Thư Dao hoàn toàn không để lời Minh Đình nói trong lòng.
Cái miệng của anh trước giờ vẫn rất lợi hại, chọc giận người khác hay nói móc đều rất bài bản, Thư Dao chỉ cho rằng anh không hài lòng vì cô không chuẩn bị quà sinh nhật trước cho anh, lại còn tiện miệng nhắc đến bao cao su để đánh lạc hướng, thế nên mới cố tình dùng lời lẽ để chặn họng cô.
Để dỗ anh vui, cô vừa về nhà liền năn nỉ dì Mai dạy cô làm bánh.
Dù chỉ là ý nghĩ bất chợt, nhưng so với bánh mua bên ngoài thì tự tay làm vẫn có thành ý hơn, ít nhiều cũng có thể bù đắp phần nào.
Khi hỏi tại sao Minh Đình không thích tổ chức sinh nhật, dì Mai nói: “Những năm trước, cứ đến sinh nhật thiếu gia là nhà cửa lại chẳng yên ổn, không phải Minh tổng và chủ tịch cãi nhau, thì là thiếu gia và ông Thương tranh chấp, lâu dần, thiếu gia cũng không còn muốn tổ chức sinh nhật nữa.”
Thì ra là vậy sao?
Trong lòng Thư Dao chợt thấy không dễ chịu.
Sinh nhật những năm trước tuy toàn là cãi vã, nhưng ít ra vẫn có người thân bên cạnh, còn năm nay lại yên tĩnh đến lạ, chỉ vì chẳng còn ai có thể đến chung vui.
Mãi đến mười một giờ cô mới làm xong bánh, bánh Chiffon cỡ nhỏ không quá khó làm, chỉ là khâu trang trí hơi mất công, nhưng cuối cùng vẫn kịp hoàn thành trước 0 giờ.
Minh Đình vừa về liền nhốt mình trong phòng sách xử lý công việc, ngay cả bữa tối cũng do dì
Mai mang vào, cuối năm bận rộn, thời gian của anh đều phải chắt chiu từng chút một, cho nên Thư Dao cũng không nghĩ rằng anh còn có thời gian rảnh để tham gia một trận đấu.
Khi cô bưng bánh lên lầu Minh Đình vẫn chưa ra khỏi phòng sách, cô không quấy rầy anh, chỉ xoay người vào phòng tắm rửa mặt.
Đến khi cô bước ra lần nữa, bất ngờ ngửi thấy mùi rượu vang thoang thoảng ngoài hành lang, cô bưng bánh gõ cửa phòng Minh Đình, nhưng không nhận được hồi đáp.
Cô tự đẩy cửa bước vào, từ phòng tắm phát ra tiếng nước chảy rì rào.
Biết anh đang tắm rửa, cô liền tắt đèn, thắp nến lên, ôm chiếc bánh chờ anh ra ngoài.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thư Dao lập tức cảm thấy kỳ lạ.
Hiệu suất làm việc của Minh Đình luôn rất cao, tuyệt đối không lãng phí thời gian cho chuyện tắm rửa, huống chi hôm nay còn tăng ca lâu như vậy, đáng lý ra anh nên nhanh chóng tắm rửa xong để nghỉ ngơi mới phải, nhưng cô đứng bên ngoài đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng nước ngừng chảy.
Nhìn thấy ngọn nến đã cháy quá nửa, cô vừa định tiến lên gõ cửa, thì tiếng nước trong phòng
tắm đột ngột dừng lại, cô lại lùi về chỗ cũ.
Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh lửa từ chiếc bánh sinh nhật rực rỡ nhảy múa, tựa như trái tim cô đang tràn đầy mong đợi.
Mười tám tuổi của anh trai, là mười tám tuổi có cô đồng hành, về sau cô và cô ấy đều sẽ không còn cô đơn nữa.
Cánh cửa mở vào trong, cô vội vàng lên tiếng: "Anh, chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi!"
Ánh sáng từ phòng tắm hắt ra ngoài, Minh Đình đã ăn mặc chỉnh tề đứng cạnh cửa, khuôn mặt chìm trong bóng tối, lưng quay về phía ánh đèn.
Hương thơm quen thuộc hòa lẫn với hơi nước, tựa như một dải lụa quấn lấy người.
Thư Dao bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng, có thể là do nhiệt độ sàn sưởi quá cao, có thể là hơi nước phả vào quá nóng, cũng có thể… là vì nhiệt độ cơ thể người trước mặt.
Cô không chắc.
Minh Đình mở cửa nhìn thấy Thư Dao, suy nghĩ khựng lại trong chốc lát, vài giây sau, anh đưa tay tắt đèn trong phòng tắm, chỉ để lại ngọn nến nhỏ lập lòe cháy sáng trước mắt.
Thư Dao chỉ nghĩ rằng anh muốn tạo không khí sinh nhật, bèn nở nụ cười ngọt ngào với anh: "Anh, mau ước đi, nến sắp cháy hết rồi."
Minh Đình nâng tay khẽ đặt lên vai cô, dẫn cô xoay người đi về phía sofa.
Thư Dao nghiêng đầu nhìn, chợt thấy bàn tay anh sau khi bị nước nóng dội qua, trắng nõn, hồng hào, dù có lớp vải mỏng ngăn cách, Thư Dao vẫn cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ đầu ngón tay anh, cũng tìm ra được lý do tại sao cô lại thấy nóng.
"Anh uống rượu rồi sao?"
Uống rượu xong lại tắm nước nóng, hẳn là sẽ rất nóng.
Minh Đình khẽ "ừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cô theo anh ngồi xuống sofa, lại giục anh mau ước đi.
Minh Đình vẫn không nhúc nhích.
"Anh?" Cô nhịn không được nhắc nhở: "Nến sắp tắt rồi."
Cô hơi mờ mịt: "Anh, anh uống say rồi à?"
Cô không biết tửu lượng của Minh Đình thế nào, nhưng trực giác mách bảo cô, chắc là không tốt lắm, nếu không thì sao vừa uống rượu xong đã như biến thành một người khác, ngay cả cổ cũng đỏ ửng?
Minh Đình dời ánh mắt đi chỗ khác, nghe cô nói thì khép mắt lại, im lặng vài giây, rồi mở mắt ra thổi tắt ngọn nến.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn tim nến lóe lên chút ánh đỏ không cam lòng mà tắt đi.
"Để em đi bật đèn."
Thư Dao vừa định đứng dậy, thì bị Minh Đình nắm lấy cổ tay: "Anh hơi mệt rồi, Dao Dao."
"Vậy thì..."
Chiếc bánh này cô đã làm suốt hơn hai tiếng đồng hồ.
Minh Đình nhận lấy bánh từ tay cô, đặt lên bàn bên cạnh, giọng có chút khàn khàn không tự nhiên: “Ngồi với anh một lát.”
Thư Dao nghe ra sự mệt mỏi từ giọng điệu của anh, nên cũng không còn cố chấp với chiếc bánh nữa, chỉ khẽ đáp một tiếng.
Cô ngồi lại bên cạnh Minh Đình, đưa tay chạm thử trán anh: “Anh bị bệnh rồi sao? Nóng quá.”
Bị bệnh sao?
Có lẽ vậy.
Minh Đình thuận thế ôm cô vào lòng, nghiêng đầu tựa lên bờ vai gầy gò của cô.
Thư Dao cảm nhận được sự u ám trong anh, cô đoán, anh đang nhớ mẹ.
Cô chưa từng gặp mẹ mình, nhưng mỗi năm đến sinh nhật cô cũng sẽ nhớ đến mẹ, cô từng tưởng tượng vô số lần cảnh mình được cùng mẹ đón sinh nhật, nhưng chưa lần nào trở thành hiện thực.
Trong những ngày đặc biệt thế này, nỗi nhớ luôn khó tránh khỏi, mà mẹ của anh vẫn đang nằm trên giường bệnh, chưa biết khi nào mới tỉnh lại, giờ phút này, trong lòng anh chắc hẳn rất khó chịu.
Nghĩ đến việc đôi vai gầy yếu của mình có thể nâng đỡ được cảm xúc của anh, trong lòng cô lại dâng lên một sự an ủi.
“Anh, anh còn có em mà.” Cô khẽ thì thầm bên tai Minh Đình.
Minh Đình không trả lời ngay, một lúc sau mới nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
Thư Dao đưa tay ôm lấy anh, cố gắng hết sức để trở thành chỗ dựa cho anh.
Hơi thở của anh nóng bỏng bất thường, tựa như đang sốt, mỗi nhịp thở đều thiêu đốt làn da cô.
Cô có chút lo lắng, nhưng cũng không lên tiếng quấy rầy, cả thế giới chìm vào yên tĩnh, đến khi cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Minh Đình đã ngủ quên hay không, thì anh nhẹ nhàng gọi tên cô: “Dao Dao.”
Cô nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
“Hứa với anh.”
“Hứa gì cơ?”
“Hãy nhanh chóng trưởng thành, được không?”
Thực ra Thư Dao có chút mơ hồ, cô không biết thế nào mới được xem là “nhanh chóng trưởng thành”, thời gian là thứ cố định, rồi sẽ có một ngày cô trưởng thành, nhưng rốt cuộc phải nhanh thế nào mới được coi là “nhanh”?
Cô không hiểu.
Nhưng vẫn đáp: “Được.”
Cô sẽ nhanh chóng trưởng thành, sẽ sớm trở thành người có thể giúp anh gánh vác mọi chuyện.
-
Thời gian cứ thế trôi đi trong những lời thúc giục ấy, Minh Đình được tuyển thẳng vào Đại học Nam Thành và ở lại trong nước, còn Quan Tụng Thanh thì đến Cambridge.
Minh Đình vừa học vừa làm, sau vài tháng khó khăn mới có thể đưa những dự án Minh Lệ lại trở lại quỹ đạo.
Minh Quân Thành không còn giở trò cản trở, cũng không đến Nam Thành gây rắc rối cho Thư Dao nữa, dĩ nhiên điều đó không thể thiếu sự giúp đỡ của Minh Lãng.
Minh Sâm vẫn không ngừng tìm kiếm phương pháp điều trị cho Minh Lệ, sau nhiều vòng hội chẩn của các chuyên gia, cuối cùng các bậc trưởng bối nhà họ Minh nhất trí quyết định để Minh Lệ ở lại trong nước điều trị phục hồi, Cảng Thành có một nhóm nghiên cứu chuyên về liệu pháp tế bào gốc, họ sẽ hợp tác với chuyên gia thần kinh học từ Thụy Sĩ để lập ra một kế hoạch điều trị toàn diện cho Minh Lệ.
Vụ án của Chu Gia Bình cũng đã có kết quả cuối cùng, các thủ lĩnh của băng nhóm lừa đảo đều bị kết án tử hình, Thương Đình Châu vì tội cố ý giết người bị phán tử hình nhưng hoãn thi hành, Đường Mạn Mạn bị kết án chung thân.
Sau khi phán quyết được đưa ra, Thương Đình Châu đã nhiều lần liên lạc với Minh Đình để mong nhận được sự tha thứ từ anh, án tử hình hoãn thi hành có thời gian hoãn là hai năm, nếu trong khoảng thời gian này ông ta có thể khiến nhà họ Minh tha thứ, thì rất có khả năng thoát khỏi án tử, nhưng Minh Đình trước sau vẫn không bị lay động.
Cuộc sống của Thư Dao yên bình mà trọn vẹn, dưới sự bảo vệ toàn diện của Minh Đình, cô đã thoát khỏi ảnh hưởng của PTSD, trở nên hoạt bát vui tươi, cũng càng ngày càng xinh đẹp.
Anh em nhà họ Minh trở thành huyền thoại ở Sùng Đức, tên của hai người họ thường xuyên xuất hiện trên những “bảng xếp hạng không chính thức” nổi tiếng, mỗi khi bàn về nhan sắc, hai anh em đều vững vàng ở vị trí đầu bảng.
Thư Dao hầu như không có khuyết điểm về ngoại hình, làn da trắng với gương mặt xinh đẹp khí chất xuất chúng, dáng người hoàn mỹ với đường cong rõ nét, nếu phải nói đến điểm trừ, thì có lẽ chỉ là cô hơi thấp.
Cô bẩm sinh đã yếu ớt, lại chịu sự giày vò của bệnh tâm lý suốt nhiều năm, mặc dù sau này có chuyên gia dinh dưỡng điều chỉnh chế độ ăn uống, nhưng dù cô có cố gắng thế nào thì chiều cao cũng chỉ dừng lại ở 1m62, hai người anh của cô một người cao 1m86, một người 1m88,
mỗi lần đứng cạnh nhau nói chuyện là cô lại thấy mỏi cổ.
Cô đã có không ít người theo đuổi từ năm lớp 8, trải dài từ lớp 7 đến lớp 12, bao trùm cả cấp học, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều bị Minh Đình “mời” phụ huynh lên nói chuyện.
Về sau mọi người cũng biết điều hơn, nhưng khi cô lên cấp ba lại có một nhóm khác kéo đến.
Thư Dao chẳng để mắt đến ai.
Lý do chính là vì, hai người anh của cô quá xuất sắc, cô đã nhìn thấy trần nhà cao đến mức nào, thì những người thấp hơn trần nhà kia, làm sao có thể lọt vào mắt cô được.
Năm Thư Dao tròn mười tám tuổi, Minh Đình và Quan Tụng Thanh đồng thời tốt nghiệp đại học.
Thực ra, cô rất muốn đến Cambridge để tham dự lễ tốt nghiệp của Quan Tụng Thanh, nhưng lễ tốt nghiệp của anh ấy và Minh Đình chỉ cách nhau hai ngày, cô không thể phân thân, chỉ có thể ưu tiên Minh Đình.
Tháng sáu có thời tiết như tính khí thiếu nữ, sáng nắng chiều mưa, sáng còn nắng gắt, chưa quá buổi chiều đã chuyển âm u, sắc trời sắp đổ mưa.
Văn Nhã đỗ xe xong thì xách theo bộ “lễ phục” mà Thư Dao đã đặt từ trước đi vào nhà, đúng lúc gặp dì Tô từ trong bếp đi ra, trên tay bưng bát tổ yến vừa nấu xong, Văn Nhã bước tới đón lấy: “Để con cầm cho, tiện thể mang lên luôn.”
Dì Tô dặn dò: “Bảo tiểu thư uống khi còn nóng, sắp vào mùa mưa rồi, uống đồ lạnh sẽ khiến dạ dày cô ấy khó chịu.”
Văn Nhã nhẹ giọng đáp, bưng chén tổ yến đi lên lầu.
Cửa phòng ngủ tầng ba mở rộng, mùi hương ngọt ngào của lọ nước hoa 540 hòa vào giai điệu du dương của bài Espresso, mới nghe qua, còn tưởng chủ nhân căn phòng đang chìm đắm trong tình yêu, nên mới xịt loại nước hoa ngọt ngào như vậy, nghe những bản nhạc ngọt ngào như thế.
Văn Nhã đến gần mới nghe thấy tiếng Thư Dao nói chuyện.
“Anh em tốt nghiệp rồi mà cô ta vẫn chưa từ bỏ, y hệt năm đó anh giúp Cận Thư Nghi vậy, Cận Thư Nghi ít nhất còn hỏi ý kiến anh, còn cô ta vừa hưởng tiền trợ cấp từ quỹ tài trợ, vừa ngấm ngầm ám chỉ cô ta và anh em có quan hệ không trong sáng, thậm chí còn phá hoại danh tiếng của anh em! Đến cả em cũng biết rồi! Cái gì mà được bao nuôi học sinh nghèo! Cái gì mà ăn chơi trác táng! Toàn là bịa đặt! Cô ta còn đáng ghét hơn cả Cận Thư Nghi nữa!!”
Mỹ nhân nằm dài trên ghế sô pha đang gọi video chu môi rồi trở mình, chiếc váy màu khói bị cô đè xuống, lớp lụa mỏng mềm mại ôm sát lấy làn da, tôn lên những đường cong hoàn mỹ nơi eo và hông.
Sáng sớm đã bị điện thoại đánh thức nhưng Quan Tụng Thanh hoàn toàn không có chút tức giận nào, im lặng nhắm mắt nghe cô xả giận, mãi đến khi mở mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, anh ấy mới hơi tỉnh táo hơn.
Anh ấy thở dài: “Tổ tông nhỏ của anh ơi, em có biết bên anh bây giờ là mấy giờ không?”
Thư Dao lại nhíu mày: “Vậy là vừa nãy em tự lẩm bẩm cả buổi sao?”
Quan Tụng Thanh cười bất đắc dĩ: “Anh nghe thấy mà.”
“Vậy anh thấy kế hoạch của em có khả thi không?”
Quan Tụng Thanh sững người, anh ấy thật sự không nghe kỹ.
Thư Dao giận đến mức bật dậy: “Anh đúng là không chịu nghe nghiêm túc!”
Bên kia điện thoại Quan Tụng Thanh cũng ngồi thẳng dậy.
Hơi giật mình.
"Nói chuyện tử tế nào, tiểu tổ tông của anh, đừng giận nữa được không? Em nói lại lần nữa đi, anh sẽ giúp em nghĩ cách."
"Không nói nữa!"
Thư Dao bực bội định tắt video: "Dù sao thắng bại cũng chỉ có một lần này, nếu anh về nước mà không thấy em, nhất định phải nhờ anh em tìm người, biết đâu còn có thể cứu em một mạng."
"Được rồi, sao lại nghiêm trọng thế?"
Thư Dao đưa tay vuốt tóc: "Nếu anh còn muốn gặp em thì mau chóng quay về đi, lỡ mất sinh nhật mười tám tuổi của em, em tuyệt đối không tha cho anh đâu!"
"Được, được, được." Quan Tụng Thanh cưng chiều nói: "Anh xử lý xong việc bên này sẽ lập tức bay về, đến lúc đó chuẩn bị một món quà lớn cho em, được chưa?"
Thư Dao kiêu hãnh hừ nhẹ: "Thế còn tạm được."
Cúp điện thoại xong, Thư Dao lập tức đứng dậy thử đồ.
Thực ra, Minh Đình đã đặt trước cho cô một bộ lễ phục để mặc vào ngày mai, nhưng cô cảm thấy bộ váy đó quá nhạt nhẽo và tẻ nhạt, cô mặc vào chẳng khác gì một nữ tu sĩ quét sân mười
năm, hoàn toàn không thể hiện được vẻ đẹp của cô, vì vậy cô đã lén Minh Đình đặt một bộ khác.
Mặc váy vào, cô đứng trước gương xoay vòng tự ngắm nghía, còn hỏi Văn Nhã: "Đẹp không?"
Văn Nhã khoanh tay, nghiêm túc quan sát mỹ nhân trước mặt một lúc lâu, rồi mới nói: "Đẹp thì đẹp, nhưng cậu… chắc chắn muốn mặc thế này sao? Đây là lễ tốt nghiệp của Minh tổng đấy."
Thư Dao lại hừ nhẹ đầy kiêu ngạo: "Nếu không phải là lễ tốt nghiệp của anh ấy tôi còn chẳng thèm mặc như thế này! Chính là muốn xuất hiện trước công chúng để mọi người phải dõi theo!"
Văn Nhã nhướng mày, không bình luận gì thêm.