• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sương đêm dày đặc, tình nhân thì thầm.

Thư Dao tựa vào ngực Minh Đình, nghiêng tai lắng nghe tiếng tim anh đập, bàn tay giấu trong chăn đan vào tay anh, cũng sờ thấy vết thương của anh.

"Có để lại sẹo không?" Cô đau lòng hỏi.

Người bị thương lại dửng dưng, còn nói: "Để lại sẹo cũng tốt, như vậy sau này em nhìn thấy vết sẹo này, sẽ nhớ đến em nợ anh một mạng, cũng sẽ đối xử với anh tốt hơn."

Cái logic gì vậy?

Thư Dao hừ một tiếng, phẫn nộ bất mãn: "Anh không bị thương em cũng sẽ đối xử tốt với anh mà!"

"Chuyện đó thì chưa chắc." Giọng điệu Minh Đình lười biếng, ngữ điệu chậm rãi, anh đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng vẫn cố gắng trò chuyện cùng Thư Dao: "Mấy năm nay, cũng không ít lần gây chuyện xong phiền anh đến giải quyết, sau đấy lại mắng anh không ít lần đúng không?"

"Ai nói?" Thư Dao kiên quyết không nhận: "Em có phiền anh đâu? Em biết anh vì là để tốt cho em, đôi khi em chỉ nói cho vui miệng thôi, nhưng trong lòng em vẫn nhớ ơn anh, hơn nữa, tính tình em đều là anh chiều hư, thỉnh thoảng nói năng không suy nghĩ cũng là anh dạy em mà? Anh trai tim khỏe như vậy, phải nhường em chứ?"

Minh Đình khẽ cười thành tiếng.

Con bé này quen thói đổ lỗi, lại còn thích dùng cái kiểu "em yếu em có lý" để trói buộc anh.

Nhưng anh vẫn đáp lại cô: "Cũng có lý."

Đã chiều chuộng bao nhiêu năm, cũng không thiếu chút này.

"Em đã nói rồi mà~"

Giọng nói nhẹ nhàng của Thư Dao ẩn chứa sự kiêu ngạo nhỏ bé, đã sớm quên mất vừa rồi đã khóc trong lòng Minh Đình như thế nào.

Minh Đình thích cô thay đổi cảm xúc nhanh, dễ dỗ.

Cũng lo cô thay đổi cảm xúc nhanh, thiếu suy nghĩ.

Khi anh nghĩ cô trong sáng như nước, trắng như giấy, thì thực ra lòng cô sâu như biển khơi, không thể dò đoán, một khi rơi vào là vực sâu vạn trượng, chỉ có thể chết đuối, vậy mà cô còn tỏ vẻ vô tội.

[Em có làm gì đâu, là do anh tự sa ngã thôi].

Giết người vô hình, chính là nói về cô như vậy.

Thư Dao lại dựa vào ngực anh, giọng nói bị quần áo nuốt mất một chút: "Anh trai, dì hôm nay thấy chúng ta hôn nhau rồi, người nhà có phải đều biết rồi không?"

"Ừm."

Trong lòng Thư Dao chứa đựng sự kinh ngạc lớn lao, nhưng lại nhỏ giọng hỏi: "Họ sẽ không đồng ý sao?"

"Đừng quan tâm đến đám người cổ hủ đó."

"Cổ hủ gì?"

Anh lười biếng đáp: "Không hiểu tình yêu anh em."

Thư Dao nghẹn lời: "Người bình thường cũng không hiểu được đúng không?"

"Ừm." Anh thuận theo lời cô nói: "Cho nên chúng ta không bình thường, những người không bình thường thường khó được người bình thường hiểu, đã là công sức uổng phí, vậy thì dứt khoát đừng để họ hiểu, em chỉ cần biết em không sai là được."

"Cái logic gì vậy?" Thư Dao bị thương vốn đã chóng mặt, bây giờ lại bị anh làm cho rối tung.

Minh Đình đáp lại cô: "Logic cướp biển."

"Nghe không hiểu..."

"Sau này em sẽ hiểu."

Thư Dao nghĩ mãi không thông, định hỏi tiếp thì hơi thở của người bên cạnh đã đều đều, cô lúc này mới nhớ đến đôi mắt đỏ ngầu mệt mỏi đó.

Cô lại quá phấn khích mà quên mất, Minh Đình vì chăm sóc cô, đã lâu không chợp mắt, cô lại vì mình ngủ đủ tinh thần sung mãn mà cứ kéo anh nói chuyện, anh cũng thật ngốc, tại sao không trực tiếp để cô im lặng?

Các thiết bị trong phòng bệnh sáng ánh sáng mờ ảo đủ màu, cô có thể mơ hồ nhìn rõ ngũ quan của Minh Đình, cô lại gần khẽ hôn lên môi anh, trong lòng được bao phủ bởi một luồng ấm áp.

Cảm giác này, rất giống như trong một ngày tuyết rơi dày đặc, đêm ngày đi đường lạc mất phương hướng, lại bất ngờ đẩy cửa một căn nhà gỗ trong rừng, trong nhà lò sưởi đỏ rực cháy, bên cạnh ghế sofa chuẩn bị trà nóng và bánh táo, tôi không biết món quà này có độc hay không, ăn vào có thể chết, nhưng không ăn thì chắc chắn chết, vậy rốt cuộc là ăn? Hay là không ăn?

Cô hình như hơi hiểu cái logic cướp biển của Minh Đình rồi.

Cho dù kết quả cuối cùng là chết, ít nhất đã từng yêu nhau phải không?

Cô lặng lẽ tựa vào anh, trong hơi ấm anh mang lại lại chìm vào giấc ngủ say.

-

Quan Tụng Thanh thức trắng đêm.

Khi anh ấy về nhà, An Nhược Vân cũng vừa từ nơi khác trở về, anh đón An Nhược Vân với những câu hỏi liên tiếp, chưa nói xong thì An Nhược Vân đã ầm ĩ đòi đến bệnh viện thăm Thư Dao, Quan Tụng Thanh ngăn bà ấy lại, nói Thư Dao cần nghỉ ngơi, không hề nhắc đến cảnh tượng anh ấy nhìn thấy ở bệnh viện.

Thực ra anh ấy đã đoán được Thư Dao thích Minh Đình từ đêm ở du thuyền, cũng đã hiểu rõ họ không phải là anh em từ đầu, nhưng anh ấy vẫn nuôi hy vọng, cho rằng tình cảm của họ sẽ không nhận được sự chúc phúc của những người thân quen xung quanh.

Anh ấy vẫn luôn có cơ hội.

Cho đến khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng buổi tối hôm đó, Minh Đình vừa khóc vừa gọi tên cô, lúc đó anh ấy mới đột nhiên nhận ra, tình cảm của họ dường như bắt đầu sớm hơn anh ấy tưởng tượng, cũng sâu đậm hơn anh ấy tưởng tượng, đến nay, không ai có thể ngăn cản họ yêu nhau, càng không thể chia rẽ họ.

Phải biết rằng Minh Đình là người luôn lạnh nhạt, lúc mẹ anh bị tai nạn xe còn chưa từng đỏ mắt, vậy mà anh lại khóc như thế vì sợ mất Thư Dao.

Tính thời gian, anh ấy và Minh Đình quen biết đã hơn hai mươi năm, hôm nay là lần đầu tiên anh ấy thấy Minh Đình khóc.

Chỉ là bây giờ nghĩ lại vẫn thấy nực cười, khi anh ấy nhận ra mình nảy sinh tình cảm nam nữ với Thư Dao, anh ấy còn tự trách mình cầm thú, lúc đó Thư Dao mới mười sáu tuổi, chưa thành niên.

Không ngờ có người còn cầm thú hơn anh ấy, đã âm thầm chiếm trọn thế giới của cô trong khoảng thời gian sống chung đó.

Anh trai biến thành tình nhân, đúng là gần nước được tiên nguyệt.

Còn anh ấy, người anh trai hơi xa hơn, cuối cùng chỉ có thể là anh trai.

Anh ấy hút nửa bao thuốc ở trên ban công phòng mình.

-

Sáng hôm sau lúc Thư Dao tỉnh dậy trời đã sáng rõ, người bên cạnh không biết đã đi từ lúc nào, cửa phòng bệnh khép hờ, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ của Văn Nhã và dì Mai.

Cô khẽ khàn giọng, Văn Nhã lập tức đẩy cửa vào: "Tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Cô khẽ lắc đầu, dì Mai đã gọi bác sĩ đến.

Kiểm tra định kỳ buổi sáng, bác sĩ dặn Thư Dao nghỉ ngơi, nằm thẳng, ít cử động, bề ngoài cô không có vết thương gì, nhưng cú va chạm lúc đó đã trực tiếp khiến cô bị chấn động não, để đảm bảo an toàn, cô còn phải nằm viện theo dõi một thời gian, xác nhận không có di chứng gì mới được về nhà dưỡng bệnh.

Sau khi bác sĩ đi, Thư Dao khăng khăng đòi xuống giường rửa mặt, dì Mai và Văn Nhã đều không đồng ý.

Cô bây giờ ngay cả đứng một mình cũng không làm được, huống chi là vào phòng tắm trơn trượt để tắm rửa?

Dì Mai đề nghị giúp cô lau người, Thư Dao lại nhất quyết không chịu.

Tuy cô không bị sạch sẽ ám ảnh, nhưng mỗi ngày tắm đã thành thói quen, từ khi vào viện cô chưa tắm lần nào, bây giờ nghĩ đến điểm này cô cảm thấy người ngứa ngáy khắp nơi.

Hai người khuyên mãi, Thư Dao thốt lên: "Vậy đợi anh trai đến giúp em tắm vậy."

Cô vừa dứt lời thậm chí còn không nhận ra có gì bất thường, là Văn Nhã và dì Mai cùng lúc im lặng cô mới phản ứng lại mình đã nói gì.

Quan hệ của cô và Minh Đình vừa mới công khai, bản thân lại vô tình thốt ra những lời gây chấn động như vậy, chẳng phải vừa nghe đã biết họ đã sớm thành thật với nhau rồi sao?

Thư Dao cảm thấy trời đất như sụp đổ.

Cô cứ cúi đầu hối hận, Văn Nhã nhìn ra sự lúng túng của cô, dặn dì Mai mang nước ấm đến cho cô rửa mặt đánh răng.

May mắn Văn Nhã và dì Mai đều là người của mình, nghe những lời gây chấn động như vậy cũng chỉ lái sang chuyện khác, nếu không Thư Dao thực sự muốn đào một cái hố chui xuống đất.

Ăn xong bữa sáng, dì Mai mang đồ ăn rời khỏi phòng bệnh, Văn Nhã mang nước tinh khiết đến cho cô súc miệng trước, sau đó lại thay một cốc nước ấm cho cô uống thuốc.

Cô mới bị giữ trên giường bệnh một buổi sáng mà đã không chịu nổi rồi.

Văn Nhã tìm chuyện nói chuyện với cô: "Chuyện hôm đó, cậu trách tôi sao?"

Thư Dao vừa nghe nhất thời chưa nhớ ra rốt cuộc là chuyện gì, phản ứng một lát mới nói: "Đó là ngoài ý muốn, Văn Nhã, cậu đừng tự trách. Trước đây tôi đã gây phiền phức cho cậu bao nhiêu lần, luôn làm cậu bị anh trai mắng, cậu cũng không trách tôi mà? Hơn nữa, Thư Tuệ Nghiên lần này là nhắm vào tôi, không phải hôm kia thì cũng là ngày kia, tôi không thể ở mãi trong vườn Tập Phức không ra ngoài được đúng không? Cậu xem tôi bây giờ không phải vẫn ổn đó sao?"

Văn Nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên một chút.

Phản ứng của Thư Dao gần giống như cô ấy tưởng tượng, chịu khổ nhiều rồi, vượt qua là mây tan gió nhẹ, cô có cách giải quyết vấn đề độc đáo của riêng mình, không bao giờ trách cứ người khác, cũng không thể nói là làm khó mình, đôi khi khiến người ta dở khóc dở cười, đôi khi lại khiến người ta ấm lòng cảm động vô cùng, cho nên sự nuông chiều tùy hứng thường ngày của cô, luôn có thể khiến người ta bao dung cưng chiều vô điều kiện.

Nếu là Minh Đình, có lẽ cũng không kiềm chế được mà yêu cô.

"Đúng rồi." Thư Dao hỏi cô ấy: "Dì và anh họ đều về rồi sao? Sao không ai đến thăm tôi vậy?"

Cô còn muốn thăm dò thái độ của họ nữa.

Văn Nhã đáp: "Là Minh tổng từ chối tất cả các cuộc thăm hỏi, cậu ấy cần cậu tĩnh dưỡng." Cô ấy hất cằm về phía cửa: "Bên ngoài còn có bốn năm người đàn ông vạm vỡ canh em đấy."

Thư Dao "chậc" một tiếng: "Chuyện bé xé ra to, làm như là đi tù ấy."

"Cậu cứ để cậu ấy làm đi, cậu ấy không làm vậy thì không yên tâm."

"Được rồi~" Thư Dao nhẹ nhàng đáp, đưa tay ra hỏi mượn điện thoại cô ấy.

"Cậu không được xem điện thoại:" Văn Nhã thẳng thừng từ chối: "Bây giờ đầu óc cậu không tốt, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."

Thư Dao nhíu mày trừng cô ấy một cái, nhịn xuống câu "đầu óc cậu mới không tốt".

"Cậu nói tôi sẽ bị mất trí nhớ sao?" Thư Dao nhớ lại lời bác sĩ đến khám cho cô: "Bác sĩ nói tình trạng của tôi có thể dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, mất trí nhớ là cảm giác thế nào?"

Văn Nhã yên lặng nhìn cô, một giây, hai giây...

"Em quả nhiên đầu óc không tốt."

Thư Dao nằm trên giường rên rỉ, suýt nữa gọi bác sĩ đến.

Văn Nhã hết cách, chỉ có thể mở nhạc ru ngủ cho cô, lại xin bác sĩ cho Minh Tinh đến phòng bệnh ở cùng cô, ở cùng người cô luôn phải líu lo nói không ngừng, không có ai ở cùng lại phải xem điện thoại xem sách dùng não quá độ, vậy ở cùng chó có lẽ sẽ yên tĩnh hơn một chút?

Minh Đình vừa mới từ châu Âu về, có rất nhiều công việc cần anh xử lý, cả buổi sáng anh chủ yếu nghe điện thoại, không phải công việc thì là hỏi tình hình của Thư Dao, bên phía cảnh sát Phùng cũng liên tục tìm anh để theo dõi, mãi đến chiều tối anh mới có thời gian đến bệnh viện thăm Thư Dao.

Vào cửa thì Văn Nhã và ngôi sao đợi ở ngoài, trước tiên anh nghe tình hình cả ngày của Thư Dao, sau đó mới đến mở cửa phòng bệnh bên trong.

Thư Dao uống thuốc xong buồn ngủ, lúc này đang yên lặng nằm trên giường nghỉ ngơi, anh đi tới chỉnh ánh đèn phòng bệnh cho dịu bớt, cởi áo khoác treo lên giá treo quần áo bên cửa, lại cởi hai cúc áo trên cùng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Người trên giường không có phản ứng, anh cố ý bước nhẹ chân.

Thư Dao vẫn luôn ngoan ngoãn nằm thẳng, tóc dài buông xuôi một bên gối, chăn đắp đến ngực, dáng vẻ nhắm mắt ngủ rất đáng yêu.

Anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi cô, dường như cảm nhận được hơi thở của anh, người đẹp ngủ say khẽ mở mắt, hàng mi dài tơ tơ khẽ run rẩy, đôi mắt cô trong veo dịu dàng.

Chỉ là vừa mở miệng đã khiến Minh Đình sững sờ.

"Anh là ai? Tại sao lại hôn em?"

Minh Đình vẫn giữ tư thế cúi người hôn cô, hai hàng lông mày nhíu chặt vì câu nói này, nếu không phải nhận ra cô khẽ cắn răng nín cười, anh đã thực sự bị đôi mắt to tròn vô tội này lừa gạt rồi.

"Anh là chồng em." Anh trực tiếp kéo ghế ngồi xuống bên giường cô đáp lại.

Thư Dao nghiêng đầu nhìn anh, cảm xúc trong mắt được ánh sáng mờ ảo trong phòng làm sáng lên, là sự vui vẻ nhẹ nhõm.

Quả nhiên là đang giả vờ với anh.

"Anh có bằng chứng không? Lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho em xem."

"Không có." Minh Đình nhanh chóng đáp: "Em là con dâu nuôi của anh mua về với giá ba nghìn tệ, em tốt nhất là biết điều một chút, anh nuôi em ăn cơm là được rồi, bao nhiêu năm ăn không uống không mà còn chưa đợi em hầu hạ anh, anh đã tốn vô số tiền cho em đi bệnh viện nằm viện rồi, cái này lỗ vốn đến bà ngoại luôn."

"Mua bán người là phạm pháp!" Thư Dao phẫn nộ nói: "Em muốn báo cảnh sát bắt anh!"

Minh Đình bật cười: "Bắt anh đi thì ai nuôi em? Chờ uống gió tây chết đói à?"

Thư Dao không sợ chết đáp lại anh: "Vậy em đi làm vợ người khác!"

"Vậy anh sẽ đánh gãy chân em trước!"

Thư Dao giật mình, cô nghe quá rõ, câu này tuyệt đối là thật lòng.

Cô ủy khuất giả vờ khóc: "Hu hu hu, anh hung dữ quá, em không muốn chồng hung dữ như vậy."

"Em không có lựa chọn." Minh Đình bày ra vẻ mặt xem kịch vui: "Em là do anh mua về, chỉ có thể là vợ anh!"

"Vậy em muốn chuộc thân! Chuộc thân!"

Thư Dao đột nhiên có tình cảm chân thật với con dâu nuôi thời cổ đại.

"Không cửa đâu, đã vào cửa nhà họ Minh, sống là người của Minh Đình anh, chết là ma của Minh Đình anh, kiếp sau đầu thai chuyển thế anh vẫn phải bắt em về làm vợ anh."

Thư Dao không nhịn được, bật cười khúc khích.

"Chơi đủ chưa?"

Minh Đình khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hứng thú, ở lại chơi trò chơi mất trí nhớ với cô cả đêm cũng được.

Thư Dao bĩu môi: "Em chỉ đáng giá ba nghìn tệ sao?"

"Vậy em muốn đáng bao nhiêu?"

Cô đưa tay về phía Minh Đình, Minh Đình lập tức cúi người ôm cô vào lòng.

Cô hôn lên má anh: "Đáng giá một mạng của anh được không?"

"Mạng anh quý giá lắm đấy."

Thư Dao kiêu ngạo hừ một tiếng: "Quý giá đến mấy cũng phải làm trâu làm ngựa cho em chứ?"

Minh Đình cười sâu xa: "Còn chưa đến lúc em phải trả giá."

"Trả giá gì?"

Minh Đình im lặng vài giây, bế cô lên đặt trên đùi, đã lâu không dùng tư thế này gần gũi, vừa ngồi xuống cô đã cảm nhận được sự tồn tại rõ rệt đó, cô khẽ nhíu mày, rên lên một tiếng muốn tránh, lại bị Minh Đình ấn lại.

Mặc dù có lớp áo quần ngăn cách, cô vẫn cảm nhận được huyết mạch anh đang sôi sục.

Minh Đình áp sát tai cô, hôn nhẹ lên vành tai cô, giọng nói như đàn violin trầm lắng êm dịu: "Em luôn đến quá nhanh, sau này sẽ phải chịu khổ nhiều."

Nhận ra anh đang nói gì, Thư Dao giãy giụa kêu: "Em muốn báo cảnh sát! Em muốn báo cảnh sát bắt anh—"

Môi Minh Đình áp sát, chặn đứng sự phản kháng mềm mại của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK