Đêm giao thừa, quản gia Thôi mời Thư Dao đến Thính Vũ Hiên ngồi quanh bếp lửa nấu rượu và ăn lẩu.
Thính Vũ Hiên là một phòng trà, nằm chéo sau nhà chính, nhà thủy tạ hướng về phía bắc, đường đi bên ngoài kéo dài đến ao Bích Nguyệt, mặt phía tây bên ngoài của nhà thủy tạ là một mảnh đất trồng chuối xanh với những phiến lá rộng như một tấm vải che, là một nơi tuyệt vời để thư giãn vào mùa hè nóng bức, nhưng lại quá lạnh vào mùa đông.
Mành trúc đã hạ xuống, trong phòng ấm áp, hơi nước bốc lên từ nồi lẩu, Thư Dao không cảm thấy lạnh dù đã cởi áo khoác ra.
Trong hai ngày qua cô đã đi tham quan hết Trừng Viên, đã hỏi thăm thời gian mua chỗ bất động sản này, quản gia Thôi nói với cô, chỗ này được mua vào ba năm trước, khi cô còn đang nghĩ rằng Minh Sâm mua chỗ này để giấu tình nhân thì quản gia Thôi đã nói thêm một câu: “Thư tiểu thư là người đầu tiên đến đây ở.”
Thật là kỳ lạ.
Ở đây đầy đủ tiện nghi, không chỉ có quản gia trông côi mà hoa cỏ trong vườn cũng được chăm sóc theo định kỳ, nếu như không phải để giấu tình nhân thì tại sao phải tốn nhiều công sức như vậy?
Cô đi đến bên bàn và ngồi xuống, thấy đối diện có một một bộ chén dĩa, cô vui vẻ nhìn về phía quản gia Thôi, hỏi: “Uncle sẽ đến sao?”
Quản gia Thôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi mỉm cười nói: “Vâng, Thư tiểu thư, có lẽ lúc này chủ tịch đang trên đường đến đây rồi, nhiều nhất là hai mươi phút nữa sẽ đến.”
Thư Dao cảm thấy ấm áp, hai ngày nay Minh Sâm không liên lạc với cô, cô còn tưởng Minh Sâm đã quên mất chuyện đã mang cô đến đây.
Quản gia Thôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thư Dao vui vẻ, tâm trạng của vị tiểu thư nhỏ nhắn này không vui, người phụ trách phục vụ như bọn cũng rất cẩn thận, sợ làm việc gì không vừa lòng thì chủ tịch lại nổi giận, may mắn thay Thư tiểu thư xuất thân từ nhà giàu được dạy dỗ tốt, tuy ít nói, nhưng là người hiền lành.
Thư Dao không thể chờ đợi được nữa mà lấy điện thoại di động ra gọi cho Minh Sâm.
Điện thoại reo hai lần mới được nhận, có rất nhiều tiếng gió truyền tới, giọng nói của Minh Thần trầm ấm, một tiếng gọi “babe” khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
"Uncle đi tới đâu rồi?"
Trong tiếng gió, dường như có tiếng bước chân đang đến gần, Thư Dao vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, ánh sáng và bóng tối lay động, có người bước vào theo như sự mong đợi của cô, một chiếc áo khoác cashmere màu lạc đà, một bộ đồ flannel của Hải quân và một chiếc khăn lụa nhiều màu trong túi áo vest, đây không phải là uncle gần năm mươi tuổi mà vẫn còn rất quyến rũ của cô sao?
“A…”
Vừa thấy Minh Sâm bước vào, Thư Dao lập tức đặt điện thoại xuống và chạy về phía ông ấy.
Niềm vui tràn ngập trong lòng, rồi lại khiến cho Minh Sâm cảm thấy ghen tị.
Làm sao người ta có thể sinh ra một cô con gái đáng yêu như thế này?
Làm sao lại có người có thể may mắn nhận được tình yêu của cô ấy?
"Uncle, cháu nhớ uncle nhiều lắm."
Tình yêu của Thư Dao luôn rất thẳng thắn.
“Trên người lạnh.” Minh Thần nhẹ nhàng ôm cô rồi buông ra, sợ rằng hơi lạnh từ cơ thể của ông ấy sẽ truyền sang cô.
Thư Dao ngoan ngoãn buông tay, ngẩng mặt lên, cong cong lông mày mỉm cười với ông ấy.
Quản gia Thôi tiến lên giúp ông ấy cởi áo khoác, ông ấy quay người rửa tay rồi chạm vào khuôn mặt mềm mại của Thư Dao.
“Cháu sống ở nơi này quen chưa? Hai ngày nay cháu có ăn ngủ đúng giờ không? Có phải lại thức khuya nữa không?”
Thư Dao vẫn luôn theo sát Minh Sâm, nhưng khi nghe ông ấy hỏi vậy, cô liền “Hừ” một tiếng rồi quay lại bàn ăn.
“Còn nói nữa, hai ngày nay không để ý đến cháu, bây giờ vừa gặp đã tra hỏi cháu như vậy, sao uncle không dứt khoác tìm người như Minh Đình để trông chừng cháu, giám thị cháu 24/24, báo cáo chi tiết mọi chuyện cho uncle.”
Minh Sâm cười lớn: “Cháu thật đừng nói như vậy, A Đình thực sự muốn để Văn Nhã đến trông chừng cháu.
“Cháu mới không cần đâu!”
Thư Dao bưng ly nước lên nhấp một ngụm rồi hỏi: “Anh ấy không trách Văn Nhã chứ?”
“Lúc này cháu vẫn còn thời gian để quan tâm tới người khác sao?”
Thư Dao nghe ra có điều gì đó không ổn: “Sao vậy? Anh ấy còn muốn đếm bắt cháu sao?”
Minh Sâm cố ý khoa trương: “Ồ, cháu không biết sao, thằng bé rất tức giận, nói cháu dám rời xa nó, nếu nó tìm được cháu, nhất định nó sẽ không bỏ qua cho cháu dễ dàng như vậy.”
“Vậy thì anh ấy đừng nghĩ có thể tốt hơn!” Thư Dao đập mạnh ly thủy tinh xuống bàn, răng ngứa ngáy vì tức giận! Uổng công cô vẫn luôn nhớ mong anh, nhưng người đàn ông này thậm chí còn không hề biết hối cải!
Thấy Thư Dao tức giận thở phì phò, Minh Sâm sợ cô không có tâm trạng ăn nên cười giải thích: “Uncle chỉ đùa thôi, khi biết cháu để lại tờ giấy rồi bỏ nhà đi, thằng bé suýt khóc rồi.”
Ông ấy vỗ nhẹ mu bàn tay của mình: “Tay của A Đình bị thương, nghe nói là đấm nát gương trong bệnh viện, còn bị anh Tụng Thanh của cháu đánh cho một trận, thật thảm.”
"Anh ấy không sao chứ?" Trái tim Thư Dao đột nhiên căng lên: "Anh ấy bị thương nặng lắm sao?"
"Nhìn cháu kìa,trở mặt còn nhanh hơn lật sách."
Minh Sâm đưa tay ra hiệu cho quản gia Thôi và dì Trương chuẩn bị bữa tối, nói: "Một người đàn ông trưởng thành như thằng bé thì có thể có chuyện gì? Cho dù có bị thương thì cũng đáng đời."
Thư Dao bĩu môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mặc dù tức giận và buồn, cô cũng không muốn anh bị tổn thương.
Quản gia Thôi gắp một miếng thịt bò mềm vào bát của cô, cô cầm đũa lên, chấm nước sốt, cắn một miếng, còn cố ý nhai thật to, giống như đang nhai một người đáng ghét.
Minh Sâm cười thầm, cô bé này thật đáng yêu.
"Chúng ta ăn trước đi, đừng nhắc đến thằng bé nữa."
"Mẹ thì sao?" Thư Dao ăn hai miếng rồi lại hỏi: "Mẹ biết hết mọi chuyện rồi sao?"
Nói xong, cô mới phát hiện có gì đó không đúng, trước kia khi Minh Lệ còn chưa tỉnh, cô có thể gọi mẹ như thế nào cũng không sao, nhưng bây giờ khi bà ấy tỉnh lại, cô gọi mẹ thì cảm thấy không đúng.
Tâm trạng của cô thay đổi ngay lập tức, Minh Sâm dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô.
"Bà ấy muốn đến thăm cháu nhưng bây giờ bà ấy vẫn chưa thể xuống đất đi bộ được."
Nghe vậy, trong lòng Thư Dao cảm thấy đau xót, cúi mắt, cực kỳ áy náy hỏi: "Bà ấy, bà ấy không trách cháu sao? Cháu đã giả làm con gái bà ấy nhiều năm như vậy."
Minh Sâm cười nhẹ: "Nếu A Đình không có ý đồ xấu với cháu thì bà ấy rất muốn có một đứa con gái như cháu."
"Vậy thì..." Cô ngước nhìn Minh Thần: "Vậy khi nào thì cháu có thể gặp mẹ?"
Cô cũng nhớ bà ấy, muốn biết tình hình sức khỏe hiện tại của bà ấy, muốn nắm tay và trò chuyện chân thực với bà ấy.
Minh Sâm lại cười: "A Đình biết nhất định cháu sẽ đi gặp Lily, cho nên ngày nào cũng canh giữ ở bệnh viện, thằng bé tình nguyện bị Lily mắng là đồ khốn nạn mỗi ngày cũng phải ở lại trông nom."
Thư Dao cảm thấy khó chịu khi nhắc đến Minh Đình nên cô chỉ im lặng và tập trung ăn.
Ăn lẩu xong, người giúp việc nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, Minh Sâm giúp Thư Dao khoác thêm áo khoác, nắm tay dẫn cô đến nhà thủy tạ nấu rượu quanh bếp lò.
Hai bên nhà thủy tạ có rèm tre chắn gió, dưới mái hiên treo đèn lồng cung điện bốn góc, trên tấm lụa mỏng vẽ hai cụm cây chuối xanh cao thấp khác nhau, trên đó có ghi dòng chữ "Một tiếng tiếp một tiếng, một canh tiếp một canh, cây chuối ngoài cửa sổ, đèn trong cửa sổ, tình yêu vô hạn trong khoảnh khắc này".
Rượu vang nóng đang sủi bọt trong chiếc bình thủy tinh, hơi nước nhẹ bốc lên từ từ, làn gió mát mang theo mùi thơm của cam và quế.
Thư Dao quấn mình trong chiếc áo choàng và ngồi xuống, quản gia Thôi lập tức đưa một ly trà xanh cho cô.
Minh Thần phất tay, quản gia Thôi rời khỏi nhà thủy tạ, ông ấy cầm chiếc bình thủy tinh trên bếp đất đỏ rót cho Thư Dao một ly rượu vang đỏ nóng hổi.
"A Đình muốn sang Ý tìm cháu, nhưng bị uncle ngăn cản."
"Ý?" Thư Dao nhấp một ngụm rượu vang đỏ, vị ngọt, cô thì thầm: "Tại sao lại là Ý?"
"Không phải cháu muốn đi nghỉ ở Ý sao? Thằng bé nghĩ là uncle đã đưa cháu đến Ý rồi."
"Vậy tại sao uncle lại ngăn cản anh ấy? Cứ để anh ấy đi thôi."
Cô nói điều này một cách nhẹ nhàng, như thể cô không hề quan tâm chút nào.
Minh Sâm mỉm cười, cầm lấy bầu rượu đỏ rót cho mình một ly, hương vị mà các cô gái nhỏ thích quá ngọt đối với ông ấy, ông ấy đặt ly xuống.
"A Đình đúng là một tên khốn nạn, thằng bé đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng không ai nghi ngờ việc thằng bé yêu cháu."
Thư Dao mím môi, không nói gì.
“Trước kia khi Lily xảy ra tai nạn xe cộ thì uncle đã từng lo lắng A Đình sẽ trở nên, trở nên càng khó dạy bảo hơn, nhưng không ngờ rằng, thằng bé có cháu, những thay đổi của thằng bé trong những năm này thật đáng kinh ngạc.”
Thư Dao nghĩ đến chuyện cũ, suy nghĩ bắt đầu bay xa, cô cúi mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu vang đỏ thẫm, cảm thấy có chút buồn bã.
“Thật ra thì anh ấy vẫn luôn như vậy.”
Minh Sâm muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghe Thư Dao nói, ông ấy lại cảm thấy hứng thú: “Như thế nào?”
Thư Dao ngẫu nhiên liệt kê: "Điềm tĩnh, sáng suốt, có trách nhiệm, thật ra anh ấy vẫn luôn như vậy, chỉ là trước đây mọi người không để ý thôi."
"Thật sự như vậy?"
Cô nhớ lại cuộc gặp gỡ ở nghĩa trang và chậm rãi nói: "Khi anh ấy đến nghĩa trang tìm cháu lần đầu tiên, La Lâm Phương và Thư Tuệ Nghiên cũng ở đó, cháu nhận ra anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên trong cơn mưa lớn, cháu không muốn theo La Lâm Phương về quê, vì vậy cháu đã quỳ xuống trước mặt anh ấy và cầu xin anh ấy đưa cháu về nhà, anh ấy không làm vậy, anh ấy giả vờ không biết cháu, từ chối cháu, khiến cháu rất đau lòng, rất buồn bã, cũng rất tuyệt vọng.”
Minh Sâm im lặng lắng nghe, không bày tỏ ý kiến gì.
“Ngày hôm sau, cháu thực sự không muốn sống nữa, vì vậy cháu đã thừa dịp La Lâm Phương và con gái bà ta lục tung đồ đạc trong phòng ngủ mà chạy lên sân thượng, anh ấy lại một lần nữa tìm thấy cháu, dùng một tấm bùa bình an để thuyết phục cháu xuống từ sân thượng, ôm cháu, mang cháu về nhà.”
“Thật ra lúc đó cháu rất hoang mang, chau không biết tại sao anh ấy lại hay thay đổi như vậy, một ngày trước anh ấy còn nói không quen biết cháu, mà ngày hôm sau lại tìm tới cháu. Sau này cháu được cảnh sát Phùng nói cho biết, lúc ở nghĩa trang anh ấy đã nhìn ra được La Lâm Phương và con gái của bà ta rất khó dây dưa, anh ấy sợ sau này hai người đó sẽ thường xuyên tìm cháu làm phiền, nên mới nói không quen biết cháu, hôm sau anh ấy mang theo cảnh sát đến nhà cháu, nói ba của cháu bị tình nghi có liên quan đến một vụ án mưu sát, mượn sức mạnh của cảnh sát để dọa hai mẹ con họ đi, bọn họ đã không hỏi thăm tin tức về cháu trong nhiều năm."
"Cũng đến lúc đó cháu mới hiểu được, anh ấy làm như vậy hoàn toàn là vì bảo vệ cháu, anh ấy cân nhắc nhiều thứ hơn cháu, bao gồm cả việc lừa dối Thương Đình Châu và điều tra vụ tai nạn xe hơi. Khi đó anh ấy mới 17 tuổi, anh ấy vừa phải chịu đựng nỗi đau khi mẹ mình bị thương nặng và hôn mê bất tỉnh, vừa phải bình tĩnh lý trí để điều tra cha mình và chăm sóc cho một người yếu đuối và nhút nhát là cháu, thật sự không dễ dàng với anh ấy.”
Một nụ cười mỉm hiện trên môi cô.
"Anh ấy chưa từng thay đổi, anh ấy vẫn luôn ưu tú như vậy."
Khi Thư Dao nói lời này, ánh mắt của cô trở nên mơ hồ.
Trái tim của Minh Đình khép chặt cửa, khó có ai có thể vào được, nhưng một khi vào được bên trong, bạn sẽ phát hiện trái tim anh ấy mềm mại và ấm áp hơn bất kỳ ai.
Không phải vì cô mà anh ấy thay đổi khiến người ta ngạc nhiên.
Anh ấy luôn luôn, luôn luôn làm người ta ngạc nhiên.
Sau khi nghe xong, Minh Sâm im lặng rất lâu.
Thư Dao uống một hơi hết sạch rượu vang đỏ trong ly, sau đó cầm bình thủy tinh rót thêm một ly nữa, thuận tiện rót đầy ly của Minh Sâm.
"Vậy tại sao cháu lại muốn rời xa nó?" Minh Sâm hỏi như vậy sau một khoảng rất lâu.
Thật ra câu hỏi này hơi khó trả lời, Thư Dao suy nghĩ mấy phút rồi mới nói: "Bởi vì, bởi vì cháu nghĩ anh ấy không nên làm như vậy, anh ấy có thể dùng phương thức bình tĩnh hơn để đạt được mục tiêu, thay vì... Cháu không biết nữa.” Cô mỉm cười: “Cháu không biết phải diễn đạt thế nào, có thể là do tâm lý của người nhà, cháu không hy vọng anh ấy dùng phương pháp vũ lực để giải quyết vấn đề, hoặc là nói, cháu vẫn luôn ngưỡng mộ anh ấy, anh ấy đối xử với cháu như vậy, cháu cũng không phải hoàn toàn không muốn, nhưng anh ấy như vậy, khiến cháu không thể ngưỡng mộ anh ấy như lúc trước được, cháu đoán là đó là bộ lọc của cháu, cháu có mọt bộ lọc đối với anh ấy, cháu không muốn anh ấy phá vỡ bộ lọc này".
Minh Sâm mỉm cười thoải mái.
"Không ai là hoàn hảo cả, Dao Dao, A Đình là người, không phải thần."
"Có lẽ vậy."
Thư Dao ngẩng đầu uống rượu, trong lòng cô, Minh Đình có lẽ thật sự là thần.
Tuy Minh Sâm ghen tị nhưng vẫn phải nói: "Thật ra A Đình đạt được mục tiêu của mình trong ‘bình tĩnh’ hơn.”
"Cái gì?" Sau khi uống rượu, Thư Dao có chút choáng váng.
Minh Sâm đẩy tách trà về phía cô và nói: "Thằng bé đến gặp uncle không lâu sau lễ trưởng thành của cháu, nó muốn uncle giúp nó giải phóng sức mạnh của mình khỏi ông nó."
"Giải phóng sức mạnh?" Thư Dao nghe có chút không hiểu.
Minh Sâm cười nói: "Dao Dao, cháu phải biết A Đình không muốn tiếp quản sự nghiệp gia tộc một chút nào, nó chỉ muốn bảo vệ mảnh đất nhỏ của Lily và cùng cháu sống cuộc sống ổn định. Nhưng nó biết cháu rất quan tâm đến ý kiến của trưởng bối chúng ta, cho nên hơn một năm nay, nó vẫn luôn tiếp xúc với các dự án trong tay ông nó, muốn có tiếng nói lớn hơn, dùng nhiều tiền hơn để đánh cược tương lai cùng cháu."
"Vậy thì anh ấy...?"
Tại sao phải ép buộc?
Minh Sâm hiểu ý cô, nói: "Bởi vì ông nó đã tìm thằng bé nói về chuyện hôn nhân của cháu, ông nó muốn cháu đính hôn với Tụng Thanh, nó sợ cháu sẽ đồng ý. Uncle không giải thích thay nó, ngay từ đầu thằng bé đã sai khi ép buộc cháu, nhưng uncle có thể hiểu nó, đàn ông mà, luôn có một hoặc hai điểm yếu, đời này nó không sợ bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình ngoại trừ mất cháu, sợ hãi mới là nguyên nhân gốc rễ khiến thằng bé phạm sai lầm.”
Thư Dao nắm chặt tách bằng cả hai tay, cúi mắt và im lặng.
Quản gia Thôi mang tới một ấm trà đỏ, mang ấm rượu vang đỏ đã cạn đi.
Minh Sâm rót cho cô một tách trà rồi thuận miệng hỏi: "Bây giờ cháu có muốn tha thứ cho thằng bé không?"
Thư Dao ngẩng đầu nhìn ông ấy, cố ý không trả lời.
Minh Sâm cười khẽ: "Đúng là không nên dễ dàng tha thứ cho nó, nhưng đừng tự làm khổ mình, uống một tách trà nóng giải rượu, uncle sẽ dẫn cháu đi đốt pháo hoa."
"Thật sao?" Ánh mắt Thư Dao sáng lên, pháo hoa bị cấm trong thành phố, cô đã không chơi pháo hoa nhiều năm rồi.
Minh Thần nhìn vẻ mặt của cô, cười nói: "Xem ra A Đình không quan trọng bằng việc đốt pháo hoa."
Thư Dao ‘hừ’ một tiếng đầy kiêu ngạo, không để ý tới ông ấy.
-
Năm mới trôi qua trong bình yên, ngày hôm sau Minh Sâm rời khỏi Trừng Viên.
Một khi gánh nặng trong lòng được trút bỏ, Thư Dao liền vui vẻ hơn, chẳng những nói nhiều hơn, khẩu vị cũng tăng lên một chút, có đôi khi còn muốn ra ngoài đi dạo.
Quản gia Thôi rất vui mừng khi thấy sự thay đổi của Thư Dao theo thời gian.
Sáng sớm ngày lễ Lạp Bát, Trừng Viên đã bắt đầu có tuyết rơi, những bông tuyết nhỏ mịn rơi trên lá ngoài cửa sổ, phát ra tiếng động rõ ràng, Thư Dao thức dậy rất sớm.
Cô mở mắt ra và thấy những bóng tuyết mờ ảo, cô xoay người thức dậy, lấy áo khoác, buộc chặt lại và mở cửa.
Trời vẫn còn tối, đèn sàn trong vườn chiếu sáng những bông tuyết đang bay lượn, cô kéo chặt áo khoác lại và đứng dưới hiên nhà, lặng lẽ nhìn tuyết bay vây quanh những bông hoa và cây cối trong vườn.
Sau khi cô đứng đó một lúc, tiếng gõ cửa vang lên, quản gia Thôi mang theo một chiếc bếp than đi đến hành lang của cô: "Đoán được Thư tiểu thư sẽ dậy ngắm tuyết, sợ cô bị lạnh nên tôi đặt bếp than để giữ ấm cho cô."
Thư Dao nghiêng đầu mỉm cười với ông ấy: "Cảm ơn quản gia Thôi."
"Hôm nay là lễ Lạp Bát, có thể tối nay chủ tịch sẽ đến, phòng bếp đang chuẩn bị tiệc Lạp Bát, chế độ ăn uống của Thư tiểu thư có kiêng gì không?"
Thư Dao lắc đầu: "Quản gia Thôi cứ lo liệu là được."
Quản gia Thôi đồng ý: "Vậy cô hãy vào trong đứng, đừng để bị lạnh, tôi sẽ đi pha cho cô một ấm trà nóng ngay bây giờ."
"Được."
Cuộc sống của Thư Dao trôi qua ngày càng thoải mái hơn, so với những đêm đầu tiên đi ngủ phải mặc niệm những lời định thần trước khi đi ngủ, thì giờ đây lòng cô trở nên bình thản hơn, ngay cả khi nghĩ đến Minh Đình, cô cũng không còn cảm thấy đau khổ hay buồn bã nữa.
Cô nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp anh, nhưng cô không biết tình trạng của Minh Đình, cũng không biết anh có giống như lời Minh Sâm nói đêm đó hay không - ‘Tuyệt đối không để cô có cuộc sống dễ dàng’.
Sau buổi trưa bầu trời trở nên rất ảm đạm, những phiến đá xanh trong vườn đã bị tuyết phủ kín, hoa mận trắng nở rộ kiêu hãnh giữa tuyết, bên ngoài Thính Vũ Hiên vang lên tiếng tuyết rơi xào xạc trên lá chuối tây, một chiếc bếp đất sét nhỏ màu đỏ được dựng lên với một chiếc vỉ nướng, trên đó đang nướng hạt dẻ và cam, hồng trà đang bốc hơi trong chiếc cốc sứ.
Thư Dao đến nhà thủy tạ ngắm tuyết, quản gia Thôi vừa giúp cô lột vỏ quýt, vừa nói chuyện phiếm, múi quýt ấm áp chua ngọt tan chảy giữa môi và răng, tâm trạng cô vô cùng tốt.
Tuyết rơi càng ngày càng dày, Trừng Viên đã phủ một lớp tuyết trắng, hoa cỏ cây cối, núi non, đá tảng đều phủ một lớp áo màu bạc, mang đến một vẻ đẹp tĩnh lặng và trầm mặc.
Trong nhà thủy tạ có lò sưởi đang cháy, Thư Dao không sợ lạnh, nên bảo quản gia Thôi kéo rèm tre hai bên lên, để cô có thể thuận tiện ngắm cảnh hơn.
Dì Trương mang đến một bát siro táo gai, cô cầm thìa lên uống từng ngụm nhỏ.
Mành trúc cuộn lên từng chút một, gió lạnh mang theo hạt tuyết thổi vào, quản gia Thôi móc mành xong, nhìn thấy chiếc ô đen phủ đầy tuyết ở đối diện, ông ấy quay đầu nhìn về trong nhà thủy tạ, khẽ gọi: "Thư tiểu thư."
Thư Dao quay đầu lại đáp lời, chiếc thìa trong tay lại rơi xuống kêu leng keng.
Có một con đường trong rừng chuối ở phía tây của nhà thủy tạ, dẫn thẳng đến cầu ngũ khúc bắc qua hồ Bích Nguyệt, Thư Dao ngơ ngác nhìn, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông đang cầm ô đứng đó.
Anh mặc đồ đen, trên gấu áo khoác có một ít tuyết, chiếc ô đen đã chuyển sang màu trắng hoàn toàn, nhìn theo đường đi, dấu chân của anh đã sớm bị tuyết phủ kín, không biết Minh Đình đã đến từ lúc nào, cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu.
Trái tim đã im lặng từ lâu của cô lại bắt đầu đập loạn xạ, cô vội vàng quay mặt đi, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.
Quản gia Thôi lặng lẽ lui ra sau, do dự một lát có nên mời người kia vào trong nhà thủy tạ hay không, nhưng vì Thư Dao không nói gì nên ông ấy cũng không hỏi thêm nữa.
Gió thổi, những hạt tuyết bám trên ô rơi về phía trước, phủ kín mặt và mắt anh.
Thư Dao đã cảm thấy lạnh, cô liếc nhìn anh, kéo chặt áo choàng, buồn bực hỏi: "Anh đến đây làm gì?"
Minh Đình hồi lâu không nói gì, cổ họng khô khốc, nhưng khi cô hỏi, anh lại trả lời: "Anh nhớ em."
Thư Dao cố ý khống chế ánh mắt, không nhìn anh, trong vườn yên tĩnh một hồi, anh lặp lại: "Anh rất nhớ em."
Trong mắt Thư Dao đột nhiên nóng lên, cô cắn môi, quay đầu sang phía bên kia của nhà thủy tạ.
Hơi thở trắng xóa của Minh Đình làm mờ mắt anh, anh nắm chặt cán ô, nói từng chữ xin lỗi: "Xin lỗi, Dao Dao."
Tuyết rơi lặng lẽ, nhưng cô vẫn không chịu ngoảnh lại nhìn.
Khuôn mặt đông cứng của anh khiến anh khó có thể nói rõ ràng, anh mím môi, hít một hơi thật sâu không khí lạnh, và bình tĩnh nói: "Trước đây, anh chỉ cảm thấy em không thể rời bỏ anh, anh cũng hưởng thụ từng khoảnh khắc em ở bên anh, anh đã đi từ mong muốn em tự lập đến muốn chiều chuộng em để em không thể sống thiếu anh nữa và chỉ có thể ở bên anh và đồng hành cùng anh suốt quãng đời còn lại."
"Minh Sâm nói anh bị bệnh, đúng vậy, anh bị bệnh rất nặng, nếu không được nhìn thấy em thì anh sẽ mất kiểm soát."
Thư Dao cố gắng hết sức để ngăn nước mắt rơi, nhưng cảm xúc không thể chiến thắng lý trí, cô cắn chặt môi khẽ nức nở.
Giọng nói của anh vang lên từ phía sau cô: “Những năm qua, anh đã cố gắng hết sức để bảo vệ em, nhưng anh không ngờ rằng, cuối cùng anh lại là người làm em tổn thương nhiều nhất. Anh sợ rằng em sẽ rời xa anh, Dao Dao, anh rất sợ, nhưng... Nhưng anh sợ hơn là em sẽ vì anh mà chịu khổ, nếu như ở bên cạnh anh em sẽ cảm thấy đau khổ..."
Anh dừng lại một lúc lâu.
"Anh sẽ buông tay."
Anh nói nhanh chóng dứt khoát, như thể anh sẽ hối hận nếu nói chậm hơn nữa.
"Em được tự do."
"Dao Dao."
"Anh yêu em."
Nước mắt đã chảy dài trên mu bàn tay, nhưng Thư Dao vẫn cố gắng không ngoảnh lại nhìn, mặc dù cơ thể cô đã bắt đầu run rẩy.
Cô không nhịn được hít một hơi thật sâu để xoa dịu nỗi đau trong lòng, cảm xúc bộc lộ ra ngoài, cô đột nhiên quay lại nhìn anh.
Tuyết đang rơi trong vườn, trên cầu ngũ khúc lưu lại dấu vết nơi anh đã đứng trong một thời gian dài, với một chuỗi dấu chân kéo dài ra bên ngoài.
Anh đã đi.
Cô sững sờ một lúc rồi nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài.