• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Dao im lặng một lúc lâu rồi mới nhỏ giọng chọn: "Anh qua đây."

Minh Đình quay lại rất nhanh.

Khi anh bước vào phòng, Thư Dao đã ngăn động tác bật đèn của anh lại.

Đến bây giờ cô vẫn chưa quen với việc chung giường chung gối với anh, khi tắt đèn sẽ tạo cho cô một bầu không khí tương đối an toàn, cô sẽ không sợ hãi nữa.

Hơn nữa, mối quan hệ hiện tại của họ giấu trong bóng tối sẽ thích hợp hơn.

Minh Đình lên giường nằm bên cạnh cô, rất yên tĩnh, ngay cả hơi thở cũng rất nhẹ, khiến cho nhịp tim của Thư Dao trở nên đặc biệt rõ ràng.

Cô tự tẩy não mình, tự nhủ rằng trước đây họ đã từng ngủ chung giường rồi, không có gì to tát, dù sao thì mọi người đều đã ngủ, chỉ cần hôm sau khi thức dậy cô cẩn thận một chút, để không bị người trong nhà phát hiện ra là được rồi.

Vẫn còn hai năm nữa, biết đâu, cô có thể nghĩ ra cách phù hợp hơn để xử lý mối quan hệ này.

Cô quá đắm chìm vào suy nghĩ của mình đến nỗi khi Minh Đình mở miệng nói chuyện, cô thật sự đã bị giật mình.

"Em có cảm thấy khỏe chút nào chưa?" Anh hỏi.

Thư Dao nắm chặt chiếc chăn mỏng trên người, cố gắng che giấu sự hoảng loạn, giọng nói bình tĩnh trả lời: "Tốt hơn nhiều rồi."

"Vào trong lòng anh." Đột nhiên Minh Đình ra lệnh.

Thư Dao thoáng bối rối, nhưng sau khi lưỡng lự thì cô vẫn nhích về phía anh, nhưng ngay cả vạt áo của anh cô cũng không dám chạm vào.

"Anh nói như thế nào?"

Là trong lòng anh.

Giọng điệu của anh rõ ràng cho thấy là anh không muốn nhắc lại.

Thư Dao tiến lại gần sát anh, vì để làm anh hài lòng, thậm chí cô còn nghiêng người sang đối mặt với anh, nhưng không ngờ rằng anh khẽ run rẩy, Thư Dao đỏ mặt rồi rụt người lại.

Có trời mới biết là cô không hề biết rằng ngực mình sẽ chạm vào cánh tay anh!! Cô thậm chí còn chẳng mặc đồ lót!!

"Ôm anh."

Giọng nói của anh rất nặng nề, lộ ra vẻ mệt mỏi sau một thời gian dài làm việc, và có chút không vui.

Nhất định là lúc anh mở cửa đã đã nhìn thấy cô đang trốn tránh.

Cô kìm nén sự hoảng sợ và ngại ngùng của mình, lấy hết can đảm đưa tay ra ôm lấy anh.

Minh Đình vẫn nằm im, gần như không nhúc nhích, động tác của cô rất ngượng ngùng, không giống như đang ôm, mà giống như đang đặt tay lên người anh hơn, ngực cô bị chèn ép rất khó chịu.

Cô cảm thấy không vui mà không thể giải thích được, yêu cầu anh: "Anh quay sang bên đây."

Cô sửng sốt sau khi nói xong lời này, giọng điệu này của cô, rõ ràng là đang làm nũng.

May mắn thay, Minh Đình đã phản ứng rất nhanh chóng, trước khi cơn hoảng loạn mới ập đến, cô đã được Minh Đình ôm vào lòng.

Cô tựa đầu vào cánh tay anh, được nhiệt độ cơ thể và mùi hương của anh bao vây chặt chẽ, cô cảm thấy nhất định Minh Đình có thể cảm nhận được nhịp tim của cô, vì nó đang đập vô cùng nhanh.

Cô cố gắng hết sức để giữ nhịp thở đều đặn, cố gắng tìm lại cảm giác ngủ chung giường với anh trước kia, rõ ràng lúc đó cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng bây giờ cô lại căng thẳng đến mức không biết nên đặt tay ở đâu.

"Em sợ sao?" Anh hỏi.

Thật ra thì cô rất sợ Minh Đình phát hiện ra sự hoảng loạn của mình, nên buột miệng nói: "Không sợ."

Không ngờ anh lại nói: "Vậy thì em hôn anh đi."

Thư Dao thật sự hy vọng lúc này trước mặt cô có một chai rượu vang đỏ, cô sẽ uống một hơi cạn sạch thì có thể giống như đêm đó, mặt dày mày dạn quấn lấy anh để hôn, hôn cho đến khi anh thỏa mãn mới thôi.

Minh Đình không thúc giục cô, như thể đang xác minh xem lời cô nói "không sợ" là đúng hay sai.

Thư Dao chỉ có thể bấm bụng làm theo.

Cô mò tới cổ anh trong bóng tối, mạch đập của anh lăn dưới lòng bàn tay cô, cô ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi anh.

"Cần anh dạy em không?"

"Thư Dao?"

Giọng điệu này rõ ràng là đang tức giận, hiển nhiên là anh không hài lòng với việc chỉ hôn lên khóe môi của cô.

Thư Dao cảm thấy có chút tủi thân, cô vốn vẫn chưa thích ứng được với sự thay đổi trong quan hệ của họ, nhưng anh lại muốn cô làm chuyện thân mật như vậy vào đêm đầu tiên ngủ cùng giường! Đêm đầu tiên đã thân mật như vậy! Vậy có phải sau này mỗi đêm đều phải hôn nhau không?!

"Anh sẽ hôn hỏng em mất!"

Là là một câu nói nữa khiến cô phải hối hận ngay khi thốt ra.

Ôi trời ơi, cô đang nói cái quái gì thế?

Cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, quay người lại và vùi mặt vào gối, ước gì có thể đào một cái lỗ trên giường và chui vào đó.

Cô cũng không phải đồ chơi, làm sao cô có thể bị hỏng hay không?! Cô thực sự muốn tát vào cái miệng hư này của mình! Đang nói cái gì thế!

Trong hơi thở dồn dập của cô, cô nghe thấy tiếng cười rất khẽ của Minh Đình.

Bây giờ thì tốt rồi, lại đến lượt anh cười nhạo cô.

Cô xấu hổ và tức giận đến mức đứng dậy muốn bỏ chạy, nếu không phải Minh Đình ôm cô, lúc này hẳn là cô đã che mặt khóc trong phòng tắm rồi.

"Dễ dàng bị hỏng như vậy à?"

Giọng nói truyền đến từ phía sau vẫn trầm thấp như cũ, nhưng Thư Dao có thể nghe ra, giọng điệu của anh rõ ràng dịu dàng hơn một chút, hiển nhiên là anh rất hài lòng với câu nói kia của cô.

Cô mím môi không đáp, cô không muốn trả lời câu hỏi như vậy!

Nhưng anh lại mở miệng hỏi: "Còn bên dưới thì sao? Cũng dễ dàng bị. Làm hỏng hử?"

Thư Dao đột nhiên quay người lại dùng hai tay che chặt miệng của anh lại.

"Minh Đình, anh! Anh thật thô. Tục! Vô liêm sỉ!"

Minh Đình thực sự muốn bật đèn lên để xem bộ dạng cô lúc này.

Cô hẳn đã mắng anh với khuôn mặt đỏ bừng và nhìn anh bằng đôi mắt to tròn, tưởng tượng ra cũng đã thấy rất dễ thương.

Anh nắm lấy cả hai cổ tay cô bằng một tay, dễ dàng gỡ tay cô ra.

"Mắng giỏi lắm, mắng thêm mấy câu nữa đi."

Anh rất thích cô gọi tên anh, dùng khuôn mặt đỏ bừng và giọng điệu nũng nịu để mắng anh lần nữa.

Loại trải nghiệm sảng khoái cả thể xác lẫn tinh thần này khó có thể diễn tả thành lời, cô cũng khó mà hiểu được lúc này anh đang thoải mái đến thế nào.

Đầu óc của Thư Dao trống rỗng, cô không ngờ là Minh Đình lại có thể không biết xấu hổ đến mức độ này, còn bảo cô tiếp tục mắng!

Nhưng cô thực sự vô dụng, ngay cả một câu chửi mắng cũng không nghĩ ra được!

Khi biết đêm nay mình sẽ ngủ cùng Minh Đình, cô nghĩ có thể mình sẽ khóc, nhưng không ngờ cô lại muốn khóc vì không nghĩ ra được câu chửi mắng nào.

"Anh bắt nạt em."

Nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô, Minh Đình đưa tay sờ mặt cô, ấm áp, trơn mịn, rất tốt, cô vẫn chưa khóc.

"Đừng khóc." Anh nắm hai tay cô, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: "Sau này sẽ có lúc để cho em khóc."

Thư Dao "Oa" một tiếng liền khóc lên, nhưng giây tiếp theo không còn âm thanh nào nữa.

Cô không ngờ Minh Đình lại vô liêm sỉ đến thế! Anh thừa dịp cô khóc mà hôn cô!

Môi cô bị chặn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, Minh Đình cưỡng ép chiếm hữu môi và lưỡi cô. Đầu lưỡi bá đạo của anh làm xáo trộn suy nghĩ của cô, võ đại não của cô tê liệt, toàn bộ cơ thể cô đông cứng và bất động.

Cô rất muốn cắn anh.

Nhưng đầu lưỡi anh lại linh hoạt như một con cá, luồn lách qua lại giữa môi và lưỡi cô, căn bản cô không thể bắt được anh, mà những động tác liên tục cố gắng cắn lưỡi anh của cô, rõ ràng chính là đáp lại nụ hôn của anh.

Nhiệt độ cơ thể cô ngày càng cao, không biết có phải vì anh lo cô sẽ lại sốt nữa hay không, khi cảm thấy toàn thân cô mềm nhũn thì Minh Đình buông tha cho môi cô, như thể anh đặc biệt làm vậy để cô ngừng khóc.

Nhưng chỉ có cô mới biết tại sao đột nhiên cả người cô mềm nhũn.

Ừm… Lại phải thay một chiếc quần lót khác rồi.

"Nhớ kỹ chưa?"

Môi Minh Đình vẫn còn trên môi cô, cô rất thích sự vuốt ve an ủi sau khoảnh khắc mãnh liệt đó.

Nghe câu hỏi của anh, cô ngơ ngác hỏi lại: "Nhớ gì cơ?"

Hơi thở của anh nóng hổi, ​​mang theo mùi kẹo ngọt ngào, chiếm trọn khứu giác của cô, khiến cô choáng váng.

"Tối mai." Anh thở hổn hển nói: "Hôn anh như thế này, nhớ không?"

Tất nhiên cô không nhớ được, nhưng cô không nói gì cả, cô sợ mình vừa lên tiếng thì Minh Đình sẽ tiếp tục hôn cô, thậm chí cô còn sợ rằng anh sẽ nói những lời tục tĩu.

"Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ để dì Mai bồi bổ thân thể cho em."

Thư Dao nghi ngờ: "Bổ thân thể làm cái gì?"

"Làm tình."

Thư Dao thật sự muốn tát vào miệng mình! Cô không nên hỏi!

Minh Đình đứng dậy đi vào phòng tắm của cô, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy cô mới hiểu anh đang làm gì, vừa cứng vừa nóng như vậy, nên anh phải hạ nhiệt một chút, tốt nhất là thêm chút đá vào!

Đột nhiên cô cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn một chút, cô tự hỏi đến tột cùng là ai mới là người chịu khổ khi ngủ chung giường hai lần mỗi tuần.

Chờ một chút!

Cô vậy mà… Đã bắt đầu thích nghi với nhịp sống như vậy rồi sao?!

Cô vậy mà… Thật sự bắt đầu chấp nhận mối quan hệ không đúng đắn này rồi sao?!

Không, không, không, như vậy không đúng.

Cảm giác hối hận và tội lỗi mãnh liệt ập đến như sóng thần, cô không nên đi theo tiết tấu của Minh Đình, cũng không nên để mặc cho cảm xúc của mình phát triển.

Nhưng cô không biết phải xử lý mối quan hệ giữa mình và Minh Đình như thế nào cho tốt, cô không dám kết hôn với anh, cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của việc yêu anh.

Tình yêu...

Nếu chỉ là mối tình ngắn ngủi, thì có được phép không?

Khi Minh Đình bước ra khỏi phòng tắm, là lúc cô đang nghĩ về vấn đề này.

Khi cô trở về vòng tay của Minh Đình, cô rùng mình vì nhiệt độ mát lạnh của làn da anh.

"Anh không lạnh sao?" Cô nhở giọng hỏi.

"Tốt hơn nóng." Anh trả lời.

Thư Dao không trả lời lại, mà chỉ lặng lẽ dựa vào lòng anh, vẫn đang suy nghĩ về vấn đề vừa rồi.

Minh Đình vẫn luôn thích cô ngoan ngoãn, nếu cô thẳng thừng từ chối lời cầu hôn của anh, anh không chỉ tức giận, hẳn sẽ còn rất buồn.

Cô không muốn làm anh buồn.

"Anh." Cô nhẹ nhàng gọi anh.

"Ừ."

"Chúng ta đang yêu nhau à?"

"Em nghĩ sao?" Minh Đình nói thẳng thừng: "Làm tình thì phải có tình yêu mới được gọi là tình, không có tình yêu thì chỉ là thỏa mãn ham muốn.”

“Sao cứ cách một câu là anh lại nhắc đến chuyện làm tình?!” Thư Dao lại đỏ mặt vì những lời anh nói, không nhịn được mắng anh.

"Bởi vì anh muốn làm. Tình với em, anh chỉ muốn làm tình với em."

Thư Dao nghe xong lời này không cảm thấy anh vô liêm sỉ, ngược lại đột nhiên cô cảm thấy anh rất thẳng thắn thành khẩn.

Ít nhất thì vào lúc này, cô thực sự cảm nhận được tình yêu và sự trìu mến của anh dành cho cô.

Vì yêu và quý mến cô, nên anh muốn mang đến cho cô một cuộc hôn nhân ổn định, cho cô một ngôi nhà ấm áp, vì cô mà tạo ra một tương lai không phải lo lắng.

Cô im lặng một lúc lâu.

Một lúc sau, cô thận trọng hỏi: “Chúng ta… Có thể không làm. Tình sớm như thế này được hay không?”

"Em sợ sao?"

"Ừ." Lần này cô không giấu cảm xúc trong lòng của mình nữa.

Cô nghĩ Minh Đình sẽ nói điều gì đó khiến cô lại đỏ mặt, nhưng không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy.

"Được." Anh nói: “Chờ đến khi em muốn."

Cô thừa thắng xông lên: "Vậy thì anh có thể tạm thời không nói với người nhà của chúng ta về việc chúng ta sẽ kết hôn được không?"

"Em cũng sợ sao?"

Anh giỏi nhìn thấu lòng người khác hơn cô.

"Ừ." Cô gật đầu nhẹ.

"Được thôi."

Anh siết chặt vòng tay quanh eo cô và nhẹ nhàng hôn lên vai và mắt cô.

Lông mi cô đang run rẩy, vì sợ hãi, cũng vì chột dạ.

Anh cảm nhận được, thì thầm: "Đừng sợ, anh ở đây, ngủ ngon nhé."

Đó là lời thì thầm nhẹ nhàng như một giấc mơ, cũng là lời hứa chắc chắn, không thể lay chuyển như núi và biển.

Cô nghe rất rõ, nhưng không trả lời, chỉ khẽ cắn môi, cố nén sự xúc động muốn khóc.

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK