• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe trung chuyển dừng trước một dinh thự với tường trắng và ngói đen, trước cổng, cây phong Nhật Bản rụng lá vàng đầy trên mặt đất, trên đá Thái Hồ dấu rêu loang lổ, quản gia tiến đến che ô, Minh Sâm xuống xe, đưa tay về phía Thư Dao, đường xá ngày mưa trơn trượt, Thư Dao vịn vào tay Minh Sâm, vững vàng đặt chân xuống đất.

Cánh cổng lớn màu gỗ tự nhiên chậm rãi mở vào trong, bước vào nhà là bức bình phong chạm khắc cửa sổ hoa văn tròn, phía sau bức bình phong có một cây mai trắng mang khí chất thanh tao mà kiêu hãnh, từ xa thoáng nhìn qua tựa như cơn gió tuyết chợt đến, cuốn sạch bụi trần.

Minh Sâm nhận lấy ô dìu Thư Dao đi vòng qua bức bình phong, bước qua cổng hoa, trong khu vườn người giúp việc đã chờ từ lâu, quản gia Thôi đi theo bên cạnh Minh Sâm, báo cáo tình hình: “Khu viện phía tây đã được chuẩn bị theo yêu cầu của chủ tịch, gồm có hai đầu bếp, một chuyên ẩm thực Hoài Dương và Quảng Đông, một chuyên món Pháp và Ý, một đầu bếp làm bánh, một chuyên gia dinh dưỡng, hai người giúp việc phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Thư tiểu thư, vệ sĩ và tài xế sẵn sàng chờ lệnh cả ngày, bác sĩ riêng luôn túc trực. Đá xanh lát sân trong vườn đã được xử lý chống trơn trượt, cây cối cũng đã được cắt tỉa cành, hồ Bích Nguyệt trong vườn sau đã được kiểm tra kỹ, không phát hiện sinh vật nào ngủ đông, cá Koi trong hồ vừa được thay mới, toàn là cá nhỏ. Tất cả thiết bị trong vườn hoạt động bình thường, hệ thống an ninh được bổ sung ba lớp bảo vệ, nếu Thư tiểu thư còn có dặn dò gì khác, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."

Minh Sâm đáp lại một tiếng, đưa ô cho quản gia Thôi, dắt tay Thư Dao vào phòng khách chính.

Quản gia Thôi vung tay, những người hầu đang đứng hai bên lặng lẽ lui xuống, dì Trần tiến lên giúp Thư Dao cởi áo khoác, dì Trương dâng trà nóng lên, Thư Dao nhận rồi ôm lấy nó trong tay để sưởi ấm.

Minh Sâm giơ tay cởi cúc áo ở cổ, ngồi xuống nhận trà nóng uống một ngụm rồi nói: “Thời gian này cháu cứ ở đây yên tâm mà nghỉ ngơi, nếu muốn ra ngoài đi dạo thì gọi quản gia Thôi đi cùng, nếu không muốn ra ngoài cũng có thể bảo quản gia Thôi sắp xếp mời nhạc công hay chuyên gia làm đẹp hoặc người hát đến nhà để giúp cháu giải khuây, nếu thực sự buồn chán thì nuôi một con mèo hay một chú chó cũng được, đừng để mình buồn đến phát bệnh, trong nhà này cháu là người quyết định."

Thư Dao nâng chén trà nóng nhấp nhẹ một ngụm, rồi khẽ nói: "Cảm ơn uncle."

Trên đường đến đây Thư Dao đã khóc, đôi mắt kia bây giờ vẫn còn đỏ, Minh Sâm nhìn thấy mà xót xa, cũng có chút bực bội.

Cái bộ dạng hỗn xược đó của Minh Đình, thật sự giống hệt ông ấy hồi còn trẻ.

"Dao Dao." Minh Sâm vẫy tay với cô: "Lại đây, ngồi bên cạnh cậu."

Thư Dao đặt chén trà lên bàn trà, đứng dậy ngồi qua bên đó.

Minh Sâm nắm chặt tay cô, im lặng hai giây rồi nói: "Thật ra, uncle rất vui khi cháu đưa ra lựa chọn này, A Đình nuôi cháu bao năm nay, không thể tránh khỏi việc nhồi nhét vào cháu những lý lẽ lệch lạc của nó, lúc trước, khi biết hai đứa ở bên nhau, uncle đã lo lắng cháu bị nó lừa dối, bây giờ thì yên tâm rồi, ít nhất cháu đã hiểu rõ mình không muốn cái gì, cháu đã trưởng thành rồi, Dao Dao, uncle rất vui mừng."

Thư Dao suy nghĩ một chút, vừa định mở miệng thì Minh Sâm lại cắt ngang cô: "Bây giờ cháu đừng có nói giúp thằng bé, nếu cháu còn nói giúp nó nữa, lần sau cậu sẽ không giúp cháu đâu."

Thư Dao bỗng nhiên cười: "Cháu không định nói giúp anh ấy mà."

"Vậy cháu muốn nói cái gì?"

Thư Dao thu lại nụ cười: "Cháu… Cháu muốn nói là, mẹ... Nếu mẹ biết chuyện thì có trách cháu không?"

"Cháu yên tâm." Minh Sâm vỗ nhẹ tay cô: "Lily còn dễ tính hơn cậu, cháu đã chăm sóc bà ấy bao nhiêu năm, bà ấy còn chưa kịp cảm ơn cháu, sao mà nỡ trách cháu được? Cho dù có trách, bà ấy cũng chỉ trách thằng con trời đánh kia thôi."

Minh Sâm hừ một tiếng: "Thằng nhóc thối đó đúng là gan to tày trời, đợi cậu gặp nó rồi xử lý sau."

Thư Dao mím môi, không nói gì.

Ngay từ tháng tư Minh Sâm đã khuyên cô chia tay Minh Đình, lúc đó cô nói rằng mình không thể thích ứng với cuộc sống không có Minh Đình, nhưng Minh Sâm lại nói, không chia tay thì làm sao biết không thể thích ứng?

Lúc đó cô không để tâm đến lời này, vì tình yêu quá mãnh liệt, chỉ cần nghĩ đến việc chia tay Minh Đình cô đã đau lòng đến mức không nói nên lời, thậm chí từng có lúc cô còn không hiểu, tại sao nhất định phải chia tay?

Lúc này nghĩ lại, lời của bậc trưởng bối thực sự đều vì muốn tốt cho cô, vốn dĩ cô là một cá thể độc lập, cũng nên có ý chí của riêng mình, cũng như quyền được lựa chọn.

Cô chợt nhớ đến một câu thoại trong “Dưới nắng trời Tuscany.”

“L’amore è cieco”

Tình yêu là mù quáng.

Nhưng cô không muốn tiếp tục mù quáng như vậy nữa, tình yêu và sự bao dung cô dành cho Minh Đình, thậm chí còn không đổi lại được sự tôn trọng cơ bản nhất.

Cô vốn không phải tồn tại phụ thuộc vào Minh Đình, đạo lý này, cô phải mất bảy năm mới hiểu ra được.

Cô không biết tương lai sẽ đi về đâu, nhưng ngay lúc này, cô muốn tùy ý một chút, muốn giữ lấy cái tôi mà mình khó khăn lắm mới có được.

"Cậu đi đây." Minh Sâm lại uống một ngụm trà, đứng dậy nói: "Lily tỉnh dậy chắc chắn sẽ tìm cậu, cậu phải đi xem bà ấy thế nào rồi."

Ông ấy vẫy tay, quản gia Thôi đưa cho Thư Dao một chiếc điện thoại hoàn toàn mới: "Cháu ở đây nếu có bất kỳ vấn đề gì thì cứ tìm quản gia Thôi, hai ngày nữa cậu sẽ đến thăm cháu, có chuyện gì thì cứ gọi cho cậu bất cứ lúc nào."

Thư Dao cũng đứng dậy theo, không nỡ rời xa mà ôm chặt lấy Minh Sâm.

Có thể gặp được một trưởng bối rộng lượng và bao dung như vậy khi còn ở tuổi ngây ngô, bốc đồng là một may mắn đối với cô, cô nên biết ơn.

"Được rồi, được rồi." Minh Sâm vỗ nhẹ lên vai và lưng Thư Dao: "Đừng khóc nhè nữa, đợi mưa tạnh rồi bảo quản gia Thôi dẫn cháu đi dạo một chút cho khuây khỏa."

Thư Dao kiềm chế cảm xúc lúc chia ly, cắn nhẹ môi rồi khẽ gật đầu.

Từ khu vườn phía đông vang lên âm thanh tí tách của mưa rơi trên lá chuối, cô đứng cạnh cửa ra vào, dõi theo từng bước Minh Sâm rời xa.

Quản gia Thôi đóng cửa lại, ngăn cách gió lạnh bên ngoài.

-

Minh Đình liên hệ với cảnh sát để trích xuất camera giám sát của phòng chờ VIP sân bay, Văn Nhã đã kịp thời gửi lại hình ảnh, khi Thư Dao rời khỏi phòng chờ thì bên cạnh cô có một nhân viên sân bay đi cùng, hai người cùng lên thang máy rời đi, sau đó một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen đã dẫn Thư Dao vào một thang máy khác.

Văn Nhã đã kiểm tra, chiếc thang máy đó dẫn thẳng xuống bãi đỗ xe, hai người xuống ở tầng B1, sau đó camera giám sát không còn ghi lại được hình ảnh của Thư Dao nữa.

Minh Đình nhìn rất rõ, người đàn ông đưa Thư Dao đi chính là vệ sĩ Owen bên cạnh Minh Sâm.

Biết cô an toàn, anh yên tâm nhưng cũng lo lắng.

Anh lập tức gọi điện cho Minh Sâm, nhưng lại không thể kết nối.

Trong cơn hoảng loạn anh lại gọi điện cho Thư Dao, nhưng điện thoại của cô lại rung lên ngay trong túi áo vest của anh.

Khoảnh khắc đó, anh rõ ràng cảm nhận được thế nào là "tuyệt vọng".

Anh chưa từng, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, Thư Dao sẽ rời xa anh.

Cô yếu đuối như vậy, nhát gan như vậy, dựa dẫm vào anh như vậy, thế mà lại có thể rời xa anh sao? Thế mà dám rời xa anh ư?!

Cảm xúc đầu tiên trào dâng trong lòng anh là sự phẫn nộ.

Đó là một loại cảm xúc hỗn loạn và bất lực khi cuộc sống mất kiểm soát, hoàn toàn khác với sự hoảng loạn mà anh từng trải qua khi Thư Dao mất tích ngoài ý muốn.

Lúc này anh giống như đang đứng trên vòng quay lớn của công viên giải trí, mất đi mọi chỗ dựa, thế giới quay cuồng, lục phủ ngũ tạng của anh như bị vặn xoắn lại với nhau, anh cảm thấy bản thân lúc này đã không còn giống một con người nữa.

Bộ não của anh không ngừng phát ra mệnh lệnh: tìm cô, tìm cô, tìm cô, nhưng anh lại không thể làm được gì.

Anh thậm chí còn không biết Thư Dao lúc này đang ở thành phố nào.

"Rầm!" Một tiếng vang lên, anh đấm vỡ chiếc gương trong phòng nghỉ.

Bác sĩ và y tá nghe thấy tiếng động liền vội vã chạy đến, Minh Lệ cũng nghe thấy âm thanh ấy, bà ấy kêu một tiếng "A Đình", nhưng không nhận được hồi đáp.

Vừa định gọi y tá đến hỏi, thì có một giọng nói quen thuộc từ xa dần tiến lại gần.

Quan Tụng Thanh mở cửa phòng bệnh, An Nhược Vân vừa nhìn thấy Minh Lệ thì nước mắt ngay lập tức trào dâng.

“Lệ Lệ!”

Mọi người đều gọi Minh Lệ bằng tên tiếng Anh "Lily", suốt bao năm qua, chỉ có An Nhược Vân gọi bà ấy là "Lệ Lệ".

Hai người bạn thân lâu ngày gặp lại, cả hai đều rưng rưng nước mắt, An Nhược Vân bước nhanh lên trước, vừa định nhào tới, thì Quan Tụng Thanh liền giữ chặt bà ấy lại: "Mẹ, cẩn thận đè trúng dì Minh."

An Nhược Vân như chợt tỉnh khỏi cơn mộng, lập tức kiềm chế cảm xúc ngồi vững vàng bên giường nắm lấy tay Minh Lệ.

Khi cảm xúc dâng trào, trái lại không nói nên lời, An Nhược Vân vừa cười vừa khóc, hai người ôm nhau một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Ánh mắt Minh Lệ chuyển sang Quan Tụng Thanh, khi nhìn anh ấy, trong mắt bà ấy lộ ra cảm xúc giống hệt khi nhìn Minh Đình.

"Tụng Thanh." Bà ấy gọi tên anh ấy, nói: "Thay đổi rồi, đẹp trai quá."

An Nhược Vân lau nước mắt, liếc nhìn con trai mình rồi nói: "Lớn rồi, đều lớn cả rồi, A Đình cũng đẹp trai nữa!"

Quan Tụng Thanh bước lên chào hỏi Minh Lệ, An Nhược Vân rút khăn giấy lau khô nước mắt, tiện miệng hỏi: "Sao không thấy Dao Dao đâu?"

Minh Lệ cảm thấy cái tên này vừa xa lạ vừa quen thuộc, bà ấy lẩm bẩm lặp lại: "Dao Dao?"

An Nhược Vân cười bà ấy: "Sao vậy? Ngủ dậy một giấc mà ngay cả con gái mình cũng không nhớ à?"

Bà ấy liếc Minh Lệ một cái: "Trước đây đã kín kẽ mà giấu nhẹm với tôi rồi! Giờ còn giả vờ ngốc với tôi sao?! Hôm nay Dao Dao không đến à?"

Không đợi Minh Lệ trả lời, An Nhược Vân lại kéo tay bà ấy nói: "Con bé này tốt với cậu nhất đấy! Mỗi tuần đều bay từ Nam Thành đến thăm cậu, giúp cậu lau người, massage, còn trò chuyện, hát cho cậu nghe, tuần nào cũng đến! Mỗi lần thấy Dao Dao, tôi đều cảm thán rằng sinh con gái vẫn tốt hơn, chu đáo lắm! Không giống con trai, cả năm chẳng nghe được một lời tử tế từ miệng chúng nó!"

Con gái, Dao Dao.

Minh Lệ cứ lặp đi lặp lại cái tên đó trong lòng, bà ấy biết cảm giác của mình không sai, bà ấy có một đứa con gái, hơn nữa còn là một đứa con gái vừa ngoan ngoãn lại chu đáo, tên là Dao Dao.

Lúc hoàn hồn lại, Quan Tụng Thanh đang nói chuyện với An Nhược Vân, Minh Lệ chỉ nghe thấy một câu: "Nói mấy chuyện này làm gì?"

"Cái gì cơ?" Bà ấy tò mò hỏi.

Quan Tụng Thanh vẫn muốn ngăn cản, nhưng bị An Nhược Vân trừng mắt một cái: "Sao? Mẹ nói sai chỗ nào à? Tình cảm của hai đứa chẳng phải luôn rất tốt sao? Hai nhà sắp bàn chuyện cưới xin rồi, con còn rụt rè cái gì?"

"Cưới xin?"

Minh Lệ hoàn toàn mù mờ.

Quan Tụng Thanh vội tranh nói trước: "Dì Minh đừng hiểu lầm, chuyện cưới xin này chỉ là họ say rượu rồi buột miệng nói ra thôi, Dao Dao còn nhỏ, cũng chưa từng yêu ai, gia đình không nên sắp xếp chuyện cưới xin cho em ấy quá sớm như vậy, cho dù có sắp xếp, cũng nên hỏi ý kiến em ấy trước."

An Nhược Vân một mặt đầy vẻ hận sắt không thành thép.

Nghe đến đây Minh Lệ gần như đã hiểu ra mọi chuyện, thì ra hai nhà có ý định kết thân.

Cô lại nhìn Quan Tụng Thanh và hỏi: "Thích, Dao Dao?"

Quan Tụng Thanh cụp mắt xuống, không nói gì.

An Nhược Vân lập tức tranh trả lời: "Thích! Thích không để đâu cho hết!"

"Mẹ." Quan Tụng Thanh bất lực gọi một tiếng.

An Nhược Vân lại nháy mắt với Minh Lệ: "Ngại ngùng kìa."

Minh Lệ hiểu ý rồi mỉm cười.

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Minh Đình đã băng bó xong vết thương trên tay, cả ba người đồng loạt nhìn anh, anh gật đầu một cái với An Nhược Vân xem như chào hỏi, sau đó nhìn thẳng Quan Tụng Thanh và nói: "Ra ngoài với tôi một lát."

Mùa đông ở đảo Hồng Kông không quá lạnh, nhưng trên tầng thượng có gió lướt qua, đứng bên ngoài vẫn phải kéo chặt áo khoác lại.

Quan Tụng Thanh đi theo sau Minh Đình, hoàn toàn không nhắc đến cuộc trò chuyện trong phòng bệnh vừa rồi, Minh Đình bước đi vội vàng, trông có vẻ cũng không hề hay biết.

Xung quanh không có ai, Minh Đình liền nói thẳng: "Dao Dao đi rồi."

Quan Tụng Thanh sững lại một chút: "Ý gì?"

Minh Đình vẫn chưa hết bực bội trong lòng, anh bóp nhẹ bàn tay bị thương, cơn đau khiến anh tỉnh táo lại, anh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Hôm nay vốn dĩ em ấy định đến thăm Minh Lệ, nhưng lại để lại một tờ giấy ở sân bay rồi rời đi, là Minh Sâm đã đưa em ấy đi, bây giờ tôi không biết em ấy đang ở đâu, hỏi Minh Sâm thì chắc chắn ông ấy cũng không nói cho tôi biết, một lát nữa Minh Sâm đến, cậu giúp tôi dò hỏi xem em ấy đi đâu, gần đây trạng thái em ấy không ổn định, tôi rất lo cho em ấy."

Sau khi hiểu đại khái quá trình sự việc, Quan Tụng Thanh đặt một dấu chấm hỏi to trong lòng.

"Tôi có thể biết lý do không?"

"Gì cơ?" Minh Đình có chút lơ đãng.

"Lý do." Quan Tụng Thanh lặp lại: "Lý do Dao Dao rời đi."

Phải biết rằng, lúc trước anh ấy muốn dẫn Thư Dao đi cắm trại cuối tuần, cô cũng không chịu.

Cô chưa bao giờ muốn rời xa Minh Đình.

Nhưng lần này, cô lại chủ động rời đi.

Anh ấy tuyệt đối không tin là do Minh Lệ tỉnh lại khiến cô không chịu nổi áp lực.

Minh Đình nhíu chặt mày, giơ tay mạnh mẽ day huyệt thái dương.

Nhìn phản ứng như vậy của anh, Quan Tụng Thanh bỗng sững người.

"Cậu..." Anh ấy cảm thấy kinh ngạc với ý nghĩ vừa đột ngột lóe lên trong đầu, cũng không hiểu nổi, nhưng vẫn hỏi: "Cậu đã làm gì em ấy?"

Minh Đình cúi thấp ánh mắt, từ đầu đến cuối không hề ngẩng lên nhìn anh ấy.

Quan Tụng Thanh dứt khoát giơ tay tung ngay một cú đấm, Minh Đình hoàn toàn không đề phòng, bị cú đấm đó làm cho lảo đảo, đầu óc choáng váng.

Chưa kịp hoàn hồn, nắm đấm của Quan Tụng Thanh lại sắp giáng xuống, Minh Đình đưa tay chặn lại: "Cậu đang phát điên cái gì vậy?!"

"Tôi phát điên à?! Rốt cuộc là tôi phát điên hay cậu phát điên?! Tại sao em ấy lại bỏ đi mà cậu không dám nói?! Cậu ép buộc em ấy đúng không? Có phải cậu đã ép buộc em ấy hay không?!"

Minh Đình kìm nén cảm xúc trong lòng, đẩy nắm đấm của Quan Tụng Thanh ra bằng một chưởng, Quan Tụng Thanh liền túm chặt lấy cổ áo anh nhấc lên: "Cậu cũng biết gần đây em ấy không ổn định à?! Cậu có biết bác sĩ nói em ấy gần đây có khuynh hướng trầm cảm không?! Cậu có biết em ấy đã đau khổ vật lộn vì tình cảm với cậu bao lâu rồi không?! Cậu có biết em ấy phải chịu bao nhiêu áp lực mỗi ngày chỉ để được ở bên cậu hay không?! Suốt bao năm qua, em ấy kính trọng cậu, yêu cậu, luôn coi cậu là người thân cận và đáng tin tưởng nhất, vậy mà cậu lại ép buộc em ấy?!"

Anh ấy hít sâu một hơi, kiềm chế cơn xúc động muốn đấm thêm một cú nữa, buông tay đẩy anh ra.

"Minh Đình, cậu đúng là đồ cầm thú khốn nạn."

Quan Tụng Thanh vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, cả hai cùng nhìn qua, Minh Sâm đang tựa vào cửa xem trò vui.

Ông ấy đưa điếu xì gà trong tay cho Owen, bước lên phía trước, nhìn Minh Đình với gương mặt đầy chật vật, rồi cười.

"Thằng nhóc anh đúng là không làm tôi thất vọng, vừa đến đã cho tôi xem một màn kịch máu lửa như vậy."

"Em ấy đâu?" Minh Đình hoàn toàn không nghe ông ấy nói gì, chỉ muốn biết tung tích của Thư Dao.

"Ai?" Minh Sâm giả vờ như không biết.

"Bớt giả vờ với tôi đi!"

Minh Sâm nhướn mày, vẻ mặt như vừa mới phản ứng lại: "Dao Dao à, con bé nhờ tôi chuyển lời đến anh."

"Lời gì?"

Minh Sâm cười nhạt: "Con bé nói, con bé và anh hoàn toàn kết thúc rồi, từ nay về sau, con bé muốn sống một mình."

"Chuyện này không thể nào!"

Minh Đình nói rất chắc chắn, nhưng đôi mắt lại chợt đỏ lên.

Không thể nào.

Cô sẽ không làm vậy, cô không nỡ.

"Không có gì là hoàn toàn không thể, Minh Đình." Minh Sâm vẫn cười nhẹ nhàng: "Dao Dao đã lớn rồi, có suy nghĩ riêng của mình, với tư cách là anh trai, anh nên vui mới phải."

Minh Đình ngước mắt nhìn chằm chằm vào ông ấy, gió lạnh vù vù thổi qua ban công, tay anh đang đau, mặt cũng đang đau, mắt cũng căng lên đau nhức, nhưng những cơn đau ấy không bằng một nửa nỗi đau trong tim.

Dao Dao, bảo bối mà anh đã nuôi suốt bảy năm, thực sự đã chấm dứt hoàn toàn với anh rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK