• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm càng khuya, sắc xanh ngoài cửa sổ dần cô đặc thành một màu mực đậm, để lại trên cơ thể cô những bóng râm mơ hồ. Cô trông như một bức tranh sơn dầu trường phái hiện thực thế của kỷ XVII, những mảng sáng tối trên người mềm mại, đường nét uyển chuyển, sắc tối cực độ lại khiến toàn bộ khung cảnh mang một cảm giác thần bí, thiêng liêng, cô ngồi thẳng lưng, hai tay buông tự nhiên, từ xương quai xanh trở lên là nét dịu dàng trầm lặng, từ xương quai xanh trở xuống lại là một sức hút đầy mê hoặc, cô run nhẹ, như cánh hoa rơi trong cơn mưa xuân, khẽ lay động cả khu vườn đang yên ắng.

Thư Dao rất căng thẳng, nhưng vẫn cố chấp nắm lấy tay Minh Đình, đặt lên ngực mình, để anh cảm nhận nhịp tim cô, sưởi ấm làn da có chút lạnh lẽo, cô nhẹ giọng nói: "Anh, em đồng ý."

Anh lại hỏi: "Em đồng ý cái gì?"

Minh Đình đột ngột siết chặt tay phải, cảm giác mềm mại như nước tràn ra từ kẽ tay anh, cô như bị bóp chặt trái tim, vừa đau vừa ngứa.

Cô tiến gần hơn, ôm lấy anh, ghé sát tai thì thầm: "Đồng ý làm với anh."

Nhưng bàn tay ấy lại buông ra, ôm lấy cổ cô: "Em run thế này mà còn nói là đồng ý?"

Minh Đình đẩy cô ra, nhưng cô lại ôm chặt lấy anh, bất chấp tất cả, áp môi lên hôn anh, mùi thuốc lá lạnh lẽo vấn vít trên môi anh, nhưng cô không hề lùi bước.

Cô muốn yêu anh, dù chỉ là trong một năm ngắn ngủi, cô cũng đã mãn nguyện.

Tình yêu của cô giống như một hạt giống có vỏ bọc cứng rắn, bị chôn sâu trong lòng đất, tích tụ năng lượng suốt bao nhiêu năm, dù trải qua bao nhiêu nắng gắt, bao nhiêu cơn mưa, nó vẫn không nảy mầm, nhưng một khi đã phá vỡ lớp vỏ ấy mà vươn lên, nó sẽ bung nở rực rỡ và mãnh liệt, có lẽ sự rực rỡ ấy chỉ kéo dài trong chốc lát, nhưng cô muốn dùng khoảng thời gian hữu hạn của mình để tạo nên những ký ức khó quên suốt cả cuộc đời.

Vậy nên cô nghĩ, cô đồng ý, cô không hối tiếc.

Cô hôn anh một cách vụng về, cố chấp cạy mở đôi môi anh, sự bướng bỉnh lúc này của cô đã vượt xa khỏi giới hạn mà Minh Đình có thể hiểu được.

Anh biết rõ cuộc hôn nhân mà anh áp đặt, có lẽ cô chưa từng thực sự mong muốn.

Suốt những năm tháng bên nhau, anh vừa là anh trai, vừa là người cha, anh luôn làm theo lời bác sĩ Trương dặn dò, dành cho cô một cuộc sống ổn định, ấm áp, dịu dàng dẫn dắt cô, giữ cho cô luôn vui vẻ, rồi dùng tình yêu kiên định để bảo vệ cô trưởng thành.

Nhưng anh không nên, ngàn vạn lần không nên, nảy sinh dục vọng trong tình yêu ấy.

Cô kính trọng anh, ngưỡng mộ anh, yêu thương anh.

Còn anh lại mê hoặc cô, ép buộc cô, chiếm đoạt cô.

Không phải anh chưa từng tự nhủ phải buông tay, nhưng anh không thể chấp nhận cảnh cô nắm tay người đàn ông khác, càng không thể giả vờ vui vẻ chúc cô tìm được tình yêu, rồi mỉm cười đưa cô đi lấy chồng.

Trước kia đã không thể, bây giờ lại càng không.

Cô nói cô đồng ý, vậy thì đừng trách anh tin là thật.

Vòng eo cô nhỏ đến mức chỉ vừa một bàn tay anh, anh siết chặt, giống như đêm hôm đó trên du thuyền, nhưng cô không hề lùi bước, vẫn quấn lấy anh, hôn anh một cách say đắm.

Anh có thể cảm nhận được nhịp tim cô, qua lớp áo ngủ mỏng manh trên người anh, hòa cùng hơi ấm từ da thịt cô, nhịp đập ấy như từng chú thú nhỏ nhảy xuống nước, bọt sóng văng lên, chạm vào trái tim anh, anh không còn siết chặt cô nữa, mà đổi thành vuốt ve, vỗ về.

Thư Dao đắm chìm trong cơn sóng cảm xúc, cô nâng khuôn mặt anh lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường nét của gò má anh, từ sau tai xuống đến cổ, qua yết hầu, chạm đến chiếc vòng trên xương quai xanh, mỗi mắt xích, mỗi đường nét đều mang hơi ấm từ cơ thể anh.

Cô lần mò đến dải lụa buộc ngang eo anh, tháo ra, nhưng ngay khi cô thử kéo áo ngủ anh xuống, cổ tay đã bị anh giữ chặt.

"Dừng lại."

Hơi thở nóng rực của anh phả nhẹ lên trước ngực cô, làm cô ngứa ngáy đến khó chịu, cô khẽ hỏi tại sao lại không tiếp tục.

Anh vẫn nắm chặt tay cô, không chịu buông, chỉ thấp giọng nói: "Em chịu không nổi đâu."

"Nhưng..."

Mười ngón tay cô khẽ co lại, rõ ràng cảm nhận được sức nóng từ cơ thể anh.

"Anh không thấy khó chịu sao?" Cô khẽ hỏi, giọng rất nhỏ.

Minh Đình cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng không trả lời câu hỏi của cô, anh buông cô ra, để cô chỉnh lại váy áo.

Thư Dao được tự do, nhưng cô không làm theo lời anh, ngược lại, đột ngột đè anh xuống.

Minh Đình bị cô làm cho giật mình, liền giữ chặt cổ tay cô, đẩy ra khỏi người mình: "Em muốn chết à?"

"Vậy thì anh cứ giết em đi!"

Thư Dao cũng không biết lấy đâu ra dũng khí để nói ra câu đó, nhưng cô không hối hận, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, cảm thấy rằng cô sẽ chịu được, chẳng phải chỉ đau một chút thôi sao? Dù sao con gái ai cũng phải trải qua chuyện này, chẳng có gì to tát cả.

Minh Đình siết chặt cổ tay cô, lặng lẽ đối diện với cô, cô vừa nói xong, rõ ràng đã thẹn thùng đến phát cáu, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim của cô đang đập.

Anh nhớ rõ, tối nay, khi cô nắm tay Quan Tụng Thanh, cô đã dùng tay trái.

Anh kéo cô lại gần: "Muốn anh dạy em không?"

Thư Dao vẫn bướng bỉnh đáp không cần, cũng không phải cô chưa từng xem qua.

Cô từng vô tình lạc vào những trang web kỳ quái với dòng chữ nhấp nháy phóng đại, những hình ảnh trần trụi xộc thẳng vào mắt cô theo một cách đầy ô nhiễm, đến mức cô còn chưa kịp né tránh.

Khi nhìn người khác, cô thấy ghê tởm, nhưng khi chạm vào anh, cô lại cảm thấy ngứa ngáy đến tận tim.

Nhịp thở cô rối loạn, chủ động hôn lên môi anh.

Khi anh dịu dàng, cô cũng dịu dàng, khi anh hôn sâu, cô cũng lặng lẽ tăng tốc, đôi tay sớm đã tê mỏi, nhưng cô không thể nói ra lời, đến khi nụ hôn của anh trượt xuống, xen lẫn trong hơi thở gấp gáp của cô là những tiếng rên khe khẽ, anh nhẹ nhàng cắn lấy cô, bắt cô phải gọi tên anh, để anh nghe thấy.

Đêm tối chính là nhạc trưởng vĩ đại nhất, tất cả nhịp điệu đều có thể tìm thấy sự cân bằng kỳ diệu trong màn đêm sâu thẳm này, hoặc là từng hồi nhịp nhàng trầm bổng, hoặc là bản hòa tấu bùng nổ, nồng nhiệt và quấn quýt.

Điếu thuốc trên gạt tàn không biết đã tàn từ lúc nào, để lại chút tàn tro trong không khí, quấn quýt với một mùi hương xa lạ cho đến khi hoàn toàn tan biến.

Thư Dao tựa vào vai Minh Đình, hòa tan trong hơi ấm của cả hai.

Chiếc váy ngủ không thể mặc lại nữa, cô bảo Minh Đình qua phòng lấy bộ mới cho cô, còn bắt anh phải giặt sạch ngay đi, cô không muốn ngày mai khi dì Mai đi gom quần áo lại nhìn thấy nó.

Minh Đình không phàn nàn gì, thậm chí còn nhường phòng tắm của mình cho cô.

Sau khi cô tắm xong, anh mới bước vào dọn dẹp, nhưng dù Thư Dao đã mặc đồ xong cũng vẫn chưa chịu rời đi, cô ép anh phải bế cô ngồi lên bệ rửa mặt, bắt anh vừa giặt vừa để cô giám sát.

Dòng nước cuốn trôi những dấu vết loang lổ, tâm trạng Thư Dao rất tốt, cô thoải mái làm chỉ huy, ra lệnh: "Giặt sạch vào, không được để có mùi."

Cô dùng đầu ngón chân chạm nhẹ vào eo anh, nhưng ngay lập tức bị bàn tay sũng nước của anh giữ chặt.

Người đàn ông với nửa thân trần khẽ nheo mắt, giọng trầm thấp: "Vậy thì ngoan ngoãn một chút đi, nếu không, anh không ngại làm bẩn người em thêm lần nữa đâu."

Thư Dao vội rụt chân lại, kiêu hãnh quay đầu sang chỗ khác, ngẩng cao cổ như một con thiên nga kiêu kỳ.

Minh Đình khẽ cong khóe môi, thu ánh mắt lại, tiếp tục giặt váy cho cô.

Thư Dao chống hai tay ra sau, híp mắt đánh giá người đàn ông trước mặt.

Giờ phút này, Minh Đình chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen mỏng nhẹ, nửa thân trên để trần, làn da vương chút sắc hồng mờ ám, trông như sắc hồng trên gò má thiếu nữ, khiến người khác nhìn vào không khỏi xao xuyến.

Thư Dao thầm cảm thán trong lòng, anh thực sự đẹp quá, cơ thể anh hầu như không có khuyết điểm, bờ vai rộng, xương quai xanh tinh xảo, cơ bắp săn chắc lại đàn hồi, cô rất thích tựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh đập. Còn cánh tay vừa nhìn đã biết là rất có lực, bảo sao lúc anh siết chặt cô lại đau đến thế, còn vòng eo, hẹp đến mức cực kỳ quyến rũ, lúc nãy cô chưa kịp chạm vào cơ bụng anh, chắc hẳn cứng hơn ngực một chút, sáu múi là đủ, tám múi thì có vẻ quá nhiều, làm mất đi sự hài hòa của tổng thể. Nhưng điểm đẹp nhất chính là hai đường nhân ngư kia, cô thật sự muốn chạm vào chúng, ôi, thật hối hận, lúc nãy đáng lẽ cô phải bật đèn lên để nhìn anh rõ hơn, trên kia đã hồng đến thế, bên dưới chắc cũng có màu sắc tương tự nhỉ? Nhưng cô lại có chút không dám nhìn, nắm trong tay đã đủ đáng sợ rồi, nhìn thẳng vào chắc còn kinh hãi hơn, chẳng trách lúc trước anh lại nói cô không chịu nổi, chỗ đó của cô nhỏ như vậy, chắc không thể chứa nổi đâu nhỉ?

Minh Đình ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cô đang dừng giữa hai chân anh, anh khẽ búng nước lên mặt cô: "Em đang nhìn gì thế?"

Thư Dao giật mình hoàn hồn, hai má lập tức đỏ bừng.

"Chưa chơi đủ sao?"

"Không có!" Cô vội vàng đá vào người anh một cái, sau đó quay ngoắt đi hướng khác, không dám nhìn nữa.

Minh Đình thấy sắc đỏ trên má cô lan xuống tận cổ, liền nhớ lại cảm giác khi cô liên tục rúc vào lòng anh.

Cô gầy thì có gầy, nhưng chỗ cần có thịt vẫn có đầy đủ.

Anh hỏi: "Vậy em đang nhìn gì?"

"Không có gì." Cô ngẩng cao cằm, giọng điệu có chút không tự nhiên: "Chỉ là em cảm thấy... Có lẽ chúng ta không hợp nhau lắm."

Minh Đình đặt bộ váy ngủ xuống, chống hai tay lên mặt bàn, giam cô vào trong vòng tay: "Vậy em hợp với ai?"

"Em không có ý đó."

Cô quay mặt đi, không dám nhìn anh, gương mặt đỏ bừng giống như lần trước say rượu.

Nhìn bộ dạng này của cô, Minh Đình cuối cùng cũng hiểu ra ý cô muốn nói.

"Một lần hai lần không hợp, ba lần bốn lần là hợp thôi, càng nhiều lần càng hợp."

Thư Dao liếc anh một cái, rồi vội vàng nhìn đi nơi khác, lí nhí nói: "Vậy nếu em không chịu nổi thì sao?"

Minh Đình kéo cô vào lòng, cúi đầu tìm đôi môi cô, đặt lên một nụ hôn nhẹ: "Miệng này đúng là không chịu nổi, nhưng miệng khác thì thử vài lần sẽ ổn thôi."

Trời ơi, trời ơi, trời ơi! Thật không thể tin được! Sao anh có thể nói ra mấy lời này mà mặt không biến sắc như vậy được chứ?! Thư Dao nóng bừng cả người, lập tức đẩy anh ra, nhảy khỏi bệ rửa mặt rồi chạy trốn.

Khi cả hai cùng nằm lên giường, Thư Dao cuối cùng cũng cảm thấy bản thân thoát khỏi những rắc rối trong mộng cảnh tối nay, chỉ cần tựa vào lồng ngực anh, trái tim cô liền bình yên trở lại.

Nhưng bên cạnh sự an ổn ấy, cô lại không thể không nghĩ đến một điều, cô dựa dẫm vào Minh Đình đến vậy, sau này thực sự có thể thích nghi với cuộc sống ở nước ngoài sao?

Hôm nay cô đến tìm Quan Tụng Thanh, không chỉ để đưa quà sinh nhật cho anh ấy, mà còn muốn hỏi về cuộc sống du học, liệu cô có thể tự sắp xếp được cuộc sống của mình không?

Cô chỉ còn một năm để chuẩn bị, nếu muốn xin vào một trường tốt, cô phải tranh thủ học hành chăm chỉ.

Đây là cách duy nhất mà cô có thể nghĩ ra lúc này.

Chỉ cần cô cố gắng để ra nước ngoài du học, có khoảng cách địa lý, tình cảm của Minh Đình dành cho cô có lẽ sẽ phai nhạt dần, mà tình cảm... Vốn dĩ là chuyện không thể tránh khỏi chia ly, chỉ cần cô ra nước ngoài rồi chia tay với anh, vậy thì sẽ không cần kết hôn nữa, đúng không?

Chỉ cần cô không cưới, Minh Đình vẫn sẽ là người thừa kế danh giá mà nhà họ Minh hãnh diện, không vướng tai tiếng, không bị chỉ trích, mãi mãi kiêu hãnh, mãi mãi đứng trên đỉnh cao.

Còn cô sẽ làm một người quan sát phù hợp, cô sẽ cố gắng ở lại nước ngoài, sống cuộc đời độc lập của riêng mình, cố gắng không quay về làm phiền anh nữa.

Đến lúc đó, anh yêu cô hay hận cô, thực ra cũng chẳng quan trọng bằng việc anh quên đi cô.

Thư Dao cố nén nỗi đau trong lòng, xoay người rúc vào lòng anh, ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn: "Ngủ ngon."

My lover

-

Có kế hoạch trong lòng, Thư Dao liền vùi đầu vào sách vở và nhạc cụ, gần như ngày nào cũng ở dưới tầng hầm ôn luyện cho buổi audition liên quan đến việc xét tuyển, ngay cả khi Minh Sâm mời cô đi nghỉ ở Ý, cô cũng từ chối.

Cô mải mê học hành như vậy, tất nhiên không tránh khỏi sự chú ý của Minh Đình, cô biết mình không thể giấu giếm chuyện đi du học với anh, nên dự định sẽ nói rõ vào tối thứ sáu.

Cô luôn cảm thấy Minh Đình sẽ không yên tâm, hoặc không đồng ý, vì thế đã cố tình chọn khoảng thời gian sau khi hai người vừa thân mật xong để mở lời.

Minh Đình nghe xong, chỉ im lặng một lát, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, nói: "Chim non nhỏ bé của anh đã lớn rồi."

Thư Dao vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, cho đến khi nghe anh nói tiếp: "Anh ủng hộ em."

Lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm.

Nhưng cô vẫn muốn biết lý do: "Tại sao? Em tưởng anh sẽ không đồng ý."

"Sao anh lại không đồng ý?" Minh Đình hỏi ngược lại: "Em có mục tiêu của riêng mình, đó chẳng phải là điều tốt sao?"

Bỗng nhiên cổ họng Thư Dao nghẹn lại, lồng ngực như bị chặn bởi thứ gì đó, cô có cảm giác muốn khóc.

Khi cảm xúc còn chưa kịp bùng phát, Minh Đình đã ôm chặt cô từ phía sau, vòng tay siết lấy eo cô, vây trọn cô trong lồng ngực, anh đặt một nụ hôn lên bờ vai cô, giọng nói rất khẽ: "Hôm trước bị Minh Sâm gọi vào thư phòng nói chuyện, ông ấy dặn anh đừng nuôi hỏng em, em cái gì cũng nghe theo anh, thực sự là anh có thể sắp xếp cuộc sống của cả đời em chu toàn, để em mãi mãi vô ưu vô lo, không cần bận tâm đến bất cứ điều gì. Nhưng anh cũng hy vọng em có thể tự mình gánh vác, hy vọng khi anh không ở bên cạnh, em vẫn có thể bảo vệ bản thân, dù sao anh cũng lớn tuổi hơn em, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ đi trước em, chỉ cần nghĩ đến chuyện em phải cô đơn một mình, anh đã không dám chết."

Ngay lúc anh nói câu "hy vọng em có thể tự mình gánh vác", nước mắt Thư Dao đã trào ra, đến khi nghe xong toàn bộ, cô không kiềm chế được mà bật khóc thành tiếng.

Cô xoay người, siết chặt nắm đấm đánh anh, vừa đánh vừa gào lên: "Em không cho phép anh chết! Em không cho phép anh chết!"

Minh Đình cũng không ngờ rằng lời nói của mình lại khiến cô bé này khóc nức nở như vậy, anh đưa tay lau mặt cô, nước mắt nóng hổi, anh vội vàng nắm lấy tay cô, cười trêu ghẹo: "Được được được, anh không chết, anh không chết, anh sẽ cố gắng chết sau em, được chưa? Em đi trước, anh theo sau, chúng ta cùng đi trên đường Hoàng Tuyền, kiếp sau lại đầu thai làm vợ chồng, được không?"

Thư Dao càng nghĩ càng đau lòng, càng khóc càng to, Minh Đình thực sự đã mở cổng đập nước, để mặc dòng lũ tràn ra, không cách nào ngăn lại được.

Cuối cùng, vẫn phải dùng nụ hôn, nụ hôn dịu dàng, quấn quýt, sâu sắc, khiến cô cảm nhận được nhịp đập nóng bỏng của trái tim anh, chỉ vì cô mà đập mạnh.

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK