Sinh nhật của Thư Dao và Quan Tụng Thanh chỉ cách nhau một ngày, Thư Dao trước, Quan Tụng Thanh sau, nói một cách nghiêm ngặt thì đã mấy năm rồi Quan Tụng Thanh chưa tổ chức một bữa tiệc mừng sinh nhật đàng hoàng nào, sinh nhật của anh ấy lúc nào cũng tổ chức cùng với Thư Dao, hai nhà thân hữu tụ họp, lần nào cũng rất náo nhiệt.
Vòng giao thiệp của hai nhà Minh, Quan vốn đã trùng lặp, tiệc mừng sinh nhật hằng năm đều sẽ có người trêu chọc An Nhược Vân, nói rằng bà ấy sớm đã nhắm để Thư Dao làm con dâu mình từ lâu, vì thế mỗi năm mới chăm lo bận bịu cho Thư Dao.
Những năm trước bà ấy đều cười cho qua chuyện, nói Minh Lệ không thể ở bên cạnh con gái mình, lại vừa khéo, trùng hợp bà ấy là trưởng bối nên đương nhiên phải bận tâm cho Thư Dao, năm nay cũng không cần giả bộ nữa.
Vì chuẩn bị lễ trưởng thành cho Thư Dao mà ngay cả buổi lễ tốt nghiệp của con trai bà ấy cũng không đến tham dự, kết quả đến phút chót mới nghe Minh Đình nói rằng Minh Lãng muốn tổ chức tiệc mừng cho Thư Dao.
Buổi tối Quan Vĩ Hằng vừa về đến nhà đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, hỏi dì giúp việc trong nhà mới biết, vợ yêu của ông ấy đã tự nhốt mình trong phòng ngủ cả buổi chiều, ngay cả cơm tối cũng không xuống ăn.
Quan Vĩ Hằng vừa nghe thì trong lòng đã lập tức cảm thấy căng thẳng.
Trên đường lên lầu ông ấy vẫn đang hồi tưởng gần đây mình có làm chuyện gì sai không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không cảm thấy mình có vấn đề gì, dứt khoát đánh bạo mở cửa hỏi: "Nhược Vân, ai chọc em không vui à?"
An Nhược Vân quả thực không vui, nhưng đó chỉ là nhất thời không vui, lúc Quan Vĩ Hằng vào cửa, bà ấy đã ở trong phòng thay đồ thu dọn hành lý rồi.
Quan Vĩ Hằng nhìn bà ấy làm loạn cả phòng thay đồ lên, nhịn không được mở miệng: "Nhược Vân, em bây giờ có đặt chuyến bay sớm nhất cũng không kịp dự lễ tốt nghiệp của con đâu."
An Nhược Vân đang thử lễ phục quay đầu lườm ông ấy một cái: "Ai nói em muốn đi đến nước Anh?"
Quan Vĩ Hằng nghi hoặc: "Vậy em định đi đâu? Đi chơi với Chương Kỳ à?"
An Nhược Vân đang chỉnh lại dây chuyền trước gương: "Đi Cảng Thành."
Quan Vĩ Hằng lúc này mới "ồ" một tiếng nhớ ra: "Minh Lãng chiều nay còn gọi điện cho anh, nói là có tiệc trưởng thành của Dao Dao, bảo vợ chồng mình cùng đi."
Ông ấy xem như đã hiểu ra: "Hóa ra em không vui là vì chuyện này hả?"
An Nhược Vân quay người nhìn ông ấy: "Cũng không phải là không vui đến thế, lần này đi Cảng Thành, em tiện thể thăm dò ý tứ của lão gia bên đó, biết đâu chuyện của Tụng Thanh và Dao Dao có thể tác thành."
Nói xong, mặt bà ấy tràn đầy vui sướng, trong thần sắc còn có chút kiêu hãnh đầy tự tin, khiến Quan Vĩ Hằng nhìn mà không nhịn được muốn cười.
"Thời đại nào rồi còn hôn nhân sắp đặt? Năm đó chúng ta cũng là tự do yêu đương, chẳng lẽ đến đời con trai còn muốn liên hôn sao? Hơn nữa, em làm sao biết hai đứa nó có tình ý với nhau không?"
"Con trai mình em còn không hiểu sao?! Thằng nhóc đó vừa về nước là chạy ngay đến vườn Phương Nhuy, suốt ngày Dao Dao trước Dao Dao sau, mỗi lần nhắc đến Dao Dao là cả hai mắt đều phát sáng cả lên! Phát sáng lên đó anh có hiểu không?! Thằng bé có tâm tư gì với Dao Dao, em còn rõ hơn chính nó! Nếu không thì anh nghĩ mấy năm nay thằng bé vì sao không yêu đương?"
Câu này Quan Vĩ Hằng quả thật chưa từng nghĩ đến, nghe An Nhược Vân nói vậy, hình như cũng có chút hợp tình hợp lý.
Nhưng mà…
"Nhưng Dao Dao vẫn còn nhỏ, chuyện tình cảm này, chỉ dựa vào mỗi con trai mình có ý cũng không được, hơn nữa, chuyện hôn nhân của Dao Dao, e rằng cũng không ai làm chủ được đâu."
Quan Vĩ Hằng nói cũng không sai, mấy năm nay ai chẳng biết nhà Minh có một vị thiên kim quý giá? Cả nhà trên dưới chỉ có một cô con gái bảo bối, ai ai cũng cưng chiều, chỉ riêng một cậu Minh Lãng thôi cũng đã chuẩn bị không ít sản nghiệp để cô bé có vốn phòng thân.
Minh Sâm lại càng không cần nói, biết cô bé thích ngắm mặt trời mọc trên biển, lập tức đặt riêng một chiếc du thuyền lớn, mỗi năm đều chọn ngày đẹp thời tiết tốt để đưa cô ra biển.
Minh Sâm và Minh Lệ từ nhỏ đã thân thiết, sau vụ tai nạn xe, ông ấy là người đầu tiên đi Đức và Thụy Sĩ tìm kiếm đội ngũ y tế liên quan, trong việc phục hồi của Minh Lệ, phải nói là người tận tâm nhất. Mà ông ấy vốn dĩ là người theo chủ nghĩa độc thân, đang lo không có ai thừa kế tài sản, đột nhiên lại có một cô cháu gái xinh đẹp ngoan ngoãn, vui mừng đến mức suýt nữa lập di chúc ngay tại chỗ, vẫn là do Thư Dao cực lực ngăn cản, mới không để ông ấy tự sắp xếp hậu sự sớm như vậy.
Ngay cả Minh Quân Thành luôn nghiêm khắc, mấy năm nay quan hệ với Minh Đình cũng hòa hoãn hơn, nếu nói không có công lao của Thư Dao, thì cũng là giả nốt.
Một thiên kim được nâng niu như vậy, lại từng chịu không ít ấm ức bên ngoài, giờ đây quay về gia tộc, đương nhiên là muốn thế nào thì thế đó, người nhà họ Minh mới không nỡ mang cô ra liên hôn, huống hồ mẹ cô vẫn còn nằm trên giường bệnh, nếu Minh Lệ có ngày tỉnh lại, biết Thư Dao bị gả cho nhầm người, chắc chắn sẽ không để yên.
An Nhược Vân biết Quan Vĩ Hằng nói có lý, nhưng bà ấy vẫn cố chấp cho rằng: "Thư Dao bên cạnh cũng chưa thấy xuất hiện cậu trai nào khác, lại thân thiết với con trai mình, để thằng nhóc đó cố gắng lên, ra tay trước mới giành được lợi thế, kiểu gì cũng thành."
Bà ấy cười nói: "Trước đây em còn hay bảo với Minh Lệ, nếu cô ấy sinh con gái thì tốt rồi, sau này hai nhà ta thông gia, đẹp biết mấy, con bé Dao Dao này, hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp lanh lợi, được giáo dưỡng tốt, hiểu chuyện, miệng lại ngọt! Dù sao em cũng càng nhìn càng thích, nó chính là con dâu nhà họ Quan em!"
Quan Vĩ Hằng bị câu nói này của An Nhược Vân chọc cười, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống.
Dù sao cũng chỉ là chuyện còn chưa đâu vào đâu, vậy thì vẫn còn nhiều điều để bàn, lúc này An Nhược Vân đang vui, ông ấy không cần tự chuốc bực vào người.
"Vậy Tụng Thanh khi nào về?" Ông ấy hỏi.
"Chỉ hai ngày nữa thôi." An Nhược Vân cười: "Em đã bảo thằng bé bay thẳng đến Cảng Thành rồi."
Bà ấy lại vẫy tay gọi Quan Vĩ Hằng: "Lại đây xem em chuẩn bị quà gì cho Dao Dao này."
…
Từ khi Minh Lệ chuyển đến trụ sở chính của Hoa Nguyên để điều trị, Thư Dao mỗi tháng đều bay đến Cảng Thành thăm bà ấy, cũng có lúc Minh Đình đi cùng, có lúc là Văn Nhã, một tháng ba đến bốn lần, chẳng thấy mệt chút nào.
Lúc đầu, Minh Quân Thành đều khịt mũi coi thường đối với hành động "tận hiếu" thường xuyên này của Thư Dao, ông ta vẫn luôn không chịu thừa nhận thân phận của Thư Dao, nhưng cũng không mạnh tay đến mức ép cô làm xét nghiệm quan hệ ba con, chỉ là mỗi lần Thư Dao đến Cảng Thành, ông ta đều cho người theo dõi trong bệnh viện, chỉ muốn biết mục đích thực sự của Thư Dao là gì.
Nhưng Thư Dao thì có thể có mục đích gì chứ?
Mục đích duy nhất của cô, chính là mong Minh Lệ mau chóng tỉnh lại.
Mỗi lần cô đến bệnh viện đều ngồi bên giường của Minh Lệ hàng giờ liền, cô kể lại từng chuyện mắt thấy tai nghe, đọc tin tức kinh tế, bàn luận thời sự dân sinh, còn báo cáo tình hình công việc của Minh Đình, đôi khi còn hát cho Minh Lệ nghe.
Cô học từ bác sĩ một bộ phương pháp massage nhẹ nhàng, mỗi lần đến đều giúp Minh Lệ lau rửa, massage, khai thông kinh lạc, thậm chí còn giúp bà ấy chăm sóc da đầu và tóc tai.
Tấm lòng cô dành cho Minh Lệ, ai cũng đều thấy rõ, không ai trong nhà họ Minh có thể sánh bằng, kể cả Minh Đình – con trai ruột của bà ấy.
Minh Quân Thành đích thực nghi ngờ thân phận của Thư Dao, nhưng nhất cử nhất động của cô ở Cảng Thành đều nằm trong sự giám sát của ông ta, suốt năm năm trời dài đằng đẵng ấy, dù có là diễn viên giỏi đến mấy cũng không thể diễn mãi một vai suốt năm năm. Nếu nói về mức độ tận tâm của Thư Dao đối với Minh Lệ, không ai hiểu rõ hơn Minh Quân Thành.
Thư Dao chưa bao giờ phủ nhận lòng tham của mình, nhưng thứ cô tham không phải là vinh hoa phú quý nhà họ Minh, mà là anh trai, là mẹ.
Cô có thể sống cuộc đời không có tiền, nhưng nếu không có tình yêu thương, cô không biết phải sống thế nào.
Có lẽ trong mắt người khác, trò chuyện tâm tình với một người thực vật thật nhàm chán, nhưng cô trân trọng từng khoảnh khắc ở bên Minh Lệ, đó là sự mãn nguyện mà cô chưa từng có, cô cảm thấy hạnh phúc vì được làm "con gái của mẹ".
Cô cuối cùng cũng có mẹ rồi.
Vậy nên ngay khi vừa bay đến Cảng Thành, việc đầu tiên cô làm là đến bệnh viện.
Phòng bệnh của Minh Lệ nằm trên tầng cao nhất của Hoa Nguyên, là một căn phòng lớn có vườn trời, trên sân thượng trồng đầy hoa bách hợp mà Minh Lệ yêu thích, khi trời quang mây tạnh, những đóa hoa trắng tinh khôi đung đưa trong làn gió nhẹ, tràn trề sức sống.
Thư Dao nghe bác sĩ nói, người thực vật không phải hoàn toàn không có cảm giác, nên mỗi lần đến, cô đều mở cửa sân thượng, mong hương hoa bách hợp có thể theo bà ấy đi vào giấc mộng, mong rằng trong mơ bà ấy cũng có những trải nghiệm ấm áp, tươi đẹp.
Nhưng hôm nay, cô vừa bước vào hành lang đã cảm thấy có gì đó không đúng, còn chưa đến gần, cô đã mơ hồ nhận thấy trong không khí có gió thoảng qua, mang theo hương bách hợp dìu dịu.
Văn Nhã mở cửa cho cô, cô nghe thấy từ phòng trong vọng ra một giọng nữ trẻ trung:
"Auntie, lâu lắm con mới về, con nhớ dì lắm, lần này về là định ở lại luôn, rảnh rỗi con sẽ đến thăm dì."
"Auntie của con nghe không được đâu."
"Không phải đâu, bác sĩ nói auntie không chỉ có thể nghe thấy, mà còn có thể ngửi thấy, nếm thấy, cảm nhận được nữa đó."
Thư Dao bước vào, cắt ngang đoạn hội thoại, mẹ con Lương Phái San đồng loạt quay đầu nhìn cô.
"Là Dao Dao à?"
Lương Phái San mở lời trước, Thư Dao hơi sững người, rồi khẽ gật đầu.
Người trước mặt mặc một chiếc váy len ngắn màu xanh nước biển ôm sát, mái tóc dài uốn xoăn màu nâu hạt dẻ, nơi cổ đeo chuỗi ngọc trai trắng Úc, hòa cùng khí chất dịu dàng của cô ấy, giọng nói mềm mại, khi cười má lúm đồng tiền nhỏ hiện lên hai bên má, là một gương mặt tạo cảm giác thân thiện ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lương Phái San thấy cô bước vào thì lập tức đứng dậy, vui vẻ tiến lại gần: "A Đình thường xuyên nhắc đến em, em thật xinh đẹp."
Thư Dao theo bản năng lùi lại nửa bước, nhưng Lương Phái San không để ý, phải đến khi Trần Phi lên tiếng nhắc: "Dao Dao không hiểu tiếng Quảng đâu."
Lương Phái San lúc này mới xin lỗi: "Sorry nhé Dao Dao, chị quen miệng mất rồi."
Thư Dao cười nhạt: "Không sao đâu ạ."
Thực ra cô hiểu được.
Nhưng điều cô nghi ngờ là câu "thường xuyên nhắc đến em" của Lương Phái San, nếu Minh Đình thực sự hay nhắc cô với người khác, vậy tại sao cô chưa bao giờ nghe anh nhắc đến Lương Phái San?
"Còn chưa giới thiệu với Dao Dao nhỉ?" Trần Phi mở lời.
Lương Phái San lúc này mới phản ứng, cười nói: "Đều tại chị cả, thấy Dao Dao xinh quá, nhìn đến ngẩn người mất rồi. Chị là bạn của A Đình, Lương Phái San, em có thể gọi chị là Naomi. Còn đây là mẹ chị, Trần Phi, cũng là bạn thân của mẹ em."
Thư Dao chưa từng gặp mẹ con họ Lương, cũng không rõ họ có quan hệ thế nào với nhà họ Minh, nên vẫn giữ nụ cười lễ phép thường thấy, khẽ chào: "Cháu chào dì, em chào chị ạ."
Lương Phái San là người hoạt bát, nghe cô gọi chị, vui vẻ quay sang kéo tay mẹ: "Dao Dao ngoan quá mẹ ơi, mẹ, mau đưa quà cho con nào."
"Được rồi, được rồi." Nụ cười trên mặt Trần Phi đầy yêu thương, bà ấy nhanh chóng mở túi xách lấy ra một chiếc hộp nhung đen.
Lương Phái San vươn tay nhận lấy, đưa đến trước mặt Thư Dao, cười nói: "Lần này về vội vàng, mãi đến khi A Đình nhắc chị mới biết là sinh nhật mười tám tuổi của em."
Cô ấy mở hộp ra, bên trong là một chiếc trâm cài áo hình lông vũ lặng lẽ nằm trên nền nhung đen, cô ấy giải thích: "Chiếc trâm pha lê này là tác phẩm điêu khắc thủ công của nghệ nhân pha lê Waterford, trên đời chỉ có một cái duy nhất, là quà dành cho khách của chính phủ mà ba chị nhận được khi làm việc ở nước ngoài. Lông vũ tượng trưng cho ánh sáng và thiên sứ, rất hợp với Dao Dao xinh đẹp, hy vọng thiên sứ sẽ luôn bảo vệ em."
Dù có không hiểu chuyện, Thư Dao cũng biết rõ ý nghĩa của món quà "dành cho khách của chính phủ" này. Đây chưa chắc đã là món quà đắt tiền, nhưng lại là món quà mang ý nghĩa "tôn quý", nếu cô không nhận, chẳng khác nào xem thường người ta, nhưng nếu nhận, thì nợ này có phải để Minh Đình trả không? Trả thế nào đây?
Cô vô thức nhìn sang Văn Nhã, thấy cô ấy khẽ gật đầu, lúc này mới mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn chị, món quà quý giá như thế này, em nhất định sẽ đưa cho dì cất giữ thật kỹ."
"Không có gì đâu." Lương Phái San vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, dường như hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong câu nói của cô, lại nói tiếp: "Chúc em sinh nhật vui vẻ nhé, cũng đến giờ rồi, chị và mẹ còn phải đến Bách Công Quán, không làm phiền em và auntie nữa."
Thư Dao vẫn giữ nụ cười tiễn họ ra cửa, đến khi người đã đi xa, cô mới phản ứng lại…
"Chị ấy vừa nói là sẽ đến Bách Công Quán sao?"
Văn Nhã đáp: "Đúng vậy."
Lòng Thư Dao chùng xuống, thì ra Minh Đình không đi bệnh viện cùng cô, là vì muốn hẹn gặp riêng với cô ấy ở bên ngoài.
Cô quay người bước vào phòng, chiếc trâm pha lê trắng vẫn đặt trên tủ bên tường, cô hít sâu một hơi, dặn Văn Nhã: "Cất đi đi, mang về nhà để trên ngăn cao nhất của tủ trang sức."
Đặt ở một nơi mà cô không nhìn thấy.
"Vâng." Văn Nhã nhẹ giọng đáp.
-còn tiếp-