"Thư Dao, em có tin anh sẽ vứt em ra vườn cho muỗi cắn ngay bây giờ không?!"
Thư Dao không ngờ Minh Đình lại tức giận đến vậy, sợ đến mức cứng người tại chỗ không dám nói tiếp nữa.
"Tắt đèn!"
Cô muốn giải thích, nhưng lại sợ mình càng nói càng sai chọc cho anh tức giận, nên chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời anh.
Tuy nhiên trước khi tắt đèn, cô vẫn rất chu đáo ôm chiếc chăn Cashmere của mình đặt bên cạnh ghế sofa, sợ lúc nửa đêm anh bị lạnh.
Thấy Minh Đình xoay người đưa lưng về phía cô, lúc này cô mới chậm rãi tắt đèn rồi quay lại giường.
Giường của anh, thơm hơn trong tưởng tượng của cô.
Mùi hương được cơ thể ủ ấm khóa chặt trong lớp lụa mềm mại, khi cô lật người, mùi hương ngọt ngào quen thuộc phả vào mặt cô.
Mùi hương thật kỳ diệu, dường như nó có sức mạnh xuyên qua thời gian, có thể đưa cô trở về những đêm khi ba cô còn ở bên cạnh.
Ngủ trong mùi hương ấy, chắc hẳn cô sẽ có một giấc mơ ngọt ngào.
…
Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng thì Thư Dao đã mở mắt, cô vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Minh Đình.
Chiếc áo phông trắng tối qua không biết đã bị anh cởi ra từ lúc nào, giờ nó đang nằm dưỡi thảm một cách đáng thương, chiếc chăn Cashmere màu mơ cô ôm đến trước khi đi ngủ cũng chỉ còn một góc phủ lên eo anh, hơn phân nửa đã bị anh đè ở dưới người.
Ánh nắng ban mai mờ ảo, rọi xuống làn da trắng mịn của anh, nhưng anh không nhợt nhạt như cô, da của anh trắng hồng đầy sức sống, đặc biệt là ở các khớp xương, ngay cả ở trước ngực…
Cô nhanh chóng nhìn xuống dưới.
Cơ bụng của Minh Đình bị tấm chăn Cashmere che mất một nửa, đôi chân dài lộ ra, khiến chiếc ghế sofa trông càng nhỏ hẹp hơn.
Vải lụa mềm mại ôm sát vào da, nhưng quá mỏng, để lộ từng đường nét cơ thể không chút che giấu. Ở nơi mà chiếc chăn Cashmere không phủ tới, hình như có thứ gì đó đặc biệt bắt mắt, Thư Dao không nhìn rõ, lấy tay dụi mắt, sau khi nhận ra đó là gì, cô vội vàng kéo chăn lên che mắt.
Trong lòng cô buồn phiền, cảm thấy mình đã xúc phạm anh.
Nhưng nghĩ kỹ lại, rõ ràng lúc giúp anh bôi thuốc cô cũng đã nhìn thấy anh cởi trần. Dáng vẻ trần nửa người, khi tiếp xúc với làn da của anh cũng không cảm thấy có gì bất thường, vậy tại sao bây giờ chỉ liếc mắt nhìn anh mà cô lại cảm thấy mặt mình nóng lên?
Chẳng lẽ sự tồn tại của anh không giống như ba cô sao? Cô và anh là người một nhà, vốn dĩ thân thiết nương tựa lẫn nhau, sao cô lại có phản ứng kỳ lạ thế này?
Cô chìm vào suy nghĩ, trong chăn dần dần thiếu oxy, cơ thể cô càng ngày càng nóng, đến khi cô cảm thấy khó thở, cô mới hất chăn ra.
Có lẽ động tác này quá mạnh, cô bỗng cảm thấy có một luồng nhiệt chảy ra khỏi cơ thể, khiến cả người cô khó chịu.
Cô đưa tay ra sờ theo bản năng, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp dính nhớp, khi nhìn lại, thì đó là máu!
Cô lập tức nhảy bắn ra khỏi giường, ba bước thành hai nhảy xuống sàn.
Trong khoảnh khắc hoảng loạn, cô ngước mắt lên vừa khéo đối mặt với Minh Đình đang trên ghế sofa.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ trở nên u ám, ánh nắng ban mai lặng lẽ trở nên ảm đạm, dường như có tiếng sấm rền ở xa xa, báo hiệu trời sắp mưa.
Gần đây Minh Đình ngủ rất nông, chỉ cần bên ngoài có tiếng động nhỏ nhất là anh đã mở mắt.
Nhưng anh còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho một ngày làm nô lệ nữa, vừa nghiêng đầu anh đã thấy thỏ tai cụp màu trắng như tuyết nhảy bắn khỏi giường.
Làn váy trắng hoảng loạn rung lên hai lần, cô gái nhón chân đứng trên sàn nhà, anh định mắng cô vì lúc nào cũng đi chân trần thì lại thấy một vệt đỏ tươi từ từ chảy xuống bắp chân trắng thon thả của cô, giống như dung nham, lặng lẽ thấm đẫm sàn nhà.
"Thư Dao em…"
Anh lập tức ngồi dậy.
Thư Dao vốn đã hốt hoảng, thấy Minh Đình nhíu mày ngồi dậy, cô lập tức xin lỗi: "Thật xin lỗi anh, hình như em…"
Cô nghiêng đầu nhìn vết đỏ trên giường kia, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Em làm bẩn giường anh rồi…"
Thư Dao đã được học giáo dục sinh lý cơ bản ở trường, nhưng không có người lớn tuổi cùng giới nào dạy dỗ, nên cô chỉ hiểu mơ hồ về kỳ kinh nguyệt, càng không biết phải làm gì trong tình huống hiện tại.
Cô không biết nên làm thế nào.
Nhưng Minh Đình đã hoàn toàn tỉnh táo.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng trong cuộc sống nhung lụa vô tư lự của mình, sẽ có một ngày anh được tận mắt chứng kiến kỳ kinh nguyệt đầu tiên của con gái.
Cũng chưa từng nghĩ, anh còn phải chịu trách nhiệm cho việc này.
Bầu không khí trì trệ trong chốc lát, hơi thở của Thư Dao càng thêm hỗn loạn, Minh Đình nhìn ra sự bối rối của cô, dời tầm mắt đi không nhìn nữa: "Lần đầu tiên?"
Hai tay của Thư Dao nắm chặt gấu váy, hoang mang gật đầu một cái: "Dạ."
"Thư Minh Viễn không dạy em sao?"
Thư Dao rụt rè đáp: "Không…"
Minh Đình nhặt chiếc áo phông trắng dưới đất lên rồi mặc vào, sau đó đứng dậy dặn dò: "Đi vào phòng tắm đợi."
Minh Đình đi thẳng xuống lầu và vào phòng tắm của Minh Lệ.
Bình thường hiếm khi anh vào trong phòng ngủ của Minh Lệ, nhưng anh nghĩ trong trường hợp khẩn cấp, thì lấy từ chỗ của Minh Lệ sẽ nhanh hơn.
Nhưng khi anh mở tủ đồ của Minh Lệ ra, tất cả những gì anh thấy chỉ có tampon.
Trên hộp có hướng dẫn sử dụng rõ ràng, cũng không phải quá khó dùng, nhưng anh suy nghĩ một chút, nên vẫn đặt hộp trở lại vị trí cũ.
Khi anh xuống lầu, dì Mai và dì Tô đã ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, tài xế vừa đi vào đã hỏi sao anh lại dậy sớm thế.
Cũng may là tài xế đã đến sớm, nếu không trời sắp mưa thế này sợ là anh phải lái xe khi chưa có bằng lái.
Anh thuận tay cầm lấy chiếc mũ xô treo cạnh cửa, bảo tài xế đưa anh đến cửa hàng tiện lợi gần nhất.
Bầu trời u ám, giống như cuộc sống tối tăm của anh vậy, vừa mở mắt ra đã phải làm trâu làm ngựa cho người khác, nếu như trước đây, anh nào dám nghĩ đến chuyện này chứ?
Nhưng một chuyện vô lý đến thế đã xảy ra, anh cũng chẳng hề phàn nàn câu nào.
Nghĩ đến đây khiến anh muốn bật cười, dùng cách nói của Quan Tụng Thanh là: "Cậu cũng có ngày hôm nay."
Khi bước vào cửa hàng tiện lợi, hai nhân viên bán hàng bên trong đang phân loại hàng hóa.
Minh Đình đại khái biết mình cần mua thứ gì, mới vừa đứng trước kệ hàng, lập tức có một nữ nhân viên bán hàng đã ôm một thùng hàng tới để bổ sung kệ hàng.
Có lẽ là đã quen với những cảnh như vậy, nhân viên bán hàng thậm chí không ngẩng đầu lên, tư vấn một cách máy móc: "Có thể cho bạn gái dùng thử tampon, sạch sẽ và thoải mái vào mùa hè mà không gây ngột ngạt hay nóng bức."
Cô ấy tiện tay chỉ chỉ: "Ở bên này cả, anh cứ chọn đi."
Minh Đình đã đọc hướng dẫn sử dụng của tampon trước khi đến đây, không khỏi thắc mắc: "Xử nữ vẫn có thể dùng sao?"
"Tất nhiên rồi." Cuối cùng nhân viên bán hàng cũng ngẩng đầu lên.
Khi cô ấy nhìn thấy Minh Đình đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nói: "Màng đó vốn có lỗ, nếu không thì làm sao kinh nguyệt có thể ra ngoài được?"
Minh Đình thấy ngại vì ánh mắt quá thản nhiên của nhân viên bán hàng, hóa ra anh mới là người hiểu biết nông cạn.
Tuy nhiên bé thỏ tai cụp kia động một chút là khóc, anh cũng không muốn tốn công giải thích loại chuyện này với cô, chứ đừng nói đến việc dạy cô cách sử dụng nó!
Anh nói cảm ơn, cuối cùng vẫn chọn băng vệ sinh.
Vì để ứng phó tình huống khẩn cấp, anh không mua nhiều, nhưng vẫn lấy loại đắt nhất trong cửa hàng theo thói quen.
Khi về đến nhà thì Thư Dao vẫn ngoan ngoãn đợi anh trong phòng tắm, sau khi hỏi, cửa phòng tắm mở ra một khe hở, hơi nước len lỏi làm ẩm không khí, anh đưa túi vào bằng một tay.
"Biết dùng không?"
Giọng nói bên trong nhỏ đến đáng thương: "Em sẽ đọc hướng dẫn."
Anh vừa định đóng cửa, bên trong nhỏ giọng hỏi: "Anh, có thể giúp em lấy quần áo để thay được không?"
Minh Đình cười nhẹ trong lòng, xem ra không chỉ có mình ngày càng quen chuyện làm nô lệ, mà cô nhóc này còn rất thoải mái khi sai bảo anh.
Thư Dao đang chiếm phòng tắm của anh, sau khi anh đưa quần áo xong cũng chỉ có thể quay lại ghế sofa chờ.
Mưa gió sắp tới, cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ đung đưa như những bóng ma.
Một ô cửa sổ kính ngăn cách sự hỗn loạn bên ngoài, giống như anh bây giờ, biết rõ rằng tòa nhà sắp sụp đổ, nhưng lòng của anh vô cùng bình thản.
Dù sao thì cuộc sống này cũng đã là một mớ hỗn độn, nên việc làm hỏng thêm vài thứ cũng chẳng sao.
Đột nhiên muốn hút thuốc, nhưng tiếng động vang lên trong phòng tắm của bé thỏ tai cụp kia lại kéo suy nghĩ của anh quay về, khiến anh cảm thấy khó thích ứng với sự tách biệt giữa thực và ảo.
Anh nhớ lại đêm hôm trước, lúc anh bảo Quan Tụng Thanh đưa cô đi chơi nhiều hơn.
Anh thật đúng như lời Quan Tụng Thanh đã nói, là một kẻ không tim không phổi, ngay cả lên kế hoạch cho cuộc sống của mình anh cũng lười, vậy mà lại đặc biệt tính toán chuyện tương lai cho Thư Dao.
Điều này rất bất thường.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ trong tiềm thức anh cũng không tin rằng mình có thể thật sự nuôi dưỡng Thư Dao lớn lên một cách an toàn, sớm giao cô cho Quan Tụng Thanh, cũng coi như anh có trách nhiệm với Thư Dao.
"Anh."
Một tiếng gọi khẽ, Minh Đình từ từ ngước mắt lên.
Thư Dao dọn dẹp xong rồi bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc dài dính nước ướt đẫm xõa xuống eo, chiếc váy sơ mi vừa thay đã bị nước làm ướt sẫm màu lại, anh lại nhíu mày.
Nhìn thấy Minh Đình nhíu mày Thư Dao lập tức lo lắng, đặc biệt khi vết đỏ thắm trên giường vẫn còn hiện rõ.
Nghĩ rằng Minh Đình không vui, bức rức thu mình lại, nhỏ giọng xin lỗi: "Em xin lỗi, anh."
Minh Đình bực mình "chậc" một tiếng: "Em lại xin lỗi cái gì?"
Thư Dao hơi nghiêng đầu nhìn về phía giường, Minh Đình cũng nhìn sang bên kia.
Vào lúc này anh mới nhận ra, thì ra thái độ của anh sẽ ảnh hưởng đến lời nói và hành động của Thư Dao.
Nếu như anh kiên nhẫn dịu dàng, bé thỏ tai cụp này sẽ vui vẻ ra mặt và nói với anh bất cứ chuyện gì, nếu như anh lạnh lùng hung dữ, bé thỏ tai cụp này sẽ khúm núm rụt rè, giống như bây giờ, ngay cả thở cũng không dám.
Thôi vậy.
Anh thở dài trong lòng.
Đã làm trâu làm ngựa rồi, vẫn nên đối xử tốt với cô hơn chút.
"Đến đây." Anh vẫy tay với cô.
Thư Dao nghe lời đi tới, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh.
Minh Đình chống một tay lên ghế sofa, nhìn vết bẩn trên giường, trong nháy mắt đã biến thành dáng vẻ người lớn mà anh ghét nhất.
"Em…"
Anh vẫn chưa thể nói từ đó ra khỏi miệng.
"Cái đó của em, là hiện tượng sinh lý rất bình thường của con gái, giống như tóc em sẽ dài ra nếu em không cắt vậy, rất bình thường. Em cũng không cố ý làm bẩn ga trải giường, em không cần phải tự trách mình vì một chuyện nhỏ nhặt này, cũng không cần cảm thấy xấu hổ."
Nói tới đây thì trong lòng anh lại thở dài, anh thực sự ghét bản thân mình dài dòng thế này, nhưng anh không thể không nói.
Anh dời tầm mắt qua nhìn cô: "Mỗi cô gái đều sẽ trải qua giai đoạn này, điều này chứng tỏ em đang lớn lên, em phải đối mặt với nó, hiểu rõ nó, đừng xấu hổ, nếu có điều gì không hiểu thì em có thể hỏi dì Mai hoặc dì Tô, hoặc lên mạng tìm! Nhớ nghe lời khuyến nghị mà thay thường xuyên, giữ sạch sẽ và khỏe mạnh."
"Nghe hiểu không?"
Thư Dao ngập ngừng gật đầu, cô hiểu ý anh, nhưng vẫn cần thời gian để tiêu hóa nên không trả lời.
Nhưng Thư Dao càng im lặng thì trong lòng của Minh Đình lại càng phát điên.
Đơn giản là anh điên rồi!
Nhất định là anh điên rồi nên mới ở đây giải thích về kiến thức sinh lý phụ nữ cho một đứa nhóc!
Anh vẫy tay thúc giục Thư Dao: "Em đi lau tóc đi."
Thư Dao nghe lời quay người, sau khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, Minh Đình mới đổ phịch người nằm xuống ghế sofa.
Thế là xong, cái số làm trâu làm ngựa này đã định, đời này coi như là xong rồi.
Thư Dao bước ra khỏi phòng vẫn còn đang chậm rãi tiêu hóa lời nói của Minh Đình.
Hiện tượng sinh lý bình thường?
Vậy thì những gì cô ấy nhìn thấy khi tỉnh dậy… Chắc cũng là hiện tượng sinh lý bình thường của con trai.
Cô nên làm như lời anh nói, đối mặt với nó, hiểu nó, không nên cảm thấy xấu hổ!
-
Sau bữa sáng, cảnh sát Phùng bất kể mưa gió mà đến Vườn Phương Nhuy, vừa vào cửa đã thấy Thư Dao, cảnh sát Phùng sửng sốt, trong khoảnh khắc anh ấy đối mặt với Thư Dao, đột nhiên hiểu được lý do vì sao Minh Đình lại tốn công tốn sức đưa Thư Dao về nhà.
Khi Thư Dao nghe thấy dì Mai chào hỏi cảnh sát Phùng, cô biết ngay nhất định là cảnh sát Phùng đến vì vụ tai nạn xe.
Minh Đình dẫn cảnh sát Phùng lên lầu, Thư Dao muốn nghe ngóng, nhưng lại sợ Minh Đình để ý, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô vẫn lấy hết can đảm đi theo.
Minh Đình và cảnh sát Phùng ngồi xuống phòng tiếp khách ở tầng ba, khi Thư Dao ra khỏi thang máy, đang định quay người vào phòng ngủ, thì thấy Minh Đình vẫy tay với mình.
Thư Minh Viễn là nạn nhân của vụ tai nạn xe hơi, Minh Đình cho rằng, Thư Dao có quyền được biết sự thật.
Thư Dao ngoan ngoãn đi tới, ánh mắt của cảnh sát Phùng vẫn dừng lại trên người cô, cô lễ phép mỉm cười với cảnh sát Phùng, sau đó lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Minh Đình.
Thấy Minh Đình không tránh né cô, cảnh sát Phùng bắt đầu nói về cuộc điều tra mấy ngày qua.
"Kết quả kiểm tra xe đã có, ống dẫn dầu của phanh hỏng do bị phá hư, khi chạy tốc độ thấp vẫn có thể giữ được hiệu quả phanh nhất định, nhưng khi tăng tốc độ cao thì sẽ không dừng lại được. Vì vậy rõ ràng, đây không phải là một vụ tai nạn bất ngờ."
Sau khi cảnh sát Phùng nói xong thì vô thức nhìn sang Thư Dao, nhưng cô chỉ im lặng ngồi cạnh Minh Đình, hai tay khẽ đặt lên đầu gối, mắt hơi cụp xuống, không hề dao động.
Nhưng thực tế, môi của Thư Dao đã bị cô cắn tứa máu.
"Chiếc xe đó từ đâu ra?" Minh Đình hỏi.
"Đại lý cho thuê xe Thông Phú, nhưng hệ thống giám sát của đại lý không ghi lại được người đến lấy xe, hơn nữa người đó còn tắt GPS ngay sau khi nhận xe, nên tạm thời chúng tôi không biết xe đã đi đâu sau khi rời khỏi đại lý, nhưng chúng tôi đang kiểm tra hệ thống giám sát đoạn đường gần đại lý, tin rằng sẽ sớm có tiến triển mới."
Lúc này mưa to gió lớn đang diễn ra bên ngoài cửa sổ, Thư Dao nghe thấy những lời này thì ngơ ngẩn, mùi gỉ sắt lan tỏa giữa môi và răng, cô như một búp hoa bị đánh nát, đầu cúi gằm, chỉ chống đỡ bằng hơi thở mong manh.
Minh Đình không phải người nhạy bén, nhưng lúc bầu không khí lặng im một cách kỳ lạ, anh đã phát hiện ra sự thay đổi trong cảm xúc của Thư Dao.
Trong tay có sẵn một ly nước ấm, anh thuận tay đưa cho cô.
Một chiếc cốc thủy tinh đập vào mắt cô, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thư Dao, cơn đau trong miệng cô kéo dài, cô do dự đưa tay ra đón lấy.
Hơi ấm trên thành ly bắt đầu lan tỏa lên ngón tay, cô kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Minh Đình.
Sắc trời mờ mịt, trong phòng không mở đèn, cô không nhìn rõ cảm xúc trong mắt Minh Đình, nhưng sắc mặt anh càng tối thì gió táp mưa gào ngoài cửa sổ càng rõ ràng.
Đôi vai anh che khuất hơn nửa cảnh ngoài cửa sổ, thân hình anh tạo nên một cái bóng nhỏ bao quanh cô.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Minh Đình tự nhiên vươn tay ra xoa tóc cô, cảm xúc của cô giống như một con vật nhỏ xù lông khi bị giật mình, anh đưa tay ra vuốt ve, lông lại trở nên mềm mại.
Cô cúi mắt nhìn chằm chằm vào cốc nước, lòng bàn tay tràn đầy hơi ấm.
"Tiếp tục đi." Minh Đình thu lại ánh mắt, nhìn về phía cảnh sát Phùng.
Cảnh sát Phùng rất kinh ngạc, anh ấy cho rằng Thư Dao biết hết mọi chuyện, chẳng ngờ ngay cả vụ tai nạn xe kia không phải sự cố cô cũng không biết.
Thấy Thư Dao không phản ứng gì nhiều, lúc này mới tiếp tục nói: "Tài xế gây tai nạn tên là Lý Xuyên, 42 tuổi, thất nghiệp, quan hệ xã hội phức tạp, sau khi kiểm tra mạng lưới quan hệ của ông ta, chúng tôi phát hiện ông ta chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Minh Tổng, giữa hai người cũng không có thù oán hay tranh chấp tài chính, về cơ bản có thể kết luận họ là người xa lạ. Ngoài ra thì theo người nhà của ông ta tiết lộ, Lý Xuyên là một tay cờ bạc, nợ rất nhiều tiền cờ bạc, mấy năm nay ông ta toàn ở bên ngoài, cơ bản là không về nhà."
"Tối qua thì người cung cấp thông tin của tôi đã liên lạc với một người bạn tốt của Lý Xuyên khi còn sống, nghe người đó nói, vài năm trước Lý Xuyên đã thất bại trong việc đầu tư thị trường kim loại có kỳ hạn, từ đó đã đặt hy vọng vào cờ bạc, mơ tưởng sẽ trở nên giàu có chỉ sau một đêm. Tuy nhiên, mặc dù ông ta là một tay cờ bạc, nhưng ông ta rất trượng nghĩa với anh em và bạn bè của mình, ngày thường nếu họ gặp khó khăn, chỉ cần mở miệng nói với Lý Xuyên thì ông ta sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ họ, cho nên Lý Xuyên luôn có danh tiếng tốt trong giới của họ."
Minh Đình nghe vậy thì cười khẽ: "Cũng là một người có nghĩa khí."
Cảnh sát Phùng cười nói: "Người kia còn nói, trước kia Lý Xuyên rất giàu có, lời nói hành động vẫn mang phong thái của người giàu có, nhất là sau khi uống rượu, thích khoác lác. Lý Xuyên thường nói ‘Tôi có một người bạn’ hoặc ‘Tôi quen biết ai ai’, còn nói phải dẫn bọn họ cùng nhau kiếm tiền, lúc đầu bọn họ rất hào hứng phấn khích, nhưng cuối cùng lại chẳng giải quyết được chuyện gì, sau một thời gian, bọn họ không còn coi trọng lời nói của Lý Xuyên nữa."
"Trong lần cuối cùng bọn họ uống rượu cùng nhau, Lý Xuyên bảo một thời gian ngắn nữa sẽ đi Mang Thành, ông ta nói bạn của ông ta có một dự án đa quốc gia ở đó, muốn ông ta qua đó làm người phụ trách, có lẽ sẽ không về trong một thời gian dài, cũng không biết khi nào quay lại."
Thư Dao nghe như lọt vào màn sương mù, không hiểu mối liên hệ giữa những thông tin này và vụ tai nạn xe hơi, nên nhìn qua Minh Đình theo thói quen, cố gắng tìm câu trả lời từ anh.
Nhưng Minh Đình nghe xong thì không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, chỉ nhàn nhạt nói: "Lời này thú vị đấy."
"Có ý gì?"
Thư Dao rất muốn biết sự thật nên đã vô thức hỏi.
Minh Đình liếc nhìn cô, ánh mắt thoáng dừng lại, như đang cân nhắc có nên giải thích hay không.
Nhưng trước khi anh kịp mở miệng, cảnh sát Phùng đã nói: "Lý Xuyên nói thế khi say rượu, nên tính xác thực không rõ ràng. Nhưng cũng đáng để suy nghĩ xem nếu ông ta khoác lác, thì tại sao ông ta lại khẳng định mình sẽ không quay lại trong khoảng thời gian dài sau đó?"
Anh ấy dừng lại hai giây rồi nói tiếp: "Những lời ông ta nói chỉ có hai khả năng, một là ông ta biết lần này mình gặp nguy hiểm; hai là thật sự có người sắp xếp cho ông ta đến Mang Thành, hơn nữa lên kế hoạch cho công việc và cuộc sống tương lai của ông ta, nhưng điều kiện là… Tạo ra một vụ tai nạn xe không quá nghiêm trọng."
"Một vụ tai nạn xe không quá nghiêm trọng?"
Thư Dao càng không hiểu: "Tại sao?"
Cuối cùng Minh Đình cũng mở miệng hỏi ngược lại cô: "Nếu có người muốn em đi chết, em có đồng ý không?"
Thư Dao ngơ ngác nhìn Minh Đình, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Lượng thông tin khổng lồ đang đấu tranh trong đầu cô, cô không muốn tin, nhưng vẫn phải tin.
"Vậy… Mọi điều ông ta nói đều là sự thật?"
Cảnh sát Phùng không thể kết luận thật giả, chỉ có thể nói: "Hiện vẫn chưa có bằng chứng nào chứng minh những gì ông ta nói là sự thật."
Cảnh sát cần có bằng chứng chắc chắn để phá án, chứ không cần những suy đoán táo bạo.
Nếu những gì Lý Xuyên nói là sự thật, vậy thì người đứng sau hậu trường chắc chắn phải rõ ràng về tính cách và hành vi của Lý Xuyên, người đó biết rằng Lý Xuyên sẽ vì giúp bạn bè mà không tiếc cả mạng sống, vì vậy người đó sẽ sử dụng các dự án xuyên quốc gia làm mồi nhử để dụ Lý Xuyên giúp đụng người.
Còn Lý Xuyên thì bị che mắt bởi lòng chính nghĩa và lợi ích từ bạn bè, không đủ tỉnh táo để suy xét.
Có lẽ trong suy nghĩ của ông ta, đây là cơ hội hiếm có để xoay chuyển vận mệnh nên ông ta đã đồng ý với yêu cầu của đối phương mà không chút do dự.
Cơ hội khó có được, nên dĩ nhiên ông ta sẽ không tìm hiểu lý do phải tạo ra vụ tai nạn xe, ông ta cũng chẳng ngờ rằng chiếc xe mà ông ta lái ngày hôm đó đã sớm bị người ta động tay động chân.
Tuy rằng những điều trên chỉ là suy đoán, nhưng một khi có chứng cứ xác thực, Lý Xuyên chính là một vật hy sinh toàn diện.
Bầu không khí đình trệ, cả ba người đều im lặng.
Suy nghĩ Thư Dao cũng sáng tỏ trong sự im lặng này.
Ly nước ấm kia vẫn được cô nắm chặt trong tay, cảm xúc bị kìm nén xuyên qua lớp thủy tinh khiến mặt nước trong ly rung lên, Minh Đình vừa cụp mắt thì nhìn thấy.
Anh đưa tay ra lấy ly nước đi.
Lòng bàn tay Thư Dao trống rỗng, đôi tay không có chỗ nào để tì vào đặt lại trên đầu gối, nhưng cô vẫn không nhịn được siết chặt váy.
Cảnh sát Phùng đang tập trung nhớ lại tình tiết điều tra, thấy Minh Đình lấy cốc nước đi mới dời tầm mắt về phía Thư Dao, vừa mới nhìn đã khiến anh ấy kinh hãi.
Dường như toàn thân Thư Dao nháy mắt đã bị rút cạn máu, rõ ràng nhiệt độ trong phòng không đổi, nhưng cô lại run rẩy vì lạnh, nước mắt đọng lại trong đôi mắt trống rỗng, chỉ chực chờ rơi xuống ngay giây tiếp theo.
Anh ấy hiểu rõ những lời vừa rồi khó tiếp nhận đến nhường nào đối với một người vừa mất đi người thân yêu.
Anh ấy dời mắt đi và quyết định cho Thư Dao chút thời gian.
"Tôi sẽ tiếp tục điều tra mạng lưới quan hệ của Lý Xuyên, có lẽ kéo dài tuyến thời gian thêm chút thì tôi sẽ có thêm thông tin mới."
Anh ấy liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy và nói: "Đến giờ tôi phải đi rồi, nếu có tiến triển gì mới, tôi sẽ liên lạc lại với cậu."
"Được."
Sau đó, Minh Đình đứng dậy và bước ra ngoài để tiễn cảnh sát Phùng vào thang máy.
Cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng một thì Minh Đình mới quay trở về.
Bên ngoài cửa sổ gió giật mưa rơi, bên trong phòng lại mờ tối lạnh tanh, mọi thứ anh nhìn thấy đều ảm đảm, đồ đạc giống như đều phai màu, kể cả Thư Dao.
Trên thực tế, anh và cảnh sát Phùng có thể trao đổi qua điện thoại về tiến độ điều tra vụ tai nạn xe, nhưng anh vẫn gọi người đến nhà vì muốn cô biết toàn bộ sự việc.
Nhưng giờ đây khi thấy cô phải chịu đau khổ vì điều này, anh phải tự hỏi liệu mình có đưa ra quyết định sai lầm không?
Anh bước tới trước, định xoa dịu cảm xúc của cô lần nữa.
Nhưng đột nhiên Thư Dao đứng dậy, đẩy anh ra, lau nước mắt rồi chạy vào phòng ngủ phía tây, "Ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
-còn tiếp-