽ không mấy khả quan, nếu không anh đã chẳng trầm tư như vậy.
Anh đã kéo cô ra khỏi dầu sôi lửa bỏng, còn cho cô một mái nhà, vậy cô nên lấy gì để báo đáp anh đây?
Bỗng nhiên cô quay người lại, vòng tay ôm chầm lấy Minh Đình.
Cô chẳng có gì cả, chỉ có một trái tim ấm áp.
Ba từng nói với cô, một cái ôm có thể khiến người ta cảm thấy được tin tưởng, được ủng hộ, được yêu thương, vì vậy mỗi khi rơi vào trạng thái căng thẳng, cô đều khao khát được ba ôm vào lòng, một cái ôm có thể khiến cô an tâm, tiếp thêm dũng khí để vượt qua nỗi sợ hãi.
Còn bây giờ, cô muốn ôm lấy anh, để anh cũng có thể cảm nhận được sự tin tưởng, ủng hộ và yêu thương của cô.
Cô ngước lên nhìn Minh Đình, trên gương mặt trong trẻo nở một nụ cười ngượng ngùng.
Dường như đây là lần đầu tiên cô mỉm cười với Minh Đình, có lẽ trong đó còn xen lẫn chút ngạc nhiên, Minh Đình không động đậy, chỉ yên lặng nhìn cô.
Cô còn chưa cao đến ngực Minh Đình, trái tim nhỏ bé áp vào phần eo anh, đập nhanh và rối loạn.
Từ trước đến nay, cô luôn rất nghe lời, Minh Đình bảo cô không cần nhìn sắc mặt người khác, vậy nên lần này cô quyết định làm theo ý mình: "Anh ơi, em nhớ ba từng nói với em rằng, dì Minh làm việc rất nhiều, rất bận rộn, thường xuyên quên ăn, ngủ cũng không đủ giấc. Vậy nên em đoán, có lẽ dì Minh đã quá mệt mỏi, chỉ muốn được yên tĩnh ngủ một giấc."
"Ba bảo hoa cỏ có linh hồn, chỉ cần chăm sóc tận tâm, chúng nhất định sẽ nở ra những bông hoa rực rỡ, con người chắc chắn cũng vậy, chỉ cần chúng ta chăm sóc thật tốt, đợi đến khi dì Minh nghỉ ngơi đủ, dì ấy tự nhiên sẽ tỉnh lại thôi."
Sự xúc động dâng trào trong lòng khiến mắt cô đỏ hoe, nhưng cô cố gắng kìm lại, không để nước mắt rơi xuống.
Cô nói: "Anh đừng lo, nếu em còn có thể mơ thấy ba, em nhất định sẽ nhờ ba cầu xin Bồ Tát, phù hộ cho dì Minh bình an khỏe mạnh, sớm ngày tỉnh lại."
Những sợi tóc mái lòa xòa rũ xuống theo động tác cúi đầu của Minh Đình, che đi một phần tầm nhìn của anh, cũng khéo léo giấu đi cảm xúc bên trong.
Thực ra, anh rất ghét những lời an ủi sáo rỗng và sướt mướt thế này.
Nhưng nghĩ lại, những lời mình nói với cô trên sân thượng hôm đó cũng chẳng khá hơn là bao.
Xem ra, cô nhóc yếu đuối này cũng không quá ngốc, giữ lại trong nhà để giết thời gian cũng không tệ.
Anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, thuận miệng đáp: "Ừ."
-còn tiếp-