Bác sĩ Trương đến kiểm tra cho Thư Dao, thân thể cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng những tổn thương trong lòng vẫn không ngừng giày vò cô.
Thực ra, Minh Đình không rõ nguyên nhân cụ thể khiến Thư Dao bị PTSD, trước đây, Thư Minh Viễn chỉ nói sơ qua về bệnh tình của cô mà không đi sâu vào chi tiết, hơn nữa đây là chuyện riêng tư, anh cũng không hỏi thêm, anh chỉ biết rằng khi còn nhỏ, Thư Dao từng bị bắt nạt, vì vậy cô rất sợ những người đàn ông có vóc dáng vạm vỡ hoặc gương mặt dữ tợn, nhưng cụ thể do ai và đã xảy ra chuyện gì thì anh hoàn toàn không hay biết.
Lần này, phản ứng kích động của Thư Dao nghiêm trọng hơn nhiều so với lần đầu tiên gặp Thương Đình Châu, Minh Đình đã cố gắng trấn an cô, nhưng cô vẫn không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, vừa không nghe lọt lời anh nói, vừa không thể nói được câu nào, chỉ sau khi được bác sĩ Trương tiêm thuốc thì cô mới dần dần bình tĩnh lại.
Chờ khi cô ngủ say, Minh Đình mới đứng dậy xuống lầu, bác sĩ Trương vẫn đang đợi dưới phòng khách.
Minh Quân Thành đã rời đi ngay sau khi Minh Đình buông lời đuổi khách.
Phòng khách bừa bộn đã được dì Tô thu dọn sạch sẽ, khi Minh Đình bước xuống, bác sĩ Trương vẫn đang ghi chép bệnh án của Thư Dao.
Khi Minh Đình hỏi về quá khứ của cô, bác sĩ Trương hiếm hoi thở dài, nói: "Dao Dao là một cô gái rất kiên cường."
Năm tám tuổi, cô suýt bị xâm hại, nhảy lầu trong cơn tuyệt vọng, nếu tầng lầu không thấp và cô may mắn rơi xuống vườn rau phía sau nhà, thì với vóc dáng gầy yếu như vậy, sợ rằng không chết cũng sẽ tàn phế.
Nhưng bất hạnh của cô không chấm dứt sau lần chấn thương nghiêm trọng ấy, căn bệnh tâm lý khiến cô bị giày vò dai dẳng, vì sợ tiếp xúc với người khác nên thường xuyên bị cô lập, còn hay trở thành mục tiêu của bạo lực ngôn từ, cô thường giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, tinh thần lúc nào cũng hoảng loạn, cả thể xác lẫn tâm hồn đều suy nhược.
Thực ra, với cô mỗi một ngày còn sống đều là một sự giày vò, nhưng cô đã kiên cường vượt qua.
Bởi vì cô vẫn còn một người ba yêu thương mình, hai ba con nương tựa lẫn nhau, không rời bỏ nhau, cô sợ cô đơn, nhưng càng sợ ba cô độc hơn, vì vậy cô luôn mạnh mẽ, lạc quan, gắng gượng trưởng thành giữa đống hoang tàn đổ nát.
"Đừng nói nữa."
Nghe đến đây, Minh Đình lên tiếng ngắt lời.
Anh lớn hơn Thư Dao vài tuổi, lẽ ra tâm lý phải vững vàng hơn cô rất nhiều, nhưng anh không thể nghe nổi nữa.
Những lời kể này khiến anh không ngừng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó trên sân thượng, trước đây, anh còn không chắc chắn lắm, nhưng giờ anh đã có thể khẳng định một trăm phần trăm rằng, nếu lúc đó anh không kịp thời xuất hiện, Thư Dao chắc chắn sẽ nhảy xuống chẳng chút do dự.
Mỗi câu nói của bác sĩ Trương như một lưỡi dao, mỗi lời ông ấy thốt ra là một nhát đâm vào tim, anh không muốn nghe thêm về những nỗi đau của cô nữa.
"Phải làm thế nào em ấy mới có thể khỏe lên?" Anh hỏi.
Bác sĩ Trương ngập ngừng giây lát rồi đáp: "Môi trường ổn định và đủ đầy, sự dẫn dắt nhẹ nhàng kiên nhẫn, duy trì tâm trạng thoải mái vui vẻ, cho cô ấy một tình thương vững chắc, dài lâu."
Nghe xong, Minh Đình im lặng một lúc, mãi sau mới nói: "Được, tôi hiểu rồi."
-
Giấc ngủ này của Thư Dao hoàn toàn nhờ vào tác dụng của thuốc, khi thuốc hết hiệu lực, cô liền tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã ngả về tây, bóng rèm lụa phản chiếu lên sàn gỗ, chú chó nhỏ nằm bên mép giường cô, đôi mắt đen tròn láu lỉnh, nghe thấy cô trở mình, nó lập tức bật dậy, khe khẽ rên lên vài tiếng.
Thư Dao nhớ rất rõ hôm nay Minh Tinh đã liều mạng bảo vệ cô thế nào, cũng nhớ nó đã bị tên bác sĩ kia đá văng ra sao, cô đưa tay xoa đầu nó, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
Chú chó nhỏ không thể nói, chỉ có thể dùng đôi mắt ướt át và những tiếng rên ấm ức để bày tỏ cảm xúc của mình.
Trong đám đông, Thư Dao là một kẻ yếu đuối không thể nghi ngờ, nhưng khi đối diện với chú chó nhỏ, cô lại cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn, vì vậy, cô có trách nhiệm với nó.
Cô vỗ về an ủi nó: "Đừng buồn, cục cưng, chị sẽ nhờ anh trai đưa em đi bác sĩ khám."
Lời vừa dứt, từ cửa phòng truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Anh sẽ đưa nó đi khám bác sĩ, thế còn em?"
Thư Dao giật mình ngoảnh lại.
Cô đã uống thuốc, trạng thái ổn định hơn nhiều, cảm xúc lúc nhìn thấy Minh Đình cũng không dao động quá mạnh, chỉ ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Anh."
Minh Đình cầm trên tay một bát chè long nhãn bách hợp, là món ăn xế mà dì Mai đặc biệt chuẩn bị cho cô, nhưng cô chưa kịp ăn thì đã bị dọa sợ, ngủ một giấc đến tận bây giờ mới tỉnh.
"Đói không? Có muốn ăn chút gì không?"
Minh Đình mang bát chè đến bên giường, đỡ cô ngồi dậy bằng một tay.
"Có chỗ nào khó chịu không? Anh gọi bác sĩ Trương đến kiểm tra lại nhé?"
Mặt trời dần lặn, ánh cam xuyên qua rèm cửa, nhuộm đỏ mái tóc Minh Đình, ánh sáng rực rỡ len lỏi trong đôi mắt anh, hòa thành sắc hổ phách dịu dàng.
Thư Dao nhìn đến ngẩn người, bỗng nhiên bị anh gõ nhẹ vào trán.
"Nghĩ ngợi gì thế? Anh đang nói chuyện với em đấy."
Thư Dao xoa xoa trán, chu môi: "Anh à, anh dịu dàng thì dễ mến hơn đấy."
Minh Đình mặt không biểu cảm hỏi ngược lại: "Vậy khi anh không dịu dàng, em không thích à?"
"Tất nhiên không phải rồi." Thư Dao cười ngọt ngào: "Anh thế nào em cũng thích."
Minh Đình không nói gì, chỉ đưa bát chè đến trước mặt cô.
Thư Dao không đón lấy, chần chừ hai giây, dè dặt hỏi: "Anh có thể đút cho em không?"
Cô đã chuẩn bị tinh thần để bị từ chối, nhưng Minh Đình chẳng nói gì, chỉ cầm thìa, múc từng muỗng chè đưa đến môi cô.
Điều này khiến Thư Dao hơi bất ngờ, cô còn tưởng rằng anh sẽ nói móc vài câu.
Nhưng dù trông có vẻ dịu dàng chu đáo, thực chất Minh Đình chỉ đang máy móc lặp lại động tác, thậm chí chẳng thèm nói thêm câu nào.
Nhưng Thư Dao vẫn nhớ sự hỗn loạn trước đó, trong lòng hơi lo lắng.
Thấy chè ngọt đã sắp cạn, Thư Dao mới lên tiếng hỏi: "Anh ơi... ông ta có làm khó anh không?"
Minh Đình đặt bát xuống bên cạnh, cũng chẳng ngẩng đầu, chỉ hỏi lại: "Ông ta đã làm khó anh bao nhiêu năm nay rồi, nhưng anh vẫn ổn đấy thôi?"
Cũng đúng thật.
"Em không cần sợ ông ta, ông ta không dám làm gì em đâu, lần sau ông ta còn đến gây sự, em cứ thả chó cắn ông ta đi."
Minh Đình nói câu đó rất nhẹ nhàng tự nhiên, như thể trước đây anh đã từng làm vậy.
Thư Dao giật mình: "Ừm... Được không ạ?"
"Sao lại không? Dù sao thì em còn nhỏ, nếu có bắt nạt ông ta, nói ra ngoài vẫn hợp lý hơn nhiều so với việc anh ra tay."
"Nhưng Minh Tinh còn nhỏ quá, hôm nay nó còn bị bác sĩ kia đá một cái."
Minh Đình vốn đang nhìn chú chó nhỏ, nghe thấy câu này, khóe môi đột nhiên hiện lên nụ cười.
Anh nghiêng đầu nhìn cô.
Hôm nay Thư Dao bị hoảng sợ, sắc mặt vẫn còn hơi tái, vừa uống chút chè ngọt nên mới có chút huyết sắc.
Cuối hạ, ánh chiều tà rực rỡ như tranh, hòa cùng màu trắng tinh khôi của cô, ánh hoàng hôn đỏ rực soi bóng trên mặt nước xanh thẳm, sóng mắt cô long lanh như vẽ, sáng ngời sinh động.
Anh không khỏi bật cười, cô bé này đúng là ngoan ngoãn, vậy mà còn đang cân nhắc tính khả thi của chuyện đó.
"Vậy anh mua thêm cho em một con chó lớn nhé?"
"Không cần đâu."
Thư Dao từ chối rất dứt khoát, Minh Đình cũng không hỏi thêm lý do, nên anh không biết lúc này Thư Dao đang nhìn chú chó nhỏ có thêm những suy nghĩ gì.
Huấn luyện viên từng nói với cô rằng sau ba tháng nữa, Doberman sẽ phát triển rất nhanh, thân hình sẽ lớn lên trông thấy, lần này Minh Quân Thành vội vã rời đi, chắc sẽ không quay lại trong khoảng thời gian tới, đến lúc đó, chắc chắn Minh Tinh đã lớn thành một chú chó to có thể bảo vệ cô, vậy thì chuyện thả chó cắn người... hình như... có vẻ... cũng được đấy?
Không không không, như vậy là không đúng, Thư Dao lập tức bác bỏ suy nghĩ trong lòng.
Ngày thường Minh Đình rất bận rộn, luôn đi sớm về khuya, thời gian ở bên cô rất ít, đặc biệt là sau khi cô về phòng ngủ, có những hôm cả ngày chỉ có thể nói chuyện với anh đôi ba câu vào buổi sáng.
Hôm nay Minh Quân Thành đến quậy một trận, lại giúp anh em bọn họ ở bên nhau cả nửa ngày, miệng Minh Đình chẳng nói lời hay, nhưng hành động lại không rời cô nửa bước.
Rót trà rót nước là chuyện thường tình, bầu bạn trò chuyện lại càng quen thuộc, buổi tối hai người còn cùng nhau đưa Minh Tinh đi bệnh viện thú y kiểm tra, chỉ khi thấy kết quả bình thường, Thư Dao mới hoàn toàn yên tâm.
Khi trở về thì trời đã khuya, cô biết dạo này Minh Đình rất mệt, không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi, nên vừa về đến nhà đã vào phòng tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.
Thế nhưng trước khi cô kịp tắt đèn, Minh Đình đã gõ cửa phòng cô.
"Sao vậy, anh?"
Về khuya, Minh Đình gõ cửa phòng cô, hỏi: "Ban ngày ngủ nhiều vậy, giờ có ngủ được nữa không?"
Thư Dao nghĩ một lúc, lắc đầu, đúng là không buồn ngủ.
"Vậy xem phim với anh nhé?" Anh bình thản nói.
"Được ạ!" Cô lập tức bật dậy khỏi giường.
Cô chưa từng xem phim cùng Minh Đình, trong đêm cuối hè, mây mỏng che lấp mặt trăng ngoài cửa sổ, sao trời lấp lánh, gió đêm lướt qua ô cửa mang theo hương thơm cây cỏ trong vườn, hai người cùng nhau cuộn tròn trên sofa xem một bộ phim có tiết tấu chậm rãi, chỉ nghĩ đến khung cảnh này thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Vừa xuống giường, chú chó Minh Tinh đang nằm cạnh giường cũng lập tức đứng dậy, nó chỉ chậm hơn Thư Dao hai bước, vậy mà đã bị Minh Đình đóng cửa nhốt lại trong phòng.
Chú chó nhỏ bất lực, kêu mấy tiếng, nhưng Thư Dao quá vui nên chẳng nghe thấy gì, hớn hở theo Minh Đình xuống lầu.
Dù đã ở đây một thời gian, nhưng Thư Dao vẫn chưa từng đến tầng hầm.
Thang máy đi xuống, tầng hầm được chia thành hai khu vực, bước ra khỏi thang máy, phía đông là phòng chiếu phim, phía tây là một không gian mở.
Bên đó không bật đèn, nhưng ánh trăng từ giếng trời hắt xuống khu vườn sau, giúp cô có thể nhìn rõ năm cây đàn guitar và ba cây bass treo trên tường, một bộ trống được đặt ở góc phòng, hai cây keyboard xếp song song bên cạnh, còn cây đàn piano đắt giá của Steinway & Sons thì lặng lẽ đứng dưới ánh trăng.
Trên tường còn có một tấm bảng trắng, hình như ghi lại vài đoạn hợp âm, nhưng ánh sáng quá mờ, nốt nhạc cũng không đầy đủ, khiến Thư Dao không thể nhận ra đó là gì.
Rõ ràng đây là "căn cứ bí mật" của Minh Đình, không bàn đến việc anh có thích hay không, chỉ cần có thể tập hợp tất cả những nhạc cụ này lại một chỗ và trang bị hệ thống âm thanh đỉnh cao như thế, chứng tỏ anh từng nghiêm túc chơi nhạc, thế nhưng, trong suốt khoảng thời gian ở cùng nhau, Minh Đình chưa từng thể hiện tài năng âm nhạc trước mặt cô.
Cô vẫn nhớ khi mới đến Vườn Phương Nhuy, cô từng thấy hai cây guitar điện trong phòng ngủ của Minh Đình, nhưng từ đó về sau, cô không còn thấy nhạc cụ nào nữa, hóa ra chúng đều được đặt ở đây.
Có vẻ như đã rất lâu anh không chạm vào chúng rồi.
Cô chậm rãi bước theo Minh Đình vào phòng chiếu phim, bên cạnh sofa có đặt sẵn hoa quả và đồ ăn vặt, một chiếc chăn cashmere được gấp gọn trên tay vịn, chỉ cần nhìn thoáng qua, Thư Dao đã nhận ra Minh Đình muốn xem phim cùng cô không phải chỉ là ý định bất chợt.
Cô vui vẻ bước đến gần, vô cùng tự nhiên khoác tay lên sau eo của Minh Đình, tựa sát vào người anh, cùng nhìn lên màn hình.
Minh Đình đang chọn phim, nhưng ô chọn vẫn dừng lại ở bộ phim đầu tiên, góc trên bên phải của poster có một nhãn dán ghi "Xem nhiều nhất", cô tò mò hỏi: "Anh thích xem bộ này à?"
Minh Đình di chuyển ô chọn sang phim khác, nói: "Anh chưa từng xem."
Thư Dao bỗng phản ứng kịp, nếu "Xem nhiều nhất" không phải từ Minh Đình, vậy thì chỉ có thể là từ chủ nhân còn lại của căn nhà này.
Cô ngăn Minh Đình tiếp tục chọn phim khác: "Vậy chúng ta xem bộ này đi."
"Em chắc chứ?"
Cô gật đầu.
Thư Dao luôn tin rằng, các tác phẩm nghệ thuật có thể truyền tải muôn vàn cảm xúc phức tạp, còn con người thì có những nhu cầu cảm xúc khác nhau, nếu bộ phim này được mẹ xem đi xem lại nhiều lần, chứng tỏ nó đã truyền đến bà ấy những cảm xúc bà ấy cần, có lẽ cô có thể hiểu thêm về nội tâm của mẹ thông qua bộ phim này, vì vậy, cô muốn xem thử.
Minh Đình mời cô xem phim không hẳn vì muốn xem phim, nên đương nhiên cô chọn gì thì xem nấy.
Khi đèn tắt, Thư Dao tháo giày, cuộn mình trên sofa, Minh Đình điều chỉnh âm lượng xong thì ngồi xuống bên cạnh, tiện tay kéo chiếc chăn cashmere đặt vào lòng cô.
Thư Dao hiểu hết nhưng không nói gì, vui vẻ đón nhận sự quan tâm của anh, còn hỏi: "Anh ơi, em có thể dựa vào anh không?"
Thực ra cũng không thể gọi là hỏi, bởi vì ngay khi nói xong câu đó, cô đã tựa vào vai Minh Đình, không cho anh cơ hội từ chối.
Bộ phim này đúng như cô nghĩ, nhịp điệu chậm rãi, ấm áp và chữa lành, nó kể về Frances, một nữ nhà văn sau khi bị chồng phản bội đã một mình lên đường tìm kiếm cuộc sống mới.
Giữa phim, Frances có một đoạn hội thoại với ông chủ nhà đất Martini khiến Thư Dao ấn tượng sâu sắc:
"Frances: Anh biết điều đáng sợ nhất của ly hôn là gì không? Chính là nó không thực sự giết chết anh, nó không giống như một viên đạn xuyên tim hay một vụ tai nạn xe hơi trực diện, nhưng khi người mà anh thề sẽ yêu đến cuối đời nói với anh rằng 'Tôi chưa từng yêu anh', thì ngay lập tức, anh sẽ chết."
Frances vùng vẫy trong vũng lầy của cuộc ly hôn, cô ấy đau khổ, sợ hãi, mất ngủ triền miên, thậm chí hoài nghi chính mình, trốn tránh thực tại.
Nhưng cô ấy vẫn mua một căn nhà cũ trên đường đi, bởi vì cô ấy vẫn còn hy vọng, cô ấy muốn tìm lại chính mình, muốn tổ chức một đám cưới trong căn nhà đó, muốn có một mái ấm.
Nghe xong, ông Martini kể cho Frances một câu chuyện:
"Ông Martini:"Đoạn nằm giữa Áo và Ý của dãy núi Alps có tên là Semmering, đó là một vách núi cheo leo đến khó tin, người ta đã xây dựng đường ray băng qua nó, nối liền Vienna và Venice, họ xây dựng nó ngay cả khi chưa có đoàn tàu nào hoạt động, bởi vì họ tin rằng, một ngày nào đó, tàu hỏa nhất định sẽ đến."
Đến đây, Thư Dao phần nào hiểu được vì sao mẹ lại xem bộ phim này nhiều lần như vậy.
Mẹ cô và Frances có cùng nỗi đau và cảm giác, cũng đã từng "chết" một lần trong sự phản bội của Thương Đình Châu.
Có lẽ mẹ cũng giống Frances, vẫn còn hy vọng, vẫn muốn có một mái ấm, vì vậy, mỗi lần xem phim, bà ấy lại tự chữa lành thêm một chút, cho đến khi vết thương ngừng rỉ máu và bắt đầu kết vảy.
Chỉ cần đủ kiên định, đủ niềm tin, thì tàu hỏa nhất định sẽ đến, một cuộc sống mới nhất định sẽ mở ra.
Nhưng Thư Dao không kịp suy nghĩ thêm, bởi vì đến đoạn sau của bộ phim, cô đã ngủ mất rồi.
Cảm nhận được cơ thể bên cạnh dần nặng trĩu, Minh Đình nhẹ nhàng đỡ lấy cằm cô, dịch chuyển phần thân trên, để cô gối lên đùi mình.
Bộ phim vẫn tiếp tục, ánh sáng rực rỡ của màn ảnh phản chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của cô.
Dường như cô chẳng thay đổi gì, nhưng hình như đã thay đổi rất nhiều.
Dù vẫn là gương mặt ấy, nhưng hoàn toàn khác với cô gái anh từng gặp trên sân thượng ngày hôm đó.
Người ta thường nói "anh cả như ba", giờ đây, anh thực sự có thể hiểu được cảm giác của Thư Minh Viễn khi nhìn con gái.
Chỉ cần Thư Dao bình an, anh cũng sẽ thấy yên lòng.
Người ta cũng nói "yêu thương như chăm hoa", và anh… nhất định không để hoa héo úa.
...
Bộ phim kết thúc, nhưng Thư Dao vẫn ngủ say, Minh Đình bế cô lên rồi đi ra ngoài, anh không muốn qua đêm cùng cô ở dưới tầng hầm.
Lên lầu, anh đi thẳng vào phòng mình, suốt cả đoạn đường Thư Dao không hề tỉnh lại, anh bèn đặt cô xuống chỗ mà cô vẫn hay ngủ trước đó.
Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, anh định đứng dậy chỉnh lại nhiệt độ một chút, nhưng vừa mới buông tay, Thư Dao đã nắm lấy cổ tay anh.
Cô không hề tỉnh, chỉ vô thức nắm lấy anh, Minh Đình không nghĩ ngợi nhiều, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của cô ra.
Có vẻ như cảm nhận được lực kéo, đột nhiên Thư Dao ôm chặt lấy cánh tay anh, ngay khoảnh khắc đó, cô bật khóc nức nở khiến anh đứng sững tại chỗ.
"Thư Dao?"
Cô lẩm bẩm gì đó, anh nghe không rõ nên cúi người lại gần.
Vừa nghe thấy, tim anh bỗng chốc run lên.
Cô đang khóc thầm, nước mắt chảy dài, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Tôi không phải con hoang... Tôi không phải con hoang..."
Anh bắt đầu thấy hơi mơ hồ.
Không biết sự bình tĩnh của cô hôm nay có phải chỉ là vỏ bọc hay không.
Lẽ ra anh nên nhận ra điều này từ lời của bác sĩ Trương, lần đầu tiên anh thấy cô bị kích động đến mức gần như ngất xỉu, cho dù có dùng thuốc đi nữa, những đau đớn ấy sao có thể trôi qua như chưa từng tồn tại?
Nước mắt cô nhanh chóng làm ướt gối, anh chạm vào, chỉ cảm thấy một mảng ẩm ướt.
"Thư Dao?"
"Dao Dao?"
Anh muốn đánh thức cô dậy, không muốn cô tiếp tục mắc kẹt trong cơn ác mộng, nhưng dù anh gọi thế nào, cô cũng không tỉnh, chỉ sau khi ngừng nức nở, cô khẽ thì thầm một tiếng: "Anh ơi..."
Anh còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy giọng cô rất khẽ: "Ôm em đi..."
Ý thức của Thư Dao không rõ ràng, cô mơ thấy một vùng đầy gai nhọn, mơ thấy tiếng côn trùng mùa hè vo ve, những bụi gai quấn lấy cô, lũ côn trùng không ngừng kêu lên: "Con hoang... Con hoang..."
Cô không phải con hoang!
Cô mắc kẹt giữa những bụi gai, không thể thoát ra, bên tai vang vọng toàn những lời sỉ nhục.
Đúng lúc tuyệt vọng, cô nghe thấy một giọng nói gọi tên mình.
Ngay khi giọng nói ấy vang lên, những bụi gai quanh cô liền lùi lại, những âm thanh ám ảnh bên tai cô cũng đột ngột biến mất.
Cô nhận ra giọng nói này.
Là anh.
Giữa cơn mê man, cô như thể rơi vào một vòng tay ấm áp, tứ chi lạnh lẽo cuối cùng cũng có hơi ấm, trái tim hoảng loạn bất an cũng dần trở nên bình yên, một bàn tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán cô.
Đó là một nụ hôn sao?
Cô cũng không chắc.