• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện tai nạn xe cộ đã kết thúc, băng nhóm Thương Đình Châu và Chu Gia Bình đã được phê chuẩn bắt giữ, hiện tại họ đang bị giam giữ trong trại tạm giam trên đường Vĩnh Tế, chờ tòa án xét xử.

Thư Dao rốt cục cũng có thể cho ba mình một câu trả lời thỏa đáng, vào một buổi chạng vạng cô cùng Minh Đình đi đến nghĩa trang, ngày đó hoàng hôn nghiêng nghiêng treo ở ngọn tùng xanh, cô an vị ở trong ánh tà dương đầy đất, làm bạn ở bên cạnh ba mình, an tĩnh, thong thả, kể cho ông ấy nghe chuyện đã phát sinh gần đây.

Những ngày này đối với cô mà nói, là một đoạn trải nghiệm cực kỳ nguy hiểm kinh tâm động phách, vỏ bảo vệ cô tỉ mỉ đúc thành bị đánh vỡ, nỗi sợ hãi cùng nhát gan của cô bị bại lộ dưới ánh mặt trời, cô đã đượclãi suất sinh trong vô số máu cùng nước mắt, bắt đầu có dũng khí đối mặt với hiện tại cùng tương lai.

Nói đến cuối cùng, cô vừa vui sướng vừa khổ sở nói chuyện với ba.

Vui sướng là cô rốt cục có người nhà yêu thương cô, khổ sở là cô rốt cục tiếp nhận sự thật cha đã rời khỏi cuộc đời cô.

Nhưng âm dương tương sinh, bi cùng hỉ luôn là bạn thường, tuổi cô còn nhỏ, nhưng vào lúc này cô đã hiểu ý nghĩa lựa chọn đối với nhân sinh.

Cô nhớ tới lời ba từng nói với cô, phải lớn lên giống như hoa hướng dương, phải nhiệt liệt dũng cảm không sợ mưa gió, phải tùy ý nở rộ xinh đẹp, phải làm chính mình tự do vui vẻ.

Cho nên giữa lưu luyến và tiến về phía trước, cô không chút do dự lựa chọn nhìn về phía trước.

Bởi vì người cô yêu nhất đang đứng ở đó.

Minh Đình mặc một thân bạch y đưa lưng về phía ánh tà dương mà đứng, ráng chiều vì anh mà khảm viền vàng, gió mát vì anh mà tăng thêm thần thái, anh còn giống như lần đầu tiên tới nghĩa trang nhìn cô, như định thần nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, kì thực vẫn chú ý hành động của cô, thậm chí anh còn rất nghiêm túc nghe cô nói chuyện cùng ba mình.

Bên môi cô nở nụ cười, đứng dậy gọi anh: "Anh trai.”

Minh Đình sâu kín hoàn hồn, miễn cưỡng hỏi: "Nói xong rồi?”

Nhìn cô gật đầu, Minh Đình liền xoay người: "Vậy đi thôi.”

Thư Dao ngoái đầu lại nhìn về phía ba mình trên bia mộ, mặt trời xuống núi, nụ cười của ba nhìn qua trông thật dịu dàng, sắc trời dần tối, cô cũng phải về nhà.

Cô sẽ dắt người cô yêu nhất xuyên qua con đường rợp bóng cây kéo dài chật hẹp, trở lại vườn Phương Nhuy ấm áp sáng ngời, cùng anh gắn bó làm bạn, cùng nhau đêm dài đằng đẵng.

-

Ngày bắt đầu học kỳ mới, Thư Dao nhận được sự chú ý nhiều nhất trong mười mấy năm qua của cô.

Khi cô nắm tay Minh Đình xuất hiện trong sân trường mới tinh, cơ hồ tất cả mọi người đi ngang qua bọn họ đều ném ánh mắt tò mò với cô.

Người khác tò mò, cô cũng tò mò.

Cô ngẩng đầu hỏi Minh Đình: "Tại sao các cô ấy đều nhìn em vậy?”

Minh Đình khôi phục vẻ không đứng đắn trước sau như một của anh, cười cười nói: "Nhìn anh đẹp trai quá.”

Cô không tin, cũng không lên tiếng trả lời, chỉ đi ngang qua cửa sổ thư viện, nghiêm túc nhìn mặt mình qua tấm kính phản quang.

Cô không tìm thấy bất kỳ dị thường nào trên mặt mình, nhưng trong nháy mắt Minh Đình nhìn theo, từ trong tấm kính kia tìm được điểm chú ý của người khác.

Mặt trời đầu thu còn chưa thấy dấu hiệu suy yếu, mấy cây phong đỏ bên cạnh lầu lại len lén nhuộm đỏ trên chóp lá, ánh sáng bạc rơi nghiêng, bóng lá màu nhạt lồng vào nửa người hắn, quấy rầy ánh sáng trên mặt anh, lại làm cho đôi mắt tĩnh như nước kia tăng thêm phần sinh động, sóng mắt của anh giống như gió thu hôm nay, nhẹ nhàng phất qua như vậy, làm tâm tư thiếu nữ giống như mũi lá phong đỏ kia, len lén đỏ......

Các cô ấy đâu phải đang nhìn cô?

Rõ ràng đang nhìn Minh Đình, cùng với "người đang nắm tay Minh Đình" này.

Lòng bàn tay không hiểu sao lại ẩm ướt, cô muốn buông tay Minh Đình ra, rồi lại tự dưng cảm nhận được sức mạnh nắm chặt của anh, đành phải thu hồi tầm mắt từ bỏ.

Quan Tụng Thanh từ xa đã nhìn thấy hai anh em, vừa tiến lên liền chen lấn: "Không phải tôi nói, hai người mấy tuổi? Đi học còn phải dắt tay? Sùng Đức mở nhà trẻ lúc nào vậy? Tôi cũng muốn báo danh cho cháu gái tôi.”

Thư Dao bị nói đến mặt nóng lên, vội vàng buông tay Minh Đình ra, ai ngờ người bị buông ra mất hứng, lại nhấc cánh tay nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.

Anh không chỉ không xấu hổ vì "dắt tay đi học", còn châm chọc khiêu khích Quan Tụng Thanh: "Nếu bây giờ cậu khuyên ba mẹ cậu sinh một đứa, thì cũng có thể dắt em gái đi nhà trẻ như tôi.”

Có người nghe tin chạy tới, vừa vặn nghe thấy một câu này.

Kỳ Trân cười tiến lên đáp: "Lúc trước nghe nói Minh Đình có thêm một em gái tôi còn không tin, hôm nay vừa thấy quả nhiên giống như là một em gái được khắc ra từ khuôn mẫu, em gái thật xinh đẹp.”

Quan Tụng Thanh phì cười một tiếng, bình thường người vuốt mông ngựa vỗ vào đùi ngựa, vừa ra sân luôn mang theo khiếu hài hước kỳ lạ.

Kỳ Trân không rõ Quan Tụng Thanh đang cười cái gì, toàn bộ lực chú ý của chị ấy đều tập trung vào Thư Dao, chị ấy vui vẻ vươn tay chào hỏi Thư Dao: "Chào em gái, chị tên là Kỳ Trân, là bạn học của anh trai em, sau này em có thể gọi chị là chị Trân Trân.”

Nói xong chị ấy còn kéo Cận Thư Nghi qua một bên giới thiệu với cô: "Cô ấy tên là Cận Thư Nghi, em cũng có thể gọi chị ấy là chị Thư Nghi.”

Thư Dao đối với sự nhiệt tình quá mức của Kỳ Trân có chút không không thoải mái mái, cô không chỉ không lên tiếng trả lời, còn tiến lại gần Minh Đình, hai mắt kia của cô cũng không lạnh lùng, lại bởi vì "Giống như Minh Đình" mà sinh ra sự xa cách cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, dập tắt nhiệt tình của người bên ngoài.

Kỳ Trân nhất thời xấu hổ, ngược lại hướng Minh Đình tìm bổ sung: "Em gái cậu có phải hay không còn không vẫn còn chưa thích nghi với trường học?"

“Có lẽ vậy.” Minh Đình thản nhiên lên tiếng, dắt Thư Dao đi về hướng khác.

Khuôn mặt Kỳ Trân lập tức không còn nụ cười, vẫn là Quan Tụng Thanh giúp đỡ giải thích nói "Bận rộn đi báo cáo", sắc mặt của chị ấy mới thoáng hòa hoãn.

Quan Tụng Thanh nói xong cũng đi theo, Kỳ Trân xuất thần nhìn bóng lưng ba người rời đi, đột nhiên nghe Cận Thư Nghi châm chọc: "Em gái thật không lễ phép.”

Kỳ Trân lập tức nhíu chặt mày: “Cậu cảm thấy cô ấy cần giữ lễ phép với ai sao?”

Cận Thư Nghi sửng sốt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Kỳ Trân nói cũng không sai, người có gia thế hiển hách như Thư Dao, có lễ phép hay không căn bản không quan trọng, chỉ cần cô là người Minh gia, dù không lễ phép cũng có vô số người vội vàng theo đuổi.

Chỉ có người một chân bước vào vòng luẩn quẩn như cô ấy, mới cần thời thời khắc khắc bảo trì tao nhã lễ phép, thời thời khắc khắc bày ra giáo dưỡng cùng học thức của cô ấy, từ đó đạt được mục đích xã giao hướng lên trên.

Thư Dao vẫn bị Minh Đình dắt đi, từ cổng trường đến tòa nhà hành chính, dọc theo đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt chú ý. Sau khi cô suy nghĩ cẩn thận điểm chú ý của những người đó, rất nhanh thích nghĩ những cái nhìn chăm chú như vậy, cô nên thích nghi, hơn nữa thói quen, dù sao, thân phận của cô bây giờ đã định trước cô vĩnh viễn sẽ không bị người ta bỏ qua.

Mà giờ phút này nắm tay, ngoại trừ là Minh Đình sợ cô đi lung tung lạc đường bên ngoài, hẳn là còn muốn thông báo thân phận của cô với mọi người.

Cô thoáng ngẩng mặt lên nhìn Minh Đình, đường cong khuôn mặt khắc sâu của thiếu niên dao động theo ánh sáng, anh bảo vệ và yêu, giống như thanh thế to lớn, lại giống như không có tiếng tăm gì, nhưng luôn vừa vặn, hoàn mỹ bổ khuyết khuyết điểm về tình yêu trong lòng cô.

Đáy lòng của cô như có cái gì đang rục rịch, giống như là tham niệm vĩnh viễn không có điểm dừng, một khi chui xuống đất liền tùy ý sinh trưởng.

Cô rõ ràng muốn Minh Đình làm sáng tỏ quan hệ của bọn họ, giải trừ hiểu lầm của người ngoài đối với thân phận của cô, nhưng cô lại không khống chế được lòng tham của mình, muốn tiếp tục hưởng thụ tiện lợi và lợi ích mà tầng thân phận này mang lại cho cô, muốn tiếp tục làm em gái của anh, làm em gái cả đời, có thể cả đời không kiêng nể gì hưởng thụ tất cả tình yêu của anh.

Bởi vì tầng thân phận này mà cô nhanh chóng thích nghi cuộc sống ở trường mới, sự thân thiện và quan tâm chen chúc tới cũng đẩy nhanh tiến trình cô đi về phía trước, sương mù trong quá khứ giống như vĩnh viễn dừng lại tại chỗ, phía trước cô là thời tiết sáng sủa tươi đẹp, con đường rộng rãi bằng phẳng, cùng anh trai cô coi như trân bảo.

Tiến vào tháng mười một, thời tiết Nam Thành trở nên lạnh và ẩm ướt, ban đêm trời đang mưa, Thư Dao sợ lạnh, ăn cơm tối xong liền trở về phòng khách đóng cửa lại đọc sách làm bài tập.

Khả năng học tập của cô cũng không tệ lắm, nhưng bởi vì nền tảng tổng thể yếu kém, cho nên phải tốn nhiều thời gian mới có thể theo kịp tiết tấu và tiến độ của trường mới.

Minh Đình thay cô mời mấy vị gia sư, nhưng cô luôn không có cách nào làm quen tốt với người khác, nhiều khi giáo viên nói xong cô còn phải nhờ Minh Đình giảng lại cho mình một lần nữa, tuy rằng cô rất hưởng thụ thời gian Minh Đình dạy cô, nhưng Minh Đình luôn bề bộn nhiều việc, anh ngoại trừ ứng phó nhiệm vụ ở trường học ra, còn phải quan tâm chuyện công ty, phải theo vào kết quả thẩm tra xử lý của tòa án, phải quan tâm tiến độ hồi phục của Minh Lệ, cho nên mỗi ngày anh đều bận rộn đến khuya mới về nhà, mà cô cũng dần quen chờ đợi trong cuộc sống như vậy.

Nhưng hôm nay cô vừa lên lầu không bao lâu thì nghe dì Mai gõ cửa, nói: "Cậu tới, muốn gặp tiểu thư.”

Cô theo bản năng hỏi Minh Đình có trở về hay không, nhưng không nghe được đáp án mình muốn.

Vụ án Thương Đình Châu tiến triển nhanh chóng, cô vừa khai giảng không bao lâu thẩm vấn liền có kết quả, khi đó Minh Lãng đã tới một lần, nghe xong kết quả lại trở về cảng thành.

Nhóm Chu Gia Bình không phục phán quyết đưa ra kháng cáo, gần đây sắp tới ngày thẩm vấn lần thứ hai ra kết quả, cho nên cô chắc chắn cho rằng, Minh Lãng là vì thẩm vấn lần thứ hai mà đến, vừa lúc cô cũng không nghe được tin tức thẩm vấn lần thứ hai từ Minh Đình, lúc này cô khoác áo khoác đi theo dì Mai xuống lầu.

Minh Lãng là một vị trưởng bối ôn hòa, Thư Dao gặp mặt ông cũng không cảm giác được áp lực rất lớn, duy nhất một chút không được tự nhiên là, cô vẫn không gọi ra một tiếng "Cậu" kia, cũng may Minh Lãng cũng không ngại.

Lúc Thư Dao xuống lầu, Minh Lãng đang đứng bên cửa sổ cau mày gọi điện thoại, quay người lại nhìn thấy cô, lập tức thay đổi nụ cười, Thư Dao nhìn vẻ mặt thay đổi của Minh Lãng cũng khẽ mỉm cười, đây coi như là chào hỏi.

Cô dẫn Minh Tinh ngồi ở một góc sô pha, Minh Lãng nói chuyện điện thoại xong ngồi đối diện cô, như là có chút không biết bắt đầu đề tài như thế nào, Minh Lãng cười cười nói: "Nhìn trí nhớ của cậu xem, quên mang quà cho Dao Dao rồi.”

Thư Dao không nghĩ tới Minh Lãng một mình gặp mặt dĩ nhiên là Minh Lãng so với cô càng xấu hổ hơn, cô chỉ buồn cười khuyên bảo: "Cậu không cần đem lời của anh trai để ở trong lòng, còn hiện tại cái gì cũng không thiếu, anh trai là cố ý làm khó dễ cậu.”

Xưng hô thêm vào trong đối thoại tự nhiên có vẻ bình thường, Thư Dao cũng không nghĩ tới tiếng "Cậu" này lại cứ như vậy kêu lên.

Minh Lãng nghe vậy vui vẻ ra mặt, cao hứng nói: "Vẫn là Dao Dao ngoan ngoãn hiểu chuyện, không giống anh trai con.”

“Anh trai làm sao vậy?”

Thư Dao vốn là thuận miệng hỏi, dù sao cô cũng biết rõ tính tình Minh Đình, cái miệng kia của anh vô cùng tức giận, không nghĩ tới Minh Lãng lại thuận theo lời cô nói: "Anh trai con không tham gia cuộc thi.”

Kỳ thi mùa thu giữa A - level và IB vừa kết thúc, lúc này Thư Dao mới giật mình nhận ra lời này là có ý gì.

Mấy vị trưởng bối Minh gia đều tốt nghiệp ở Cambridge, bao gồm cả anh họ Minh Không của cô, hiện giờ cũng đang học tập ở Cambridge. Đối với Minh Đình mà nói, đi theo bước chân của gia tộc là lẽ đương nhiên, nhưng kỳ thi tháng năm và tháng mười anh đều không tham gia, anh rốt cuộc có dự định gì, từ đó có thể thấy được rõ ràng.

Minh Lãng lộ vẻ ưu sầu, cân nhắc vài phần nói: "Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách anh trai con, trong nhà nhiều chuyện, anh con lại rất mạnh mẽ, từ khi xảy ra tai nạn xe cộ đến bây giờ, anh con làm cái gì cũng không cần cậu nhúng tay, anh con đúng là làm rất khá, ngay cả cậu cũng mặc cảm, nhưng anh con còn trẻ, mới 17 tuổi, không nên vì sự nghiệp của Lily mà từ bỏ việc học của mình, đời này anh con còn có một con đường rất dài phải đi, hẳn là phải suy nghĩ cho mình nhiều hơn.”

Lời này nếu đặt ở bốn tháng trước, Thư Dao nhất định sẽ giúp Minh Đình khuyên nhủ, nhưng cho đến hôm nay, không ai có thể chi phối quyết định của Minh Đình.

Cô trầm mặc vài phần, mỉm cười hỏi: "Cậu làm sao biết con đường hiện tại không phải là con đường anh trai muốn đi?"

Minh Lãng ngẩn người, giương môi nhưng không nói ra lời.

Thư Dao liền tiếp tục nói: "Con không biết anh trai đưa ra quyết định như vậy cụ thể là bởi vì cái gì, nhưng nếu đổi lại là con, con sẽ không mặc kệ mẹ mình hôn mê bất tỉnh, còn muốn một mình đi xa học tập. Thầy giáo không phải thường nói học không có giới hạn sao? Kinh nghiệm học tập ở trường danh giá chỉ là một đoạn ngắn của cuộc đời, chỉ cần anh trai nguyện ý, lấy năng lực của anh ấy có thể nhập học đào tạo chuyên sâu vào bất kỳ năm nào trong tương lai, nhưng mẹ không giống nhau, mấy năm tới sẽ là thời gian khôi phục mấu chốt của mẹ, con sẽ vẫn canh giữ ở bên cạnh mẹ, con đoán anh trai cũng có suy nghĩ giống như con."

Thư Dao nghĩ, từ bỏ việc xuất ngoại, hẳn là Minh Đình đã sớm quyết định.

Sự hồi phục của mẹ, sự nghiệp của mẹ, còn có cô, Minh Đình sẽ không yên tâm giao cô và mẹ cho người khác chăm sóc, cô không có cách nào phỏng đoán suy nghĩ chân thật của Minh Đình, cũng có thể là anh có lẽ chỉ là đơn thuần phản nghịch không muốn theo khuôn phép cũ, nhưng cô sẽ bởi vì quyết định này mà cảm xúc muôn vàn - -

Anh thật sự đang đi con đường anh muốn đi sao?

Thư Dao nói xong những lời này, Minh Lãng vẫn duy trì trầm mặc, ông chưa từng nghĩ tới mặt này, ông vẫn cho rằng Minh Đình không đủ tín nhiệm ông, không đủ tín nhiệm với Minh gia nên mới không muốn giao ra quyền quản lý công ty.

Nói cho cùng, là một vị trưởng bối sinh ra ở hào môn lại lớn lên ở hào môn hẹp hòi, bị quyền lực cùng lợi ích lôi kéo nửa đời, không thể tưởng được chân tình thế gian này kỳ thật có thể tùy ý thấy được.

Ngoài cửa sổ mưa rất lớn, che giấu rất nhiều âm thanh, cho nên khi Minh Đình đi vào cửa hỏi bọn họ đang nói chuyện gì, hai người đều kinh ngạc một chút.

Minh Lãng kinh hãi chính là, chân trước ông vừa đáp ứng Minh Đình không nhúng tay vào việc học của anh, chân sau lại tìm Thư Dao khuyên anh.

Thư Dao kinh hãi chính là, những lời vừa rồi của cô có thể bị Minh Đình nghe thấy.

Bởi vì đồng thời kinh ngạc, cho nên hai người đều ăn ý che giấu.

Minh Lãng nói: "Không tán gẫu gì cả, chỉ là vất vả lắm mới tới một chuyến, nên vừa lúc đến thăm Dao Dao.”

Thư Dao nói: "Cậu tới hỏi em có muốn đi Hồng Kông chơi không.”

Minh Đình nghe xong chỉ hơi nhíu mày, sau đó thần sắc tự nhiên ngồi xuống, lại thần sắc tự nhiên cùng bọn họ nói chuyện với nhau, thẳng đến đêm khuya mới đem Minh Lãng đưa ra khỏi Phương Nhuy Viên.

Thư Viễn vừa muốn mở miệng hỏi Minh Đình có mệt hay không, kết quả lại bị Minh Đình giành trước hỏi: "Thư Dao, ai dạy em nói dối?”

Nụ cười của Thư Dao cứng lại bên môi, nhướng mày, trong mắt đều là ủy khuất: "Anh đều nghe thấy sao?”

Minh Đình không nói gì, xoay người lên lầu, Thư Dao vội vàng đi theo.

Cô bước từng bước nhỏ theo sau Minh Đình, vội vàng giải thích: "Anh trai, em không cố ý nói dối, em chỉ không muốn làm cho cậu khó xử.”

Minh Đình hừ lạnh một tiếng: "Vậy em cũng rất hiểu lòng người.”

“Kỳ thật cậu cũng quan tâm anh.”

Minh Đình đột nhiên dừng bước, Thư Dao không để ý trực tiếp đụng vào lưng anh, "Đông" một tiếng, đụng đến đầu Thư Dao choáng váng, vẫn là Minh Đình kịp thời đưa tay giữ chặt cô mới không đến mức ngã sấp xuống.

Vụ va chạm này vốn không nghiêm trọng, nhưng Thư Dao nhìn thấy trên mặt Minh Đình chợt lóe lên kinh hoảng, cô biết Minh Đình đau lòng cô, cho nên thuận thế ngã vào lòng anh, lập tức bắt đầu khóc: "Tại sao anh lại hung dữ với em như vậy? Chẳng phải em cũng quan tâm đến anh sao? Anh có biết em nghe thấy cậu nói anh không đi thi đã sợ đến mức nào không?!’

Sợ à?

"Em sợ cái gì?"

Thư Dao sửng sốt, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào, cô oán giận mặt mình trên áo sơ mi Minh Đình, còn làm như thật lau nước mắt vốn đã không tồn tại, lại suy nghĩ một chút nói: "Sợ anh vì em mà tự hủy hoại tiền đồ.”

Cô nói những lời này đối với ngực Minh Đình, mang theo khóc nức nở, có chút buồn bực, nhưng đủ để cho Minh Đình nghe rõ, cũng đủ để cho thế giới an tĩnh.

Trong nháy mắt cô lại hoảng hốt, cảm thấy mình nói sai rồi, không ngờ ngẩng đầu lên, thế nhưng đối diện với ánh mắt nghẹn cười của Minh Đình, lúc này cô mới ý thức được mình náo loạn bao nhiêu chuyện cười!

Cô thẹn quá hóa giận, một quyền nện vào ngực hắn, "Anh cười cái gì?!"

Minh Đình cũng không nói lời nào, liền cười.

Thư Dao vừa thẹn vừa giận, dứt khoát xoay người bỏ chạy, kết quả Minh Đình hơi đưa tay một cái liền túm lấy cánh tay cô, lại nhẹ nhàng kéo như vậy, cô lại trở về trong lòng Minh Đình.

Lòng bàn tay ấm áp của anh đỡ lấy gáy tinh tế của cô, cô bị ép ngửa đầu đối diện với anh.

Ánh mắt của anh bởi vì rũ xuống lông mi mà sâu dần, hơi thở của anh nhẹ nhàng ôn nhu, chậm rãi phất qua gò má nóng lên của cô.

Cô giống như một con nai con kinh hoảng, mở to một đôi mắt to thủy linh lại vô tội nhìn chằm chằm anh, vừa bối rối, vừa tò mò, ngay lúc cô kinh ngạc xuất thần, cônghe thấy anh nói: "Em đã giúp anh trải đường xong rồi, anh đây không đi có thể được sao?"

Đầu óc Thư Dao nhất thời chập mạch, thế nhưng nhớ không ra lúc trước mình đã nói gì, đành phải mơ màng đặt câu hỏi: "Cái gì... đường gì?"

Minh Đình bị lời này của cô chọc tức đến muốn cười, đột nhiên cúi người tới gần bên tai cô.

Thư Dao ngơ ngác vì động tác tiếp cận của anh, còn chưa kịp phản ứng đã nghe anh nói: "Có con đường ngu ngốc như em.”

Nói xong, Minh Đình buông cô ra, xoay người vào phòng khách.

Thư Dao kinh ngạc sững sờ tại chỗ, đại não giống như thiếu linh kiện trực tiếp thôi việc.

Một hồi lâu, cô mới đem lời anh vừa nói nối lại với nhau - -

Con đường có cô ở đây, mới là con đường anh muốn đi.

Thư Dao đột nhiên cảm thấy mình sinh bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, tim đập tốc độ chậm chạp không chậm lại được bệnh, muốn chết…

Chết rồi.

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK