Một trận mưa đêm gột rửa bụi trần, ánh bình minh hé rạng, xuyên qua giọt sương sớm, rồi bị tiếng chim hót buổi sớm làm rơi vào bụi hoa, đánh thức những đóa hồng kiều diễm.
Thư Dao tỉnh dậy rất sớm, vì hôm nay là lễ tốt nghiệp của Minh Đình.
Nhưng cô lại cố tình dậy muộn, tránh đi cùng anh.
Khi Minh Đình gõ cửa cô vẫn còn giả vờ bận rộn trong phòng tắm, thực ra đã mặc xong từ lâu, chỉ đợi Minh Đình đi trước.
Nghe tiếng bước chân anh rời đi, cô cẩn thận áp sát vào cửa sổ, nhìn thấy Minh Đình lái xe ra khỏi cổng vườn Phương Nhuy, lúc này mới giục Văn Nhã đưa cô đến Đại học Nam Thành.
Ánh nắng sớm chiếu qua cửa kính xe, tô thêm ánh sáng rạng rỡ giữa chân mày cô, nhưng chẳng thể xua tan vết nhăn khẽ nhíu, càng không thể giải tỏa nỗi sầu vương trên gương mặt cô.
Thư Dao hạ tấm che nắng xuống, thấp thỏm hỏi Văn Nhã: "Cậu nghĩ liệu anh ấy có giận không? Có phạt tôi không?"
Văn Nhã khẽ cười: "Theo đánh giá cá nhân của tôi, Minh tổng chắc chắn không nỡ phạt cậu đâu."
Thư Dao khẽ hừ nhẹ: "Thế là cậu chưa thấy lúc anh ấy phạt tôi rồi, vừa đánh vừa mắng, hung dữ lắm."
"Thật sao?" Văn Nhã nhướng mày đầy ngạc nhiên: "Minh tổng cũng có lúc nghiêm khắc thế á? Cậu đã làm gì vậy?"
"Sao cứ phải là tôi làm gì chứ, không thể là anh ấy quá đáng à?"
Văn Nhã thản nhiên đáp: "Minh tổng là người biết lý lẽ mà."
Thư Dao nhớ lại lễ Halloween năm đó, bĩu môi nói: "Lễ hội Halloween hồi lớp mười ấy, lúc đó cậu đang nghỉ phép, tôi theo bạn bè tham gia lễ hội chủ đề Halloween, tôi thấy mấy bộ đồ kỳ quái đó đáng sợ quá, thế là rủ một cậu bạn nam ra quán bar gần đó uống một ly."
Văn Nhã từng nghe chuyện này rồi, là trợ lý Lý kể như một trò cười cho cô ấy nghe, nói rằng Thư Dao uống say rồi làm loạn trong nhà, còn nhất quyết đòi cưỡi Minh Đình như cưỡi ngựa.
Nhưng sau này cô ấy lại nghe được một phiên bản khác từ dì Mai.
Thực ra, Thư Dao chưa hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của PTSD, chỉ là môi trường sống ổn định, không còn tác nhân kích thích, nên cô cảm thấy mình đã khỏi bệnh, nhưng nếu bị dọa bất ngờ, bệnh vẫn có thể tái phát.
Lễ Halloween năm đó lại đúng dịp giải đua F1, Minh Đình bận rộn từ sáng đến tối, không có thời gian ở bên cô, cô liền nhân lúc anh tham gia tiệc rượu lén lút trốn ra ngoài.
Lễ Halloween, khắp nơi đều là người hóa trang kỳ dị, ma quỷ lang thang trên đường, Minh Đình lo cô bị dọa sợ, vừa nghe tin đã lập tức bỏ cả một nhóm đối tác làm ăn để đi tìm cô.
Vì tìm cô, Minh Đình gần như lật tung cả con phố tổ chức sự kiện, thậm chí còn nhờ đến quan hệ của Minh Lãng để điều động cảnh sát đặc nhiệm, cuối cùng tìm thấy cô trong một quán rượu đầy đầu lâu xương sọ.
Lúc vào quán cô đang bị một đám con trai vây quanh trong góc ghế sofa, say đến không biết gì, có người còn giở trò sàm sỡ, người đó bị cảnh sát bắt ngay tại chỗ, dì Mai nói, đêm đó khi Minh Đình ôm cô về nhà, mặt anh trắng bệch, hai tay run lẩy bẩy không ngừng.
Bác sĩ Trương còn nói, PTSD không tái phát có lẽ là nhờ tác dụng của rượu, say đến bất tỉnh nhân sự cũng rất có thể là do hoảng sợ mà ngất đi.
Nhưng cô công chúa nhỏ được cưng chiều chẳng hiểu nỗi hoảng loạn và sợ hãi của người nhà, chỉ nhớ rằng mình bị đánh.
Văn Nhã nghe xong chỉ cười nhạt, cô ấy theo bên Thư Dao suốt bốn năm, chứng kiến không ít chuyện như vậy, những năm bị PTSD ảnh hưởng, cuộc sống xã hội của Thư Dao gần như bằng không, đến khi hồi phục, sự tò mò của cô đối với thế giới vượt xa người bình thường, đồng nghĩa với việc tiềm ẩn nhiều nguy hiểm hơn.
Đây cũng là lý do Minh Đình đặc biệt nhờ cô ấy đi theo Thư Dao, cô nhóc này thích chạy nhảy, chỉ lơ là một chút là mất hút, cứ như một con cáo nhỏ tinh ranh vậy.
"Cậu bị đánh cũng không oan đâu, cậu là trẻ vị thành niên mà dám uống rượu? Lại còn đi với nam sinh nữa."
"Nhưng anh ấy cũng quá đáng quá!"
Thư Dao bây giờ nhớ lại vẫn thấy ấm ức: "Anh ấy không cho tôi cơ hội giải thích, bắt được tôi liền đánh, vừa đánh vừa mắng, mông đỏ bừng, hôm sau đi học còn đau."
Văn Nhã bật cười: "Làm sai còn muốn giải thích, đáng đời, coi như cho cậu bài học."
Thư Dao tức giận quăng hộp phấn vào túi: "Thế thì hôm nay tôi sẽ đòi lại công bằng!"
"Hôm nay không sợ bị đánh nữa à?"
"Sợ..."
Thư Dao do dự một chút, rồi bực bội nói: "Sợ cũng phải đòi! Cứ tận hưởng trước đã rồi tính sau."
Sắp đến cổng trường Đại học Nam Thành, giờ có hối hận cũng không kịp nữa, chỉ có thể liều mạng mà đi tiếp.
Lễ tốt nghiệp bắt đầu điểm danh từ chín giờ sáng, mười giờ chính thức bắt đầu, thấy thời gian không còn nhiều, Thư Dao vội thúc giục Văn Nhã đi trước dẫn đường.
Minh Đình đã học đại học bốn năm, nhưng Thư Dao lại rất ít khi đến trường anh.
Một là do Minh Đình quá bận, chính anh cũng không có nhiều thời gian ở trường.
Hai là do cô quá thảm, từ sau lần trốn lên núi hồi cấp hai rồi bị mắc kẹt, cô bị Minh Đình quản rất chặt, không có anh và Văn Nhã đi cùng thì chẳng được đi đâu cả, đã có cơ hội ra ngoài, đương nhiên cô không muốn đến trường anh làm gì.
Vậy nên đến tận bây giờ cô vẫn chưa gặp bạn cùng lớp của Minh Đình, người duy nhất biết tên là Nhiếp Tư Kỳ, cũng là vì mấy tin đồn vô căn cứ mà cô đã từng tìm trợ lý Lý xin ảnh.
Lễ tốt nghiệp của Minh Đình tổ chức tại nhà hát lớn bên hồ Bạc Nguyệt, khu vực điểm danh đặt ở ngoài trời, vừa bước qua cổng trường, Thư Dao liền cảm nhận được dòng người đông đúc đang đổ về một hướng.
Cô theo dòng người đi vào, băng qua con đường rợp bóng cây rộng lớn, liền nhìn thấy một góc hồ Bạc Nguyệt.
Ánh nắng vàng tháng sáu rải xuống mặt hồ xanh biếc, thiên nga đen khẽ quẫy nước tạo thành gợn sóng lăn tăn, ánh vàng nhảy múa, liễu rủ bên hồ buông dài như dải ngân hà rơi xuống, có người rảo bước lên cầu gỗ chụp ảnh, bóng dáng lờ mờ, in lên mặt nước thành từng khoảng sáng tối.
Nhìn thấy cảnh tượng này Thư Dao bỗng dưng hoảng hốt, ngày quan trọng như lễ tốt nghiệp, cô lại ăn mặc thế này sao...
Cô cắn răng, không được, đã đi đến đây rồi, không còn đường quay lại nữa.
Đang lúc mất tập trung, Văn Nhã chạm nhẹ vào cánh tay cô: "Đeo kính râm vào đi."
Lúc này Thư Dao mới để ý, tiếng màn trập vang lên liên tục.
Ai mà chẳng thích cái đẹp, chưa kể cô còn là một người đẹp tuyệt
sắc, có người lớn gan tiến đến bắt chuyện: "Bạn gì ơi, mình vừa chụp được một tấm ảnh của bạn, có thể add WeChat được không? Mình gửi ảnh cho bạn."
Văn Nhã đưa tay chặn lại: "Không tiện lắm, xin lỗi, phiền bạn xóa giúp bức ảnh."
"Thôi bỏ đi." Thư Dao thúc giục Văn Nhã: "Sắp bắt đầu rồi, tranh thủ thời gian."
Trên đường đi nhiều người chụp cô như vậy, lẽ nào phải đi từng người mà bảo họ xóa? Thôi thì cứ tìm Minh Đình trước đã.
Hôm nay Minh Đình phải lên sân khấu phát biểu hai lần, cần đến trường sớm để tổng duyệt, nên không thể ở nhà đợi Thư Dao. Giờ tổng duyệt đã xong, anh ra khu vực điểm danh chờ người, kết quả là vừa đứng đó đã bị các bạn học vây quanh xin chụp ảnh chung.
Anh không thích chụp ảnh, cũng không hứng thú hợp tác, nhưng lại không nỡ từ chối các bạn, thế nên anh cứ đứng yên như vậy, thỉnh thoảng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, chẳng khác nào bức tượng trước cửa nhà hát, trở thành điểm check-in không thể bỏ qua của buổi lễ tốt nghiệp.
Thư Dao đứng từ xa đã nhìn thấy Minh Đình, bộ vest đen tuyền, nổi bật giữa đám đông, áo sơ mi trắng hoà cùng màu da anh, cổ áo hơi mở, lộ ra chiếc dây chuyền bạc trên xương quai xanh, đó là quà sinh nhật cô tặng anh hai năm trước, anh vẫn luôn đeo nó.
Khi đứng từ xa mà nhìn anh như vậy, Thư Dao bỗng có chút cảm khái.
Năm năm không dài cũng không ngắn, không đủ để thay đổi diện mạo anh, nhưng lại thừa sức mài giũa khí chất anh. Anh chủ động thu bớt đi những góc cạnh sắc bén, không còn quá gay gắt, nhưng cũng chẳng đủ trơn tru khéo léo, bị một nhóm nữ sinh vây quanh chụp ảnh anh vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng.
Thật may mắn, những bào mòn của thời gian không làm tổn hại anh chút nào, ngược lại còn khiến anh thêm rực rỡ.
"Muốn về nhà không?"
Văn Nhã thấy cô đứng yên tại chỗ ngẩn người, còn tưởng cô sợ quá định bỏ cuộc.
Thư Dao khẽ lắc đầu, hít sâu một hơi: "Đi thôi."
Vừa bước được hai bước Thư Dao chợt nghe thấy có người gọi tên Minh Đình, theo phản xạ cô lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói, cuối cùng cũng thấy được kẻ đã khơi mào tin đồn.
"Nhanh lên, nhanh lên." Cô thúc giục Văn Nhã.
Thấy Thư Dao sắp chạy lên, Văn Nhã vội vàng đỡ lấy cô: "Cẩn thận một chút, dưới chân là giày mười phân đấy."
Minh Đình nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng ánh mắt không hề di chuyển, chỉ dán chặt về phía Thư Dao đang đi tới.
Lúc này ánh nắng chưa quá chói chang, vậy mà anh lại đột nhiên cau mày.
Giày cao gót, tất đen, tóc dài uốn xoăn, choker, môi đỏ, váy bó sát.
Thẩm mỹ kiểu gì đây?
Anh đối với Thư Dao đã dốc lòng dạy dỗ, nhưng nhìn cô hôm nay, anh chợt nhận ra suốt những năm qua hình như anh quá chú trọng đến phẩm chất bên trong của cô, mà lại bỏ quên mất việc rèn luyện gu thẩm mỹ bên ngoài.
Bộ đồ hôm nay…
Ừm…
Nhưng may mắn thay bẩm sinh vốn rất xuất sắc, từng cử chỉ đều duyên dáng, đủ để xua tan vẻ phong trần không phù hợp, trông vẫn khá đáng yêu.
Thư Dao tranh thủ chạy đến bên cạnh Minh Đình trước Nhiếp Tư Kỳ, đôi giày cao gót này thật sự quá khó đi, nếu không nhờ anh kịp thời đỡ lấy cô, có khi cô đã trở thành trò cười rồi.
Đúng lúc anh chủ động đưa tay, cô thuận thế dựa vào lòng anh, nũng nịu gọi một tiếng: "Chồng ơi~"
Minh Đình sững người, Thư Dao ngước mắt lên, đong đầy tình ý nhìn anh, chưa kịp thở đều đã thở dài trách móc: "Sao anh không đợi em?"
"Chồng?"
Các nữ sinh bên cạnh lập tức nắm bắt được trọng điểm, kinh ngạc nhìn Minh Đình: "Cậu kết hôn rồi á?"
Thư Dao lập tức lên tiếng: "Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy."
Nói xong, cô còn khoác lấy cánh tay anh, kiêu ngạo tuyên bố chủ quyền.
Nhiếp Tư Kỳ vừa đến nơi liền nghe thấy câu này, cô ta chưa từng gặp cô, nhưng đã sớm chuẩn bị tâm lý về việc Minh Đình có "vợ chưa cưới", người như Minh Đình, không có "vợ chưa cưới" trong hôn ước thương mại mới lạ.
Nhưng cô ta dám chắc, Minh Đình không thích loại bình hoa di động trước mặt này.
Hết tất đen lại đến cổ chữ V, cổ áo chữ V đó gần như xẻ đến tận eo!
Cả nửa bầu ngực đều lộ ra! Sợ người khác không biết cô ta có dáng đẹp, hận không thể mặc bikini ra ngoài đường.
Đồ tầm thường!
Ai trong khoa chẳng biết mẫu người lý tưởng của Minh Đình là kiểu trong sáng thuần khiết? Một người như cô Minh Đình còn chẳng buồn nhìn thêm một cái, cũng chỉ dựa vào gia thế mà muốn làm gì thì làm, có khi hôm nay cố bám lấy để đến lễ tốt nghiệp cũng nên.
Đồ mặt dày.
Thư Dao lần đầu nhìn thấy Nhiếp Tư Kỳ liền không thích nổi, lại là kiểu tóc dài đen thẳng, lại là váy trắng dài, mấy năm qua những cô gái xuất hiện bên cạnh Minh Đình hầu như đều là phong cách này!
Cũng không biết ai đồn bậy bên ngoài rằng Minh Đình thích kiểu bông hoa trắng ngây thơ thuần khiết nữa, cô thật sự thấy ai cũng na ná nhau.
Những cô gái trước kia cố gắng vài lần không được hồi đáp liền biết khó mà lui, còn cô gái trước mặt này, bình thường giở trò chút cũng thôi, chẳng qua cũng là vì lợi ích, chỉ cần không làm chuyện xấu, cô cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua., nhưng dám bịa chuyện sau lưng!
Bôi nhọ danh tiếng của anh trai cô! Cô sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Cô lại càng dán sát vào lòng Minh Đình, dáng vẻ yếu đuối mảnh mai, giọng ngọt đến mức có thể nhỏ ra mật: "Chồng ơi, đây đều là bạn học của anh à? Không định giới thiệu cho em sao?"
Khóe môi Minh Đình khẽ giật, ánh mắt thoáng lay động trước làn da trắng muốt lộ ra trước ngực cô, Thư Dao giật mình, sợ Minh Đình không phối hợp liền vội vàng nói thêm: "Không muốn giới thiệu cũng không sao, chồng tối qua mệt vậy, sáng nay lại dậy sớm, hay là chúng ta tìm chỗ nào nghỉ ngơi một chút đi?"
Văn Nhã đứng cạnh nhịn cười đến khó chịu, dứt khoát quay người ngắm hồ.
Thư Dao nói xong câu này tim liền đập thình thịch, cô đã sớm biết hôm nay diễn khó, nhưng không ngờ diễn vở kịch này lại lúng túng đến vậy!
Bậc thang cô đã đưa ra rồi, Minh Đình vẫn không chịu bước xuống!
Đây không phải cố tình khiến cô khó xử sao?!
Quá đáng!
Cô nhíu chặt mày, lại làm nũng một tiếng: "Chồng ơi~"
Cô đưa tay kéo vạt áo phía sau Minh Đình.
Chồng à, anh nói gì đi chứ, anh câm rồi sao?! Bình thường dạy dỗ người khác thì nói hăng say lắm mà?! Sao đến lúc quan trọng lại im thin thít vậy?!
Trong đám đông vang lên vài tiếng cười khẽ, Thư Dao biết, họ đang cười nhạo cô!
Cô đã quyết định rồi, diễn xong hôm nay, một tuần tới cô sẽ không thèm để ý đến Minh Đình nữa!
"Đi giày cao gót mệt à?"
Đúng lúc cô giận đến muốn khóc, người đang ôm lấy cô bỗng nhiên thay đổi thái độ, giọng nói dịu dàng, lập tức hóa giải sự bối rối của cô.
Cô vội vàng gật đầu, mắt đầy tủi thân: "Anh không nắm tay em, cả quãng đường này em đi mệt lắm đấy~"
Nhiếp Tư Kỳ nghe không lọt tai nữa, khẽ ho một tiếng: "Minh Đình, hiệu trưởng Trương đang tìm cậu."
Minh Đình không đáp lời, Thư Dao liền nhanh miệng nói trước anh: "Vậy chúng ta vào trong thôi, chồng yêu."
Khóe môi Minh Đình hơi cong, nhẹ giọng: "Được."
Thư Dao trong lòng không cam tâm.
Trước đây anh bắt cô diễn kịch, cô dù bị PTSD hành hạ cũng cố gắng dốc hết tâm tư để diễn thật tốt, lần này đổi lại anh phải phối hợp với cô, cô trừng mắt đến mỏi nhừ anh mới chịu mở miệng nói với cô hai câu.
Quá đáng!
Đã vậy nếu anh cũng giống người khác muốn xem cô diễn, thì xem một lần cho thỏa đi!
Minh Đình định dẫn cô rời đi, cô bỗng kéo chặt cổ tay anh, không cho anh đi: "Muốn chồng bế cơ."
Dù sao mặt cô cũng mất sạch rồi, nếu không theo hết vở kịch này, ai cũng đừng mong yên ổn!
Minh Đình sững người, mọi người xung quanh cũng ngạc nhiên, đặc biệt là Nhiếp Tư Kỳ, lòng cô ta chùng xuống.
Cô ta biết Minh Đình không thích kiểu con gái như Thư Dao, nhưng cô ta cũng không muốn thấy Minh Đình phối hợp với cô khoe tình cảm.
Đừng nói là lễ tốt nghiệp hôm nay, bình thường đi học cũng chẳng có cặp đôi nào âu yếm lộ liễu giữa bao người thế này.
Tiểu thư kiêu ngạo này đẹp thì có đẹp, nhưng chẳng có đầu óc, không biết chọn đúng thời điểm, cũng chẳng biết chừng mực, vì khoe khoang tình cảm, lại muốn làm khó Minh Đình trước mặt bao người.
Cô ta lên tiếng nhắc nhở: "Hiệu trưởng Trương còn đang chờ Minh Đình giải quyết công việc, hay là cô nhịn một chút đi?"
Thư Dao lườm cô ta một cái, lại quay sang nhìn Minh Đình, ánh mắt kiên quyết như muốn nói "không bế em thì em không đi", ép Minh Đình phải nhượng bộ.
Minh Đình nhìn thấy muôn vàn cảm xúc thay đổi trên mặt cô, khóe môi hơi nhếch lên.
Nãy giờ anh im lặng không đáp, chính là muốn xem rốt cuộc trong đầu cô có bao nhiêu trò, diễn đến đây, tuy chưa hẳn là "xấu xa", nhưng đúng là kiêu căng vì được nuông chiều.
Được thôi, ai bảo anh làm "chồng yêu" của cô chứ.
Anh đưa tay cởi cúc áo vest, nhanh chóng cởi ra khoác lên người cô, sau đó cúi xuống, bế cô lên theo kiểu công chúa.
Thư Dao lập tức hớn hở, hai tay vòng chặt cổ Minh Đình, cô còn không quên liếc nhìn Nhiếp Tư Kỳ, nhìn thấy sắc mặt cô ta tái mét, lòng cô mới thật sự hả dạ.
Chỉ là có người ngay lúc đó ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm áp, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violin: "Vui không?"
Lòng Thư Dao hoảng hốt, nhưng vẫn cứng đầu quay mặt đi khẽ hừ một tiếng: "Anh đoán xem."
Khóe môi Minh Đình cong lên, lại sát lại gần hơn: "Vậy em cũng đoán xem, tối nay về nhà anh sẽ dạy dỗ em thế nào? Vợ cưng… của anh."