Thư Dao sẽ không bao giờ biết được lúc này cô hấp dẫn đến mức nào.
Chiếc váy ngủ bằng lụa màu bạc trượt xuống đầu gối, giống như ánh trăng đêm qua, lặng lẽ bao bọc lấy cô, hai dây áo mỏng manh trên vai cô được may bằng những đường viền ren trắng, giống như hai đôi cánh nhỏ, rung rinh từng thanh âm của cô , thật đáng yêu.
Khi cô mười lăm tuổi, trong một lần cắt tóc, tên thợ cắt tóc không đáng tin cậy đó đã dùng kéo cắt ngắn đến ngực, về đến nhà, cô đau lòng đến khóc suốt cả đêm.
Trong ba năm, mái tóc dài quý giá của cô đã dài đến eo, đen óng và mềm mại, ôm sát vào cơ thể.
Mỗi khi hoảng loạn, đồng tử cô vô thức giãn to, hàng mi dài khẽ cong vút lên như đang cố trợn mắt nhìn người khác, thế nhưng, cứ căng thẳng là cô lại muốn khóc, đôi mắt trong veo long lanh, ngay cả khi trừng anh cũng chẳng có chút sát thương nào.
Cô rất sốt ruột, khi nhìn anh, hàng mày khẽ nhíu lại, đôi môi hơi mấp máy, đó là lúc cô đang lặng lẽ cắn vào môi mình để nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.
Anh như nhớ lại sự mềm mại của đôi môi và lưỡi cô, hòa quyện với hương vị của rượu Pinot Noir, cũng có lẽ là Romanee Conti của Mingchen, mang theo mùi hương của những đóa hồng sắp tàn, khiến anh say mê như một kẻ nghiện rượu.
Anh chẳng thể chờ đợi thêm để được nếm thử hương vị của cô vào đêm nay.
Anh đoán rằng, đó sẽ là mùi vị của nửa cốc nước chanh mà cô vừa uống.
Môi và lưỡi của cô có thể hơi chua, nhưng đầu lưỡi thì chắc chắn rất ngọt.
Ừm...nó thực sự ngọt ngào.
Nếu ký ức sau cơn say luôn khó mà nhớ lại được, thì những cảm giác quen thuộc sẽ phá vỡ đi bức tường ngăn cách, từng mảnh ký ức của đêm qua đang cuồn cuộn tràng về trong tâm trí cô.
Thư Dao đã nhớ ra.
Cô nhớ lại cách cô giữ lấy khuôn mặt của Minh Đình rồi hôn anh, cách cô kiên trì tách môi và răng của anh ra, cách cô giữ đầu lưỡi của anh và hôn nó, và cả cách cô triền miên cùng anh, đến mức khi Minh Đình dùng lại đúng cách đó để tách môi và răng của cô ra, cô đã nhạy cảm đến mức trở nên ướt át.
Cô quá sốc trước phản ứng của cơ thể đến nỗi quên cả phản kháng, vòng eo cứng ngắc của cô trở nên mềm nhũn trong vòng tay anh, cô áp chặt mình vào eo và bụng anh, đón nhận nụ hôn ấy.
Trái tim cô đập loạn nhịp, từng tấc da thịt lộ ra đều nóng bừng đến đáng sợ, Minh Đình chỉ dùng một tay đã có thể giữ chặt cô trong lòng, cô không vùng vẫy, nhưng cũng không rõ liệu đó là vì cô không còn sức để phản kháng, hay vì cô không muốn chống cự.
Cứ cho là cô không có khả năng chống lại.
Sự “bị ép” của cô lúc này, há chẳng phải cũng là một dạng “tự nguyện” khác hay sao?
Cô không thể hoàn toàn gạt bỏ mối quan hệ anh em kia, chẳng thể gạt bỏ ánh mắt của người đời, nhưng cô cũng khao khát được kề cận bên anh, được ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Tình yêu vụng trộm ư? Trong đầu cô đột nhiên bật ra từ này, dù không thể công khai dưới ánh sáng, nhưng nó có thể thỏa mãn nhu cầu yêu thương trong cô.
Trời ơi… Cô cảm thấy bản thân thật ích kỷ, hoàn toàn không hề nghĩ đến cảm xúc của Minh Đình.
Cô bị Minh Đình hôn đến mức đầu óc choáng váng, toàn thân như bốc cháy, cô có cảm giác mình giống như lớp kem tươi bông xốp, đang dần tan chảy dưới nhiệt độ này, ngay cả khi Minh Đình bế cô lên, để cô dạng chân ngồi lên người anh, cô cũng chẳng hay biết.
Viền váy của cô bị anh đẩy lên, hai chân cô được bao phủ bởi một vùng nóng bỏng, thực tế là cô gần như không cảm nhận được nhiệt độ, toàn thân cô nóng bừng, cô chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại như điện giật, chậm rãi di chuyển từ đùi đến mông, rồi từ mông trở về đùi trong, mảnh vải duy nhất còn sót lại trên người cô cũng đã rời khỏi cơ thể, cô lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, mang theo cảm giác ẩm ướt và dính nhớp quen thuộc, có thứ gì đó nhanh chóng lướt qua cô, cô theo phản xạ khép chặt chân lại, nhưng cuối cùng lại thành kẹp chặt eo anh.
Bên ngoài vang lên một âm thanh giòn tan, tựa như chiếc thìa rơi xuống đĩa, chói tai và đột ngột.
Thân thể Thư Dao khẽ run, đôi tay bỗng nhiên có sức mạnh, cứng rắn chống đỡ giữa cô và Minh Đình, chấm dứt nụ hôn quấn quýt.
"Là dì Mai." Cô mềm nhũn cả người, tim đập loạn nhịp, chống lên ngực anh, giọng nói yếu ớt: "Đừng... anh ơi."
Vừa dứt lời, trước mắt tối sầm, cô ngất ngay trên vai Minh Đình.
Anh thu tay lại, đầu ngón tay vương lại một tầng dịch thể trong suốt.
Thư Dao sốt rồi.
Cả một ngày với quá nhiều cung bậc cảm xúc đã vượt quá giới hạn mà cơ thể cô có thể chịu đựng, lễ trưởng thành của cô đến quá đột ngột, so với cô của năm năm trước, đó là một sự đảo lộn hoàn toàn.
Cô mắc kẹt trong giấc mơ của chính mình, như thể bước vào một mê cung toàn gương, mỗi tấm gương đều phản chiếu hình ảnh cô lúc này- tóc tai rối bời, gò má ửng đỏ, khóe mắt đọng lệ, thần sắc hoang mang.
Cô dò dẫm men theo bề mặt gương bóng loáng, tìm kiếm lối ra, nhưng chạm đến đâu cũng là ngõ cụt.
Trong cơn mơ hồ, một bóng lưng quen thuộc hiện lên trên một tấm gương, cô lập tức nhận ra, đó là Minh Đình.
Cô vội vã chạy về phía anh, nhưng…
"Rầm!"
Một cú đập mạnh vào mặt gương lạnh lẽo.
Cô hoảng hốt gọi anh: "Anh ơi, anh ơi!"
Nhưng người đó chưa từng quay đầu lại, chỉ để lại cho cô một bóng lưng cô độc.
Một cơn tuyệt vọng mãnh liệt nhấn chìm lấy cô, cô ngẩn ngơ đứng tại chỗ, không dám tiến lên nữa.
Anh không cần cô nữa sao?
Tại sao anh không quay đầu nhìn cô?
Bóng lưng ấy lại tiếp tục di chuyển.
Cô hốt hoảng đuổi theo, kiên trì gọi: "Anh, anh ơi, đừng đi... đừng đi..."
Những giọt nước mắt nóng bỏng lăn dài trên gò má bỏng rát, nhưng dù cô có cố thế nào cũng không thể đuổi kịp bước chân Minh Đình.
Cô tựa vào tấm gương, chậm rãi ngồi bệt xuống, dõi theo anh ngày càng xa dần.
Cô chỉ có thể bất lực cầu xin: "Đừng bỏ rơi em... cầu xin anh... cầu xin anh..."
Minh Đình hoảng sợ khi thấy Thư Dao sốt cao.
Đã nửa tiếng từ khi cô uống thuốc hạ sốt, cả người cô ướt đẫm mồ hôi, những sợi tóc mai mềm mại dính chặt vào làn da, giữa chân mày nhíu chặt đầy lo lắng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy cánh tay anh không chịu buông.
Mặc dù anh đã ôm cô thật chặt trong lòng, hết lần này đến lần khác dỗ dành cô, nhưng cô vẫn không ngừng run rẩy, không ngừng khóc, không ngừng gọi tên anh, trông hệt như mỗi lần bệnh cũ tái phát.
Anh do dự, không biết có nên gọi bác sĩ Trương hay không.
Cho đến khi anh nghe thấy tiếng cầu xin đáng thương kia.
Anh ghé sát tai cô, kiên định nói: "Anh sẽ không bỏ em, cũng sẽ không rời đi."
Giọng anh rất nhẹ, nhưng vẫn có một câu anh chưa từng nói thành lời.
"Anh vẫn luôn chờ em."
Từ đêm sinh nhật mười tám tuổi của anh, đến lễ trưởng thành mười tám tuổi của cô.
Suốt 1686 ngày, anh vẫn luôn chờ cô lớn lên.
Anh dịu dàng lau đi giọt mồ hôi bên tóc mai cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giống như cái đêm họ cùng xem bộ phim Dưới nắng trời Tuscany.
Khi đó, cô cũng mắc kẹt trong ác mộng của mình, siết chặt lấy tay anh không chịu buông, anh muốn dỗ dành cô, nên đã đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Ánh đèn trong đêm dịu dàng, đôi môi cô đỏ mọng mềm mại, tựa như một loại trái cây chín mọng, tỏa ra hương vị ngọt ngào đầy mê hoặc.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Hơi thở hòa quyện.
Cô cuối cùng cũng bình yên trở lại.
…
Sáng hôm sau, Thư Dao tỉnh dậy trong phòng của mình.
Chai rượu Eve Comte đặt trong phòng tối qua đã được dọn đi, chỉ còn lại một bó hoa nở tròn trịa đứng yên trên chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ.
Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ, một tia sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa, chiếu lên cánh hoa kiều diễm của bó hồng bá tước Yves Piaget, chói lóa đến đau mắt.
Mi mắt cô nặng trĩu, đầu đau âm ỉ, nhưng cô vẫn nhớ rõ từng câu Minh Đình nói đêm qua.
Anh muốn cưới cô.
Một chuyện mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Lễ trưởng thành năm mười tám tuổi của cô đúng là quá mức kịch tính.
Sáng nay tỉnh dậy, cô cảm thấy bản thân đã đánh mất quyền kiểm soát số phận, trong chuyện kết hôn với Minh Đình, cô không có quyền từ chối.
Ở trạng thái hiện tại, cô mà rời xa Minh Đình thì sẽ chết mất.
Chết theo nghĩa sinh học.
Cô không có nhà để về, mọi mối quan hệ xung quanh đều gắn với Minh Đình, nếu rời khỏi anh, cô chỉ có thể một mình lang thang, nhưng cô không có khả năng tự lập, cô thậm chí còn không biết đi tàu điện ngầm, huống hồ là những vấn đề khác, chỉ riêng chứng PTSD tái phát thôi cũng có thể lấy mạng cô.
Nhưng nếu chấp nhận kết hôn, chẳng khác nào cô coi Minh Đình là chiếc khiên bảo vệ, sóng gió bên ngoài, tất cả đều do anh gánh chịu, còn cô chỉ có thể trốn trong sự bảo vệ của anh, cả đời làm một kẻ nhát gan, mãi mãi không thể yêu anh một cách bình đẳng…
Ít nhất là, cô phải nhận thức được giá trị của bản thân, có thể đứng bên anh mà không mang gánh nặng tâm lý, trở thành "vợ Minh Đình" theo đúng nghĩa, chứ không phải một "cô dâu nuôi từ bé" đầy mưu đồ.
Giá trị.
Cô thật sự đã trưởng thành rồi, lại có thể bắt đầu suy nghĩ về giá trị cuộc đời mình.
Cô sống trên đời này, rốt cuộc là vì điều gì?
Ánh mắt cô dừng trên bó hồng Yves Piaget, ngây người suy nghĩ, ngoài Minh Đình, cô không tìm được một đáp án thứ hai.
Tiếng gõ cửa khe khẽ cắt ngang mạch suy nghĩ, cô khàn giọng đáp: "Vào đi."
Cửa mở, Văn Nhã ôm một hộp trang sức bước vào, cô ấy đặt chiếc hộp xuống sofa, rồi đi đến bên giường, vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô.
"Dì Mai đã nấu cháo cá cho cậu rồi, có muốn ăn một chút không?"
Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Anh ấy đâu rồi?"
Vẫn là thói quen đó, câu đầu tiên luôn là hỏi về Minh Đình.
Văn Nhã đưa tay che mắt cô, rồi cầm điều khiển mở rèm cửa tự động, ánh mặt trời lập tức tràn ngập căn phòng, đợi khi thấy Thư Dao đã dần thích nghi với ánh sáng, cô ấy mới rút tay lại.
"Sáng nay anh ấy có cuộc gặp với khách hàng đến từ Pháp, dự án mới là bên giám đốc Minh Sâm phụ trách, anh ấy ra ngoài từ rất sớm, trông có vẻ khá lạ."
"Lạ?" Thư Dao có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy." Văn Nhã cười cười: "Cậu bệnh nặng như thế mà khi ra ngoài, tâm trạng anh ấy lại có vẻ rất tốt."
Thư Dao lập tức siết chặt ga giường, quay mặt đi che giấu cảm xúc: "Có lẽ vì dự án tiến triển thuận lợi."
"Chắc vậy."
Văn Nhã nói xong thì đứng dậy, đi vào phòng thay đồ, cẩn thận cất những món trang sức mang từ Cảng Thành về, sau đó mới xuống lầu mang bữa sáng lên cho cô.
Văn Nhã ngồi bên cửa sổ đọc sách, còn Thư Dao uống một ngụm nước mật ong rồi hỏi: "Văn Nhã, cậu đã bao giờ suy nghĩ về giá trị cuộc đời chưa? Giá trị cuộc đời của cậu là gì? Thế nào mới gọi là thực hiện được giá trị của cuộc đời?"
Văn Nhã bật cười, ngước mắt nhìn cô: "Sao vậy? Trường giao bài luận văn à?"
"À... cũng gần như thế, một bài phỏng vấn nhỏ." Cô cũng cười theo.
Văn Nhã trầm ngâm vài giây rồi đáp: "Giá trị cuộc đời của hầu hết mọi người thực ra cũng chính là sự thành công theo quan niệm thế tục, có thật nhiều tiền, có hình tượng xã hội tốt, gia đình ổn định hạnh phúc, sức khỏe dồi dào, nhưng thực tế, những ai chưa có được điều kiện đầu tiên thì rất ít khi suy nghĩ về giá trị cuộc đời, đa phần họ chỉ mải chạy theo cơm áo gạo tiền mà không kịp nghĩ đến những điều này."
"Vậy còn cậu?"
"Tôi à?" Văn Nhã cười: "Trước đây ở trong quân đội, mục tiêu là lập công danh, sau khi xuất ngũ, tôi chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền phụng dưỡng ba mẹ, rồi tiện thể hưởng thụ cuộc sống, nhờ có một đại gia hào phóng như tổng giám đốc Minh, tôi vừa được nhàn hạ mà lại vẫn có thu nhập cao, bây giờ, tôi chỉ muốn tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn và học cách chấp nhận chính mình là được."
Thư Dao có chút khó hiểu: "Chấp nhận chính mình?"
Văn Nhã thở dài: "Chấp nhận sự thật rằng mình là một người bình thường, để những lý tưởng cao cả và con người tầm thường của mình có thể cùng tồn tại hài hòa, sẽ không vì không đạt được lý tưởng mà tiếc nuối, cũng không vì bản thân tầm thường mà tự ti."
Thư Dao sững sờ, nhưng lại không hoàn toàn hiểu hết: "Nghe có vẻ rất có lý."
Nhận thấy sự nghi hoặc trong mắt cô, Văn Nhã mỉm cười an ủi: "Cậu còn nhỏ, trải nghiệm chưa nhiều, nhất thời chưa hiểu hết cũng là bình thường, người trẻ có mục tiêu theo đuổi là chuyện tốt, ít nhất sẽ biết mình nên đi về hướng nào, như vậy sống mới không uổng phí thời gian."
Thư Dao nghe xong, im lặng một lúc lâu, đợi đến khi Văn Nhã cầm lại quyển sách, cô mới hỏi tiếp: "Cậu có người mình thích không? Nếu cậu thích một người giỏi hơn cậu rất nhiều, cậu sẽ làm gì?"
Vừa hỏi xong, Thư Dao đã hối hận, vì Văn Nhã là "người của Minh Đình", câu hỏi này có thể sẽ lọt vào tai anh chỉ sau vài tiếng.
Nhưng Văn Nhã chỉ nhẹ nhàng hỏi lại: "Cậu nghĩ là mình không đủ giỏi sao?"
Cô gật đầu.
Văn Nhã nhướng mày nghiêng đầu một chút, Thư Dao đó là thói quen của cô ấy khi không đồng tình với quan điểm của người khác.
"Đừng bao giờ nghi ngờ hay phủ nhận bản thân trong quá trình theo đuổi giá trị cuộc sống, nếu không, sự theo đuổi đó sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Thấy Thư Dao vẫn chưa hiểu, Văn Nhã bổ sung: "Muốn yêu người khác, trước tiên phải yêu chính mình, Tiểu Dao Dao."
Trời ạ, đây là lần đầu tiên Thư Dao cảm thấy lời nói của Văn Nhã khó hiểu đến thế, từng chữ cô đều hiểu, nhưng ghép lại thì lại không thể nào thấu được.
Cô không nói gì nữa, lặng lẽ ăn sáng.
Dù đã hạ sốt, cơ thể cô vẫn còn rất yếu, Minh Tinh bị dì Mai dắt đi tắm, sau đó mới được phép vào phòng cô, một người một chó nhìn nhau hồi lâu, chẳng ai nói gì.
Minh Đình lại bận rộn đến tận khuya mới về nhà, khi anh về, Thư Dao đã lên giường từ lâu, hôm nay cô ngủ sớm hơn bất cứ ngày nào khác, không ai biết là do cơ thể không khỏe hay vì lý do nào khác.
Dù gì hôm nay cũng là thứ Sáu.
Nhưng dù có nằm trên giường, cô không ngủ được.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của Minh Đình ngoài hành lang, rồi anh dừng lại trước cửa phòng cô, đẩy cửa vào nhìn cô một cái.
Cô nằm im không nhúc nhích, nhắm chặt mắt, không dám phát ra chút âm thanh nào, cô vẫn chưa biết nên đối diện với việc "ngủ chung" Minh Đình như thế nào, nên đành lấy lý do bệnh để trốn tránh hai ngày.
May mà Minh Đình chỉ đứng nhìn một chút rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, nhịp tim đập dồn dập của cô lúc này mới dần bình ổn.
Một lúc sau, khi cô gần như sắp chìm vào giấc ngủ, cô bỗng nghe thấy tiếng Minh Đình nói chuyện ngoài hành lang, cô gắng gượng ngồi dậy, lắng tai nghe, hình như không phải tiếng Trung, anh thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho đối tác châu Âu vào khung giờ này, nên cô yên tâm nằm xuống lại.
Nhưng chỉ vài phút sau, cửa phòng cô đột ngột mở ra.
Ánh sáng từ hành lang rọi vào, tạo thành một vệt sáng ngay trên mép giường, đủ để thấy nửa chiếc giường của cô, trong lúc căng thẳng, cô vô thức rụt chân lại.
Cô không chắc Minh Đình có nhìn thấy hành động của mình không, nhưng vẫn thầm cầu mong là anh không thấy.
Một giây, hai giây, ba giây...
"Anh qua đó, hay em qua đây?"
Thư Dao mở bừng mắt.
-còn tiếp-